← Ch.1006 | Ch.1008 → |
Bốn tinh quận phía đông của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc điều động quân sự siêu đại quy mô, tự nhiên cũng không thoát khói các liên hợp thể khác phát hiện.
Trong lúc nhất thời đều tranh nhau sử dụng hệ thống tình báo của bản thân, ý đồ tìm hiểu phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhất là Á Bình Ninh liên hợp thể có được hệ thống tình báo siêu cường, lại trước nhất khởi động hệ thống thu thập tin tình báo, ý đồ thăm dò tình hình ở phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Hai mươi phút qua đi, Tiêu Hoằng vẫn đang đuổi theo không bỏ. Sau khi đột phá lớp lớp ngăn cản, Tiêu Hoằng cách hạm đội của Phan Đạt Phu, chỉ có hành trình một phút đồng hồ, gần như đã nắm được cái đuôi của hắn.
Nhìn bên trong màn hình, Tiêu Hoằng giống như sao chổi đang không ngừng tới gần mình, sắc mặt Phan Đạt Phu đã trở nên một mảnh tái nhợt, bộ dáng khi mới tới Lãnh Thu Tinh đã không còn sót lại chút gì.
Luôn luôn sợ chết, dường như hẳn đã ngửi được hơi hám của cái chết.
- Mau lên! Tăng tốc độ cao nhất cho ta, tranh thủ bỏ xa tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia. Đồng thời từ bên trong hạm đội điều động hai chiếc Ma Văn chiến hạm tiến hành ngăn chặn!
Phan Đạt Phu đình trệ một lát, rồi hạ đạt mệnh lệnh, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Nhưng hai chiếc Ma Văn chiến hạm phụ trách ngăn cản, căn bản là không thấm vào đâu, gần như ngay khoảnh khắc bọn họ dừng lại, rậm rạp Hàn băng vạn năm màu xanh to lớn giống như ngọn núi nhỏ trực tiếp va chạm trên hai chiếc Ma Văn chiến hạm.
Chỉ ngắn ngủi vài phút, hai chiếc Ma Văn chiến hạm liền toàn bộ bị kích nổ.
- Báo cáo Tướng quân! Chúng ta...
Không đợi quan báo động trong phòng điều khiển chính nói ra câu nói kế tiếp, quan báo động quay đầu lại liền nhìn thấy, Phan Đạt Phu phía trên ghế chủ tọa đã biến mất..
Ngay sau đó lại nhìn một chỗ cửa khoang thuyền cứu sinh của chiếc Ma Văn chiến hạm đã mở ra, một chiếc Đào Dật Đĩnh từ bên trong Ma Văn chiến hạm bắn thẳng đi ra ngoài.
Trong chiếc Đào Dật Đĩnh này rốt cuộc là ai không cần nói cũng biết!
Đường đường là Tướng quân của một chi quân đội, gặp phải uy hiếp liền vứt bỏ mọi người chỉ lo chạy trối chết một mình, nói vậy cũng chỉ có quân đội Thượng Bang mới có thể làm ra được.
- Phan Đạt Phu Tướng quân! Ngài...
Quan báo động thông qua Ma Văn thông tin, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thời điểm này Phan Đạt Phu không có đáp lại tiếng nào, chỉ điều khiển Đạo Dật Đĩnh với tốc độ siêu cao muốn chạy như điên tới Liệt Tư Tinh. Thực hiển nhiên, sau khi trải qua vô số lần Phệ Ngự hấp thu Ngự lực, còn có cự kiếm mỏ neo kia, Tiêu Hoằng ở trong hư không đã là thế không thể đỡ, trừ phi trước mắt có thể lập tức xuất hiện một gã Ngự Hồn cấp hai trở lên, tiến hành áp chế. Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không có khả năng.
Chạy tới hành tinh, ẩn trốn ở một góc nào đó, nói không chừng còn có một đường sinh cơ, về phần người trong cả một hạm đội kia, Phan Đạt Phu ngay cả mấy vạn binh sĩ Lục Chiến đều đã vứt bỏ, còn có thể quan tâm tới chết sống của những thuộc hạ này sao?
Trước mắt Phan Đạt Phu chi hy vọng chiếc Đào Dật Đĩnh nho nhỏ này không cần dẫn tới chú ý của Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng tàn bạo nếu phá hủy hạm đội của căn cứ quân sự Liệt Tư, vậy cứ để hẳn phá hủy là được, tốt nhất là nghĩ lầm hắn đã chết ở bên trong Ma Văn chiến hạm.
Chỉ có điều, Phan Đạt Phu tính toán phi thường tốt, nhưng Thị Huyết Ma Đồng của Tiêu Hoằng ngay cả nguyên tử đều có thể thấy rõ, chẳng lẽ không nhìn thấy một chiếc Đào Dật Đĩnh của hạm đội quân sự Liệt Tư chạy đi hay sao?
- Ta không muốn nhìn thấy một người còn sống! Đều phải chết!
Tiêu Hoằng được bao bọc trong màn sương mù năng lượng cộ chứa băng tinh, nhìn biến hóa rất nhỏ trong hư không xa xa, nhẹ giọng tự nói, tiếp theo mãnh liệt tăng tốc!
Trong nháy mắt lại nhìn phía sau Tiêu Hoằng kéo theo cái đuôi Ngự lực thật dài, đã có thể vòng qua một viên tinh cầu, tốc độ tối thiểu còn nhanh hơn gấp đôi so với trước.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở đuôi hạm đội quân sự Liệt Tư, trong tay rất nhanh sinh thành cự kiếm mỏ neo.
Tiêu Hoằng xông vào giữa hạm đội quân sự Liệt Tư, một lần nữa mở ra sát giới. Hạm viên đến bước đường cùng, ý đồ khởi động khoang thuyền chạy trốn, kết quả lại phát hiện, phía trên mỗi một chiếc hạm thể đang di chuyển đều hình thành Hàn băng vạn năm màu xanh thật dày, tiếp theo nghênh đón bọn họ, chính là công kích mang tính hủy diệt của cự kiếm mỏ neo.
Phan Đạt Phu ở bên trong Đào Dật Đĩnh, thông qua màn hình nhỏ, nhìn hình ảnh hạm đội Liệt Tư bị Tiêu Hoằng tùy ý chà đạp, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn trở nên càng thêm đậm nét, trên gương mặt tái nhợt đã không còn chút màu máu, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán thẩm thấu ra.
Hiện giờ hắn chỉ hy vọng, Tiêu Hoằng không có phát hiện hắn.
Nhưng mà, Phan Đạt Phu nghĩ như vậy, hiển nhiên có chút kỳ lạ.
Ngắn ngủn mười mấy phút sau, đợi hạm đội Liệt Tư ở dưới chà đạp của Tiêu Hoằng hoàn toàn bị tiêu diệt, một lần nữa Tiêu Hoằng chuyển ánh mắt nhìn ngay hướng Phan Đạt Phu thoát đi, sau đó ở trong hư không liền hóa thành một đạo màu xanh, lập tức Tiêu Hoằng phóng vọt theo hướng Phan Đạt Phu.
Phan Đạt Phu ở trong Đào Dật Đĩnh, nhìn thấy hình ảnh như vậy suýt nữa hồn phi phách tán, toàn thân lập tức phát lạnh lẽo.
Hắn vội vàng điều khiển Ma Văn Đào Dật Đĩnh, không quản tới hết thảy liều mạng bay hết tốc độ tới hướng Liệt Tư Tinh.
Liệt Tư Tinh là đại bản doanh của căn cứ quản sự Liệt Tư, nhưng cũng không phải là một viên tinh cầu có ý nghĩa quân sự thuần túy, căn cứ quân sự Liệt Tư chỉ chiếm diện tích đại khái bằng một cái quận lớn mà thôi, địa phương còn lại là thành thị của dân chúng sinh sống.
Chưa nói tới có bao nhiêu phồn hoa, nhưng ít nhất phát triển hơn vô số lần so với Lãnh Thu Tinh.
Đại khái chỉ qua thời gian vài phút, Phan Đạt Phu liền xuất hiện ở ngoài tầng khí quyển Liệt Tư Tinh. Rất khó tưởng tượng, khi đi thì trùng trùng điệp điệp, thời điểm trở về chỉ còn lại có hắn một tư lệnh không có quân.
Hơi liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng đang cấp tốc vọt tới, Phan Đạt Phu liền không quản tới hết thảy điều khiển Đào Dật Đĩnh tiến vào trong Liệt Tư Tinh, sau đó lệnh cho còn lại hơn 1000 người ở Lãnh Thu Tinh tiến vào trạng thái chiến đấu, mà bản thân hắn thì bỏ chạy tới hướng khu dân cư Liệt Tư Tinh.
Hắn chỉ hy vọng, Tiêu Hoằng không quá cuồng tính, ngay cả bình dân đều không buông tha! Chỉ cần trong lòng Tiêu Hoằng còn có một chút xíu bất nhẫn, một chút thiện tâm, như vậy coi như hắn chạy thoát khỏi kiếp nạn. Bởi vì núp trốn ở trong khu dân cư, một khi địch nhân lan đến người dân là rất khó giải thích.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao căn cứ quân sự của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc luôn thích thành lập ở bên cạnh thành thị, mà không phải như Á Bình Ninh liên hợp thể, tận khả năng thành lập ở cách thật xa thành thị.
Bởi vì một khi đánh không lại, liền chui trốn vào khu dân cư, như vậy hết chín phần mười binh sĩ Thượng Bang sẽ tránh được một kiếp.
Gần như ngay thời điểm Phan Đạt Phu vừa mới chạy vào bên trong Liệt Tư Tinh, Tiêu Hoằng cũng đã theo sát tới, đồng dạng không quản tới hết thảy, tiến vào bên trong Liệt Tư Tinh, sau đó liền xuất hiện ở trên không trưng phía trên Đào Dật Đĩnh của Phan Đạt Phu.
Phát hiện Tiêu Hoằng dang rộng một đôi Ma Dực phía trên, cả vật thể bao bọc trong màn sương mù màu xanh, Phan Đạt Phu tận khả năng để bản thân giữ bình tĩnh, điều khiển Đào Dật Đĩnh lao xuống tầng trời thấp, đồng thời lướt vào bầu trời Tạp Kỳ Thị tương đối phồn hoa trong Liệt Tư Tinh.
Một khi Tiêu Hoằng phát động tiến công, chắc chắn lan đến Tạp Kỳ Thị.
Chính là Phan Đạt Phu nằm mơ đều không nghĩ tới chính là: Đối với thành thị gì, đối với người dân Thượng Bang nào, Tiêu Hoằng hoàn toàn là làm như không thấy, một tay vung lên bổ tới phía trước. Chỉ thấy trên bầu trời Tạp Kỳ Thị, liền bị một mảng lớn tầng mây màu xanh bao phủ, ngay sau đó, lại nhìn bên trong tầng mây màu xanh này, một khối hàn băng màu xanh to lớn bằng cỡ tòa thành thị đã hình thành giống như một bàn tay thật lớn, đánh thật mạnh xuống Tạp Kỳ Thị.
Trong khoảnh khắc, Tạp Kỳ Thị liền không còn sót lại chút gì, dân chúng trong Tạp Kỳ Thị còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã toàn bộ bị mất mạng. Duy chỉ có Đào Dật Đĩnh của Phan Đạt Phu thừa dịp khoảnh khắc hàn băng màu xanh giáng xuống, trực tiếp từ trên bầu trời Tạp Kỳ Thị bay ra ngoài.
Trên trán mồ hôi lạnh tuôn ào ào.
Cùng lúc đó, từ dưới Tạp Kỳ Thi vô số đoàn Ngự lực bay ra, bị Tiêu Hoằng hấp thu vào trong cơ thể. Tuy rằng những Ngự lực này đa số là cấp Ngự Đồ, nhưng lại nhiều vô số.
Liếc mắt nhìn theo hướng Phan Đạt Phu chạy trốn, sắc mặt Tiêu Hoằng không có chút biến hóa, càng không có chút để ý tới chết sống của người dân, một lần nữa truy đuổi theo hướng Phan Đạt Phu.
Ước chừng trải qua thời gian mấy giờ, hệ thống tình báo với Á Bình Ninh liên hợp thể cầm đầu đều đã mắc xong.
Nhưng, khi quân đội của Á Bình Ninh liên hợp thể, tập trưng xong địa điểm xảy ra biến cố, hình ảnh nhìn thấy trên màn hình không khỏi khiến trong lòng bọn họ phát lạnh.
Chỉ thấy ở trên Lãnh Thu Tinh, bên trong cả khu vực rộng lớn, trừ thi thể của binh sĩ Thượng Bang ra, không có vật gì khác. Vô số phần còn lại của chân tay bị cụt, thậm chí chồng chất hình thành từng núi thi thể.
Khu vực tương đương với một quận, đã hoàn toàn bị san thành đất bằng phẳng, bốn phía nhìn không thấy một ngọn núi, nhìn không thấy bất kỳ vật gì đứng trên đó.
Ở ngoài tầng khí quyển Lãnh Thu Tinh thì từng chiếc từng chiếc Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn tiếp vận hạm, thậm chí là Ma Văn chiến hạm bị tổn hại... Toàn trường có thể nói vô cùng thê thảm.
- Cái này... Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chủ quản Ban tình báo của Á Bình Ninh liên hợp thể, nhìn thấy hình ảnh bên trong màn hình, sắc mặt không kìm được bắt đầu phát sinh biến hóa.
Các nhân viên Ban tình báo khác sắc mặt cũng là vô cùng kinh hãi, một mảnh mờ mịt.
Từ vị trí địa lý mà nói, Lãnh Thu Tinh tuyệt đối có thể nói là một tinh cầu cực kỳ không bắt mắt, không phải trọng địa quân sự, không phải yếu đạo quân sự, cũng không phải là địa phương phồn hoa, mà vô cùng vắng lặng.
Nơi này xuất hiện nhiều binh sĩ Thượng Bang như vậy, hơn nữa toàn bộ biến thành thi thể, rốt cuộc đã xảy ra sự cố gì?
Theo Lãnh Thu Tinh, tiếp tục khuếch tán ra hướng bốn phía, chỉ thấy khu vực nam bộ của hệ Hằng tinh Lãnh Thu, ven đường có thể nhìn thấy, trừ hạm thể hư hại, chính là nhân viên công tác Thượng Bang bay lơ lửng trong hư không.
- Trời của ta ơi! Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chủ quản Ban tình báo không kìm được, phát ra tiếng kêu ngạc nhiên như thế.
Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc gặp phải công kích của các liên hợp thể khác hay sao?
Nhưng tin tình báo của các căn cứ khác, cũng không có dấu hiệu các liên hợp thể phát động tập kích trừ quân khu phía Đông của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, các liên hợp thể khác vẫn đang duy trì án binh bất động.
Rất nhanh, Á Bình Ninh liên hợp thể liền thông qua hệ thống sưu tầm thông tin cường đại, phát hiện có khác thường ở Liệt Tư Tinh.
Đưa hình ảnh vào bên trong Liệt Tư Tinh, mọi người của Ban tình báo Á Bình Ninh đồng loạt sửng sốt tại đương trường. Chỉ thấy bên trong màn hình thật lớn trước mặt, bảy tám tòa thành trong Liệt Tư Tinh đã bị san thành đất bằng. Làm cho người ta có cảm giác giống như bị một bàn tay to chụp xuống, nhà cửa, người dân Thượng Bang, toàn bộ chết thảm ở đương trường.
- Hả? Kia là cái gì?
Bỗng nhiên, chủ quản tình báo thông qua hình ảnh trên màn hình phát hiện cái gì đó.
← Ch. 1006 | Ch. 1008 → |