Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0511

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0511: Ra tay!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Đả tự: dukenny

Đồng dạng căn cứ tin tức từ trước đó, Tiêu Hoằng biết được Mạc Hi đã thông qua tổ Tâm Phiến thay thế Ma Văn trung tâm điều khiển chính của Tiêu Hoằng. nhưng hiệu quả còn kém hơn một ít so với Ma Văn trung tâm điều khiển chính của Tiêu Hoàng.

Bởi vậy đối với việc sản xuất Ma Văn khung máy móc, Tập đoàn Thiên Xà vẫn phải ở vào thái độ thận trọng.

Tuy nhiên, chỉ cần sử dụng giao thông tàu thuyền giữa các tinh của Thượng Tri Tự Do Quốc, Tiêu Hoằng vẫn có thể chuyển Ma Văn trung tâm điều khiển chính đến Liên bang An Má, từ đó tiếp tục khôi phục sản xuất Ma Văn khung máy móc bình thường.

Hơn nữa thời điểm này Tiêu Hoằng cũng muốn mượn dùng lực lượng của Liên bang An Má để đẩy nhanh tiến trình kế hoạch của bản thân.

Ở bên trong nhà gỗ, Tiêu Hoằng nhìn thấy những tin tức này, không kềm được toát ra một vẻ cười lạnh lùng, tiếp theo liền tắt Ma Văn thông tin, chuẩn bị chế tạo vài cái Ma Văn trung tâm điều khiển chính. Sau đó tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật tái sinh.

Đúng lúc này, Thương Luân mơ hồ không chừng lại lần nữa xuất hiện ở trước cửa sổ căn nhà gỗ, thần sắc bình thản nhìn Tiêu Hoằng, một lúc lâu sau, mới mở lưng, chỉ chỉ Bác Sơn.

Bác Sơn tự nhiên hiểu được ý động tác này của Tiêu Hoằng, vội vàng lấy ra một phần tư liệu đặt trên tay Tiêu Hoằng. Bên trong bản ghi chép đúng là tình hình gần đây của Đông Doanh gia tộc, trong đó một ít là tin tình báo cơ mật về giá cả, mua được từ nhân viên công tác trong nội bộ đối phương.

Trong đó có một tin là sắp tới Đông Doanh gia tộc vì để chế tạo một lượng lớn Dược Văn tiêu viêm, cần mua Huyết sâm giá trị 1000 vạn kim tệ, cùng với Vân anh thảo 500 vạn kim tệ.

Mà Huyết sâm phẩm chất năm năm thường thường chính là 1 kim tệ một gam, Vân anh thảo năm năm là 50 ngân tệ một gam.

Hai loại hàng hóa này trên tay Tiêu Hoằng đều có, hơn nữa tuyệt đối có thể nói là đỉnh cấp, ước chừng hơn mấy vạn cây, hơn nữa giá phí tổn cực kỳ thấp.

Quan sát trong chốc lát tư liệu trong tay, Tiêu Hoằng liền trả lại tư liệu cho Bác Sơn. Sau đó cứ như vậy chắp tay sau lưng đi tới hướng khe nứt không gian do Thương Luân mở ra. Mỗi cái giơ tay nhấc chân, toàn bộ là bắt chước theo Tang Hoành Vân lúc trước, cùng với Vưu Kim. Nhất là có một số thời điểm, Tiêu Hoằng cũng sẽ làm như vô tình đầy đầy đôi mắt kính nhỏ trước mắt.

Xuyên qua khe nứt không gian, cửa ra đã đậu một chiếc Ma Văn Xa siêu xa hoa chờ Tiêu Hoằng, giá trị 2000 kim tệ, thậm chí so với Ma Văn Xa của Tang Hoành Vân lúc trước còn xa hoa hơn mấy bậc, nước sơn màu xám bạc, màu sắc giống nhau như đúc màu quần áo của Tiêu Hoằng, nhìn qua là biết đã qua nghiên cứu thật tỉ mỉ.

Trên thực tế, hiện tại nhân vật Tiêu Hoằng đang sắm vai chính là một phú thương của Thượng Tri Tự Do Quốc, Bác Sơn chính là đại tổng quản của Tiêu Hoàng.

Bước lên Ma Văn Xa, Tiêu Hoằng ra dấu bảo lái xe chạy tới Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc của Uyển Vị Thành.

Theo Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng chạy vào Uyển Vị Thành, so với dĩ vãng không người hỏi thăm, giờ phút này trong nháy mắt liền dẫn tới vô số người dừng chân quan sát. Tuy rằng Uyển Vị Thành là một trong đô thị phồn hoa của Vĩnh Ngạn Tinh, nhưng có thể bỏ ra 2000 kim tệ mua Ma Văn Xa rêu rao khắp nơi, cũng không gặp nhiều.

Thường thường mua được Ma Văn Xa loại này, chỉ có hai hạng người, một là nhà giàu mới nổi, thứ hai là phú thương siêu cấp.

Mười mấy phút sau, khi Ma Văn Xa xa hoa dừng lại trước cửa Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, lập tức viên phục vụ trước cửa bộ dáng nịnh nọt chạy tới đón tiếp.


- Tìm chỗ đậu xe tốt một chút!

Bác Sơn nói với vẻ mặt cao ngạo, rồi rất nhanh thảy một kim tệ cho viên phục vụ, vừa ra tay là một kim tệ, cái này đồng dạng ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc cũng không gặp nhiều.

Trên thực tế, viên phục vụ nơi này một tháng không sai biệt lắm cùng chỉ có thể kiếm được một kim tệ.

Chỉ thấy viên phục vụ ánh mắt lập tức tỏa sáng, gật đầu ứng đáp, đồng thời cũng dẫn tới ánh mắt ganh tỵ của các viên phục vụ khác cùng với tiểu thư hướng dẫn ở trước cửa.

Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới bước vào cửa hàng Ma Văn kia, liền thấy một đoàn viên phục vụ cùng với các tiểu thư hướng dẫn ào tới săn đón.

- Xin hỏi tiên sinh, có thể trợ giúp gì cho ngài?

- Tiên sinh! Cần hỗ trợ gì không?

Trong lúc nhất thời thanh âm như thế liên tiếp vang lên bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng thời cũng thu hút đến đây rất nhiều ánh mắt. Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ nhẹ phất tay áo, ý bảo bọn họ đi theo là được.

Tiêu Hoằng ra tay hào phóng tự nhiên rành rành trước mắt mọi người. Trong lúc nhất thời viên phục vụ cùng với tiểu thư hướng dẫn ước chừng mười mấy người ào ào đi theo phía sau Tiêu Hoằng, đi lên lầu hai Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc.

Theo Tiêu Hoằng bước vào trung tâm giao dịch tài liệu trên lầu hai, đầu tiên ánh vào mi mắt Tiêu Hoằng là một đoàn thương nhân lăng xăng vây quanh Đông Doanh Tương Nam.

- Ta nói Đông Doanh lão đệ nghe! Ngươi này cũng quá ác độc đi, trên cơ bản tất cả Huyết sâm trên Vĩnh Ngạn Tinh đều bị một nhà của ngươi độc chiếm, ngươi làm vậy làm sao cho chúng ta khởi công đây? Ngươi tốt xấu gì cũng phải phân ra một chút chứ!

Trong đó một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, mặt đầy vẻ lo lắng nói với Đông Doanh Tương Nam.

- Còn nữa, Vân anh thảo cũng là hàng hóa vừa mới đến Vĩnh Ngạn Tinh, đã bị Đông Doanh các ngươi cường chế giữ lấy, trực tiếp thu mua không còn, ngươi này rốt cuộc là có ý gì? Muốn cho chúng ta ăn không khí sao?

Có một nam nhân trung niên nói.

Lại nhìn Đông Doanh Tương Nam như trước là vẻ mặt ngạo mạn đắc ý. Trong lòng còn ôm một mỹ nữ tha thướt.

Mà hắn muốn chính là loại hiệu quả này, tồn trữ tất cả tài liệu để cho đồng nghiệp không thể khởi công, sau đó bản thân tùy tiện nâng lên giá cả thành phẩm bán ra, xem như hành vi lũng đoạn hiếm thấy.

Đối mặt với những tiểu thế lực này kỳ kèo, Đông Doanh Tương Nam chỉ mỉm cười nói:

- Hiện tại Đông Doanh gia tộc phải mở rộng sản lượng sản xuất! Thật có lỗi, một giọt hàng cũng không có, ai bảo các ngươi bán ra chậm, hơn nữa những thương nhân giữa các tinh kia, cũng thích bán ra cho những đại khách hàng, thuận tiện hơn!

Đứng ở một bên Tiêu Hoằng, nhìn vẻ mặt xem thường thiên hạ của Đông Doanh Tương Nam, đồng dạng mỉm cười, tiếp theo thảy cho viên phục vụ một kim

tệ:

- Đi, giúp ta tìm một phòng xa hoa!

- Không thành vấn đề, lập tức có phòng tốt cho ngài!

Viên phục vụ nắm chặt một kim tệ, mặt đầy vẻ nịnh nọt nói xong, liền một đường chạy đi xử lý.

Trùng hợp chính là lần này phòng cho Tiêu Hoằng thuê, vừa lúc chính là lúc trước Vưu Kim ngụ lại.

Đi vào phòng, Tiêu Hoằng liền phân phó cho Bác Sơn kêu một bình Hồng tửu quý báu, sau đó ngồi trên trường kỷ bắt đầu điều động Ma Văn tồn trữ tư liệu ở bên cạnh, nhìn xem tình huống hàng hóa của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc. Quả nhiên, Huyết sâm và Vân anh thảo gần như còn rất ít không có mấy, giá cả cũng tăng lên mấy lần.

Trên thực tế, hiện giờ toàn bộ Huyết sâm và Vân anh thảo trên Vĩnh Ngạn Tinh gần như đều trở nên vô cùng khan hiếm, giá cả liên tiếp kéo lên.

Không thể nghi ngờ, đây đúng là cục diện Tiêu Hoằng muốn nhìn thấy.

-Cô!

Tiêu Hoằng vươn tay chỉ vào một tiểu thư hướng dẫn trong đó, lại lần nữa ném cho nàng một kim tệ:

- Cô đi gửi đi một tin tức, cứ nói ở chỗ ta nơi này, có bán ra rất nhiều Huyết sâm và Vân anh thảo, loại đỉnh cấp, Huyết sâm 50 ngân tệ một gam, Vân anh thảo 30 ngân tệ một gam, muốn bao nhiêu, có bao nhiêu!

- A?

Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, tiểu thư hướng dẫn mua lập tức liền phát mộng: hiện nay hai loại hàng này trên cơ bản cực kỳ khan hiếm. Thân là tiểu thư hướng dẫn tự nhiên nàng biết, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng chẳng những không lợi dụng cơ hội lên giá, mà còn trực tiếp hạ giá xuống một nửa, mà lại còn là đỉnh cấp.

- Tiên sinh! Có lẽ ngài không biết rồi, nơi này Huyết sâm và Vân anh thảo là cực độ khan hiếm, ngài tốt nhất vẫn là cân nhắc nghĩ lại một chút cho tốt. Đề nghị với ngài, mặc dù không cố tình lên giá, giữ lại giá gốc cũng sẽ có người điên cuồng tranh nhau mua!

Tiểu thư hướng dẫn dịu dàng nói bên tai Tiêu Hoằng, cái loại rất gần rất thân cận này.

- Cảm tạ lời nhắc nhở của cô! Tuy nhiên, ta làm việc là không cần những người khác nhắc nhở, trong lòng ta tự hiểu rõ!

Tiêu Hoằng phi thường lạnh nhạt lên tiếng, rồi khẽ phất tay áo.

Tiểu thư hướng dẫn nắm một kim tệ, đối mặt với phân phó của Tiêu Hoằng, cũng không tiện quá mức kháng cự, chỉ có thể rất nhanh quay đầu, chạy tới phòng phát thanh, bắt đầu từng một chữ một truyền ra thông báo theo ý của Tiêu Hoằng.

*****

Nguyên vốn mọi người còn đang kỳ kèo với Đông Doanh Tương Nam, nghe được thanh âm ngọt ngào trong loa phát thanh, không ngừng lặp đi lặp lại tin tức Tiêu Hoằng gửi đi, trong lúc nhất thời mọi người đồng loạt sững sờ tại đương trường.

Ngay cả người không có liên quan tới việc này cũng thần sắc hơi biến đổi, Huyết sâm 50 ngân tệ một gam, trời ạ, đây không phải giá của củ cải trắng chứ?

Trong nháy mắt, gần như toàn bộ đại sảnh giao dịch đang rộn ràng nhốn nháo đều trở nên lặng ngắt như tờ.

Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ, đại sảnh giao dịch liền hoàn toàn nổ tung.

Mọi người gần như đều thuần một sắc điều động ra tư liệu của đại sảnh giao dịch, dò tra tin tức về Huyết sâm và Vân anh thảo. Quả nhiên một thương gia tên là Hồng Lượng bán ra hai loại này, đồng thời ở mục số lượng được đánh dấu là: Không Giới Hạn.

Đại khái chỉ trôi qua vài giây thảng thốt, lại nhìn thương nhân nhu cầu cấp bách Huyết sâm và Vân anh thảo, liền như ong vỡ tổ chạy về phía phòng Tiêu Hoằng. Thậm chí mười mấy thương nhân còn xảy ra lôi kéo tranh giành ở ngay cửa, tranh nhau vào trước trong phòng Tiêu Hoằng.

Mãi đến nhân viên bảo vệ ra mặt, mới ổn định được tình thế tránh tiến thêm một bước chuyển biến xấu.

Tiêu Hoằng ở trong phòng mặt không đổi sắc, cứ như vậy ngồi bên một cái bàn hình trứng, lẳng lặng nhìn cảnh tranh chấp bên ngoài.

Ước chừng qua mười phút, toàn trường mới ổn định lại, ngay sau đó một nam nhân đầu trọc chừng hơn năm mươi tuổi mới đi vào với vẻ mặt cung kính.

Trái lại Tiêu Hoằng giống như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Bác Sơn ở một bên ra dấu mời nam nhân đầu bóng lưởng ngồi. Sau đó lấy ra hai cây hàng mẫu Tiêu Hoằng cho mang tới, đặt ở trước mặt người đó, toàn bộ đều là đặt ở trong hộp gỗ tinh xảo.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng thần sắc nghiêm nghị, nam nhân đầu bóng lưởng này đột nhiên lại có một loại cảm giác khẩn trương. Trên thực tế có gan ở mặt sau hàng hóa bán ra viết "không giới hạn", đâu có người nào là người bình thường?

Tuy nhiên, mặc dù trong lòng khẩn trương, nam nhân này vẫn tỉ mỉ xét nghiệm một chút Huyết sâm và Vân anh thảo ở trước mặt: hình thể lớn đến biến thái, phẩm chất cực tốt, số năm cũng đủ lâu, là cực phẩm hiếm thấy.

Có phát hiện như vậy, trên mặt nam nhân đầu bóng lưởng thoáng hiện lên vẻ mặt vui mừng, đồng dạng cũng cực độ cung kính với Tiêu Hoằng. Trong mắt hắn, Tiêu Hoằng đã trở nên thần bí khó lường, có một điều có thể khẳng định: không phải là người địa phương nhưng lai lịch không nhỏ.

- Nói thử xem, muốn bao nhiêu?

Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu, nâng lên gọng kính mắt, giọng điệu trầm trầm lên tiếng nói. Lời nói đơn giản rõ ràng, tuyệt không nói nhiều một chữ.

- Ái chà... một gốc cây này đại khái có 1000 gam đi, ta muốn mười! Không! Ta muốn hai mươi cây!

Người này suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới giá cả của Tiêu Hoằng là một nửa thị trường, vội vàng sửa lời nói.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ là xử một ánh mắt với Bác Sơn.

Bác Sơn hiểu ý, tiếp theo liền cầm lấy hiệp nghị thư mua sắm, ý bảo song phương ký tên, sau đó xác định địa điểm, cùng với thời gian giao hàng.

Tiếp theo không hề nói nhiều, cũng không có yêu cầu trả tiền đặt cọc, liền tiếp đón người khác đi vào.

Đông Doanh Tương Nam ở trong đại sảnh giao dịch, nhìn thấy từng gã thương nhân bị chính mình bức bách đến cùng đường, lúc này một số cao hứng phấn chấn ôm hiệp nghị mua sắm đi ra, trên mặt hắn có thể nói biến sắc đến không thể biến đổi thêm nữa.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm này lại có người xuất hiện quấy đảo kết cục, càng chết người hơn là thị trường tiến hành bán ra giảm một nửa giá. Điều này dường như tỏ rõ một điểm chính là dụng tâm kín đáo của Đông Doanh gia tộc, thu mua một lượng lớn Huyết sâm và Vân anh thảo, không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn trúng ở trong tay mình.

Giá mặt hàng bình thường của mình thu tới 1 kim tệ một gam, người ta thượng phẩm đỉnh cấp giá chỉ 50 ngân tệ, điều này trong vô hình dường như khiến cho Đông Doanh gia tộc trực tiếp lỗ vốn tới mấy trăm vạn kim tệ.


Hơn nữa nếu loại hàng hóa này cũng đủ nhiều, như vậy tuyệt đối sẽ gây một lần chấn động thị trường cho Vĩnh Ngạn Tinh cùng với tinh cầu phụ cận, phàm là thiết kế Dược Văn cần tới hai loại nguyên liệu này, giá cả sẽ giảm mạnh.

Không thể nghi ngờ, vốn tính toán của Đông Doanh gia tộc chẳng những hoàn toàn thất bại, mà dường như còn rơi vào cục diện thua lỗ nặng.

về phần Tiêu Hoằng thì không có mảy may lo lắng, do vì thông qua Ma Văn thúc đẩy chế tạo, bởi vậy phí tổn gần như rất thấp, dù là 50 ngân tệ một gam, Tiêu Hoằng cũng đã kiếm được món lời lớn.

Ước chừng qua một buổi sáng giao dịch, Tiêu Hoằng tổng cộng bán đi ước chừng 500 vạn kim tệ Huyết sâm, và 300 vạn kim tệ Vân anh thảo. Trên thực tế, đây cũng chỉ mới hơn một nửa số lượng hàng hóa của Tiêu Hoằng mà thôi.

Số còn lại Tiêu Hoằng đơn giản trực tiếp mang tới chỗ gửi bán, tiến hành giao dịch tự do.

Nhìn xem thời gian đã tới một giờ chiều, nếm qua miếng thịt bò viên phục vụ đưa tới, sau đó Tiêu Hoằng đứng dậy lấy ra túi tiền ước chừng một trăm kim tệ, nhẹ giọng nói với tiểu thư hướng dẫn và viên phục vụ hầu hạ mình cả buổi sáng:

- Làm phiền giúp ta thanh toán phòng phí, còn lại các ngươi tự mình phân chia đi!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền xách túi hành trang tùy thân, ngậm xỉ gà, chậm rãi đi ra ngoài.

Viên phục vụ và tiểu thư hướng dẫn còn lại bên trong phòng xa hoa, ánh mắt đều trợn tròn xoe, nhìn theo hướng Tiêu Hoằng rời đi, lại nhìn xem kim tệ trước mặt đã chất thành một đống, bên trong ánh mắt họ tràn ngập điểm sáng nhỏ.

Không thể phủ nhận, bọn họ làm việc cho Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc đã nhiều năm, đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy thương nhân ra tay hào phóng như thế.

Một trăm kim tệ a, con số này gần như là người thường phấn đấu mười năm mới có thể đạt tới, nhưng Tiêu Hoằng thì sao? Một lần ra tay xem như tiền trà nước.

Không có dừng lại lâu ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, Tiêu Hoằng và Bác Sơn chậm rãi đi ra ngoài, chỉ là ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới ra tới cửa Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, chuẩn bị lên xe, Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, nhìn thấy cách đó không xa. Đông Doanh Tương Nam mang theo bảy tám gã thuộc hạ, trực tiếp xuất hiện ở cách Tiêu Hoằng không tới mười thước. Một số lộ vẻ mặt hung ác.

- Ngươi kêu là Hồng Lượng phải không! Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai? Có phải cố ý đối địch với Đông Doanh gia tộc hay không?

Đông Doanh Tương Nam thần thái có vẻ dữ tợn, lên tiếng hỏi.

Trên thực tế lần này thoáng cái lỗ vốn mấy trăm vạn kim tệ, Đông Doanh Tương Nam có thể không cấp bách sao được? Mấy trăm vạn kim tệ này cũng không phải là một con số nhỏ.

Tiêu Hoằng thần sắc chưa động, quay đầu nhìn Đông Doanh Tương Nam, tươi cười:

- Đối địch với ngươi? Ngươi cũng xứng à!

Nghe Tiêu Hoằng nói lời này, sắc mặt Đông Doanh Tương Nam lập tức trở nên dữ tợn, bên trong ánh mắt toát ra vẻ phẫn nộ cùng cực!

- Ngươi nói cái gì, ngươi dám lặp lại lần nữa không? Xem ra ngươi hôm nay là cố ý tìm tới phá đám!

Đông Doanh Tương Nam nói mấy chữ qua kẽ răng.

Bác Sơn đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, lập tức cảnh giác, một tay đặt lên túi Ma Văn. Ở Thánh Đàn cấp bậc Ngự lực của bọn họ không cao, nhưng ở Vĩnh Ngạn Tinh thì khác, hắn cùng với Tiêu Hoằng đều là Ngự Sư cấp bốn, thu phục mấy tên lâu la trước mắt này vẫn là rất dễ dàng.

Chỉ là không đợi Bác Sơn ra tay, chỉ thấy trong Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc ào ào xuất hiện hơn hai mươi nhân viên bảo vệ. Trong tay toàn bộ đều cầm Chiến Văn hoặc là Văn Khí.

Trên thực tế bọn họ đã nghe nói Tiêu Hoằng ra tay hào phóng, tiền trà nước một lần ném ra 100 kim tệ. Với đại gia như thế, bọn họ ước gì sớm được kéo gần quan hệ với Tiêu Hoằng đây.

Trái lại Đông Doanh Tương Nam, tuy rằng ngày thường cũng có cho tiền trà nước, nhưng thường thường còn có chút bủn xỉn, nhất là bọn họ những nhân viên bảo vệ này thường thường chính là không đáng quan tâm.

- Hồng gia! Thật ngại để cho ngài bị sợ hãi! Ngài yên tâm, ngài là đại khách hàng của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, ở phụ cận Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, không ai có thể làm thương tổn ngài!


Chủ quản bảo an vẻ mặt lấy lòng nói với Tiêu Hoằng.

Lại nhìn hai mươi mấy nhân viên bảo vệ, đã đồng loạt khởi động Chiến Văn hoặc Khí Văn, nhắm ngay vào đám người Đông Doanh Tương Nam.

Đồng dạng thời điểm này, Tiêu Hoằng dường như cũng hiểu được một chút câu nói trước kia của Vưu Kim, tiền tài rốt cuộc là cái gì?

- Phiền quý vị, thu phục bọn họ!

Tiêu Hoằng nói xong từ trong túi áo lấy ra một nắm kim tệ thảy vào trong tay Chủ quản bảo an, sau đó liền xoay mình cùng Bác Sơn bước lên Ma Văn Xa siêu xa hoa.

Thấy Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn Xa siêu xa hoa, Đông Doanh Tương Nam thần sắc không kềm được vừa động, sau đó lạnh lùng nói:

- Muốn cứ như vậy rời đi? Đừng mơ tưởng!

- Đông Doanh Tương Nam tiên sinh! Mời ngài tự trọng! Các người xem nơi này trở thành địa phương nào? Hồng gia là khách quý nơi này, thỉnh không nên làm càn!

Chủ quản bảo an chắp tay sau lưng, giọng điệu coi như cung kính nói, nhưng sau lưng vẻ cung kính lại tràn ngập mùi vị uy hiếp.

Trên thực tế, tuy rằng nhân viên bảo vệ của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc không tính là tinh binh cường tướng gì, nhưng Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc có thể bỏ ra lương cao thỉnh bọn họ đến đây, đâu có người nào là hạng tầm thường? Nhất là Chủ quản bảo an, đã đạt tới thực lực Ngự Sư cấp ba, ở Vĩnh Ngạn Tinh này tuyệt đối là một người có sức chiến đấu rất cao.

Liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ một số thần sắc lạnh như băng, lại nhìn Ma Văn Xa siêu xa hoa của Tiêu Hoằng không chút vội vàng chạy đi, trong lòng Đông Doanh Tương Nam có thể nói đè nặng một cơn lửa giận.

Nhưng dường như không có biện pháp gì, trên thực tế một khi đánh nhau, thật đúng là hắn vị tất là đối thủ của Chủ quản bảo an.

- Không nghĩ tới đàn chó giữ cửa các ngươi, thấy tiền là sáng mắt, chẳng lẽ ngay cả ta đều muốn đối phó sao?

Đông Doanh Tương Nam giọng điệu lạnh như băng lên tiếng hỏi.

- Thỉnh Đông Doanh thiếu chủ nói chuyện khách sáo một chút! Bảo hộ an toàn cho khách nhân nơi này là chức trách của chúng ta. Mong rằng Đông Doanh thiếu chủ không nên làm khó dễ!

Chủ quản bảo an đáp lại từng chữ một, đồng thời hơi nắm chặt nắm tay, phát ra vài tiếng xương chạm nhau kêu "rốp rốp".

-Hừ!

Thấy Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng đã nghênh ngang chạy đi, Đông Doanh Tương Nam cũng không cần thiết tiếp tục giằng co, không kềm được hừ lạnh một tiếng cổ họng, rồi phẫn nộ bỏ đi.

Ngay sau đó, liền bắt đầu biểu tình nghiêm trọng phát ra lời kêu gọi phụ thân mình, cũng chính là tộc trưởng của Đông Doanh gia tộc.

Phụ thân của Đông Doanh Tương Nam tên là Đông Doanh Uyên, trên thực tế, kế hoạch lũng đoạn tài liệu cũng là một tay hắn thiết kế ra. Nếu lần này thành công, không thể nghi ngờ sẽ giúp cho tài phú của Đông Doanh gia tộc được tích lũy đến mức trước nay chưa từng có, đồng thời sẽ tạo thành một ít suy yếu cho các thế lực khác.

Tuy rằng không tính là vẻ vang lắm, nhưng muốn phát đại tài, muốn có thành tựu, chỉ trông vào quang mình lỗi lạc là không đủ.

Nhận được liên lạc của Đông Doanh Tương Nam, đồng thời nghe được Đông Doanh Tương Nam báo cáo chi tiết, sắc mặt Đông Doanh Uyên lập tức liền đen sậm xuống. Thân là tộc trưởng của Đông Doanh gia tộc, hắn tự nhiên hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó. Không nói đến tên Hồng Lượng kia có phải nhằm vào Đông Doanh gia tộc hay không, nhưng chính là lần này, không thể nghi ngờ khiến cho Đông Doanh gia tộc tổn thất tới mấy trăm vạn kim tệ, đây còn là ít nhất.

- Tên kêu là Hồng Lượng kia, ngươi hiểu biết bao nhiêu về hắn?

Cẩn thận trầm tư suy nghĩ một lát, Đông Doanh Uyên mới lên tiếng hỏi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)