← Ch.558 | Ch.560 → |
Gian phòng rất nhỏ.
Tên mập liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra. Mặc dù vách tường bốn phía của gian phòng này sâu dưới mặt đất tám trăm mét, còn dùng cấu trúc hợp kim siêu cứng độ dày không dưới 200cm. Chỉ sợ bên ngoài còn có bê tông phòng lực. Đừng nói đào tường thành động, cho dù là gặp công kích đạn hạt nhân, gian phòng này cũng sẽ không có một chút tổn thương.
Đây là phòng thí nghiệm quân sự ngầm của học viện quân sự Hán Kinh, gian phòng như vậy, ở trong đại đa số phòng thí nghiệm quân sự đều có. Trong lúc chiến tranh, đây cũng là két sắt cuối cùng của khoa học kỹ thuật cơ mật của một quốc gia.
Có điều, hiển nhiên Heifer vẫn còn chưa hào phóng đến mức này. Hắn cung cấp, chỉ là một sân bãi mà thôi, mà máy tính cỡ lớn bày trong phòng, không phải là thứ khác, chính là máy tính thực nghiệm của phòng thí nghiệm quân sự Galypalan.
Kết cấu giống khí đẩy hình tròn phía đuôi chiến hạm, bề ngoài màu ngân hôi có chút cổ xưa, ánh sáng màu lam lóe ra trong ống dẫn trong suốt ở giữa, với tên mập mà nói là quen thuộc như vậy. Bị Boswell buộc học ở trên máy tính này, ở dưới họng súng của Milan xem bản vẽ, bây giờ hồi tưởng lại, phảng phất giống như hôm qua.
Tên mập lã chã rơi lệ, một lỡ thành hận thiên cổ.
Chính mình lúc trước, vẫn ở phòng thí nghiệm Galypalan cho Milan. Cũng bị mấy lão gia nầy từng bước một buộc lên con đường này.
Mẹ kiếp, chịu nhiều khổ cực như vậy, dựng lên nhiều công lớn như vậy, cũng chẳng thấy mấy lão gia nầy cho chút ngon ngọt. Tiền thì không có phần nào, lại còn bị Milan đánh...
Boswell đi đến trước mặt máy tính trung ương, ngồi xuống ở trước đài điều khiển, khởi động công tắc thiết bị của máy tính, đưa quyền hạn vào, ngay sau đó từ trong văn kiện rườm rà, điều xuất ra một trình tự.
Màn hình giả lập máy tính trôi nổi, lơ lửng lẳng lặng trong hư không gian phòng. Quả cầu ánh sáng đủ mọi màu sắc xoay quanh, phảng phất giống như ánh đèn rực rỡ trên sàn nhảy.
Chỉ chốc lát sau, theo sự xuất hiện của mấy khỏa tinh cầu, màn hình dường như biến thành một phần của vũ trụ.
Hành tinh bị thể khí và hạt bụi bao quanh, Hằng Tinh hào quang vạn trượng, phù thạch vũ trụ xẹt qua trước mắt, tinh vân phía xa... Hết thảy, đều có vẻ chân thực như vậy, lại như mộng như ảo vậy.
Mấy chục đường cong màu đỏ, xuất hiện ở trong màn hình, những đường cong này, tạo thành một thông đạo lập thể. Thông đạo đang vặn vẹo, biến ảo. Ngay sau đó xuất hiện hơn mười điểm vàng, mang theo số liệu biến ảo nhanh chóng phía dưới, đầu nhập vào thông đạo. Không gian bốn phía màn hình, vào giờ khắc này nhận lấy quấy nhiễu rất mạnh, cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Thông đạo bước nhảy vặn vẹo. Rốt cuộc ổn định lại. Số liệu một điểm sáng màu vàng giống như dấu chấm lửng đại biểu giai đoạn bước nhảy, cuối cùng định dạng.
"Biết đây là đâu không?" Boswell hỏi.
Tên mập lắc đầu, không gian vũ trụ mênh mông, thông đạo như vậy nhiều không kể xiết. Đừng nói chưa thấy qua, cho dù đã từng đi qua thông đạo này, ngoại trừ người dẫn đường có thâm niên, lại có mấy người có thể vừa liếc mắt nhìn toàn cảnh, liền có thể phân biệt rõ được?
"Ngay ở Trenock, cách Thương Lãng tinh không xa", Boswell nói, "Ở đây vốn chỉ là một thông đạo tinh hệ khai thác mỏ bỏ hoang, sở dĩ lựa chọn nó, là vì Điểm bước nhảy không gian, cũng là Điểm bước nhảy không gian ban đầu cha mẹ ngươi ngồi chiếc thuyền thăm dò cấp Ngân Toa kia tiến hành thăm dò không gian".
"A". Tên mập nhìn màn hình giả lập, đột nhiên, cảm thấy vùng tinh vực bình thường đến không thể bình thường hơn, thoáng cái trở nên thần bí mà thân thiết.
Tay Boswell, gõ ở trên bàn phím giả thuyết.
Theo sự xuất hiện của hàng loạt đường cong màu lam và điểm sáng màu lục, tên mập thoáng cái ngừng hô hấp. Tiếng tim đập kịch liệt, to đến phảng phất làm cho cả gian phòng đều sinh ra cộng hưởng.
Hắn biết, đây là mô hình quán xuyến của kỹ thuật bước nhảy không gian mới của Boswell.
Chỉ cần đường cong màu lam và điểm sáng màu lục. Ở dưới điều kiện nhất định, có thể trọng hợp với điểm sáng màu vàng đường cong màu đỏ phía trước, như vậy, có nghĩa là kỹ thuật bước nhảy không gian mới thành công.
Cái gọi là điều kiện nhất định, chính là tốc độ riêng của phi thuyền vào lúc xuyên qua Điểm bước nhảy không gian, lực đẩy động cơ nhảy, công suất khí nhảy không gian.
Phía bên phải màn hình giả lập, đúng lúc xuất hiện mấy vạch số liệu. Đây là dụng cụ khống chế hệ thống như hệ thống đẩy mạnh nhảy vọt và hướng dẫn phi thuyền.
Đường cong màu lam và điểm sáng màu lục, bắt đầu di động về điểm bước nhảy không gian, một con trỏ màu trắng đại biểu phi thuyền, ở sự bao vây của đường cong, xuyên qua điểm sáng liên tiếp, bay vào trong thông đạo. Số liệu trên dụng cụ khống chế bên cạnh, cũng theo vận động của con trỏ, biến hóa cực nhanh.
Tốc độ cấp 1, động cơ phát ra 30% công suất, nhiễu loạn không gian khí nhảy giá trị 17%...
Con trỏ màu trắng kiên định phi hành về phía Điểm bước nhảy không gian, đường cong màu lam thứ nhất, trọng hợp với đường cong màu đỏ, theo sự bay qua của phi thuyền, điểm sáng màu lục phía dưới phi thuyền chồng lên điểm sáng màu vàng, số liệu phía dưới điểm sáng đang trong biến hóa nhanh chóng đột nhiên đình trệ...
Tên mập nắm chặt quả đấm, số liệu dự tính của điểm sáng màu lục và điểm sáng màu vàng không sai một ly.
Phi thuyền đang không ngừng gia tốc, trị số động cơ và khí nhảy, cũng đang thay đổi nhanh chóng.
Tuyến thứ 2 trọng hợp, điểm sáng thứ hai ăn khớp, tuyến thứ 3 trọng hợp, điểm sáng thứ ba ăn khớp... Phi thuyền đại biểu con trỏ màu trắng, càng lúc càng nhanh. Theo vận động của nó, hàng loạt đường cong bốn phía cùng đốm sáng kéo dài lúc vào thông đạo, cũng phảng phất động lên, khiến người ta có cảm giác hoa mắt. Ban đầu, tên mập còn có thể nhìn rõ ràng số liệu khi mỗi một tuyến trọng hợp, càng về sau, theo tuyến đỏ xanh dung hợp cực nhanh, theo điểm sáng màu vàng điểm sáng như biển báo giao thông dọc theo điểm sáng màu lục một đường chạy vội, cuối cùng, liền chỉ còn thấy một đoàn quang ảnh.
Trong nháy mắt, tuyến cuối cùng con trỏ màu trắng xẹt qua, đột nhiên, cả màn hình vặn vẹo, một thông đạo thật dài, như một con trường xà uốn lượn, há miệng hút con trỏ màu trắng vào.
Boswell thản nhiên nói: "Vốn điểm bước nhảy không gian, thời gian thông hành của phi thuyền từ tinh hệ Reske tiến vào tinh hệ khai thác mỏ là 6 phút 58 giây".
Tên mập nhẹ gật đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Trên màn hình, con trỏ màu trắng ghé qua trong thông đạo uốn lượn, đồng hồ báo giờ, đang biến ảo con số từng giây một.
sáu phút năm tám giây sau, một cổ huyết dịch, xông lên đầu tên mập. Con trỏ màu trắng trên màn hình, không bay ra thông đạo bước nhảy, mà lại tiếp tục phi hành ở trong thông đạo.
Mười lăm phút lẻ sáu giây, thông đạo uốn lượn, rốt cuộc hóa thành vô số điểm sáng, biến mất ở trên màn hình.
Trên màn hình tối đen như mực, chỉ có một con trỏ màu trắng, đang không ngừng chớp động lên.
Tên mập dùng tay có chút run rẩy, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Boswell không ngăn cản hắn, cho dù nơi này là phòng thí nghiệm cấm hút thuốc, hắn cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn đệ tử của mình.
Trên thực tế. Ở ngày mà mô hình bước nhảy thành lập thành công, hắn so với tên mập bây giờ, càng thêm kích động.
"Lão sư", thanh âm của tên mập có chút run rẩy, "Ngài thành công rồi".
"Thành công? Còn chưa..." Boswell ngẩng đầu lên, dừng ở trên màn hình giả lập tối đen như mực, "Hai mươi năm trước, nhân loại vốn nên trải qua thông đạo này, đi tìm một thế giới khiến văn minh của chúng ta càng văn minh hơn. Nhưng mà, một lần phi thuyền sự cố, khiến leduwo này thẳng cho tới hôm nay, mới dùng một mô hình hiện ra ở trước mặt của chúng ta".
Boswell đứng dậy, vỗ nhẹ vai tên mập: "Mô hình cuối cùng chỉ là mô hình, chúng ta ở đây có thể nhìn thấy, chỉ là màn hình tối đen như mực. Chỉ có phi thuyền của chúng ta, bay qua thông đạo này, nhìn thấy cảnh tượng một chỗ khác của vũ trụ, chúng ta mới chính thức thành công".
"Bởi vì hợp tác với công ty Lưu Tinh, ta đã điều động người hậu cần Phỉ quân và bộ nghiên cứu tới", ánh mwast tên mập nhìn Boswell, khẽ mỉm cười, "Lắp ráp một chiếc phi thuyền thăm dò, cần thời gian không lâu".
Boswell nhẹ gật đầu, định đi tới cửa.
"Lão đầu, ngươi nói, tinh hệ mới tìm được ở Điểm bước nhảy không gian Trenock, tính là của Trenock, hay là của Leray... Tính là của Leray? Ngươi thật không biết xấu hổ, Điểm bước nhảy không gian kia phát hiện ở nước cộng hoà Payon đó..."
"Đúng rồi, du côn cắc ké Thối Thối kia đâu?" Ở trong lải nhải của tên mập hưng phấn, cửa gian phòng dần dần đóng lại.
Trong không gian nhỏ hẹp, ánh lam yếu ớt chiếu loạn của máy tính trung ương chiếu lên vách tường, lóe lên rồi biến mất, phảng phất giống như sao băng phía chân trời.
*****
Căn cứ quân sự phía đông Hán Kinh, cảnh tượng một phái bận rộn.
Công tác chuẩn bị trước khi chiến đấu của kế hoạch tăng binh lần thứ 3 ở Reske của Liên quân Phỉ Minh đã tiến vào vĩ thanh. Bộ đội bị điểm tên, chỉ gối giáo chờ sáng. Chỉ chờ ra lệnh một tiếng, liền tập hợp bước lên thang cuốn tự động của chiến hạm vận tải khổng lồ. Ở dưới sự hộ vệ của chiến hạm che khuất bầu trời, đi tinh hệ Reske, đi vùi đầu vào trong chiến hỏa đầy trời.
Chiến tranh ở tiền tuyến, sớm đã hừng hực khí thế. Ai cũng hiểu rõ, đây chính là quyết chiến giữa Phỉ Minh và Tây Ước ở tinh vực Đông Nam. Thắng, sẽ bức bách Sous và Jaban rời khỏi chiến tranh, bại, Trenock sẽ bị chiến hỏa hủy diệt, cả tinh vực Đông Nam, đều sẽ biến thành căn cứ tiền tiến của Tây Ước. Đến lúc đó, nước cộng hoà Payon chính là hai mặt thụ địch!
Trận đánh này, dùng quốc vận của mấy quốc gia cường đại nhất trận doanh hai bên làm tiền đặt cược, không ai thua được.
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tiếng khẩu lệnh, tiếng bước chân, quanh quẩn trong từng sân huấn luyện ở căn cứ.
Trong sân huấn luyện vùng núi, vô số cơ giáp bôn ba trong rừng. Trong sân huấn luyện sa mạc bình nguyên, đám thiết giáp tập kết thành trận phòng ngự hình tròn và trận đột kích tam giác, ở dưới mệnh lệnh của bộ chỉ huy tả xung hữu đột.
Trong sân huấn luyện việt dã, thân hình kiện tráng hết người này tới người khác, chạy trốn nhảy vọt ở giữa chướng ngại, trong sân huấn luyện cách đấu binh sĩ lấy ngàn mà tính từng đôi chém giết, mồ hôi đầm đìa.
Từng chiếc xe tải trọng hình và cơ giáp vận tải, chở đầy vũ khí đạn dượcủa và vật tư linh kiện máy móc, xếp hàng dài lái vào căn cứ. Cơ giáp khuân vác ở cửa kho hàng, tới tới lui lui qua lại không dứt. Đủ loại vật tư, sớm đã chồng chất như núi.
Trong cao ốc bộ tác chiến các quân, sĩ quan mặc đồng phục bất đồng đến đi vội vàng. Các tham mưu hoặc vây quanh ở trước đài thôi diễn, hoặc khẩn trương nhìn chằm chằm Thiên Võng, điện thoại trong tay vừa để xuống, một cái khác lại vang lên dồn dập. Chỉ lệnh trên màn hình vừa truyền ra ngoài, lại có vô số chỉ lệnh chờ xử lý từ phía trên truyền xuống.
Giữa lông mày mỗi người, đều vẻ lo lắng âm trầm không xóa đi được.
Chiến tranh hiện đại, chuẩn bị trước khi chiến đấu của bộ đội là hạng công việc phức tạp cực kỳ. Mặt nhân sự, có vô số sĩ quan cần điều phối cương vị, cần quen thuộc phối hợp với nhau, mặt hậu cần, có vô số vật tư cần từ các nơi tụ tập. Hơn nữa phân phối vận chuyển lực lượng, tiếp tế tập kết hạm đội, hạ phát vũ khí trang bị, động viên binh sĩ, chế định kế hoạch trước khi chiến đấu, tụ tập phân tích tin tức... Quả thực là trăm công nghìn việc.
Cách tăng binh Reske lần thứ ba, còn cần thời gian ít nhất một tuần. Đây đã là đoán chừng lạc quan, cũng là lực lượng quốc gia như Trenock mới có thể bộc phát ra. Phải biết rằng, mấy lần tăng binh của Sous và Jaban, mỗi một lần đều ít nhất dùng thời gian năm ba tháng. Còn Trenock, là sau khi vùng núi bắc bộ Thương Lãng tinh đại thắng, mới chính thức toàn tâm vùi đầu vào trong chiến dịch Reske. Từ quyết định tăng binh Reske lần thứ ba đến bây giờ, tổng cộng chỉ thời gian hai ba mươi ngày.
Chiến báo tiền tuyến, trở về giống như tuyết rơi. Trên mỗi một phần chiến báo, đều có thể ngửi được khói thuốc súng và mùi máu tươi thảm thiết.
Liên quân ở Thương Lãng tinh, ở Lôi Phong Tinh tranh đoạt với quân Tây Ước, đã kịch liệt tới cực điểm. Theo đại lượng tăng binh của Tây Ước tới, thế cục tiền tuyến càng khẩn trương hơn. Mỗi chiến khu, mỗi chiến tuyến, đều tiếng cầu viện hô đến khàn giọng. Nhân số thương vong, đã gần đến con số thiên văn. Nhiều địa phương, đã vì binh lực không đủ mà bị bức vứt lại.
Chiến dịch Reske, đã trong vô thanh vô tức tiến vào trạng thái giằng co. Đây chính là một chiến trường cối xay thịt. Biết rõ thảm thiết, cũng phải không ngừng lấp vào. Chính là để có thể có một ngày kéo sập Sous Jaban, có thể có một ngày lấy được ưu thế bài sơn đảo hải. Nếu không thể thắng được chiến dịch giai đoạn 1 này, không thể gắng qua thời kỳ này, chủ lực Phỉ Minh một khi bị tiêu diệt, chiến cuộc sẽ nhanh chóng thối nát, không thể vãn hồi.
Hán Kinh tập kết trọng binh, mấy cái tinh hệ khác đã tập kết bộ đội. Đến bây giờ, liên quân ít nhất có được 30 chi hạm đội, tám mươi sư thiết giáp, hơn hai trăm sư cơ giáp. Nhưng mà, vậy vẫn còn lâu mới đủ.
Ở trong chiến dịch sống còn bình thường, nếu không thể ở trong thời gian ngắn, lại tập kết nhiều binh lực hơn, Phỉ Minh liền không có cách gì chống nổi thế công bài sơn đảo hải của Tây Ước. Liền không có cách gì thắng được chiến dịch Reske. Nhưng mà, muốn xuất ra nhiều binh lực hơn, lại nói dễ vậy sao. Nhân lực vật lực cần vận chuyển trong đó, là con số thiên văn.
Ngoài bận rộn, các binh sĩ sĩ quan trong căn cứ, đều đưa ánh mắt về phía đông nam căn cứ.
Nơi đó, là căn cứ của Phỉ quân.
Danh sách bộ đội tăng binh lần thứ ba, đã sớm đưa xuống. Trong đó không có Phỉ quân.
Không ai rõ, sao chiến cuộc gian nan như thế, bộ chỉ huy liên quân lại không có ý đầu nhập chi bộ đội mang đủ loại truyền thuyết thần kỳ vào chiến cuộc Reske.
Bọn họ đến nơi đây, không phải là vì trận đánh này sao.
Hiểu rõ chi bộ đội này, chỉ là số ít sĩ quan cao tầng. Đại đa số binh sĩ, còn chưa có nhận thức trực quan với chi bộ đội này. Bọn họ biết quân 31 trâu bò, bị Phỉ quân đánh gần chết, cũng biết trong chi bộ đội này có được vô số chiến sĩ cơ giáp cao cấp, thậm chí có không ít người, còn là Chiến thần. Nhưng mà, những điều này dù sao đều là tin vỉa hè, đều là tin đồn thổi.
Nếu quân 31 không bị dỡ sạch vũ khí, nếu ở trên chiến trường chân đao chân thương, những cơ sĩ dân gian dùng đánh cận thân là thủ đoạn công kích chủ yếu, còn có thể lợi hại như thế sao?
Chiến tranh, cũng không phải là một đám lưu manh cơ giáp đánh nhau. Chiến tranh hiện đại cần tố dưỡng quân sự cực cao. Một đám tiểu tử cái gì cũng không biết lên chiến trường, cho dù đều là Chiến thần, đối mặt chiến thuật của kẻ địch nghiêm chỉnh huấn luyện, đối mặt quấy nhiễu điện tử, đối mặt dẫn điện trùm trời lấp đất, đối mặt đủ loại quấy rầy, du ký, xen kẽ, phân cách, khả năng lớn nhất, cũng chỉ là bó tay không biện pháp.
Loại tâm lý vừa chờ Phỉ quân ở trên chiến trường đại phóng dị sắc vừa chứa hoài nghi sâu sắc này, lại thêm trong khoảng thời gian này, một loạt nhân tố liên quan như hội nghị Phỉ Minh bởi vì vô số lần khắc khẩu của Phỉ quân cùng với dân chúng lo lắng với chiến cuộc Đông Nam, ủng hộ với Lý Phật, bất mãn với Hastings, khiến chú ý của mọi người trong căn cứ với Phỉ quân đạt đến một loại tình trạng cuồng nhiệt.
Mà ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm 2063, theo một chi hạm đội tập đoàn không rõ lai lịch cùng bộ đội đến từ Gatralan gia nhập Phỉ quân, loại chú ý này, đã thành tiêu điểm tụ ánh sáng dưới kính lúp.
***
"Ô..."
Báo động thê lương, vang lên ở trong không cảng, vô số binh sĩ Leray lao ra doanh trại, hoặc chạy tới, hoặc nhảy lên xe ray, ở âm thanh khẩu lệnh của sĩ quan cùng tiếng phát thanh lặp lại, chạy tới chiến hạm bỏ neo ở bến tàu.
Trên bến tàu, một mảnh rối ren. Ánh đèn màu trắng, chiếu không gian kín khổng lồ đến sáng trưng. Ánh đỏ của đèn báo động không ngừng đi lòng vòng, quét qua chiến hạm. Vô số tay cơ giới vận chuyển, liền giống như Quan Âm nghìn tay, điên cuồng mà vận chuyển cả đám container vật tư lên chiến hạm. Binh sĩ giống như thủy triều từ các thông đạo vọt tới. Tiếng bước chân tiếng gào, vang lên thành một mảnh.
Theo một cánh cửa sắt dầy cộm nặng nề ở trong sự co vào của cánh tay ép dịch khép kín lại, hết chiếc chiến hạm này tới chiếc chiến hạm khác, trôi nổi về phía sau, chuyển hướng, thoát khỏi khí dẫn từ lực khổng lồ, gia tốc xuyên qua màn cách ly không khí màu trắng ngoài bến tàu, chạy nhanh ra âu thuyền trong suốt đã hoàn toàn mở ra, phóng tới vũ trụ, đi không vực tập hợp.
Chưa tới 20 phút, hơn một trăm tàu chiến hạm trong không cảng, đã lên không toàn bộ. Ngửa đầu nhìn lại, theo sự đi xa của chiến hạm, quang vĩ Ion màu lam kia, ở trong vũ trụ đen kịt chợt sáng chợt tắt, như đom đóm trong đêm đen.
Trên bến tàu, chỉ còn lại một mảnh trống trơn.
Khí dẫn từ lực tự động, từ từ co rút lại mép bến tàu. Phát ra hết tiếng loảng xoảng này tới tiếng loảng xoảng khác. Thanh âm này, ở trong không gian trống vắng này, là rõ ràng mà cô tịch như vậy.
Nhân viên hậu cần mặt đất không vội lái cơ giáp công tác tiến hành kiểm tra thông lệ với bến tàu. Bọn họ chỉ đứng ngay tại chỗ kinh ngạc như vậy, đưa mắt nhìn chiến hạm đi xa, mãi đến khi lam quang lốm đốm, biến thành nhỏ như cây kim, từng điểm biến mất ở trong vũ trụ màu đen.
Một tên lão binh, bụm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Mấy cỗ xe quỹ đạo trống trơn, xe cẩu vận chuyển cảng, còn có một cỗ chuyên chở cơ giáp, dừng ngổn ngang bên cạnh hắn. Ở trên bến tàu trống trơn phía trước hắn, một cánh tay cơ giới tự động, vẫn còn duy trì tư thế vận chuyển hoặc nắm lấy lộn xộn. Tạp âm cực lớn của màn cách ly không khí, làm cho cả bến tàu, đều bao phủ ở một loại bầu không khí tuyệt vọng.
Lên không, đó là chiến hạm dạng gì.
Thân hạm đầy vết thương, trang bị rách nát, vừa khởi động liền phát tiếng cót két phảng phất sắp rã rời, không ít chiến hạm, thậm chí còn lộ ra một lỗ lớn, vẫn chưa hoàn thành tu bổ cơ bản nhất.
Đây chính là chủ lực hạm đội liên bang Leray bây giờ... trong bọn họ, chiến hạm mới không đến 10%. Phần lớn, đều là chiến hạm già cũ của hạm đội địa phương ban đầu. Thậm chí cũng không thiếu chiếc, là vừa mới từ tàu chiến dân sự cỡ lớn lắp lại. Thay vì nói là hạm đội chánh quy của Leray, chẳng bằng nói là một đám ăn xin!
Nhưng mà, chính những chiến hạm này, ở trong suốt thời gian một năm, gắt gao chặn ở Điểm bước nhảy không gian tinh hệ Newton, đánh lui tiến công của hạm đội Tây Ước hết lần này tới lần khác, bảo vệ mảnh đất cuối cùng của liên bang Leray.
Hy sinh, ở trên mảnh đất này, đã không phải là một từ khiến người ta chấn động. Nó đã thành một phần của cuộc sống. Chỉ cần nhìn quanh không cảng vốn có thể bỏ neo hơn một ngàn tàu chiến hạm này, chỉ cần đi một vòng trong doanh địa to lớn trống rỗng kia, liền có thể biết, ý nghĩa của hy sinh.
Nhưng mà, quốc gia này, còn có bao nhiêu máu có thể chảy?
Lần này sau khi lên không, chiến hạm có thể trở lại không cảng này, lại còn thừa bao nhiêu?
Nhìn bến tàu trống trơn kia, cũng không ai biết đáp án, cũng không ai dám suy nghĩ.
← Ch. 558 | Ch. 560 → |