← Ch.0858 | Ch.0860 → |
Gần như ngay khi khe nứt không gian hoàn toàn hình thành, thì Cao Long Đình, Dịch Phong Mạch liền chậm rãi đi ra, từ từ đi vào trong Thần Chính Điện.
Giờ phút này, bất kể là Cao Long Đình hay là Dịch Phong Mạch, thì vẻ mặt đều trở nên rất nghiêm túc, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí!
Nhìn thấy Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch xuất hiện, Hoắc Nhiên cũng không dám chậm trễ, mệnh lệnh ước chừng 60 vạn quân đội của Sùng Cao Châu tiến vào trạng thái cảnh giác, đồng thời hắn cũng mở ra khe nứt không gian, lập tức xuất hiện trong Thần Chính Điện, đứng bên cạnh Cao Long Văn.
Thấy bốn người này đồng thời xuất hiện trong Thần Chính Điện, toàn bộ không khí nơi đây gần như bị đọng lại, bốn người này có thể nói chính là kẻ có quyền lợi cao nhất tại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ngoài Cao Triết Cơ đã chết kia ra.
Hiện tại Cao Triết Cơ đã không còn, vậy thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Đồng thời, gần như tất cả sĩ quan đang ngồi thì cũng đã đều đưa tay lên trên túi Ma Văn, vẻ mặt cảnh giác, có thể ngồi trong này thì làm gì có kẻ nào là bất tài đâu?
Mọi người đều đang quan sát thế cục.
- Cao Long Đình, không thể tưởng được ngươi còn dám trở về. Người đâu, Cao Long Đình bỏ bê nhiệm vụ, bắt lấy hắn cho ta, Dịch Phong Mạch đuổi giết Tiêu Hoằng không thành, còn cố ý để cho Tiêu Hoằng chạy thoát, cũng bắt lấy cho ta!
Cao Long Văn trợn trừng hai mắt, lớn tiếng ra lệnh.
Ngay lập tức, bảy, tám gã thủ vệ trong Thần Chính Điện đã đồng loạt lao về phía Cao Long Đình!
Tuy nhiên Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch lại chỉ lạnh lùng cười.
- Ngươi cho là chúng ta tới đây để chui đầu vào lưới hay sao?
Dịch Phong Mạch nhìn Cao Long Văn và Hoắc Nhiên một cái, sau đó liền trực tiếp khu động Ma Văn thông tin trong tay, phát ra một tin tức.
Ngay sau đó, ngoài cửa Thần Chính Điện đã có 1000 binh sĩ xông tới, đều khởi động Chiến Văn, trực tiếp nhắm ngay về phía Cao Long Văn và Hoắc Nhiên.
- Nói cho ngươi biết, tám sư đoàn gần Thánh Tử Thành thì ta đã nắm giữ sáu cái rồi, nếu muốn đụng đến bọn ta thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Cao Long Đình lạnh lùng nói.
"- Vậy thì có thể làm được gì?
Hoắc Nhiên nói, sau đó khẽ phất tay một cái, ước chừng hơn 50 sĩ quan dưới đài đều đứng lên, khởi động Chiến Văn.
Đồng thời lại có một đám binh sĩ từ ngoài cửa giết vào, cũng có hơn 1000 người, Thần Chính Điện mặc dù rộng lớn, nhưng cũng bị đám người này chất đầy.
- Ta đã sớm bí mật điều động 1 vạn quân từ Sùng Cao Châu tới đây, chính là để đề phòng bất trắc, ngươi là tên phản đồ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, chẳng lẽ còn muốn xúc phạm uy nghiêm của Cao Long Văn Thần phụ hay sao?
Hoắc Nhiên lạnh lẽo nhìn đối phương, quát lớn.
Không thể phủ nhận, dưới tình huống như vậy, hai huynh đệ Cao Long Văn và Cao Long Đình, còn có Hoắc Nhiên và Dịch Phong Mạch thì đều đã hoàn toàn xé rách da mặt rồi, tất cả đều là vì quyền lực vô thượng của vị trí Thần phụ kia, dụ hoặc như vậy không phải người bình thường có thể kháng cự được, hoàn toàn là dùng mạng đi tranh giành một phen.
- Cao Long Văn, Hoắc Nhiên, không thể tưởng được các ngươi thật to gan như vậy, cũng dám tự tiện tự phong là Thần phụ, có trải qua biểu quyết hay không?
Đúng lúc này, trong khe nứt không gian phía sau Dịch Phong Mạch đột nhiên truyền tới một thanh âm vô cùng thâm trầm, hùng hậu, cực kỳ có cảm giác áp bách.
Sau đó, từ trong khe nứt không gian có một người đang chậm rãi đi ra, dáng người không cao, đại khái chỉ có khoảng 1m7, khuôn mặt hồng hào, mái tóc hoa râm, trên người mặc một bộ y phục rộng thùng thình.
Nhìn thấy người này, Hoắc Nhiên không kiềm được hai mắt trương lên, kẻ này chính là Phạm Gia Tây, mãnh tướng số một của Trương Thượng Quân, có thực lực Ngự Hồn cấp ba, trên cơ bản chính là trợ thủ đắc lực của Trương Thượng Quân, ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không có quân hàm, bởi vì dựa theo thực lực mà nói, hắn hoàn toàn có thể sánh ngang với Trương Thượng Quân, nhưng chỉ là do Trương Thượng Quân có ân với hắn, nên hắn mới cam nguyện đứng thấp hơn Trương Thượng Quân nửa bậc, mà hắn xuất hiện thì thường thường cũng là đại biểu cho Trương Thượng Quân.
Đồng thời tên Phạm Gia Tây này cũng là đồ đệ của Mạc Cáp Đốn, đại Giáo hoàng của Xích Nghĩa liên hợp thể, một trong sáu đại lão quái Ngự Không.
- Phạm Gia Tây, ngươi...
Nhìn thấy Phạm Gia Tây, Hoắc Nhiên rốt cục toát ra vẻ sợ hãi, khi trước Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đóng quân ở trong này, hắn đã cảm thấy không hay rồi, chỉ là hắn vẫn không nghĩ tới Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc lại phái Phạm Gia Tây tới đây, rõ ràng chính là muốn can thiệp vào Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đồng thời gây chiến.
Không nói đến thực lực của Phạm Gia Tây, chỉ bằng việc hắn là người của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc thì cũng đã đủ rồi, một khi động thủ, thì đó chính là hoàn toàn quyết liệt và tuyên chiến với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, điều này đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là một hồi tai nạn.
- Ta chỉ đến xem mà thôi, Hoắc Nhiên ngươi không cần khẩn trương, mục đích cũng chỉ là để giữ một cái công bằng, vừa rồi Cao Long Văn khư khư cố chấp, chưa biểu quyết mà đã tự xưng làm Thần phụ, có chút không phù hợp với quy củ rồi!
Phạm Gia Tây chậm rãi đứng trước Cao Long Văn, hơi chắp tay sau lưng nói, sắc mặt bình thản, đôi mắt thì lại sáng như đuốc.
Chỉ là ngay khi Phạm Gia Tây hơi bước lên một bước, thì bên ngoài cửa sổ của Thần Chính Điện đã có thể thấy rõ trên Áo Cách Tư Thần điện có tổng cộng tám chiếc vận binh hạm có lớn có bé của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Ngay sau đó, vô số binh sĩ Thượng Bang đã từ trên trời hạ xuống, xuất hiện khắp Áo Cách Tư Thần điện, Chiến Văn trong tay rất hoàn mỹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, một số kẻ thì có vẻ ngoài rất cường tráng, chỉ riêng từ bề ngoài thì còn to lớn hơn binh sĩ Cao Tương hẳn một vòng.
- Mới vừa... vừa rồi đã biểu quyết rồi!
Cao Long Văn tự nhiên biết lai lịch của Phạm Gia Tây, tuy nhiên hắn vẫn cắn răng nói, nhưng da đầu đã run lên, yết hầu như nghẽn lại.
- Cái đó không tính, làm lại!
Phạm Gia Tây mặt không đổi sắc, nhìn như bình thản, nhưng kì thực lại rất cường ngạnh!
- Hiện tại do ta đến chủ trì, giơ tay biểu quyết, ai ủng hộ Cao Long Văn thì có thể giơ tay lên, chỉ cần quá nửa, Cao Long Văn chính là Thần phụ, không quá nửa, vậy có nghĩa là Cao Long Văn không có tư cách trở thành Thần phụ, Cao Long Đình kế nhiệm.
Phạm Gia Tây bày ra một bộ dáng công chính liêm minh.
Bên dưới đài, mọi người đều nhìn nhau, giơ tay cũng không phải, mà không giơ tay cũng không phải.
Tuy nhiên, một vài người tận trung với Cao Long Văn thì vẫn giơ tay lên, đại khái không đến 100 người.
Nhưng ngay khi những người này vừa mới giơ tay lên, thì Phạm Gia Tây đã khẽ vẫy tay một cái.
Phốc, phốc, phốc...
Gần như ngay khi Phạm Gia Tây khẽ vẫy tay, chỉ trong nháy mắt, mọi người còn không kịp phản ứng gì, thì đã có vô số tiếng thân thể bị xuyên thủng vang lên.
Ngay sau đó, trên cổ của những người này đều hiện ra một lỗ máu nhỏ bằng cái đinh, đều chết ngay trên chỗ ngồi, cánh tay đang giơ lên cũng hơi thõng xuống.
Cảnh này làm cho mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, trong mắt không kiềm được toát ra vẻ sợ hãi.
Trong lòng run lên.
Cao Long Văn cùng Hoắc Nhiên thấy vậy, khóe miệng không kiềm được run lên vài cái, trong lòng đã cảm thấy không ổn rồi.
Nhất là Cao Long Văn, toàn thân như muốn ngất đi, hắn vạn lần cũng không ngờ tới, Cao Long Đình lại có thể âm thầm mượn sức của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tới mức độ này.
- Còn có người nào giơ tay nữa không?
Phạm Gia Tây hơi nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói, trên mặt thậm chí hiện lên nụ cười nhạt.
Mà lần này, ai còn dám nhấc tay nữa a? Việc đó gần như làn muốn chết, càng không có người dám ý kiến gì đối với Phạm Gia Tây cả, lựa chọn duy nhất chính là trầm mặc.
Cùng lúc đó, binh sĩ Thượng Bang ngoài cửa đều xông tới, không chút do dự khống chế đám người của Cao Long Văn, kẻ nào phản kháng thì đều bị xử quyết ngay tại chỗ.
Phạm Gia Tây làm như không thấy việc này, dường như chuyện như vậy căn bản là chưa từng xảy ra vậy.
- Nếu không có người nào giơ tay, đó chính là không người nào tán thành Cao Long Văn trở thành Thần phụ, như vậy ta tuyên bố, Cao Long Đình kế nhiệm Thần phụ, mà Cao Long Văn, khi Cao Triết Cơ gặp hiểm cảnh, thì ngươi chỉ huy quân đội như thế nào? Ta nghi ngờ ngươi thông đồng với địch nhân tại Thiên Tế Tỉnh, cùng Tiêu Hoằng hợp mưu giết cha, quả thực chính là đại nghịch bất đạo, vạn lần đáng chết...
- Đi!
Không đợi Phạm Gia Tây nói xong, Hoắc Nhiên đã trực tiếp bắt lấy tay Cao Long Văn, bước một bước dài vào trong khe nứt không gian mà mình mở ra khi nãy, bỏ trốn mất dạng.
Hoắc Nhiên quay về tới Sùng Cao Châu, liền trước tiên hạ mệnh lệnh: Cao Long Đình cướp lấy vị trí Thần phụ, đại nghịch bất đạo, Sùng Cao Châu sẵn sàng chuẩn bị ứng chiến!
Chỉ có điều, ngay khi Hoắc Nhiên phát ra mệnh lệnh không quá ba tiếng đồng hồ, thì trên không trung Sùng Cao Châu, đã có khoảng hơn trăm chiếc Ma Văn chiến hạm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang liền chậm rãi xuất hiện, sau đó vô số binh sĩ Thượng Bang đã từ trong Ma Văn vận binh hạm mà hạ xuống Sùng Cao Châu, đánh thẳng vào Sở chỉ huy của Hoắc Nhiên và Cao Long Văn!
Cùng lúc đó, Cao Long Đình vừa mới tiếp quản vị trí Thần phụ, đã tự mình suất lĩnh khoảng 50 vạn quân đội, tấn công toàn diện vào Sùng Cao Châu.
Chỉ không lâu sau, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã tiến cuộc nội chiến thảm thiết này.
Chiến hữu ngày xưa nay đã khác trận doanh, trở mặt thành thù, ngọn lửa chiến tranh và khói thuốc súng lập tức tràn ngập khu vực giáp ranh giữa Hồng Tâm Châu và Sùng Cao Châu, quân đội Cao Tương tử thương thảm thiết.
Tiêu Hoằng đang trên đường về, thông qua Ma Văn thu thập tín hiệu đã bố trí khi trước, cùng với Ma Văn nhìn trộm bắn ra ngoài, tự nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng này, trong đêm tối, Sùng Cao Châu và Hồng Tâm Châu vẫn ánh lên các tia sáng đạn pháo như ban ngày.
Trong số này còn có rất nhiều binh sĩ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, sức chiến đấu cường hãn hơn đám binh sĩ Cao Tương gầy gò kia không biết bao nhiêu lần.
Đội quân tù nhân trong phòng chỉ huy và các hạm viên khác nhìn thấy cục diện "chó cắn chó" này, không kiềm được vỗ tay vui mừng, thật là thống khoái a!
- Thật sự là không thể tưởng được, thật đúng là bị lão đại đoán trúng, quả nhiên không quá lâu thì Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sẽ xảy ra nội đấu, xem ra còn rất quyết liệt nữa, lần này cần phải chết bao nhiêu người a, ha ha!
Mặt Thẹo nhìn màn hình, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Những người khác cũng phụ họa theo.
Ngược lại thì Tiêu Hoằng vẫn bình tĩnh nhin màn hình, không có chút hưng phấn hoặc vui sướng nào, thậm chí trong vẻ bình tĩnh này còn có chút đau buồn man mác.
- Ta mệt rồi, không xem nữa, đi ngủ!
Nhìn một lát, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài phòng chỉ huy.
- Lão đại, không nhìn thắng bại một chút hay sao?
Thiết Nam hỏi.
- Không cần thiết!
Tiêu Hoằng bỏ lại những lời này, sau đó liền đi ra bên ngoài phòng chỉ huy, trong mắt vẫn chứa chút buồn bã mờ nhạt kia, làm cho người ta có cảm giác rằng việc bày ra cuộc nội chiến siêu cấp này của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không chút liên quan gì tới hắn vậy.
Bởi vì trong lòng Tiêu Hoằng phi thường rõ ràng, khảo nghiệm đối với chủng tộc Lạc Đan Luân cũng mới chỉ bắt đầu mà thôi.
← Ch. 0858 | Ch. 0860 → |