← Ch.1106 | Ch.1108 → |
Trái lại Lạc Dần căn bản không thèm để ý tới nhân vật cấp trụ cột Lạc Đan Luân đế quốc như Áo Thác, trực tiếp dàn đoàn người Tiêu Hoằng vào trong phòng thí nghiệm.
Đi qua cửa phòng thí nghiệm, mùi mốc meo phà vào mặt, không khỏi làm đám người Áo Thác nhăn mày. Nhìn bên trong, phòng thí nghiệm giống như phân xưởng lớn, bên trong quá mức lộn xộn, đủ thứ lung tung ném khắp nơi, trên mặt đất toàn là tàn thuốc, hộp đựng thức ăn.
Ở trung tâm là mười mấy thanh niên mặc đồng phục đại học Vưu Kim, đang không ngừng bận rộn.
- Mấy người mau lên coi, Tiêu thúc thúc người ta đã đến rồi, không cho người ta thấy chút đồ, làm sao còn đòi tiền của người ta.
Lạc Dần tùy tiện chỉ huy bạn học, lời này nói thẳng thừng, không có vòng vo gì.
Áo Thác cùng Ai Nhĩ Phu lại nhìn nhau, không khỏi lắc đầu. Thậm chí họ cảm giác ràng đầu óc tên tiểu lưu manh này có vấn đề hay không, xử thế như vậy này không khác gì kém trí.
Về phần Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm thì đá những hộp xốp sang một bên, ánh mắt tập trung vào dụng cụ kỳ quái đặt trên giá. Thoạt nhìn cực kỳ xấu, nhìn giống như dùng kim loại ghép lung tung mà thành, cao khoảng 1. 5m, bên trên có vòng kim loại nhỏ cỡ trái dưa hấu, bên trên vòng kim loại kết nối với nhiều dây dẫn.
- Bệ hạ, sao ngài lại quen biết tiểu tử này?
Kiều Lâm Sâm đi tới nhỏ giọng hỏi Tiêu Hoằng.
- Tạm thời đừng hỏi, xem xong rồi nói.
Tiêu Hoằng đáp lại, lẳng lặng nhìn Lạc Dần.
Chừng nửa tiếng sau, Lạc Dần cùng các bạn học cuối cùng điều chỉnh xong dụng cụ.
- Tiêu thúc thúc, đây là phiên bản đầu tiên của máy khởi động Trùng Động Nhân Tạo.
Lạc Dần đứng trên giá đỡ, trong tay thảy một viên bị thép, nói với Tiêu Hoằng.
Trùng Động Nhân Tạo?
Lạc Dần vừa nói thế, Áo Thác, Ai Nhĩ Phu, Phất Minh Qua cùng Kiều Lâm Sâm đồng loạt biến sắc, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Nói đùa hả? Thằng nhãi này lại đang phát minh Trùng Động Nhân Tạo?
Đây là suy nghĩ chung của mọi người, thân là nhân vật trung tâm về mặt quân sự hay kỹ thuật của Lạc Đan Luân đế quốc, bọn họ tự nhiên hiểu được Trùng Động Nhân Tạo có ý nghĩa gì.
Chẳng qua, bọn họ vẫn không thể tin nổi, tên tiểu lưu manh này lại có năng lực chạm tới Ma Văn không gian học. Đây là ngành học cực kỳ cao thâm đấy, tên tiểu lưu manh này nhìn cũng chỉ mới 20 tuổi, đang là sinh viên đại học.
Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào, nhất định là tiểu tử điên điên khùng khùng này đang nói khoác, nhưng nói khoác lác cũng có thể làm cho Tiêu Hoằng tin tưởng, cái này điên quá đi chứ?
- Bắt đầu đi.
Tiêu Hoằng không đổi sắc, bảo Lạc Dần.
- Ngay đây.
Lạc Dần đáp lại, tiếp theo gật đầu với mấy bạn học, thoáng cái sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Tiếp theo, một người đứng dưới giá đỡ mở chốt khởi động, nháy mắt trong phòng truyền ra tiếng kêu sắc nhọn, khiến người ta cảm giác như tiếng không khí ma sát dữ dội.
Kế đó, ở trung tâm vòng kim loại cỡ trái dưa hấu kia bỗng bùng lên ánh sáng màu lam, nhỏ như hạt mè.
Bụp!
Ngay giây tiếp theo, đốm sáng nhỏ như hạt mè đột nhiên phóng to, tràn ra toàn bộ vòng kim loại, nhìn giống như màng năng lượng. Nhưng mà nhìn kỹ, "màng năng lượng" này đang giống như vòng xoáy lớn, chậm rãi xoay tròn, khiến người ta thấy giống như đường hầm một cái không gian, cực kỳ giống với trùng động tự nhiên.
Phát hiện điều này, ánh mắt đám người Áo Thác, Ai Nhĩ Phu, Phất Minh Qua dần dần trở nên tập trung. Tuy rằng không thể tin nổi, nhưng bọn họ cũng dự cảm được, tên tiểu lưu manh này dường như không đơn giản.
Cùng lúc đó, Lạc Dần cầm chắc viên bi thép trên tay, sau đó ném về phía vòng kim loại.
Kế sau đó, mọi người khiếp sợ phát hiện viên bi thép kia không rơi ra ở mặt bên kia vòng kim loại, mà là cùng sóng năng lượng nhàn nhạt biến mất không thấy.
Cạch, keng keng keng!
Theo âm thanh đó, viên bi thép xuất hiện sau lưng đám người Lạc Dần khoảng 10m, rơi tự do xuống một cái thùng gỗ, rồi lăn ra đất.
Đám người Áo Thác, Ai Nhĩ Phu, Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm, sau chuyện này này ngây người ra đó, trừng mắt há miệng, sắc mặt trắng bệch, một đám sững ra như tượng.
Không cần nghi ngờ, cảnh tượng này chính là đặc thù rõ rệt nhất của trùng động, có thể lập tức truyền tống vật thể đến một nơi nào đó.
Ngay cả Tiêu Hoằng nhìn thay cảnh này, ánh mắt cũng thay đổi. Tiêu Hoằng tin chắc Lạc Dần có được đột phá ở mặt trùng động, nhưng tuyệt đối không ngờ tới trong thời gian ngắn lại đạt đến một trình độ như thế này.
- Tiểu... Tiểu tử này là cái quái vật gì thế?
Kiều Lâm Sâm không kìm được hô lên.
Nhưng khi mọi người lại không thể ngờ tới, Lạc Dần đứng trên giá đỡ lại không có một chút tự hào hưng phấn, ngược lại vẻ mặt âm trầm, sau đó là nổi giận.
- Khốn kiếp!
Lạc Dần không chút dấu hiệu bỗng gầm lên:
- Đáng chết! Vòng trói buộc năng lượng của ta đâu? Các ngươi làm việc có thể tin cậy được không, có phải các ngươi cố ý làm ta xấu hổ trước mặt nhiều người hay không!
- Xin lỗi! Lão đại, nhầm lẫn, nhầm lẫn, Tiêu lão đại đến đây làm chúng ta quá căng thẳng.
Một người rõ ràng rất sợ Lạc Dần, vội vàng lên tiếng xin lỗi, sau đó bắt đầu lục tung thùng gỗ tìm kiếm.
Những người khác nghe thế, lại có phần không tin nổi vào tai mình. Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, màn biểu diễn kinh diễm của Lạc Dần khi nãy lại là màn biểu diễn sơ sót?
Vậy thì tiểu tử này muốn làm ra chuyện gì?
Đây là điều kinh hãi chung trong lòng đám người Áo Thác, đồng thời trong lòng Áo Thác biết rõ, phát minh như thế đã gần với bán thành phẩm, chỉ cần có thể khống chế điểm rơi truyền tống, như vậy sẽ có một lần thay đổi siêu cấp đối với quân sự không gian. Thử nghĩ xem, chiến hạm Ma Văn có thể vượt qua lộ trình vài ngày chỉ bằng vài phút, đó là khái niệm gì.
Có thể đưa rất đông hạm đội phe ta vào trong biên giới bên địch mà không có dự báo, đó lại là khái niệm gì?
Rõ ràng, theo Áo Thác cùng những người khác thấy, muốn khống chế điểm ra chính xác, đây không phải là chuyện dễ làm.
- Lão đại, lão đại, tìm được rồi.
Lúc này, thanh niên kia lôi từ trong thùng rà một cái vòng Ma Văn, vung vẩy trước mặt Lạc Dần.
- Còn không mau ném tới đây?
Lạc Dần nói.
Thanh niên kia cũng không để ý, trực tiếp ném cái vòng Ma Văn cho Lạc Dần đứng bên trên. Sau đó Lạc Dần cầm một cái cờ lê, nhanh nhẹn gắn lên vòng kim loại, còn kiểm tra lần nữa.
- Được rồi, có vòng trói buộc năng lượng thì sao? Vừa rồi bi thép sẽ không rớt lung tung, tác dụng của nó chính là trói buộc năng lượng, để cho vật thể truyền tống có thể bảo trì truyền tống thẳng tắp.
Lạc Dần giới thiệu đơn giản, sau đó lật vòng kim loại, nhắm vào Tiêu Hoằng.
- Tiêu thúc thúc, phiền thúc phối hợp một chút, đưa tay ra.
Lạc Dần nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không trả lời, trực tiếp nghe theo, vươn bàn tay phải ra phía trước.
- Phải... Khoảng cách giữa hai ta khoảng 7m... Năng lượng truyền tống phải giảm xuống khoảng 50%...
Lạc Dần thì thầm, sau đó điều chỉnh vòng trói buộc năng lượng.
Vài phút sau, Lạc Dần điều chỉnh xong, lại khởi động Trùng Động Nhân Tạo, Lạc Dần liền cầm lại viên bi thép, tiện tay ném vào trong Trùng Động Nhân Tạo.
Bụp!
Trong nháy mắt, viên bi thép kia cực kỳ chính xác xuất hiện bên trên, rơi vào trên tay Tiêu Hoằng.
Đồng thời, Phất Minh Qua, Kiều Lâm Sâm cùng Áo Thác nhìn một màn này, suýt nữa hộc máu đương trường, không khỏi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Vừa nãy bọn họ còn vắt hết óc suy nghĩ làm sao khống chế được vị trí truyền tống, hơn nữa nhất trí cho rằng đây nhất định là chỗ khó nhất của Trùng Động Nhân Tạo. Kết quả có nằm mơ cũng không ngờ Lạc Dần đã sớm giải quyết xong vấn đề này, hơn nữa sử dụng biện pháp cực kỳ đơn giản thực dụng, đó là cho bảo trì truyền tống thẳng tắp, để máy phát Trùng Động Nhân Tạo có thể thay đổi góc độ tự nhiên giống như pháo Ma Văn.
Cái tên này, làm sao chỉ mới có 22 tuổi? Đây là ý nghĩ chung của mọi người. Đúng vậy, tình cảm của Lạc Dần gần tới mức kém trí, nhưng mà chỉ số thông minh lại cao đến mức biến thái.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Tiêu Hoằng cũng phải than thở, chỉ dựa vào một loại kỹ thuật này, Lạc Dần đã có thể coi là nhân vật cấp quốc bảo, lại còn là người trẻ tuổi, tiền đồ không thể nói hết.
- Chính là thế này, 5 triệu kim tệ cũng xài hết, bây giờ máy Trùng Động Nhân Tạo cũng không phải hoàn hảo, vừa rồi xác định địa điểm truyền tống có sai lệch vài milimet. Đừng nhìn có vài ly, nhưng nếu truyền tống qua mấy tinh vực, độ lệch đó sẽ bị phóng to vô hạn. Cá nhân ta nghĩ ra hai biện pháp giải quyết, một cái là tăng mạnh độ chính xác của vòng trói buộc năng lượng cách khác là áp dụng dẫn đường lực trường, trên lý luận là phóng ra phao dẫn đường lực trường đến địa điểm mục tiêu, sau đó dẫn đường cho vật thể xuyên qua trùng động đi đến. Đương nhiên cái này chỉ nằm trên lý luận chưa có thực tiễn. Ngoài ra còn có một vấn đề, đó là lực xé rách rất mạnh của trùng, chiến hạm Ma Văn bình thường không thể chịu nổi.
Lạc Dần giải thích gọn gàng.
Làm Kiều Lâm Sâm và Phất Minh Qua lại sững sờ, rõ ràng tạo nghệ Ma Văn không gian học của Lạc Dần đả vượt qua ca họ, nhìn vấn đề học thuật cùng rất rõ ràng.
Về phần Áo Thác cùng Ai Nhĩ Phu, trong lòng càng kinh hãi, ở trong mắt họ, từng vấn đề lớn đều bị Lạc Dần tìm được phương án giải quyết.
← Ch. 1106 | Ch. 1108 → |