← Ch.283 | Ch.285 → |
Hoa Vinh thấy vậy, đôi đồng tử khẽ co lại, phải ra tay sao?
Nếu như Trần Thuận rơi vào tay của thương hội Thân Khang, vậy thì Đại Diễn Kiếm Quyết, nói không chừng cũng sẽ bị thương hội Thân khang có được.
Chính vào lúc Hoa Vinh nghiến răng, đưa ra quyết định.
Thì thay đổi đột ngột xảy ra!
Chỉ thấy bên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một đường kiếm quang!
Giống như một dải ngân hà bị treo ngược trong chín ngày, nó hùng vĩ và tráng lệ, không thấy tận cùng!
"To gan, dám ức hiếp anh em của tôi, chết!"
Theo sự xuất hiện của đường kiếm quang đó, một thanh âm khiến người ta run rẩy như phát ra từ nơi chín suối đột nhiên vang lên.
Một kiếm phá tan sơn hà!
Chém đứt trời xanh!
Đó là vùng đất rộng hàng nghìn mét, dưới nhát kiếm này, một vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường được tạo ra, nhanh chóng lan ra.
Chân Nguyên Cự Chưởng đó của Lê Tông trực tiếp bị một kiếm làm nứt vỡ!
Hoàn toàn sụp đổ!
Hoá thành hư vô!
Sau đó, một chàng trai áo đen tuấn mỹ cực kỳ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, từng bước từng bước, chậm rãi đi tới.
Thế nhưng, nhìn trông nhàn nhãn ung dung, trên thực tế một bước lại là khoảng cách trăm mét.
Trong chớp mắt, đã đến phía trước Trần Thuận.
Hoa Vinh sắp sửa ra tay, lập tức khựng lại.
"Cái...cái này mới là uy lực của Đại Diễn Kiếm Quyết chân chính..."
Hoa Vinh lẩm bẩm.
Trong ánh mắt nhìn về phía chàng trai áo đen tuấn mỹ đó, tràn đầy sự kinh hãi.
Còn Lê Tông, thì lập tức như gặp phải địch lớn!
Đôi đồng tử co chặt lại!
Sao lại mạnh như vậy?
Hắn ta biết, Trần Thuận điềm tĩnh như vậy, chắc chắn là có chỗ dựa, mà khả năng lớn nhất, chính là vị sư huynh Thần Hải Cảnh này của Trần Thuận.
Vì vậy, Lê Tông luôn đề phòng trong âm thầm.
Nhưng, Lê Tông hoàn toàn không ngờ, vị sư huynh Thần Hải Cảnh sơ kỳ này của Trần Thuận lại mạnh như vậy!
Hắn ta là tu vi Thần Hải Cảnh trung kỳ, thế nhưng, nhát kiếm hồi nãy, khiến hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp to lớn.
"Các hạ là ai?"
Lê Tông lên tiếng nói.
Đồng thời, bảo vệ Mạc Đông Thâm ở đằng sau.
"Vấn Đạo!"
Thanh âm của người đàn ông áo đen, nghiêm nghị cực kỳ.
Bất thình lình xuất hiện chính là Vấn Đạo đã thay hình đổi dạng.
Vấn Đạo nhìn sang Trần Thuận: "Sư đệ, hôm nay, để cho cậu mở mang tầm mắt một chút, cái gì gọi là Đại Diễn Kiếm Quyết chân chính, chiêu Thương Khung Liệt của cậu, còn kém một chút nữa!"
Trần Thuận khẽ nhếch môi.
Còn Lê Tông nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi: "Vấn Đạo huynh, tôi là Thân Khang...."
"Huynh ông nội mày, chết đi cho bố mày!"
Vấn Đạo đột nhiên quát.
Trong tay cũng không kiếm!
Hai ngón tay khép lại, tạo thành kiếm!
Một ngón tung ra.
Ngay lập tức, từ giữa ngón tay của Vấn Đạo bắn ra một tia ánh sáng kiếm dài ba thước.
Nhìn như không có gì kỳ lạ, nhưng dường như sắp xé tan đi đất trời.
Cho người ta một cảm giác không có gì uy thế hơn vậy nữa.
Không thể nào chống đỡ được!
Sau đó, ánh sáng kiếm dài ba thước này, mang theo kiếm khí chọc trời, lập tức bắn ra, trong không trung, để lại một đường sáng màu vàng kim lấp lánh, xuyên qua đất trời, xông thẳng về phía Lê Tông.
Sắc mặt Lê Tông lại lần nữa thay đổi dữ dội.
"Cậu chủ, lùi lại!"
Lê Tông thấp giọng gào lên, không lùi mà tiến, cây giáo màu bạc của Mạc Đông Thâm cũng xuất hiện trong tay của Lê Tông.
Sau đó, Lê Tông cầm cây giáo dài màu bạc, chân nguyên hùng dũng trong cơ thể lập tức tràn vào trong.
Sau đó một chiêu đánh ra.
Cây giáo dài màu bạc trong tay cũng hoá thành một đường sáng bạc vô cùng chói mắt, xé tan đi hư không, nghênh tiếp đường kiếm của Vấn Đạo!
"Ầm!"
Một vàng một bạc, hai luồng ánh sáng lập tức giao kích vào nhau trong hư không.
Mang theo thanh âm kinh thiên cực lớn.
Hư không nổ tung.
Cây giáo màu bạc dài ba mét chỉ ngăn cản được một chút ít thời gian, liền nổ tung từng chút dưới kiếm khí màu vàng kia.
Cuối cùng, hoá thành vô số mảnh vỡ màu bạc.
Bay tung toé khắp nơi!
Còn kiếm khí màu vàng kim, tuy đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn không giảm đi uy lực, xông thẳng về phía Lê Tông.
Thần sắc nghiêm trọng trong đôi mắt Lê Tông càng nặng nề hơn!
Lần này, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Một ấn chưởng hùng hồn, mang theo uy lực che cả bầu trời, lại lần nữa che phủ kiếm khí màu vàng kim.
Lúc này mới hoàn toàn diệt đi nhát kiếm đó của Vấn Đạo!
Ừng ực!
Mạc Đông Thâm bất giác nuốt nước bọt, trên trán toát ra một lớp mồ hôi.
Dưới chiêu này, Lê Tông, vậy mà lại rơi vào thế hạ phong?
Mạc Đông Thâm có chút sợ hãi.
Hắn ta sở dĩ huênh hoang khắp nơi, ngoại trừ vì hắn là thiếu chủ của thương hội Thân Khang, có bối cảnh cường đại ra, thì Lê Tông luôn ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn không rời nửa bước cũng là một nhân tố quan trọng.
Nhưng bây giờ, vậy mà lại không địch nổi đối phương.
Quan trọng là, đối phương còn có sát ý rất mạnh mẽ.
Cảm xúc của Mạc Đông Thâm có chút gợn sóng.
Nội tâm dấy lên một luồng dự cảm không tốt.
"Nhận thêm một kiếm của tôi nữa!"
Chính vào lúc này, Vấn Đạo lại bước một bước dài trăm mét, xuất hiện ở bên cạnh Lê Tông.
Nhưng, lần này, Vấn Đạo không có khép ngón tay lại thành kiếm nữa.
Trong tay anh ta, trực tiếp xuất hiện một đường kiếm khí.
Bị Vấn Đạo nắm trong tay.
Như một cây roi dài vậy.
Xem đường kiếm khí này làm cây roi, trực tiếp quất vào Lê Tông.
Chỗ mà đường kiếm khi đi qua, hư không nổ tung từng chút một.
Khí kình sôi sục.
Chỉ những dư ba thôi đã khiến cho Mạc Đông Thâm ở đằng sau Lê Tông cảm thấy máu thịt toàn thân như sắp bị xé xác ra rồi vậy.
Đau!
Sắc mặt Lê Tông lại thay đổi.
Nếu như giao đấu thế này, Mạc Đông Thâm dưới sự giao đấu của hai vị Thần Hải Cảnh bọn họ, tuy chỉ là dư ba thôi, cũng có thể khiến hắn ta chết vô số lần rồi.
"Anh bạn, có thể ngừng tay nói chuyện không?"
Lê Tông vội nói.
Thế nhưng, trả lời hắn chỉ là một câu.
"Nói cái bố mày!"
Vấn Đạo, tuấn lãng vô cùng, giống như là công tử nhẹ nhàng nho nhã, nhưng khẩu khí của anh ta, lại hoàn toàn khác xa với hình tượng của anh ta.
Sắc mặt Lê Tông, cũng âm trầm xuống.
"Thật sự tưởng tôi sợ cậu rồi sao? Nếu cậu đã không biết tốt xấu, vậy thì chơi một trận đi!"
Trong thanh âm khàn khàn của Lê Tông, cũng mang theo sát ý.
Vấn Đạo dù có mạnh, đó cũng chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà thôi, còn hắn, thì là Thần Hải Cảnh trung kỳ!
Lê Tông cũng không tránh né, bước ra một bước, trên hai tay, chân nguyên sùng sục, hai bàn tay hắn ta vào lúc này, hệt như cũng hoá thành màu bạc, như được tạo thành từ bản chất bạc bẩm sinh, hai tay liên tục đánh ra, muốn so độ cứng với cây roi dài kiếm khí trong tay của Vấn Đạo!
Hắn ta phải nắm quyền chủ động, đưa chiến trường ra khỏi chỗ này.
Đồng thời, vào lúc này, Lê Tông cũng lập tức truyền âm cho Mạc Đông Thâm: "Lập tức đi ngay, về thành Đông Thánh!"
Nghe vậy, Mạc Đông Thâm, hoàn toàn không do dự.
Chiến giáp màu bạc trên người hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Đôi ủng bạc trên đôi chân cũng tràn đầy ánh sáng bạc, lập tức, cả người như hoá thành một đường sáng bạc, quay ngược về con đường lúc đến.
Có ba loại pháp bảo, tốc độ của hắn trực tiếp có thể so với Thông Thần Cảnh!
"Muốn chạy, cậu chạy được sao?"
Thế nhưng, chính vào lúc này, trong tai Mạc Đông Thâm đột nhiên truyền đến một thanh âm mang theo sự đùa cợt.
Ngay sau đó, Mạc Đông Thâm liền hoa mắt.
Một bóng ảnh áo đen, đột nhiên xuất hiện trước người hắn ta.
Mạc Đông Thâm, liền nhìn thấy một bàn chân.
Hoặc là nói một đế giày.
Trong chớp mắt liền in trên ngực của hắn ta.
Chiến giáp màu bạc của hắn, ngay lập tức khẽ lõm xuống.
Sau đó, cả người, trực tiếp bay ngược ra sau.
Sức mạnh của cú đá này, tuy phần lớn đã bị chiến giáp màu bạc ngăn lại.
Nhưng, phần sức mạnh còn lại, vẫn khiến cho Mạc Đông Thâm, cảm giác như khí huyết trong cơ thể trào lên, rất là khó chịu.
"Cùng là luyện khí đỉnh phong, tại sao hắn lại mạnh hơn mình nhiều như vậy chứ?"
Mạc Đông Thâm, kinh hãi vô cùng.
Dù có là mấy kẻ đồng tuổi khiến cho hắn e dè ở thành Đông Thánh, chỉ e cũng không có mạnh như Trần Thuận.
Mạc Đông Thâm suy cho cùng cũng là được ngậm thìa vàng lớn lên, thiên phú tuy cao, nhưng chưa từng trải qua nguy hiểm sinh tử, tuy có người cùng luyện chiến đấu, nhưng cũng chưa từng trải qua sự chém giết giữa sự sống và cái chết, tâm thái chiến đấu cũng vĩnh viễn không bằng những kẻ tu luyện lang thang thường xuyên đánh nhau, có hôm nay không có ngày mai ở bên ngoài kia.
So với người đã giết chóc cả trăm năm, mới lên được chủ ma giới trên đỉnh vũ trụ là Trần Thuận, thì càng như đất bùn mà so sánh với mây.
Đặc biệt là trước đó đã được tận mắt chứng kiến qua, một kiếm của Trần Thuận xé tan hư không, nhát kiếm khiến cho Chân Nguyên Thủ Chưởng của Lê Tông bị đánh tan tác, Mạc Đông Thâm đối với Trần Thuận, căn bản không dám dấy lên một lòng chiến đấu nào nữa.
Mạc Đông Thâm, trong lòng đối với Trần Thuận, đó là hận đến cực độ.
Nếu như có cơ hội, thì hận không thể ăn thịt của anh, uống máu của anh, lột da của anh!
Nhưng bây giờ, Mạc Đông Thâm sợ rồi.
Sợ rồi.
"Trần...Trần Thuận, tha cho tôi một con đường sống..."
Mạc Đông Thâm lập tức nói.
"Ồ? tha cho cậu một con đường sống, tại sao tôi phải tha cho cậu một con đường sống chứ?"
Ý cười trên mặt Trần Thuận càng đậm hơn.
Nhưng, tràn đầy trào phúng!
Mạc Đông Thâm sững sờ.
Phải a.
Là hắn ta muốn đến kích sát Trần Thuận a.
Sao Trần Thuận phải tha cho hắn chứ?
Mạc Đông Thâm, căn bản chưa hề suy nghĩ qua vấn đề này.
Thân là thiếu chủ của thương hội Thân Khang, người thừa kế số một, hắn cũng chưa từng nghĩ, có một ngày hắn sẽ gặp cảnh ngộ như thế này, đối mặt với nguy hiểm sinh tử, phải cầu xin người ta tha cho.
Vào giây phút này, sự căm hận đối với Trần Thuận trong lòng hắn, càng đậm hơn.
Anh đợi đó cho tôi.
Đợi sau khi về rồi, tôi nhất định phải khiến cho anh trả giá.
Nhưng, Mạc Đông Thâm lại không dám biểu hiện lên trên mặt.
Đặc biệt là hắn liếc nhìn thấy Lê Tông, hoàn toàn là bị Vấn Đạo đánh ép, rơi vào thế hạ phong ở khắp nơi, thậm chí trên người bắt đầu bị thương, toé máu khắp nơi.
Mạc Đông Thâm, lại lập tức nói: "Tôi...tôi xin anh tha cho tôi..."
"Cầu xin người khác, thì phải có dáng vẻ cầu xin người khác!"
Trần Thuận, cất giọng mỉa mai.
Sắc mặt Mạc Đông Thâm chợt thay đổi.
Ý của Trần Thuận, hắn ta lập tức hiểu rồi.
Chuyện này, trước đây hắn đã làm qua rất nhiều.
Khiến cho người ta quỳ xuống xin tha.
Hưởng thụ loại khoái cảm cao cao tại thượng đó.
Hưởng thụ cái loại niềm vui nắm quyền sinh sát người khác.
Nhưng, muốn hắn quỳ với Trần Thuận sao?
Mạc Đông Thâm, ánh mắt lập loè.
Mà vào lúc này, Mạc Đông Thâm liền nhìn thấy, thanh kiếm dài như mực trong tay của Trần Thuận, lại nhúc nhích lần nữa.
Trên đó, một khí tức huỷ diệt vạn vật toát ra.
Mạc Đông Thâm, trên trán lập tức toát mồ hôi.
Không nói đến việc Trần Thuận có biết mấy chiêu thức mà Vấn Đạo dùng hay không, nhưng chỉ một kiếm 'Thương Khung Liệt' của Trần Thuận trước đó thôi, bản thân mình tuyệt đối không chống đỡ nổi rồi.
Hắn ta cảm nhận được một sự uy hiếp chí mạng.
Mạc Đông Thâm, lập tức không do dự nữa.
Lập tức quỳ xuống.
Thanh âm run rẩy nói: "Tôi...tôi cầu xin anh, tha cho tôi một con đường sống...."
← Ch. 283 | Ch. 285 → |