← Ch.1107 | Ch.1109 → |
- Ngươi có thể bỏ qua vấn đề thứ hai. Kiều Lâm Sâm chủ quản căn cứ hải quân chế tạo ra chiến hạm toàn bằng hợp kim Vi Mê, hoàn toàn có thể chống cự được xé rách khi xuyên qua trùng động, về phần vấn đề đầu tiên, tự ngươi giải quyết được chứ?
Tiêu Hoằng ngừng một lúc, hỏi.
- Cái này... Ta đã xài hết 5 triệu kim tệ rồi.
Lạc Dần thoáng xấu hổ nói, lúc này xem ra mới xứng với tuổi của hắn, nói thẳng ra là còn muốn đòi tiền.
- Lần này ta đầu tư cho ngươi 100 tỷ kim tệ, 100 tỷ kim tệ này cho ngươi toàn quyền chi phối, không cần phải luôn nói cho ta. Ngươi có thể thành lập cơ cấu nghiên cứu độc lập, cho ngươi phụ trách toàn quyền. Hơn nữa ta lập tức sẽ báo cho tất cả chủ quản lý Tập đoàn Thiên Xà, Tập đoàn Thợ Săn và căn cứ hải quân, để bọn họ phối hợp vô điều kiện với nghiên cứu của ngươi, cần linh kiện thế nào, cần kỹ thuật tầng sâu liên quan nào, bọn họ sẽ cung cấp cho ngươi. Điều kiện quyết định duy nhất, là phải giữ bí mật nghiêm khắc.
Lúc này Tiêu Hoằng có vẻ vô cũng sảng khoái, trực tiếp cung cấp cho Lạc Dân hoàn cảnh nghiên cứu tốt nhất cùng với tài chính dõi đào.
Còn Lạc Dần nghe tới con số 100 tỷ, ánh mắt liền sáng rực, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
- Vậy thì cám ơn Tiêu thúc thúc, ngài yên tâm, ta tự nhiên biết quy tắc giữ bí mật.
Lạc Dần cười ha ha nói.
Sau đó, Tiêu Hoằng lại nói chuyện một hồi với Lạc Dần, thẳng đến giữa trưa mới dẫn đám người Áo Thác đi về.
- Bệ hạ, ngài cho tiểu tử Lạc Dần quyền lực có quá lớn hay không. Đúng là tiểu tử kia là siêu thiên tài, nhưng đưa vào hoạt động hình như vẫn còn thiếu trình độ. Hơn nữa cảm giác rất không tin cậy, có cần trang bị đoàn đội trợ lý cho hắn hay không? Nên biết, hắn chỉ mới 22 tuổi.
Phất Minh Qua đi tới nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng.
- Không, đừng cho bất cứ ai hạn chế hắn, càng không cho phép trói buộc hắn. Ta để cho hắn như con ngựa hoang đứt cương, phát huy tự do, thoải mái phát triển sức tưởng tượng của hắn. Về phần hắn chỉ mới 22 tuổi? Hết cách, ai bảo ta xem trúng hắn, hắn lại chỉ có 22 tuổi? Úc ta 22 tuổi, cũng đang mặc quân phục tướng quân Phục Thản Đế Quốc, còn không giống hay sao?
Tiêu Hoằng dứt khoát từ chối đề nghị của Phất Minh Qua:
- Trong khối Trùng Động Nhân Tạo này, ba đại tập đoàn các ngươi chỉ là hỗ trợ cho hắn mà không phải làm chủ. Công trình này do một mình Lạc Dần quyết định, hơn nữa đưa công trình này mức cơ mật cấp S cao nhất, lập tức thành lập cơ chế bảo mật tối cao.
- Rõ, bệ hạ.
- Đã rõ.
Phất Minh Qua, Ai Nhĩ Phu trước sau đáp.
Thực tế họ biết rất rõ giá trị của Lạc Dần cùng với tầm quan trọng của công trình này. Một khi thành hình, nó đủ để thay đổi thế giới, vậy thì Lạc Dần cùng sẽ ghi vào trong sử sách.
Thậm chí chính Ai Nhĩ Phu cùng đã bí mật điều động một sư đoàn, chuyên phụ trách bí mật bảo vệ an toàn của Lạc Dần cùng bạn học của hắn, ngay cả bản thân Lạc Dần cũng không được biết.
Cùng lúc đó, thể liên hiệp Á Tế Á chịu đau khổ, với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc cầm đầu, đã đầu tư 8000 tỷ kim tệ, chuyên phụ trách nghiên cứu vũ khí chiến đấu có thể chống lại chiến hạm Trường Tích Liên Hợp.
Tân Bối Ba, thể liên hiệp Xích Nghĩa cũng thế, thậm chí thể liên hiệp Xích Nghĩa đã bí mật phái ra gián điệp, muốn đánh cắp kỹ thuật trung tâm của chiến hạm Trường Tích Liên Hợp.
Nào không biết, trong tiến độ nghiên cứu của Lạc Đan Luân Đế Quốc, chiến hạm Trường Tích Liên Họp đã trở thành đồ cũ. Trung tâm nghiên cứu trực tiếp chuyển hướng về phía chiến đấu cơ không gian Ngân Điểu đời sáu, nhất thể hóa hạm đội cùng với thế hệ Đại Mẫu Hạm mới, chiến hạm Trường Tích Liên Hợp đang trong nghiên cứu phiên bản nâng cấp.
Quay trở về nơi tu luyện, Tiêu Hoằng bình ổn tâm tình, bắt đầu tập trung vào thiết kế Chiến văn cấp Ngự hồn, tiến hành một loạt ưu hoá.
Bởi vì có hai đại vũ khí Hàn Vỗ và thi thể màu máu, Tiêu Hoằng đã có Ma Văn chủ chiến đủ dùng. Bây giờ Tiêu Hoằng muốn chế tạo Chiến văn, là để cường hóa sức chiến đấu của Hàn băng vạn năm.
Trải qua khoảng 1 giờ kiểm nghiệm, xác định không có vấn đề, Tiêu Hoằng dọn dẹp tài liệu lấy ra Tái thạch màu xanh nhạt. Loại Tái thạch này là Thâm vẫn thạch, là vật chất tinh hoa trong vũ trụ, trải qua hơn trăm ngàn năm ngưng kết thành, hết sức hiểm thấy, lại vô cùng quý giá. Chẳng qua, người có thể dùng tới nó đã ít lại còn thiếu.
Lấy ra công cụ cắt, cầm Tái thạch đã cắt thành hình cầu trên tay, Tiêu Hoằng đặt lên chỗ lõm trên mặt bàn, sau đó lấy ra Điêu văn đao Cấp Hồn, tỉ mỉ tạo hình văn lộ tương ứng.
Tiêu Hoằng vẫn trước sau như một, định dùng toàn bộ kỹ thuật của mình lên đó.
Thế là thẳng đến chiều, một viên Ma Văn Châu hoa lệ âm trầm nằm trên tay Tiêu Hoằng, trên Tái thạch màu xanh nhạt ngoài Để văn màu lam, còn có những đường văn lộ tỉ mỉ, màu vàng và trắng bạc đan xen vào nhau, nhìn có vẻ cực kỳ phức tạp. Thực ra, đây cũng là Chiến văn cấp bậc Ngự hồn đầu tiên mà Tiêu Hoằng chế tạo ra, đặt tên là Thâm Thúy Nhãn, có thể nén được rất nhiều Hàn băng vạn năm, phát huy ra sức chiến đấu càng mạnh hơn.
Đánh giá tỉ mỉ Thâm Thúy Nhãn trên tay, vuốt ve một hồi, Tiêu Hoằng không nóng lòng thí nghiệm, mà cẩn thận đặt vào túi Ma Văn.
Thực tế khi Chiến văn đạt tới cấp bậc Ngự hồn, sẽ không tùy tiện thí nghiệm trên hành tinh, bằng không rất dễ gây ra hậu quả hủy thiên diệt địa. Nhất là loại Chiến văn chủ yếu là cường hóa lực lượng như thế này.
Ngay khi Tiêu Hoằng chế tạo xong Ma Văn, dọn dẹp mặt bàn lộn xộn, tiếng gõ cửa đầy tiết tấu truyền đến. Được phép của Tiêu Hoằng, Quan Gian Thường mới mở cửa đi vào.
- Bệ hạ, Cách Lâm tiên sinh phái tới sứ giả, nói hắn đào ra một món quà nhỏ, đặc biệt đưa đến cho bệ hạ, nói hiện giờ bệ hạ đang cần nó.
Quan Gian Thường đứng ở cửa, nhỏ giọng báo cho Tiêu Hoằng.
- Cách Lâm tiên sinh? Món quà nhỏ?
Tiêu Hoằng nghe vậy, sắc mặt thoáng khó hiểu, nhưng vẫn nói:
- Dẫn hắn đến đây.
- Vâng, bệ hạ.
Quan Gian Thường trả lời, liền đi ra ngoài.
Một lát sau, khi Quan Gian Thường đi trở về, đang dẫn một người theo sau lưng. Mắt xanh lục nói rõ thân phận của hắn, không lớn tuổi, chỉ khoảng 30, để tóc ngắn, vệt râu ngắn trên môi, mặc áo tây đen.
- Bái kiến bệ hạ, tại hạ là trợ lý tư nhân của Cách Lâm tiên sinh, ta tên là Đồ Đặc.
Người tự xưng Đồ Đặc này cung kính chào Tiêu Hoằng, còn cúi xuống thật sâu, sau đó hai tay dâng hộp kim loại trong tay lên cho Tiêu Hoằng.
- Trong này là gì?
Tiêu Hoằng hỏi.
- Cách Lâm tiên sinh chưa nói, ta cũng không có quyền mở ra, Cách Lâm tiên sinh chỉ nói là lúc ngài ấy đi dạo chợ gặp được, liền mua về, sau đó nghĩ rằng ngài đang cần gấp, liền ủy thác ta đưa đến cho ngài.
Đồ Đặc nói.
Tiêu Hoằng nhìn Đồ Đặc một chút, ngừng một lát, sau đó mở hộp ra. Lúc này Tiêu Hoằng nhìn thấy được bên trong hộp là hai bình máu Kim quan điêu biến dị nằm trong khối bọt biển, mỗi bình có khoảng 200ml được bịt kín.
Nhìn thấy thứ này, ánh mắt Tiêu Hoằng sáng ngời, không thể không nói, đây chính là thứ Tiêu Hoằng cần gấp.
Quay đầu liếc Đồ Đặc, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn thông tin gọi cho Cách Lâm, tỏ vẻ cảm tạ. Kỳ thật mục đích quán trọng nhất là muốn xác định có phải là Cách Lâm phái tới hay không, đừng phải là gián điệp nước đối địch phái tới đầu độc mình.
Ngược lại Cách Lâm nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng, vẫn khách khí như trước, lại tỏ vẻ chỉ là món quá nhỏ, nhìn thấy có người nóng lòng tung ra, liền thuận tay mua về, phái tâm phúc Đồ Đặc đi hạm thương mại vội vàng đưa đến cho Tiêu Hoằng.
Từ góc độ khác, điều này cũng xác định Đồ Đặc quả thật là người của Cách Lâm.
- Nếu thế, vãn bối nhận lấy, cảm tạ Cách Lâm tiền bối.
Tiêu Hoằng tươi cười nói.
Trong lúc Tiêu Hoằng nói chuyện với Cách Lâm, bên trong Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tổng bộ nghiên cứu khoa học cũng đã bắt đầu điên cuồng làm việc, cũng như các thể liên hiệp khác, nếu không lấy ra được biện pháp đối mặt với chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, vậy thì đợi Lạc Đan Luân Đế Quốc nghiền ép đi.
Nhưng đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc khống chế vũ khí quá nghiêm khắc, chân chính nghiên cứu cũng chỉ có trăm mấy ngàn người, so sánh với Lạc Đan Luân đế quốc toàn dân phát triển, toàn dân góp ý, chênh lệch quá lớn.
Quan trọng hơn, phải nói từ căn nguyên, đó là giáo dục. Lạc Đan Luân đế quốc đầu tư bao nhiêu vào giáo dục, gần chiếm 25% thu nhập quốc gia, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc lại chỉ mới 2%.
Chênh lệch như thế, trực tiếp quyết định chênh lệch nhân tài dự trữ của hai nước. Nhân tài dự trữ chênh lệch, liền trực tiếp quyết định quốc gia quật khởi phát triển. Nên biết, mọi thứ đều là do con người sáng tạo ra, người vĩ đại, tự nhiên có thể sáng tạo thứ vĩ đại.
Bác Anh Tinh, văn phòng Hải Đình Gia, lúc này Hải Đình Gia ngồi trên bàn làm việc, xem danh sách trung tâm nghiên cứu đưa đến, sắc mặt xanh mét.
Bên trên danh sách, trung tâm nghiên cứu mua một cái Ma Văn đun nóng, nhưng danh sách ghi rõ là 100 kim tệ. Nên biết đi ra chợ, Ma Văn đun nóng mà trung tâm nghiên cứu sử dụng chỉ có giá 5 kim tệ, dụng cụ của trung tâm nghiên cứu đòi chi ra gấp mấy chục lần.
Vì cái gì, khỏi nói, rõ ràng là điên cuồng rút ruột trong tài vụ, nhưng lại không làm việc ra hồn.
Trên thực tế, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đầu tư không ít tài chính vào nghiên cứu, nhưng cho đến nay đã nghiên cứu ra cái thứ gì?
- Một đám khốn kiếp!
Hải Đình Gia nghiến răng nói, nhưng không làm gì được, ném những kẻ này vào ngục giam? Vậy còn ai làm nghiên cứu?
← Ch. 1107 | Ch. 1109 → |