← Ch.467 | Ch.469 → |
Lệnh cho tàu chiến đấu Emmon dựa theo phương án tác chiến nhóm thứ 2, tiến đến vị trí chiến đấu D7"
"Lệnh cho tàu chiến đấu Trulli men theo thông đạo T2 đến vị trí C5, uy hiếp phần đuôi nhóm máy bay chiến đấu tấn công của địch, phối hợp với Fronka và Hồng Vĩ Tước thực hiện phòng ngự liên hợp! Nói cho bọn hắn, phải vừa đánh vừa ép, dốc hết sức, chỉ cần kiên trì mười phút, thắng lợi sẽ là của chúng ta!"
"Lệnh cho mẫu hạm Phi Linh tăng tốc áp sát về phía ta, tất cả các máy bay chiến đấu trên tàu phóng ra toàn bộ, men theo thông đạo L7 xen cắt về phía không vực N211, cần phải ngăn chặn bầy máy bay chiến đấu của Phỉ Dương!"
Ngón tay Humphrey đang mau chóng bay nhảy trên máy tính chiến thuật. Từng mệnh lệnh được thốt lên không cần nghĩ ngợi. Toàn bộ nhóm tàu chiến đấu và mẫu hạm dưới sự chỉ huy của hắn đang mau chóng biến đổi trận hình.
"Đếm ngược 20 giây... Đếm ngược 10 giây... 9..."
Phía trên tàu sân bay Phi Vũ, thân hạm hình giọt nước đẹp đẽ của tàu tuần dương Bọ Cạp đang chậm rãi lướt ngang trong không gian, Vô số tháp pháo năng lượng đang đan vào nhau thành một tấm lưới hỏa lực dày đặc, xua đuổi đám máy bay chiến đấu Phỉ Quân giống như ong vò vẽ.
"8.... 7..." Humphrey đang thoải mái nhìn từng chiếc chiến hạm trên màn hình đài điều khiển đang giao nhau biến ảo dựa theo ý đồ của hắn.
Hai chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân đã đột phá được phòng ngự, chợt lóe qua từ ngoài mạn tàu. Sau một lát, tiếng điện tử trên đài điều khiển trung ương đã vang lên, đèn đỏ cũng sáng lên từ đầu hạm và phần sau của mạn trái trên sơ đồ mẫu hạm, đó là cảnh báo bị bắn trúng. Trong cơn chấn động, Humphrey vẫn như không để ý đến, trong miệng chậm rãi đếm ngược: "5... 4... 3..."
Lại một chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân chạy ào vào trong vòng phòng ngự, sau chùm sáng như lửa đỏ kèm theo rung động kịch liệt, cảnh báo trên đài điều khiển trung ương đã vang lên gấp gáp không ngưng. Mà tàu tuần dương Bọ Cạp ở phía trên mẫu rốt cục cũng đã tiến đến vị trí dự định.
"2... 1... Tiếp nối số liệu điều khiển hỏa lực, tháp pháo hai tàu liên hợp phòng ngự, phóng ra tên lửa đánh chặn!" Humphrey vỗ nhẹ lên mặt bàn đài chỉ huy: "Phóng máy bay chiến đấu!"
Theo tiếng ra lệnh của hắn, họng pháo của tháp pháo xoay tròn ở hai bên mạn tàu sân bay Phi Vũ liền chuyển hướng, lập tức phối hợp đồng bộ với tháp pháo tàu tuần dương Bọ Cạp ở phía trên nó, dựa theo sự phân phối của hệ thống điều khiển hỏa lực mà phong tỏa chặt chẽ không vực bốn phía. Các tên lửa đánh chặn cũng bay ra ngoài vũ trụ từ bệ phóng của chiến hạm.
Cùng lúc đó, một trung đội gồm bốn mươi chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ [Lôi Điện] còn sót lại của tàu sân bay cũng lần lượt được phóng ra từ bốn thông đạo.
Các máy bay chiến đấu này tăng tốc khẩn cấp dựa theo thông đạo khép kín hình thành giữa mẫu và tàu tuần dương ở phía trên mẫu hạm. Khi bọn hắn xuất hiện ở ngoài lưới hỏa lực, tốc độ đã gia tăng tới tốc độ cấp 7 đủ để chiến đấu với các máy bay chiến đấu của Phỉ Quân.
" Công tước đại nhân, tàu Bọ Cạp sắp không chống được nữa rồi, bọn họ đang bay chếch về phía bên trái!" Sĩ quan hiệp điều chiến đấu lớn tiếng kêu lên. Ngoài cửa sổ, thân hạm bằng sắt thép của chiếc tàu tuần dương khổng lồ đang lệch đi. Các chùm lửa phát ra khi bị bắn trúng đang liên tiếp không ngừng.
"Được rồi. Lệnh cho tàu Bọ Cạp thoát khỏi vị trí yểm hộ, giữ vững cự ly!" Humphrey uống cà phê, nhìn bốn mươi chiếc [Lôi Điện] đã hoàn toàn được phóng ra trên màn hình đài chỉ huy đang tăng tốc lao ra khỏi thông đạo khép kín, khóe miệng lộ ra một nét mỉm cười châm biếm.
" Báo cáo, tàu chiến đấu Emmon đã tiến vào vị trí chiến đấu chỉ định!"
" Báo cáo, Trulli tiến vào vị trí chỉ định, Fronka chuyển hướng xong, tiếng vào vị trí chỉ định, Hồng Vĩ Tước tiến vào vị trí chỉ định..."
" Trung đội máy bay chiến đấu 1021 tiếp xúc chiến đấu với máy bay địch."
" Máy bay địch đã bị chặn lại!"
Từng tiếng báo cáo đang nối gót nhau tới.
Humphrey bất động thanh sắc mà nhìn màn hình đài chỉ huy. Trên màn hình ảo, chiếc tàu khu trục cuối cùng đang vừa nổ súng vừa chếch đầu hạm một cách chậm rãi mà kiên định, tiến vào vị trí tác chiến chỉ định.
Hai giây sau, dưới ánh mắt kính nể và tiếng thấp giọng hoan hô không kiềm chế được của tất cả các quan binh trên mẫu hạm khi nhìn về phía Humphrey, khe hở cuối cùng đã bị tấm thân sắt thép của tàu khu trục che lại. Toàn bộ nhóm tàu chiến đấu và tàu sân bay đã khép lại giống như một tấm chặn đập nước bằng sắt thép cuối cùng, đem các máy bay chiến đấu đang bay tán loạn và ánh pháo năng lượng chói mắt chắn ở bên ngoài.
Tàu Phi Vũ đã hoàn toàn rút vào trong nhóm tàu bảo vệ.
Các chiến hạm bốn bên giống như các vệ tinh đang lấy mẫu hạm làm trung tâm mà bảo vệ xung quanh. Những chiến hạm này không chỉ dùng thân thể để che lại các góc độ có thể gặp tấn công cho mẫu hạm mà còn chiếm lấ các vị trí chiến đấu trọng yếu bốn phía mẫu hạm, hỏa lực của bọn họ dưới sự phối hợp của Thiên Võng hạm đội đang phát huy tới cực hạn. Lại thêm bốn mươi chiếc {Lôi Điện} đang tuần du ở bên trong vòng, mặc dù không thể hoàn toàn bảo đảm cho mẫu hạm không bị tấn công, thế nhưng cũng đủ để chống đỡ đến khi các chiến hạm khác trở về gấp!
"Một hình thế phòng ngự cấp A, rất đơn giản, phải không nào?"
Humphrey nhìncác máy bay chiến đấu Phỉ Quân đang bị tên lửa đánh chặn và lớp hỏa lực dày đặc ngăn trở ở bên ngoài vòng bảo vệ, lẩm bẩm: "Thực sự cho rằng mất đi lồng năng lượng bảo vệ thì tàu Phi Vũ có thể tùy ý bị hiếp đáp sao? Mất đi Phi Vũ, ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết sao?! Bây giờ các ngươi chỉ có năm phút đồng hồ, ta xem các ngươi sẽ thắng ta như thế nào!"
"Kêu Korn và Briede, bảo bọn họ chuẩn bị Tài Quyết Tài Quyết cho tốt. Khởi động khoang phòng ngự trung tâm. Một hồi nữa..." Hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn thoáng qua các máy bay chiến đấu Phỉ Quân vẫn đang điên cuồng tấn công nhóm chiến hạm tàu sân bay như trước: "Để cho chúng ta nhìn thấy biểu tình thất vọng của đám ruồi bọ này!"
...
Tàu sân bay vũ trụ Athena đang im lặng tiến về phía trước dưới vòng vây của mười chiếc tàu chiến đấu.
Hiện đang bị bao phủ bởi ánh sáng của pháo năng lượng, vành đai tiểu hành tinh mà mũi hạm đang chỉ hướng đang càng ngày càng gần. Đầu mày của Douglas vậy mà vẫn nhíu càng ngày càng chặt.
Trên màn hình ống nhòm, máy bay chiến đấu của Phỉ Quân vẫn còn đang chui ra chui vào trong lưới hỏa lực dày đặc của hạm đội Humphrey giống như đàn ong vò vẽ. Thế nhưng, hệ thống phòng ngự của hạm đội Humphrey cũng đã thành hình.
Khi một trận hình giống như đóa hoa mai xuất hiện ở trước mắt Douglas, hắn không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Trận hình phòng ngự mà bầy chiến hạm Humphrey vừa dựng nên này cũng không khó để nhận ra. Có thể nói rằng, một vị sĩ quan chỉ huy đã từng tiếp nhận huấn luyện chỉ huy hạm đội một cách hệ thống thì đều có thể nhìn ra được. Là một sinh viên xuất sắc của học viện quân sự, Douglas đương nhiên cũng không ngoại lệ --- Lấy tàu sân bay làm trung tâm, một số lượng ít các máy bay chiến đấu làm nhụy hoa, năm tới tám chiến hạm làm cánh hoa vòng ngoài, dựa theo tốc độ và cự ly nhất định để tiến hành liên hợp phòng ngự. Đây là trận hình phòng ngự hoa mai Sigmann. Một hình thế chỉ huy cấp A của môn chỉ huy tác chiến vũ trụ.
Trong hơn mười nghìn hình thế chỉ huy của môn chỉ huy hạm đội, trận hình phòng ngự hoa mai Sigmann cũng không nổi bật. Người phát minh ra nó, Sigmann, chính là một sĩ quan chỉ huy tộc Wibault trong thời kì chiến tranh khi Liên bang Địa Cầu giải thể. Lúc đó, trong một đại chiến dịch, hạm đội của ông ta đã bị vây quanh tầng tầng lớp lớp bởi các máy bay chiến đấu quân Liên bang Địa Cầu. Để tranh thủ thời gian cho hạm đội Wibault phản bọc đánh, Sigmann đã bị ép phải lợi dùng một chiếc tàu sân bay và sáu chiếc tàu tuần dương còn sót lại để tiến hành phòng ngự tại chỗ.
Bảy chiếc chiến hạm và không đến hai trăm chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ dưới sự chỉ huy của Sigmann đã chống đỡ suốt một giờ trước các máy bay chiến đấu ùn ùn che trời đất của Liên bang Địa Cầu.
Một chiến thuật lấy tốc độ vận hành riêng biệt, góc độ và cự ly yểm hộ riêng, tập trung số ít các chiến hạm và máy bay lại để tiến hành liên hợp phòng ngự phân phối hỏa lực với diện tích lớn. Tuy rằng cuối cùng hạm đội của Sigmann vẫn bị quân Liên bang tiêu diệt, thế nhưng, cái chiến thuật này vẫn được truyền lại.
Chiến đấu vũ trụ cũng được mà chiến đấu mặt đất cũng được, mấy nghìn năm lịch sử chiến hạm của loài người cũng sớm đã đem đủ loại tình thế chiến đấu thể hiện ra hết rồi. Phương thức ứng đối cũng đã hình thành các hình thế trong ngành học chỉ huy quân sự hiện đại.
Những hình thế này không tính là bí mật gì. Giống như các hình thế trong môn cờ vây vậy, chỉ cần dụng tâm học là có thể nắm giữ.
Thế nhưng, nắm giữ là một chuyện, sử dụng linh hoạt trong chiến đấu lại là một chuyện khác.
Đây là chênh lệch giữa kỳ thủ địa phương và kỳ thủ quốc gia.
Humphrey không hổ là một đời danh tướng. Trong khoảng thời gian ngắn nhất, hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác với tình huống nhất. Trận hình phòng ngự hoa mai Sigmann dưới sự chỉ huy của hắn chặt chẽ đến giọt nước không lọt. Sự thành hình của cái trận hình phòng ngự này cũng đại diện cho hành động đánh lén của Phỉ Quân đã thất bại.
Nói thật, nhiều năm rồi, Douglas vẫn chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng sẽ có người dùng phương thức liều mạng như vậy để tiến hành không chiến. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, các máy bay chiến đấu vũ trụ {Giác Đấu Sĩ} của Salerga với tính năng chỉ tính là nhiều lắm là tầm trung kia lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến như vậy.
Các máy bay chiến đấu đang bay liệng trong đám đông địch này giống như các con hải yến trong bão tố.
Mấy lần hắn đã tận mắt thấy có máy bay chiến đấu Phỉ Quân bị hỏa lực phòng ngự hoặc tên lửa đánh chặn của hạm đội Humphrey bắn trúng. Thế nhưng, chiếc máy bay chiến đấu vốn nên hóa thành một quả cầu lửa kia cuối cùng lại ngoài dự đoán mọi người, lồng năng lượng bảo vệ chỉ là lóe lên màu lam hoặc là hơi có chút đổi màu mà thôi. Chiến đấu tới giờ, ba trăm chiếc {Giác Đấu Sĩ} bị phá hủy không vượt quá một phần mười.
Thế nhưng, tất cả những điều này cũng không thể mang đến thắng lợi. Bởi vì, số lượng máy bay chiến đấu Phỉ Quân thực sự quá ít rồi.
Ba trăm chiếc máy bay chiến đấu bất quá chỉ là tiêu chuẩn 40% trên một chiếc tàu sân bay hạng trung và 20% của một chiếc tàu sân bay hạng nặng của Phỉ Dương.
Nếu như không phải phát động tập kích bất ngờ mà chiếm được địa hình có lợi, nếu như không phải lúc đó cự ly giữa máy bay chiến đấu và tàu sân bay gần đến mức gần như chạm mặt, chút ít máy bay chiến đấu như vậy, đừng nói là tấn công tàu sân bay, ngay cả muốn đột phá hỏa lực ngăn chặn của nhóm tàu bảo vệ tàu sân bay thì cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.
Nếu như đối thủ phạm sai lầm, có lẽ bọn họ vẫn còn cơ một cho một kích trí mạng.
Đáng tiếc rằng, đối thủ của bọn họ lại là Humphrey!
Nhìn vào màn hình ảo, tiến công càng lúc càng gian nan, phạm vi né tránh vòng về của các máy bay chiến đấu Phỉ Quân càng lúc càng lớn, trái tim của Douglas đang từ từ trầm xuống. Trong chiến hạm cũng là một cảnh trầm mặc.
Mọi người đều có thể nhìn ra điều không ổn!
Hạm đội Phỉ Dương vẫn cần một chút thời gian nữa mới có thể trở lại vành đai tiểu hành tinh. Mà các chiến hạm khác của hạm đội Phi Vũ lại đã sắp tới gần tàu chỉ huy của bọn hắn rồi. Năm phút đồng hồ, không, tối đa là sau bốn phút, bầy máy bay chiến đấu vừa từ bỏ truy kích hạm đội 19A1 của Phi Vũ sẽ dẫn đầu tham gia vây công ba trăm chiếc {Giác Đấu Sĩ}. Tám phút sau, bầy chiến hạm khu trục tuần dương của hạm đội Phi Vũ theo sát sau đó cũng sẽ tham gia chiến đấu.
Đến lúc đó, chính là dấm chấm hết cho các máy bay chiến đấu Phỉ Quân. Và cũng là dấu chấm hết cho tập đoàn hạm đội 19!
"Tướng quân..."
Bên tai đã truyền đến thanh âm do dự của tham mưu trưởng Bàng Minh Giản.
Douglas quay đầu.
Bàng Minh Giản có chút khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt. Khi hắn phát hiện ra vòng phòng ngự của tàu chỉ huy Humphrey đã thành hình, đồng thời cũng thu được tin tức liên lạc mà hạm đội 19A1 vừa thoát khỏi vòng vây phát về, một ý nghĩ trong nháy mắt đã lóe qua trong đầu hắn.
Hắn là tham mưu trưởng của bộ tham mưu hạm đội, chức trách của hắn là cung cấp tin tức và kiến nghị cho sĩ quan chỉ huy tối cao.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ không chút do dự mà nói ra cái ý nghĩ này. Mà hiệ giờ... Trái tim của hắn vậy mà lại đang bị dày vò giống như ở trong nồi nước nóng bỏng. Cái ý nghĩ đê tiện kia khiến cho khuôn mặt của hắn đang đỏ tới tận mang tai.
Cuối cùng, hắn liền đem những lời định nói nuốt vào bụng, chỉ mở miệng báo cáo: "Hạm đội 19A1 phát về tin tức, xin cho chỉ thị tiếp theo."
Hạm đội A1 đã thoát khốn rồi! Douglas lẳng lặng nhìn Bàng Minh Giản. Hai người ánh mắt tương giao, đều nhìn ra được từ trong mắt đối phương rất nhiều thứ.
Là người hợp tác, có một số thứ căn bản là không cần phải nói ra lời. Nhiều năm qua, khi gặp phải tình huống tương tự, một quân đội hùng mạnh đến mức khinh thường tất cả, đồng thời lại coi trọng lợi ích quốc gia chí thượng như Phỉ Dương sẽ đưa ra quyết định như thế nào, không ai rõ ràng hơn được bọn họ rồi.
Douglas mỉm cười nói: "Bảo bọn họ phát động tấn công. Bây giờ cũng không phải là lúc cho bọn họ nghỉ ngơi."
"Rõ!" Bàng Minh Giản lớn tiếng đáp.
Thanh âm của hai người đều to đến mức có chút dư thừa. Thế nhưng, đối với các quan binh ở bên cạnh, vậy mà lại thật phấn chấn nhân tâm!
Đây là cuộc chiến tranh lớn nhất của loài người từ trước tới nay. Muốn giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này, cần thiết đó chính là dũng khí, đoàn kết và trí tuệ, mà không phải là sự ích kỷ và phản bội! Phỉ Dương hiện tại cũng đã tới thời điểm thay đổi!
" Chúng ta có một giờ!"
Ánh mắt Douglas rơi vào trên chiếc tàu sân bay đã mất đi lồng năng lượng bảo vệ của Binalter.
Ở cách tàu sân bay không xa, vô số các máy bay chiến đấu Phỉ Quân đang liên tục cố gắng đột phá phòng ngự của nhóm tàu bảo vệ. Đó là quân đồng minh của mình. Bọn họ chính là không hề sợ hãi như vậy, sự chiến đấu của bọn họ luôn khiến cho người ta dâng trào cảm xúc như vậy.
Nhìn những chiếc máy bay chiến đấu này, trong lòng Douglas lật qua lật lại chỉ có một ý nghĩ: "Bất kể là thắng hay thua, cũng bất kể sinh tử... Ta tuyệt đối không cho phép cánh chim của khát vọng lại bị đê tiện và bỉ ổi nhuốm bẩn!"
" Báo cáo, đại đội máy bay chiến đấu số 1 gặp phải sự ngăn cản của các máy bay chiến đấu hạm đội Phi Linh, cự ly song phương 12 nghìn km. Dự tính ba mươi giây sau sẽ tiếp xúc!" Dưới đài chỉ huy, sĩ quan liên lạc hạm đội đang lớn tiếng báo cáo.
Đánh cuộc một lần, Humphrey! Nhiệm vụ của ta là bức ra tất cả các con bài chưa lật của ngươi! Lần này, chúng ta thay đổi vị trí công phòng. Là lúc ta phải tấn công rồi! Cho dù, đợt tiến công này ta chỉ có thể bày ra tư thế!
Douglas cầm lấy máy liên lạc.
" Máy bay chiến đấu chia làm hai nhóm tấn công. Nhóm thứ hai bao gồm các đại đội máy bay chiến đấu số 2, 4, 6, 8, 10, mệnh lệnh đi chặn lại máy bay chiến đấu của địch. Nhóm thứ nhất lập tức lệch phải 400 khắc, tăng tốc tiến lên, không được dây dưa! Nói cho bọn họ, nhiệm vụ của bọn họ chính là phối hợp với các máy bay chiến đấu của Phỉ Quân tấn công tàu sân bay, bất kể hi sinh như thế nào, đều phải gia nhập chiến đấu trong vòng sáu phút nữa!"
"Rõ!"
Mệnh lệnh thông qua Thiên Võng hạm đội đã truyền tới trên máy tính của từng chiếc máy bay chiến đấu.
Hầu như cùng lúc khi mệnh lệnh tới, nhóm máy bay chiến đấu Phỉ Dương đang bay nhanh với trận hình tấn công tam giác đã bắt đầu phân tách trận hình. Năm đại đội với sáu trăm chiếc máy bay chiến đấu ở bên cánh trái trận hình giống như bệ phóng tách ra từ tên lửa, sau khi rẽ trái 900 khắc, liền đón đầu các máy bay chiến đấu Binalter đang lao nhanh tới. Mà các máy bay chiến đấu Phỉ Dương ở trung tâm và bên phải, thì lại mau chóng biến đổi vị trí, một lần nữa tạo thành một nhóm tấn công tam giác, tiếp tục lao về phía chiến trường trung ương.
Chiến đấu vũ trụ với tốc độ cao từ trước đến nay vẫn luôn được tính toán đến từng giây.
Vài giây sau, nhóm máy bay chiến đấu Phỉ Dương thứ hai phụ trách yểm hộ đã quấn tới bắn giết cùng một chỗ với các máy bay chiến đấu Binalter vừa lao tới trước mặt. Vô số pháo năng lượng xẹt qua vũ trụ, trận hình nghiêm chỉnh đã biến thành lộn xộn các đội hình hai máy bay, hai bên quấn lấy nhau, bắn giết, dốc hết toàn lực để truy đuổi bắn nhau.
"Nhóm 1, theo ta, tiến lên!"
Mắt thấy nhóm máy bay chiến đấu thứ 2 đã ngăn cản được kẻ địch, điều khiển máy bay chỉ huy của nhóm máy bay thứ nhất, thượng tá Avery đã quát lên một tiếng chói tai. Một nghìn hai trăm chiếc máy bay chiến đấu nhất thời gia tăng tốc độ tới cực hạn.
Pháo năng lượng ngăn chặn như thủy triều xẹt qua bên cạnh các máy bay chiến đấu, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu ở sườn ngoài trận hình liền hóa thành từng quả cầu lửa.
Có điều, điều này vẫn không hề trì hoãn được bước tiến đột phá của nhóm thứ nhất. Các phi công đều cắn chặt khớp hàm, ấn xuống cần điều khiển.
Hai giây sau, dưới sự yểm hộ của nhóm thứ hai, bọn họ đã vứt bỏ được nhóm máy bay địch đang cố gắng chặn lại, bay ào vào trong vành đai tiểu hành tinh nơi đá thiên thạch bay tán loạn. Ở cách bọn họ không xa về phía trước, đó chính là mười mấy chiếc chiến hạm không muốn sống của hạm đội 19A1 vừa quay người cắn chặt lấy chiến hạm địch!
Đến lúc này, trạng thái chiến đấu của ba bên trở thành trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hình thành một khu chiến đấu năm tầng hình tròn.
Trung tâm của chiến khu tự nhiên là nhóm chiến đấu tạo thành từ tàu sân bay chỉ huy Phi Vũ của Humphrey. Mà các máy bay chiến đấu Phỉ Quân đang tiến hành vây công nó, thì lại chiếm tầng ngoài thứ nhất của khu chiến đấu.
Tầng thứ hai, chính là hạm đội Phi Vũ vừa vứt bỏ tiểu hành tinh, liều mạng quay về phòng ngự.
Tầng thứ ba, là mười mấy chiếc chiến hạm còn sót lại của hạm đội 19A1 vốn bị hạm đội Binalter bao vây, thế nhưng lúc này lại hung hãn quay đầu lại phát động tấn công, cùng với nhóm máy bay chiến đấu thứ nhất vừa mới đột phá khỏi vòng ngăn chặn.
Tầng thứ tư, là các máy bay chiến đấu của hạm đội Phi Linh đang bay chếch đến cùng với nhóm máy bay chiến đấu Phỉ Dương thứ hai đang bắn quấn lấy bắn giết với bọn hắn.
Tầng thứ năm, lại là tập đoàn hạm đội sô 19 của Douglas, cùng với nhóm tàu chiến đấu và tàu sân bay Phi Linh ở một bên khác đang liều mạng áp sát vào tàu chỉ huy của Humphrey.
Toàn bộ chiến khu đều lấy tàu chỉ huy của Humphrey làm trung tâm, đang kịch liệt co rút lại. Tất cả mọi người đều biết, đây là một hồi chiến đấu thay đổi trong nháy mắt. Ngắn ngủi mười phút thôi cũng đã đủ để cho cán cân thắng nghiên ngả đong đưa mấy lần!
Thời gian đang trôi qua từng giây. Khi đến được trung ương chiến khu, nhóm máy bay chiến đấu mau chóng quay về phòng ngự của hạm đội Phi Vũ mất chưa đến hai phút. Mà nhóm máy bay chiến đấu thứ nhất của Phỉ Dương thì cũng đã vượt qua được hạm đội 19A1, cắn lên phần đuôi trận hình của hạm đội Phi vũ trước sau dài đến mười mấy nghìn km.
Bầu không khí, theo khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, đột nhiên đã trở nên khẩn trương hẳn lên.
Tất cả mọi người đều biết, Humphrey và Douglas đều đã ra bài nhằm vào nhau.
Nếu như tàu chỉ huy của Humphrey có thể chống đỡ đến khi bầy chiến hạm của hắn quay về hỗ trợ, như vậy, trận chiến này hắn liền thắng chắc rồi. Hắn có thể ung dung mà thu lại trận hình, sau đó lại tổ chức tấn công hạm đội Phỉ Dương. Mà nếu như hắn chống đỡ không được đến ba phút, bị Phỉ Quân tiêu diệt. Như vậy, mất đi sĩ quan chỉ huy, lại bởi vì gấp gáp trở về mà kéo trận hình trở nên vừa dài vừa nhỏ lại hỗn loạn, hạm đội Binalter rất có thể không hình thành được tổ chức hữu hiệu. Theo đó, bọn hắn sẽ phải đối mặt với sự đả kích mang tính hủy diệt của tập đoàn hạm đội số 19 Phỉ Dương ở phía sau.
Phải biết rằng, tại phiến vành đai tiểu hành tinh kia, mất đi sự chỉ huy thống nhất, mất đi trận hình hoàn chỉnh, ưu thế về số lượng chò dù có rõ ràng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể đánh thắng được đối thủ theo đuôi ở phía sau lại có trận hình nghiêm chỉnh!
Thế nhưng, cho dù ngay giây đầu tiên đã mau chóng xoay người xung phong, hạm đội Phỉ Dương vẫn còn cơ hội thẳng tay ném đá xuống giếng sao?!
Bao gồm cả Douglas, tất cả các quan binh Phỉ Dương cũng không dám ký thác hi vọng. Tình thế hiện tại tựa hồ càng lúc càng có lợi đối với hạm đội Humphrey!
Có lẽ là ấn tượng khi phát hiện ra sự xuất hiện của các máy bay chiến đấu Phỉ Quân quá mức sâu sắc, sau khi gửi xong một đợt chỉ lệnh mới, tham mưu trưởng Bàng Minh Giản không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn lướt qua màn hình ống nhòm.
Vừa liếc qua, tròng mắt của hắn liền không thể rời đi.
Nhất thời, huyết dịch toàn thân đã xộc thẳng lên đại não. Giờ khắc này, một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt hơn cả việc trúng xổ số mấy trăm triệu Phỉ Nguyên đang khiến cho hắn không thở nổi!
Trên màn hình, vô số máy bay chiến đấu còn đang nghiêng ngả bay lượn, vô số pháo năng lượng và tên lửa còn đang đan xen ngang dọc.
Thế nhưng, màn sáng rực rỡ này cũng không che giấu nổi một khung cảnh quỷ dị --- Ở vị trí cách nhóm tàu sân bay không đến 200 km, mấy chục chiếc chiến hạm dữ tợn đã cắt qua hư không mà chợt hiện lên!
Phương thức mà những chiếc chiến hạm này trồi lên từ trong hư không giống hệt như với các máy bay chiến đấu của Phỉ Quân.
Quan trọng hơn chính là, vị trí của các chiến hạm của bọn họ lại tạo thành một trận hình khiến cho người ta hít thở không thông.
Trường trận, Lục Trạch Thành!
Vị trí mà trận hình đang hướng về, thẳng tắp chỉ vào chiếc tàu sân bay đang chậm rãi di động tới dưới sự bức bách của các máy bay chiến đấu, Phi Vũ!!!
Bàng Minh Giản há to miệng, không đợi hắn phát ra tiếng hô, chỉ thấy mấy chục luồng ánh sáng hiện lên, lập tức, bên tai đã vang lên một tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
Toàn bộ hạm đội đã hoàn toàn sôi trào rồi!
...
"Đây không phải là chiến thuật, đây là nghệ thuật ái tình!" Mập mạp nói.
" Nghệ thuật ái tình?" Karl lắc cái đầu to tướng, vẻ mặt hoang mang: "Mập mạp, anh thừa nhận chú mày làm ra bản kế hoạch tác chiến này rất chi là gợi cảm. Thế nhưng cái thứ này thì liên quan quái gì đến nghệ thuật ái tình?"
"Nhân sinh giống như ân ái..." Mập mạp nửa híp mắt, đầu lưỡi liếm một vòng trên môi, vẻ mặt dâm đãng: "Đánh trận cũng thế! Để ta thử ngươi, ân ái phân thành mấy bước?"
Trên đài chỉ huy trung ương trong phòng chỉ huy tàu sân bay Thần Dụ, mập mạp và Karl đang nhàn nhã đứng ở cạnh lan can hình cung, vẽ vời so sánh, nước miếng tung bay.
Ở trước mặt bọn họ, trên màn hình ảo của đài điều khiển chính to lớn, mấy chục luồng sáng đã hoàn toàn nuốt gọn tàu sân bay Phi Vũ cùng với mấy chiếc chiến hạm ở bên cạnh nó. Trên đại sảnh phòng điều khiển ở dưới lan can, các chiến sĩ Phỉ Quân đang qua lại bận rộn. Trên ghế chỉ huy ở bên cạnh, vừa tiến vào trạng thái chiến đấu, sóng mắt Phương Hương đã trở nên vô cùng yêu mị, cười lạnh mà điều khiển máy tính chiến thuật, tiếp tục chỉ huy chiến đấu. Đối với đối thoại của hai cái tên khốn kia, nàng liền mắt điếc tai ngơ.
Ở một phía khác, Margaret một bên tập trung nhìn vào đài điều khiển trung tâm, cùng đợi báo cáo kết quả chiến đấu, một bên hận không thể tìm một khẩu súng máy mà trút cả băng đạn xuống hai cái tên hèn mọn trong thời điểm mấu chốt mà vẫn còn nhãn nhã chém gió bậy bạ này.
"Mấy bước?" Karl đỏ mặt lên, liếc mắt sang Cecilia đang khẩn trương gửi đi mệnh lệnh chiến đấu, ở bên dưới tay trái của Phương Hương, xấu hổ nói: "Cái này, ta thực ra không quen thuộc lắm."
"Anh thật là xấu hổ vì chú mày!" Mập mạp tỏ vẻ xem thường: "Phức tạp thì sẽ không dạy ngươi rồi, nếu đơn giản mà nói, phải vuốt ve, phải có dạo đầu, đến khi câu ra được lửa hừng hực thì mới phát động tổng tiến công!"
"À à!" Karl gật đầu thật sâu.
" Chú xem, cái đấy thì khác gì với bản kế hoạch tác chiến của anh cơ chứ?" Mập mạp đắc ý nói: "Đầu tiên dùng ba trăm chiếc máy bay chiến đấu cởi y phục của nàng. Sau đó từng bước ép nàng đến góc giường, vuốt ve trên dưới, lặp đi lặp lại cho đến khi mệt nhoài vô lực sung sướng chết đi sống lại, cuối cung hung hăng đâm xuống một phát."
"Nghe qua thì..." Karl sờ sờ cằm chớp chớp mắt, suy nghĩ đến nửa ngày: "Có vẻ chuẩn đấy..."
" Câm miệng!" Không thể chịu nổi nữa, Phương Hương nhíu mày quát lớn.
Đang thảo luận đến cao hứng bừng bừng, hai gã bỉ ổi liền giật mình một cái, nhất thời khúm núm lặng cờ im trống.
"Quét kết quả chiến đấu xong, xác nhận mục tiêu số 1 đã mất đi sức chiến đấu và phần lớn năng lực hành động! Mục tiêu số 2, 3, 5 bị phá hủy, mục tiêu số 4 mất sức chiến đấu, mục tiêu số 6 vết thương nhẹ, đang ở chuyển hướng bỏ chạy."
"Không bị phá hủy?!"
Mập mạp, Phương Hương, Karl và Margaret đồng thời cả kinh.
Dưới tình huống không có lồng năng lượng bảo vệ, gặp phải đả kích liên hợp của mười chiếc tàu chiến đấu, mười một chiếc tàu tuần dương Phỉ Quân sử dụng trường trận Lục Trạch Thành, vậy mà lại chỉ bị trọng thương... Chiếc tàu sân bay Binalter kia đến tột cùng là làm từ cái gì vậy?!
"Bây giờ làm thế nào?!" Ánh mắt như nước của Phương Hương quăng sang phía mập mạp.
Mập mạp nhìn chiếc tàu sân bay Phi Vũ đã thủng lỗ chỗ mà vẫn còn đang từ từ di động ở trên màn hình ảo, cảm thấy hết hồn một trận.
Chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Mặc dù hỏa lực của hạm đội Phỉ Quân vẫn không hoàn toàn tập trung vào trên người tàu sân bay Phi Vũ, thế nhưng cũng không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy. Phải biết rằng, một chiếc tàu sân bay vũ trụ đã mất đi lồng năng lượng bảo vệ, đừng nói là bị hai mươi khẩu chủ pháo năng lượng trực tiếp bắn trúng, cho dù chỉ là mấy chiếc tàu chiến đấu đơn độc tấn công thì cũng đã đủ để phá hủy nó triệt để rồi!
Ngẩng đầu nhìn qua rada, nhóm máy bay chiến đấu quay về phòng ngự của Binalter gần như đã tiếp cận chiến khu trung ương.
" Con mẹ nó! Bắn tiếp!" Mập mạp dậm chân, thở phì phò: "Toàn thể đột kích, đâm nó cho ta! Chuẩn bị robot, ông đây muốn đăng hạm!"
← Ch. 467 | Ch. 469 → |