← Ch.235 | Ch.237 → |
Nguy hiểm đến từ nơi nào?
Hoằng Thường lập tức nảy sinh lòng cảnh giác.
Nhưng mà tất thảy đều hết sức bình thường kia mà!
Hoằng Thường cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ông ta không ra tay với Trần Thuận ngay.
Ông ta không ra tay, thế nhưng Trần Thuận lại chẳng rảnh rỗi!
Hắn quay người tung nắm đấm về phía Hoằng Thường.
Sắc mặt Hoằng Thường trở nên lạnh lùng!
"Cái đồ không biết trời cao đất dày!"
Hoằng Thường hừ lạnh, ông ta vung nấm đấm tấn công Trần Thuận.
Nhưng lần này ông ta không dám dùng hết sức lực của mình!
Có nhiều tâm thần đang nằm xung quanh.
Thần niệm thăm dò bốn phía!
Mặc dù Trần Thuận biết nhiều thuật pháp thần thông, nhưng rốt cuộc thì hắn chỉ là một Thông Thần Cảnh bình thường mà thôi, có lẽ Trần Thuận có thể khiến cho ông ta cảm thấy bị uy hiếp, nhưng ông ta không hề cảm thấy Trần Thuận có thể khiến cho ông ta cảm nhận được nguy hiểm mạnh mẽ nhường này.
Lẽ nào, phía sau lưng Trần Thuận còn có ai à?
Thầy của cậu ta sao?
Vào giây phút đó, Hoằng Thường nghĩ ngợi rất nhiều.
Trần Thuận còn trẻ như thế nhưng lại nắm được nhiều thuật pháp thần thông, thực lực gần như đạt đến mức vô địch trong số người cùng cấp, nhưng chắc chắn người có thể giao đấu với Thần Hải Cảnh như thế thì không thể nào tự học thành tài được.
Nếu thật sự là thầy của Trần Thuận, thế thì ít nhất cũng là người Thần Hải Cảnh, nếu như Thần Hải Cảnh ra tay, hơn nữa còn biết nhiều thần thông như thế, cho dù cho thầy của Trần Thuận chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ thì e là Thần Hải Cảnh hậu kỳ như ông ta cũng gặp nguy rồi.
Huống hồ chi, thầy của Trần Thuận, người bồi dưỡng ra một học trò như cậu ta, lẽ nào chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ sao?
Không phải là kẻ mạnh Nguyên Thần Cảnh đó chứ?
Hoằng Thường càng nghĩ càng cảm thấy hơi sợ hãi.
Thậm chí, ông ta còn có ý định chạy trốn!
Ầm!
Vào lúc Hoằng Thường nghĩ ngợi lung tung, nắm đấm của Trần Thuận và ông ta đang va chạm vào nhau.
Không ngờ hai người lại đánh ngang sức với nhau!
"Đồ vô dụng!"
Trần Thuận cười lạnh.
Vốn dĩ Hoằng Thường còn lo lắng có người chống lưng cho Trần Thuận, không biết có mai phục đánh lén ông ta hay không, nên mới khiến cho sát khí của ông ta tan biến, nhưng vào giây phút này, sát khí lại nổi lên hừng hực trong mắt Hoằng Thường.
Nếu như thầy của Trần Thuận có thực lực mạnh tột cùng thì làm gì cần phải mai phục, cứ giết chết ông ta là xong.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, cho dù còn có người, chỉ cần cẩn thận một chút, cho dù không đánh lại thì chắc chắn chạy trốn cũng không thành vấn đề.
Sát khí của Hoằng Thường lại nổi lên!
"Đi chết đi!"
Hai tay Hoằng Thường cùng nhau cử động.
Tay trái hóa giải một chưởng, bắt lấy Trần Thuận.
Tay phải hóa giải một quyền, tấn công Trần Thuận!
Uy thế kinh hồn!
Trần Thuận nhìn thấy thế, hắn không kinh ngạc mà còn vui mừng, hắn chỉ sợ Hoằng Thường cảm thấy nguy hiểm nên quay lưng bỏ chạy!
Mà bây giờ lại vừa khéo!
"Hôm nay độ lôi kiếp sẽ giết ông làm chứng, để bước vào Thần Hải!"
Trần Thuận rống lên!
Vào giây phút đó, giống như có một thứ gì muốn nhảy ra khỏi cơ thể của hắn.
Sức mạnh trong cơ thể bắt đầu bùng nổ!
Sau khi Trần Thuận nói dứt lời, đột nhiên có sấm sét giáng xuống giữa trời quang.
Sắc mặt Hoằng Thường lập tức thay đổi!
"Tao #¥@%!..."
Hoằng Thường hoảng sợ, trong nháy mắt đã hỏi thăm hết mười tám đời tổ tông của Trần Thuận, làm gì còn có thể dáng vẻ của trưởng lão Linh Khư Tông, kẻ mạnh Thần Hải Cảnh nữa."
Bàn tay công kích Trần Thuận rút lại trong giây lát, ông ta quay lưng muốn bỏ chạy!
"Muộn rồi!"
Trần Thuận cười lạnh, hai bàn tay của hắn múa may, làm ra tư thế pháp quyết một lần nữa.
"Đại Hư Không Thuật cấm cố!"
Trước vẻ mặt sợ hãi của Hoằng Thường, cả ngàn mét xung quanh lập tức ngừng lại.
Dường như cơ thể đang muốn bỏ chạy của ông ta bị ai đó sử dụng thuật định thân và không gian để cầm cố lại trong giây lát vậy!
Rồi sau đó, chỉ trong chớp mắt thôi, thần lôi từ trên trời đột nhiên nổ đì đùng!
Ngọn sấm sét to bằng ngón tay cái bao trùm phạm vi một ngàn mét.
Mỗi một ngọn sấm sét đều mạnh hơn gấp trăm lần sấm sét vàng mà William Gonsales ở Bắc Âu đã sử dụng.
Ầm ầm!
Trời giáng thần sấm, trong phạm vi trăm mét trở thành một biển sấm!
Đợi đến khi lôi kiếp bao vây Hoằng Thường vào trong, Trần Thuận không buồn bao quan tâm đến ông ta nữa.
Hắn nuốt viên thuốc tránh sét vừa mới chế tạo được trong mấy ngày bế quan trước.
Mặc dù có thể kháng lại sấm sét, tác dụng của thuốc tránh sét không cao lắm nhưng ít nhiều gì có một tác dụng nhất định.
"Sướng!"
Trần Thuận bật cười ha hả.
Để mặc cho lôi kiếp đánh vào người!
Không những là thế, hắn còn bay lên trời.
Muốn đánh lại thiên lôi.
Hắn tung một cú đấm vào tia sét đang đánh mình.
Va chạm với tia sét.
Tia sét ấy bị vỡ vụn bởi một chưởng của Trần Thuận vỡ vụn.
Nhưng tia sét ấy cũng khiến cho cơ thể của Trần Thuận run rẩy!
...
...
Cho đến một lúc nào đó, đám người xung quanh mới đuổi đến.
Ngày hôm nay để lại một ấn tượng đáng sợ không tài nào xóa nhòa khỏi tâm trí của bọn họ trong suốt cả đời này.
Thần lôi giáng thế!
Trời giáng phạt!
Khu vực này đã trở thành biển sét.
Cho dù tất cả mọi người đang đứng cách xa hàng ngàn mét, bọn họ cũng cảm thấy kinh hoảng vô cùng.
Thậm chí chân nguyên trong cơ thể đều bắt đầu dao động bất ổn.
"Chuyện gì thế này, sao lại như thế?"
Có người hoảng hốt.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trên trái đất.
Vào giây phút này, trong đầu của mọi người đều không khỏi nhớ đến một người.
Người đứng đầu Bắc Âu bị Trần Thuận đóng đinh vào vách đá, Lôi Linh Vương, William Gonsales!
Hắn ta đã từng là người được Lôi Linh sủng ái.
Nắm quyền khống chế sấm sét, khiến cho vô số người sợ hãi, nghe thấy tiếng mà sợ hãi!
Nhưng bây giờ tất cả những người nhìn thấy biển sét này đều nảy sinh một ý nghĩ.
Lôi Linh Vương là cái thá gì!
Có giỏi thì kêu hắn ta tới đây mà xem, để nhìn xem, người được Lôi Linh sủng ái như hắn ta có dám bước vào trong biển sấm này không, có bị sấm đánh chết không!
Bây giờ hắn ta chết, chứ bằng không thật sự có người dùng tài khoản ẩn danh lên diễn đàn nói như thế.
Rồi nhanh chóng có người thốt lên đầy ngạc nhiên!
"Có người trong biển sấm!"
Cái gì?
Mọi người đều thất kinh ngạc.
Lúc nhìn thấy biển sấm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Không dám đến gần!
Cũng không hề nhìn kỹ vào trong!
Nhưng bây giờ sau khi nghe người khác nhắc nhở, mọi người đều lục tục nhìn về hướng ấy.
Không nhìn thì không sao.
Vừa nhìn.
Mọi người đều sợ hết hồn.
Trong biển sấm có người thật.
Hơn nữa không chỉ là một người.
Có hai người!
"Đó...Đó chẳng phải là Trần Thuận hay sao?"
"Người còn lại chính là kẻ mạnh đã đuổi giết anh Trần!"
Mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Sao hai người bọn họ lại ở trong biển sấm.
Quan trọng nhất là bọn họ đều còn sống.
Không ngờ chẳng bị sấm đánh chết!
Chuyện này còn khiến cho mọi người giật mình hoảng sợ hơn cả việc phát hiện ra biển sấm nữa!
Rồi sau đó, trong nhát mắt, mọi người đều cảm thấy kinh sợ!
Cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy đã để lại ký ức không tài nào quên được trong lòng mỗi người.
Bọn họ chỉ thấy Trần Thuận đi trên trời giữa biển sấm.
Tắm sấm sét mà lên!
Giống như một bậc chiến thần!
Thần lôi có võ lực nghịch thiên!
Giống như một vị tiên.
So với Trần Thuận, kẻ mạnh xa lạ luôn đuổi đánh Trần Thuận, mỗi một đòn đều dồn hết sức mình, khiến cho Trần Thuận bị thương nặng nề ấy.
Thê thảm vô cùng.
Mặc dù thảm đến mức rên rỉ, nhưng tiếng rên của ông ta lại bị tiếng sấm át mất.
Nhưng chuyện này không hề ngăn cản mọi người liên tưởng!
Bởi vì, kẻ mạnh này thê thảm quá.
Da thịt vỡ nát!
Toàn thân bê bết máu!
Muốn tránh không thể tránh, muốn trốn cũng không trốn nổi.
Bị sấm sét đánh đến nỗi không thể lên trời mà cũng chẳng tài nào chui xuống đất được.
Mà bây giờ, Hoằng Thường đang cảm thấy hết sức căm phẫn khi đứng giữa biển sấm.
"Trần Thuận, tao..."
Đến lúc này ông ta mới nhận ra vì sao khi nãy mình cảm thấy nguy hiểm tột cùng.
Ông ta nghĩ sai rồi!
Làm gì có ai mai phục.
Làm gì có thầy quái quỷ gì của Trần Thuận.
Má nó chứ, hóa ra Trần Thuận phá giới, muốn độ lôi kiếp.
Không ngờ Trần Thuận lại độ lôi kiếp khi bị người khác đuổi giết, chuyện này đã vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Ông ta nghĩ đến đủ mọi loại khả năng, thế nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Suốt chiều dài lịch sử, có ai từng làm như thế này không?
Mình muốn độ kiếp thì khó hơn lên trời, chỉ cần bất cẩn thôi sẽ bị chìm trong lôi kiếp.
Ai mà dám làm như thế?
Có ai không chuẩn bị chu đáo, hết mực cẩn thận không?
Nhưng Trần Thuận lại làm thế.
Không chỉ người bên ngoài nhìn thấy Trần Thuận chinh phục thần lôi, trông giống hệt như người trời!
Hoằng Thường cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng nhìn thấy ai độ kiếp một cách ngang ngược như thế.
Ầm ầm!
Một tia sét to bằng cánh tay lại đánh lên người Hoằng Thường.
Nửa cơ thể của Hoằng Thường lập tức nổ tung.
Một bụm máu lại phun ra!
Mặc dù Trần Thuận độ kiếp vượt qua Thông Thần, bước vào Thần Hải.
Nhưng sấm sét cũng bao bọc quanh người ông ta.
Ông ta là Thần Hải Cảnh hậu kỳ!
Lôi kiếp tự động phán ông ta muốn đột phá Nguyên Thần Cảnh nên mới sử dụng lôi kiếp thế này!
Lôi kiếp này có thể dồn Thần Hải Cảnh đỉnh phong vào chỗ chết, ông ta không tài nào chống lại nổi.
Tung ra hết thủ đọan!
Cũng chỉ có thể kéo dài sinh mạng vài giây cho ông ta.
Bây giờ, ông ta cũng không còn con át chủ bài gì nữa.
Mà bị lôi kiếp chẻ thành hai nửa!
← Ch. 235 | Ch. 237 → |