Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 492

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 492: Dắt mũi mà đánh!
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi vội vã chạy đến tiền tuyến vùng núi Karachi, trung tướng lục quân Jaban, Sade Magee vừa đi vào bộ chỉ huy thì đã lập tức ra lệnh triệu tập hội nghị quân sự tiền tuyến.

Vẻn vẹn năm phút đồng hồ, trên màn hình bốn phía xung quanh phòng tác chiến đã xuất hiện hình ảnh của mấy vị sư đoàn trưởng.

"Tình huống tiền tuyến thế nào rồi?" Magee đứng chắp tay, nhìn không chớp mắt vào tấm bản đồ điện tử trước mắt.

Trên bản đồ, ba mũi tên màu đỏ đang thuận theo sơn cốc, đâm thẳng về phía tây. Ở bên trái gần với sông Karachi nhất là sư đoàn thiết giáp 194, ở giữa là sư đoàn thiết giáp 172, còn bên phải là sư đoàn bộ binh cơ giới hóa 203. Mà ở phía sau ba sư đoàn này, là sư đoàn bộ binh 281 và một trung đoàn của sư đoàn thiết giáp 59. Còn lại một sư đoàn bộ binh và hai trung đoàn của sư đoàn 59, thì lại được cho đóng giữ xung quanh bộ chỉ huy.

Từ sau khi phòng tuyến thứ nhất của quân Trenock bị công phá, bởi vì phải đề phòng người Trenock chó cùng rứt giậu, liều mạng đâm xuyên qua để chạy trốn về hướng Đông Bắc, ba mũi tên đã dần giãn ra, tạo thành bảy mũi tên nhỏ. Tổng cộng sáu trung đoàn thiết giáp và ba trung đoàn bộ binh, dọc theo một dải giao tranh uốn lượn kéo dài, phân bố khắp trong rừng núi trùng điệp.

"Thưa tướng quân, sư đoàn của tôi hiện nay đang phát động cường công vào trận địa chính của địch ở vị trí B302, 297, 294, 415. Các cao điểm phụ thuộc cấp hai và cấp ba của nó thì đã bị sư đoàn tôi nhổ bật hoàn toàn..."

"Ta không muốn nghe những thứ này!" Magee chợt xoay người, trừng mắt nhìn sư đoàn trưởng Nakayama Tsubasa của sư đoàn thiết giáp 172, cả giận nói: "Ta hiện tại muốn ngươi cho ta một thời gian chính xác, lúc nào có thể đột phá được phòng tuyến của quân Trenock!"

"Trong vòng hai mươi bốn giờ! Thưa ngài!" Nakayama Tsubasa ưỡn ngực nói.

"Hai mươi bốn giờ?!" Magee hung tợn nhìn chằm chằm vào mấy viên sĩ quan trên màn ảnh, giọng nói tựa như u hồn đến từ địa ngục, lạnh đến thấu xương: "Hai mươi bốn giờ để đột phá phòng tuyến, vậy các người định dùng bao nhiêu thời gian để đột phá phòng tuyến tiếp theo của kẻ địch, dùng bao nhiêu thời gian nữa thì mới tiêu diệt được bọn hắn?!"

"Thưa ngài, bọn hắn đã bị khóa cứng ở bên bờ sông Karachi rồi, căn bản không thể nào sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đến đại cục trên Thương Lãng tinh. Chúng ta chỉ cần đánh chắc tiến chắc, nếu như muốn giành giật thời gian mà nói, vì sao ngay từ đầu chúng ta không tập trung binh lực đột phá, lại đi chia làm ba mũi tấn công, đây không phải là bước nhạc dạo mà tướng quân ngài định xuống hay sao..."

Thiếu tướng sư đoàn trưởng Ono Hayato của sư đoàn thiết giáp 59, mặt thì cung kính, thế nhưng trong lời nói thì lại không hề khách khí chút nào. Vị quý tộc cao cấp của đế quốc Jaban này căn bản chẳng việc gì phải sợ một kẻ xuất thân từ gia đình quý tộc bình thường như Magee.

"Ono!" Phó tổng chỉ huy Alec Ganrun đứng bên người Magee liền nổi giận khiển trách: "Ngươi càn rỡ quá rồi!"

Nhìn khuôn mặt xám đen của Magee, trên mặt Ono Hayato lộ ra chút khinh thường, cúi đầu không thèm nói gì nữa.

Các sĩ quan ở đây đều biết, Magee lúc trước vì sợ quân Trenock bỏ trốn lần nữa, vậy nên mới áp dụng phương thức tác chiến chia binh làm ba đường dồn ép, đánh chắc từng bước. Sở dĩ tốc độ tiến công chậm, nguyên nhân chủ yếu chính là vì vậy. Mấy gã sư đoàn trưởng hoàn toàn có thể không cần phải gánh một chút trách nhiệm nào.

Bây giờ, Magee lại thay đổi sách lược, không ngừng giục tiến công, đó là bởi vì áp lực từ tư lệnh Parrent của tập đoàn quân số 1 chiến khu Thương Lãng tinh. Vào lúc Mikami Yujin phát động thế tấn công nhằm vào Reske, ở đây vẫn còn chậm chạp chưa giải quyết xong hai cái sư đoàn tàn dư của Trenock, điều này đã khiến cho Parent cực kỳ bất mãn đối với Magee.

Dựa theo tin tức mà tổng bộ truyền đến, Magee đã đứng trước mặt Parrent mà vỗ ngực cam đoan, trong vòng hai ngày sẽ tiêu diệt xong quân Trenock. Bởi vậy có thể tưởng tượng, vào lúc này hắn đang sốt ruột đến mức nào.

Nếu như đột phá phòng tuyến thứ hai còn cần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vậy thì trong vòng hai ngày tuyệt đối không có cách nào tiêu diệt được hoàn toàn kẻ địch.

"Đại tá Nakayama Tsubasa..." Ánh mắt Magee âm trầm lóe lên: "Ta sẽ cho ngươi hai trung đoàn thiết giáp, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, ngươi phải đột phá được phòng tuyến thứ hai của quân địch. Phòng tuyến thứ hai của địch có trận địa chủ chốt là trận địa 415, chỉ cần đoạt được cái trận địa này, chúng ta sẽ không bị hạn chế về địa hình nữa. Chuyện kẻ địch bị tiêu diệt chỉ còn tính bằng phút! Cho ta một đáp án!"

"Thưa ngài, nếu như trung đoàn thiết giáp có thể có mặt trong vòng bốn giờ đồng hồ, tôi sẽ tổ chức tấn công không ngừng nghỉ về phía trận địa của địch, cho đến khi phá hủy triệt để nó mới thôi." Nakayama Tsubasa nói: "Mặt khác, tôi cần chi viện của đại đội máy bay chiến đấu mặt đất. Trận địa 415 rất cao, quân ta nếu tấn công chính diện thì sẽ tổn thất rất lớn, kẻ địch gần như đã tập trung tất cả robot và hỏa lực vào đây cả rồi!"

"Được, ta cho ngươi!" Magee quay đầu nhìn về phía Ono Hayato, lạnh nhạt nói: "Thiếu tướng Ono, làm phiền ngươi."

Ono Hayato khẽ híp mắt nhìn Magee, cúi chào đáp: "Không việc gì, sư đoàn 59 chính là sư đoàn chủ lực của Jaban, tôi hoàn toàn không ngại đưa bộ đội của mình đến trước mặt bất cứ kẻ nào. Chờ mong tôi thất bại..."

Ono Hayato đóng kênh liên lạc, ung dung bỏ thêm một câu: "... Còn không bằng chờ vũ trụ hủy diệt."

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Chiến đấu, từ khi có bộ binh gia nhập, rất nhanh liền kết thúc.

Trong sơn cốc, khung cảnh hỗn độn. Robot bị phá hủy vẫn còn đang bốc cháy kịch liệt, thỉnh thoảng lại truyền đến một tiếng nổ tàn. Các chiến sĩ vây quanh bên cạnh bãi đỗ, ánh mắt lấp lánh nhìn chiến lợi phẩm trước mắt, hận không thể lập tức nhào tới. Ngay cả người trầm ổn như trung tá Anthony cũng kích động không nhịn được mà chà xát hai tay, miệng lẩm bà lẩm bẩm.

"Hai trăm tám mươi sáu chiếc robot [Toyama], tám mươi chiếc robot [Linh Miêu], tám chiến robot điện tử [Hắc Phong], sáu chiếu robot hạng nặng [Ác Long], hai mươi chiếc robot cỡ trung [Chiến Tượng]... Ngoại trừ vài chiếc bị phá hủy ra, còn lại đều ở chỗ này." Đôi mắt Rắm Thối lấp lóe ánh vàng, nắm lấy ống quần mập mạp mà ra sức lay lay: "Mập mạp, chúng ta phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi!"

"Cái này mà cũng kêu là phát tài?!" Mập mạp hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, khinh bỉ nói: "Không có kiến thức!"

Nói rồi hắn quay người lại, con mắt tỏa sáng, thoắt vung tay lên: "Chia của!"

"Muôn năm!" Hơn một trăm gã chiến sĩ robot sớm đã không kiềm chế được, lập tức xông về phía đám robot. Cái dáng vẻ như sói như hổ kia, chẳng khác nào một đám lưu manh bị "bấn" lâu ngày, giờ lại thấy được một em gái xinh đẹp quyến rũ đang đánh mắt với mình.

Trong chớp mắt, robot đã bị tranh đoạt không còn.

Mập mạp cùng với chín gã tay chân kim bài của mình, mỗi người chiếm một chiếc [Linh Miêu], còn bảy mươi chiếc [Linh Miêu] còn lại thì liền dựa theo cấp bậc chiến sĩ robot, phân phối cho bảy mươi gã chiến sĩ robot ưu tú nhất.

Trong số năm mươi hai gã cơ sĩ còn dư lại, có mười tám gã lái [Toyama], còn ba mươi bốn gã khác thì trở thành nhân viên điều khiển của sáu chiếc robot hạng nặng [Ác Long], hai mươi chiến [Chiến Tượng] cỡ trung và tám chiến robot điện tử [Hắc Phong].

Robot hạng nặng, thông thường đều do tám người tạo thành một nhóm điều khiển, mà robot cỡ trung và robot điệu tử, thì đều do bốn người tạo thành một nhóm điều khiển. Bởi vậy, hơn một trăm bộ binh không có năng lực điều khiển robot tiến hành chiến đấu đơn độc, liền trở thành phụ tá cho những robot này.

Mấy chuyện như khống chế hỏa lực, khống chế thiết bị điện tử, đối với những người ở cái thời đại robot này mà nói, cũng không có gì khó khăn.

Tám mươi chiếc [Linh Miêu] đời thứ chín, cộng thêm số robot hạng nặng, hạng trung và tám chiếc robot điện tử kia, vừa đủ một đại đội thiết giáp tăng cường hoàn chỉnh!

Mập mạp chia đội ngũ thành bốn trung đội, trung đội 1 do Markevitch chỉ huy, trung đội 2 do Anthony chỉ huy, hai người mỗi người thống lĩnh ba mươi chiếc [Linh Miêu]. Trung đội 3 thì do trung đội hỏa lực do thiếu tá Trenock Lý Vệ Quốc chỉ huy, sáu chiếc robot hạng nặng và hai mươi chiếc robot hạng trung khi tập hợp cùng một chỗ, chính là một cỗ lực lượng công kích tầm xa cực kỳ kinh khủng.

Mà trung đội 4, lại là trung đội điện tử do Rắm Thối chỉ huy. Mười tám chiếc [Toyama] đảm nhiệm công việc làm robot bảo vệ cho trung đội điện tử cũng thuộc quyền chỉ huy của Rắm Thôi. Thiếu úy Trenock Sampson và ba gã chiến sĩ Phỉ Quân khác thì bị Rắm Thối trưng dụng làm tráng đinh, trở thành người điều khiển cho chiếc "robot chỉ huy" (*) điện tử của nó.

(nguyên văn: 旗甲, kỳ giáp, kỳ=cờ, giáp trong từ "cơ giáp" = robot; tác giả chơi chữ theo từ kỳ hạm=tàu cắm cờ, soái hạm, tàu chỉ huy)

"Thối Thối! Đã phá giải được mật mã liên lạc Thiên Võng của cái tiểu đoàn này chưa?" Mập mạp thấy đã phân phối xong hết robot, một bên mở một tấm bản đồ điện tử Jaban vừa tịch thu được, một bên nói.

Thời gian cấp bách, tiếng pháo đạn xa xa vẫn không dứt bên tai, kéo dài quanh quẩn trong sơn cốc, tựa như mỗi một tấc đất trên khắp vùng núi rừng này đều là chỗ giao tranh. Không ai biết được đám người Lý Tồn Tín còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

"Chờ chút..." Rắm Thối trong khoang robot điện tử vừa liếng thoắng vừa luống cuống tay chân tiếp quản hệ thống Thiên Võng cục bộ của tiểu đoàn thiết giáp. Mấy gã kỹ sư máy móc và lính điện tử ở bên cạnh dỡ xuống máy phát tín hiệu một cách thành thạo, sau đó bóc tách tín hiệu, cắm vào cửa truyền số liệu của robot Rắm Thối, đổi mới lại số liệu, ngụy trang thành tín hiệu gián đoạn của tiểu đoàn 2 trung đoàn thiết giáp 172 Jaban, rồi một lần nữa kết nối lại với Thiên Võng.

Sau một lát, Rắm Thối thả người xuống: "Được rồi!"

Hiện tại, cái đội ngũ này đã thay đổi hoàn toàn, biến thành tiểu đoàn thiết giáp. Mà cái tiểu đoàn bộ binh giả mạo lúc trước, trong hệ thống Thiên Võng của địch thì vẫn luôn hiển thị dừng lại chỉnh đốn nghỉ ngơi ở chỗ quăng bỏ xe cộ.

"Tướng quân..." Anthony mặt mày hớn hở đi tới bên cạnh mập mạp, nhìn hơn hai trăm chiếc robot còn lại trên bãi đỗ, tiếc rẻ nói: "Số robot này chúng ta nên xử lý thế nào đây?"

Toàn bộ đội ngũ chỉ có hơn hai trăm người, nếu bỏ lại hơn hai trăm chiếc [Toyama], hai chiếc robot chỉ huy cùng với mấy chục chiếc robot vận tải và sửa chữa này thì quả thực là quá đáng tiếc. Nghĩ đến trên trận địa phía trước đang có không ít chiến sĩ robot của sư đoàn thiết giáp 13, bởi vì không có robot nên chỉ có thể cầm súng làm bộ binh, dùng thân thể máu thịt để chiến đấu với quân địch, Anthony lại cảm thấy đau lòng.

"Phòng tuyến thứ nhất đã sụp đổ, phòng tuyến thứ hai bất cứ lúc nào cũng có thể bị đột phá." Mập mạp lấy tay chỉ một cái lên bản đồ: "Robot ở lại tại chỗ, chúng ta hiện tại đi theo con đường này!"

Các sĩ quan vây quanh lại xem, không khỏi hít một hơi lạnh.

"Tướng quân..." Anthony khiếp sợ nói: "Ngài nói là... chúng ta đâm thẳng vào khu vực chủ lực của địch?"

"Tìm đường sống trong chỗ chết, cũng chỉ có một con đường này thôi!" Cơ mặt mập mạp đang như lên cơn mà co giật liên hồi. Rắm Thối ở bên cạnh liền bưng trán, cái tên mập mạp ngu ngốc này lại chịu không nổi kích thích. Một khi bị kích thích lên, chuyện điên cuồng cỡ nào hắn cũng có thể làm được!

"Vì sao?!" Thiếu tá Bàng Lợi kinh ngạc nói: "Tướng quân, chúng ta có thể giả mạo cái tiểu đoàn thiết giáp này, vào lúc thay thế cho bộ đội tuyến trước thì có thể trực tiếp cho bọn hắn một trận. Cái tiểu đoàn kia hiện tại còn dư lại chưa đến phân nửa, đánh tan bọn hắn, chúng ta liền có thể trực tiếp đi xuyên qua trận địa, hội hợp với chủ lực quân ta..."

"Không được." Mập mạp cắt ngang Bàng Lợi: "Hội quân với chủ lực, ta còn muốn hơn bất cứ ai trong các người ấy chứ. Thế nhưng bây giờ còn chưa phải lúc chúng ta trở về."

Mập mạp đưa mắt nhìn bốn phía, hỏi: "Các ngươi cam tâm cứ thế mà quay về? Phải biết rằng, trên chiến trường chính diện, chỉ bằng chút binh lực trong tay chúng ta, căn bản không tạo được bất cứ tác dụng gì!"

Các sĩ quan đều trầm mặc. Khoảng cách trực tiếp từ nơi này đến phòng tuyến thứ hai là hai mươi km ---- cũng chỉ có hai mươi km mà thôi!

Cái phòng tuyến kia tựa như mái nhà thân thuộc, không ngừng hấp dẫn bọn họ. Cho dù có chết, bọn họ cũng muốn cùng chiến hữu của mình chết chung một chỗ. Chỉ cần chờ thêm vài giờ đồng hồ nữa, bọn họ liền có thể diệt sạch nửa cái tiểu đoàn thiết giáp kia, thổi lên hồi kèn thắng lợi mà trở về với đồng đội của mình.

Nhìn ánh mắt mập mạp, nội tâm tất cả mọi người đều đang giãy dụa.

Anthony và hai viên thiếu tá đều tốt nghiệp ra từ trường quân đội Trenock, đám người Nash cũng là quân nhân già dặn trận mạc. Bất kể từ lý luận hay từ thực tế, tất cả mọi người đều hiểu, cái vùng núi này kỳ thực đã là một tử địa. Hai sư đoàn Trenock đã đánh tới sơn cùng thủy tận. Bộ đội Jaban vẫn còn đang cuồn cuộn không ngừng mà xông lên tiền tuyến.

Phòng tuyến thứ hai kéo dài bốn mươi km, khắp nơi đều mù mịt khói lửa. Ở trong cái khu vực dài hẹp này, người Jaban ít nhất đã tập trung binh lực bốn trung đoàn thiết giáp và mười trung đoàn bộ binh!

Hơn hai trăm người mình đây, muốn xuyên qua phòng tuyến thứ hai thì có lẽ rất dễ dàng, thế nhưng nếu muốn trở ra, đó lại là chuyện muôn vàn khó khăn. Hơn một trăm chiếc robot, nếu như dốc cả vào trong chiến đấu chính diện, sợ rằng còn không thể làm dậy lên một cái gợn sóng.

Có thể đánh được tới bước này, có thể nói đã là kỳ tích rồi. Nếu như xông vào nơi đó... Thượng đế, chỗ đó chính là trung tâm của mấy mũi tấn công của địch đấy!

Ánh mắt mọi người di động qua. Trước mặt, mập mạp đang yên lặng đứng chờ đợi. Ở phía sau hắn, chín gã chiến sĩ Phỉ Quân cấp Chiến Thần đang bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như căn bản không cần quan tâm xem kế tiếp bọn họ sẽ gặp chuyện gì. Còn đứa bé trai có thể xâm nhập vào Thiên Võng của quân địch kia, thì lại ngồi chồm hỗm dưới đất mà ngoáy ngoáy vẽ vẽ.

"Tướng quân!" Với bộ râu quai nón rậm rạp, Lý Vệ Quốc đã hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: "Ngài nói đánh thế nào đi! Dù sao lão Lý tôi cũng chỉ có một cái mạng! Ngược lại cũng chỉ có một đường chết, tôi cứ theo ngài liều mạng!"

Vị thiếu tá có tính tình hào phóng này nói một câu tràn đầy khí phách!

Các sĩ quan liền bốc lên nhiệt huyết. Lý Vệ Quốc nói rất đúng, đám người Leray và người Mars này đều là những kẻ điên. Thế nhưng, người Trenock cũng không phải là loại hèn nhát, đây là đất của Trenock! Dựa vào cái gì mà đứng không nhìn người ta liều mạng?!

"Tướng quân, hạ lệnh đi!"

"Ngài chỉ đâu, chúng tôi đánh chỗ đó."

Các tiếng nói càng lúc càng vang đội, các chiến sĩ bốn phía đều vây cả lại. Ánh mắt tất cả mọi người rực sáng nhìn mập mạp.

Mập mạp nhìn quanh bốn phía. Những người đồng tộc này của mình cuối cùng vẫn chảy dòng máu Trenock trong huyết quản. Càng đến những lúc sinh tử tồn vong, càng ở trong những vực sâu tuyệt cảnh, bọn họ lại càng có thể bùng nổ ra sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi.

Muốn bước vào chỗ chết để tìm đường sống, cần ---- chính là thứ sức mạnh này đây!

Ngón tay mập mạp lướt dọc theo tuyến bố trí binh lực của địch, cuối cùng gắt gao ấn vào một điểm.

Vô số trận điển hình mà Russell giảng giải, cơ sở lý luận quân sự mà Margaret truyền thụ, vô số lần giả lập, vô số lần đối kháng... Tất cả sở học, sở kiến trong bốn năm qua, đều bay lượn quanh quẩn trong đầu.

Giờ khắc này, mập mạp đột nhiên cảm giác được, ánh mắt của mình càng lên càng cao, tầm nhìn cũng càng ngày càng rộng lớn. Mặc dù không thể nắm được tất cả thông tin của Thiên Võng Jaban, thế nhưng giờ phút này, toàn bộ bố trí và hướng đi binh lực của quân Jaban, hắn cũng đã xem rõ như lòng bàn tay!

"Ta học tập thuật giả lập, có một nguyên tắc giả lập, gọi là giữ chặt điểm chính yếu, thuận thế mà đi." Mập mạp nhìn chằm chằm vào bản đồ điện tử: "Ở thời gian ta quyết định, tại địa điểm ta quyết định... Chúng ta dắt mũi bọn hắn mà đánh!"

Mập mạp ngẩng đầu, ra lệnh: "Toàn thể lên robot, chúng ta trước hết là chọc một đao vào sau lưng trung đoàn 2 của sư đoàn thiết giáp 172! Sau đó, chúng ta quay đầu lại, hốt cái trại tù binh này!"

*****

Trong đêm đen, sông Karachi đang cuồn cuộn chảy về đông, tiếng sóng trào vang đội truyền đi thật xa trong màn đêm vắng vẻ.

Núi xanh cô quạnh hai bên bờ sông, ánh sáng lành lạnh của vệ tinh Thương Lãng số 1 đang chiếu xuống trên ngọn cây và trên mặt nước, âm u xanh biếc, khiến cho người ta cảm thấy mùa đông ở Thương Lãng tinh đặc biệt giá lạnh.

Bên bờ sông, trên một mảnh đất bằng rộng năm sáu km vuông ở lưng chừng một ngọn núi lớn có hình giống như lạc đà, mười lăm chiếc robot vận tải Trenock đang tạo thành một vòng tròn, cửa khoang trước sau mở ra, đầu đuôi nối tiếp, hợp thành một doanh trại giản dị.

Phía trên doanh trại đã được dựng lên giá đỡ, phủ lưới ngụy trang. Tán cây với cành lá rậm rạp đang che kín cho cả doanh trại.

Trên dãy núi cao bốn phía, trong lùm cỏ trên dốc thoải, từng chiếc máy chống dò xét quấy nhiễu với vỏ ngoài kim loại hình tròn phun màu ngụy trang rằn ri đang lộ ra khỏi mặt đất chừng nửa mét, hoạt động một cách yên lặng. Hai chiếc robot điện tử [Thiên Lý Nhĩ] chia doanh trại làm hai bên trái phải. Ở ngoài doanh trại, hai mươi chiếc [Thái Hành] đang phân tán ở trong các góc tối tăm bón phía xung quanh, lặng yên không tiếng động.

"Chào!"

Phía ngoài doanh trại tối đen đã vang lên tiếng khẩu lệnh vang dội và một loạt các tiếng bước chân.

" Nguyên soái!"

Theo hành động đứng nghiêm cúi chào của hai gã vệ binh canh cửa doanh trại, trong khoang robot vận tải với đèn đuốc sáng trưng, Boswell, Mễ Lan, cùng với sáu nhân viên nghiên cứu khác đang bận rộn làm việc ở trước bục làm việc đều đã ngừng lại công việc, quay đầu nhìn về phía cửa.

Lý Tồn Tín bước nhanh vào khoang.

" Lý nguyên soái..." Vừa nhìn thấy sắc mặt của Lý Tồn Tín, trong lòng Boswell liền trầm xuống: "Ngài đây là..."

"Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây." Lý Tồn Tín nhìn qua xung quanh một chút, trong lúc nói chuyện, các kỹ sư máy móc khác cũng đã nghe tiếng mà vây cả lại đây. Tất cả mọi người đang im lặng nhìn ông ta.

" Không nghĩ tới, lần thí nghiệm robot này, tôi lại dẫn mọi người đến một cái tử địa." Thân thể cao ngất mấy chục năm của vị lão nguyên soái tựa như đã còng xuống, nếp nhăn trên mặt phảng phất cũng sâu hơn rất nhiều: "Đây là trách nhiệm của Trenock. Hiện tại, chúng ta chỉ có cố gắng tận lực đột phá vòng vây, hi vọng có thể mang mọi người xông ra một con đường sống."

"Lý lão." Ngón tay như ngọc điêu khắc của Mễ Lan nhẹ nhàng buông lỏng, "coong" một tiếng vang nhỏ, một linh kiện liền rơi xuống bục làm việc đơn sơ: "Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Thiếu nữ nhẹ nhàng khoác cánh tay của Boswell, mặt cười cúi xuống, yếu ớt nói: "Công việc của bọn con còn chưa hoàn thành xong mà."

Các sĩ quan và binh sĩ ở cửa, cùng với các nhân viên nghiên cứu chen vào trong khoang đang im lặng nhìn thiếu nữ trong sáng như nai con khiến cho người ta yêu thương này. Trong lúc mơ hồ, đều thở dài một tiếng.

Lửa đạn ở phương xa, tựa hồ đã trở nên mãnh liệt hơn vào giờ phút này.

Quần sơn rung chuyển, rừng rậm quanh doanh trại đang run lên nhè nhẹ trong gió và trong những tiếng pháo, tiếng bom nổ kịch liệt này.

Lý Tồn Tín cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.

Cô bé trước mắt này cùng với thầy của nàng đều đến từ Leray, từ ngày đến Trenock thì đã tiến hành nghiên cứu robot kiểu mới suốt ngày đêm. Trong thời đại hòa bình, nàng hẳn là đang bước trên thảm cỏ trong vườn trường, hẳn là đang yên lặng trong thư viện, hẳn là đang ở trong siêu thị, trong rạp chiếu phim...

Thế nhưng hiện tại, bởi vì quân bộ Trenock, những nhà khoa học quý giá nhất của liên minh này, vậy mà lại phải đối mặt với sự tàn sát của người Jaban. Thậm chí...

Phải biết rằng, liên minh chính là tuyệt đối không cho phép bất cứ nhân viên nghiên cứu nào rơi vào trong tay quân địch. Bọn họ đang nắm giữ những nghiên cứu trọng yếu của Liên minh để đối kháng với robot đời thứ mười hai của Binalter. Một khi kỹ thuật bị tiết lộ ra, toàn bộ liên minh sẽ phải trả một cái giá thật thê thảm. Chiến cuộc kịch liệt, tình thế nghiêm trọng. Liên minh thậm chí không có thời gian để tiến hành nghiên cứu tương tự nữa rồi.

Đợt thí nghiệm này là một bí mật, một bí mật mà bất luận thế nào cũng phải bảo vệ đến cùng.

" Thời gian không còn nữa rồi. Cái doanh trại này phải rút đi đầu tiên." Lý Tồn Tín dùng hết khí lực mới có thể hé ra một nụ cười trên khóe miệng: "Mọi người đừng lo lắng, có lão Lý ta ở đây, thế nào cũng có thể đánh ra được. Không bao lâu nữa, viện quân của chúng ta sẽ đến."

Đón lấy ánh mắt của mọi người, cổ họng của vị lão nhân này có chút khô khốc, ông ta hạ mi mắt xuống: "Trung đoàn thiết giáp của ta trước đó đã hành quân về phía thị trấn Ôn Tuyền rồi. Trước hừng đông, nói không chừng chúng ta có thể đột phá được vòng vây. Bộ đội ở phòng tuyến thứ hai cũng đã chuẩn bị rút lui. Bất kể thế nào, bộ đội chuẩn bị ngăn chặn quân địch ở phòng tuyến thứ ba của chúng ta cũng phải kéo dài đến khi chúng ta đột phá vòng vây."

Ông ta liếm liếm môi, thực sự không để ý gì tới những lời nói dối ngay cả trẻ ba tuổi cũng không thể lừa nổi này của mình.

"Mọi người đi chuẩn bị cả đi. Năm phút đồng hồ sau, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này." Lý Tồn Tín thấp giọng nói.

Ánh mắt của các nghiên cứu viên vòng vo vài vòng trên khuôn mặt ủ ê của vị lão nguyên soái và các sĩ quan phía sau ông ta, rốt cục thu trở về. Các nhà khoa học đến từ các quốc gia khác nhau này đều không truy hỏi điều gì nữa. Bọn họ yên lặng mà xoay người rời đi, đều tự trở lại khoang của mình để thu thập đồ đạc.

Tuy rằng đều là học giả tay trói gà không chặt, thế nhưng bọn họ cũng là những chiến sĩ đã từng trải qua lễ rửa tội của chiến tranh. Trong cái buổi loạn thế này, không có tháp ngà voi (*) an nhàn và yên tĩnh, sinh mệnh nở rộ, cũng chỉ có thể ở trong máu và lửa. Điểm này, bọn họ đều hiểu rõ. Bọn họ không muốn làm khó cho lão nguyên soái, muốn trách, chỉ có thể tự trách mình đã sinh ra ở trong cái thời đại này.

(*chỉ thế giới riêng tư siêu thoát hiện thực của giới tri thức nghệ thuật)

Lý Tồn Tín đi ra khỏi khoang, Boswell và Mễ Lan cũng lẳng lặng theo sát phía sau Lý Tồn Tín.

"Còn hi vọng gì nữa không?" Ba người đi tới một gốc cây bạch đàn lớn rồi dừng lại, Boswell nhìn Lý Tồn Tín đang im lặng, chậm rãi hỏi: " Nói thật đi."

Lý Tồn Tín lắc lắc mái đầu hoa râm, thở dài một hơi, nói với Boswell: "Hi vọng đột phá vòng vây rất xa vời. Ôn Tuyền trấn có hai trung đoàn thiết giáp Jaban đang đóng quân, chúng ta gom góp tất cả robot lại, hiện tại cũng chỉ có một trung đoàn. Trong số đó còn có rất nhiều robot hạng nhẹ của bộ đội phòng giữ địa phương ven đường.

"Hơn nữa, quân địch đang bám lấy chúng ta chặt lắm." Lão nguyên soái đưa tay bóc một khối vỏ trên thân cây trong vô thức, như lẩm bẩm mà nói tiếp: "Trung đoàn thiết giáp của chúng ta đã xuất phát, thế nhưng bộ đội ở tiền tuyến vậy mà lại không rút về được! Nếu như cưỡng ép rút lui mà nói, không chỉ tổn thất lớn, quân địch cũng có thể đuổi theo chúng ta. Chỉ cần sơ ý một chút, chính là cục diện bại trận tan tác. Hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể chờ. Chờ thế tiến công của quân địch chậm lại một chút, đưa bộ đội rút trở về."

Boswell và Mễ Lan liếc nhìn nhau, mặt đều lộ vẻ ưu tư.

"Các ngươi phải đi trước." Lý Tồn Tín ném vỏ cây đi, quay đầu lại nhìn Boswell: "Chúng ta là bạn già, ta cũng không dối gạt ngươi. Nếu như thực sự không thể đột phá được vòng vây, kế hoạch của ta là, cho một phân đội nhỏ hộ tống các ngươi tìm một góc để trốn trước. Quân địch không có khả năng lật tung cả vùng núi... Nói không chừng, trốn qua vài ngày, người của chúng ta liền tới rồi!"

"Nếu như tránh không được thì sao?" Boswell cười cười nói: "Vài ngày? Ngươi còn dùng những lời này để gạt ta..."

"Nếu tránh không được, không đợi quân Jaban bắt được các ngươi, ta sẽ hạ lệnh giết các ngươi. Nếu các ngươi rơi vào trong tay người Jaban, tuyệt đối là không chịu được. Ta sẽ cùng theo ngươi chết!"

Lý Tồn Tín cúi đầu, đi hai bước, không nhìn Boswell.

Sau một hồi im lặng, đôi mắt lỏng mí của vị lão nhân nhìn thẳng vào sâu trong khu rừng tối đen dưới bóng đêm, chậm rãi nói: "Mặt khác, ta không gạt ngươi! Mấy tiếng đồng hồ trước, một chiếc phi thuyền đã rơi xuống cao điểm 347. Khi đó Thiên Võng của chúng ta còn có thể khống chế mấy vệ tinh. Chúng ta phát hiện ra, chiếc phi thuyền này là bị quân Jaban truy kích mà bị bắn rơi, ta nghĩ, nói không chừng..."

"Sợ rằng không nhanh như vậy chứ?" Boswell bình thản nói: "Chúng ta ở Trenock cũng không phải ngày một ngày hai rồi. Tin tức binh lực hiện tại của Liên minh giật gấu vá vai, chúng ta mỗi ngày đều có thể nghe thấy. Cái khác không nói, lần trước chúng ta đến Côn Luân tinh, trong mười căn cứ quân sự, sợ rằng có chín là trống không. Nói không chừng, bị bắn rơi chỉ là một chiếc tàu buôn lậu."

"Không phải tàu buôn lậu." Lý Tồn Tín bị nghi vấn liền dùng sức trừng mắt với Boswell, bộ dạng cố gắng thuyết phục Boswell của ông ta, chi bằng nói là đang cố gắng thuyết phục bản thân mình: "Chuyện Thương Lãng tinh bị tập kích đã không phải là mới hôm qua. Tin tức của đám buôn lâu kia rất là nhanh nhạy, bên này vừa đánh, bọn hắn đã chuyển hướng đường bay rồi, làm gì có kẻ nào dám tiếp cận Thương Lãng tinh trong phạm vi mười hành lang quá độ. Sợ rằng ngay cả Reske, bọn hắn cũng không dám đến!"

"Ngược lại cũng đúng." Boswell nhíu nhíu mày: "Chiếc tàu đó là loại tàu gì?"

"Không biết..." Lý Tồn Tín nói: "Từ hình ảnh vệ tinh mà xem, khi chiếc tàu này bay qua khu vực ghi hình, thân tàu đã hư hại nghiêm trọng, toàn thân cháy đen, không phân rõ được gì cả. Xem dáng hình, hình như là một chiếc tàu buôn vũ trang, hoặc là một chiếc tàu bảo vệ hạng nặng. Lúc đó, ở phía sau nó ít nhất là tròn một hạm đội cấp B!"

"Bị một hạm đội cấp B vây công?" Mễ Lan thè lưỡi nói: "Cái tên kia đúng thật là không may."

Boswell trầm tư một hồi lâu, hỏi: "CHiếc tàu này nhìn không ra được một chút đặc thù của chiến hạm quân đồng minh?"

"Nhìn không ra." Khóe miệng Lý Tồn Tín kéo xuống phía dưới: "Chúng ta chỉ có thể hi vọng đây là bộ đội tiền trạm do liên minh phái tới. Nói không chừng, trên đỉnh đầu chúng ta hiện tại, hạm đội của chúng ta đã bắt đầu đánh nhau với quân Jaban rồi. Ai mà biết được. Có hi vọng thì vẫn hơn là không có hi vọng. Không nói nhiều nữa, các ngươi trước tiên hãy thu thập đồ đạc một chút đi, chúng ta đi ngay bây giờ rồi."

Nói xong, Lý Tồn Tín liền xoay người đi về phía các sĩ quan đang chờ trên con dốc trước doanh trại. Đột nhiên, ông ta suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói: "Được rồi, muốn nói đặc thù mà nói, ở đầu chiếc tàu kia có một mũi đâm."

"Mũi đâm?" Boswell và Mễ Lan liếc nhau, con ngươi dần dần phóng đại.

...

Suối chảy róc rách, từng tiếng bọt nước vang lên, mấy chục chiếc robot đang tiến lên men theo bờ sông, xuyên qua sơn cốc hai bên.

Mập mạp lái robot, đi tuốt ở đằng trước. Bảy mươi chín chiếc [Linh Miêu], hai mười chiếc Chiến Tượng và sáu chiếc Ác Long ở phía sau đều đã mở ra hình thức hành quân, hợp thành một đội ngũ hình bầu dục, đem sáu chiếc robot điện tử Hắc Phong vây lại ở chính giữa.

Hiện tại, những chiếc robot này đã có chút khác biệt so với lúc ban đầu đoạt được.

Mỗi chiếc robot đều được trang bị thêm bốn tấm áo giáp hơi mỏng ở thân trước thân sau cùng với trên hai cánh tay. Khi tác chiến, chỉ cần cho bóc bốn tấm thiết giáp này ra, sẽ lộ ra một khối màu đỏ. Cái dấu hiệu này lại thêm hệ thống phân biệt chiến đấu mà Rắm Thối truyền vào máy tính của mỗi chiếc robot, đủ để cho đội ngũ này giải quyết được vấn đề phân biệt khi chiến đấu.

Mà người Jaban, hiển nhiên là sẽ không chú ý tới. Khi những chiếc robot này trà trộn vào trong bộ đội Jaban rồi hé ra dấu hiệu màu đỏ, đó sẽ có nghĩa là một hồi tàn sát!

Mập mạp nhìn qua thời gian một chút, bây giờ đã là bốn giờ sáng.

Sự mệt mỏi đến rã rời đang tập kích thân thể từng đợt từng đợt giống như thủy triều. Từ khi phi thuyền rơi đến nay, chính là liên tục phải chiến đấu, cải tiến robot, đánh lén... Thần kinh khẩn trương cao độ, chỉ cần thả lỏng một chút thôi là đã có thể cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời.

Thế nhưng, có mệt đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể dừng lại.

Nghĩ đến bóng hình xinh đẹp mặc trang phục màu trắng kia, mập mạp cảm thấy mình lại hăng tiết lên như một con gà chọi.

Mễ Lan bây giờ thế nào, đang ở nơi đâu, đang làm cái gì. Quân Trenock còn có thể chịu được bao lâu nữa, bước tiếp theo bọn họ sẽ làm ra quyết định như thế nào. Là tập thể liều chết ở chỗ này, hay là nghĩ biện pháp đột phá vòng vây...

Lắc lắc đầu, bỏ qua những vấn đề đang ùn ùn kéo đến nhưng không có khả năng nghĩ ra đáp án này, mập mạp kéo cần điều khiển, ngón tay mau chóng vẩy ra một hình đóa hoa trên bàn phím ảo, lại gõ một vòng liên tiếp. Robot liền nhảy lên một tảng đá cao hai mươi mét ở bên trái thác nước phía trước, mềm mại giống như một con báo, lặng yên không tiếng động.

Hiện tại, việc mà mình cần làm, chính là không ngừng tấn công kẻ địch.

Không một ai biết được về sự tồn tại của cái đội ngũ này. Mọi sự chú ý của người Jaban đều đang tập trung ở trên phòng tuyến thứ hai. Đây là cơ hội tốt nhất. Chỉ có mình đánh cho thật hung ác, áp lực của phòng tuyến thứ hai mới có thể giảm bớt, Mễ Lan và Boswell cũng vì vậy mà an toàn hơn.

Dám bắt nạt nữ nhân của ông mày, ông mày mà không đánh cho chúng mày khóc gọi cha gọi mẹ thì thật uổng cái thân thịt trắng tròn này! Ông mày đây chính là anh hùng Liên bang đấy!

"Mập mạp! Có tình huống!"

Trên kênh liên lạc mã hóa đã truyền đến giọng nói của Rắm Thối.

"Có chuyện gì?" Đang tự biên tự diễn hào hùng muôn trượng ở trong lòng, chợt nghe thấy giọng nói của Rắm Thối có vẻ không đúng cho lắm, mập mạp không nhịn được liền run rẩy một hồi.

"Thiên Võng vừa mới truyền lại cho chúng ta tin tức." Rắm Thối vội nói: "Sư đoàn 172 chuẩn bị cưỡng ép cường công cao điểm 415, phía sau còn có hai trung đoàn thiết giáp của sư đoàn 59 tiếp viện."

Mập mạp âm thầm kêu khổ, tỏ ra nguy hiểm liền bị sét đánh, báo ứng cũng không khỏi tới nhanh quá đi.

"Có thể thấy được bố trí điều động toàn bộ nhân viên của bọn hắn không?"

"Không thấy được, yêu cầu quyền hạn rất cao. Cái đám khốn này." Rắm Thối có chút giận đến thở hổn hển: "Bọn hắn kêu chúng ta hủy bỏ nhiệm vụ trước đây rồi áp sát về phía cao điểm 415. Làm sao bây giờ?"

Con ngươi của mập mạp mau chóng chuyển động. Hắn biết, Rắm Thối tuy rằng có thể xâm nhập vào được Thiên Võng, thế nhưng, việc mà nó có thể làm cũng chỉ là khống chế một phần nội dung của Thiên Võng. Phần nội dung này, thông thường là liên quan đến bộ đội giả mạo.

Chẳng hạn như cái tiểu đoàn bộ binh của sư đoàn 203 Jaban kia.

Tất cả những thứ liên quan đến khu vực tác chiến của cái tiểu đoàn này, Thiên Võng đều sẽ thông qua các chỉ lệnh đan xen để đưa tin tức. Những tin tức này, có thể là chỉ lệnh, có thể là phản hồi tình báo, có thể chỉ là kiểm chứng tín hiệu. Mà những tin tức này, khi tập hợp lại, trải qua phân tích của Thối Thối, chính là là có thể đưa trở về được số liệu ban đầu của Thiên Võng.

Từ những số liệu này, Thối Thối không chỉ có thể biết được tin tức ở xung quanh, mà còn có thể thông qua phá giải và xâm nhập vào số liệu để thu thập tin tức có cấp bậc cao hơn. Đây cũng chính là điểm lợi hại của Thối Thối, một khi có thể bắt tù binh được tướng lĩnh cao cấp của đối phương, nó thậm chí có thể đoạt được quyền hạn tối cao của Thiên Võng. Điều này trong mắt người bình thường mà nói, hầu như là không thể tưởng tượng được!

Thế nhưng, quyền hạn hiện tại mà Thối Thối có thể đạt được chỉ là cấp tiểu đoàn.

Nó có lợi hại đến mức nào, tin tức thu được từ quyền hạn của cái tiểu đoàn bộ binh kia cũng chỉ cực hạn ở sư đoàn 203 và các đơn vị bộ đội liên quan đến khu vực tác chiến của sư đoàn 203. Về phần tin tức toàn cục, cũng chỉ có thể thu được tin tức không thuộc phạm vi bảo mật.

Tin tức toàn cục vượt quá khu vực tác chiến, vượt quá đơn vị hạn định, hay là đang được thi hành, Thiên Võng sẽ không tiết lộ một chút nào. Điều này chủ yếu là để tránh cho việc sĩ quan đơn vị cao cấp bị bắt làm tù binh, từ đó tiết lộ nhiều tình báo, ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.

Không chỉ có Thiên Võng Jaban, Thiên Võng quân sự của tất cả các quốc gia đều là như vậy. Phải biết rằng, thủ tục đầu tiên của Thiên Võng chính là thủ tục đóng kín khoang để tránh bị kẻ địch lợi dụng!

Tên như ý nghĩa, cái thủ tục này giống như việc đóng kín khoang thuyền, khi gặp phải tấn công, một khoang thuyền được đóng kín và đẩy nước vào thì sẽ không ảnh hưởng đến các khoang đóng kín khác, mười khoang đóng kín có nước cũng sẽ không ảnh hưởng đến chiến hạm có 2000 khoang đóng kín ngăn nước.

Mà sau khi giả mạo cái tiểu đoàn thiết giáp này, để mê hoặc Thiên Võng, Thối Thối đã bóc tách tín hiệu liên lạc của những chiếc robot này ra, giao cho những chiếc robot [Toyama] ở nguyên tại chỗ kia đảm nhiệm. Nói cách khác, trong Thiên Võng, tất cả các robot của cái tiểu đoàn thiết giáp kia đều ở tại chỗ. Mà những chiếc robot đang hành quân này, thì lại không hiển thị trên Thiên Võng.

Đây vốn không phải là vấn đề gì, bởi vì hành quân tập kích với tốc độ cao, chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn không có ai đến cái sơn cốc kia thì sẽ không bị bại lộ. Chờ đến khi chiến đấu thành công, cái đội quân này sẽ biến hóa nhanh chóng, trở thành một đơn vị khác, biến mất trong biển người. Quân Jaban cho dù có dò dây tìm gốc, thì cũng chỉ là một đoạn dây bị đứt.

Thế nhưng không ai ngờ tới, bộ chỉ huy Jaban cư nhiên lại tạm thời sửa chỉ lệnh. Thối Thối có thể tiếp nhận chỉ lệnh lừa gạt Thiên Võng, thế nhưng nó lại không thể nào khiến cho hơn hai trăm chiếc robot [Toyama] ở trong cái sơn cốc kia di chuyển được! Mà một khi tham mưu tại bộ chỉ huy Jaban phát hiện ra chỉ lệnh trên Thiên Võng không được thực thi ngay lập tức, tất nhiên sẽ tiến hành điều tra.

Mắt thấy mập mạp đang mở đường ở phía trước đã dừng lại, đội ngũ cũng lặng im mà dừng.

Mập mạp mau chóng giả lập trên máy tính robot.

Hiện tại, sư đoàn thiết giáp 172 đã chia làm hai mũi tên tấn công, một mũi nhắm vào trận địa 415, còn mũi khác, thì lại nhắm vào trận địa 293 và 294. Mấy cái sau thuộc về một trận địa tuyến đầu nối liền, cho dù đột phá được, bộ đội Jaban cũng phải đối mặt với sự ngăn chặn của trận địa phía sau. Huống hồ, cái con đường kia thực sự không dễ đi, ưu thế binh lực của Jaban căn bản không thể hiện ra được.

Mà trận địa 415, tuy rằng dễ thủ khó công, thế nhưng có thể một lần là xong luôn. Chỉ cần đả thông được một cái, chủ lực Jaban chính là có thẻ tiến quân thần tốc! Nếu như dùng bộ đội thiết giáp tiến quân tốc độ cao, hai cánh vu hồi bọc đánh, bộ đội theo vào lại tiến hành đan xen chia cắt, toàn bộ phòng tuyến thứ hai lập tức chính là cục diện tan vỡ. Mệnh lệnh tập hợp tại trận địa 415 của bộ chỉ huy Jaban lúc này, hiển nhiên chính là dự định cường công.

Mập mạp nhìn kỹ bản đồ, sư đoàn thiết giáp 172, ngoại trừ trung đoàn 3 đang đóng ở ngoài trận trận địa 415 ra, hai trung đoàn khác đều được bố trí ở hậu phương và cánh trái của trung đoàn 3.

Cái tiểu đoàn mà mình đang giả mạo này đang nằm ở hậu phương của trung đoàn 3.

Nếu như bộ đội cánh trái của sư đoàn 172 dựa sát vào trung đoàn 3, hai tiểu đoàn của một trung đoàn khác ở phía sau cái mông của mình cũng đuổi lên, lại thêm hai trung đoàn tiếp viện của sư đoàn 59, như vậy mình đơn giản chính là vừa tiến vào hang hổ!

Ba giờ đồng hồ... Đám bộ đội này tập hợp hình thành ra hang hổ, mất ba giờ đồng hồ!

Ánh mắt mập mạp dao động qua lại giữa từng con trỏ trong quần sơn rải rác, tay không hề dừng lại, từng ký hiệu giả lập đã xuất hiện ở trên bản đồ.

Nắm lấy điểm then chốt, thuận thế mà đi. Muốn dắt mũi, muốn phá được đối phương, phải tìm ra được một cái làm đầu, từ đó xuất ra một trình tự!

Tiểu đoàn 3 thuộc trung đoàn 1 sư đoàn 172 đang ở gần sơn cốc nhất. Nếu như Thiên Võng phát giác ra dị thường, trước hết lo lắng điều động chính là cái tiểu đoàn này. Giết chét nó, rồi quay đầu về phía nam, vừa lúc đón lấy tiểu đoàn 1 của trung đoàn 2 sư đoàn 172. Tiếp đó, nhổ trại tù binh ở phía Đông Bắc của bọn hắn, quay đầu lại liên lạc với trận địa 415, giúp bọn hắn giúp bọn hắn tiền hậu giáp kích trung đoàn 3!

Trước khi hai trung đoàn tăng viện kia đến, mình có thể ăn tươi nửa sư đoàn của đối thủ!

Thời gian, lựa chọn lộ tuyến hành quân, vị trí phục kích, đối chiếu sức chiến đấu, tình huống khẩn cấp, phương án dự bị... Mập mạp mau chóng tính toán. Có Thiên Võng, có chín gã tay chân kim bài, có robot điện tử, lại ngụy trang thành quân Jaban... Còn có cái trận gì mà không đánh được nữa? Nếu đánh không lại, lão tử liền chạy về phía trận địa 415!

" Mập mạp?!" Rắm Thối thấy mập mạp nửa ngày vẫn không nói lời nào, liền kêu lên một tiếng trên kênh mã hóa.

Mập mạp nhìn máy tính robot, kế hoạch tác chiến đã hoàn thành xong, đang mau chóng tiến hành giải toán trên chương trình giả lập. Một mũi tên màu xanh lam thật nhỏ đang tả xung hữu đột trong năm mũi tên màu đỏ to lớn.

Muốn tập trung lực lượng một một kích lôi đình, hắc hắc, ông đây liền đục nước béo cò, trước tiên lần lượt xử lý các ngươi! Trận này đánh xong, ông đây liền chính là danh tướng. Còn nếu đánh không được, ông đây cũng phải quấy cho các ngươi thành một đống, chém gió thôi cũng đã là danh tướng!

" Đi theo ta!" Mập mạp đem bản kế hoạch tác chiến truyền toàn thể bộ đội, kéo cần điều khiển, chuyển hướng Đông Bắc: "Hành quân gấp, trong vòng mười phút phải tiến vào trận địa phục kích ở ngoài 10 km, tiêu diệt tiểu đoàn 3 của trung đoàn 1 sư đoàn 172! Chúng ta có thời gian nửa giờ!"

Mặc dù tất cả các chiến sĩ đều đã nhìn thấy bản kế hoạch tác chiến của mập mạp, cũng đều cảm thấy khiếp sợ vì cái bản kế hoạch không thể tưởng tượng nổi này, thế nhưng, khi mập mạp hạ lệnh xuống, không một ai dị nghị.

Các chiến sĩ đều không chần chừ một chút nào mà kéo cần điều khiển, chuyển hướng robot, đi theo sát phía sau mập mạp. Một trăm ba mươi bốn chiếc robot chạy nhanh trong rừng rậm. Từng gốc đại thụ bị xô đổ, từng bụi cây bị dẫm bằng. Từ không trung nhìn lại, toàn bộ đội ngũ đang giống như một trăm ba mươi bốn con cá bay vụt lên khỏi mặt nước, rẽ nước rẽ sóng, nhanh như điện chớp!

Năm phút đồng hồ sau, đội ngũ đã đến được địa điểm phục kích chỉ định của mập mạp.

Điểm phục kích nằm ở trên giữa sườn núi có độ cao 683m, do ba triền núi phân bố theo hình tam giác tạo thành. Cả địa hình thoạt nhìn giống như một hình chữ U, vừa vặn là một cái túi tự nhiên.

" Markevitch, ngươi dẫn theo tiểu đội 1 và 2 của trung độ 1, tiến vào trận địa bên trái đỉnh núi. Tiểu đội 3 thì đi xuống vị trí một trăm mét tiếp theo của sườn núi, thành lập hỏa lực nhiều tầng. Anthony, ngươi ở bên phải đỉnh núi, khi chiến đấu bắt đầu, đừng quan tâm gì hết, cứ theo sườn núi đi về phía trước, cắt đứt phần lưng của quân địch cho ta! Lý Vệ Quốc, ngươi phụ trách đón đầu, hỏa lực phải mạnh và tập trung! Tân công điện tử vừa khởi động thì ngươi liền đánh!

Theo các chỉ lệnh của mập mạp, các chiến sĩ mau chóng vào vị trí của mình.

"Một đại đội đánh một tiểu đoàn.." Các chiến sĩ vừa ẩn núp vừa nói nhỏ với nhau: "Cứ nhìn cái kiểu này thì cũng không phải là đánh tan, mà là diệt toàn bộ!"

"Cái túi này úp cũng thật hung ác!"

"Nếu địch lùi về phía sau thì làm gì bây giờ?" Có tiếng người hỏi.

" Lùi về hả? Ngươi không thấy tướng quân cùng với đám tay chân trong tiểu đội mũi nhọn kia à. Có bọn họ ở đây, đừng nói là một tiểu đoàn, coi như là một trung đoàn thì cũng không trở về được!"

"Ngược lại cũng đúng, còn nếu quân địch liều mạng xông lên phía trước thì sao?" Tiếng hỏi lại cất lên.

"Sáu chiếc robot hạng nặng, hai mươi chiếc robot cỡ trung ra đón đầu, một nơi hẹp như thế còn dùng hỏa lực đan xen, xông cái c*t ấy! Lên chính là chết! Quá là ác độc rồi, căn bản không lưu lại cho người ta đường sống mà."

" Hừ hừ, lưu lại đường sống? Bị đám chó hoang Jaban này bắt nạt lâu rồi, cũng nên đến lượt chúng ta uy phong một hồi rồi."

" Nếu như quân địch không xông lên, chạy xuống phía dưới sườn núi thì phải làm sao bây giờ?" Tiếng nói kia lại loằng ngoằng một lần nữa.

" Câm miệng!" Trong kênh liên lạc khu vực đã truyền đến tiếng quát mắng trăm miệng một lời của các chiến sĩ.

Lời còn chưa dứt, mấy chùm ánh sáng bắt đầu bắn thẳng lên từ chân núi, lắc lư lay động, càng ngày càng sáng. Tiếng đám đông robot tiến lên đang rầm rầm truyền đến.

Tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, tay đầy mồ hôi.

Hơn bốn trăm chiếc robot Jaban giống như một hàng thép dài liên miên không dứt. Những gã khổng lồ nặng đến mấy chục tấn này khi tiến lên với tốc độ cao thì giống như một đàn bò lao nhanh khi bị đàn sư tử vây săn, khí thế ngất trời, khiến cho người ta kinh sợ!

Trái tin của các chiến sĩ càng nhảy càng nhanh. Mặc dù hữu tâm tính toán vô tâm, thế nhưng không ai biết được trận này cuối cùng sẽ đánh thành cái gì. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ có một đại đội. Mà đối phương, chính là gấp ba bốn lần mình!

Gặp nhau nơi ngõ hẹp, không phải ngươi chết thì là ta vong!

Lại quay đầu nhìn qua, mười chiếc [Linh Miêu] nguyên bản vẫn đứng ở trên sườn núi liền biến mất vào trong đêm tối giống như quỷ mị.

Ầm ầm tiếng bước chân, quân địch đã càng ngày càng gần!

...

"Nhanh lên nào!"

Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 sư đoàn 172 đang lớn tiếng thúc giục. Trong giọng nói lộ ra sự bực tức không thể kiềm chế được.

Nguyên bản, trung đoàn 1 là lớp quân tuyến hai, buổi sáng ngày mai mới phải đến cao điểm 415, tham gia tiến công. Thế nhưng ai mà biết được, sau một hội nghị khẩn cấp của bộ chỉ huy, đơn vị vừa mới đóng quân xong thì đã bị lệnh cưỡng chế hành quân gấp, tiến tới dựa sát vào trung đoàn 3.

Đối với mệnh lệnh của Magee, phía dưới chính là oán thán dậy đất.

Hơn mười ngày nay, mấy đơn vị bộ đội thay nhau truy kích, mệt như chó chết, rốt cục mới bức được đám quân Trenock tới cái vùng núi này. Quân đội bạn ở phía tây đã lấp vào lỗ hổng, chỉ cần đóng vững đánh chắc là có thể tiêu diệt được quân Trenock. Lúc này, ai lại muốn đi liều mạng?!

Thế nhưng, quân lệnh như sơn, cho dù đầy bụng oán hận, cũng chỉ có thể hòa theo nước bọt nuốt vào trong. Đã phải nhổ trại thì phải nhổ trại, đã phải hành quân gấp thì phải hành quân gấp, nếu như không thể chạy tới đúng thời gian chỉ định, đám quý tộc cao cấp trên toà án quân sự kia tuyệt đối không có bất cứ sự mềm lòng nào. Uy danh đệ nhất vũ trụ của lục quân Jaban chính là đạt được từ trong quân kỷ nghiêm khắc, trong huấn luyện nghiêm khắc, và trong sự thống nhất tinh thần nghiêm khắc!

Nhìn qua thời gian một chút, lại nhìn qua bản đồ điện tử, trong miệng tiểu đoàn trưởng tuy rằng còn đang thúc giục, thế nhưng trong lòng đã yên tâm hẳn đi. Khoảng cách với căn cứ bàn đạp dưới cao điểm 415 còn không quá 100 km nữa, trong vòng hai giờ thảo nào cũng tới được. Hạ được cao điểm 415, trận đánh này chính là xong xuôi rồi. Kế tiếp, chính là thời gian vào thành phố để nghỉ ngơi và hồi phục vui sướng.

Ở nơi đó, kẻ chiếm lĩnh chính là thượng đế!

" Thiếu tá!" Trong kênh liên lạc đã truyền đến tiếng báo cáo của nhân viên liên lạc: "Thiên Võng phát đến chỉ lệnh, yêu cầu chúng ta đến khu vực tọa độ 34991. 7453. 3 để xác định tình huống của tiểu đoàn 1 trung đoàn 2. Thiên Võng phát hiện ra dị thường. Cái tiểu đoàn này thu được chỉ lệnh mười phút rồi mà vẫn còn chưa có bất cứ động tác gì. Bộ chỉ huy đã phái máy bay trinh sát không người lái đến kiểm tra tình huống."

" Kiểm tra cái c*t ấy!" Tiểu đoàn trưởng chửi mắng: "Bọn hắn ở gần như vậy, còn không phải là ngủ lâu hơn một tí sao? Cho dù có muộn nửa giờ thì thế nào, chỉ cần có thể đúng giờ tập hợp là được. Chuyện bé xé ra to! Khu vực này, bọn hắn còn sợ quân Trenock chui vào giữa đám chúng ta để tìm chết sao? Chúng ta đi đường chúng ta, chờ máy bay trinh sát qua xem xem có vấn đề gì không thì hãy nói. Dù sao đến phía trước mới có đường rẽ."

Nói xong, tiểu đoàn trưởng ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn ra ngoài nắp khoang lái trong suốt, đã qua bốn giờ sáng, bốn phía tối đen như mực, chỉ có đội ngũ robot của mình đang sáng đèn mà tạo thành một con rồng ánh sáng, mau chóng hành quân trong vùng núi.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Sau khi nói xong, hắn cũng không nghe thấy tiếng "Rõ, thưa ngài." thường thấy của nhân viên liên lạc. Hoặc có lẽ là đã nghe thấy rồi, thế nhưng cái tiếng nói kia rất nhẹ, rất quái dị.

Trong ống nghe bỗng nhiên vang lên một hồi tạp âm xộc vào trong óc, màn hình máy tính robot cũng đồng thời xuất hiện một đường hoa văn vặn vẹo nhiều màu.

Vẻ mặt của gã tiểu đoàn trường trong nháy mắt đã đọng lại. Đây là công kích điện tử, trong cái vùng núi này...

"Địch tập kích!!"

Tốt nghiệp trường quân đội hoàng gia Jaban số 2, gã tiểu đoàn trưởng mau chóng phản ứng lại, mở máy khuếch đại âm thanh ở bộ phận ngoài của robot, phát ra một tiếng kêu to đến khàn cả giọng.

Hầu như cùng lúc đó, chỉ nghe "ầm!" một tiếng vang động. Mấy chục phát pháo năng lượng giống như chớp lóe trong đêm đen đã bay vào trong hàng ngũ robot vốn không hề phòng bị.

Ít nhất mười chiếc [Linh Miêu] đã hóa thành quả cầu lửa trong màn đêm.

Ánh lửa dậy lên, bốn phía, tiếng kêu hung hãn đã vang vọng tận phía chân trời!

...

" Cẩn thận một chút, bay thấp một chút!"

Trong bộ chỉ huy tạm thời của Trenock ở hậu phương trận địa 415, một gã binh sĩ điện tử đang cẩn thận điều khiển máy bay trinh sát không người lái.

Dưới tình huống Thiên Võng bị quân Jaban cưỡng ép áp chế, một số gần như tê liệt, chiếc máy bay trinh sát không người lái cuối cùng này đã trở thành bảo bối của tất cả các đơn vị tác chiến điện tử.

Máy bay trinh sát điện tử giống như một bóng ma đang bay lượn một cách không tiếng động trong bầu trời đêm.

Sau khi gặp phải mấy lần nguy hiểm thiếu chút nữa bị phát hiện, mọi người rốt cục đã tìm được một cách có thể cố gắng né tránh được sự phát hiện của quân địch, có thể cho máy bay trinh sát bay xa hơn một chút, thu được nhiều tình báo hơn.

Bởi vì Thiên Võng đã chỉ còn chức năng liên lạc cơ bản, đám binh lính sĩ quan trong bộ phận điện tử đều có chút rảnh rỗi. Rất nhiều người đã tập trung tại phía sau gã binh sĩ điện tử này, nhìn hình ảnh gửi về từ máy bay trinh sát. Không có dò xét điện tử, cũng không có, của Thiên Võng, máy bay trinh sát bây giờ chỉ có thể rời xa khu vực hạch tâm của quân địch, lợi dụng camera quang học để cẩn thận truyền về một số hình ảnh không rõ ràng.

Trận địa 415 đã không bị tấn công trong một giờ rồi. Sự vắng lặng đột nhiên này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không bình thường.

Đối phương muốn làm gì, bộ đội của bọn hắn đang bố trí điều động như thế nào... Đủ loại nghi vấn đang xoay quanh trong đầu mọi người.

Mọi người đều hi vọng chiếc máy bay trinh sát cuối cùng này có thể bắt được một tin tức hữu dụng trước khi bị quân địch phát hiện.

Trên hình ảnh, rừng rậm núi cao sáng tối khác nhau, giống như mặt biển dưới ánh trăng, ánh sáng lạnh mà trong vắt. Quần sơn vắng vẻ giống như từng gã khổng lồ màu đen, hoặc cao hoặc thấp, chen vai sát cánh.

Chẳng có cái gì cả... Sự sốt ruột và thất vọng đang lan tràn trong lòng mọi người. Một chiếc máy bay trinh sát như cánh chim đơn độc, có thể bắt được tình báo hữu dụng nào kia chứ? Cứ bay như vậy, bất quá chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ như tìm vận may.

Mọi người đang im lặng, bỗng nhiên, trên màn ảnh đã truyền đến một tia sáng.

Ngay sau đó, tia sáng này đã hóa thành trăm thành ngàn, ánh lửa huyễn lệ kinh hồn đoạt phách chợt bùng lên trong dãy núi màu đen, rực sáng chói mắt!

Crypto.com Exchange

Chương (1-793)