← Ch.314 | Ch.316 → |
Người của Chung Bình và Ngải Lệ Tư sau đó đi cùng nhau.
Những đệ tử khác của núi Thanh Lôi, nhìn Trần Thuận như một người chết.
Dám đắc tội đại sư huynh của chúng tôi, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
Nhưng mà, những người này, cũng không chủ động đến gây sự với Trần Thuận.
Dù sao, Trần Thuận cũng là cường giả Thông Thần Cảnh, không có Chung Bình, bọn họ mặc dù muốn bắt lấy Trần Thuận, nịnh nọt đại sư huynh cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Đã như vậy, vậy thì cứ giữ Trần Thuận lại cho cho đại sư huynh Chung Bình đi,
Nhưng mà vì phòng ngừa Trần Thuận trốn đi.
Người núi Thanh Lôi phái ra một người Thông Thần Cảnh sơ kỳ đi theo Trần Thuận.
Để đợi lúc Chung Bình rảnh, lại đến xử lý Trần Thuận.
Những tu sĩ khác xung quanh, thấy thế, cũng cách xa Trần Thuận.
Sợ rước họa vào thân!
Người biết rõ Chung Bình núi Thanh Lôi đều biết, tâm nhãn của Chung Bình không lớn.
Mà Hứa Thương vốn cùng một đường cười cười nói nới với Trần Thuận, lúc này, rõ ràng cũng lãnh đạm rất nhiều với Trần Thuận.
Sau một hồi suy nghĩ, mặc dù Hứa Thương cảm thấy có chút không có đạo nghĩa, nhưng vẫn mở miệng nói: "Anh Trần, chúng ta, cũng nên tách ra đi!"
Rất rõ ràng, là muốn phân rõ giới hạn với Trần Thuận.
Trần Thuận đắc tội với Chung Bình, dù Trần Thuận là cường giả Thông Thần Cảnh sơ kỳ, trên cơ bản cũng chỉ là một người chết.
Dù tu vi của Trần Thuận có cao hơn nữa kết quả cũng không thay đổi.
Có đôi khi, thực lực nếu như không phải mạnh đến một điểm nhất định đắc tội với đại tông phái có Nguyên Thần Cảnh như Thanh Lôi, chỉ còn một con đường chết.
Trừ phi, Trần Thuận có bối cảnh.
Ít nhất có người thân phận không thua kém Chung Bình, chịu bảo vệ tính mạng của anh.
Nhưng, Trần Thuận có bối cảnh sao?
Rõ ràng không có khả năng.
Nếu như có thật, cũng sẽ không đi cùng những người tán tu bọn họ thế này.
Phải biết rằng, người của đại tông phái, đều đi cùng với người tông phái mình hoặc là đồng hành với ba năm người bạn ở thế lực lớn.
Nghe vậy, Trần Thuận cũng không thèm để ý, vốn cũng chỉ là quan hệ qua đường mà thôi.
Nhưng mà, Lam Hà lúc này lại là mở miệng: "Hứa Thương, anh muốn tách ra, vậy thì tách đi, tôi muốn đi cùng với anh Trần!"
"Anh xác định?" Hứa Thương có chút bất ngờ
Nhìn Lam Hà, như là một tên ngốc.
Đi theo với Trần Thuận, chịu chết sao?
"Xác định!"
Lam Hà đưa một đáp án khẳng định.
Trần Thuận là vì anh ta mới đắc tội với Chung Bình.
Nếu bây giờ đã vội vàng phân chia giới hạn với Trần Thuận, xem là cái gì?
Lam Hà anh ta không làm những chuyện như vậy.
"Được rồi, sau này, chúng ta mỗi người một ngả!"
Hứa Thương khẽ cắn môi, nói
Sau đó, xoay người rời đi.
Lam Hà nhìn bóng lưng Hứa Thương, trong mắt, có chút ảm đạm.
Anh ta và Hứa Thương, vẫn là quen biết nhiều năm rồi, quan hệ cũng không tệ.
Nhưng mà, anh ta không hối hận!
Bởi vậy có thể thấy được bọn họ không phải là người cùng một đường!
"Anh Trần, chúng ta đừng đến Chân Tiên Kiếm Tông nữa, cũng đừng đến Đông Vực nữa, thậm chí, cũng không cần ở Trung Châu, Thanh Lôi Tông có bá đạo cũng không thể lật cả thế giới tìm chúng ta!"
Lam Hà nói.
Trần Thuận nhìn trong ánh mắt của Lam Hà, có ý tốt.
Người như Lam Hà vậy, rất ngốc!
Trong giới tu tiên, rất nhiều người, vì thực lực, không từ thủ đoạn.
Vì quyền lực, ngươi lừa ta gạt!
Người như Lam Hà, đưa ra quyết định như vậy, thật sự rất ngốc.
Rất dễ dàng liên lụy đến tính mạng của mình!
Người như Hứa Thương, kỳ thật mới dễ dàng sống sót, mới có thể sống lâu.
Nhưng mà, loại ngốc này, Trần Thuận rất thích!
"Không cần, Chân Tiên Kiếm Tông, vẫn phải đến một chuyến."
Trần Thuận cười nói.
"Nhưng mà..."
Lam Hà có chút lo lắng.
Lúc này Trần Thuận tiếp tục đến Chân Tiên Kiếm Tông rõ ràng là đi chịu chết mà.
Anh ta đi theo Trần Thuận, hơn nữa, vốn Chung Bình nhìn anh ta đã khó chịu, chỉ có điều cừu hận bị Trần Thuận kéo đi mà thôi, đến Chân Tiên Kiếm Tông, Trần Thuận sẽ chết, anh ta cũng sẽ bị Chung Bình xử lý.
"Anh Lam, tôi nhất định là phải đến Chân Tiên Kiếm Tông, hơn nữa, tôi cũng có thể cho anh biết, tôi cũng không sợ núi Thanh Lôi, nếu như anh tin lời tôi, anh có thể theo tôi đến Chân Tiên Kiếm Tông, nếu như lo lắng, bây giờ anh rời đi là được, có tôi ở đây, Chung Bình sẽ không đến làm phiền anh!"
Trần Thuận cười nói.
Trên mặt Lam Hà, hiện lên một tia do dự.
Một lát sau, Lam Hà lộ vẻ kiên định cũng cười nói: "Anh Trần, tôi tin anh!"
"Huống chi, nếu không đến Chân Tiên Kiếm Tông, không biết lúc nào mới có thể gặp lại Nam Cung Tiên Tử, lúc này bỏ lỡ, vậy sẽ tiếc nuối nhiều!"
Dứt lời, Lam Hà lập tức cùng Trần Thuận tiếp tục đi về phía Chân Tiên Kiếm Tông.
"Nếu có cơ hội, có thể cho anh đối mặt với Nam Cung Tiên Tử, còn còn thể đàm thoại với cô ấy một lần, anh có nguyện ý đi không?"
Trần Thuận đột nhiên hỏi.
"Anh Trần, anh đừng có đùa nữa, có thể nhìn thấy Nam Cung Tiên Tử từ xa, tôi cũng cảm thấy đủ rồi!"
Lam Hà ha ha cười nói.
Trần Thuận cũng không cần nhiều lời nữa.
Nếu có cơ hội, cũng có thể dẫn Lam Hà theo, gặp Nam Cung Tiên Tử một lần.
Lời nói của Trần Thuận và Lam Hà đều bị Thông Thần Cảnh sơ kỳ của núi Thanh Lôi vẫn luôn đi theo Trần Thuận, Nguyễn Kỳ nghe vào trong tai.
Không hỏi phì cười một tiếng.
"Hai người sắp chết, lại còn ở nơi này người si nói mộng!"
Trong mắt Nguyễn Kỳ, lộ vẻ khinh thường.
Anh ta là một trong những đệ từ đời đầu của núi Thanh Lôi, mặc dù không bằng đệ tử đứng đầu Chung Bình, nhưng xem như là vô cùng gần, ở tòa núi Thanh Lôi, cũng có thể đứng vào top mười.
Dù là anh ta, có lẽ có cơ hội gặp Nam Cung Tiên Nhi.
Nhưng chỉ có thể là đi cùng với chưởng môn tông chủ núi Thanh Lôi, hoặc là đi theo Chung Bình, mới có cơ hội.
Muốn lén có cơ hội gặp Nam Cung Tiên Nhi, hoàn toàn không có khả năng.
Đừng nói đến chuyện đối mặt nói chuyện với Nam Cung Tiên Nhi một trận..
Đúng là người si nói mộng.
Nghe tiếng, khóe miệng Trần Thuận nở một nụ cười lạnh: "Anh không nói lời này, tôi thiếu chút nữa đã quên còn có một con rệp đi theo sau mông!"
"Vốn là muốn cho cậu sống một thời gian ngắn nữa, sao cậu cứ phải tìm chết vào lúc này!"
Sắc mặt Nguyễn Kỳ, lập tức phát lạnh, tản ra sát ý.
Núi Thanh Lôi của anh ta, bao giờ đến lượt những tán tu này vũ nhục.
"Muốn chết, là anh!"
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Âm thanh rơi xuống, một chưởng đánh ra..
Lập tức, Cầm Long Thủ, nháy mắt xuất hiện.
Hóa thành một bàn tay khổng lồ, từ trên trời đổ xuống.
Bao Nguyễn Kỳ lại bên trong.
"Cậu dám!"
Nguyễn Kỳ hét lớn lên.
Lập tức đánh ra một quyền.
Một bàn tay mang theo tia sét xanh, bỗng nhiên hóa thành một con rồng sấm sét, đi thẳng về phía Cầm Long Thủ.
"Chút trò vặt!"
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Tay thần vừa chạm.
Lập tức, Cầm Long Thủ nhanh chóng bóp vỡ rồng sấm sét trong nháy mắt.
Hóa thành vô số tia điện, phiêu tán trong không trung.
"Sao có thể?"
Nguyễn Kỳ sững sờ.
Nhưng mà, chỉ một cái chớp mắt.
Cầm Long Thủ đã ập đến, căn bản không cho anh ta thời gian phản ứng lại, đã bắt anh ta vào trong tay.
Sau đó, dùng sức miết.
Lập tức, cả người Nguyễn Kỳ trực tiếp nổ tung!
Nguyễn Kỳ Thông Thần Cảnh sơ kỳ, sau một chiêu, đã rụng!
← Ch. 314 | Ch. 316 → |