← Ch.487 | Ch.489 → |
"Loong coong!"
[Thái Hành] tiện tay ném một cái, [Toyama] liền rơi xuống trong chiến hào robot, làm bật nảy đống sắt vụn ở bên cạnh, nước bùn văng khắp nơi.
Cosmo còn chưa nhảy ra khỏi robot, sớm đã có kỹ sư máy móc thành thạo tiến lên mở khoang lái của [Toyama] ra, đám binh lính tạp nham đang buồn chán ẩn nấp ở phía sau trận địa cũng cùng nhau xông lên, lôi gã chiến sĩ robot Jaban với vẻ mặt sợ hãi như thỏ ngố ra.
Sắc mặt gã cơ sĩ Jaban trắng bệch, thành thật mặc cho các chiến sĩ Trenock quát lớn đùa bỡn, đối mặt với họng súng nhắm ngay mặt, bày ra bộ dáng hợp tác không gì sánh được. Khống chế bất cứ hành vi nào có thể làm tức giận đối phương của mình, đôi mắt tam giác nho nhỏ đang mang theo một chút đáng thương và một chút hoảng sợ không biết làm sao, cố gắng khơi dậy sự thương cảm của kẻ chiến thắng.
Bản thân hắn lúc này cản bản là chẳng có chút liên quan gì tới chiếc robot hung tàn ngang ngược diễu võ dương oai, trút xuống hỏa lực một cách không hề kiêng nể ở trên trận địa trước đó.
Trên thế giới này, nguyên bản đều không có người không sợ chết.
Bất cứ kẻ nào dám vỗ ngực nói rằng không sợ chết, đó bất quá chỉ là đang ở trong cảnh giới siêu nhiên nhất thời mà thôi, khi cẩn thận suy xét tỉ mỉ, không ai dám nói rằng mình cả đời này đều coi thường cái chết.
Nếu thật sự có người như vậy, phỏng chừng mập mạp đã đi tới nhổ một ngụm nước bọt. Cút mẹ ngươi đi, muốn khinh rẻ ông đây nhát gan đúng không?!
Chiến đấu trên trận địa đã kết thúc.
Quân Jaban đang tháo chạy, trong dàn hỏa lực tập trung theo sát sau đó, rốt cục đã không còn tinh thần để phản công lại một lần nữa.
Đám binh lính mặc quân phục màu xám này đã vứt bỏ tất cả dũng khí, nhào vào trong công sự che chắn trên trận địa dưới chân núi. Ngay cả khi một gã sĩ quan Jaban ở trên trận địa giơ súng bắn chết mấy gã binh sĩ chạy đằng trước thì cũng không thể ngăn cản được làn sóng người đang hoảng sợ này.
Binh bại như núi đổ, một khi đã lựa chọn trốn chạy, lưng hướng về phía kẻ địch, vậy thì luôn luôn có cảm giác như đang bị một vật gì đó theo sát ở sau lưng, ớn lạnh bức người. Dưới sự áp bách của tử vong, muốn dừng thì cũng không dừng được.
Đối mặt với cuộc tháo chạy như vậy, các chiến sĩ Trenock với kinh nghiệm phong phú tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
Không giống với đợt chiến đấu trước, khi thực hiện truy đuổi hỏa lực, thứ duy nhất mà bọn họ cần bất quá chỉ là chỉnh ngắm và nổ súng mà thôi.
Đó là một cuộc tàn sát ngắn ngủi mà thảm thiết.
Các binh sĩ Jaban chạy như điên xuống dưới chân núi đã bị từng loạt đạn bắn chết. Từng thân ảnh màu xám vừa bò vừa chạy, hoặc là ngã thẳng xuống, hoặc là lảo đảo rồi mới ngã xuống. Các thi thể nằm ngổn ngang đầy sườn núi. Giữa rừng cây thưa thớt, quanh quẩn đều là tiếng súng truy hồn đoạt phách và tiếng kêu thảm đau xé cõi lòng.
Chân người có chạy nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không hơn được đạn. Hơn hai trăm binh sĩ Jaban tham gia xung phong, khi xoay người chạy thì bất quá chỉ có 156, mà cuối cùng trở lại được trận địa thì chỉ còn lại không quá 70 người.
Đây là đợt tiến công thứ 23 mà các chiến sĩ Trenock đã đẩy lùi được. Một hồi chiến đấu như kỳ tích.
Sự chênh lệch khi biết rõ là phải thua phải chết, tự nhiên gió đổi chiều lại giành chiến thắng như thế này, đối với đám hán tử uể oải tới cực điểm này mà nói, thực sự quá là kích thích rồi.
Bọn họ đang gân cổ mà tru lên, mạch máu to như đầu ngón tay gồ lên trên cái cổ đỏ bừng, có thể thấy được một cách rõ ràng. Mãi cho đến khi bọn họ đi qua hào giao thông, vào trong chiến hào robot, khuôn mặt của bọn họ đều đỏ bừng lên giống như được tẩm máu. Cái cặp mắt đang hưng phấn đến mức phát sáng kinh người kia, khiến cho bọn họ thoạt nhìn giống như một đám trâu đực vừa mới chiến thắng trong cuộc quyết đấu.
Khi nhìn về phía đám lính tạp nham một lần nữa, ánh mắt của các chiến sĩ đã hoàn toàn khác hẳn rồi. Qua trận chiến này, cho dù là kẻ ngu ngốc nhất thì cũng biết được đám lính tạp nham trước mắt này không đơn giản như vẻ bề ngoài của bọn họ.
Cái khác không nói, chỉ riêng thuật bắn tỉa của tay thiếu tướng mập mạp kia đã đủ để nhận bốn chữ xuất thần nhập hóa. Đó cũng không phải là nhờ chém gió mà ra được, đó là chân bản lĩnh đã được khổ luyện vô số lần trên chiến trường!
Còn có vị chiến sĩ robot kia nữa. Tất cả mọi người đều là người biết hàng, nếu đổi lại là mấy gã gia hỏa mắt mọc trên đầu ở trong tiểu đoàn đặc chủng của sư đoàn thiết giáp, tất cả cũng cóc phải là đối thủ của người ta!
Bỏ xuống thành kiến, các chiến sĩ Trenock bắt đầu chữa trị cho ánh mắt thiển cận trước đó của mình. Đều là người thường xuyên qua lai bên bờ sinh tử, đúng là đúng, sai là sai, trong tự điển của bọn họ không có cái từ gọi là già mồm bất chấp này.
Vừa tiến vào trong chiến hào robot, đám hán tử Trenock liền giống như vừa gặp lại người thân lâu ngày mới gặp, tỏ ra quen thuộc mà dung nhập vào trong đám chiến sĩ Phỉ Quân, một cách lặng lẽ không tiếng động. Cùng phả khói thuốc, ăn ăn uống uống, lôi kéo làm quen, vuốt mông ngựa, ai nấy có vẻ đều vô cùng bận rộn.
"Người anh em, làm một điếu đi." Trên mặt vẫn còn mang theo vết tát của mình, gã binh nhất đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bazz: "Vừa rồi.. Ha ha, bận quá rồi, vẫn còn chưa kịp bắt chuyện với các cậu, các cậu từ đâu đến vậy?"
Bazz liếc mắt nhìn gã binh nhất có một mái tóc vàng thưa thớt, một cái đầu to với không ít vết tàn nhang ở trên mũi và hai gò má này, nhận lấy điếu thuốc lá của hắn, rốt cuộc đã tiếp nhận giải thích "bề bộn nhiều việc" của hắn, cười nói: "Mới từ tinh hệ Long Bow qua đây."
" Tinh hệ Long Bow?" Gã binh nhất cùng với tay hạ sĩ cũng mang theo vết tát trên mặt đang ngồi ở một phía khác liền trao đổi một cái ánh mắt với nhau, mở bật lửa rồi hỏi: "Người Salerga?"
"Người Mars." Bazz lại gần bật lửa, châm điếu thuốc lá: "Mới vừa đánh nhau ở tinh hệ Long Bow một trận, tiêu diệt hai hạm đội cấp Tượng của đế quốc Binalter, nghe nói các ngươi đang gặp nạn, liền chạy tới..."
"Tiêu diệt... Hai hạm đội cấp Tượng..." Gã binh nhất và tay hạ sĩ liền trợn tròn cả mắt. Bật lửa trong tay gã binh nhất run lên, thiếu chút nữa đốt mất lọn tóc đang rủ xuống của Bazz.
"Có ý kiến gì sao?" Bazz đang cười mà không cười.
" Xin lỗi xin lỗi." Gã binh nhất vung tay một cái, đóng lại nắp bật lửa: "Người anh em, ta thừa nhận, vừa mới rồi là chúng ta đã trông nhầm. Có điều mấy lời chém này của chú em, thực sự là quá mức...."
Bazz liếc mắt khinh bỉ một cái: "Chém? Chờ ngươi xem tin tức chiến trường, liền biết được ta có chém hay không."
Gã binh nhất lườm mắt lại một cái, bất kể thế nào thì cũng không tin.
"Này người anh em, các cậu là thuộc đơn vị nào vậy?" Tay hạ sĩ ở bên cạnh liền chuyển chủ đề, chỉ vào bộ quân phục của Bazz, hỏi: "Loại quân phục này, thế nào chúng ta vẫn chưa bao giờ thấy qua nhỉ?"
" Chúng ta cũng không phải là quân chính quy." Bazz cười hắc hắc, chỉ vào huy hiệu trên vai: "Phỉ Quân Mars, đã nghe bao giờ chưa?"
Hạ sĩ nhìn vào chữ Phỉ to tướng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà lắc đầu. Tự xưng là quân phỉ tặc trộm cướp, cái này là hắn lần đầu tiên nghe thấy. Gã binh nhất ở bên cạnh thì ánh mắt lại sáng lên, kích động nói: "Ta đã từng nghe qua, Mars là do một đội ngũ có tên là Phỉ Quân đánh hạ. Sau lại bị người Phỉ Dương tiếp quản, nghe nói sĩ quan chỉ huy của Phỉ Quân là một vị thượng tá Leray. Lẽ nào..."
" Chính là chúng ta!" Bazz đắc ý mà ngẩng đầu, chỉ một ngón tay tới mập mạp ở cách đó không xa: "Đó chính là vị thượng tá mà ngươi nói, hiện tại đã là thiếu tướng. Là thủ lĩnh của chúng ta."
" Rất giỏi!" Kỳ thực cũng chỉ biết được chút da lông về chiến dịch Mars, gã binh nhất liền mau chóng lấp liếm, giơ một ngón tay cái nói: "Sớm đã nghe Liên bang Leray chiến đấu anh dũng, trước kia chúng ta vẫn còn không tin, bây giờ thì tin rồi. Cái khác không nói, chỉ riêng thuật bắn tỉa của vị tướng quân này đã đủ để khiến cho chúng ta đại khai nhãn giới rồi."
Nói xong, gã binh nhất bĩu môi về phía Phùng lão tứ đang ôm súng ngắm một cái, nói với Bazz: "Thấy cái tên kia không?"
"Lính bắn tỉa?" Bazz liếc qua Phùng lão tứ vốn đang có chút ủ rũ.
"Lính bắn tỉa ba sao. Mười hai người một tổ, hắn giết được ba tổ. Trong vòng nửa năm." Gã binh nhất nhìn có chút hả hê mà cười xấu xa: "Bình thường khi nói về thuật bắn súng với chúng ta, con mắt đều để trên đầu hết, ngày hôm nay coi như là được mở mắt rồi. Vị tướng quân mập mạp kia của các ngươi, không đến nửa tiếng đồng hồ đã bắn chết được ít nhất ba mươi mốt! Chỉ chỗ nào bắn đúng chỗ ấy, thuật bắn súng thực sự là lên thần rồi!"
Bazz trời sinh nghịch ngợm, lại phục nhất là cấp trên mập mạp, lúc này nghe gã binh nhất tận lực nịnh hót như thế, nhất thời mắt hoa miệng cười mà chém gió to hơn: "Đấy thì tính là cái gì, nói thật, các ngươi nếu thực sự muốn được kiến thức về uy phong của tướng quân nhà ta khi ở trên robot... Hắc hắc, chỉ sợ là tròng mắt đều rơi cả xuống. Bazz ta đời này chưa từng phục qua ai, thế nhưng với tướng quân của chúng ta, ta là phục sát cả đất."
" Thiếu tướng là chiến sĩ robot?" Đang vây quanh góp vui ở bên cạnh, các chiến sĩ Trenock cũng không nhịn được mà cả kinh. Binh sĩ sửa chữa Trầm Minh đang ôm khẩu súng trong lòng, ngạc nhiên hỏi: "Hắn không phải là kỹ sư máy móc sao?"
"Ai nói kỹ sư máy móc thì không phải là chiến sĩ robot?" Bazz bĩu môi một cái.
"Cấp mấy?" Sampson sớm đã không kiềm chế được, lập tức cất tiếng hỏi. Sau khi nghe thấy đám gia hỏa này đến từ Mars, vị chiến sĩ robot duy nhất còn sót lại của đại đội này liền không ngăn lại được nhịp tim đang gia tốc của mình.
"Cấp mấy?" Bazz sửng sốt, gãi gãi đầu: "Cái này thì ta cũng không biết, khó tính ra được lắm."
Không phải là Bazz cố làm ra vẻ, trên thực tế, bất kẻ là tiêu chuẩn của quân sự hay là của giới cận chiến robot dân gian, ngay cả đối với bọn họ cũng đều không áp dụng được, vậy thì làm sao có thể dùng để so sánh với cấp trên mập mạp vĩ đại.
Các chiến sĩ Trenock hoang mang mà liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu. Trên thế giới này còn có cơ sĩ không biết được đẳng cấp của mình sao? Đẳng cấp lại còn không tính ra được rõ ràng?
Sampson chỉ chỉ vào Cosmo đang ở bên cạnh robot, nói: "Thế anh bạn này, ít nhất là chiến sĩ robot cấp 8 đúng không?"
"Cấp 8 của quân sự, tốc độ tay 45 nhịp mỗi giây đúng không? Vậy thì ngươi cũng quá coi thường người rồi." Lời nói của Bazz như kiểu không dọa chết người thì không dừng, một câu nói khiến cho mọi người đương trường rung động đến điên đảo: "Dùng tiêu chuẩn của cơ sĩ dân gian chúng ta, tên kia hiện tại phỏng chừng là Thống Lĩnh robot cấp 1, tuy rằng hơi kém một chút, tốc độ tay cũng có 62 nhịp."
Nói xong, Bazz liếc mắt sang Cosmo, cao giọng hung hăng nói: "Có điều, các ngươi đừng xem hắn khoe khoang, nếu không phải là chúng ta oẳn tù tì thua, làm gì đến phiên hắn lên?!"
Nghe thấy giọng châm biếm không hề che giấu một chút nào của Bazz, Cosmo ở cách đó không xa liền bình thản nhướn mày một cái.
Các chiến sĩ Trenock ngồi vây quanh bên người Bazz đơn giản là không thể tin vào được lỗ tai của mình. Sampson lắp bắp nói: "Thống Lĩnh robot cấp 1, sáu... sáu mươi hai nhịp?"
Các ánh mắt ngây dại đều đang tập trung trên người Cosmo.
Cosmo xoay người phủi phủi mông, dẫm xuống nước bùn dưới hào, đi về phía mập mạp đang ngồi ở phía xa xa.
Bazz có tính cách hoạt bát, thích nói khoác, thích chọc ghẹo người, giỏi kết bạn và hay nói giỡn. Mà tính cách của hắn thì lại trầm ổn hơn. Cảnh ngộ của Huyễn Ảnh Lưu trước khi gặp mập mạp đã đủ để cho vị thiếu tông chủ này già dặn hơn người bình thường nhiều lắm. Đối với hắn mà nói, đánh bại một cơ sĩ Jaban có tốc độ tay không quá ba mươi nhịp, khoe khoang ở trước mặt đám bộ binh này thực sự là không có ý nghĩa gì.
Cũng chỉ có Bazz mới coi đó là vui thú mà thôi.
Sampson ngây ngốc Cosmo bỏ đi, hoàn toàn không thể tin người thanh niên hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn giống như một học sinh này vậy mà lại là một cơ sĩ có tốc độ tay sáu mươi hai nhịp mỗi giây!
Trong cái thời đại robot này, có lẽ không có người nào là không biết được về cái gì gọi là Thống Lĩnh robot cấp một, cũng không có người nào là không biết được một tốc độ tay sáu mươi hai nhịp mỗi giây là có ý nghĩa như thế nào!
Ở Trenock, tốc độ tay của chiến sĩ robot cấp 9 đỉnh cấp cũng không quá năm mươi nhịp mỗi giây. Mỗi giây sáu mươi nhịp, đó chính là chiến sĩ robot cấp 10! Đừng nói là sư đoàn bộ binh, mò khắp tất cả các sư đoàn robot của Trenock thì cũng không tìm ra được! Theo Sampson được biết, hiện nay chiến sĩ robot đỉnh nhất của Trenock, tốc độ tay cao nhất cũng chỉ đạt tới mỗi giây năm mươi lăm nhịp!
"Không thể nào!" Choáng váng đến nửa ngày, Sampson đột nhiên nhảy dựng lên giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi.
"Cao lắm sao?" Bazz còn ham hư vinh hơn cả mập mạp, trong lòng giống như ăn mật, giả vờ kinh ngạc nói: "Tốc độ tay của ta cũng tới sáu mươi nhịp."
Nói xong, hắn chỉ tay về phía đám người Hargrove và Menton: "Nghe nói về Chiến thần robot chưa, bọn họ đều là cả. Tốc độ tay vượt hơn sáu mươi lăm nhịp."
Ầm, tất cả các chiến sĩ chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng, mọi suy nghĩ trong đầu đều biến mất.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo ngón tay của Bazz, hướng về phía đám lính tạp nham không tim không phổi lung tung lộn xộn, như đứng mà không đứng, như ngồi mà không ngồi ở phía bên kia. Mấy người trong đó đón lấy ánh mắt của mình, vậy mà vẫn còn giơ lên bao thuốc lá trong tay, cười híp mắt mà gật đầu với mình. Hoàn toàn là một đám ô hợp.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Khu rừng bên ngoài vòng cách ly xung quanh trận địa đang lặng lẽ bốc cháy, ngọn lửa liếm lên thân cây, giống như từng cây đuốc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nổ lốp bốp. Khói đặc màu đen và màu xanh tro đang vấn vít du đãng trong gió núi, mùi thuốc súng hỗn tạp trong bầu không khí ẩm ướt của sơn cốc, khiến cho người ta hít thở không thông. Cac hố bom sâu hoắm vẫn còn đang bốc lên khói trắng, trong vũng nước ở đáy hố còn có thể thấy được một chút bọt máu đỏ thẫm chảy xuống từ các thi thể trên sườn núi.
Mập mạp đang ngồi trên một hòm đạn, nhìn chằm chằm vào chiếc robot vừa mới bắt được, cả người run run mà thở phì phò. Tiếng súng pháo và tiếng bom nổ đinh tai nhức óc đã biến mất được mất phút rồi, thế nhưng cho tới bây giờ, phảng phất như mới dần dần đi xa từ bên tai.
Không có trang phục tác chiến lục quân chính quy, bộ quân phục trên người đã bị mài ra mấy cái lỗ. Khắp người và dưới chân đều là bùn nhão, ngay cả trên mặt và cổ cũng không có mấy chỗ là còn sạch sẽ. Khẩu súng ngắm cũng không nhấc nổi nữa rồi, đang tựa ở trên vách hầm, còn mũ giáp chiến thuật thì bị ném xuống dưới chân, đong đưa lắc lư. Mái tóc ngắn đầy mồ hôi đang bết với nhau thành từng dải, thoạt nhìn tựa như một con nhím.
Trận trận địa chiến này đã làm hao hết tất cả khí lực của mập mạp. Tuy rằng thời điểm chiến đấu còn có thể liều mạng nổ súng bằng bất cứ giá nào, thế nhưng một khi dừng lại, suy nghĩ sợ hãi theo bản năng đã bắt đầu phát tác. Trong sự run rẩy và đau nhức không thể áp chế, thân thể phảng phất như muốn sụp xuống. Hắn đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất, ngay cả tròng mắt cũng lười chuyển dời.
Đợt tiến công của quân địch một lần nữa đã bị đẩy lùi, cũng đoạt được một chiếc robot, chỉ cần sửa chữa đơn giản là có thể tiếp tục chiến đấu... Thế nhưng, bốn phía đều đã bị vây quanh rồi, đầy khắp núi đồi đều là quân địch. Nhìn trên Thiên Võng Jaban, chủ lực của bọn hắn đã vượt qua được tuyến phòng ngự mà mình đang đứng đây, bắt đầu tiến công về phía phòng tuyến thứ hai ở phía sau.
Cái trận địa này của mình hiện nay giống như đang ở giữa dòng xe cộ di chuyển cao tốc. Chỉ cần vô ý bước một bước thôi, hoặc là bị một chiếc xe xấu xa nào đó nhẹ nhàng rẽ bánh lái, mình lập tức sẽ bị nuốt lấy và bao phủ.
Một kiểu chết thiếu sáng tạo đến mức nào... Tròng mắt mập mạp xoay chuyển vòng vo, cố gắng tìm kiếm một điểm kết thúc trong nhân sinh của mình tại cái mảnh đất trải rộng các hố bom cháy đen này.
Con mẹ nó, hình như nằm lại tại đây cũng không sướng cho lắm. Nếu như lại mất tay thiếu chân nữa thì...
Không được, không thể chờ đợi được nữa.
Mập mạp cầm lấy cánh tay sửa chữa, nhìn chiếc robot Toyama ở trước mắt.
Quân Jaban ở dưới chân núi chỉ có một tiểu đoàn. Dưới tình huống đợt tiến công trước đó đã gặp thương vong lớn, rất khó bảo đảm rằng bọn hắn sẽ không gọi thêm viện quân. Nếu như lại tới một đại đội thiết giáp hay là mấy chiếc máy bay chiến đấu, mình chắn chắc phải bàn giao tính mạng ở chỗ này!
Biện pháp duy nhất, đó chính là tự lớn mạnh bản thân! Trước tiên cướp đoạt robot của bọn hắn!
Là chúng mày bức hiếp ông mày đấy nhé!
Khởi động cánh tay sửa chữa, mập mạp đang muốn hạ thủ với [Toyama], bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Chết tiệt, cái thằng Thối Thối lại chạy đi đâu mất rồi? Bảo hắn đi nhặt vũ khí, thế nào mà lại không thấy hắn ở trên trận địa?
← Ch. 487 | Ch. 489 → |