← Ch.497 | Ch.499 → |
"Giết!"
Khi nghe thấy tiếng hô như sấm dậy này, các chiến sĩ Trenock đang chạy về phía cao điểm 415 nhất thời mừng rỡ như điên.
"Là người của chúng ta!"
"Tới rồi, các huynh đệ đã tới cứu chúng ta rồi!" Bọn họ vừa chạy vừa vui mừng nhìn về phía trước.
Vô số pháo tự hành đang khai hỏa ở sau cao điểm 415. Những khẩu pháo tự hành này hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm bại lộ khi nổ súng dưới sự áp chế của Thiên Võng, cứ thế không ngừng bắn từng phát pháo năng lượng lên bầu trời một cách điên cuồng. Bầu trời đã bị che kín bởi các viên sao băng màu trắng, tiếng rầm rập như xe lửa vào hầm phủ khắp không gian.
Sau một lát, theo nhóm đạn pháo năng lượng đầu tiên nổ vang sau trận hình của tiểu đoàn thiết giáp Jaban, một tiếng hô kinh thiên động địa đã vang tận mây xanh.
" Trenock muôn năm!!"
Vô số Trenock Trenock lao xuống từ trên đỉnh núi.
Tuy rằng chỉ là bộ binh, thế nhưng, đợt xung phong tập thể của mấy nghìn người vẫn như cũ giống như biển rộng sông dài. Tên lửa cầm tay và pháo năng lượng cầm tay trên tay bọn họ đang rống giận, đang rít gào. Hàng trăm tên lửa kéo theo đuôi khói màu trắng vặn vẹo, phát ra tiếng rít chói tai trên không trung. Hàng trăm dây đạn pháo năng lượng, súng máy và súng trường trong nháy mắt đã hợp thành một tấm lưới ánh sáng rậm rạp.
Bồn địa sơn cốc sớm đã đầy rẫy sấm rền, phảng phất như bị dẫn nổ hơn một trăm nghìn tấn thuốc nổ. Vô số đám mây hình nấm bốc lên cao. Khói đặc đen xì dương nanh múa vuốt trên không trung, chưa kịp tiêu tán trong gió núi mãnh liệt thì lại đã có vô số đám mây đen tương tự xuất hiện từ trong hư không. Trong màn khói đen chính là các đám khói trắng đậm đặc không tan ra được, là những tiếng bùn đất đá vụn rơi xuống lộp bộp trong khói trắng, là từng ngọn lửa đỏ bừng chợt lóe rồi vụt tắt bốc lên trên cao.
Tiểu đoàn thiết giáp Jaban bị các robot màu đỏ xé thành mảnh nhỏ, hiện giờ đang rơi vào trong sự hỗn loạn còn lớn hơn nữa.
Trận hình chính của bọn hắn bị đánh tan trong đợt bao trùm hỏa lực, tiểu đội robot của bọn hắn bị chém giết bởi các robot màu đỏ đang đan xen ngang dọc như cơn gió. Hơn bốn trăm chiếc robot, hiện tại chỉ còn lại không đến hai trăm chiếc. Hai trăm chiếc này lại rải rác ở trên khu vực rộng hai mươi km vuông, đều phải tự mình chiến đấu. Mặc cho tiểu đoàn trưởng hạ lệnh như phát điên, vẫn mãi không thể tập trung lại được.
Các robot màu đỏ đã giết đỏ cả mắt đang không ngừng chia cắt bọn hắn.
Bọn họ luôn luôn xuất hiện tại vị trí khiến cho người ta sợ hãi nhất, trong thời điểm khiến cho người ta sợ hãi nhất, lại tấn công vào bộ phận khiến cho đối thủ sợ hãi. Sau đó, lại biến mất không bóng dáng khi người ta không biết làm sao.
Khi một tiểu đội robot màu đỏ biến mất, thường thường đều có ý nghĩa rằng một tiểu đội màu đỏ khác sẽ nhảy ra từ một vị trí nào đó không biết. Bọn họ giống như một cỗ máy tinh vi, dưới sự điều khiển của một đôi bàn tay vô hình, đem mỗi một bánh răng ghép nối chính xác như áo trời. Nếu như trong một khoảng thời gian không gặp phải công kích của bọn họ, như vậy trái lại lại càng phải thêm cẩn thận. Nói không chừng giây tiếp theo, sẽ có ba bốn lưỡi dao găm màu đỏ đồng thời xuất hiện từ bốn phía, đâm vào trong thân thể của ngươi.
Sợ hãi đã lan tràn trong lòng các chiến sĩ robot Jaban. Bọn họ không sợ đánh trận, thậm chí không sợ chết. Thế nhưng, bọn họ không cách nào đối mặt với một đối thủ vung đao một cách điên cuồng, mà lại không hề bắt được bóng dáng.
Khi chiến đấu tiến vào một trạng thái mà các chiến hữu bên người đang không ngừng ngã xuống, mình thì muốn liều mình nhưng lại không tìm ra được quân địch, trận chiến này đã không thể đánh nổi nữa rồi.
Huống hồ, chỉ lệnh của bọn họ chính là kiệt lực ngăn cản đám quân địch này áp sát về phía trận địa 415, ngăn cản quân địch hợp quân với trận địa 415. Bọn họ cũng đích xác là đã làm như vậy. Thế nhưng, tám tiểu đội robot vu hồi từ hai cánh giết tới hàng ngũ bộ binh của quân địch, chưa kịp tới gần quân địch thì đã bị đám robot màu đỏ chém loạn như chặt dưa thái rau, giết cho sạch sẽ.
Đừng nói những tiểu đội kia, lúc này ngay cả hai đại đội xông lên ở vị trí đầu tiên làm chủ lực cũng đã lung lay sắp đổ. Trận hình đông đảo ban đầu đã bị xé cho tan nát. Trên cả bồn địa, phía đông phía tây đều đang phân tán mười mấy nhóm robot to nhỏ tự mình chiến đấu. Mà phần lớn đều đang bày ra trận hình phòng ngự hình tròn, nơm nớp lo sợ mà đề phòng bốn phía.
Các binh lính bình thường thì đều không hiểu được đây là đang có chuyện gì, kẻ thực sự biết được chỉ có tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn thiết giáp Jaban đang lạnh buốt cả chân tay.
Vị tiểu đoàn trưởng này năm nay 30 tuổi.
Con cháu của một gia đình quý tộc cấp thấp mới nổi dựa vào làm ăn lập nghiệp, ba mươi tuổi có thể trở thành tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn thiết giáp Jaban, như vậy đã đủ để khoe khoang thành tựu rồi.
Hắn mười sáu tuổi vào trường Quân đội Hoàng gia Bắc Jaban 16. Hai mươi tuổi, lấy thành tích bốn năm đều đạt điểm ưu ở các môn, kinh nghiệm hai năm bồi dưỡng đặc thù cùng với quân hàm thượng úy để tiến vào quân đội, trở thành một gã sĩ quan cơ sở.
Trong quân đội, lăn lộn tám năm, hắn rốt cục đã dựa vào năng lực rèn luyện quân sự vượt sóng gió của mình cùng với công trạng chỉ huy quân sự vững chắc để tích quân công lên tới chức trưởng tiểu đoàn.
Với hắn mà nói, tám năm này chính là tám năm góp nhặt lắng đọng.
Một đại đội không sinh ra được tác dụng quá lớn trên chiến trường. Thế nhưng, một tiểu đoàn lại có thể thay đổi được sự thắng bại của cuộc chiến! Hắn tin tưởng, công lực chỉ huy của hắn sẽ dẫn đường cho hắn bay thẳng lên mây trong tám năm trong tương lai.
Thế nhưng hắn không ngờ tới, tại giờ khắc này, mộng tưởng lại đã bị một đại đội thiết giáp màu đỏ không đủ biên chế đập cho nát bấy.
Hắn đã dùng hết mọi sức lực lớn nhất, bắt đầu từ khi đám bộ đội tạp nham với robot và bộ binh này bắt đầu áp sát về phía bên này, hắn cũng đã làm tốt sự chuẩn bị. Lính điều tra liên tiếp phái ra tuy rằng không hề có tin tức, càng không hề mang về bất cứ tin tình báo nào, thế nhưng, điều này cũng khiến cho hắn ngửi thấy một tia nguy hiểm từ đủ các sự việc bất thường.
Tiểu đoàn đặc chủng của sư đoàn 172 có thực lực như thế nào, hắn không thể rõ ràng hơn được nữa rồi. Một trăm chiếc robot đặc chủng cư nhiên đều bị tiêu diệt, hơn hai mươi chiếc robot điều tra phái đi cũng không có trở được một cái nào, bản thân việc này cũng đã nói rõ ra vấn đề.
Trận này, hắn không hề có một chút tâm lý khinh địch nào, lại càng không có dự định tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Là một gã sĩ quan chỉ huy, thứ mà hắn học được từ giảng viên, ngoại trừ lý luận quân sự và kỹ thuật chỉ huy ra, còn có sự khống chế về tâm tình và trạng thái của mình khi làm một sĩ quan chỉ huy tiêu chuẩn.
Hắn không cần tiêu diệt toàn bộ quân địch, hắn chỉ cần ngăn cản quân địch, như vậy là đã đủ rồi! Bất cứ một sự tham lam không thực tế nào, cuối cùng mang lại thông thường cũng không phải là sự ngọt ngào của thắng lợi.
Cả tiểu đoàn thiết giáp của hắn mặc dù có biên chế hơn bốn trăm chiếc robot, số lượng gấp năm sáu lần quân địch. Thế nhưng, sau khi cân nhắc thiệt hơn giữa việc tiêu diệt đối thủ và ngăn cản đối thủ, cân nhắc về sự không bình thường mà mình vừa ngửi thấy trước đó, hắn vẫn cứ lựa chọn chiến thuật thận trọng hơn.
Khi đối thủ xuất hiện ở mặt đông của bồn địa, bộ đội của hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc chiến đấu, cũng đi ra khỏi căn cứ một cách gọn ghẽ.
Khi đối thủ đi đến vị trí một phần ba của bồn địa, bộ đội của hắn cũng đã nhào tới, khiến cho robot của đối phương phải tiến hành ngăn chặn, còn bộ binh thì phải đi vòng theo hướng tây bắc.
Khi đối phương đẩy nhanh về trung tâm bồn địa, hai cánh của hắn đã bắt đầu rồi đánh bọc sườn với phạm vi lớn. Khi hai cánh bọc đánh bị đối thủ chặn lại, bộ đội của hắn đã bắt đầu vu hồi theo các sợi nhỏ với quy mô lớn hơn.
Hắn quyết tâm giữ chặt đám người này ở đây!
Mặc dù bây giờ khi xem kỹ lại chỉ huy chiến thuật của mình, hắn cũng không cho rằng mình đã phạm phải sai lầm gì. Ưu thế về binh lực đã được lợi dụng đến cực hạn, nhược điểm của đối thủ tương tự cũng không bỏ qua. Ở trên phương diện chỉ huy chi tiết, lại càng là dốc hết toàn lực. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, Thiên Võng đã vận hành với tốc độ cao nhất. Dưới tình huống áp chế được hệ thống điện tử của đối thủ, toàn bộ cuộc chiến đều được nắm giữ trong tay hắn.
Thế nhưng, chính là dưới tình huống như thế này, lại bị sĩ quan chỉ huy của đối phương hung hăng lật bàn.
Hắn cứ thế mở mắt trừng trừng mà nhìn bộ đội của mình bị từng đao cắt nhỏ. Mỗi lần sau khi hắn hạ xuống chỉ lệnh theo cục diện chiến đấu, thế nhưng lại phát hiện ra, sĩ quan chỉ huy của đối phương vẫn luôn giành trước hắn.
Cái tên kia luôn luôn có biện pháp khiến cho cục diện trở nên hỗn loạn hơn, luôn luôn có biện pháp đem ý đồ tổ chức tập trung bộ đội của hắn cắt thành mảnh vụn.
Mấy lần hắn cho rằng đã bắt được mạch đập của đối phương, hai ba phen chỉ huy bộ đội của mình cưỡng ép ngăn chặn, cố gắng chặt đứt liên hệ giữa nhóm bộ đội đang di chuyển của đối thủ, làm xáo trộn phối hợp tiến công liên miên không dứt của đối thủ.
Từng trung đội, từng đại đội hối hả ngược xuôi dưới sự chỉ huy của hắn, vội vã vất vả. Thế nhưng cuối cùng đạt được, lại là các tin tức bởi vì chênh lệch thời gian mà bị đối thủ thình lình tập kích, hoặc là bởi vì chênh lệch thời gian, mà bị đối thủ ung dung bỏ chạy.
Chênh lệch thời gian, chênh lệch thời gian. Bốn chữ này giống như một thanh dao găm đâm sâu vào trong lòng hắn.
Chỉ huy của đối phương đã lợi dụng chênh lệch thời gian để phối hợp, lợi dụng chênh lệch thời gian để đưa hắn bộ đội màu đỏ của hắn, từ một đại đội biến thành hai đại đội, ba đại đội! Biến thế mạnh về số lượng của mình trở thành thế yếu bị động chịu đòn cục bộ.
Lửa đạn vô tận đang rơi xuống bốn phía xung quanh.
Trước mắt, một chiếc robot Jaban đang hốt hoảng tránh né, đang tự mình chiến đấu. Vô số bộ binh Trenock lao xuống từ trận địa 415. Bọn họ men theo khe núi, theo sườn dốc nhỏ hai bên, không kiêng nể gì cả mà phối hợp với các robot màu đỏ, phát động công kích.
Khi hai đội ngũ Trenock hướng về nhau, hội sư tại một ngọn núi nhỏ ở đầu khe núi, hắn đã nghe thấy được một tiếng hoan hô vang dội hơn cả tiếng pháo và tiếng bom nổ ở bên cạnh.
Tất cả, đều đã xong.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Trong quần sơn bên bờ sông Karachi, đông nam cao điểm 415, sáu triền núi nhỏ đang liên miên nhấp nhô, thoạt nhìn giống như ba con lạc đà đầu đuôi nối tiếp nhau đang ngồi xụp xuống mặt đất. Cây cỏ sum suê um tùm, không khí tươi mát trong lành. Rêu xanh trên vách núi đá, mấy dòng suối róc rách tuôn chảy, lại thêm tiếng chim kêu lảnh lót thi thoảng lại truyền đến, khiến cho nơi này có vẻ vô cùng yên tĩnh và bình hòa.
Đột nhiên, một cách không hề báo trước, đàn chim trong khu rừng đã phạch một tiếng bay lên trời cao, tiếng kêu sợ hãi, bay tan tác về bốn phía.
Mặt đất bắt đầu rung động. Sự yên tĩnh đã bị phá vỡ.
Tiếng động cơ rầm rĩ vang lên từ sau triền núi, chi chít các robot sắt thép nhảu ra từ sau triền núi nhỏ. Trong lớp bụi bặm bay loạn, ào ào lao xuống giống như đàn ngựa phi nhanh. Lùm cây bụi cỏ rậm rạp đã bị dẫm nát bấy dưới bàn chân máy móc to lớn nặng nề, vô số gốc đại thụ bị xô gãy trong cơn lũ sắt thép.
Sau một lát, đàn robot đã băng qua đồi vượt qua núi. Tiếng bước chân dần dần đi xa và tiếng gió càng lúc càng nhỏ, rốt cục đã không thể nghe thấ được gì. Một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, gò nũi cũng đã trở thành một đống hỗn độn.
Từ trên trời nhìn xuống, trên các đỉnh núi khác nhau và cách xa nhau mấy đến mấy chục km, bốn năm đội ngũ tương tự đang dồn dập hành quân như cưỡi mây lướt gió, như dời núi lấp biển về cùng một nơi!
" Sư đoàn trưởng đại nhân!" Trong kênh liên lạc đã truyền đến tiếng nói lo lắng của bộ hạ: "Bộ đội Trenock ở trận địa 415 đã tham gia tiến công rồi. Thế tiến công cực kỳ mãnh liệt. Tiểu đoàn 1 trung đoàn 3 sắp không trụ được nữa rồi."
" Nói cho tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1, cố gắng kiên trì bám trụ. Cố thêm được tám phút nữa, ta liền ghi hắn công đầu! Thăng chức cho hắn làm trung đoàn trưởng!" Gân xanh trên cổ Nakayama Tsubasa nổi lên, cặp mắt đỏ như máu tươi.
Thanh âm trong máy liên lạc đã biến mất, bên tai chỉ còn lại có tiếng động cơ robot nổ vang.
Nakayama Tsubasa không biết sĩ quan liên lạc đến tột cùng là nói với gã tiểu đoàn trưởng kia như thế nào, hắn chỉ biết liều mạng dẫn đội ngũ chạy về phía trước. Hắn muốn chạy đua với đám ăn mày chạy bằng hai chân kia. Tám phút thôi, à không, chỉ cần năm phút là hắn đã có thể đuổi được đến, khiến cho đám người Trenock đáng chết kia mất sạch mọi hi vọng trong thời khắc cuối cùng.
Bao nhiêu năm rồi, thần Bamm của Jaban vẫn luôn quan tâm đến hắn. Thần lực vĩ đại của ngài không nơi nào là không có. Chỉ cần năm phút đồng hồ thôi, chỉ cần năm phút đồng hồ thôi!
Trong ánh mắt đỏ bừng, mọi thứ đều biến mất. Núi non, cây cối, ánh nắng, tảng đá, tất cả tất cả đều biến mất. Ngay cả âm thanh tựa hồ cũng đã biến mất.... Ngoại trừ tiếng tim đập của chính mình.
Mọi thứ bên ngoài robot đều đang vặn vẹo trong bước chạy tốc độ cao.
Khoảng cách, thời gian... Toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai thứ này.
Phi qua núi cao, lao xuống khe núi, vượt qua suối chảy, bò lên con dốc, theo triền núi liên tục chạy nhanh. Rốt cục, cái chiến trường chết tiệt đầy rẫy sấm nổ kia đã ở ngay trước mắt rồi.
Trong tầm mắt, theo sự biến mất của sườn dốc đỉnh núi, khung cảnh chợt rộng mở thông thoáng.
Nakayama Tsubasa đứng ở trên đỉnh núi, ngơ ngác nhìn bồn địa trong sơn cốc... Đó là một cảnh tượng như địa ngục. Rậm rạp các thi thể, rậm rạp các hài cốt robot, theo một tuyến quanh co khúc khuỷu hướng về phía cao điểm 415
Vô số đống lửa lộn xộn rải rác trên bồn địa, khói đặc cuồn cuộn.
Đúng như hắn kỳ vọng, chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục. Thế nhưng, đó cũng không phải là tiểu đoàn thiết giáp của hắn đang ngăn chặn chém giết quân địch. Vừa vặn ngược lại, chính là những chiếc robot màu đỏ kia đang cuốn lấy và chém giết bọn họ.
Mà đội ngũ bộ binh của bọn hắn, vậy mà đã tới được sườn núi của trận địa 415.
Đám tạp chủng vừa chạy thoát ra cõi chết đang dùng pháo năng lượng và tên lửa cầm tay mà bọn hắn vừa mới bắt được để nổ súng về các robot Jaban đang chiến đấu. Bọn hắn giữ vững khoảng cách an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể lùi về bên trong trận địa của bọn hắn.
Chạy thoát được bao nhiêu? Một nghìn hay là một nghìn năm trăm?
Đám người không nổ súng kia đang kêu gào, đang nhảy nhót. Tiếng hoan hô điếc tai vậy mà lại vô cùng rõ ràng trong tiếng pháo và tiếng nổ lớn.
Rada robot đột nhiên phát ra các tiếng nhắc nhở liên tiếp. Nakayama Tsubasa mờ mịt quay đầu sang, hai tiểu đoàn thiết giáp hầu như đã đồng thời xuất hiện ở vị trí Đông Nam và Đông Bắc của bồn địa sơn cốc.
Đó là hai tiểu đoàn của sư đoàn 59.
Nhìn đám robot màu đỏ trước mắt vẫn còn đang không kiêng nể gì cả mà chém giết bộ hạ của mình, Nakayama Tsubasa chỉ cảm thấy hừng hực lửa giận từ đáy lòng xông thẳng lên đại não. Tất cả lý trí trong giờ khắc này đã bị thiêu đốt không còn một mảnh!
"Giết! Giết!" Thanh âm của hắn đang run rẩy, tựa hồ như đang thì thào tự nói.
" Giết, giết cho ta!" Thanh âm của hắn đã phóng đại, mang theo một sự kích động như bị thần kinh.
" Xông lên cho ta, giết bọn chúng!" Nakayama Tsubasa điên cuồng rít gào, đẩy cần điều khiển robot, dẫn đầu xông trận mà lao xuống dưới chân núi. Động tác của hắn quá nhanh, quá đột nhiên, khi các chiến sĩ robot Jaban phục hồi lại tinh thần rồi chen chúc lao xuống núi, khoảng cách với hắn đã kéo dài ra đến gần bốn trăm mét.
Trong bồn địa, robot Jaban còn dư lại không đến một trăm chiếc.
"Mẹ nó chứ, muốn giết ta hả, muốn ngăn cản ông mày hả..." Dưới vòng vây của chín gã tay chân kim bài vừa mới tập trung lại với nhau một lần nữa, mập mạp đang đại khai sát giới, đã nghiền không gì sánh được, trong miệng kêu gào: "Đến đây, đến đây nào!"
" Tướng quân, viện quân của địch tới rồi." Markevitch nhắc nhở, nói.
" Viện quân?" Mập mạp mờ mịt nhìn sang bốn phía, chỉ thấy ở Đông Nam Đông Bắc hai phương hướng, vô số robot Jaban đang ào ào tiến ra như thủy triều từ trên đỉnh núi và sơn cốc. Mà ở phía chính diện của mình, một chiếc [Linh Miêu] Jaban đang dẫn đầu hai trăm chiếc [Linh Miêu] có khớp xương màu da cam, hung hăng nhằm về phía mình.
" Không biết xấu hổ!" Mập mạp tức giận đến thất khiếu bốc khói. Ông mày khó khăn lắm mới cân bằng được chiến cuộc, vừa mới chiếm chút ưu thế thì đến viện con mẹ nó quân! Cái đám cẩu này thật quá là không chơi đẹp rồi!
" Các ngươi rút trước đi!" Mập mạp nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc robot đang lẻ loi xông tới chỗ mình. Thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, trong lòng vừa bi phẫn lại vừa uất ức.
Trong lúc nhất thời, lửa giận kéo đến ác độc nảy sinh. Kéo cần điều khiển, robot lăng không mà lên: "Ông mày lại tiếp tục đánh chó một trận!"
← Ch. 497 | Ch. 499 → |