← Ch.454 | Ch.456 → |
Biến cố đột nhiên khiến cho trên khán đài như muốn nổ tung.
Các khán giả ồ lên một mảnh, còn các chiến sĩ robot Phỉ Dương thì lại giương lên ống ngắm pháo năng lượng, giống như đang lâm đại địch.
Vừa mới đi ra khỏi gian phòng vip số 1 hạ xuống khán đài, Carolina cùng với mấy sĩ quan biết được thân phận của Margaret lúc đó liền ngây cả người, vội vã chạy xuống dưới đài. Mà đám người Trenock đang đứng ở trên khán đài thì lại bật cười nghiêng ngả --- Gã mập mạp Leray trời đánh này không hơn không kém chính là một tên khốn kiếp!
Dưới ống ngắm pháo năng lượng của mấy chục chiếc robot quân dụng, hai tay robot [Du Hiệp] của mập mạp liền hợp thành hình chữ thập, nắm lấy Margaret mà lắc đi lắc lại. Ánh mắt chăm chú nhìn vào Margaret của mập mạp đang giống như một đứa bé vừa bắt được một con dế.
Thật con mẹ nó là hiếu kỳ, con quỷ nhỏ này lại nghĩ như vậy sao?!
Bị mập mạp lắc cho loạn một hồi, cả người đều như muốn gẫy hết, Margaret phải cắn chặt môi mới không khiến cho mình khóc ra thành tiếng. Bàn tay robot giống như một chiếc lồng giam đang nhốt lấy nàng, bốn phía thì lại là mấy trăm nghìn ánh mắt ngạc nhiên không hiểu. Dưới những ánh mắt như thế này, nàng cảm thấy mình đang giống như một loài động vật quý hiếm rất đáng để thưởng thức.
Một người được thế hệ trẻ tuổi trong nhóm xã hội thượng lưu Phỉ Dương xưng là ma nữ, được thế hệ lớn tuổi xem như một thiên chi kiêu nữ, được các đại lão trong quân bộ xem như một Hastings thứ hai, Margaret chưa bao giờ phải chịu thiệt đến như vậy.
Luận về mưu lược trí tuệ quân sự, không nói đến thiên phú siêu cường của bản thân nàng, chỉ riêng sự hun đúc trong nhiều năm bên cạnh Hastings, chính là có thể khiến cho nàng cười nhạt đối với rất nhiều danh tướng trên bảng xếp hạng.
Đây không phải là cuồng vọng, đây là sự thực.
Tháng 7 năm 2058, tại tinh vực Kenseth ở phía bắc bản dồ tinh hệ nhận loại, Phỉ Dương đã nhúng tay vào khu xung đột giữa Liên Bang Kozsnanya và bốn quốc gia lân cận. Trong cuộc chiến mười sáu ngày kể từ khi khai chiến đến khi năm nước nhận được nghị quyết đình chiến của Hội nghị Nhân Loại Tối cao, liên quân bốn nước đã bị liên quân Phỉ Dương và Kozsnanya đánh cho không có sức chống trả.
Toàn bộ thời gian, dưới sự đánh lén của hạm đội liên quân Phỉ Dương và Kozsnanya, liên quân bốn nước trong khu vực giao chiến không có một chiếc chiến hạm nào có thể bay được lên trời, không cảng có thể sử dụng để tác chiến thì 99% bị phá hủy hoặc chiếm lĩnh. Ở nơi bộc phát xung đột, chủ tinh Kenseth, mười hai sư đoàn thiết giáp và ba mươi bảy sư đoàn bộ binh cơ giới hóa mà liên quân bốn nước cưỡng ép đưa vào ban đầu đã bị đánh cho không còn manh giáp. Khi liên quân được xưng là tinh nhuệ hùng mạnh nhất trong lịch sử này bị tiêu diệt toàn bộ ở bình nguyên Abalahan, vậy mà ngay cả chủ lực của liên quân Phỉ Dương và Kozsnanya ở đâu cũng đều không biết!
Trận chiến này, các nhà quan sát quân sự đều vô cùng bội phục với phong cách chỉ huy sắc bén, chiến thuật xảo quyệt mà linh hoạt, hành động sử dụng tình báo đánh lừa, rồi thì phán đoán chuẩn xác về thế cục chính trị cùng với việc nắm giữ thời cơ cục bộ và chỉnh thể của sĩ quan chỉ huy liên quân Phỉ Dương Kozsnanya.
Trong mười sáu ngày từ bộc phát xung đột, giằng co, tập kết, khai chiến, ... liên quân Phỉ Dương Kozsnanya đã đánh ra một chiến dịch y như sách giáo khoa! Kết quả của cuộc chiến hầu như đã được định trước từ lúc một hạm đội cấp A và ba sư đoàn thiết giáp từ Phỉ Dương đến tinh vực Kenseth!
Trận chiến này mọi người đều nghĩ rằng do Hastings chỉ huy! Thế nhưng chỉ có mấy đại lão chủ yếu trong quân bộ Phỉ Dương mới biết được, cả trận đánh này đều xuất phát từ tay của một thiếu nữ có tên là Margaret vừa mới 18 tuổi!
Cũng là từ ngày đó trở đi, những tướng quân dám vỗ bàn với Hastings này đều hung ác mà lén lút cảnh cáo con cháu của mình. Kẻ nào dám trêu vào Margaret, vậy thì sẽ chặt gãy chân kẻ ấy!
Con cháu mình thì mình tự biết, có Margaret ở đây, muốn tranh đoạt quyền khống chế quân bộ Phỉ Dương năm mươi năm tới thực sự quá nguy hiểm rồi! Hastings cũng đã đủ nguy hiểm, mà cái cô cháu gái của ông ta này lại càng khiến cho sự nguy hiểm của ông ta tăng lên gấp mười lần! Bởi vì, nàng mới có 18 tuổi!
Bọn họ có giao tình lâu năm với Hastings, một số thậm chí còn là cấp trên trước đây của Hastings.
Có tiếng nói ở trong quân bộ tự nhiên là đứng cùng trên một chiếc thuyền với vị quân thần này, bọn họ có chung lợi ích. Đây cũng đủ để cho bọn họ hiên ngang hùng hồn khi đối diện với Hastings.
Thế nhưng, Margaret lại khiến cho bọn họ không thể không cảm thấy kiêng kỵ.
Với tính cách của Hastings, hẳn là không thể bởi vì tranh đấu khí thế và miệng lưỡi của cô cháu gái mà hạ tử thủ đối với gia tộc của các đại lão quân bộ này. Thế nhưng, Margaret sợ rằng lại không như vậy rồi!
Bồng bế cô bé này nhiều năm như vậy, rất nhiều đại lão còn không nhìn thấu được cái cô ma nữ ra bài không theo quy tắc này. Bây giờ vẫn còn Hastings, còn cái đám xương già mình này, mọi người vẫn còn an tường vô sự. Thế nhưng có kẻ nào đui mù mà trêu chọc Margaret, đợi đến khi mình về với đất, tương lai của gia tộc có thể nói là bị hủy! Đám con cháu phú hào đại tộc của Phỉ Dương kia cho dù có thiên tài đến mấy, tàn nhẫn âm hiểm đến mấy thì cũng chơi không được Margaret.
Sự thực cũng đã chứng minh rồi sự cơ trí của bọn họ. Ngoại trừ trận Kenseth kia ra, thủ đoạn mà Margaret đối đãi với kẻ thù chính trị bên ngoài vòng quan hệ của Hastings cũng đã đủ khiến cho những người này mồ hôi lạnh nhễ nhại. Trong cái vòng tròn này, cô gái xinh đẹp mị hoặc trời sinh này đang mang theo vòng ánh sáng vô địch.
Thế nhưng, Margaret chung quy cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi. Thiên phú trí tuệ ở phương diện quân sự, tâm cơ ở phương diện chính trị tuy rằng khiến cho người ta líu lưỡi, thế nhưng chung quy cũng không thể thay thế được kinh nghiệm tích lũy lâu năm.
Các đại lão Phỉ Dương kiêng kỵ với nàng, nguyên nhân quan trọng hơn chính là bởi vì nàng được Hastings che chở, có đủ thời gian trưởng thành và cũng có đủ thời gian thu hoạch kinh nghiệm. Nếu như đã thấy được tương lai của Margaret, bọn họ đương nhiên không muốn chôn xuống mầm tai hoạ vào lúc này.
Mà giờ này khắc này, ở nơi này, chính là Mars!
Đây là một mảnh đất bị đày ải mà hơn một nghìn năm qua đều đang vận hành quy luật rừng rậm cạnh tranh sinh tồn. Sinh tồn ở nơi đây chính là những gã lính đánh thuê tàn bạo ngang ngược, là những gã hải tặc hung ác độc địa, là các xã đoàn thâm độc đen tối, là những kẻ lừa đảo, những tên trộm vặt vô liêm sỉ. Trong số những người này có mấy người là hạng lương thiện?!
Coi như là những dân chúng Mars bình thường vốn làm việc cho các xí nghiệp đoàn buôn để duy trì cuộc sống trên tinh cầu Mars thì cũng không phải là các bách tính đơn thuần cái gì cũng đều không hiểu. Bọn họ tương tự cũng có một bộ quy tắc sinh tồn của riêng mình. Luận về âm mưu tính toán, bọn họ khẽ động lông mày một cái là có thể bắt người phải trổ hết tài năng ra thì mới có thể thần phục. Thế giới này nguyên bản chính là tôn kính kẻ mạnh. Chính bởi vì tâm tư bọn họ thâm trầm linh động, xem hiểu được rất nhiều thứ, thế nên mới biết được cái gì là lựa chọn tốt nhất.
Margaret đã phạm sai lầm.
Nàng đã quá vội vàng để đoạt được chiếc robot có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với Phỉ Dương, thậm chí đối với toàn bộ Phỉ Minh, toàn bộ cuộc chiến này.
Nàng đã quên mất rằng, ở đây chung quy vẫn không phải là Phỉ Dương. Vầng áng sáng chói mắt của Hastings tới nơi đây cũng chỉ giống như một điểm sáng nhỏ nhoi xa không thể tới được trong tinh không mà thôi, đối với người Mars mà nói, còn không chấn động bằng đống súng ống ở trong tay mấy binh sĩ Phỉ Dương.
Nàng lại càng quên mất rằng, một gã mập mạp ở cái mảnh đất người ăn thịt người này có thể dùng sức của bản thân mà làm náo loạn cả một góc trời, hạ xuống toàn bộ Mars, có thể thu phục được những người này thì sẽ có những thủ đoạn như thế nào.
Quan trọng hơn chính là, trong lúc lơ đãng, nàng đã đặt mình vào thế đối lập với gã mập!
Bất kể nàng có tài năng thiên phú cao đến mức nào, ở bên cạnh Hastings đã được thấy gió to sóng cả nước ngầm tuôn chảy đến mức nào, nàng chung quy vẫn chỉ là một kẻ bàng quan đang đứng ở một vị trí an toàn. Có một số thứ, không phải đứng ở bên cạnh là có thể học được. Ngoại trừ tự mình phải trải nghiệm lĩnh hội ra, đôi lúc, thậm chí còn phải trả bằng máu.
Ở điểm này, nàng không thể nào so sánh được với mập mạp.
Bởi vậy, nàng cũng không hiểu ra được, một kẻ nếu như đã có thể vào sinh ra tử trên chiến trường, đánh bại Thần Thoại Quân Đoàn ở Gatralan, bắt sống hoàng đế James, đến Mars lại đánh bại Bắc Minh, sau đó cướp đoạt sạch sẽ cả cái tinh cầu này cùng với toàn bộ tuyến đường bay như vậy, cái gã mập mạp nhìn như chất phác ở trước mắt này làm sao có thể tùy ý ức hiếp!
(vâng, lại một tràng liệt kê chiến công của bố tác giả. Ờ thì nghe lại tí cũng được, thế nhưng cmn lúc nào gắn với nó cũng là dạng câu cú loằng ngoằng, đây là viết cho người xem à?!!)
Nếu như nói nàng là ma nữ được tạo ra từ sự giáo dục tinh anh, như vậy cái gã mập mạp này chính là tên ma vương chui ra từ trong vũng bùn.
Dựa vào cái gì mà đám cơ sĩ lưu phái, đám lính đánh thuê, đoàn hải tặc ở Mars này có thể tụ tập về dưới cờ hiệu Phỉ Quân của gã mập?!
Thực sự là bởi vì chính nghĩa, là bởi vì những lý tưởng xa xôi không thể với tới kia?!
Đều không phải. Ngoại trừ mập mạp có thể mang đến cho bọn hắn cũng đủ lợi ích ra, quan trọng hơn chính là, gã mập mạp này còn tàn độc hơn ai hết, không giảng đạo lý hơn ai hết, và cũng không ra bài theo quy tắc hơn ai hết!
Hắn biết hắn cần cái gì!
Chỉ cần ngươi đứng ở thế đối lập với hắn, hắn tuyệt đối không có bất cứ sự mềm lòng và do dự nào. Hắn sẽ dùng biện pháp thẳng thừng nhất, thủ đoạn ti tiện ác độc nhất để dẫm nát ngươi dưới chân!
Toàn bộ Mars không tìm ra được một kẻ nào có thể tàn nhẫn hơn được gã mập mạp này!
Khiến cho người ta sụp đổ chính là, hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy tất cả đều như chuyện đương nhiên, đều bình thường giống như chuyện ăn ngủ. Giống như hiện tại, hắn cũng rất hồn nhiên mà nắm lấy Margaret lắc đi lắc lại, không hề nhận ra hành vi như vậy đối với một cô gái mà nói thì có chút quá mức.
Ngươi mắng hắn một câu, hắn liền cho ngươi một trận, cuối cùng còn dẫm lên hai cái nhổ thêm một ngụm nước bọt.
Hắn chính là "chân chất" như vậy đấy!
"Bắt ta thì có ích gì chứ?! Margaret nhìn chằm chằm vào mập mạp, cố gắng vãn hồi tình thế: "Trừ phi ngươi giết ta, bằng không..." Margaret tuy rằng cảm thấy nhục nhã, thế nhưng cũng không từ bỏ ý nghĩ của mình. Gã mập mạp này biết được thân phận của mình, trước mắt bao người, hắn tuyệt đối không dám làm tổn thương đến mình. Chỉ cần hắn có chút do dự, bức bách hay lợi dụ cũng được, mình luôn có thể khiến cho hắn thỏa hiệp.
Thế nhưng, lời của nàng vẫn còn chưa nói xong thì đã bị gã mập mạp đang hấp háy mắt một cách hiếu kì lấy tay robot che miệng lại, câu nói tiếp theo đã biến thành tiếng ư ư.
Mập mạp có chút kỳ quái, đầu óc con nhóc này bị nước vào rồi. Ông đây đang bắt giữ ngươi, còn có thể để cho ngươi nói ra những lời này sao?! Trong lòng suy nghĩ, quay đầu quát tháo vị tiểu đoàn trưởng đang sững ra kia: "Tránh ra mau! Nếu không thì ta sẽ cho cô ta thành thịt nát!"
"Buông cô ấy ra!" Carolina vọt tới trước mặt mập mạp lớn tiếng quát: "Điền tướng quân, cậu mà làm thượng tá Margaret bị thương thì coi như đã tuyên chiến với Cộng hòa Phỉ Dương! Cậu phải biết rằng thân phận của nàng chính là..."
"Ta không cần biết nàng là ai!" Mập mạp nghiêm trang chính nghĩa: "Sự tình hôm nay, ta sẽ trực tiếp báo cáo lên Bộ chỉ huy Liên quân Tối cao!"
" Báo cáo..." Carolina chợt cứng lại.
" Nếu như không có chúng ta thì cao tầng cánh quân Mars đã sớm bị luộc cả rồi!" Vẻ mặt mập mạp khinh thường nhìn các robot Phỉ Dương xung quanh: "Còn đến phiên các ngươi hiện tại ra vẻ ta đây sao?!"
Lời tác giả: Vốn không định viết có chút như thế này, thế nhưng tình tiết phía sau đột nhiên bị kẹt. Đại chiến sắp xảy ra, chăn đệm chuyển tiếp cũng đến đây là dừng, chương này mọi người cứ chấp nhận mà xem đi. Margaret cũng phải bàn giao hoàn chỉnh. Nếu như trước đây, ta phỏng chừng cũng không up lên, bây giờ thì cũng chỉ có thể đưa ra mà thôi. Đôi khi thực sự rất khó lựa chọn.
← Ch. 454 | Ch. 456 → |