← Ch.527 | Ch.529 → |
Hasting nhìn đồng hồ, mặt trầm như thép: "Thời gian không đủ."
Trong bộ chỉ huy Phỉ Minh, các tướng quân đều đã hoàn toàn không có dáng vẻ phong độ bình thường. Một vài người thì hút thuốc, một vài người thì đi qua đi lại.
Margaret đã nhắm con mắt, không dám nhìn nữa. Còn Bernardote, nhìn chằm chằm màn hình, nhìn không chuyển mắt.
Thời gian không đủ.
Hasting nói, dường như một con dao, đâm vào tim khiến nó chảy máu.
Nhìn chiến hạm vận tải lung lay sắp đổ trong hỏa lực phòng không, tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung trên người chiếc cơ giáp màu trắng xông lên trước nhất.
Năm phút đồng hồ, hắn làm sao tranh thủ năm phút đồng hồ này đây?!
Một cước gió xoáy vô cùng sắc bén, đem một chiếc cơ giáp Jaban đá bay ngược ra ngoài, dao la-de trong tay phải của mập mạp bỗng nhiên chém thẳng ra.
Sau một tiếng nổ, một chiếc Linh Miêu của Jaban chính diện đã bị chém thành hai nửa.
Đao thế không giảm, chỉ thấy đất cát trên mặt đất trống xuất hiện một khe sâu, kéo dài ra phương xa.
Cơ giáp xung quanh, còn đang liều mạng lao lên.
"Giết!"
Dao la-de trong tay của cơ giáp màu trắng xuất ra mười đạo huyễn ảnh, đã không nhìn thấy cái bóng
Một chiếc rồi một chiếc cơ giáp Jaban động tác chậm chạp, trong nháy mắt bị chém thành nhiều mảnh.
Chiếc Anubis trong đàn cơ giáp, đã càng ngày càng gần!
Ngón tay của Virgo, nhẹ nhàng gõ trên tay vịn. Nhìn chi bộ đội không ngừng hướng về mình.
Mặc dù có mười chiếc cơ giáp đầu lĩnh siêu cấp, nhưng cơ giáp màu đỏ phía sau của bọn họ, vẫn đang không ngừng giảm xuống. Trên bốn trăm mét đường này, đã có gần hai mươi chiếc màu đỏ ngã xuống. Cơ giáp còn lại, cũng đầy vết thương, vòng bảo hộ năng lượng hầu như đều tới cực hạn.
Virgo không hề động.
Hắn chăm chú nhìn động tác của cơ giáp màu trắng xông vào trước nhất, thưởng thức, tán thán,
Khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt.
Một trăm mét, tám mươi mét...
Cơ giáp Jaban tụ tập trước người của cơ giáp màu trắng càng ngày càng nhiều.
"Virgo! Tên xú quỷ không có mặt mũi gặp người kia, đừng làm con rùa rút đầu nữa, ra đánh một trận với lão tử này?!"
Âm thanh gần như tuyệt vọng của mập mạp, truyền khắp toàn bộ chiến trường. Làm cho người Jaban một trận cười lạnh.
Virgo cười lạnh, đối phương hiển nhiên đã là chó chạy cùng đường. Nhuệ khí của cái chi bộ đội này đã hết. Từ giờ trở đi, bọn họ đã không cách nào tiến thêm một bước. Không bao nhiêu thời gian nữa, mình có thể thấy kẻ địch hủy diệt mình, cũng nhất định bị mình hủy diệt. Tên mập mạp này, sẽ là biểu tình gì?
Bỗng nhiên, thần tình của Virgo bị kiềm hãm.
Bởi vì, hắn nghe thấy được âm thanh băng lãnh mà nghiêm khắc của mình vang lên trên chiến trường.
"Đều dừng tay, đưa hắn đến đây!"
Công kích của đàn cơ giáp màu đỏ nhất thời giảm xuống, chiến sĩ Jaban vây quanh bên cạnh của bọn họ, động tác trong tay cũng đều vô thức chậm lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trong nháy mắt này, hai chiếc cơ giáp màu trắng đã bỗng nhiên xông về phía trước, bắt được hai chân cơ giáp của mập mạp, hung hăng quăng hắn đi ra ngoài
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một đạo bạch quang hiện lên. Cơ giáp màu trắng lúc đến giữa không trung, bỗng nhiên mở ra động cơ đẩy phụ trợ, lao xuống phía dưới, đánh về phía Anubis.
Mắt thấy dao la-de của cơ giáp màu trắng trực tiếp chém xuống khoang chính của Anubis, đột nhiên, mười chiếc Cơ Bạo đời thứ mười của Jaban vẫn bên cạnh Anubis, từ trong đám đông thả người dựng lên, liều mạng phát động công kích về phía cơ giáp màu trắng.
Những chiếc Cơ Bạo đời thứ mười này, tựa hồ là sớm có chuẩn bị. Phản ứng và tần suất động tác của bọn họ vượt xa cơ sĩ bình thường của Jaban, phối hợp cũng cực kỳ ăn ý. Mười chiếc cơ giáp chỉ là thân hình chợt lóe, cũng đã xuất hiện trước mặt cơ giáp màu trắng, một nửa bay lên không đột tiến phía trước, một nửa lao nhanh dưới đất, tại trước mặt Anubis, hình thành một bức tường dày.
"Ba bước đột tiến lăng không quay người đá sườn." Trước TV, một khán giả có chút nghiên cứu đối với cơ giáp cách đấu kinh hô.
Hắn thấy chiếc cơ giáp Jaban, chỉ dùng ba bước nhỏ đã lập tức gia tốc đến trạng thái tốc độ cao nhất. Thân thể phá không mà vào, trong quán tính thật lớn vẫn chuyển thân như cũ, chân máy móc phía bên phải giơ cao lên, theo cái này quay người lại, như sao chổi lao ra ngoài, thẳng đến đầu cơ giáp màu trắng! Đây là chiêu thức mà cơ giáp chiến sĩ siêu cấp mới có thể sử dụng, tốc độ tay không được năm mươi động thì ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngay lúc vị khán giả này kinh hô, rất nhiều khán giả khác, cũng đồng thời phát ra một tiếng khác biệt, nhưng đồng dạng là âm thanh khiếp sợ.
"Trệ không biến tuyến."
" Liên hoàn huy quyền mười ba góc độ."
"Tung người ưng kích hành trình siêu ngắn."
Cả đống kỹ xảo điều khiển cơ giáp cao cấp như sấm bên tai, dường như cả đám mưa sao băng.
Sư đoàn bọc thép Số 2 Jaban, cái chi đội ngũ này xếp thứ hai trong lục quân Jaban, rốt cục tại cuối cùng thời khắc, lộ ra con dao bén nhọn nhất!
Con dao này, đủ để thấy máu phong hầu.
Người Jaban không cần đánh chết cơ giáp màu trắng, chỉ cần tổn thất tốc độ của nó, nó sẽ thua!
Anubis đã bắt đầu lui về phía sau. Chiếc cơ giáp màu trắng như một con hải yến, có thể xông qua bão tố này không, có thể bắt được con mồi của nó hay không?
Tất cả ý niệm đều chỉ chợt lóe mà qua ở trong đầu, mọi người thấy mỗi một đốt ngón tay của chiếc cơ giáp màu trắng đột nhiên run rẩy lên, toàn bộ thân thể cơ giáp phi hành trong không trung, th dường như bỗng nhiên không khống chế được, nghiêng đến đây, lập tức lăn lộn.
Cũng là cái động tác xấu xí này, dĩ nhiên không thể tưởng tượng nổi suýt xảy ra tai nạn tránh được vài chiếc cơ giáp Jaban trên không trung chặn lại. Sau đó lao xuống mặt đất.
"Ầm! "Một tiếng nổ, khói bụi tràn ngập.
Cơ giáp màu trắng vừa rơi xuống mặt đất chợt nảy mạnh lên, thân thể như cục đá liệng vào mặt nước, nảy về phía trước, một quyền đánh về phía mặt của một chiếc Cơ Bạo chính diện, lập tức lại mạnh mẽ nghiêng thân, một cước đá vào đầu của một chiếc cơ giáp khác, không đợi chiêu này hoàn thành, nó lại như đạn pháo đụng về phía một chiếc cơ giáp khác.
Trong một cái chớp mắt, cơ giáp màu trắng đã trong một giây đồng hồ, sử dụng năm chiêu thức khác biệt, lôi ra năm đạo huyễn ảnh, công kích mục tiêu của hướng năm khác biệt.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, năm chiếc cơ giáp nỗ lực ngăn trở hầu như đều đồng thời bị đánh bay ngược ra ngoài.
Theo một đạo bạch quang cắt hư không, Anubis đang muốn lui vào trong đàn cơ giáp, bị một đao phá mở khoang chính.
Thời gian, dường như hoàn toàn đọng lại vào giờ khắc này.
Mọi người như si như mông nhìn chiếc cơ giáp màu trắng đứng ở trước mặt Anubis, dao la-de trong tay, đã đâm vào trong khoang chính của Anubis. Nó đột tiến, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt này, kỹ xảo cơ giáp nó bày ra, đã khiến cho cơ giáp chiến sĩ cấp chín của Jaban trước đó chặn nó, cười như ngu ngốc!
Một chiêu đã là kỹ xảo cao cấp của cơ giáp chiến sĩ Jaban, mà vị cơ sĩ này, là năm chiêu đồng thời phát động. Không có chuyện chuẩn bị trước, phát sau mà đến trước. Trong năm chiêu hoặc ra cước, hoặc ra đấm, hoặc cương mãnh, hoặc âm nhu, tách nhau ra, có thể chỉ là làm cho kinh diễm, tổ hợp cùng một chỗ, lại làm cho cảm thấy một loại bá đạo vô với lạ thường!
Năm chiếc cơ giáp Jaban, bị đánh bay ra, chật vật bất kham đụng vào trong đàn cơ giáp Jaban.
Hiện tại, dao la-de của cơ giáp màu trắng đã ngay tại khoang chính, chỉ cần nó nhẹ nhàng đâm xuống, vị quan chỉ huy kia, sẽ biến thành hai nửa.
Tựa hồ là sợ ném chuột vở đồ, cơ giáp Jaban bốn phía đều ngừng lại. Đàn cơ giáp màu đỏ vây quanh, cũng ngừng lại, co rút lại cùng một chỗ.
Chiến cơ, bay lượn trên không trung, chiến hạm vận tải, đã chậm rãi đáp xuống trong một mảnh vắng vẻ.
"Ngươi thua rồi." Trong âm thanh của mập mạp, lộ ra vẻ đắc ý không gì sánh được.
"Không, là ngươi thua." Âm thanh lạnh lùng của Virgo, vang lên bên trái của mập mạp.
Mập mạp ngẩn ngơ, dao la-de trong tay xoay tròn. Khoang chính sớm đã nghiền nát bị phá mở,
Lộ ra ánh mắt ngây dại của một thượng úy Jaban.
"Đầu hàng đi", Virgo nhìn trên bầu trời một chút, chiến hạm vận tải chậm rãi hạ xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng: "Yên tâm, ta hiện tại sẽ không giết ngươi, huống hồ, trừ ngươi ra mạng của những người khác, không giá trị bằng toàn bộ sư đoàn bọc thép của ta. Chiến hạm vận tải này có thể đáp xuống, ta với bộ đội của ta, cần phương tiện giao thông."
"Sao ngươi biết ta sẽ dùng loại chiến thuật này?" Trong âm thanh của mập mạp, lộ ra không cam lòng và tuyệt vọng.
"Mấy ngày nay, ngươi đã vài lần nỗ lực dùng đánh lén đánh chết ta. Chỉ bất quá thấy thời cơ không tốt, ngươi buông tha sớm, ý đồ không bại lộ mà thôi" Virgo nhàn nhạt nói: "Ta biết ta tại trước mặt ngươi hầu như không có phần thắng gì, cho nên, ta cảm thấy mọi việc vẫn là cẩn thận một chút. Dù sao, ta là quan chỉ huy, mà ngươi, bất quá là một mãng phu xông vào trận địa."
"Vì sao truy sát ta?" Mập mạp giãy dụa nói: "Ngươi không tiếc đẫn toàn bộ quân đội đuổi giết ta rơi vào tuyệt cảnh, hiện tại vì sao lại muốn rời đi?"
"Giết ngươi, tự nhiên có lý do của ta" Trong âm thanh băng lãnh của Virgo lộ ra vẻ dữ tợn, "Về phần vì sao muốn rời đi, có ba lý do, thứ nhất, ngươi hiện tại đã trong tay ta."
"Muốn mạng của ngươi tùy thời đều có thể, cơ giáp mất đi tốc độ, cũng là cá trong chậu."
"Thứ hai, ta cảm thấy những cơ giáp của các ngươi cùng kỹ xảo điều khiển cơ giáp của các ngươi, với Tây Ước mà nói, thật sự rất quan trọng. Hơn nữa, ta xem qua tư liệu của ngươi, biết dưới trướng của ngươi có một chi bộ đội là Phỉ Quân. Cái này có thể là cơ hội của ta. Thứ ba..."
Virgo nhìn cơ giáp Trenock trên bầu trời hạ xuống, không chút nào che giấu nói: "Sư đoàn bọc thép Số 2 tuy rằng là bộ đội của ta, thế nhưng, chiến đấu như vậy chỉ là quyết định cá nhân của ta. Làm quan chỉ huy, ta thật ra rất hại sợ bọn họ làm phản. Cũng phải, mạng của ai cũng đều chỉ có một."
"Ba ngày nay áp lực tâm lý của bọn họ thật sự quá lớn, nếu như ta hiện tại giết ngươi, chúng ta nhất định sẽ toàn quân bị diệt. Không ai muốn như vậy."
Dao la-de trong tay của cơ giáp màu trắng, rơi xuống mặt đất.
Một âm thanh vang lên, khoang chính mở ra, mập mạp thân trần giơ cao hai tay nhảy ra
Vừa rơi xuống đất đã đảo quanh, sợ hãi kêu to: "Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, đừng giết tôi."
"Giết tôi các người cũng chạy không được. Tôi còn có rất nhiều cơ mật quân sự, tôi còn có hạm đội và bộ đội bọc thép."
"Chỉ cần không giết tôi, những cái này đều là của các người."
Cẩn thận xác nhận thân phận của mập mạp, lại thấy mập mạp bị vài tên binh sĩ Jaban xông lên khống chế. Virgo mở khoang chính của cơ giáp Linh Miêu, nhảy ra.
Hắn bước đi đến trước mặt mập mạp khóa hai tay, tát mạnh mập mạp một cái.
Mấy ngày qua, các loại hối hận, các loại phẫn nộ, các loại tâm tình mặt trái dường như độc xà, vào giờ phút này như lũ vượt đê, không cách nào ngăn lại.
Toàn bộ thế giới, đều trở nên yên tĩnh không gì sánh được.
Bộ chỉ huy tiền tuyến, bộ chỉ huy Phỉ Minh, còn có tất cả dân chúng trước TV, đều ngơ ngác nhìn khuôn mặt sưng đỏ, sợ hãi, lại mang theo chút nịnh nọt của mập mạp.
Bỗng nhiên, một âm thanh khóc gọi vang lên.
"Đừng giết ba tôi, đừng đánh ba tôi."
Khoang chính của cơ giáp mở ra, một đứa bé trai khả ái lảo đảo chui qua chân cơ giáp như rừng cây, vọt tới trước mặt mập mạp, gào khóc.
*****
"Thằng oắt con chết tiệt chạy ra làm gì?" Mập mạp gấp gáp giơ chân, đè thấp tiếng nói: "Nghe lời, nhanh chóng trở lại, ba ba và các chú đang đùa giỡn, không có việc gì, lập tức tới tìm con."Ba ba ô ba ba!" Tiểu Thí Hài ôm chặt chân của mập mạp.
"Đi đi, đi đi." Âm thanh đè thấp của mập mạp buồn bã không gì sánh được.
"Con không đi" Tiểu Thí Hài gào khóc.
"Ha ha" Mập mạp cảm thụ được ánh mắt có chút hăng hái của Virgo, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười nịnh nọt lấy lòng: "Tướng quân, chúng ta nói của chúng ta, đứa nhỏ này là con trai của bạn tôi."
Virgo mặt không biểu tình bỗng nhiên đưa tay, nắm áo của Tiểu Thí Hài, nhấc nó lên.
Mập mạp biến sắc, vội la lên: "Không nên" Âm thanh vừa ra khỏi miệng, thì mạnh mẽ dừng lại. Chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn Virgo.
"Đứa bé trai rất đẹp." Virgo mang theo Tiểu Thí Hài, khiến cho nó đối mặt mình, nhìn thoáng qua cười nói.
"Thả ta xuống, thả ta xuống" Tiểu Thí Hài liều mạng giãy dụa, thân thể chỉ hơi nghiêng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn thoạt nhìn, như một con mèo nhỏ đáng thương.
"Nói cho ta biết, ngươi tên là gì, ta sẽ thả ngươi xuống." Virgo chuyển ánh mắt, nhìn mập mạp, cũng không quay đầu lại nói.
"Thả ta xuống" Tiểu Thí Hài liều mạng giãy dụa, khóc ầm ĩ, vẻ mặt quật cường, tuyệt không phản ứng câu hỏi của Virgo.
"Ngươi nói nó không phải con của ngươi" Virgo hiển nhiên không có hứng thú dây dưa với một tiểu hài tử hoàn toàn không hiểu chuyện, hắn nhíu mày hướng mập mạp, mặt mang nụ cười. Chỉ bất quá, nụ cười này có vẻ băng lãnh dị thường.
"Tướng quân" Mập mạp giãy dụa, ánh mắt lóe ra bất định, thịt trên mặt co rụt.
Nụ cười trên mặt Virgo càng ngày càng lạnh, hắn vươn tay, một tên lính rút ra một khẩu súng lục năng lượng từ bên hông, quay súng chuẩn bị giao cho hắn.
Vừa nhìn thấy súng, sắc mặt của mập mạp hoàn toàn thay đổi. Do dự và giãy dụa, trong nháy mắt biến thành kinh khủng và cầu xin, cả kinh kêu lên "Phải, nó là con tôi, nó là con tôi!"
Tiểu Thí Hài trong tay của Virgo giãy dụa càng nhiều hơn, tay nhỏ và chân nhỏ liều mạng quơ, khóc kêu lên: "Thả ba ba ra, thả ba ba ra."
Virgo tiếp nhận súng, ngoài dự đoán mọi người đồng ý thỉnh cầu của Tiểu Thí Hài, hướng một binh sĩ Jaban bên cạnh của mập mạp nói: "Thả hắn ra."
Bọn lính cẩn thận thả mập mạp, bất quá, họng súng vẫn chăm chú nhắm vào mập mạp, chỉ cần hắn hơi có dị động, bọn họ lập tức sẽ nổ súng. Cho dù không bắn vào chổ yếu hại, cũng sẽ phế đi tay chân hắn.
Mập mạp được thả ra ngơ ngác nhìn Virgo, muốn tiến lên, rồi lại mạnh mẽ đứng lại.
"Virgo tướng quân" Mập mạp rốt cục tan vỡ, hắn nhìn nhìn Tiểu Thí Hài không chuyển mắt, cho ra nước mắt yêu thương, nói năng lộn xộn cầu xin: "Cái này là chuyện của người lớn chúng ta, không quan hệ với đứa nhỏ. Van cầu ngài, buông tha cho nó đi. Ngài muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, chỉ cầu ngài buông tha con tôi, nó chỉ là một đứa nhỏ."
Nói xong lời cuối cùng, tâm tình của mập mạp đã hoàn toàn không khống chế được, nước mắt nước mũi nhất thời chảy xuống.
"Van cầu ngài, van cầu ngài!!!"
Virgo nhẹ buông tay, Tiểu Thí Hài thoáng cái té ngã xuống đất.
Mập mạp mặc kệ họng súng của các binh sĩ bên cạnh, lao tới ôm cổ Tiểu Thí Hài. Tiểu Thí Hài cũng ôm mập mạp, khóc kêu lên: "Ba!" "Tiểu Bảo!"
"Ba ba..."
Hai cha con thâm tình đối diện, ôm đầu khóc rống.
Trước TV, một mảnh vắng vẻ. Khán giả không tiếng động đứng yên, rất nhiều người quay đầu, không đành lòng nhìn nữa.
Ai cũng không ngờ rằng, trận cứu viện này cuối cùng sẽ biến thành cái dạng hiện tại này. Cơ giáp màu đỏ đã bị vây quanh. Còn tên mập mạp kia, dĩ nhiên không hề tâm huyết lựa chọn đầu hàng.
Nghĩ đến khuôn mặt mang vẻ nịnh nọt, dáng dấp rất sợ chết, tất cả mọi người hận không thể đấm một quyền vào cái khuôn mặt mập ấy.
Thế nhưng, mặc dù bọn họ có thống hận sắc mặt đầu hàng của tên mập mạp này vừa rồi, cũng phải đồng tình tao ngộ của hai cha con.
Đứa bé trai kia, bất quá mới ba bốn tuổi!
Một vài phụ nữ, từ lúc đứa bé trai xuất hiện, cũng đã hoàn toàn đem tâm để trên người đứa bé trai khả ái này. Các nàng che miệng, nước mắt lao ra ngoài, con mắt mở thật to, nhìn không chuyển mắt đứa nhỏ như con mèo kia. Hận không thể chạy vào TV đem đứa bé ôm ra kéo vào trong lòng.
"Tiểu Bảo".
"Ba ba..."
Mập mạp chảy lệ buông Tiểu Thí Hài trong lòng, vuốt ve tóc của nó, lau nước mắt của nó.
Hai cha con lại thâm tình nhìn nhau, lại một lần nữa ôm chặt lấy, dường như ôm bảo bối trân quý nhất trên thế giới, một giây cũng luyến tiếc buông ra.
Trong bộ chỉ huy tiền tuyến, đám người Lý Tồn Tín vừa được chiến hạm vận tải đón lên mẫu hạm Hách Ma Đức, mặt trầm như nước nhìn màn hình. Trong lúc nhất thời, không ai biết trong lòng mình, rốt cục là cái tư vị gì.
Lemke ngồi ở trên ghế, lấy tay che mặt. Sophie đã sớm khóc thành nước mắt rơi như mưa.
Đứa bé trai kia, đã từng bị mình kéo đi. Nhưng hiện tại, nó lại ở trên chiến trường, cùng tất cả chiến sĩ của tiểu đoàn Cảm Tử đang lâm vào tuyệt cảnh.
Hai mắt đầy nước mắt không rõ, Sophie không đành lòng nhìn nữa quay đầu phía sau, Milan và Boswell đón ánh mắt của nàng, thống khổ ôm trán, trên mặt không có chút cực kỳ bi ai, ngược lại là đau đầu và xấu hổ không gì sánh được, vừa buồn cười vừa tức giận. Còn ở bộ chỉ huy Phỉ Minh, các tướng quân nhìn màn hình giả thuyết chằm chằm.
Chuyện tình phát triển, đã vượt qua tưởng tượng của mọi người. Bọn họ vốn tưởng rằng, hoặc cái này sẽ là một bài ca phúng điếu bi tráng, hoặc cái này sẽ là một trốn chết thắng lợi lớn làm cho tất cả cổ vũ. Thế nhưng hiện tại Hasting trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Thí Hài trên màn hình, thấp giọng hỏi: "Margaret, đó là cái kia".
Margaret gật đầu, cắn môi, đem mặt cười đỏ bừng vùi vào cánh tay.
Trong góc phòng, Bernardote trốn ánh mắt mọi người, vẻ mặt đầy hối tiếc vì đã làm ra sai lầm lớn nhất trong cả đời, cũng là đem tên mập mạp chết tiệt này đắp nặn thành anh hùng liên bang!
Cái mặt già này, đều con mẹ nó bị tên mập mạp này làm cho mất hết!
Trên màn hình, hai người còn đang ôm đầu khóc rống, liều mạng diễn dịch cha con tình thâm.
"Virgo tướng quân." Mập mạp buông Tiểu Thí Hài đã khóc ruột gan đứt từng khúc, mắt trợn lên muốn ngất xỉu đi, cầu xin Virgo nói: "Có thể thả con tôi..." "Ngươi nghe lời, nó sẽ không có việc gì." Virgo lẳng lặng nhìn mập mạp, cắt đứt lời nói của hắn.
Cảnh này trước mắt, là Virgo thật không ngờ. Bất quá, mặc kệ tên mập mạp này và con hắn có cha con tình thâm cỡ nào, cũng không có chút quan hệ gì cả.
Ba ngày trước, cũng là tên mập mạp này dẫn dắt chi bộ đội trước mắt tiêu diệt cả một tiểu đoàn đặc chủng của mình, khiến cho mình làm ra phán đoán sai lầm. Trong ba ngày này, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyển hướng sai lầm lúc trước tại ngã tư số phận, nghĩ đến tất cả những gì mập mạp làm, mình mỗi ngày đều như sống trong địa ngục.
Loại thống khổ này, người không có trải qua vĩnh viễn cũng sẽ không rõ ràng.
Hối hận không cách nào vãn hồi, là tâm tình thống khổ nhất của cuộc sống.
Lúc này, nhìn hai cha con trước mắt, nhìn bộ đội bọc thép Phỉ Minh xung quanh đã đáp xuống, nhưng chỉ có thể vây ở bên ngoài, không dám có bất luận hành động thiếu suy nghĩ gì và chiến cơ xoay quanh bay lượn trên bầu trời, cảm thụ được, chỉ có vui sướng và thống khoái của thắng lợi.
Tất cả, đều do mình nắm giữ!
Chỉ cần nhìn tình cảm tên mập mạp này và con của hắn là biết, hắn nguyện ý vì đứa bé trai này mà làm bất cứ chuyện gì. Cái này so với bắt một mình hắn, còn tốt hơn nhiều.
Không cần dây thừng, không cần tốn nhiều nước miếng, chỉ cần dùng súng chỉ vào đầu của đứa bé trai, mập mạp này, có thể không chút do dự trả bất kỳ giá nào.
Virgo nhìn một chút, không thể dừng lại nữa.
"Điền thiếu tướng" Virgo nho nhã nói: "Có thể, ngươi cần liên hệ với bộ chỉ huy của các ngươi một chút".
Mập mạp sửng sốt, lập tức gật đầu, lấy lòng nói: "Tôi lập tức liên hệ, lập tức liên hệ tôi sẽ để cho bọn họ đi, để cho bọn họ đều rời đi. Bọn họ sẽ nghe tôi, bọn họ nhất định sẽ nghe tôi."
Virgo gật đầu, nhìn thoáng qua đàn cơ giáp màu đỏ giương cung bạt kiếm trong vòng vây và xung quanh cơ giáp Jaban, con mắt híp lại nói: "Bất quá ta nghĩ, trước đó, ngươi hẳn là khiến cho những chiến sĩ của ngươi giải trừ hình thức chiến đấu, đi ra đầu hàng."
"Được được" Mập mạp gật đầu không thôi, lập tức quay đầu hét lớn: "Đều tắt động cơ, giải trừ chiến đấu hình thức. Đầu hàng, chúng tôi đầu hàng."
Thế nhưng, tiếng kêu của mập mạp cũng không có nhận được sự đáp lại của đàn cơ giáp màu đỏ.
Không chỉ như vậy, bởi vì vài chiếc cơ giáp màu đỏ khi nghe đến tiếng kêu của mập mạp liền có dị động, thiếu chút nữa phát công kích với cơ giáp Jaban, bầu không khí hai bên giương cung bạt kiếm không chỉ không có biến mất, ngược lại càng thêm dày đặc. Mà cơ giáp Trenock bên ngoài, sau khi gây rối một trận ở trung ương, vô thức bày ra trạng thái công kích.
Toàn bộ chiến trường, như hồ nước bị cục đá ném xuống, gây ra phản ứng dây chuyền, bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.
Một màn không tưởng này, nhất thời làm cho Virgo ra một thân mồ hôi lạnh.
"Tướng quân" Mập mạp hiển nhiên cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm Tiểu Thí Hài khóc không ra hơi lui hai bước, vẻ mặt sợ hãi nói với Virgo: "Những chiến sĩ này đều là người Trenock, tôi chỉ là lãnh đạo tạm thời của bọn họ. Mạnh mẽ bắt bọn hắn đầu hàng, bọn họ sẽ không chấp nhận, tôi cần liên hệ cùng bộ chỉ huy một chút mới được" Nói xong, mập mạp sợ hãi rụt rè nhìn một chút binh sĩ Jaban xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, do dự chỉ chỉ cơ giáp chỉ huy cách đó không xa nói: "Tôi có thể dùng hệ thống thông tin điện tử của cơ giáp chỉ huy hay không?" Virgo không chút do dự gật đầu. Vung tay lên, lệnh cho khoang chính của cơ giáp chỉ huy mở cửa. Vài tên chiến sĩ mang súng dưới ý của hắn, tiến vào cơ giáp đề phòng.
Nhìn mập mạp ôm đứa bé trai đã khóc đến hấp hối đi đến hướng cơ giáp chỉ huy, Virgo đi nhanh theo.
Hắn sẽ không cho phép mập mạp động vào cơ giáp khác, thế nhưng, cơ giáp chỉ huy không cách nào chạy được, hắn cũng không lo lắng. Trong khoang chính mở rộng của cơ giáp chỉ huy, đối mặt năm sáu họng súng năng lượng, cho dù là thần tiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống hồ, đứa nhỏ trong tay mập mạp, chính là gông xiềng của hắn!
Đi vào cơ giáp, Virgo bỗng nhiên thấy đứa bé trai ghé vào đầu vai của mập mạp, quỷ dị trừng mắt nhìn mình.
"Ngu ngốc!"
*****
Theo cái miệng quỷ dị của Tiểu Thí Hài, bên tai truyền một tiếng "Kịch!", khiến cho Virgo rồi đột nhiên cả kinh.
Chỉ thấy cửa của khoang chính cơ giáp nhanh chóng đóng lại, hai ngọn đèn trong khoang chính đột nhiên đồng thời cao sáng lên.
Sáu gã binh lính cầm súng, trong tia sáng chợt lóe vô thức nheo con mắt, trước đài điều khiển, bốn vị tham mưu và ba gã cơ giáp chiến sĩ đang làm việc hầu như đồng thời ngẩng đầu lên với ngọn đèn bỗng nhiên sáng lên và cánh cửa khoang chính bỗng nhiên đóng lại, trên mặt của mọi người đều là một mảnh mờ mịt.
Một loại cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt tập kích Virgo. Thế nhưng, không đợi hắn có bất luận phản ứng gì, chỉ thấy mập mạp trước người bỗng nhiên nắm đứa bé trai vẫn nằm trên đầu vai của hắn cố sức vung tay quăng ra ngoài.
Trong nháy mắt khi đứa bé trai bay ra, mập mạp ra tay như điện, một quyền đánh trúng mặt của một gã binh sĩ cầm súng. Sức bật cường đại, khiến cho nắm tay của mập mạp dường như một thiết chùy trên không trung, cả khuôn mặt của tên binh sĩ đã hoàn toàn biến hình, khi hắn bay ngược ra ngoài, mập mạp đã trở tay lấy ra một con dao, chém vào cổ của một gã binh sĩ khác.
Cái cổ của tên chiến sĩ trong sư đoàn bọc thép Đệ Nhị, dường như một trái cam bị cắt ngang qua, biến thành một hình chữ V kinh khung, con mắt của hắn như một con cá lồi ra phía ngoài, đầu gục qua một bên, gương mặt đập mạnh trên vai của chính hắn.
Hai gã chiến sĩ trong nháy mắt bị đánh chết, gã chiến sĩ thứ ba bên trái phản xạ có điều kiện giơ súng lên, đưa ngón tay xuống cò súng, thế nhưng, giây tiếp theo, cò súng của hắn đã bị một ngón tay của mập mạp chặn lại.
Đó là ngón tay của mập mạp, khi trở tay một nhát chặt đứt cái cổ của gã chiến sĩ thứ hai, tay trái của hắn như độc xà bỗng nhiên lộ ra, chính xác không gì sánh được đưa tay chen vào cò súng của súng năng lượng.
Gã chiến sĩ siết cò súng không được hoảng sợ ngẩng đầu, trước mắt, mặt của mập mạp đang đến gần.
Một thanh âm vang lên, hai cái đầu hung hăng đụng vào nhau. Mặt của gã chiến sĩ, dường như bị đập vào đá. Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn kìm lòng không được buông tay che mặt.
Mập mạp đoạt lấy súng. Khi khẩu súng năng lượng tự động AT208 ở trên tay hắn xoay tròn ra một đóa hoa, hắn đã hung hăng đá một cước vào bụng của gã chiến sĩ Jaban.
Một cước này, vừa nhanh vừa hiểm. trong miệng gã chiến sĩ Jaban bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, bay ngược ra ngoài. Khi hắn như một bao tải đụng vào vách tường của khoang chính, thi thể của gã chiến sĩ thứ hai, mới vừa ngã xuống.
Một quyền một chém một cước!
Ba gã binh sĩ Jaban lần lượt bị đánh gục, ba hình ảnh khác biệt, nhưng dường như đồng thời phát sinh trong nháy mắt. Thời gian, giờ phút này hoàn toàn chịu thua kỹ xảo cách đấu hung ác độc địa của mập mạp.
Mà càng làm cho Virgo kinh hãi, cũng là đứa bé trai bay ra như đạn pháo.
Khi mập mạp giơ quyền đánh vào trên mặt của gã binh sĩ Jaban đầu tiên thì đứa bé trai đã lao vào ngực của một gã binh sĩ. Khi mập mạp trở tay chặt đứt cái cổ của gã binh sĩ thứ hai, đứa bé trai trong tiếng xương vỡ vụn, bay lên trời, hai chân đá liên hoàn ra, đem hai gã binh sĩ cầm súng khác đồng thời đá bay.
Khi mập mạp chen ngón tay vào cò súng của khẩu súng năng lượng, cũng vừa đánh lên, đứa bé trai đã dường như thiểm điện nghiêng lưng bắn ra, chuẩn xác đem một gã cơ sĩ Jaban đang chuẩn bị từ ghế dựa điều khiển đứng lên đánh bay ra ngoài.
Cái lực va chạm này cực mạnh, thân thể cao to của gã cơ sĩ Jaban trong nháy mắt mềm mại xuống, ngay sau đó, chân của đứa bé trai đạp một cái lên tay vịn, thân thể tiếp tục bay ngược về phía sau, xoay người cũng là một cước kim câu, chân nhỏ vung cao hung ác đá vào đầu của một cơ giáp chiến sĩ khác.
Lúc huyết hoa văng khắp nơi ra, đứa bé trai đã không thấy.
Lúc nhìn thấy nó, cái cổ gã cơ sĩ trên đài điều khiển và bốn gã tham mưu khác trước đài điều khiển, đã đồng thời bị bẻ gãy, thân ảnh nhỏ bé quỷ dị lướt qua dưới ánh đèn trong phòng, qua ghế dựa bằng da màu vàng, qua màn hình bản đồ biến ảo, hệ thống đèn trên đài điều khiển, hơn nữa người bị bẻ gãy cổ, máu tươi và tiếng kêu thảm thiết tất cả trong nháy mắt đan vào cùng một chỗ, hình thành một hình ảnh hỗn loạn mà kinh khủng tới cực điểm.
Họng súng của súng năng lượng tự động, đã dừng trên đầu của Virgo. Cùng lúc đó, một gã tham mưu cuối cùng đã ngã ầm xuống đất.
Virgo ngơ ngác đứng ở tại chỗ. Tiếng cảnh báo trong cổ họng, lúc này mới ra tới đầu lưỡi, cũng phát không ra bất luận âm thanh gì.
Trong đầu, đã trống rỗng như bị sấm sét đánh qua, trước mắt, hai người một lớn một nhỏ, mập mạp, đang là vẻ mặt đùa cợt nhìn mình. Biểu tình trên mặt, dường như nhìn thấy một thằng ngu thiên hạ đệ nhất.
Có thể qua một thế kỷ, có thể chỉ qua vài giây chung; thần trí rốt cục về tới trong đầu của Virgo. Đầu của hắn theo họng súng hơi nghiêng, nói "Các người muốn làm gì?" Mập mạp và Tiểu Thí Hài đồng thời đau khổ bưng kín mặt.
"Cái vấn đề này quá khó." Tiểu Thí Hài thống khổ nói: "Mập mạp, ta trả lời không được, làm sao bây giờ?"
"Ta cũng không biết" Mập mạp vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lóe ra, "Ra câu hỏi khó như vậy, cái này không phải buộc chúng ta đánh hắn sao?"
"Ngươi ra tay hay là ta ra tay" Tiểu Thí Hài xắn tay áo, thẹn quá thành giận nói."Nếu không chúng ta cùng lên?"
"Không được, bọn họ nói, muốn bắt tù binh." Mập mạp mãnh liệt lắc đầu.
"Chúng ta giam ở bên trong này, len lén đánh" Tiểu Thí Hài nói, "Đánh cũng không người biết."
"Có thương tích đó." Mập mạp một ngón tay chỉ hơn mười gã binh sĩ Jaban bên cạnh đã ngã xuống, mặt mang không đành lòng run run, "Ngươi xem, nếu như hắn cũng biến thành như vậy".
"Cùng lắm thì chúng ta đánh hắn nhè nhẹ!" Tiểu Thí Hài đánh giá Virgo từ trên xuống dưới.
"Đồ ngu!" Mập mạp nhìn Tiểu Thí Hài, vẻ mặt xem thường: "Chúng ta ra tay nặng như vậy, với cái thân thể như con gà con của hắn, phỏng chừng cũng nhẹ không nổi." Hai người như mắc bệnh tâm thần lải nhải lẩm bẩm, tranh luận không ngớt. Virgo ở một bên chỉ nghe mà cả người lông tóc dựng đứng, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
Hắn cắn răng nói: "Cái này là cái bẫy các người đã sớm bày ra?"
Mập mạp và Tiểu Thí Hài đang tranh luận giật mình một cái, hai mặt nhìn nhau: "Ê, tên này hiểu được" Khi hỏi ra những lời này, đầu óc của Virgo dường như bỗng nhiên bị một đường linh quang chiếu qua, rất nhiều chuyện tình trước sau rõ ràng, có được đáp án này, trở nên nhịp nhàng ăn khớp, hắn khiếp sợ nhìn mập mạp, chậm rãi nói: "Tại vùng núi, không có bất luận chiến hạm vận tải nào có can đảm xuất hiện trong khu vực phòng không của một sư đoàn bọc thép, các người muốn bộ đội tiếp viện nhảy dù, nhất định phải tranh thủ đủ thời gian. Cho nên, giống như bày ra một kế hoạch như vậy, chủ động đưa lên cửa, khiến cho ta tự mình đem bộ đội nhảy dù của của các người nhảy xuống?" Mập mạp gật đầu. Tiểu Thí Hài vẻ mặt nghiêm túc nhìn Virgo, ánh mắt lóe ra âm tình bất định.
"Thế nhưng, sao ngươi biết ta sẽ rút lui? Làm sao biết trong chiếc cơ giáp đó không phải ta?" Virgo hít vào một hơi thật sâu, hỏi: "Nếu như ngươi sau một kích cuối cùng thất bại, ta trực tiếp hạ lệnh giết ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
"Ngươi sẽ không." Mập mạp lắc đầu nói.
"Vì sao?" Virgo nghĩ không rõ ràng tên mập mạp này từ đâu mà có lòng tin lớn như vậy.
"Oán niệm của ngươi đối với ta quá sâu." Mập mạp nhíu mày, lạnh lùng nói :"Lão tử tiêu diệt cả một tiểu đoàn của ngươi, lừa ngươi mất tất cả, ngươi sẽ không tiếc tất cả truy sát ta, khi ta rơi vào trong tay của ngươi, ngươi mà thẳng thắn giết chết ta mới là lạ. Đây là thứ nhất."
"Vậy thứ hai?" Virgo hỏi.
"Thứ hai, ta đầu tiên phải thừa nhận lực thống trị của ngươi đối với bộ đội của ngươi."
Mập mạp nói "Mặc dù rõ ràng biết quyết định truy sát chúng ta của ngươi sẽ đem bộ đội rơi vào tuyệt cảnh, nhưng bọn họ vẫn chấp hành mệnh lệnh của ngươi. Cái này trong rất nhiều bộ đội, là không thể tưởng tượng. Bất quá, ta tin tưởng nếu như ta có thể ở trong khu núi này kéo dài trên ba ngày, mặc dù không có viện quân, ta cũng có thể thoát khỏi ngươi, binh sĩ của ngươi mỗi ngày đều phải chịu đựng áp lực tâm lý thật lớn, dưới loại áp lực này, ngươi rất khó kiên trì thêm ba ngày."
"Ngươi đánh giá ta rất cao." Virgo trầm tư một lát, cười tự giễu nói: "Nếu như không phải là các người đi vào cái khu tuyệt địa này, nếu như không phải ta đem bộ đội phía sau đều thu nạp, chỉ bằng tổn thất ba ngày qua ngươi gây cho chúng ta cùng với rất nhiều chiến cơ mỗi ngày xuất hiện trên trời, chỉ sợ ta ngay cả một ngày đều chịu không nổi."
Nói xong, Virgo nhìn cái cổ nói: "Cái này, và kế hoạch của ngươi, có quan hệ gì không!"
"Binh sĩ của ngươi chịu đựng áp lực tâm lý, ngươi đồng dạng chịu đựng áp lực tâm lý. Áp lực tâm lý của bọn họ càng lớn, áp lực tâm lý của ngươi lại càng lớn. Loại áp lực tâm lý này lúc ta giơ tay đầu hàng, sẽ đột phá tới giới hạn." Mập mạp nhàn nhạt nói: "Đối mặt với sự thật là xung quanh đã bị Phỉ Minh khống chế, ngươi và tất cả binh sĩ của ngươi đều biết rõ, giết chúng ta, toàn bộ sư đoàn sẽ chết hết."
"Không ai muốn chết. Đối với binh sĩ của ngươi mà nói, tuyệt cảnh như vậy vốn là không nên xuất hiện, là ngươi dẫn bọn họ đi vào. Nếu như đường bên trái là bắt tù binh ta để còn sống rời đi, đường bên phải là giết ta rồi toàn quân bị diệt, sợ rằng tất cả mọi người sẽ lựa chọn đường bên trái. Nếu như ngươi lựa chọn bên phải, người thứ nhất chết có thể sẽ là ta, người thứ hai chết, chỉ sợ cũng là chính ngươi!"
"Bởi vậy, ngươi cố ý xông lên" Virgo gật đầu, hỏi "Thế nhưng, sao ngươi biết trong chiếc cơ giáp đó không phải ta?"
"Ta không biết!" Mập mạp lắc đầu nói "Trong ba ngày này, ta vẫn nỗ lực đánh chết ngươi, nhưng mỗi lần ngươi đều trốn rất tốt. Rất hiển nhiên, ngươi có đủ cảnh giác với ta. Bởi vậy, ta chỉ là dựa theo nước cờ ngươi có thể sẽ hành động để đi bị một mà thôi."
"Đây là nước cờ cuối cùng của ngươi sao?" Virgo nhìn Tiểu Thí Hài một chút "Quả thật, ta rất khó tin tưởng, một đứa nhỏ ba bốn tuổi, sẽ là một sát thủ kinh khủng như vậy."
Tiểu Thí Hài trừng mắt Virgo, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Virgo không rõ ràng đứa bé trai có chút tố chất thần kinh này vì sao ánh mắt nhìn mình càng ngày càng bất thiện, hắn quay đầu lại nói với mập mạp "Hiện tại các người ở chỗ này đã khống chế ta, thế nhưng, ở bên ngoài, bộ đội của ngươi và chiếc chỉ huy cơ giáp này, còn đang trong vòng vây của bộ đội ta. Nếu như ta muốn đồng quy vu tận..."
"Ngươi hiển nhiên đã quên ta vừa rồi vì sao vọt tới trước mặt cơ giáp của ngươi." Mập mạp cười xấu xa, dùng âm thanh của Virgo nói "Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội như vậy sao?"
Virgo nhìn mập mạp, dường như thấy một ma quỷ. Hắn thậm chí có một loại cảm giác, hình như mập mạp trước mắt, đã biến thành mình.
*****
"Ngươi không sợ tuyên bố đầu hàng như vậy, bộ hạ của ta sẽ hoài nghi sao?" Virgo nói.
"Ừm, đó là một vấn đề" Mập mạp gật đầu "Bất quá, nếu như ta với thân phận của ngươi tuyên bố, thân vương của các người đã rơi vào trong tay của Phỉ Minh, trao đổi điều kiện, cũng là thả mọi người đi, đổi lấy các người cùng thân vương của các ngươi rời đi, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Nghĩ như thế nào? Cái này căn bản không cần suy đoán.
Mập mạp đối với nhân tính nắm bắt quá chuẩn.
Đối mặt tuyệt cảnh như vậy, đối mặt tin tức thân vương bị bắt làm tù binh, sư đoàn bọc thép Đệ Nhị căn bản là không có lựa chọn khác. Mập mạp có cũng đủ lý do giả mạo mình để thả cơ giáp màu đỏ bị vây khốn, sau đó...
"Ngươi sẽ để chúng ta rời đi?" Virgo nhìn mập mạp.
"Sao có thể?!" Mập mạp làm ra vẻ bị dọa hết hồn.
"Vậy ngươi thất tín như vậy, danh tiếng của ngươi..." Virgo giọng căm hận nói.
"Cái gì danh tiếng của ta?" Mập mạp kỳ quái nói: "Không phải danh tiếng của ngươi à. Ta rất có thành ý phóng thích các ngươi, thế nhưng ngươi cảm động chân thành của ta, muốn lưu lại đầu hàng, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?!"
Sắc mặt của Virgo càng ngày càng tái nhợt. Ba ngày qua hối hận, mắt thấy thắng lợi nắm chắc nhưng phát hiện mình rơi vào nghẹn khuất trong cái bẩy của người khác, các loại tâm tình đụng nhau làm ngực hắn phát đau, rốt cục a một tiếng phun ra một ngụm máu.
Trong mơ mơ màng màng, màn hình cơ giáp chủ sáng lên, thông tin bộ chỉ huy Phỉ Minh đã được chuyển.
Bên tai truyền đến âm thanh của đứa bé trai: "Mập mạp, nên giết chết hắn."
Virgo cười khổ uể oải nằm trên mặt đất, hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ ràng đứa bé trai đối với mình vì sao lại thù hận như thế, từ khi đối thoại bắt đầu, nó vẫn nhìn mình, ánh mắt âm tình bất định, tựa như đang hạ quyết tâm cái gì.
"Vì sao muốn giết chết hắn?" Mập mạp có chút kinh ngạc.
"Trong phim đều diễn như thế." Đứa bé trai nghiêm trang nói: "Hắn biết nhiều quá!"
Tên bệnh tâm thần này! Virgo cười thảm giơ tay lên.
Đại hỉ đại bi trong ba ngày thay đổi rất nhanh, đã dằn vặt hắn đến nổi tinh bì lực tẫn, theo thời gian trôi qua, theo sư đoàn bọc thép Đệ Nhị càng chạy càng xa trên tuyệt lộ, hắn đã sớm không có dũng khí đồng quy vu tận. Lúc này sơn cùng thủy tận, hắn không có lựa chọn khác.
"Ta đầu hàng."
Trên màn hình, mây trắng nhè nhẹ trôi giữa dòng qua, sơn cốc dưới mây trắng, một mảnh tĩnh mịch.
Lấy chỉ huy cơ giáp làm trung tâm, sư đoàn bọc thép Đệ Nhị Jaban xếp thành trận phòng ngự hình hình tròn, mà ở bốn phía của bọn họ, cơ giáp của bốn sư đoàn bọc thép Trenock tổng cộng năm mươi tiểu đoàn, đã đem chân núi sườn núi thậm chí đỉnh núi, đều chen đến tràn đầy.
Ở đây, dường như là một thùng thuốc súng lớn, chỉ cần một chút ánh lửa, sẽ đem tất cả nổ nát bấy.
Ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào chiếc chỉ huy cơ giáp vắng vẻ không tiếng động ở giữa.
Binh sĩ Jaban đang chờ đợi, Binh sĩ Trenock, cũng đang chờ đợi. Trong lòng càng nóng như lửa đốt, lại là khán giả Trenock trước TV. Không ai biết, lúc này trong chỉ huy cơ giáp, mập mạp bị bắt làm tù binh và cái sư trưởng Jaban trẻ tuổi kia, sẽ đạt thành cái dạng điều kiện gì với bộ chỉ huy Phỉ Minh.
Bất quá, mọi người có thể khẳng định, trận này, Phỉ Minh hoàn toàn thua. Trận này phát sóng trực tiếp trên TV, giống như Phỉ Minh tự làm rớt hòn đá đập trúng chân mình. Tuy rằng không muốn ai nhìn chiến sĩ của mình chết trận, đối với dân chúng mà nói, mọi người càng không muốn nhìn thấy, chính là dáng dấp quỳ gối đầu hàng hèn mọn của mập mạp.
Khi hắn lãnh đạo đội ngũ dẫn dắt sư đoàn bọc thép Jaban rời đi, khi hắn dẫn dắt cơ giáp màu đỏ một đường trốn chết, cũng điên cuồng đột nhập đám cơ giáp Jaban, một đao phá vỡ khoang chính của chiếc Anubis, hắn vẫn là một gã anh hùng làm cho hận không thể hiện tại đứng ở phía sau của hắn, đi theo hắn cùng trải qua chiến dịch rung động đến tâm can này.
Thế nhưng, khi hắn đối mặt với uy hiếp của tử vong, khi hắn vì con hắn, nước mắt chảy ra vẻ mặt nịnh nọt đầu hàng, hắn đã hoàn toàn lọt sổ.
Rất nhiều người đều tìm đọc tư liệu của mập mạp.
Lực lượng của dân chúng là cường đại, tư liệu của mập mạp rất nhanh đã bị người lôi ra, Điền Hành Kiện, anh hùng liên bang Leray, học sinh của Russell, từng nhận hai huân chương Leray. Đã từng một mình dọn sạch sư đoàn bọc thép Gatralan, đã từng từ trong khu vực của địch nghĩ cách cứu viện hai trăm bảy mươi tù binh liên bang Leray, đã từng thâm nhập vào sau lưng địch bắt tù binh hoàng đế James của Gatralan, đã từng đánh gục tam hoàng tử Tư Đế Phân của Gatralan, đâm chết đại công tước Victor.
Mà trước đó không lâu, chính là hắn, với một khu trục hạm bắt toàn bộ thế giới tự do Mars, quân đội hắn lãnh đạo, tự xưng là Phỉ Quân, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nghe tin tức từ các loại con đường truyền bá, bọn họ căn bản không có biện pháp đem truyền kỳ của một anh hùng và mập mạp trên màn hình liên hệ với nhau.
Mà những việc từ nhỏ đến lớn của người này, kỷ lục hơn hai mươi lần chạy trốn, tính cách nhát gan sợ chết và đánh giá của người khác đối với hắn đồng thời bị đào móc ra, mọi người cấp tốc tin tưởng một loại cách khác nói. Đây là một anh hùng được làm ra, là kết quả của chiến tranh vệ quốc Leray.
Vì cổ vũ dân chúng, cao tầng Leray đã thổi ra một bọt xà phòng thật lớn, mà cái bọt xà phòng này, ngày hôm nay, tại trước mắt bao người, bị sắc mặt đầu hàng đáng thẹn của mập mạp phá vỡ.
Loại cách nói này, gây ra rối loạn cho rất nhiều chỗ.
Người Leray lưu vong đến Trenock cũng không ít, không có một người Leray nào dễ dàng tha thứ cho anh hùng của quốc gia Leray bị người nói xấu là làm giả. Rất nhiều người đã đánh nhau.
Một ít người đang vì anh hùng thật giả mà cải cọ, càng nhiều người chỉ là trầm lặng.
Mập mạp dẫn dắt chi bộ đội này chấp hành một nhiệm vụ gian khổ, đây là sự thật. Hắn dẫn dắt đội ngũ nhằm vào kẻ địch là sự thật. Mà hắn vào thời điểm sống chết cuối cùng trước mắt quỳ gối đầu hàng, cũng là sự thật. Bất quá, đó đều là tranh luận do một mình hắn dẫn ra. Không quan hệ với các chiến sĩ khác.
Những chiến sĩ này, là thật sự chiến đấu khắp nơi, bọn họ không có đầu hàng, khi mập mạp yêu cầu bọn họ đầu hàng, bọn họ giơ súng pháo lên, làm ra trả lời.
Mọi người không muốn rơi vào tranh luận. Bọn họ chỉ muốn biết, hơn một trăm chiến sĩ Trenock trẻ tuổi kia, rốt cục còn có thể sống về nhà hay không.
Loại chờ đợi này, không thể nghi ngờ là lo lắng.
Bọn họ sẽ như thế nào, lúc này, có thể chỉ có bộ chỉ huy Phỉ Minh, mới biết được đáp án.
Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh, năm điểm sáng lượn vòng trên màn hình giả thuyết, dần dần tụ hợp thành hình.
Lý Hồng Võ, Lý Tồn Tín, Bùi Lập Đồng, Lemke cùng với tất cả tướng lĩnh cao cấp của bộ chỉ huy tối cao bao gồm Hasting ở bên trong nhận được tín hiệu, đều ngơ ngác nhìn trên hình ảnh xuất hiện hai khuôn mặt đắc ý dào dạt của một lớn một nhỏ, còn có thi thể đầy đất trong bối cảnh và sư trưởng Virgo của Jaban bị buột như lợn.
Bọn họ ngơ ngác nghe Virgo thừa nhận đầu hàng, ngơ ngác nghe mập mạp giảng giải kế tiếp làm sao để dẫn dắt một trăm danh Trenock chiến sĩ, làm sao tuyên bố đầu hàng, làm sao khống chế sư đoàn bọc thép Đệ Nhị, bảo đảm toàn bộ quá trình không xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Không ai dám tin tưởng tất cả cái này là thật.
Vắng vẻ, bao phủ bộ chỉ huy.
Không biết qua bao lâu thời gian, lão nguyên soái Lý Tồn Tín đột nhiên nở nụ cười. Ông lão dùng âm thanh run run hung hăng mắng một câu "Thằng nhóc con!!"
Trong bộ chỉ huy tối cao, đồng dạng lặng ngắt như tờ.
Hasting nhìn Virgo bị trói như một chút, quay đầu nhìn về phía Margaret, trong ánh mắt, mang theo tán thưởng và tiếu ý không hề che giấu: "Người này là một tên khốn có tâm trả thù rất mạnh."
Margaret cũng không biết nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi, vẻ mặt đỏ bừng "Hắn cũng là một tên khốn!" Trong màn hình TV, sơn cốc vắng vẻ mà đọng lại, rốt cục có hành động.
Nhìn hơn một trăm chiếc cơ giáp màu đỏ ở giữa, chậm rãi đi tới trong đàn cơ giáp Jaban do dự mà thong thả tách nhau ra, tiến vào trong đàn cơ giáp Trenock, dân chúng đều ngừng hô hấp lại, tim đập nghe rõ như bên tai.
Mà khi bọn họ thấy sau một trận gây rối, cơ giáp chiến sĩ Jaban dưới pháo khẩu của cơ giáp Trenock xung quanh chậm rãi tới gần, giải trừ trạng thái chiến đấu, mở khoang chính đầu hàng, tất cả mọi người không thể tin hai mắt của mình.
Xảy ra chuyện gì?!
Một chiếc rồi một chiếc cơ giáp của Jaban giải trừ trạng thái chiến đấu, một đội rồi lại một đội cơ giáp Trenock xen vào đội ngũ Jaban, khống chế cơ giáp chiến sĩ Jaban giơ cao hai tay lên.
Mọi người ngơ ngác nhìn tất cả kỳ tích trước mắt. Mãi đến khi âm thanh quen thuộc của Lemke vang lên trong hình ảnh.
"Tôi không cách nào nói cho các người biết, rốt cục xảy ra cái gì, tất cả cái này. Vào lúc này, tôi chỉ cần nói một câu hãy hoan hô đi, chúng ta thắng rồi."
Thắng rồi!
Hai chữ này, dường như một hỏa tinh, phát nổ toàn bộ Trenock.
Tiếng hoan hô dường như sấm sét vang lên.
Tất cả mọi người điên rồi. Trg phòng nghỉ cao ốc, trong quán bar, trong quán bia, trong nhà, vô số người đồng thời nhảy dựng lên, lao ra cửa lớn, nhảy ra đầu đường. Vô số người trẻ tuổi giơ cao cờ của Trenock, đi lại trên đường. Vô số người kinh hỉ đến sợ run, vô số người vì chiến sĩ bình an trở về vui mừng mà khóc.
Không ai truy cứu rốt cục xảy ra cái gì, từ địa ngục đến thiên đường, cái lực lượng này thừa lại, chỉ kịp dùng hết toàn thân, dùng hết mọi nhiệt tình đi dung nhập vào trong đàn người sung sướng.
Trong đại sảnh bộ chỉ huy, hơn mười màn hình, phân biệt truyền phát tin của màn hình TV trong nước truyền đến.
Dân chúng sôi trào, trên đường phố vừa thân ảnh của cả đám nhảy nhót. Quốc kỳ của Trenock đỏ rực như biển biến ảo trên màn hình, mặt của tất cả quan binh trong đại sảnh chỉ huy lúc sáng lúc tối.
Keng, một tiếng vang nhỏ. Trên đài điều khiển, đèn xanh sáng lên, đó là tín hiệu của tiền tuyến truyền đến hành động thuận lợi hoàn thành.
Lão nguyên soái Lý Tồn Tín cởi quân mão, ném lên không trung.
Tất cả tham mưu, tất cả quan quân, tất cả binh sĩ đều nhảy dựng lên. Vô số quân mão bị ném lên không trung, trong đại sảnh chỉ huy của mẫu hạm Hách Ma Đức, nhất thời thành một mảnh sung sướng.
Sohpie không thể tin được con mắt của mình nhanh chóng quay đầu lại nhìn Mễ Lan và Boswell, nhẹ nhàng mà ôm, trên mặt mỹ lệ, tràn đầy tự hào và hạnh phúc.
Sophie nhớ tới câu nói không có chút do dự của cô gái kia.
"Hắn sẽ trở về."
Nhìn đàn người hoan hô, nhìn quân mão bay lượn khắp bầu trời, nhìn hai khuôn mặt trên màn hình lộ ra vẻ đắc ý, nhưng cố ý làm ra biểu tình rất ngượng ngùng. Sophie cảm thấy lòng của mình, bị một bàn tay vô hình hung hăng xiết một chút, cô ấy nở nụ cười, lấy tay che miệng, nước mắt tràn mi mà ra.
Màn hình, trong vệ tinh, dần dần sáng lên, đó là một mảnh núi non trùng điệp trong màu xanh của trời, màu trắng của tuyết.
← Ch. 527 | Ch. 529 → |