← Ch.1004 | Ch.1006 → |
Nặc An Cát nói xong, ngón tay khẽ múa vạch một cái đột nhiên hình thành một cái khe nứt không gian, tiếp theo Nặc An Cát liền trực tiếp xuất hiện ở ngoài Ma Văn chiến hạm, sau đó giống như một viên sao băng, trực tiếp nhảy vọt vào bên trong tầng khí quyển Lãnh Thu Tinh, phóng thẳng đến chỗ Tiêu Hoằng, tên cùng hung cực ác kia.
Trên thực tế, Nặc An Cát làm như vậy, cũng quả thật có hiệu quả không nhỏ: Binh sĩ Thượng Bang còn chưa đổ bộ xuống Lãnh Thu Tinh, bộ dáng đang nơm nớp lo sợ lại lần nữa trở nên phấn chấn lên.
Chỉ cần có người có thể cầm chân Tiêu Hoằng, ngăn cản loại giết chóc quán tính này của Tiêu Hoằng, bọn họ liền có tin tưởng đồng loạt cùng lên, thông qua chiến thuật biển người, hoàn toàn bao phủ ắt có thể tiêu diệt được Tiêu Hoằng.
Có ý tưởng như vậy, ở trong từng chiếc từng chiếc Ma Văn vận binh hạm lớn nhỏ không bằng cỡ, một lần nữa dâng trào dũng khí, lập tức phóng vọt tới hướng bắc bán cầu Lãnh Thu Tinh.
Trên Lãnh Thu Tinh số lượng người dân Thượng Bang không nhiều lắm, nhìn thấy phía chân trời dị động như thế, một số người sắc mặt đã trở nên tái nhợt. Từ nhỏ đến lớn, người sống ở nơi này gần như chưa từng nhìn thấy tận mắt, hình ảnh nhiều Ma Văn chiến hạm, Ma Văn vận binh hạm kết thành quần thành đội bay vào Lãnh Thu Tinh như thế.
Mà khi bọn họ biết, xuất động nhiều quân đội như vậy chỉ để truy giết một người, lại càng là có điều không thể hiểu được. Trong ánh mắt trừ kinh ngạc, chính là hơi toát ra vẻ sợ hãi. Bọn họ không biết cục diện như thế cuối cùng sẽ diễn biến thành cái gì nữa.
Cùng lúc đó, ở vùng đất Tiểu Lung Thành, Tiêu Hoằng như trước đang tiến hành giết chóc, thậm chí ở dưới chân Tiêu Hoằng đang từng chút từng chút hình thành một núi thi thể.
Toàn bộ mặt đất đã hoàn toàn bị thi thể lấp đầy.
Một đôi Thị Huyết Ma Đồng của Tiêu Hoằng, đã bắt đầu lóng lánh ra ánh sáng mờ nhạt.
Vù!
Đúng lúc này, phía chân trời đã dần dần đi vào sáng sớm, một đạo thanh mang đột nhiên xẹt qua phía chân trời, tốc độ cực nhanh, giống như sao băng nhoáng lên một cái mà qua.
"Âm!"
Ngay sau đó, chỉ thấy Nặc An Cát đã từ trên trời hạ xuống, nện ở phía trên mặt đất, cách Tiêu Hoằng không tới 500 thước. Giờ phút này hắn đang vẻ mặt hung ác nhìn Tiêu Hoằng, một cặp mắt lạnh như băng toát ra tia tia tàn nhẫn.
- Tiêu Hoằng! Tốc độ tiến bộ của ngươi, thật sự vượt qua tưởng tượng của ta. Không ngờ đã thành tựu Ngự Hồn! Nhưng hôm nay Ngự Hồn đối Ngự Hồn, ta sẽ cho ngươi nhấm nháp một chút, sự lợi hại chân chính của đồ đệ Mạc Cáp Đốn!
Nặc An Cát nói xong, dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, đồng thời từng chút từng chút khởi động Chiến Văn của bản thân, chuẩn bị oanh oanh liệt liệt đại chiến 300 hiệp với Tiêu Hoằng.
"Âm, ầm!"
Tiêu Hoằng vừa đánh chết hai gã binh sĩ Thượng Bang, rốt cục chú ý tới Nặc An Cát tồn tại, trên mặt như trước không lộ chút biểu tình gì, không có phẫn nộ, không có cừu hận, chỉ có một đôi ma đồng kia toát ra hàn khí lạnh như băng.
"Vù, vù!"
Theo hai đoàn Ngự lực lại lần nữa bị Tiêu Hoằng hấp thu vào trong cơ thể, phía trên thân thể Tiêu Hoằng phát ra màn sương mù màu xanh giống như ngọn lửa bùng cháy càng thêm mãnh liệt.
Đối mặt với lời nói đầy khiêu khích, cùng với ánh mắt hung ác của Nặc An Cát kia, Tiêu Hoằng không có đáp lại, Ma Dực khổng lồ phía sau đột nhiên giương ra, từng phiến từng phiến lông chim Ngự lực màu đen bày tản ra bốn phía, tiếp theo dưới chân Tiêu Hoằng đột nhiên phát lực, khí thế giống như tia chớp màu xanh phóng vọt thẳng tới Nặc An Cát.
- Đến đây đi, cho ngươi kiến thức một chút lợi hại của ta!
Nặc An Cát nói xong, đã hơi híp mắt, đột nhiên mở ra năm ngón tay, duỗi ra về hướng Tiêu Hoằng.
Trong nháy mắt, phía trên mặt đất bắt đầu với Nặc An Cát làm trung tâm, từng đường từng đường quang văn dạng như huyết mạch bắt đầu không ngừng khuếch tán.
Nhưng mà, không đợi quang văn của Nặc An Cát hoàn toàn hình thành, chỉ qua thời gian không tới mấy giây, Nặc An Cát liền kinh ngạc phát hiện, Tiêu Hoằng đang vọt thẳng tới ở phía trước, thân hình nhoáng lên một cái, ở trong bóng đêm hóa thành một luồng tàn ảnh, tiếp theo hoàn toàn không thấy, biến mất trong tầm nhìn của Nặc An Cát.
- Này...
Nhìn thấy cảnh này, Nặc An Cát không kìm được bật thốt ra như thế. Ánh mắt tàn nhẫn không kìm được vừa động, ngay sau đó, Nặc An Cát chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Hắn quay phắt đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt vô cùng băng lạnh, không mang theo chút cảm tình, bắn thẳng vào nội tâm Nặc An Cát, không khỏi làm cho trong lòng Nặc An Cát phát lạnh. Ánh mắt như vậy hoàn toàn không phải là ánh mắt của nhân loại nên có, mà là ma, ma vô tình!
Gần như hoàn toàn là theo bản năng, Nặc An Cát xoay tay lại tung một quyền đánh vào bụng Tiêu Hoằng.
Nhưng lại phát hiện thời điểm này Tiêu Hoằng đã nhẹ nhảy lên, một bàn tay đã nắm chặt lấy mái tóc chải vuốt vô cùng tinh tế của Nặc An Cát, tiếp theo dùng sức kéo!
"Xoạt!"
Cùng với một tiếng vang của làn da bị xé rách, lại nhìn mái tóc của Nặc An Cát, tính cả da đầu bị Tiêu Hoằng mạnh mẽ kéo tụt khỏi đâu.
- A!
Đau nhức, vô tận đau nhức, trong nháy mắt khiến Nặc An Cát phát ra một tiếng gào thống khổ, máu tươi lại từ chỗ da đầu bị lột phun trào ra, phía trên sọ não đã trở nên máu chảy đầm đìa, như ẩn như hiện xương sọ trắng hếu.
Binh sĩ Thượng Bang vốn đang đợi Nặc An Cát bám trụ Tiêu Hoằng chuẩn bị đồng loạt ào tới, nhìn thấy một màn đẫm máu như thế, hai mắt không kìm được trợn trừng, chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên.
Làm cho người ta có cảm giác, Tiêu Hoằng đã không còn là một con người, bởi vì bọn họ từ trên người Tiêu Hoằng, đã không cảm thụ được mảy may tình cảm của nhân loại nên có, tất cả hỉ nộ ái ố... Đều không cảm thụ được, duy nhất có thể cảm nhận được chính là hủy diệt, là một loại khí phách hủy diệt sinh linh, sinh linh đồ thán.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, đã chậm rãi dừng ở phía trên mặt đất, ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nào dán mắt nhìn chằm chằm vào Nặc An Cát đang ôm đầu. Cánh tay nắm bộ tóc của Nặc An Cát hơi duỗi ra phía trước, từ trên da đầu và tóc của Nặc An Cát không ngừng nhỏ giọt máu tươi.
- Tiêu Hoằng! Ngươi...
Nặc An Cát ôm đầu, phát ra tiếng nói cực độ bi thương.
Tiêu Hoằng như trước không có đáp lại, nhẹ buông ra nhúm tóc máu chảy đầm đìa của Nặc An Cát nắm trong tay. Rồi thừa dịp trong quá trình mái tóc rơi xuống, hắn lắc mình một cái, vọt thẳng tới Nặc An Cát.
Nặc An Cát dưới cơn đau đớn kịch liệt, vừa mới định có điều phản ứng, lại phát hiện Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
"Ầm!"
Vang lên một tiếng kêu nặng nề, chỉ thấy một quyền của Tiêu Hoằng, đã oanh kích thẳng ngay bộ vị trái tim của Nặc An Cát, lực đạo cực mạnh không thua gì một chiếc Ma Văn chiến hạm va chạm vào.
Phốc!
Ngay sau đó, trái tim Nặc An Cát trực tiếp bị chấn dập nát, ở dưới tấn công mãnh liệt, trực tiếp xé rách làn da ở sau lung, một luồng máu tươi từ phía sau lưng Nặc An Cát phun trào ra.
Lại nhìn Nặc An Cát cứ như vậy trợn trừng hai mắt khó tin, kinh ngạc nhìn Tiêu Hoằng, vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt khó tin, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới Tiêu Hoằng lại có được thực lực có thể miểu sát hắn. Hiên nhiên thời điểm này, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng dưới tác dụng của Phệ Ngự và giết chóc đã không chỉ đơn giản là Ngự Hồn cấp một như vậy.
"Xoạch!"
Ngay lúc hai mắt Nặc An Cát, từng chút từng chút ngưng đọng lại, từng chút từng chút mất đi sinh cơ, ở phía sau Tiêu Hoằng, da đầu tóc của hắn Tiêu Hoằng buông tay kia, giờ mới chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.
Vươn tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước, Nặc An Cát tựa như vật chết bình thường, ngã xuống trước mặt Tiêu Hoằng, đem Thị Huyết Ma Đồng nhắm ngay thi thể Nặc An Cát, phía trên thi thể liền rất nhanh hiện ra một đoàn Ngự lực màu xanh, sau đó bị Tiêu Hoằng hấp thu vào trong cơ thể.
Trong nháy mắt, nhìn lại ánh sáng Thị Huyết Mạ Đồng, trở nên càng thêm sáng ngời. Hấp thu Ngự lực của cấp Ngự Hồn, trực tiếp làm cho sức chiến đấu Tiêu Hoằng tạm thời thêm thành đạt tới Ngự Hồn cấp ba.
- A... A!
Tiêu Hoằng đột nhiên nắm chặt hai tay quyền, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào, đồng thời lại nhìn màn sương mù màu xanh bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, đột nhiên tụ tập ra rậm rạp năng lượng nhận màu xanh, tiếp theo từ phía trên thân thể Tiêu Hoằng bùng nổ phóng ra ngoài.
Quang nhận vô cùng tận đã trở nên khí thế không thể đỡ, lập tức vọt ra bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua, bất kể là cây cối gãy sập, hay là binh sĩ Thượng Bang bày ra tư thái phòng ngự, thậm chí là núi cao nguy nga... Đều đồng loạt bị cắt xé không thành hình dáng.
Trong nháy mắt, cả khu vực rộng lớn chung quanh Tiêu Hoằng, binh sĩ Thượng Bang đứng sững tại chỗ, phía trên thân thể xuất hiện vài vết máu, sau đó liền đồng loạt đổ sụp xuống, máu tươi tuôn chảy "ồ ồ".
Chính là lần này, 2 vạn tên binh sĩ Thượng Bang ở phụ cận, đồng loạt bị mất mạng, vô số đoàn Ngự lực một lần nữa tụ tập vào bên trong thân thể Tiêu Hoằng.
Đồng thời, giờ khắc này Tiêu Hoằng một lần nữa dời ánh mắt nhìn lên bầu trời, tạm dừng một lát rồi nhảy vọt lên, lập tức hướng tới ngoài tầng khí quyền Lãnh Thu Tinh.
Trân Trân đã không còn, Tiểu Tiểu Bạch đã không có, Thạch Đông Thôn đã bị hủy nát tan, Tiêu Hoằng đối với Lãnh Thu Tinh đã không còn mảy may lưu luyến, có lẽ chỉ có giết chóc và cừu hận, mới thuộc về Tiêu Hoằng.
Nếu phải trầm luân trong giết chóc, vậy thì cứ hoàn toàn trầm luân đi!
Nặc An Cát vừa chết, hạm đội khổng lồ vây sát đã như "quần long vô thủ", đối mặt với Tiêu Hoằng từ trong tầng khí quyển Lãnh Thu Tinh lao ra, từng chiếc từng chiếc Ma Văn chiến hạm, chỉ có thể đều tự dưới chỉ huy của hạm trưởng, đồng loạt chỉnh Ma Văn chủ pháo nhắm ngay Tiêu Hoằng, sau đó tề bắn!
Đối mặt với rậm rạp vô số Ma Văn năng lượng đạn, Ma Văn đạn pháo, Ma Văn phi đạn, cùng với các loại chùm tia sáng, Tiêu Hoằng vẫn hai mắt lạnh như băng, không có chút đổi sắc. Giờ khắc này, mục đích của Tiêu Hoằng đã xác định rất rõ ràng: Chính là hành hạ đến chết Thiệu Bỉ Kỳ, hành hạ đến chết Phan Đạt Phu, hành hạ đến chết Trương Thượng Quân!
Ngoài ra, Tiêu Hoằng cũng không nghĩ làm chuyện gì nữa.
Quét mắt nhìn một vòng Ma Văn phi đạn từ bốn phương tám hướng oanh kích tới, ở trong tay Tiêu Hoằng đã một lần nữa sinh thành cự kiếm mỏ neo, rất nhanh múa động, sóng năng lượng cuồng bạo trong nháy mặt làm cho không gian yên bình, giống như sóng biển lớn quay cuồng cả lên, vô số Ma Văn phi đạn, Ma Văn đạn pháo trực tiếp đồng loạt bị kích nổ ở giữa không trung.
Đồng thời, lúc này cả người Tiêu Hoằng tản ra thanh mang, đã xuất hiện ở phía trước mặt một chiếc Ma Văn chiến hạm, hai tay nắm chặt chuôi kiêm cự kiêm mỏ neo, trong ánh mắt toát ra ý độc ác tàn bạo, tiếp theo bổ thật mạnh tới hướng hộ giáp của Ma Văn chiến hạm.
Trong nháy mắt, một bên sườn chiếc Ma Văn chiến hạm này liền bắt đậu kích nổ, hộ giáp lớp lớp trực tiếp bị lột đi, tiếp theo kích nổ không ngừng khuếch tán trong toàn bộ thân hạm.
Chỉ ngắn ngủi mười mấy giây, cả chiếc Ma Văn chiến hạm đã hoàn toàn nổ tung, toàn bộ giải thể trong hư không.
Đồng thời bên trong kích nổ đó một số đoàn Ngự lực cùng một lần nữa tụ tập vào trong cơ thể Tiêu Hoằng, những đoàn Ngự lực này đều là của hạm viên chết đi.
Đối mặt với cảnh này, sĩ quan, binh sĩ Thượng Bang bao vây tiễu trừ Tiêu Hoằng, đều đồng loạt sửng sốt đến ngây người. Giờ này, tất cả binh lực ở nơi này, dường như đã không thể áp chế được Tiêu Hoằng.
Không ai có năng lực ngăn cản bước chân giết chóc của Tiêu Hoằng.
← Ch. 1004 | Ch. 1006 → |