← Ch.067 | Ch.069 → |
Mặc dù không biết tại sao Russell lại rơi vào tình cảnh này, hơn nữa Điền Hành Kiện cũng chẳng có chút thiện cảm nào với nhà quân sự này, chỉ có điều, để băt giữ và giam lỏng người như vậy thì ở Millok hiện nay chỉ có một đội quân có thể chấp hành, đó chính là đám chó điên Thần Thoại quân đoàn trực thuộc hoàng thất Gatralan.
Lại sắp phải đối mặt với Thần Thoại quân đoàn, Điền Hành Kiện cảm thấy có chút bất an, gặp phải kẻ địch nguy hiểm như vậy, nếu nói là không sợ thì đúng là bốc phét. Hắn nhìn qua An Lôi, ánh mắt của nàng dường như rất phức tạp. Điền Hành Kiện thầm thở dài, việc hắn cần làm bây giờ chính là tới phòng thí nghiệm để lấy [ Logic ], đó là thứ duy nhất có thể bảo đảm hắn có thể sống sót trở về.
Nhìn Điền Hành Kiện đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn bóng dáng hắn biến mất ở góc hành lang, trái tim An Lôi đập loạn lên, những điều mà các tướng quân đang nói nàng chẳng nghe được lấy một chữ.
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, sao lại chọn hắn?
Trong mắt An Lôi, mập mạp vẫn chỉ như là đứa trẻ mà nàng vẫn bảo vệ ngày xưa, chiến tranh và hắn là hai thứ khác nhau một trời một vực! Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể tưởng tượng nổi tình cảnh khi hắn đứng giữa chiến trường tràn đầy khói lửa.
An Lôi vẫn tưởng rằng mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng sự thật là khi nhìn thấy Điền Hành Kiện, nàng cũng chỉ có thể làm ra bộ dạng bình tĩnh, nhưng càng lúc tâm hồn nàng lại càng chân động, cậu bạn thời thơ ấu dường như sắp bị quên lãng kia nay không những đã trở thành một tham mưu quân sự cực kỳ xuất sắc, mà lại còn là một người dẫ được trao huân chương Tử Huy Tự Do, càng làm cho người ta phải kinh ngạc hơn chính là hắn còn là một binh sĩ đặc chủng, một anh hùng Liên bang dẫn dắt hơn hai trăm tù binh vuợt qua bao nguy hiểm thoát khỏi vùng địch hậu!
An Lôi cảm thấy mình không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, vô số những kỉ niệm tuổi thơ lại hiện lên trong đầu, người bạn thanh mai trúc mã ngày xưa, rốt cuộc cũng đã trở thành một người đàn ông chân chín rồi!
An Lôi có chút hận chính mình, nàng không quan tâm tới những huân chương công tích kia, nàng chỉ hận mình tại sao lại xa cách hắn như vậy, tại sao lại không ở bên hắn, không cùng hắn trải qua tất cả! Hắn rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ, trải qua bao nhiêu khó khăn?
Trong lòng nàng bỗng nhói lên những cơn đau âm ỉ, thì ra, bản thân nàng lại có thể vì người khác mà đau lòng đến thế, và cái tên ngu ngốc đáng ghét kia lại chính là người mà nàng quan tâm nhất!
Điều càng làm cho An Lôi không thể chịu đựng chính là cái kẻ làm tâm hồn nàng xao động này lại sắp phải ra đi, thực hiện một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Sự bối rối nầy làm cho nàng không cách nào tự khống chế bản thân, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bỗng mở tung cánh cửa rồi lao ra ngoài.
Điền Hành Kiện đi ra cửa lớn, từ phía sau hắn vang lên những tiếng bước chân vội vã, rồi một nữ tham mưu cấp vội vã chạy vọt qua, đưa văn kiện trong tay cho một người lính đã ngồi sẵn trên chiếc ôtô bay, nói: "Mau chuyển thứ này đi!"
Chiếc xe gầm lên rồi lao vút đi.
Điền Hành Kiện cười khổ, lắc lắc đầu, rảo bước đi tới chỗ phòng thí nghiệm, khiến cho An Lôi khi chạy tới cửa lớn thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
An Lôi chau mày suy nghĩ một chút rồi đi về hướng ngược lại, cuối cùng thì bị lạc giữa khu giảng dạy rộng lớn, thế rồi một cảm giác uỷ khuất dâng lên trong lòng, nàng ngồi sụp xuống, bưng mặt khóc.
Công tác cải tạo sơ bộ của [ Logic ] đã được hoàn thành từ mấy ngày trước, bây giờ Mễ Lan chỉ còn đang hoàn thiện những công đoạn cuối cùng. Lúc nãy, cha nàng đã thông báo rằng ba ngày nữa toàn bộ phòng thí nghiệm sẽ được rút về Học viện Quân sự Thủ đô, trước khi đi, nàng muốn làm thêm chút gì đó cho mập mạp.
Tất cả những vật liệu tốt nhất hầu như đều được Mễ Lan dùng hết cho [ Logic ], mặc dù còn có vài hạng mục nghiên cứu còn chưa được thực hiện, nhưng việc biến hay siêu tốc của sinh vật kim loại hai trạng thái đã được thực hiện và kiểm nghiệm, các thiết bị điện tử được lắp đặt tuy không phải là loạ được dự tính trước kia nhưng cũng có tính naăg tương đương, hơn nữa còn có tính xâm chiếm cao hơn!
Mặc dù đao laze cuối cùng vẫn chưa thành hình, nhưng thay vào đó là một khẩu pháo năng lượng bắn tỉa hạng nặng, khẩu pháo này có thể dễ dàng bắn thủng khoang lái của một chiếc robot từ khoảng cách mấy km!
Mập mạp nhẹ nhàng địa đi vào phòng thí nghiệm của Mễ Lan, tâm tình của hắn đang rất phức tạp, từ khi gặp lại An Lôi, trái tim hắn lièn bị những cái nhăn mày, những nụ cười của An Lôi chiếm cứ, gần như là đã quên mất Mễ Lan, quân mất Mỹ Đoá, quên mất Nia.
Người đàn ông mẫu mực Điền Hành Kiện vừa đi tới bên cạnh Mễ Lan thì lại một lần nữa được chứng kiến cảnh tượng tuyệt đẹp ở khe áo của nàng, thế là mọi suy nghĩ liền lập tức bị chuyển tới nửa thân dưới.
Mẹ kiếp, đàn ông đều là động vật chỉ có nửa thân dưới! Mập mạp vừa tự xỉ vả bản thân, lại vừa nhón chân lên nhằm tăng góc nhìn lén!
Thật trắng quá!
Hắc hắc! Vừa trắng lại vừa mềm! Thật muốn cắn một miếng!
Bỗng nước miếng của mập mạp lại rớt xuống nghe tách một tiếng! Thảm rồi!
Rất hiển nhiên, khi bộ dạng này của mập mạp lọt vào mắt Mễ Lan, hắn liền gặp phải một trận đuổi giết nguy hiểm nhất trong chiến tranh.
Bất đắc dĩ, mập mạp bèn dứt khoát quay người ôm chặt lấy Mễ Lan, dùng thân thể của mình đè nàng xuống chiếc bàn làm việc.
Vừa tiếp xúc với than thể Điền Hành Kiện, Mễ Lan liền chẳng còn chút khí lực nào, cả người mềm nhũn ra, vừa nóng bỏng vừa nhu mị, bộ ngực đầy đặn ép chặt vào người mập mạp.
Tư duy của phụ nữ trên thực tế là rất kỳ quái, chỉ cần là người mà nàng thích thì dù có thế nào cũng không sao cả. Đối với nam nhân mà trái tim đã thầm chấp nhận này, ý thức chống cự của Mễ Lan chỉ vừa tiếp xúc với hơi thở của hắn liền tan biến không còn dấu vết
Nhẹ nhàng ôm lấy cổ mập mạp, lại nghe thấy cái tên ngốc này còn đang lắp ba lắp bắp giải thích cho hành vi của mình, Mễ Lan thầm mắng trong lòng: "Khó trách Nia lại ghét hắn như thế, đúng là đồ ngốc!"
Ngượng ngùng úp mặt vào trong lòng mập mạp, Mễ Lan nhẹ nhàng nói: "Đồ chết tiệt nhà ngươi, sao lại tới đây, ta vừa nhận được điện thoại của cha, ông ấy nói ba ngày sau sẽ có một chiếc tàu vận tải tới đón chúng ta."
Ai dà, hậu quả của việc biểu diễn (thiết huyết nhu tình) đây rồi! Mập mạp vừa ôm ấp thân thể kiều mỵ trong lòng, vừa thầm mắng bản thân thậm tệ. Mẹ kiếp, đàn ông kiểu gì mà cứ thấy một người là thích một người, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, sao ông đây cũng chẳng khác gì cái kiểu đàn ông truyền thống cơ chứ?
Khi một người con gái đem tất cả tình cảm giao cho hắn, mập mạp chỉ cảm thấy có một loại trách nhiệm, hắn phải bảo vệ các nàng, không để cho các nàng lại bị thương tổn, nhưng, An Lôi thì phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẻ mình và nàng thật sự hữu duyên vô phận hay sao?
Nếu nàng xuất hiện sớm một chút, trước khi hắn cứ Nia và Mỹ Đoá trước khi những tình cảm mập mờ của hắn và Mễ Lan sinh ra, nếu nàng vẫn ở bên hắn, có lẽ, hắn thật sự sẽ làm một người đàn ông tốt nhất, vĩnh viễn bảo vệ nàng, vĩnh viễn không có chút tình cảm nào với người khác.
Mập mạp cuối cùng cũng đưa ra kết luận. ***! Thật là khốn kiếp, ông đây không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng lại cũng không phải là hoàng đế để mà có tam cung lục viện! đây chẳng phải là giết người sao?
← Ch. 067 | Ch. 069 → |