← Ch.1007 | Ch.1009 → |
Chỉ thấy bên trong màn hình, một cái quang ảnh màu xanh đang không ngừng truy đuổi một chiếc Ma Văn Đào Dật Đĩnh, trên bầu trời một khối lại một khối hàn băng to lớn đập xuống mặt đất sau đó nổ tung. Cảnh tượng làm cho người ta có cảm giác giống như một quả lại một quả Ma Văn đạn hạt nhân kích nổ trên Liệt Tư Tinh thương vong vô số kể, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên, đây phải là địch thủ rất lớn!
- Chủ quản, không đúng! Ngài xem kìa, người bên trong thanh mang kia! Một gã Quan tình báo chỉ chỉ thanh mang trong màn hình lên tiếng.
Theo mọi người đều dồn lực chú ý nhìn ngay thanh mang kia, đồng thời chỉnh hình ảnh đặc tả ra, liền thấy người bên trong thanh mang không phải ai khác, đúng là Tiêu Hoằng!
Tuy rằng giờ khắc này, bộ dáng Tiêu Hoằng đã xảy ra một ít biến hóa, tóc tai bù xù giống như một đầu ác ma khát máu, một đôi Thị Huyết Ma Đồng dọa khiếp lòng người, nhưng hình dáng của Tiêu Hoằng đó cũng không thay đổi.
- Tiêu Hoằng...
- Là Tiêu Hoằng!
Toàn bộ Ban tình báo Á Bình Ninh, không kìm được bắt đầu vang lên thanh âm như thế.
Có thể nói, bất kể là Á Bình Ninh liên hợp thể, hay là các liên hợp thể khác, gần như gần thời gian một năm truy tìm Tiêu Hoằng, kết quả toàn bộ tin tức hoàn toàn bặt tin, A Di La lại thủ khẩu như bình.
Chỉ là giờ khắc này, tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại với phương thức này xuất hiện, càng làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên thán phục chính là, Tiêu Hoằng đã thành tựu Ngự Hồn!
Sát ý của hắn so với dĩ vãng, chỉ có hơn chứ không kém!
- Mau mau không cần trì hoãn, gửi đi tin tức cho Đại thống soái trưởng quan Đế Á Qua, cùng với quyền tổng thống Cát Mã!
Chủ quản tình báo rất nhanh hạ đạt mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong Liệt Tư Tinh đuổi giết Phan Đạt Phu, đã kéo dài hơn phân nửa tinh cầu. Phá hủy hơn mười tòa thành thị, bình dân vô tội chết đi đã nhiều hơn ngàn vạn.
Đồng dạng, mỗi một một tòa thành thị bị tiêu diệt, đoàn Ngự lực hội tụ tới đều đã làm cho sức chiến đấu của Tiêu Hoằng được thêm thành hết thảy. Tuy rằng Ngự lực của người dân còn xa không bằng quân chính quy, nhưng đây chính là số nhiều vô số đấy!
Trong nháy mắt, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng đã tăng thẳng lên trình độ Ngự Hồn cấp bốn, gần như đạt tới cùng một cấp bậc với Đạo Sâm.
Phan Đạt Phu muốn trốn tránh cũng là càng ngày càng khó khăn. Cuối cùng hắn nhìn ở phía chân trời, hàn băng to lớn cuồn cuộn mãnh liệt trút xuống, chỉ có thể buông bỏ Ma Văn Đào Dật Đĩnh, một mình chạy trối chết!
"Am âm... Yị '
Ngay khoảnh khắc Phan Đạt Phu vừa mới nhảy ra ngoài Ma Văn Đào Dật Đĩnh, Hàn băng vạn năm lớn bằng cỡ, một tòa thành thị một lần nữa nghiêng xuống, oanh kích thật mạnh trên bầu trời thành thị.
Đồng thời núi lửa ngưng hoạt động ở bốn phía thành thị, dưới loại xao động mãnh liệt này, đều phun trào lên.
Lại nhìn Phan Đạt Phu giờ này trên mặt đã tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, chạy trối chết dường như đã trở thành bản năng của hắn.
Nhưng mà, ngay lúc Phan Đạt Phu vừa mới khởi động Dực Văn chuẩn bị tìm đường ra, lại nhìn Tiêu Hoằng ở bên trong trời cao, thân thể phát ra thanh mang đột nhiên nhoáng lên một cái, ngay sau đó liền xuất hiện ở trước mặt Phan Đạt Phu. Ánh mắt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút đau thương, càng nhìn không ra chút phẫn nộ, nhưng xung quanh trên thân hắn lại tản phát ra sát khí vô cùng vô tận!
- Tiêu... Tiêu Hoằng! Không... Không phải ta muốn giết ngươi, tha... Tha mạng...
Phan Đạt Phu rốt cục bắt đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng đối với chuyện này Tiêu Hoằng căn bản là không có bất kỳ đáp lại, Thị Huyết Ma Đồng ở bên trong hốc mắt lóe lên một cái, tăng tốc một cái, liền xuất hiện ngay trước mặt Phan Đạt Phu, một đôi nắm tay bao bọc trong hàn băng, giống như mưa rền gió dữ điên cuồng đánh tới thân thể Phan Đạt Phu!
Tay quyền lâm thời đạt tới Ngự Hồn cấp bốn bổ trên thân thể Phan Đạt Phu, mỗi một quyền đánh xuống, đều nghe được trong cơ thể Phan Đạt Phu truyền ra từng tràng tiếng xương cốt vỡ vụn, thân thể hắn lại bắt đầu lật nghiêng, biến hình, vặn vẹo.
Chỉ trong một giây đồng hồ, hơn một trăm quyền giáng xuống, Phan Đạt Phu đã bị đánh thành hình người tàn tật, cả người xương cốt vỡ nát, sau đó ngã rơi thật mạnh trên mặt đất.
Tuy nhiên, Phan Đạt Phu có được Đại Ngự Sư cấp năm, tuy rằng hấp hối, nhưng vẫn còn có một hơi thở.
Mũi chân nhẹ nhàng tiếp xúc mặt đất, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở bên cạnh Phan Đạt Phu, ánh mắt không đổi sắc nhìn Phan Đạt Phu với biểu tình tràn ngập vô tận sợ hãi kia.
Phần phật!
Cùng với một tiếng vang không khí chấn động, ma trảo màu máu bên trong cảnh tay phải của Tiêu Hoằng lại lần nữa duỗi thân ra, tiếp theo liền từng chút từng chút nắm lấy Phan Đạt Phu.
Đồng thời Phan Đạt Phu vừa tiếp xúc với ma trảo, chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể liền cấp tốc từ bên trong thân thể bị rút ra, sau đó đó là sinh mệnh. Loại cảm giác này, khiến Phan Đạt Phu vô cùng thống khổ và sợ hãi, thân mình vỡ vụn vặn vẹo giãy giụa ở trong tay Tiêu Hoằng, nhưng không làm nên chuyện gì.
Sau một lát, lại nhìn Phan Đạt Phu đã biến thành một khối thây khô.
"Xoạt..."
Theo ma trảo của Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực, Phan Đạt Phu liền trực tiếp biến thành bột phấn.
T
Iếp theo Tiêu Hoằng không có tạm dừng lại lâu, nhìn lên bầu trời một cái rồi lại lần nữa nhảy vọt lên, lao ra ngoài tầng khí quyển Liệt Tư Tinh, truy đuổi theo Thiệu Bỉ Kỳ đang chạy thẳng tới Mách Lý Tinh.
Hắn hồn nhiên quên mất, nơi này là địa bàn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc! Giờ này, trong đầu óc Tiêu Hoằng chỉ có một ý niệm: Chính là báo thù.
Rất nhanh, tin tức Tiêu Hoằng lại lần nữa xuất hiện, liền phân biệt truyền tới đại thống soái Đế Á Qua của Á Bình Ninh liên hợp thể nơi đó.
Nhìn bên trong màn hình, từ Lãnh Thu Tinh đến Liệt Tư Tinh là một đống hôn độn, cùng với tin tình báo điều động phạm vi lớn của quân khu phía đông bên trong Thượng Bang, ánh mắt uy nghiêm của Đế Á Qua không kìm được đã xảy ra biến hóa kịch liệt. Nhất là nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng biến Phan Đạt Phu thành bột phấn, rồi lao ra ngoài tầng khí quyển, lại làm tâm thần Đe Á Qua vừa động.
Đế Á Qua nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại với loại phương thức gần như tàn bạo này một lần nữa xuất hiện, đồng thời với tốc độ thành tựu Ngự Hồn khiến người ta líu lưỡi.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Tiêu Hoằng, nhưng các loại tư liệu về Tiêu Hoằng, trong tay Để Á Qua vẫn là có một đống lớn. Giờ này Đế Á Qua, đã cảm nhận được thật rõ ràng, Tiêu Hoằng hoàn toàn khác xa với dĩ vãng. Trước đây hắn từ trên người Tiêu Hoằng còn có thể cảm thụ được một chút tình cảm của nhân loại, nhưng giờ này đã không có chút cảm thụ nào. Dường như Tiêu Hoằng đã thực sự trở thành ma đầu.
- Như thế nào có thể như vậy? Rốt cuộc ở trên người Tiêu Hoằng đã xảy ra chuyện gì?
Đế Á Qua nhẹ giọng tự nói.
Biểu tình trên mặt có thể nói không ngừng biến đổi. Dựa theo ý nghĩ của người bình thường mà nói, một người đơn thương độc mã xâm nhập trong lòng trọng binh trấn giữ của địch quân, cho dù thực lực có mạnh mấy đi nữa, cũng cửu tử nhất sinh không thể tránh được, nhưng đây là Tiêu Hoằng, có thể sử dụng lối suy nghĩ theo góc độ của người thường hay sao?
Đơn thuần từ góc độ tình hoài của một con người mà nói, Đe Á Qua hoàn toàn đứng ở bên Tiêu Hoằng, nhưng Đế Á Qua cũng không có hạ lệnh tiếp viện, nguyên nhân chỉ có một: Đó chính là thời gian căn bản không kịp.
Sau một giờ ngắn ngủi, nhìn lại Tiêu Hoằng đã hoàn toàn lao ra thật xa khỏi hệ Hằng tinh Liệt Tư, một người một đường truy đuổi theo hướng Thiệu Bỉ Kỳ đang chuẩn bị tới Mạch Lý Tinh tiến hành chữa thương.
Cừu hận đối với Thiệu Bỉ Kỳ, đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trừ Tiêu Hoằng, người khác không thể biết được.
Không thể phủ nhận, một loạt cử động của Mạc Cáp Đốn, Hải Đình Gia cùng với Trương Thượng Quân và Thiệu Bỉ Kỳ, hoàn toàn triệt để đoạn tuyệt hết thảy hy vọng trở thành người bình thường của Tiêu Hoằng. Tuy rằng sức chiến đấu của Tiêu Hoằng chiếm được siêu thoát trước nay chưa từng có, nhưng tâm linh lại hoàn toàn triệt để trầm luân.
Không cam lòng là ma, nhưng không thể không thành ma.
Bất đắc dĩ và thống kho, chỉ có Tiêu Hoằng mới có thể cảm nhận được, mà hiện tại điều Tiêu Hoằng cần phải làm là báo thù!
Trong tâm linh thống khổ, trong đầu óc Tiêu Hoằng chỉ còn lại có giết chóc, giết chóc không ngừng nghỉ!
Đối mặt với bảy tám chiếc Ma Văn chiến hạm chặn ngang ở phía trước mình, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng không có chút thay đổi, đối mặt với Ma Văn đạn pháo và Ma Văn đạn đồng loạt bắn tới, chỉ thấy bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, màn sương mù màu xanh đột nhiên tràn ngập ra, đồng thời Hàn băng vạn năm lớn bằng cỡ một tiểu hành tinh ngưng kết ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Rậm rạp Ma Văn phi đạn oanh kích ở phía trên Hàn băng vạn năm, không khỏi bắn ra tầng tầng mảnh băng vụn.
Nhìn lại Tiêu Hoằng hành động như tia chớp màu xanh, đã vòng qua khối hàn băng to lớn này, trực tiếp xông vào giữa đội hình hạm đội, theo sát mà đến là vô cùng vô tận hủy diệt và giết chóc.
Trương Thượng Quân ở bên trong Tinh Sư Hào, thông qua màn hình, nhìn thấy Ma Văn chiến hạm bình thường hoàn toàn không thể ngăn cản được bước chân của Tiêu Hoằng. Cảnh tượng làm cho người ta có cảm giác, thực lực của Tiêu Hoằng căn bản không chỉ là Ngự Hồn cấp một. Sắc mặt Trương Thượng Quân đã từ xanh mét biến thành tái nhợt, trong mơ hồ Trương Thượng Quân đã bắt đầu cảm nhận được thế cục rốt cuộc đã khó giải quyết biết bao!
Cho tới bây giờ, Trương Thượng Quân cũng không thể tưởng tượng rốt cuộc là cái gì thúc đẩy sức chiến đấu của Tiêu Hoằng cường đại đến mức như thế, mà một cái lại một cái đoàn Ngự lực kia rốt cuộc lại là cái gì?
- Hả?
Phút chốc, Trương Thượng Quân bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, chân mày hơi nhảy giật.
Cùng lúc đó, Ma Văn chiến hạm vận chuyển Thiệu Bỉ Kỳ, đã chậm rãi đậu lại ở bên trong căn cứ điều trị Mạch Lý Tinh, nơi này xem như là căn cứ trị liệu quân dụng tốt nhất của quân khu phía đông, chính là địa điểm chủ yêu dành trị liệu cho sĩ quan.
Giờ phút này Thiệu Bỉ Kỳ đang nằm ở trong một cái hộp giữ ấm, ý thức vẫn còn rất thanh tỉnh, duy chỉ có sắc mặt hắn là tràn ngập phẫn hận vô tận.
Ở dưới sự tàn bạo của Tiêu Hoằng, tuy rằng hắn nhặt lại được một mạng, nhưng một cánh tay của hắn đã không còn, điều này đối với một quân nhân mà nói, là thương tổn đến mức nào không cần nói cũng biết.
- Tiêu Hoằng! Thiệu Bỉ Kỳ ta ở trong này thề, sinh thời nhất định phải chém ngươi ngàn vạn đao!
Thiệu Bỉ Kỳ mắt lộ hung quang, từ kẽ hàm răng rít ra mây chữ này, năm tay đã nắm chặt thành quyền.
Nhưng mà, ngay lúc Thiệu Bỉ Kỳ được đưa tới căn cứ điều trị, vừa mới nảy sinh lòng ác độc, Thiệu Bỉ Kỳ đột nhiên phát hiện, toàn bộ căn cứ điều trị lập tức nổi lên tiếng cảnh báo khắp bốn phía, binh sĩ thủ vệ phụ trách cảnh giới loạn thành một đoàn, đều làm ra chuẩn bị chiến đấu.
- Báo cáo Tướng quân, tình thế có chút phiền phức, vừa mới nhận được tin tức, ác ma Tiêu Hoằng đang theo tới Mạch Lý Tinh!
Đúng lúc này, một gã quan điều trị bỗng nhiên đi vào bên cạnh Thiệu Bỉ Kỳ, hạ giọng nói.
Thiệu Bỉ Kỳ nghe nói như thế, vốn trên mặt tràn ngập tức giận, đột nhiên sửng sốt rồi bị vẻ sợ hãi vô cùng vô tận thay thế, tức giận đã không còn sót lại chút gì. Từ sắc mặt tái nhợt là có thể nhìn ra được, rốt cuộc Tiêu Hoằng đã để lại cho hắn nhiều tâm lý bóng ma biết bao.
Tiêu Hoằng đánh tới Mạch Lý Tinh rốt cuộc là vì ai, điều này không cần nói cũng biết.
- Mau mau đưa ta về lại Ma Văn chiến hạm, dùng tốc độ cao nhất rời Mạch Lý Tinh. Ta không điều trị ở trong này, mau đổi tinh cầu khác!
Thiệu Bỉ Kỳ tạm dừng một lát, vội vàng ra mệnh lệnh.
← Ch. 1007 | Ch. 1009 → |