← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Nói xong, Tiêu Hoằng đột nhiên nâng bàn tay lên, lập tức bên trong bầu trời liền hình thành một bàn tay Hàn Băng thật lớn, sau đó vỗ thật mạnh xuống hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang.
"Ầm ầm ầm..."
Cùng với tiếng nổ, ước chừng 1000 tên binh sĩ Thượng Bang mất mạng.
Không đợi binh sĩ Thượng Bang tiến thêm một bước kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã phóng vọt vào giữa hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang, mặc sức giết chóc!
Ngắn ngủn mười mấy phút qua đi, một vạn binh sĩ Thượng Bang ở trước mặt Tiêu Hoằng, không một người nào may mãn thoát khỏi.
Giờ này khắc này, Tiêu Hoằng đang đứng ở trong Thạch Đông Thôn, đầm lầy Ngự lực phía trên mặt đất đã từ từ tán đi, một lần nữa lộ ra hình dạng mặt đất, đã bị máu tươi nhuộm dần trở thành một màu đỏ thâm. Tuy nhiên, Thị Huyết Ma Đồng như trước quanh quẩn trong hốc mắt Tiêu Hoằng, mà ở trong tay Tiêu Hoằng một gã binh sĩ Thượng Bang cuối cùng đang không ngừng giãy giụa, ánh mắt đầy khủng hoảng nhìn Tiêu Hoằng.
- Cầu xin ngài, buông tha ta! Ta chỉ là...
Không đợi gã binh sĩ Thượng Bang này nói ra câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng hai tay vung ra xé rách toạc gã binh sĩ Thượng Bang này thành hai nửa.
Giờ khắc này trên mặt đất rốt cục khôi phục an bình. Chính xác mà nói là tĩnh mịch! Đã không còn có dao động Ngự lực, sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống, ánh sao trên bầu trời vẫn rực rỡ như trước, nhưng trên mặt đất đã bị tàn phá không chịu nổi.
Nhìn phía sau, toàn bộ Thạch Đông Thôn bốn phía bị thi thể bao phủ, đã không nhìn ra bộ dáng lúc trước... Trong ánh mắt Tiêu Hoằng không kìm được hiện lên vô tận bi thương.
Một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gương mặt đầy máu, để lại hai vệt máu đỏ.
Giết chóc, không thể che lấp được bi thương của Tiêu Hoằng. Nơi này làm cho hắn lại lần nữa nghĩ đến cảm giác giống như "người" kia, nhưng hiện giờ nơi này đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi.
"Trân Trân, Tiểu Tiểu Bạch!"
Trong đầu Tiêu Hoằng lại lần nữa hiện ra hai cái tên này. Tiếp theo Tiêu Hoằng liền không quản tới hết thảy chạy tới hướng ngôi nhà đá, bởi vì trước khi Tiêu Hoằng đại khai sát giới, đã cố ý tiến hành bảo hộ Trân Trân, bởi vậy, Trân Trân cũng không có bị thêm bất kỳ thương tổn nào ở bên trong giết chóc.
Nàng cứ như vậy lẳng lặng nằm trên mặt đất, có vẻ vô cùng an tường.
Toàn lực chạy tới trước mặt Trân Trân, nhìn Trân Trân vẫn không nhúc nhích, từ bên trong hốc mắt Tiêu Hoằng chảy ra máu loãng và nước mắt lẫn lộn.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Trân Trân.
Cổ Trân Trân đã bị vặn gãy, không còn có chút khí tức.
- Không... Không thể như vậy!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tiếp theo liền từ trong túi Ma Văn, rất nhanh lấy ra Ma Văn điều trị, dùng hết sở học bình sinh, dùng hết toàn lực chữa trị chỗ cô Trân Trân, sau đó kích thích trái tim Trân Trân, ý đồ cho nó đập lại một lần nữa.
Đồng thời tận khả năng dùng hết mọi biện pháp, không cho nước ối trong bụng Trân Trân vỡ tan.
Thân mình cao lớn của Tiêu Hoằng cứ như vậy đơn độc ngồi chồm hổm trên mặt đất, bận rộn bất lực.
- Mau tỉnh lại đi!
Tiêu Hoằng dùng giọng điệu run rẩy, bất lực nói. Nhìn qua hoàn toàn không phải là một ác ma giết người, mà là một đứa trẻ bất lực.
Mồ hôi, nước mắt, máu loãng, không ngừng chảy theo hai má, nhỏ giọt rơi trên mặt đất, nhỏ giọt trên quần trên áo trên mình Trận Trân.
Một giờ qua, Trân Trân như trước không hề có phản ứng, thân mình vẫn lạnh
Hai giờ qua đi, vẫn như trước như thế, Tiêu Hoằng dùng hết thế võ cả người, nhưng dù y thuật cao tới đâu cũng không đạt được hiệu quả khởi tử hồi sinh.
- A!!!
Tiêu Hoằng ôm Trân Trân, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào bất lực, thanh âm cắt qua bầu trời đêm có vẻ vô cùng thê lương, bất lực.
- Vì sao? Đây là vì sao? Vì sao luôn không cho ta? Vì sao cho rồi còn muốn cướp đi?
Giọng điệu Tiêu Hoằng run rẩy, nước mắt không ngừng nhỏ giọt rơi trên mặt đất.
Ngự Thần sao?
Trong lòng Tiêu Hoằng đang bất lực, bỗng nhiên nghĩ tới mấy chữ như thế. Bởi vì Tiêu Hoằng nhớ rõ, trong truyền thuyết chỉ có đạt tới cấp bậc Ngự Thần, mới có thể nắm trong tay sinh mệnh, khởi tử hồi sinh, đạt tới năng lực của Thân mới có.
Nhưng truyền thuyết chung quy là truyền thuyết! Cho tới nay không có người nào chân chính nhìn thấy Ngự Thần, thậm chí sau Ngự Không sẽ đạt tới thứ gì, đều không người nào biết.
"Ầm ầm ầm..."
Đúng lúc này, phía trên bầu trời bỗng nhiên lần nữa truyền xuống tiếng xao động. Nhìn lên trên bầu trời, từng chiếc từng chiếc Ma Văn vận binh hạm đã xông vào tầng khí quyển, đồng thời mở ra cửa khoang thuyền, từng gã binh sĩ Thượng Bang đã sử dụng phương thức nhảy dù, rất nhanh nhảy thẳng xuống Tiểu Lung Thành đã bị san thành đất băng.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc những binh sĩ Thượng Bang này từ bốn phương tám hướng, vừa mới nhảy ra khỏi thân hạm, gần như mỗi một tên binh sĩ Thượng Bang đều không khỏi trong lòng cả kinh phát lạnh. Mặc dù ở trên trời cao mấy ngàn thước, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rành rành: Từng mảng lớn phía trên mặt đất lởm chởm lỗ chỗ, toàn bộ đều là thi thể, có nguyên vẹn, cũng có bị xé rách thành mảnh nhỏ, liếc mắt nhìn một vòng bao quát, toàn bộ giống như một tấm thảm dùng người chết lót thành.
Toàn trường làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Này...
Binh sĩ Thượng Bang đều bật thốt ra như thế. Còn chưa tiếp xúc mặt đất đã cảm thấy trong lòng phát lạnh, một cổ khí thế đáng sợ, theo không ngừng xuống tới gần mặt đất, mà từng chút từng chút trở nên đậm đặc hơn lên.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, đã chậm rãi đứng lên, trừ nước mắt chưa khô, sắc mặt đã dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, hoặc nói là lạnh giá, vô cùng lạnh lùng.
- Trân Trân! Muội mang theo Tiểu Tiểu Bạch của chúng ta, trước ngủ một giấc đi, đợi ta thành tựu Ngự Thần sẽ đánh thức muội tỉnh lại! Nếu không thành tựu, Tiêu Hoằng ta sẽ đi ra thế giới đó làm bạn với hai mẹ con các người... Hãy chờ ta!
Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói, tiếp theo liền mặt đầy nước mắt, chậm rãi nâng cánh tay lên, giơ cao lên.
Lại nhìn theo quỹ tích của cánh tay Tiêu Hoằng xẹt qua, một rương hàn băng vuông vức, chậm rãi trồi lên từ trên mặt đất, đồng thời vô cùng nhẹ nhàng đóng băng Trân Trân ở trong đó.
Sau đó Tiêu Hoằng liền dùng hai tay, xé mở khe nứt trữ vật không gian, đồng thời nhẹ nhàng đẩy rương đóng băng có Trân Trân vào bên trong khe nứt trữ vật không gian.
Đúng lúc này, ngàn vạn tên binh sĩ Thượng Bang, đã đều hạ xuống mặt đất, đồng thời lấy ra Chiến Văn hoặc là Văn Khí, nhắm ngay Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng chỉ là khẽ quay đầu lại, nhìn lướt một vòng bốn phía, trên mặt dường như đao khắc không có chút thay đổi, đồng thời nhẹ nhàng khép kín khe nứt trữ vật không gian.
- Tiêu Hoằng! Hôm nay là ngày chết của ngươi tới rồi, ngươi trốn không thoát đâu!
Một gã binh sĩ Thượng Bang tận khả năng cho mình giữ khí thế, lạnh lùng nói với Tiêu Hoằng.
- Ngày chết? Ta chưa từng có sống qua, còn nói gì ngày chết?
Tiêu Hoằng chậm rãi xoay người, trên mặt không hề có bất kỳ vẻ mặt gì, bên trong hốc mắt lốc xoáy của Thị Huyết Ma Đồng lại lần nữa chuyển động, cả người đồng dạng phóng vọt tới nhanh như tia chớp.
Ngay sau đó, gần như chỉ trong nháy mắt, Tiêu Hoằng đã bắt được gã binh sĩ Thượng Bang lên tiếng kia, tiếp theo một tay nắm cổ, một bàn tay kia nắm hàm dưới, dùng sức kéo một cái.
"Rốp, phốc!"
Cùng với một tiếng vang xương cốt gãy, Tiêu Hoằng mạnh mẽ rứt rời đầu người của binh sĩ Thượng Bang này xuống, máu tươi lập tức từ trong cổ gã binh sĩ này phun lên.
Nhẹ buông tay, đầu gã binh sĩ kia chậm rãi lăn lóc phía trên mặt đất, đồng thời một đoàn Ngự lực một lần nữa bị Tiêu Hoằng hấp thu.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng thần sắc lạnh như băng, phía trên thân thể lần nữa phát ra khí thế tràn ngập máu tanh và giết chóc, sau đó lập tức phóng ào vào trận địa quân địch.
Tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp màu xanh.
Đồng thời cự kiếm mô neo trong tay cũng một lần nữa hình thành, tràn ngập khí tức hủy diệt, nơi cự kiếm đi qua, sinh linh tận diệt.
Bổ chém, quét ngang phía trước, không chỉ tạo thành vô tận tổn hại cho vô số binh sĩ Thượng Bang, mà ngay cả mặt đất dưới chân Tiêu Hoằng đều chịu đủ tàn phá, mỗi một lần cự kiếm mỏ neo chem. Xuống, đều mang đến cho mặt đất bị tổn hại thật lớn.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy phút, 5 vạn binh sĩ Thượng Bang vừa mới chạm đất, đã có ước chừng một vạn người nối tiếp nhau bỏ mạng, gần như không có một thi thể nào còn nguyên vẹn.
Nhất thời, phía trên mặt đất đã được phủ lên một tầng thi thể mới.
Binh sĩ Thượng Bang khí thế cuồn cuộn, cũng hoàn toàn không thể áp chế Tiêu Hoằng, càng không thể ngăn cản bước chân tàn sát của Tiêu Hoằng.
Bốn phía chung quanh Tiêu Hoằng, ánh mắt có thể nhìn tới, ngoại trừ thi thể chính là giết hại, căn bản không có một thi thể nào nguyên vẹn.
Binh sĩ Thượng Bang liên tục không ngừng chạm đất, nhìn binh sĩ bên mình phía xa xa máu thịt bay tung lên, đánh tới hướng Tiêu Hoằng bao nhiêu đều bị chém nát bấy nhiêu... Chúng không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, bước chân dưới chân không tiến mà lại lui.
Nhưng, như vậy Tiêu Hoằng liền sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Một tên cũng không!
Ngay lúc Tiêu Hoằng giống như ác ma giết chết toàn bộ binh sĩ Thượng Bang ở phụ cận, dưới tác dụng của Phệ Ngự, Tiêu Hoằng cũng đã tiếp tục hấp thu vô số Ngự lực ở bên ngoài, vốn thực lực Ngự Hồn cấp một, cũng đã một lần nữa lâm thời thêm thành đạt tới Ngự Hồn cấp hai, hơn nữa theo giết chóc liên tục, sức chiến đấu cũng tăng vọt không hạn ché.
Nói tóm lại, chính là càng giết chóc càng mạnh! Từ Ngự Hồn cấp một đến Ngự Hồn cấp hai, gần như cần phải giết chết 2 vạn người là cái giá phải trả, Ngự Hồn cấp hai đến Ngự Hồn cấp ba, chính là 5 vạn.
Đương nhiên, theo liên tục thêm thành tiêu hao cũng thật lớn, nếu không có đoàn Ngự lực mới để bổ sung, loại tiêu hao này rất nhanh sẽ hao hết, cũng giống như ngọn lửa thiêu đốt, cần không ngừng đút thêm củi.
Không đợi binh sĩ Thượng Bang đuổi tới tiếp theo chấm đất, Tiêu Hoằng khẩn cấp tiến hành giết chóc, đã mạnh mẽ bay lên chặn binh sĩ Thượng Bang từ giữa không trung, sau đó trực tiếp chém chết tại đương trường tiếp sau đó liền không quản tới hết thảy, phóng vọt xuống một chỗ hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang ở phía dưới.
Theo Tiêu Hoằng không ngừng phá hoại, một ít núi lửa ở bắc bán cầu Lãnh Thu Tinh chưa hoạt động, cũng đã bắt đầu bùng nổ. Nếu Tiêu Hoằng tùy ý tiếp tục phá hoại như vậy, có Trời mới biết Lãnh Thu Tinh có thể hay không cứ như vậy bị hủy diệt! Dưới tàn phá của Tiêu Hoằng, có thể hay không biến thành một tử tinh.
Ở ngoài tầng khí quyển Lãnh Thu Tinh, Nặc An Cát đứng ở bên trong Ma Văn chiến hạm Hải Vũ Hào, thông qua màn hình, nhìn hình dáng Tiêu Hoằng giết chóc không ngừng nghỉ... Nặc An Cát mặc một thân trường bào màu xanh vàng ánh, giữ mái tóc thật dài, trên mặt đã trở nên có chút bối rối.
Tuy rằng những binh sĩ Thượng Bang trước mắt này hầu hết cũng không phải quân binh của hắn, nhưng thân đường đường là đồ đệ của Mạc Cáp Đốn, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho Tiêu Hoằng tùy ý làm bậy.
- Tiêu Hoằng! Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ làm ngươi chết nhanh hơn!
Nặc An Cát nhìn màn hình thì thào tự nói một câu, nắm tay siết chặt, phát ra mấy tiếng "rốp rốp".
- Hôm nay để cho ngươi kiến thức một chút, sự lợi hại của đồ đệ Mạc Cáp Đốn!
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |