Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 436

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 436: Một người đánh một đám
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không có sự giáo huấn và xung đột trong tưởng tượng.

Sau khi báo danh, mập mạp đã bị Carolina ném cho một câu "Chờ mệnh lệnh" rồi đưa tới ký túc xá được phân phối cho hắn. Thấy đám người Phỉ Dương trong văn phòng Carolina ai nấy đều mặt mũi bất thiện, mập mạp rất biết điều mà cười ruồi, cúp đuôi cáo từ.

Thâm tâm hắn hiểu rõ, bản thân mình trong cánh quân Mars, bất quá chỉ là một tư lệnh không quân. Đám người Phỉ Dương có một hạm đội cấp B cùng với hai sư đoàn thiết giáp, đích xác là không cần phải lắm mồm với mình.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Phỉ Quân là quân của mình, thế nhưng, bọn họ hiển nhiên là không thèm để ý với cái thế lực nhỏ bé lại không nghe theo sự chỉ huy này. Đối với người Phỉ Dương mà nói, thiếu Phỉ Quân, cái tinh cầu này vẫn quay. Bọn họ sớm muộn sẽ tiếp quản phiến tinh vực này.

Công việc tiếp quản đang được tiến hành đâu vào đấy.

Dưới sự thúc đẩy của Trình Chí Hiên, một cuộc thi đấu lôi đài robot sắp sửa bắt đầu, kèm theo mồi câu là danh sách đồng minh cầm quyền và tính hợp pháp của lưu phái, cũng đã đủ để hấp dẫn phần lớn các thế lực tại Mars.

Các lưu phái phân bố khắp Cảng Tự Do Mars có một trăm cái. Sau khi Phỉ Quân kéo đi các lưu phái đứng đầu như Hắc Long Đạo, Minh Tâm Lưu, ... Đối với Thái Lưu và Tuyệt Sát Lưu vốn đã bị thiệt hại nặng trong chiến tranh lưu phái, cùng với các lưu phái hạng hai hạng ba vốn bị các lưu phái đứng đầu ép cho không thở nổi kia, với thủ đoạn này của người Phỉ Dương, không phải là không có cơ hội xoay người.

Có những lưu phái này cùng với các thế lực dưới trướng tương ứng tham dự, Carolina hoàn toàn có thể một lần nữa lập ra được một hệ thống thống trị Cảng Tự Do dưới sự khống chế của bà ta ở Mars. Mà những lưu phái này, cũng có thể thừa cơ mà đi lên trước đài, trở thành thế lực chính ở Mars.

Qua một thời gian nữa, đợi đến khi cuộc thi đấu lôi đài đã xong xuôi, công tác phê duyệt tính hợp pháp của các lưu phái kết thúc, hệ thống chính quyền được thành lập và vận hành, Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái sẽ hoàn toàn bị cho ra rìa. Rồi đợi đến khi đánh tan được quân Sous, hoàn toàn nắm được Mars vào trong tay, Carolina nói không chừng sẽ dám đem Phỉ Quân và hạm đội Phá Toái U Linh cho vào danh sách tiễu trừ. Đến lúc đó, mặc kệ Phỉ Quân trên thực tế là bộ đội của ai, đều phải triệt để rời khỏi vũ đài Mars.

Mập mạp không thể không thừa nhận, người Phỉ Dương chơi thủ đoạn này đích xác là rất có tiềm năng. Bọn họ đã dựa vào sự hùng mạnh cùng với logic trộm cướp của bọn họ mà nhúng tay vào khắp các ngõ ngách của bản đồ vũ trụ loài người suốt mấy chục năm qua, đi đến đâu thuận lợi tới đó.

Ký túc xá ở số 1308, trước đây là khách sạn số một của cảng vũ trụ, hiện tại đã được sửa chữa bố trí thành ký túc xá dành cho sĩ quan.

Có điều, thay đổi chỉ là cổng chính đại sảnh cùng với biển hiệu bên ngoài, còn ở bên trong vẫn còn là bố cục khách sạn. Thảm dày, tường dán giấy xinh xắn, giường mềm mại, ghế sô pha bằng da thật, đồ dùng xa hoa cùng với hệ thống phục vụ tự động theo kiểu tập trung.

Là sĩ quan thứ 2 trên danh nghĩa chỉ sau Carolina, đãi ngộ của mập mạp tự nhiên rất cao. Được phân cho tòa nhà số 9, có vệ binh đặc biệt. Mười mấy gian phòng của tòa nhà, cơ bản cũng chỉ có một mình hắn. Phòng ở là một căn hộ xa hoa, bất kể là thiết bị lắp đặt hay là đồ dùng bài biện, thậm chí loại hệ thống tự động phục vụ cũng đều là tốt nhất. Điểm này, người Phỉ Dương tựa hồ không có ý tứ làm khó dễ.

Bên ngoài thì làm rất đẹp, thế nhưng, chỉ cần đứng lên ban công là có thể biết được tâm tư hẹp hòi mà ngọa mạn của đám người Phỉ Dương --- Ở ngay phía dưới ban công, bãi đỗ xe cùng với vườn hoa rộng lớn đã bị sửa lại thành sân huấn luyện.

Mập mạp là ở lúc nửa đêm bị tiếng tập hợp khẩn cấp đánh thức.

Hắn liền mặc luôn quần lót mà đi lên ban công.

Trên sân huấn luyện bên dưới, đèn đuốc sáng trưng. Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng khẩu hiệu, tiếng điểm danh của đám lính Phỉ Dương, tiếng quát tháo của sĩ quan, rồi tiếng ầm vang đinh tai nhức óc của robot. Đèn ngắm của robot đang quét loạn xung quanh, chiếu cho tòa nhà chỗ hắn sáng lóa.

Mập mạp nhướn mày, cái đám Phỉ Dương này đang cố ý, thi thoảng lại ngước mắt về phía trên này một cái!

Mập mạp nhìn chằm chằm vào đám binh lính Phỉ Dương dưới lầu, trầm mặc không nói một lời. Rốt cục, liền dùng một dáng vẻ không thể nhịn được nữa mà đóng sầm cửa một cái, trở về phòng.

Sau khi cài đặt chương trình mười lần tắt bật với khoảng cách thời gian khác nhau cho hệ thống điều khiển đèn tự động trong phòng, mập mạp liền đeo lên tấm che mắt, nhét máy trợ thính đã cài đặt chương trình lọc bỏ mọi âm thanh vào tai, sau đó tiếp tục ngủ lăn quay.

Một đêm này, đám người Phỉ Dương đã tập hợp khẩn cấp mấy chục lần, gần như ầm ĩ đến tận hừng đông. Một đại đội gây huyên náo xong, lại đổi tiếp một đại đội khác, không ngừng tạo ra tạp âm.

Cái này ngược lại không phải là ai cố ý hạ mệnh lệnh, chỉ là hai sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương đóng quân tại căn cứ đã biết rõ tất cả những gì đã xảy ra ở cảng vũ trụ 15. Đám sĩ quan binh lính đều không cam lòng, thế nên sau khi biết tay thiếu tướng Leray này được bố trí ở tòa nhà số 9, mọi người liền hiểu lòng bất tuyên mà bắt đầu hành động trêu chọc cái tay tư lệnh không quân dám đối nghịch với Phỉ Dương này.

Nhìn ánh đèn thỉnh thoảng lại sáng lên ở trong gian phòng trên lầu, đám binh lính Phỉ Dương đều cảm thấy sảng khoái.

Cái gì mà quân đoàn trưởng quân đoàn 1 của cánh quân Mars, gã mập mạp Leray chính là một con chó nhà có tang chạy trốn tới thế giới Tự Do, một gã ngu xuẩn đối nghịch với Cộng hòa Phỉ Dương! Hắn thế nào lại không hiểu được, Cộng hòa Phỉ Dương mới là chủ chốt của Phỉ Minh! Mâu thuẫn giữa Trenock và Phỉ Dương, đâu đến phiên hắn ra mặt?

Ăn no rửng mỡ!

Ngạo mạn, phẫn nộ và nhục nhã luôn làm cho con người ta mất đi sức phán đoán. Tuy rằng, đại đa số các quan binh Phỉ Dương cũng mơ hồ cảm thấy khinh thường đối với Salmon, cảm thấy bứt rứt về sự hi sinh vô tội của ba mươi nghìn tướng sĩ Trenock, thế nhưng, điều này không ảnh hưởng tới sự tức giận của bọn họ đối với cái gã mập mạp Leray này.

Thậm chí có thể nói, sự tức giận này căn bản là sự thẹn quá hóa giận do cảm thấy đuối lý mà ngang ngược theo thói quen.

Có điều, bất kể là đám quan binh Phỉ Dương này đang ôm tâm tư như thế nào, bọn họ hiển nhiên là đều đã quên mất thân phận của mập mạp, cũng đã đánh giá thấp sự vô sỉ của hắn.

Sáng sớm hôm sau, gã mập mạp từ trước đến nay không chịu thua thiệt, thích làm xằng làm bậy đã rời giường với tinh thần sáng láng.

Ăn xong bữa sáng, tập xong mấy động tác giảm béo ở trên ban công, vị đoàn trưởng quân đoàn 1 cánh quân Mars đại nhân này liền bày ra dáng vẻ quan trên, thản nhiên đi vào sân huấn luyện giữa một đống ánh mắt như dao găm, sau đó triệu tập các sĩ quan phụ trách huấn luyện lại....

" Các ngươi chỉ huấn luyện với cường độ ti tí như vậy?" Mập mạp chỉ vào một vị thiếu tá trước mặt mà nước miếng tung bay: "Ngươi xem đám binh lính dưới tay ngươi này, đây cũng gọi là lính sao? Phi, ngay cả lợn cũng không bằng..."

"Thưa ngài!" Một viên thượng úy bên cạnh vị thiếu tá nhất thời liền nổi nóng, lập tức cắt đứt lời mập mạp, cả giận nói: "Ngài đây là đang vũ nhục chiến sĩ Phỉ Dương chúng ta, xin ngài xin lỗi!"

" Xin lỗi?" Mập mạp không biết xấu hổ mà chỉ vào quân hàm trên vai: "Ta là thiếu tướng, ngươi là thượng úy, ta là cấp trên, ngươi là cấp dưới. Ta dạy bảo các ngươi, ngươi còn không lắng nghe, còn muốn ta xin lỗi ngươi?"

Tất cả mọi người đều ngây ra rồi. Đời này, bọn họ mới lần đầu tiên nhìn thấy một gã thiếu tướng thiếu phong độ và không biết xấu hổ đến thế.

Nhất thời không còn gì để nói, lại nghe gã mập mạp này tiếp tục nổi bão với viên thượng úy đáng thương: "Cái gì gọi chiến sĩ Phỉ Dương các ngươi? Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta có thể phán ngươi tội danh gây xích mích mối quan hệ của Quân đồng minh! Hiện tại, các quốc gia Phỉ minh đều thuộc sự lãnh đạo của bộ chỉ huy, ai phân ra quốc gia? Ta lãnh đạo các ngươi, tướng quân Fischella của các ngươi không phải cũng đang lãnh đạo quân đội Leray sao? Mọi người đồng tâm hiệp lực chiến đấu tắm máu, ngươi lại ở đây gây xích mích ly gián! Hiện tại, nghe khẩu lệnh của ta, di chuyển về phía sau..."

Viên thượng úy kia có chút sững sờ, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Mập mạp lạnh lùng liếc xéo hắn: "Thế nào, muốn ăn thêm một cái tội danh cãi lại quân lệnh nữa sao?"

Vị thiếu tá ở bên cạnh mau chóng đẩy đẩy viên thượng úy. Gã mập mạp đáng hận nói câu nào câu nấy đều dựa hết theo lý lẽ. Từ khi bộ chỉ huy liên quân thành lập tới nay, các điều lệ liên quân cũng liên tiếp được ban hành, đem quyền chỉ huy của các quốc gia tập trung lại. Đây vốn là thủ đoạn của Cộng hòa Phỉ Dương để thống nhất tình hình, khống chế bộ đội của các nước đồng minh, cũng là để đối chọi với một Tây Ước đã liên kết chặt chẽ thành một thể. Chỉ có điều, những điều lệ này vẫn còn chưa tới mức được chấp hành một cách đầy đủ hoàn toàn mà thôi.

Thế nhưng, nếu thật sự muốn biện luận, viên thượng úy cũng sẽ đuối lý. Dù sao thì những điều lệ này đã trở thành văn kiện lệnh xuống rồi, mập mạp hiện giờ chỉ trích cường độ huấn luyện của các binh sĩ Phỉ Dương, chính là đang đứng ở góc độ dạy bảo của một sĩ quan chỉ huy liên quân. Hắn ngoại trừ là quân đoàn trưởng quân đoàn 1 ra, vẫn còn là phó tổng chỉ huy, phó tổng tham mưu trưởng bộ tác chiến của cánh quân Mars!

Dựa vào những chức danh này của hắn, khi dạy bảo các quan binh Phỉ Dương, mọi người vẫn chỉ có thể thành thật mà lắng nghe. Viên thượng úy đã ngắt lời khi hắn đang dạy bảo, lại còn muốn hắn xin lỗi, từ lý mà nói, giống như viên thượng úy đang trực tiếp trách cứ một vị thiếu tướng Phỉ Dương, bất kể ở quốc gia này, đây đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Bị vị thiếu tá thúc nhẹ cho một phát, viên thượng úy cũng hiểu ra. Mặc dù khuôn mặt tím ngắt, thế nhưng chỉ có thể nghe lệnh mập mạp mà đứng nghiêm xoay người.

"Chạy quanh sân huấn luyện một trăm vòng cho ta!" Mập mạp phất tay: "Phải tự kiểm điểm lại hẳn hoi một chút!"

Viên thượng úy không biết làm sao được, đành phải chạy đi.

"Tố chất gì chứ!" Mập mạp chó chê mèo lắm lông, chẳng hề biết bản thân mình thì như thế nào.

Trong lúc rất nhiều quan binh của Phỉ Dương đang cảm thấy may mắn vì không có kích động như viên thượng úy kia, đã thấy mập mạp quay đầu, vẻ mặt bực tức không thôi: "Ta nói tiếp này... Các ngươi đây là đang làm mất mặt liên quân Phỉ Minh chúng ta! Cứ theo cường độ huấn luyện như vậy, có thể luyện ra được cái thứ gì chứ?"

Tất cả các quan binh Phỉ Dương đều có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, lại nghe gã mập mạp này hạ lệnh: "Bây giờ, tất cả đều chạy một trăm vòng quanh sân huấn luyện cho ta! Các ngươi cũng đi hết!"

Giao phong trận đầu, cho đến khi Carolina nghe tin chạy tới thì mới kết thúc. Khi bà ta đến, trên sân huấn luyện chu vi hai km, tất cả các quan binh của cả một tiểu đoàn thiết giáp đã chạy đến nghiêng trái ngã phải. Cho dù là Carolina thì cũng không thể trực tiếp hủy bỏ mệnh lệnh của mập mạp, bà ta chỉ có thể dùng việc đi chấp hành nhiệm vụ khác để kết trúc trò khôi hài này.

Tất cả những việc này đã bị Margaret, vốn vừa chuyển tới sát vách phòng mập mạp nhìn thấy không thiếu thứ gì. Nàng biết tâm trạng của các quan binh Phỉ Dương hiện tại có chút bất thường, thế nhưng, cái này cũng không cần nàng phải lo lắng. Nàng chỉ muốn nhìn một chút, xem gã mập mạp này tới cùng còn có thể làm ra được những chuyện gì nữa.

" Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế, làm lại một lần nữa."

Ngày thứ hai. Margaret đã bị thanh âm của mập mạp đánh thức. Nhẹ nhàng vén lên một góc rèm cửa sổ, nàng liền phát hiện ra, trên ban công bên cạnh, mập mạp đang tự hô tiết tấu, vẫy tay duỗi chân, quai hàm rung rung như sóng nước.

Thực hiện xong động tác thể dục, gã mập mạp này lại xuống dưới nhà. Lúc này, trên sân huấn luyện, chính là đang tiến hành huấn luyện chiến đấu tay không.

Lần này, gã mập cũng không tiếp tục vận dụng quyền uy của hắn. Hắn chỉ là chỉ vào mặt của một vị trung tá mà nói nói cái gì đó, vị trung tá lập tức mặt mày xám đen, chọn ra mấy gã trong đám binh sĩ sắp không kiềm chế được nữa.

Nắng sớm xuyên thấu qua khe rèm, chiếu vào trong phòng, Margaret rót cho mình một tách trà, ngồi lên một chiếc ghế dựa, ưu nhã mà bắt chéo chân.

Nàng thực sự muốn nhìn xem, vị thiếu tướng Leray thoạt nhìn có chút ngô ngố này, khi đối mặt với các bộ đội đặc chủng và cao thủ võ thuật của sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương thì có lợi hại giống như khi hắn đánh Salmon hay không

*****

Margaret biết tâm lý hiện tại của các quan binh Phỉ Dương.

Tâm lý này rất bình thường, ngay cả Hastings cũng không thể thay đổi được, càng đừng nói là nàng.

Huống hồ, Margaret cũng chưa bao giờ nghĩ phải thay đổi những điều này. Người Phỉ Dương chính là người Phỉ Dương, thân là quốc gia lớn nhất vũ trụ, nếu như không có chút ngang ngược bá đạo, mọi chuyện đều phải đi phân rõ phải trái, đó chuyện không thể nào. Hơn nữa, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu của binh lính Phỉ Dương. Ông mày là đệ nhất thiên hạ, không thua kém bất cứ thằng nào, đây mới là khí thế mà quân đội cần phải có.

Lính mạnh thì mạnh một người, tướng mạnh thì mạnh cả ổ. Liều mạng cũng được mà chạy trốn cũng được, cuối cùng nhìn lại, cũng vẫn là sĩ quan chỉ huy. Giống như Salmon, đừng nói là bị mập mạp đánh cho một trận, nhổ một bãi nước bọt, cho dù là đập cho mười trận, dìm chết trong nước bọt, Margaret cũng sẽ không bởi vì cùng là người Phỉ Dương mà nhíu mày một chút nào. Trong hơn chục tỉ dân của Phỉ Dương, những kẻ bất nhân bất nghĩa chỉ biết tự tư tự lợi không biết có bao nhiêu. Nếu như những kẻ làm sai phạm thế này mà cũng cần được che chở, vậy thì cũng quá là hẹp hòi rồi.

Đám binh sĩ và sĩ quan cơ sở Phỉ Dương này, sở dĩ đi kiếm chuyện với mập mạp, chẳng qua là bởi sự kiêu ngạo trời sinh khi là người Phỉ Dương. Về chân tướng sự thật, chắc gì bọn họ đã không biết, cũng chưa chắc có bao nhiêu hảo cảm với Salmon. Tất cả sĩ quan Phỉ Dương bao gồm cả Carolina chỉ là cảm thấy ức chế khi chỉ có thể trơ mắt nhìn mập mạp và người Trenock kiêu căng hành hung ngay trước mặt mọi người, đồng thời cũng không vừa mắt khi gã mập mạp dám nhổ nước bọt vào Salmon ở ngay trước mắt mà thôi.

Trong đêm đầu tiên bọn họ gây chuyện dưới lầu, nếu như mập mạp nhẫn nhịn lại, vậy thì qua một thời gian ngắn, cơn tức này chắc cũng tiêu tan. Tính tình người Phỉ Dương trời sinh thích ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa trải qua nhiều năm, địa vị của Phỉ Dương trong xã hội loài người luôn cao hơn người khác một bậc, khiến cho bọn họ có đủ tự tin lấy thân phận một quan binh phổ thông mà trả treo một vị thiếu tướng Leray.

Đáng tiếc, gã mập hiển nhiên không phải là một hòa thượng thích chịu thua thiệt. Từ sau hôm qua không trộm được gà còn mất thêm nắm thóc, ăn phải vố đau của mập mạp, các quan binh Phỉ Dương đã kết thù với cái gã mập mạp này.

Margaret biết, khi đám quan binh này ngồi chơi nói chuyện với nhau, đề tài thảo luận toàn là làm sao có thể khiến cho gã mập mạp Leray này ăn chút quả đắng. Tối hôm qua đã nghe thấy tiếng tập hợp khẩn cấp không ngừng nghỉ dưới lầu. Ngày hôm nay, bọn họ cũng đã có chuẩn bị rồi mới đến, mấy sĩ quan đứng ở đằng xa cũng không tham dự. Nếu như mập mạp còn giở trò cũ lên mặt quan trên mà nói, bọn họ lập tức sẽ báo cáo tình huống này với Carolina.

Với tính tình và thành kiến ghét cay ghét đắng gã mập của Carolina, bất kể là đám binh lính cơ sở bên dưới có quấy rối tới mức nào, bà ấy cũng đều sẽ dung túng. Có sự che chở của Carolina, các quan binh Phỉ Dương sẽ không còn sợ không hạ màn được. Nếu như gã mập mạp này còn dám dùng chiêu cũ, vậy thì hành động của họ sẽ không còn dừng lại ở việc gây rối trên sân huấn luyện nữa.

Cả đám người đối phó với một người, chẵng lẽ còn không thắng nổi sao?

Ngày hôm nay, đám quan binh đã lựa chọn tiến hành huấn luyện cận chiến trong sân huấn luyện. Bọn họ muốn xem thử xem, sau khi bị quấy rầy cả đêm, cái tên mập mạp dám thi triển quyền cước tẩn Salmon này sẽ phản ứng như thế nào.

Dưới lầu, các chiến sĩ Phỉ Dương được chọn ra đang xoa xoa nắm đấm, vây quanh lấy mập mạp. Margaret thì hứng thú bừng bừng, một bên suy đoán về kết quả của cuộc đấu này, một bên thì nâng tách trà lên mà nhẹ nhàng uống một ngụm.

Trà vừa vào tới miệng, đã phun hết cả ra.

Chỉ thấy trên sân huấn luyện, cái gã mập mạp kia đang giơ tay múa chân với các chiến sĩ tinh anh được lựa chọn ra, hăng hái bừng bừng --- Các ngươi đánh đi, để ta chỉ đạo.

Nhìn các chiến sĩ Phỉ Dương ngơ ngác nhìn nhau, dưới mệnh lệnh của gã mập mạp trong miệng còn đang ngậm một cây kẹo mút mà lấy hai người thành một nhóm, so chiêu một cách bất đắc dĩ. Lại thấy gã mập mạp này lấy danh nghĩa chỉ đạo, bắt người ta phải bày sẵn ra tư thế, còn mình thì tới vừa xoa vừa nắn vừa vặn vừa vê, lại còn không ngừng chỉnh cho khuôn mặt của người ta lệch trái lệch phải, cái cằm lúc cao lúc thấp.

Margaret đang ho khan một cách kịch liệt. Nàng cảm thấy, trò chơi hôm nay vừa mới bắt đầu, vậy mà bản thân mình cũng đã không xem nổi nữa rồi.

Đứng lên, kéo rèm cửa lại. Dưới ánh đèn vàng của phòng ngủ, chiếc áo ngủ mỏng manh đã tuột xuống khỏi những đường cong mỹ lệ. Margaret đi chân trần đến bên cạnh tủ quần áo, lấy quân phục của mình ra. Khóe miệng, lại có chút vừa bực mình vừa buồn cười.

Ông ngoại và Douglas tại sao lại đánh giá cao tên vô lại này đến như vậy?!

Là bởi vì hắn đủ vô sỉ sao?!

"Quan sát, khi một quyền này của hắn đánh tới.... ." Mập mạp ngậm một cây kẹo que trong miệng, túm lấy một gã binh sĩ Phỉ Dương đã bày sẵn ra tư thế ra quyền, mơ mơ hồ hồ nói: "Ngươi có thể làm thế này... Xem động tác chậm của ta." (đau bụng quá

Mập mạp chậm rãi đưa tay ra, đỡ tượng trưng lên cánh tay của binh sĩ ra quyền một cái, rồi lật tay, tát một cái yếu ớt như dầu nhớt lên mặt gã binh sĩ.

Cú tát này quả thật có thể so với cái vuốt ve của tình nhân, nhẹ nhàng như lụa mà lại bịn rịn không nỡ xa rời. Lại thêm dáng vẻ như xuân tâm trỗi dậy, mắt phớt hoa đào của mập mạp, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến các binh sĩ Phỉ Dương ở bên cạnh lạnh cả lưng. Nhất là vị binh sĩ Phỉ Dương bày động tác phối hợp kia, cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng, thoáng cái đã nhảy dựng lên đứng thẳng lại.

Ngay khi mọi người còn đang hồn vía bất định, đã thấy cái tên mập mạp này gộp chân đan chéo một cái, xoay người ngồi xổm xuống, làm một động tác như tiên nữ phất tay áo, vươn tay nhắm vào đũng quần của gã chiến sĩ Phỉ Dương kia....

"Nhìn đi, lúc này có thể xoay người tập kích vào chỗ yếu hại của hắn..."

Nhìn ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh của mập mạp, gã binh sĩ đang bày ra động tác lập tức hồn phi phách tán, dậm chân một cái, nghiêng người lộn nhào qua một bên.

"Ặc...... Đại khái chính là như vậy." Mập mạp mặt mày nghiêm túc mà đứng lên, quay đầu nói với đám binh sĩ Phỉ Dương.

Tuy rằng hiện tại vẻ mặt hắn nghiêm trang không chút biểu cảm, thế nhưng, khoảnh khắc khi gã binh sĩ kia tránh đi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng cái vẻ mặt thất vọng khi không được như ý của cái gã mập này.

"Tiếp theo, chúng ta lại tìm hiểu về mấy động tác khác một chút...."

"Điền tướng quân!" Trung tá Jason đứng bên cạnh rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa.

Vị tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn tác chiến đặc chủng thuộc sư đoàn thiết giáp 107 quân khu Drabia Phỉ Dương này đã không thể nào nhẫn nhịn nổi cái kiểu chỉ đạo cận chiến gần như là đùa bỡn của gã mập mạp này nữa, sầm mặt mà bước nhanh lên phía trước: "Kỹ xảo cận chiến như thế này, chúng tôi đều đã được học qua. Nghe nói Điền tướng quân có thành tựu cực cao ở phương diện cận chiến tay không, tất cả mọi người đều muốn được mở mang một chút về... Công phu chân chính!"

Bốn chữ "công phu chân chính" được Jason cố ý nhấn thật mạnh.

"Công phu chân chính?!" Mập mạp có chút hoang mang.

"Tướng quân là người Leray......" Jason khinh miệt nói: "Tôi không biết binh sĩ Leray huấn luyện cận chiến là ra làm sao, thế nhưng, ở Cộng hòa Phỉ Dương, nếu huấn luyện chiến đấu tay không, chúng tôi đều tổ chức so đấu toàn lực làm huấn luyện cơ sở. Nếu như tướng quân muốn đích thân chỉ đạo các loại kỹ thuật cận chiến ở trong quân doanh, như vậy, để các chiến sĩ có được sự lý giải và cảm nhận một cách trực quan, chúng ta có thể chọn ra một ai đó để tiến hành đối kháng thực chiến cùng với tướng quân."

Nghe thấy lời nói của Jason, Margaret vừa mới đi đến gần liền dừng bước.

Tựa hồ cảm thấy được sự xuất hiện của Margaret, Jason và mập mạp đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mái tóc Margaret đang ánh lên một màu vàng rất dịu nhẹ, rất tinh tế, rất mềm mại. Thân hình ma quỷ trước sau lồi lõm, còn khuôn mặt nàng, thì lại càng xinh đẹp đến câu hồn đoạt phách. Mặc trên người bộ quân phục Phỉ Dương, cho dù yên lặng đứng ở kia thôi cũng có thể phát tán ra một sự gợi cảm khiến người ta thần hồn điên đảo.

Muốn dùng mỹ nhân kế với ông đây sao! Mập mạp kiêu hãnh ưỡn ngực lên, lén lút vứt cây kẹo que đi.

"Thế nào, Điền tướng quân...." Nữ thần Margaret được toàn bộ binh lính Phỉ Dương công nhận vừa đến, cả tiểu đoàn đặc chủng lập tức tràn ngập mùi đực rựa nồng đậm, hầm hập bức người: "Nếu như ngài không muốn, hoặc là sợ bị thương, vậy thì chúng tôi tự huấn luyện tiếp vậy.... ."

"Cái này...." Mập mạp liếc nhìn Margaret, có chút do dự: "...... Huấn luyện, sao lại bị thương.... ."

"Nếu như chiến đấu toàn lực, tự nhiên sẽ có khả năng bị thương." Với thân hình vạm vỡ tiêu chuẩn, khi so sánh với gã mập mạp ngô ngố beo béo, Jason tự nhiên có vẻ anh tuấn bất phàm. Lúc này thân người ưỡn thẳng, lại càng hết sức khí phách: "Đối với bộ đội đặc chủng chúng tôi mà nói, bị thương vốn là chuyện như cơm bữa, cùng lắm thì nằm mấy tuần trong khoang điều trị mà thôi!"

Mấy câu nói này của Jason có thể nói là hùng hồn chắc nịch, hào khí ngất trời. Trước mặt Margaret, tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương đều đã ưỡn ngực ngẩng đầu. Bọn họ vốn là tinh anh ưu tú trong ưu tú của quân đội Phỉ Dương. Bất kể là trình độ huấn luyện, trình độ khoa học kỹ thuật ứng dụng cho vũ khí quân sự, cung ứng hậu cần, Phỉ Dương đều đạt trình độ số một trên toàn vũ trụ, tự nhiên sẽ có một sự kiêu hãnh. Trong ngày thường khi đối mặt với binh sĩ của những quốc gia khác, bọn họ từ trước đến nay đều chẳng thèm để vào mắt.

Đáng tiếc, bọn họ cũng không biết, ở tinh cầu Mosky của Gatralan, đám đồng đội cũng kiêu ngạo và cũng điều khiển [Thần Tứ] như bọn họ đã từng bị gã mập mạp này giáo huấn cho một trận.

"Thế này thì dã man quá...." Sắc mặt mập mạp lúc trắng lúc xanh, mặt mũi có chút không chịu nổi, suy nghĩ hồi lâu mới phọt ra được một lý do: "Hiện giờ tình thế nghiêm trọng, lỡ như khiến các ngươi bị thương...."

"Ha ha!" Jason và đám binh sĩ nhịn không được đều bật cười. Jason nói: "Chúng tôi bị đánh bị thương, vậy thì chính là đáng đời chúng tôi. Thế nhưng chỉ sợ chiến sĩ của chúng tôi ra tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương tướng quân.... Hy vọng tướng quân không truy cứu trách tội là được rồi."

"Ta sao lại trách tội kia chứ!" Mập mạp liếc qua Margaret, ưỡn ngực, vẻ mặt đầy khí phách.

"Tốt lắm!" Jason thuận thế đưa đẩy, lập tức vung tay lên, nói với một gã vạm vỡ cao to đen hôi với hai con mắt ti hí chỉ như một sợi chỉ: "Ngỗng Trắng! Ngươi tới luận bàn một chút với tướng quân."

"Ngỗng Trắng?" Margaret bỗng nhiên cả kinh.

Mập mạp có thể không biết, thế nhưng nàng thì quá hiểu đám người tiểu đoàn đặc chủng trong sư đoàn 107 này rồi. Nàng biết, cái tên có biệt hiệu là Ngỗng Trắng này, chẳng hề trang nhã như cái tên hiệu của hắn một chút nào.

Một kẻ vừa đen vừa cao to như hắn, sỡ dĩ có tên hiệu là Ngỗng Trắng, là bởi vì cái loài ngỗng này cũng không hiền hậu như vẻ bề ngoài của mình, như khi tấn công thì khí thế sắc bén hùng hổ dọa người. Đã từng có cảnh một con ngỗng mổ cho chó sói chạy rẽ đất, dáng vẻ cười híp cả mắt thành một sợi chỉ của gã đàn ông này khiến cho người ta có cảm giác không hung hãn. Thế nhưng, hắn chính là kẻ có lực tay số một và trình độ cận chiến tay không đứng thứ hai của tiểu đoàn đặc chủng, bất kể là điều khiển robot hay là cận chiến tay không cũng đều giống như một con ngỗng trắng hung tợn, quyết chiến không lùi.

Jason phái ra Ngỗng Trắng, rất hiển nhiên là muốn đàng hoàng tẩn cho mập mạp một trận ra trò, giải tỏa cơn tức.

Cặp mắt quyến rũ đến tận xương tủy của Margaret chuyển hướng qua mập mạp.

Vẻ mặt trên mặt gã mập rất đặc sắc. Tựa hồ có chút hoảng sợ, lại có chút không muốn mất mặt, thỉnh thoảng còn len lén liếc qua mình, làm bộ ưỡn ngực hóp bụng.

Margaret đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.

Gã mập mạp này nếu đã dám đối chọi với các binh sĩ Phỉ Dương, vậy thì nên tự hiểu tình cảnh của mình đi. Nếu như ngay cả một cửa này còn không qua được, có thể tưởng tượng, nếu đổi thành tình trạng tương tự, khi đứng giữa Tây Ước và Phỉ Minh, tất cả những việc quyết định của hắn sẽ qua loa cỡ nào. Một người dễ dàng bị đẩy vào góc chết như vậy, làm sao có thể đảm đương trọng trách cho được?!

Chú ý.... Ý tứ của ông ngoại, chẳng lẽ chỉ là chú ý thôi sao?

Thấy Ngỗng Trắng đã cởi ra áo bảo vệ huấn luyện, đung đưa thân thể cơ bắp cuồn cuộn đến trước mặt mình, mập mạp liền ngẩng đầu, vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan có chút không biết làm sao khi nãy lập tức đã biến mất không còn chút tung tích.

Margaret trong lòng nhảy lên một cái, chỉ thấy khóe miệng mập mạp đã lộ ra một nụ cười lạnh.

"Đến đây!"

Lời mập mạp vừa dứt, Ngỗng Trắng đã vọt tới như một cơn lốc xoáy, cánh tay lực lưỡng to ngang với tấm lưng của người bình thường hoàn toàn căng phồng lên, mạch máu gân xanh tựa như những con thanh long đang giương nanh múa vuốt trên cánh tay. Nắm đấm to như cái cối khi giã vào không khí đang vang lên một tiếng vun vút lanh lảnh.

Uy thế một quyền này tựa như núi đổ đá tan, đứng cách rất xa mà Margaret còn cảm thấy như gió đang tốc vào mặt.

Nghe nói trọng quyền của Ngỗng Trắng độc chiếm ngôi đầu ở sư đoàn 107, nhìn xem trước mắt, đây tuyệt đối không khoa trương một chút nào. Đừng nói là người, cho dù trước mặt là một con sư tử nặng đến mấy trăm kg, một quyền này cũng có thể đấm cho nó đo đất!

Cái biệt hiệu Ngỗng Trắng này xem ra vẫn còn chưa chuẩn, hẳn phải gọi là Tê Giác mới đúng! Đừng nói là nếm một quyền của hắn, cho dù chỉ xẹt qua một chút thôi, cũng lập tức toạc da toác thịt.

Trong khoảng khắc như chớp lóe, mập mạp cũng ra tay.

Tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp như ngưng lại. Một quyền nhanh như chớp của gã mập mạp này, không ngờ lại là đón lấy quả đấm của Ngỗng Trắng!

Cứng đối cứng! Gã mập mạp này điên rồi!

Cái ý nghĩ này chỉ vừa mới chợt lóe lên trong đầu, đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, quả đấm của hai người đã đâm thẳng vào nhau không chút sai lệch. Bụi bặm do bước chân cuốn lên đang tràn ngập không trung, tựa như sóng xung kích đột ngột tản ra bốn phía. Tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng rõ ràng có thể thấy được. Tiếng động này, hình ảnh này, rồi sự chấn động thị giác gây ra cho mọi người, quả thực là còn kinh khủng hơn cả một quả bom vừa nổ tung ngay trước mặt.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy như trong đầu nổ ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.

Chỉ thấy trong sân, cánh tay phải của gã Ngỗng Trắng đã mềm oặt mà rủ xuống. Từng giọt từng giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu đang chảy xuống từ khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. Còn cánh tay trái của hắn, thì vẫn còn đang phải chật vật chống đỡ. Cái gã mập mạp kia đang lại gần hắn, hai nắm tay tựa như hai cái chùy sắt xảo trá. Mặt, ngực, bụng, eo... Từng tiếng va đập liên tiếp vang lên tựa như tiếng mưa xối xả kín không kẽ hở, khiến cho người ta không thở nổi.

"Không phế đi cánh tay của ngươi, coi như ông đây nhân từ!" Mập mạp giã một quyền xuống khiến cho Ngỗng Trắng mặt mày nở hoa, bước chân tiến lên hai bước, bờ vai lại tựa như một chiếc chùy công thành, đâm sầm thật mạnh vào người Ngỗng Trắng.

Cú va đập này không khác nào vừa bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm vào người. Với thân cao gần hai mét nặng một trăm sáu mươi cân, Ngỗng Trắng tựa như viên đạn pháo rời nòng, trực tiếp bị đụng cho bay thẳng ra ngoài, trượt trên mặt đất hơn hai mươi mét, mới mềm oặt mà vặn vẹo dừng lại.

Toàn bộ sân huấn luyện lặng ngắt như tờ.

Lời tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc lại còn nói hắn không phải Ngỗng Trắng. Chính là hắn. Chính là hắn. Chính là hắn! Các huynh đệ, bắt đầu quăng phiếu nào, thông nát ass hắn.

*****

Margaret chính là lớn lên cùng với Hastings.

Ở quân bộ Phỉ Dương, nàng từ một cô bé năm tuổi cái gì cũng đều không hiểu, trưởng thành một thiếu nữ 15 tuổi có thể thi đấu giả lập, thảo luận kế hoạch tác chiến với mấy chục tướng lĩnh Phỉ Dương cao cấp, rồi đến khi tròn hai mươi tuổi, tốt nghiệp từ trường quân đội, bước vào quân đội, trở thành một vị tham mưu quân sự tham dự vào chiến tranh. Kiến thức và kinh nghiệm của nàng nhiều gấp vô số lần so với các thiếu nữ bình thường.

Mà trong cuộc sống bình thường, phạm vi quan hệ xã giao của Margaret vô cùng rộng lớn. Sở thích của nàng rộng khắp, cũng vui vẻ mà kết bạn với bất cứ người nào, với bất cứ thân phận gì. Bất kể là nhóm trò chuyện của các thanh niên bình thường hay là trong tiệc rượu của đám con cái nhà giàu quan to, bất kể là buổi họp mặt tư nhân của xã hội thượng lưu hay là nơi hộp đêm đèn điện rực rỡ, đều có thể thấy được bóng dáng của nàng.

Có thể tưởng tượng, một cô gái như vậy sẽ có tầm mắt như thế nào. Bất kể là từ điểm nào, nàng tựa hồ đều không có bất cứ chút cảm hứng nào đối với một cuộc đấu võ bình thường.

Thế nhưng hiện tại, Margaret phát hiện ra, mình vậy mà đã lơ đãng một thời gian rất dài rồi.

Nàng đã từng gặp qua vô số cuộc đấu võ, có thi đấu trên lôi đài chính thức, có đánh nhau sinh tử ở trong chợ đen, cũng có khoét mắt móc hầu ở trên chiến trường, rồi càng nhiều hơn chính là các cuộc huấn luyện chiến đấu được tiến hành mỗi ngày ở trong quan đội. Thế nhưng, nàng chưa bao giờ có một sự khiếp sợ như bây giờ. Sự chấn động và ấn tượng mà cuộc thi đấu này tạo ra cho nàng đã tới mức lông tóc dựng đứng, da đầu tê dại.

Ngay từ bề ngoài mà nói, Margaret đã cảm thấy, cái gã mập mạp béo trắng ở trước mắt này, khi so sánh với gã Ngỗng Trắng cao to đen hôi, căn bản chính là bộ dáng chịu đòn trời sinh. Thế nhưng, hồi thi đấu vừa rồi, cái gã mập mạp này trong nháy mắt lại đã biến thành một cỗ máy hình người hung mãnh mà kinh khủng! Mình đồng da sắt, xuất thủ như điện... Tiếng động khi hai nắm đấm va vào nhau kia, bây giờ vẫn còn đang vang vọng bên tai nàng!

Cái loại cứng chọi cứng này, chính là Margaret vĩnh viễn cũng không thể tự mình trải nghiệm... Khi đấu tay không, giết chết mấy gã binh lính bình thường thì nàng dư sức, thế nhưng, nếu muốn đối đầu với những bộ đội đặc chủng này, đừng nói là gã Ngỗng Trắng giống như trọng pháo thủ kia, cho dù tùy tiện kéo một gã bộ đội đặc chủng bình thường đi ra, nàng có hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ!

Đừng nói là chọi nắm đấm với gã Ngỗng Trắng như mập mạp, cho dù chỉ cần tưởng tượng về cảm giác đau đớn kịch liệt sinh ra từ da thịt và xương ngón tay khi hai nắm đấm va vào nhau với tốc độ nhanh như chớp một chút thôi, Margaret đã cảm thấy cả người như nhũn ra.

Nàng không thể không thừa nhận, mình chung quy vẫn chỉ là một người phụ nữ!

Khi nàng nghe thấy tiếng va đập dày đặc như mưa xối, mạnh mẽ như đại bác, nhìn thấy cánh tay phải mềm oặt của gã Ngỗng Trắng, lại nhìn cú đấm của mập mạp giã ở trên mặt Ngỗng Trắng, hoa máu vẩy ra... Nàng phảng phất như đã thấy một con lợn đang đánh nhau với một con sư tử!

Khung cảnh dự đoán đã bị phá vỡ một cách dứt khoát mà triệt để. Hình ảnh đầy rẫy máu me bạo lực kia khiến cho trái tim của nàng như muốn nhảy ra ngoài.

"Nếu không thì các ngươi cứ lên mấy người đi?"

Trong sân huấn luyện yên ắng đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của mập mạp. Margaret phục hồi lại tinh thần, tập trung nhìn lại, đã thấy mập mạp đang lạnh lùng đứng tại chỗ, ánh mắt quét qua tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương. Trên khuôn mặt ngây ngô thật thà, bây giờ chính là sự khinh miệt không hề che giấu cùng với sự trào phúng ác độc sau khi đã cởi bỏ lớp ngụy trang: "Nếu như sợ bị thương, không lên cũng được."

Ánh mắt Margaret đảo qua trên mặt Jason và các quan binh Phỉ Dương. Nàng thấy được, đang hiện lên chính là vẻ kinh sợ và ngây dại. Ngay vài phút trước, bọn hắn còn đang chờ đợi để xem trò cười của mập mạp, chờ xem Ngỗng Trắng hung hăng cho gã mập này một trận, chờ để kể lể miêu tả về dáng vẻ xấu hổ không thể chịu nổi của gã mập với các chiến sĩ Phỉ Dương khác.

Thế nhưng, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, vài phút sau, kẻ nằm trên mặt đất lại là Ngỗng Trắng, còn kẻ bị trêu đùa nhục nhã đến cùng cực, lại là đám bộ đội đặc chủng Phỉ Dương được dẫn đầu bởi Jason bọn hắn! Bộ mặt thật của gã mập mạp này lại hung hãn ghê tởm đến như vậy. Bề ngoài miệng hùm gan sứa của hắn đã lừa dối tất cả mọi người. Hắn thoáng cái đã ung dung đùa bỡn cả tiểu đoàn đặc chủng.

Nhiều người đánh một người đã biến thành một người đánh nhiều người! Vẻ cười nhạt của gã mập đang giống như một con dao sắc đâm vào trái tim!

"Đến đây! Thế nào, thực sự không dám sao?"

Nhìn các ánh mắt khiếp sợ, đôi môi trắng bệch, cùng với dáng vẻ uất nghẹn của đám quan binh Phỉ Dương bốn phía xung quanh, Margaret cảm thấy trên mặt như có lửa đốt.

Những lời nói của Jason trước đó, đều đã bị hắn trả hết lại. Đám binh sĩ Phỉ Dương khi huấn luyện thực chiến thì thế này thế kia, đến cả nằm trên giường bệnh mấy tuần cũng nói năng hùng hồn, bây giờ nhớ lại, lại thấy hết sức buồn cười.

Ăn miếng trả miếng, cái gã mập mạp này chính là ngay cả một chút cũng không muốn chịu thiệt. Trên sân huấn luyện vẫn đang là một cảnh câm lặng. Rốt cục, Jason đã đỏ mắt mà bước lên phía trước một bước, đưa tay tháo từng cái cúc một trên áo, rồi ném mạnh quân phục xuống mặt đất.

Dưới sự dẫn dầu của hắn, năm gã chiến sĩ Phỉ Dương vừa được chọn ra để huấn luyện chiến đấu cũng đã cởi quân phục. áu kẻ có khả năng chiến đấu tay không cực mạnh của tiểu đoàn đặc chủng vởi vẻ mặt xanh xám đã vây lại xung quanh mập mạp.

Một cuộc ác chiến sắp sửa bắt đầu...

"Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì vậy?" Mập mạp thất kinh: "Ta chỉ nói đùa thôi mà..."

Cả đám người Phỉ Dương, bao gồm cả Margaret chỉ cảm thấy một cơn tức giận xộc thẳng lên não, trong đầu ầm một tiếng... Mọi tiếng động đều đã biến mất, chỉ nghe cái gã mập mạp kia đang lớn tiếng kêu gào: "Các ngươi lại lên thật hả, tới cùng có danh dự hay không vậy? Sáu người đánh một người, các ngươi không biết xấu hổ hả? Có thắng thì sẽ vẻ vang sao?!"

Trên sân huấn luyện, một cơn gió đã cuốn lên cát bụi lá cây trên mặt đất, du đãng qua lại...

Như bị sét đánh, sáu gã chiến sĩ bao gồm cả Jason tất nhiên là mặt đỏ bừng, đứng tại chỗ mà xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Vẻ mặt của các chiến sĩ Phỉ Dương ở bên cạnh cũng đều lúc xanh lúc trắng. Mọi người vừa xấu hổ tới mực hận không thể có một cái lỗ để chui vào, . vừa tức giận đến mức hận không thể đem cái gã mập mạp đáng chém này bóp chết!

Gặp qua sự ác độc, thật sự là chưa bao giờ gặp qua sự ác độc đến cùng cực như thế!

Tên mập mạp chết tiệt này! Margaret vừa bực mình vừa buồn cười mà cắn cắn môi, nàng phát hiện ra, mình thật sự là đã coi thường sự vô sỉ của tên mập. Mặc dù nàng từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Hastings, nhìn quen sóng to gió lớn, nhìn quen các kiểu người, thế nhưng chung quy vẫn chưa bao giờ thấy qua một kẻ thối tha không biết xấu hổ như vậy.

Có lẽ nên nói, cái tên này, căn bản không phải là người!

Thảo nào mặc dù đã nghe nói ban đầu tại Gatralan, sáu sư đoàn thiết giáp của Douglas đã từng có một phen xung đột với đám người Leray của gã mập, thế nhưng có hỏi thăm thế nào thì cũng không biết được tình huống cụ thể, từ trên xuống dưới kẻ nào kẻ nấy đều ăn nói rất mơ hồ dè dặt...

Từ tình hình hiện tại mà xem, Margaret hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự xấu hổ của Douglas lúc đó. Nếu như thắng, ngược lại lại không hề gì. Còn nếu như thua, sợ rằng, đổi lại là mình thì cũng sẽ giữ kín như bưng.

Thế nhưng, nếu như ban đầu Douglas là bị gã mập mạp này đùa bỡn y như vậy mà nói, với sự kiêu ngạo của hắn, hắn làm sao lại đánh giá cao về mập mạp đến thế?

" Quên đi quên đi." Trên sân huấn luyện, mập mạp cũng đã cởi quân phục, lộ ra thân hình thịt thà trắng bóng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Margaret một cái, bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay: "Nếu đã lên cả rồi, mọi người liền luận bàn một chút nha." Gã tiện nhân nào một bên bày ra tư thế, một bên vẫn còn tha thiết nhắc nhở: "Chuyện như thế này, nghìn vạn lần đừng nói ra ngoài... Sẽ rất mất mặt đấy!"

Tên mập chết tiệt này quá đáng quá rồi! Margaret đã không nhìn được rồi.

Đợt giao phong thứ nhất có thể được bắt đầu một cách vô thanh vô tức dưới tình huống như thế này, có lẽ cũng là một ý không tồi.

Một đối thủ vô sỉ như vậy, hẳn là chơi sẽ rất hay!

Cười khẽ một tiếng, Margaret sóng mắt lưu chuyển, khoan thai nói: "Nếu Điền tướng quân đã nói như vậy rồi, mọi người hãy cứ tiếp tục đi, với trình độ võ thuật của Điền tướng quân, đừng nói là sáu, coi như là mười hai thì ngài ấy cũng sẽ tiếp được! Quân đồng minh nội bộ luận bàn, ngược lại không có mất mặt hay không mất mặt gì cả... Völler, Tagore, Ivey... Sáu người cũng cùng lên đi!"

Mập mạp trợn mắt há hốc mồm nhìn sáu gã chiến sĩ Phỉ Dương đi ra trong đám người, nhìn sắc mặt đám người Jason từ xấu hổ và giận dữ đã trở nên dữ tợn, vẫn còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy con mụ Phỉ Dương gian ác kia ra lệnh một tiếng: "Bắt đầu!"

Con mẹ chết tiệt! Mập mạp quát to một tiếng: "Chậm đã!"

"Mọi người lên đi, đừng dừng lại!" Margaret tươi cười yêu kiều.

" Con mẹ nó!" Mập mạp đã không kịp mở miệng nói nữa rồi, chỉ nghe thấy một loạt các âm thanh quyền cước va chạm bịch bịch, đám bộ đội đặc chủng Phỉ Dương vừa ùa lên đã vây lấy mập mạp, bắt đầu tấn công như mưa giây gió giật. Mập mạp đỡ trái đón phải, hai tay bay múa kín kẽ đến mức không còn khe hở thì mới miễn cưỡng chống lại được.

Bộ đội đặc chủng bộ đội đặc chủng, chung quy cũng không phải là một đống gối thêu hoa.

Ngỗng Trắng thất bại, chính là bởi vì hắn không biết được thực lực của mập mạp, lần đầu tiên giơ nắm đấm chọi cứng đã liền mất đi sức chiến đấu. Còn bây giờ, đã có vết xe đổ của hắn, tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương cũng không dám đọ nắm đấm với mập mạp.

Tục ngữ nói, ba đánh một không chột cũng què. Huống chi, mập mạp bây giờ phải đối mặt, chính là mười hai người với hai mươi bốn cánh tay!

"Bịch..."

Hai chiến sĩ Phỉ Dương một trái một phải đồng thời phóng chân đá về phía cổ mập mạp, mập mạp giơ hai tay lên đỡ. Vừa mới đỡ xong, Jason ở trước người đã tung một cước nhanh như điện bắn thẳng tới trước ngực.

Mập mạp dưới chân dậm một cái, thân thể béo trắng lộn nhào một cái về phía sau, vừa để né tránh cú tấn công của Jason, vừa để né tránh sự đánh lén của hai gã chiến sĩ Phỉ Dương ở phía sau, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi một cú thúc gối của một gã chiến sĩ Phỉ Dương khác, liên tục lui lại vài bước thì mới đứng vững!

" Được lắm..." Mập mạp vừa định nói hai câu kịch, lại bị các chiến sĩ Phỉ Dương đang chen nhau tới dùng quyền cước làm cho phải nghẹn lại. Trong lúc vội vàng, hắn u oán nhìn thoáng qua Margaret một cái, đã thấy nữ nhân này đang nhướn mày với mình. Ánh mắt hai người trong nháy mắt sinh ra va chạm kịch liệt, trong không khí tựa hồ có thể thấy được tia lửa điện tóe ra khi ánh mắt chạm nhau.

Mười hai chiến sĩ tinh nhuệ với trình độ chiến đấu cao nhất của tiểu đoàn tác chiến đặc chủng, trong đó, vẫn còn bao gồm cả đệ nhất cao thủ Jason có thực lực trên cả Ngỗng Trắng! Không ai cho rằng mập mạp có thể thắng được.

Margaret đang tính toán thời gian, nàng muốn xem xem, cái gã mập mạp này tới cùng là có thể chống đỡ được bao lâu.

Lời tác giả: Ngủ gật mất, ban ngày chạy cả ngày ở bên ngoài, thực sự quá mệt mỏi rồi. Sáng sớm cố cày ra một chương, hi vọng không tính là muộn, mọi người đầu tiên cứ xem đi, ta sẽ viết tiếp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-793)