← Ch.072 | Ch.074 → |
Cả Galypalan lúc này cũng là một biển người sung sướng, tất cả mọi người vui như tết, mặc vào những bộ quần áo đẹp nhất, cùng nhau xuống đường, trên các quảng trường chật ních những đám đông hưng phấn, các cửa hàng ven đường cắm vô số những lá quốc kỳ Leray, một số người tự phát tổ chức biểu diễn âm nhạc, những đoàn người đi theo ban nhạc ca hát nhảy múa trong niềm vui và tiếng cười.
Bọn họ có lý do để vui mừng hơn bất kỳ ai khác, bọn họ đang ở Millok, cố hương của chính mình, họ đã phải sống những tháng ngày tràn ngập chiến hoả, khiến cho khát vọng hoà bình của họ lại càng thêm mãnh liệt, cảm giác đối với thắng lợi cũng càng trực tiếp.
Huống hồ, chính phủ Liên bang đã thông qua dự toán kinh tế khôi phục Millok, trong tương lai, hai tinh cầu ở tinh hệ Newton này sẽ trở thành căn cứ để Liên bang phản công, giành lại tinh hệ Galileo, cho nên vô số vật tư, quân đội, nhà xưởng, nhân công, thương nhân, nhà đầu tư, người hồi hương lũ lượt kéo tới Millok, đem tới cho nơi này sự phồn vinh chưa từng có.
Mặc dù còn có hai thành phố chưa giành lại được, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho dù không đánh, đám binh lính đế quốc còn sót lại kia cũng sẽ hiểu được bọn họ đã bị quốc gia từ bỏ, chẳng mấy chốc mà sẽ đầu hàng.
Còn Thần Thoại quân đoàn, con mãnh thú trong truyền thuyết này cũng đã bị đánh cho rơi rụng mất một nửa, đối với tin tức này, mọi người đều rất hứng thú, bàn luận râm ran, đều là Liên bang vô địch như thế nào, binh sĩ vô địch ra làm sao, lại còn những sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi xuất sắc, chẳng những văn thao vũ lược, túc trí đa mưu, lại vừa phong độ, anh tuấn tiêu sái, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.
Những lời truyền bá này càng làm cho tâm tình người dân được nâng cao, ai ai cũng cười nói đến không khép nổi miệng.
*****************
Nghi thức nghênh đón Russell được tổ chức rất long trọng, cho nên vị công thần như Điền Hành Kiện cũng được hưởng thụ một lần đãi ngộ, bọn họ được ở khách sạn Ismail suốt hai ngày.
Điền Hành Kiện tống Russell vào một căn phòng, sau đó liền chạy đi ăn uống đập phá với Nadal, Rashid, cả đám uống đến thiên hôn địa, ám nhật nguyệt vô quang.
Lúc này, các tiểu thư phục vụ của khách sạn Islam lần thứ hai được nhìn thấy vị anh hùng Liên bang này, các nàng đem mấy gã túy quỷ kia nhét vào phòng ăn, sau đó dìu mập mạp đang bất tỉnh nhân sự trở lại phòng, oanh oanh yến yến, chạy qua chạy lại, cởi giày, rửa mặt, đút thuốc giải rượu, quả thực còn ôn nhu hơn cả phục vụ ng ười chồng tương lai.
Đêm đó, mập mạp nằm say như chết, không thể tránh khỏi xuân mộng đáng xấu hổ...
Sau này, khi được biết Russell chính là do gã trung uý mập ú này đưa tới, các thiếu nữ này gần như là thay đổi hoàn toàn tiêu chuẩn thẩm mỹ, cái gã mập mạp này vừa đáng yêu lại vừa lợi hại, vừa nhìn là đã có cảm giác an toàn rồi.
Mặc dù không thể đem chuyện của hắn nói ra ngoài, nhưng khi ngồi buôn chuyện với bạn bè, các thiếu nữ ở khách sạn Ismail này lần nào cũng đều ra sức bảo vệ tôn nghiêm của mập mạp, thái độ kiên quyết như gà mẹ giữ trứng vậy.
Tất cả những gã mập mạp trên toàn thế giới nhờ đó mà cũng được hưởng lợi.
Mà bạn bè của các nàng thì rất buồn bực, nữ nhân viên của khách sạn Ismail đều được tuyển chọn rất khắt khe, tuổi trẻ xinh đẹp, tiền lương lại cao, chẳng nhẽ bây giờ lại bắt đầu lưu hành sở thích mập mạp sao?
Khi Điền Hành Kiện tỉnh lại thì cả khách sạn chỉ còn lại hắn và Russell là khách do phía quân đội đã bao trọn cả khách sạn, ìon đám lính đặc chủng ăn chơi một đêm cũng đã phải về đơn vị báo cáo.
Bởi vì sợ có người ám sát Russell, cho nên cả khách sạn đều được bảo vệ nghiêm mật. Vừa tỉnh rượu, mập mạp đột nhiên nhớ tới ngày mai chính là ngày phòng thí nghiệm phải chuyển về tinh vực trung ương, mà hình như tối hôm Mễ Lan đã đặt một bàn ăn ở khách sạn Ismail này.
Hắn vội vã chạy xuống quản lý khách sạn, hỏi: "Quản lý, ta có một người bạn đã đặt bàn ở đây, chuẩn bị buổi tối tới dùng bữa, bây giờ còn có thể tới không?"
Người quản lý kia đương nhiên là còn nhớ như in gã mập mạp suỵt chút nữa đã khiến hắn mất đứt bát cơm, lần này đâu dám thất lễ, kính cẩn hỏi: "Xin hỏi, bạn của ngài là..."
"Mễ Lan."
Người quản lý lật mở danh sách điện tử, nhìn vào đó một lúc rồi nói: "Đúng rồi, tiểu thư Mễ Lan vốn đã đặt trước một bàn ăn hai người và thuê gian phòng tổng thống, có điều do sự xuất hiện của ngài và vị khách quan trọng kia cho nên khách sạn đã được lệnh không cho phép tiếp đãi ai khác. Chúng tôi đã gọi điện thông báo và xin lỗi tiểu thư Mễ Lan......"
Mập mạp vừa nghe tới phòng tổng thống, lại nhớ tới bộ dạng thẹn thùng của Mễ Lan, nhất thời tinh trùng thượng não, nhưng lại được biết do Russell mà giấc mộng thoát kiếp xử nam của hắn phải tan biến thì tức giận đến thất khiếu xít khói!
Trời đánh thánh vật lão Russell khốn kiếp nhà ngươi! Ta gặp An Lôi còn chưa nói được hai câu đã bị ép đi cứu ngươi còn chưa tính sổ, ngươi lại còn làm cho cuộc đời xử nam của ta phải tiếp tục, mối huyết hải thâm cừu ông đây nhất định phải báo! Từ nay về sau chúng ta thế bất lưỡng lập, quyết không để yên!
Trở lại phòng, gã xử nam hai mươi hai tuổi cuối cùng của thời đại vũ trụ không nhịn được cảm xúc, nước mắt chảy ròng ròng.
Suy nghĩ một chút, mập mạp vẫn quyết định gọi điện thoại cho Mễ Lan, khách sạn Ismail không tới được, chẳng nhẽ tất cả khách sạn ở Galypalan cũng vậy sao, muốn tìm một chiến trường khác đâu phải là chuyện gì khó khăn?
Chỉ có điều đêm động phòng này không thể diễn ra ở nơi tốt nhất, thật có chút tiếc nuối.
Đầu day bên kia nhanh chóng nhấc máy, Mễ Lan vừa nghe thấy giọng Điền Hành Kiện liền hưng phấn kêu lên: "Mập mạp đáng ghét, ngươi chạy đi đâu vậy? Nói cho ngươi biết, ta không phải đi nữa, bây giờ Millok đã an toàn, thầy Boswell nói học viện còn phải chuẩn bị khai giảng trở lại, ........."
"***! Sao lại không đi chứ? Cái ông già chết tiệt này, ông không đi ta sao có thể bồi dưỡng tình cảm sinh ly tử biệt với Mễ Lan đây?" Mập mạp chửi thầm trong bụng.
"Vậy...... Chúng ta đi nơi nào để ăn tối đây?" Mập mạp hèn mọn thử dò xét.
Thanh âm của Mễ Lan trong điện thoại chợt có điểm xấu hổ: "Được rồi... Ngươi nói đi!"
Mập mạp hoan hỉ vội vàng nói: "Vốn khách sạn Ismail là tốt nhất, có điều nơi này đã bị giới nghiêm, bàn ăn và phòng đặt trước đều bị huỷ, bất quá ta còn biết rất chỗ khác, đồ ăn cũng tốt mà phòng cũng tốt......"
Hắn còn chưa dứt lời, Mễ Lan đã vừa thẹn vừa giận nói: "Đồ mập mạp chết tiệt, ngươi... Ngươi tự đi mà ăn mừng với kỷ niệm đi! Ai định ở cùng phòng với ngươi chứ!"
"Rầm" Điện thoại bị ngắt, nước mắt của mập mạp lại chảy ràn rụa trên mặt, đánh chết ngươi cái đồ ngu ngốc, nói gì không nói lại nói tới phòng ngủ làm cái gì chứ......
Chán nản đặt điện thoại xuống, mập mạp vừa quay đầu lại, bỗng phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng hẳn lại, mà ở ngoài cửa chính là Russell đang lưỡng lự đứng đó.
Vừa nhìn thấy cái vị danh tướng đế quốc này, máu nóng của Điền Hành Kiện lại xộc lên não, bực bội nói: "Muốn vào thì vào đi, còn đợi ta mời à? Không biết nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là bất lịch sự sao?"
Trên đường đi, Russell cũng đã quen bị gã trung úy này ngược đãi rồi, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, mà cái gã béo này tựa như có thâm cừu đại hận gì đó vậy, vị danh tướng cao cao tại thượng này thật sự không ngờ có một ngày bản thân lại bị đối xử như thế này, chỉ biết cười khổ, nói: "Trung úy, ta không cố ý nghe ngươi nói chuyện điện thoại, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi, ta tới là muốn hỏi một chuyện..." Ông ta đi vào cửa, ngồi lên ghế salon rồi nói tiếp: "Là vị nào tướng quân đã nhìn thấu được kế hoạch của ta?..."
← Ch. 072 | Ch. 074 → |