Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0246

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0246: Giao phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Bác Dương nhìn thấy một màn như thế, khóe mất hơi giật giật, chỉ từ khí thế này hắn có thể cảm nhận được đối phương cũng không bình thường, không kiềm được Bác Dương nắm chặt nắm tay.

Rất nhanh, bóng người màu đen đã đi tới gần nhà gỗ, đồng thời chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, động tác rất nhẹ rất chậm, không có mảy may nôn nóng.

- Ngươi là ai? Dám đánh lén ta? Không muốn sống sao?

Bác Dương mở miệng hỏi, năng lượng văn vởn quanh cánh tay trở nên sáng ngời lên.

Bóng người màu đen không có đáp lại, chỉ chậm rãi đưa tay nắm cổ áo choàng, nhẹ kéo xuống, áo choàng màu đen giống như một lá cờ từ từ hạ xuống, lộ ra đầu tóc trắng như tuyết, theo đó gương mặt tái nhợt, đôi mắt sắc bén, hai má gầy ốm, áo giáp cũ nát cháy đen... đều hiện ra trước mặt Bác Dương.

- Ngươi...

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, Bác Dương phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên một chút mờ mịt, nhất thời lại không nhận ra Tiêu Hoằng.

- Không quen biết sao?

Nhẹ buông tay ra, áo choàng màu đen trong tay Tiêu Hoằng nhẹ nhàng rơi xuống đất, Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi. Giọng nói tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại phát ra từng chữ lạnh như băng.

- Ngươi? Tiêu Hoằng!

Chăm chú nhìn cẩn thận, ngay sau đó Bác Dương nhận ra Tiêu Hoằng, trong hai mắt không khỏi lộ ra vô tận bất ngờ, trong lòng hắn lập tức cả kinh kêu lên:

- Không thể tưởng được, ngươi lại chưa chết!

- Ta? Chết? Phỏng chừng cuộc đời này của ngươi không nhìn thấy!

Tiêu Hoằng chậm rãi lên tiếng, trong lời nói tràn ngập âm trầm, Chiến Văn trên cánh tay cũng trở nên sáng ngời lên, giống như thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

- Ha ha!

Bác Dương đứng cách Tiêu Hoằng chỉ có năm thước, bỗng nhiên nổi lên cười ha hả, vẻ bất ngờ trên mặt cũng dần dần biến mất.

- Ta không nghĩ tới là Tiêu Hoằng ngươi! Nhưng hôm nay ngươi tới đây, ta chỉ có thể nói là ngươi như trước quá non nớt, tự chui đầu vô lưới!

Nói xong, Bác Dương nhẹ nhàng vỗ hai tay.

Ngay sau đó, chỉ thấy trong một phòng nhỏ không có cửa sổ bên cạnh nhà gỗ, bước ra năm người. Trong đó rõ ràng có Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng, mặt khác ba gã đồng dạng thân thủ không kém.

Thoáng cái, ở bên cạnh Bác Dương, tính cả hộ vệ đã nhiều thêm bảy người.

- Từ lúc Mạc Á chết đi, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì thế ta đặc biệt đề phòng. Nói vậy từ trong tư liệu ngươi thu được, bộ chỉ huy hẳn là chỉ có ba người đi, hiện tại là tám đánh một, nhận lấy cái chết...

"Ầm, ầm, ầm ầm..."

Không đợi Bác Dương nói dứt lời, lại nhìn lên trần căn nhà gỗ đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó tên mập trắng cùng với bốn gã Ngự Sư liền sắp hàng chữ nhất hiện ra trước người Tiêu Hoằng.

- Không... không... không... không phải tám đánh một, mà là sáu đánh tám, sáu cao thủ siêu cấp đánh tám tên gà mờ các ngươi!

Tên mập trắng đứng trước nhất trước Tiêu Hoằng thần tình thoải mái cười nói, trong tay cầm hai cây Ma Văn súng lục, phía sau lưng đeo một cổ Ma Văn pháo bỏ túi, cùng với một cây Ma Văn súng trường bắn sẻ.

Nhìn thấy một màn như thế, Bác Dương vốn bộ dáng có định liệu trước cũng hơi biến sắc, toát ra vẻ kinh hãi. Hắn không sao hiểu được, Tiêu Hoằng rốt cuộc là từ đâu tìm tới nhiều người giúp đỡ như vậy, xem theo trang phục, những người này rõ ràng đều là thân thủ bất phàm.


- Bác Dương giao cho ta, còn lại về các ngươi!

Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Bác Dương vẻ mặt đang biến đổi không ngừng, phân phó.

- Không thành vấn đề!

Tên mập trắng lên tiếng, tiếp theo liền giơ lên Ma Văn súng lục trong tay, nhằm vào đám người Khương Nhất Hùng bắn loạn xạ; bốn gã Ngự Sư không có đáp lại, nhưng đồng loạt ra tay.

Đối mặt với cảnh này, Bác Dương hơi híp mắt, trực tiếp nhanh như tia chớp phóng tới Tiêu Hoằng, vừa tiến lên trước thân mình hắn đã lóe ra một quang ảnh hình người.

Tuy nhiên, lúc này tuy ràng thân hình Tiêu Hoằng chưa động, nhưng trên thân thể hắn đã ngưng kết ra một tầng Hàn băng vạn năm thật dày.

"Ầm!"

Ngay sau đó, sau một tiếng nổ nặng nề, Bác Dương liền va chạm phía trên thân thể Tiêu Hoằng, quang ảnh mang đến lực công kích cường đại, trong nháy mắt đánh cho Tiêu Hoằng bay tung ra khỏi phòng hơn mười thước xa.

Hàn băng vạn năm bao phủ quanh thân Tiêu Hoằng cũng vỡ vụn từng mảnh nhỏ.

Không đợi Tiêu Hoằng rơi xuống đất, lại nhìn Bác Dương tiên phát chế nhân, tay trái chỉ về phía trước, quang ảnh ở trước người hắn thoát ly thân thể, lại lần nữa bay tới va chạm mạnh vào Tiêu Hoằng.

Một kích nối tiếp một kích cực kỳ xinh đẹp.

Lại nhìn cả người Tiêu Hoằng dưới công kích mãnh liệt, đã bị đánh bay tới phía dưới sườn núi.

Chỉ thấy Tiêu Hoằng loạng choạng về phía trước hai bước, rồi chìm vào vực sâu vạn trượng, bị bóng đêm nuốt mất.

- Chỉ là cấp Ngự Giả, chút bản lãnh như vậy cũng dám tới đây kêu gào, muốn chết!

Bác Dương nhìn sườn núi, nhẹ giọng nói, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường:

- Lần này, ta xem ngươi còn không chết nữa không?

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Bác Dương vừa mới dứt lời, thần sắc Bác Dương thoáng hơi đổi sắc, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút cảnh giác.

Chỉ thấy dưới sườn núi đen tối đen như mực kia, đột nhiên lóng lánh một chút ánh sáng, rồi không đợi Bác Dương kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã như một tia chớp từ trong bóng tối xuất hiện lại trước mặt Bác Dương.

Nhìn thấy một màn như thế, ánh mắt Bác Dương đột nhiên biến đổi, hắn biết rõ, có thể lơ lửng trong không trung, tự nhiên là sử dụng Lưu Văn, mà có thể khống chế Lưu Văn Ít nhất phải la cấp bạc Ngự Sư.

- Tiêu Hoằng, ngươi... là Ngự Sư?

Bác Dương không kiềm được ngạc nhiên thán phục nói, trong hai mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, ở Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng còn là một cấp Ngự Giả, chỉ mới hơn một tháng không thấy, lại biến thành Ngự Sư, điều này rất khoa trương. Phải, cho dù Tiêu Hoằng ở Hách Bác Thành rèn luyện thành công, nhưng muốn chính thức trở thành Ngự Sư là phải làm cho Ngự lực trong cơ thể đạt tới 5000 cổ, một tháng thì không đủ thời gian.

Huống chi, núi lửa Hách Bác phun trào cũng chỉ mới trước đây vài ngày.

- Không cần kinh ngạc, chuyện này cũng là nhờ Tiễn Lặc trong quân đội Duy Lâm lúc trước. Nhớ kỹ xuống địa ngục, thay ta cảm ơn hắn!

Tiêu Hoằng nói giọng trầm thấp, tiếp theo hai bàn tay hơi mở ra, hai thanh băng nhận màu tím thật dài từ giữa bàn tay Tiêu Hoằng mọc ra, mới nhìn qua giống như con hùng ưng dang rộng hai cánh, tiếp theo hai tay hắn khép lại, giơ lên cao chém xuống Bác Dương.


Bác Dương tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng ở thời khắc liên quan tới sống còn, phản ứng vân rất nhanh nhẹn, thân mình hắn nhoáng lên một cái, rất nhanh tránh qua bên phải hai bước.

"Ầm!"

Ngay sau đó, hai thanh băng nhận màu tím liền trực tiếp đánh trên lưng núi, hình thành hai vết chém thật sâu.

- Hay Si...

Không đợi Bác Dương đứng vững, Tiêu Hoằng đã quay đầu lập tức rít gào một tiếng, Long Tức Chiến Văn dẫn ra lực công kích cường đại, trong nháy mắt đánh Bác Dương bay đi, thẳng đến va trúng vách đá phía sau mới ngừng lại được.

Cái này xem như Tiêu Hoằng hoàn lại cú đánh vừa rồi!

Không có dừng lại chút nào, trong tay Tiêu Hoằng lại lần nữa mọc ra một thanh băng nhận màu tím dài hơn một thước, rồi đạp lên lưng núi bổ thẳng xuống Bác Dưỡng!

Trong chớp mắt, hai người quấn lấy nhau hỗn chiến, khi thì đánh giáp lá cà, khi thì rớt ra khoảng cách, các loại Chiến Văn hình thức viễn trình công kích lẫn nhau.

Có thể nói, chỉ luận về cấp bậc Ngự lực, hai người chẳng phân biệt được cao thấp, đều là Ngự Sư cấp một, nhưng Tiêu Hoằng chiếm cứ ưu thế hon là vì Ngự lực trong cơ thể hắn đã trải qua hai lần rèn luyện, so với Ngự Sư bình thường tinh thuần hơn, cường hãn hơn một ít.

về phần ưu thế của Bác Dương ở chỗ kinh nghiệm, cùng với ba cái Chiến Văn cấp Ngự Sư trong tay, trong đó Chiến Văn chủ chiến là "Anh Sát". Nhưng đối mặt với tính năng siêu cấp của Ma Văn châu màu lam sậm, mặc dù Bác Dương có ba cái Chiến Văn cấp Ngự Sư vẫn còn hơi yếu hơn một ít.

Càng trọng yểu hơn là, theo chiến đấu kéo dài, Hàn băng vạn năm trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, mỗi một miếng Hàn băng vạn năm, nói là băng, thế nhưng đối với Tiêu Hoằng mà nói, chính là từng quả từng quả bom.

Nhìn lại ngoài mấy chục thước, chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt. Căn nhà gỗ không lớn chỉ trong nháy mắt trận chiến khai hỏa, liền bị đánh bay đi; mặt tuyết trắng kia dưới đủ các loại công kích mãnh liệt bị cuốn lên cao, kèm theo hào quang đủ mọi màu sắc là tiếng núi đá vỡ vụn vang lên liên tiếp.

Ngắn ngủn mười phút qua đi, đám người Bối Ninh đã có phần không trụ được, đừng thấy bọn hắn chiếm cứ tru thế nhân số, nhưng so về chất lượng, đối phương lại là bốn gã Ngự Sư, cùng một gã Chuẩn Ngự Sư. Tên mập mạp kia tuy rằng hơi yểu một chút, nhưng trang bị trên người hắn có thể nói là cực kỳ xa hoa, mười phần uy lực.

Trong quá trình đánh nhau, trong miệng tên mập mạp không ngừng tuôn ra tiếng chế giễu, sỉ nhục, mắng chửi... không dứt bên tai, cái miệng của hắn thật to, thật dẽo, quả thực y như cái thùng rác.

Trái lại Bối Ninh bên này chỉ có hai gã Ngự Sư, ba gã Ngự Giả cấp năm, còn lại đều là Ngự Giả cấp bốn, về chất lượng hoàn toàn không thể so sánh.

Chiến đấu chỉ kéo dài mười phút, bên Bối Ninh chỉ còn sót lại hai người Bối Ninh và Khương Nhất Hùng, còn lại toàn bộ ngã xuống trên vũng máu.

Mà Tiêu Hoằng mang đến bốn nhân vật cấp Ngự Sư, từ đầu đến giờ không nói một lời, mục đích của họ chỉ có một: "Giết!" Quả thực hiếm thấy đao phủ máu lạnh như vậy!

Giờ này khắc này, Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng đã bị đám người tên mập mạp vây quanh.

- Con cháu! Không chịu ở Duy Lâm Công Quốc lại chạy tới nơi này tìm chết! Hôm nay gia gia liền thay cha các ngươi giáo huấn mấy thằng nhãi con các ngươi một phen!

Tên mập trắng như trước là một bộ dáng vô cùng kiêu ngạo, cũng từ phía sau rút ra Ma Văn pháo bỏ túi điều động Ngự lực, nhắm ngay trên bầu trời bắn ra một quả đạn năng lượng màu đỏ thẫm.

Quả đạn năng lượng màu đỏ sau khi nổ tung trên không trung, liền hình thành từng mảng chất keo màu đỏ nóng bỏng, đánh thẳng tới Bối Ninh và Khương Nhất Hùng.

Cùng lúc đó ở bên kia, Tiêu Hoằng cùng Bác Dương đã chiến tới hồi gay cấn, chỉ là từ đầu đến cuối Tiêu Hoằng đều áp sát đè ép Bác Dương.

Đợi đến khi hai người qua một phen chém giết hơi rớt ra chút khoảng cách, chỉ thấy trên mặt, trên tay, trên vai Bác Dương đã phủ kín vết máu, hộ giáp thủng lỗ chỗ... những chỗ này đều là bị Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng nổ tung tạo thành. Lúc này sắc mặt Bác Dương đã ngập đầy vẻ ác liệt.

Bác Dương có chút không thể tưởng tượng, chính là một tháng trước Tiêu Hoằng ở trước mặt hắn còn là một tiểu nhân vật, hơn một tháng sau đã có thể cân sức ngang tài cùng hắn. Còn hơn thế, trừ lần đầu tiên va chạm ra, hắn không chiếm được mảy may tiện nghi nào trên người Tiêu Hoằng, ngược lại bản thân không ngừng bị đánh trúng.

Nhìn lại Tiêu Hoằng phía trên hộ giáp cháy đen có vẻ cũ nát kia, ngoài ra không có mảy may tổn thương nào, trên mặt không lộ chút biểu tình, hai mắt vẫn lạnh như băng. Ánh mắt này của Tiêu Hoằng càng khiến Bác Dương cảm giác cực kỳ không tốt, thật giống như một con dã thú cực kỳ máu lạnh, không có đồng tình, không có thương hại, càng không có nhân từ, mục đích chỉ có một: "Lấy tính mạng đối phương!"

*****

- Ta không thể không khen ngợi ngươi, thực lực của ngươi quả thật vượt quá tưởng tượng của ta, nhưng muốn hoàn toàn chiến thắng ta, là không có khả năng!

Bác Dương nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, giọng điệu của hắn bông nhiên cao vút.

- Ngươi phải chết, bất kể như thế nào!

Tiêu Hoằng căn bản là không để ý đến Bác Dương nói dông dài, lẳng lặng nhìn bộ dáng chật vật của Bác Dương, vô cùng bình thản nói.

- Một khi đã như vậy, thì chỉ có cá chết lưới rách!

Bác Dương nói xong, lại nhìn Ma Văn vờn quanh ở cánh tay Bác Dương, lại lần nữa trở nên sáng ngời lên.

Ngay sau đó, chỉ thấy bốn phía thân thể Bác Dương đột nhiên hình thành ba cái quang ảnh, tiếp theo ba cái quang ảnh đều hóa thành bộ dáng giống Bác Dương như đúc.

Đây đúng là đại tuyệt chiêu Phân Ảnh Sát của Ảnh Sát Chiến Văn, có thể chế tạo ra ba cái năng lượng thể tương đương với Bác Dương, hiệp trợ Bác Dương chiến đấu. Tuy nhiên có khuyết điểm là chỉ có thể duy trì một phút đồng hồ, đồng thời còn phải tiêu hao 3000 cổ Ngự lực. Nói cách khác, nếu Bác Dương trong vòng một phút đồng hồ không giải quyết được đối phương, thì không thể tiếp tục duy trì chiến đấu, hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Nhưng một khi mở ra phân thân, như vậy sức chiến đấu sẽ tăng lên trên diện rộng, ít nhất trong vòng một phút đồng hồ, tương đương với ba Bác Dương đánh một Tiêu Hoằng,

- Chịu chết đi!

Bác Dương quát nhẹ một tiếng, tiếp theo liền điều khiến phân thân, tính cả bản thân từ bốn hướng phóng tới Tiêu Hoằng.

Đối mặt với cảnh này, thần sắc Tiêu Hoằng không có mảy may dao động, con ngươi tĩnh lặng như hồ nước, thậm chí ngay cả một tia gợn sóng cũng không có nổi lên, chỉ là khẽ giơ lên cánh tay, chỉ lên hướng bầu trời.

"Bá!"

Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng đưa tay chỉ lên hướng bầu trời, một đám mây màu tím sậm có dạng sền sệt đột nhiên bao phủ một khu vực đường kính 20 thước, giống như một cái ô dù lớn màu tím, che chắn toàn bộ ánh sao trên bầu trời.

-Đó... Đó là cái gỉ?

Bác Dương nhìn đám mây sền sệt trên đỉnh đầu, trong lòng kinh nghi kêu lên. Sau một lát, loại kinh nghi này liền biến thành kinh hãi hiếm thấy, sau đó là vô cùng hoảng sợ.

Chỉ thấy trong nháy mắt, trong đám mây sền sệt nồng đậm kia hình thành từng tấm Hàn băng vạn năm cao ba thước rất giống như mộ bia bình thường, rồi giống như Ma Văn máy bay ném bom tiến hành rải thảm oanh tạc xuống, vô cùng dày đặc!

Ngoại trừ ngăn chặn hoàn toàn không thể né tránh!

Tuy rằng cách Tiêu Hoằng chỉ không tới mười thước, nhưng hiện giờ khoảng cách không tới mười thước này đối với Bác Dương mà nói, dường như xa tít tận phía chân trời, xa không thể tiến lên công kích được.

"Tên khốn kia sử dụng rốt cuộc là Chiến Văn gì?" Trong đầu Bác Dương chợt lóe lên ý niệm như thế rồi biến mất, tiếp theo là Hàn băng vạn năm màu tím có dạng mộ bia kia cuồn cuộn mãnh liệt ập xuống.

"Ầm, ầm, ầm ầm..."

Theo mộ bia hàn băng tiếp xúc mặt đất, tiếng băng đâm vào mặt đất vang lên không dứt bên tai, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được mặt đất đều rung rung, tuyết đọng phía trên cũng không ngừng cuộn lật lên.

Trong giây lát chỉ thấy phân thân của Bác Dương do Ma Văn biến ảo ra, đã trực tiếp bị hàn băng dạng mộ bia đập nát, căn bản không có mảy may cơ hội tiến tới gần Tiêu Hoằng.

Chỉ ngắn ngủn ba giây đồng hồ, bốn phía quanh thân Tiêu Hoằng đã hình thành một rừng băng, kín mít không một kẽ hở. Trong vòng bán kính mười thước, chỉ có thể nhìn thấy từng cây từng cây Hàn băng vạn năm màu tím cắm trên mặt đất, cùng với Ma Văn màu tím phía trên thân băng không ngừng phát ra hào quang trong bóng tối.


Tên mập trắng cùng với bốn gã Ngự Sư Đã đã xử lý xong Bối Ninh cùng Khương Nhất Hùng, nhìn thấy một màn kỳ lạ cách đó không xa, nhìn rừng băng kín mít kia, khóe mắt không khỏi giật giật: phỏng chừng dưới công kích nghiêm trọng như thế, dù là thực lực Ngự Sư cấp một cũng cực kỳ khó ứng phó, hơn nữa có lẽ chết kiểu này cũng vô cùng thảm thiết.

"Không thể tưởng được cái tên trầm mặc ít lời kia, khởi phát thế công lại quá cao siêu như thế!" Đây là cảm thụ đầu tiên trong lòng bốn gã Ngự Sư khi nhìn thấy màn này. Nếu chính là đơn đả độc đấu, trong bốn người bọn họ không ai có thể thắng được.

Khẽ nhìn lướt qua Hàn băng vạn năm như rừng bốn phía, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thản như lúc đầu, cất bước đi vào khe hở giữa rừng băng vài bước, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy rõ ràng, một cái đùi và một cánh tay của Bác Dương đã bị hàn băng như tấm mộ bia đánh gãy đoạn, cả người hắn đứng đó giữa các khe hở Hàn băng vạn năm với một loại hình dáng vặn vẹo, không thể động đậy, hai mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn Tiêu Hoằng.

Nhẹ nhàng vươn tay, một thanh đao Hàn băng vạn năm lại lần nữa mọc ra trong tay Tiêu Hoằng, mũi đao chuẩn xác chia ngay yết hầu của Bác Dương.

- Nên nhớ, đây không phải cá chết lưới rách, mà là cá chết lưới còn nguyên!

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Bác Dương nói, rồi đâm thẳng mũi đao băng vào cổ

Bác Dương, dùng lực cắt đứt đầu Bác Dương xuống.

Sau đó Tiêu Hoằng nhặt lên Chiến Văn của Bác Dương rơi vãi trên mặt đất, tháo lấy Ma Văn túi, lục soát trên người hắn, sau đó mới xách theo cái đầu Bác Dương cùng với vật phẩm bước ra rừng băng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhích động, điểm ra một cái!

"Ầm!"

Ngay khảnh khấc Tiêu Hoằng điểm ngón tay ra, chỉ thấy rừng băng phía sau Tiêu Hoằng, thậm chí vụn băng rơi tản ở bốn phía đồng loạt nổ tung...

Cả một vùng sườn núi trong nháy mất biến mất một mảng lớn, giống như một cây kem lớn bị cô nàng kia cắn một miếng mất sạch.

về phần thân thể Bác Dương đã tan xương nát thịt.

Chậm rãi đi tới trước mặt bốn gã Ngự Sư, nhìn lướt qua đám người Bối Ninh nằm trên vũng máu, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, trực tiếp thảy toàn bộ di vật của Bác Dương trước mặt mấy người:

- Dựa theo lời nói trước đó, tất cả chia đều!

- Oa! Nhiều như vậy, phát tài rồi!

Tên mập trắng mắt tỏa sáng, nhìn thấy một đống thứ tốt, cũng không thèm giữ hình tượng, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Hoằng, bắt đầu rất nhanh lục soạn tung cả lên. Ngay sau đó hắn tìm được Chiến Văn "Ảnh Sát" dùng Áo đinh thạch chế thành, là Chiến Văn tính vĩnh cửu của Bác Dương.

- Chỉ cần có nó, là ta có thể trao đổi với phụ thân, lấy vào tay Ma Văn súng săn tổ truyền trong nhà!

Tên mập trắng ôm Ảnh Sát Chiến Văn, ánh mắt say mê nói.

- Tiêu tiên sinh! Thực không dám giấu, gia chủ có lệnh: lần này là trợ giúp Tiêu tiên sinh ngài miễn phí, chúng ta không thể lấy!

Trong đó một gã Ngự Sư nói. Tuy ràng có chút lưu luyến với những "tài bảo" này, nhưng hiển nhiên bốn người bọn họ đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc.

-Thì ra là thế!

Tiêu Hoằng khẽ ngâm một tiếng, chậm rãi cúi xuống, dựa theo Tiêu Hoằng nhận biết chia đều tất cả vật phẩm làm năm phần, tiếp theo phân biệt đặt vào tay bốn gã Ngự Sư mỗi người một phần.

- Tiêu tiên sinh! Ngài đây là làm gỉ?

Trong đó một gã Ngự Sư nhìn trong tay, có chút kinh ngạc hỏi.

- Gia chủ các ngươi có căn dặn hỗ trợ miễn phí, tốt lắm mối ân tình này ta lĩnh. Hay nói cách khác, những thứ trước mắt này tất cả đều thuộc về một mình ta, như vậy ta có quyền đưa tặng cho bất luận kẻ nào mà không ràng buộc, đúng không?


Trong ánh mắt bình thản của Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ thân thiết, nhẹ giọng noi.

Có thể nói, đối với gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, một chút thân thiết đó ở trong mất bốn gã Ngự Sư, không thua gì một tia ấm áp giữa trời đông giá rét, có vẻ hiếm hoi và vô cùng quý báu.

- Coi như kết giao đi!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói tiếp, giọng điệu kiên quyết, làm cho người ta một loại ý không để cho từ chối.

Có thể nói, đối với những thứ trước mất này, đâu có ai không động tâm chứ? Thấy Tiêu Hoằng đối đãi như thế, bốn gã Ngự Sư đối với tên Tiêu Hoằng lạnh như băng này, bỗng dưng tăng thêm một chút ấn tượng tốt.

- Một khi đã như vậy, đa tạ Tiêu tiên sinh!

Bốn người đồng loạt ôm quyền, cười cười nói với Tiêu Hoằng. Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, mấy người này mới lộ vẻ tươi cười với Tiêu Hoằng. Mấy ngày trước bọn họ thật giống như máy móc chỉ biết chấp hành nhiệm vụ.

Quét mất nhìn lướt qua căn nhà gỗ đã hoàn toàn bị phá huỷ, Tiêu Hoằng rất nhanh liền tìm được Ma Văn thông tin quân dụng vẫn chưa bị hư hỏng, cầm lên sau đó, Tiêu Hoằng nói vào Ma Văn thông tin quân dụng:

- Binh sĩ Duy Lâm nơi tiền tuyến nghe đây: Trưởng quan Bác Dương, Bối Ninh cùng với Khương Nhất Hùng của các ngươi đã toàn bộ bị đánh chết. Bất kể kết cục như thế nào, các ngươi cũng khó thoát khỏi kết cục tử vong!

La Kiệt đang ở trong vận binh hạm rất nhanh chạy tới chiến tuyến Tây Cương. Giờ này, tự nhiên hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng binh sĩ Duy Lâm bất ngờ tập kích căn cứ quân sự Bối La, bên trong ánh mắt toàn ngập vô tận ác liệt.

Cục diện này là điều hắn lo lắng nhất, nhưng vẫn xảy ra. Thông qua màn hình trong phòng điều khiển chính, La Kiệt có thể nhìn thấy rõ ràng, thảm trạng căn cứ quân sự Bối La gặp phải công kích, nơi nơi là xác chết. Tuy rằng trong Bối La trừ liên đội 15 và liên đội 22, còn có doanh tân binh, cùng với binh hậu cần, nhưng Ngự lực cũng không mạnh, đi lên hoàn toàn chính là vật hi sinh, là tấm bia ngắm.

Mà sức chiến đấu của liên đội 15 và liên đội 22, so sánh với quân đội Duy Lâm, dường như còn kém một cấp bậc, kế tiếp bại lui.

Nếu cứ tiếp tục thế này, căn cứ quân sự Bối La thực rất có thể bị hủy diệt trong chốc lát. Thỉnh cầu Bối La Thành ở phụ cận tiếp viện ư, phỏng chừng đã không còn kịp rồi.

Tham mưu trưởng Bì Nặc, trên mặt đã trót đẫm mồ hôi, trước đó hắn đã phát ra thỉnh cầu với chiến tuyến Tây Cương, yêu cầu trợ giúp, nhưng Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ căn bản là không có trả lời, dường như ở trong mất Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ xem ra, chuyện này chỉ là ngứa ngáy một chút không quan hệ.

Trên thực tế điều này cũng không gì đáng trách! Không sai, Bối La quân đoàn ở Vũ Nhuận Tinh địa vị rất cao, nhưng lấy đến Phục Thản Đế Quốc thật sự không tính là gì, dù sao Bối La quân đoàn chỉ là một quân đội cấp c.

So với chiến tuyến Tây Cương, căn cứ quân sự Bối La không thấm vào đâu!

Cùng lúc đó, ở bên trong căn cứ quân sự Bối La, Đặc Lý vẫn đang chỉ huy đội ngũ liều chết chống cự, nhưng bất hạnh hắn chỉ là Ngự Giả cấp năm trong quân đội, thực lực như vậy cũng không nổi tiếng gì lắm. Lúc này trên mặt, trên cánh tay hắn đã bị lớp lớp vết thương, nhất là trên cánh tay bị một vết thương sâu hoắm thấy cả xương bên trong.

Mặt phía tây cùng mặt phía nam căn cứ quân sự Bối La, lại chật vật không chịu nổi.

Mất thấy sẽ không trụ được lâu nữa rồi! Liên đội 15, liên đội 22 đối mặt với công kích điên cuồng của binh sĩ Duy Lâm, lại kế tiếp bại lui, căn cứ quân sự Bối La giờ khấc này đã trở nên vô cùng nguy ngập.

- Các đơn vị chú ý! Không được buông bỏ, chúng ta liều mạng với bọn chúng!

Đặc Lý lớn tiếng kêu gọi.

Chỉ có điều hắn kêu gào cũng không có xoay chuyển tình thế, địch nhân thực lực quá mức cường hãn!

Nhưng mà, sau một lát, Đặc Lý lại kinh ngạc nhìn thấy: vốn tiết tấu của binh sĩ Duy Lâm đang hùng hổ tiến công bỗng nhiên dấu hiệu có hỗn loạn, mà loại dấu hiệu hỗn loạn này đang không ngừng tăng lên. vốn tiết tấu tiến công đang đều nhịp đã không còn sót lại chút gỉ, lại biến thành hỗn loạn giống như bỗng nhiên mất đi khống chế vậy.

Thậm chí Đặc Lý còn có thể nhìn thấy rõ ràng, cá biệt có binh sĩ Duy Lâm rút lui khỏi chiến trường, lẩn tránh về hướng núi rừng.

*****

- Cái này rốt cuộc là chuyện gỉ?

Đặc Lý có hơi phát mộng, dựa theo lẽ thường, chuyện như vậy chỉ có một cách giải thích: Hệ thống chỉ huy của đối phương xuất hiện vấn đề, nhưng lúc này quân đội Duy Lâm hoàn toàn ở thế thượng phong, sao có thể phát sinh chuyện như vậy chứ?

Trừ phi sở chỉ huy trung tâm của đối phương bị phá hủy, nhưng có ai có bản lãnh lớn như vậy?

Binh sĩ Bối La từ đầu đến giờ vẫn gian nan chống đỡ, chật vật không chịu nổi, chợt thấy thế công của đối phương thoáng cái giảm đi, giống như nước thuỷ triều rút xuống, ai nấy cũng không hiểu vì sao.

Trận hình ngay ngắn trật tự của đối phương theo hỗn loạn sinh ra lập tức liền sụp đổ!

Tuy nhiên, thân là quân nhân theo bản năng vẫn là làm ra phản kích.

Nhất thời, quân đội Duy Lâm bị đánh bại tan tác!

La Kiệt ở trong phòng điều khiển chính đang đau lòng đứt ruột, nhìn thấy một màn như vậy, biểu tỉnh ác liệt bỗng nhiên cứng đờ, tiếp theo đó là thần sắc khó tin, cả người lập tức như hóa đá tại đương trường.

Thân là nhân vật cấp bậc Thượng tá, tự nhiên hắn biết rõ tạo thành hiện tượng như thế, xác định vững chắc là hệ thống chỉ huy xuất hiện vấn đề, nhưng chỉ luận về thực lực của căn cứ quân sự Bối La hiện có, căn bản không có khả năng lay chuyển sở chỉ huy bí ẩn của quân đội Duy Lâm.

- Đến tột cùng cao nhân nào ra tay, âm thầm trợ giúp Bối La quân đoàn ta?

La Kiệt thì thào tự nói. Lật lại tất cả tư liệu trong đầu, hắn cũng nghĩ không ra đến tột cùng là người phương nào, hơn nữa từ thời cơ xuất kích xem ra, có thể nói nắm chắc thời gian thật chính xác, đúng ngay khoảnh khấc phòng ngự của căn cứ quân sự Bối La sắp sửa sụp đổ.

- Từ thời cơ mà xem kẻ ra tay này hẳn là sớm đã có kế hoạch!

Bì Nặc nhỏ giọng bổ sung.

- Báo cáo Trưởng quan! Chúng ta thông qua Ma Văn vệ tinh trinh sát phát hiện có tỉnh huống mới. Ngài nhìn xem nơi này!

Một gã nhân viên thu thập tín hiệu bông nhiên báo cáo với La Kiệt, ánh mắt hắn đầy vẻ khác thường.

Bước nhanh tới bên cạnh viên chức thu phát tín hiệu. Đúng lúc này, thông qua Ma Văn vệ tinh, La Kiệt nhìn thấy rõ ràng, phía trên một chỗ cao trên sườn núi, vài người đang đứng chung một chỗ, trong đó bắt mắt nhất là một nam nhân đầu bạc trắng, đang khoác áo choàng lên cổ, trên một cánh tay phi thường tùy ý xách theo một cái đầu người, làm cho người ta có cảm giác giống như mang theo một cái bao da bình thường.

- Người này là ai vậy?

La Kiệt kinh ngạc nói.

- Không rõ lắm! Đây là ta vừa mới thông qua hệ thống thăm dò năng lượng, sưu tầm được, vừa rồi nơi này có phóng ra năng lượng mãnh liệt!

Nhân viên tín hiệu đáp lại chi tiết.

- Ồ? Sở Tiểu Thiên? Sao hắn xuất hiện ở chỗ này?

Theo hình ảnh trở nên rõ nét, La Kiệt gần như liếc mất một cái liền nhận ra tên mập trắng, đang lộ sắc mặt vui mừng nói gì đó với nam nhân tóc bạc trắng.

Từ trong hình ảnh, La Kiệt có thể nhìn thấy rành mạch, trong sáu người trên sườn núi, chân chính lão đại dường như là người tóc bạc trắng kia, nhưng người tóc bạc trắng đó là ai chứ? Vì sao xuất hiện ở chỗ này?

Tuy nhiên, sau một lát thần sắc La Kiệt chợt biến đổi, bởi vì hắn thấy rõ cái đầu người tóc bạc trắng xách theo đúng là đầu của Bác Dương.

La Kiệt không nghĩ tới, gã thị vệ đại danh đỉnh đỉnh bên người Bệ Đồ mà lại xảy ra kết cục như vậy, chết không toàn thây không nói, sau khi chết cái đầu người giống như một cái bóng cao su, trở thành món đồ chơi trong tay người tóc bạc trắng.

Không hề nghi ngờ, có phát hiện như vậy, không chỉ có La Kiệt, mà ngay cả Bì Nặc thậm chí toàn bộ người trong phòng điều khiển chính, đều biểu lộ rất tò mò về người tóc bạc trắng kia.

Rất nhanh, gã nhân viên tín hiệu liền tăng lớn cực hạn tướng mạo của người tóc bạc trắng, lập tức hiện ra một gương mặt lạnh như băng, trên mặt không có mảy may dao động, dường như đang dặn dò mấy người kia chuyện gì.

- Người kia, rốt cuộc là ai vậy?

La Kiệt nhìn rõ ràng hình ảnh Tiêu Hoằng, phát ra tiếng nghi vấn như thế. Dối với Tiêu Hoằng, La Kiệt chỉ nhìn qua ảnh chụp Mặc Huyền đưa tới, nhưng chỉ là một tấm ảnh nhỏ, bởi vậy, La Kiệt không nhận ra được cũng phải.


- Ồ! Ta thấy hắn giống một người?

Trong phòng điều khiển chính, một gã thanh niên bỗng nhiên lên tiếng. Hắn đúng là một thành viên từng đi theo Mặc Huyền tới Thái Ngô Thành chấp hành nhiệm vụ, tên là Tiêu Lỗi, quân hàm Thượng úy.

- Ai?

Toàn bộ mọi người trong phòng điều khiển chính gần như đồng loạt bật thốt ra một lời như thế.

- Ta cũng không chính xác, tuy nhiên mặt mày rất giống là Tiêu Hoằng, chính là ta nhớ rõ Tiêu Hoằng tóc đen nhánh!

Tiêu Lỗi nhìn màn hình nhẹ giọng nói.

Nghe nói như thế những người khác thần sắc chưa biến, thậm chí còn hơi nghi hoặc, bởi vì bọn họ cũng không biết Tiêu Hoằng, nhưng lời này vừa truyền vào trong tai La Kiệt, lại giống như động đất cấp mười.

"Là hắn? Không chết?"

Trong lòng La Kiệt phát ra tiếng hô ngạc nhiên thán phục như thế! Trước đây hắn đã nghe Mặc Huyền nói qua, chứng bệnh nan y của Tiêu Hoằng đáng sợ biết bao!

Hồi tưởng một chút ảnh chụp trong tờ nhập ngũ, so sánh với người tóc bạc trắng trong màn hình trước mắt, quả nhiên mặt mày hình dáng giống nhau như đúc, chỉ khác là đầu đầy tóc bạc trắng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt có vẻ bệnh hoạn.

- Là hắn!

La Kiệt đã có thể khẳng định, không kiềm được khóe miệng giật giật. Giờ phút này, Tiêu Hoằng ở trong mắt La Kiệt, dường như lập tức biến thành một quái vật, bất kể nói thế nào chính là hắn không có chết!

- Tiêu Hoằng? Tiêu Hoằng rốt cuộc là ai vậy?

Mọi người trong phòng điều khiển chính, vẫn chưa chú ý tới vẻ biến đổi trên mặt La Kiệt, mà là quay đầu nghi hoặc hỏi Tiêu Lỗi.

- Hắc hắc! Là một tên phi thường phi thường đặc biệt!

Tiêu Lỗi làm ra vẻ thần bí nói. Tuy rằng lúc này Tiêu Hoằng tóc bạc trắng khác với trước đây và mặc dù bản thân hắn không có giao tế gì với Tiêu Hoằng, nhưng Tiêu Hoằng còn sống, trong lòng hắn cũng rất cao hứng.

Đúng lúc này, lại nhìn Tiêu Hoằng trong màn hình, đã dẫn dắt đám người tên mập trắng chạy như điên về hướng căn cứ quân sự Bối La. Trên đường bắt đầu chặn giết chết binh sĩ Duy Lâm bỏ chạy.

Xuống tay có thể nói vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn không lưu lại người sống nào.

- Trưởng quan! Hiện tại chúng ta nên làm gì?

Bì Nặc đi tới bên cạnh La Kiệt, lên tiếng hỏi.

- Tạm thời không cần quản tới hắn, Tiêu Hoằng... lúc trở về, ta sẽ cảm ơn hắn!

La Kiệt khẽ cười cười đáp lại.

Cùng lúc đó, ở mặt phía tây căn cứ quân sự Bối La, binh sĩ Duy Lâm vốn đang hùng hùng hổ hổ, đã toàn bộ rút lui ra ven rừng, đồng thời toàn trường đang giằng co hỗn chiến thành một đoàn.

Tuy rằng bị binh sĩ Bối La bám theo, nhưng binh sĩ Duy Lâm vẫn chưa hoàn toàn mất đi năng lực chống cự. Thời điểm này đối với binh sĩ Duy Lâm đã chú định là "được ăn cả ngã về không".

"Ầm, ầm..."

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên liên tiếp tiếng súng nổ, tiếp theo từ trong rừng bay ra mấy luồng đạn năng lượng màu xanh biếc, bắn nát tan đầu của bảy tám gã binh sĩ Duy Lâm.

Đối mặt trước một màn như thế, trên mặt binh sĩ Duy Lâm đều biến sắc, tiếp theo liền nhìn thấy trên đỉnh núi cách không xa, xuất hiện một thân ảnh vô cùng mập mạp, chân đạp trên một tảng đá, gác trên vai một cây Ma Văn súng trường bắn sẽ cực lớn.

Đối với bóng người này, binh sĩ Bối La tự nhiên nhận ra được, đúng là tên mập trắng Sở Tiểu Thiên.


Trước đây Sở Tiểu Thiên từng đi lính một thời gian ở Bối La quân đội, sau lại bởi vì đánh người lãnh đạo trực tiếp tàn phế nửa thân mình, nên bị khai trừ khỏi quân đội. Tuy nhiên, Sở Tiểu Thiên cũng không thèm quan tâm, tiếp tục quay về cuộc sống thiếu gia ở Vọng Tinh Thành.

- Các con cháu, gia gia ở đây còn không mau quỳ xuống!

Tên mập trắng đứng trên tảng đá, vẻ mặt ngạo mạn cao giọng nói, trên mặt đầy vẻ tùy ý cùng trêu tức. Hắn vừa mới thu được một khoản tiền của phi nghĩa, phát tài lớn, tâm tình của hắn cố nhiên thoải mái không còn gì bằng, cộng thêm đám người Bác Dương đã chết sạch, đối với binh sĩ Duy Lâm hiện giờ đã không còn người nào có thể uy hiếp được hắn.

Nói xong, tên mập trắng lại lần nữa lên cò súng, tiếp tục xử lý hai gã binh sĩ Duy Lâm.

Trên đỉnh núi đột nhiên nhiều thêm một tay súng Ma Văn bắn tỉa, đối với binh sĩ Duy Lâm lúc này không thua gì trên đỉnh đầu treo một lưỡi dao sắc bén. Lập tức bốn năm tên binh sĩ Duy Lâm không chút do dự, liền rời chiến trường chạy theo hình chữ "S", phóng tới chỗ tên mập trắng. Đây cũng là một loại thủ đoạn thường dùng để né tránh tay súng Ma Văn bắn tỉa.

- Muốn đi lên à, vậy đến đây đi!

Tên mập trắng cười cười, thu hồi súng trường bắn sẻ đồng thời từ sau lưng tháo xuống Ma Văn trọng pháo.

Tuy nhiên, đúng lúc này tên mập trắng đột nhiên nhìn thấy, từ xa xa đã dần hiện ra mấy cây băng màu tím, giống như đường đạn đạo vô cùng chuẩn xác nện trên đầu đám binh sĩ Duy Lâm chuẩn bị chạy lên đỉnh núi, sau đó cây băng cắm thẳng trên sườn núi, giống như một hàng mộ bia.

Lại nhìn giữa khe núi hẹp, Tiêu Hoằng đã xuất hiện: vẫn như trước là một thân khôi giáp rách nát, một tay cầm chiến đao Tập Tố, tay kia thì nắm một thanh đao Hàn băng vạn năm, áo choàng màu đen phất phơ theo gió, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái đầu của Bác Dương lủng lẳng bên hông hắn.

- Ngươi... ngươi là ai?

Nhìn thấy thân ảnh Tiêu Hoằng chậm rãi hiện ra trong bóng đêm, binh sĩ Duy Lâm mở miệng hỏi. Nhưng khi nhìn thấy đầu của Bác Dương bên hông hắn, trong ánh mắt chúng liền tràn ngập vẻ sợ hãi.

- Tiêu Hoằng!

Tiêu Hoằng phi thường lạnh nhạt xưng tên.

- Tiêu Hoằng! Ngươi không chết...

Không đợi tên binh sĩ Duy Lâm này nói hết lời, Tiêu Hoằng đã khởi động "Phi Tặc", hai bàn tay hơi mở ra một hình dạng như tia chớp xẹt qua bên cạnh tên binh sĩ Duy Lâm này.

"Xoạch!"

Một giọt máu tươi chậm rãi từ trên mũi đao của Tiêu Hoằng nhỏ xuống, hòa tan vào tuyết trắng, nhìn lại tên binh sĩ Duy Lâm phía sau, cái đầu tính cả nữa bả vai đang chậm rãi từ trên thân hắn chảy xuống, tiếp theo "Bùm" một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng không có mảy may nhiều lời, lập tức nhảy vào giữa trận địa quân địch: chém giết!

Cùng lúc đó, bốn gã Ngự Sư khác cũng từ trong rừng chạy vòng tới mặt phía nam căn cứ quân sự Bối La, đồng loạt phát động tiến công binh sĩ Duy Lâm, kế tiếp đó là một phương giết chóc!

Chỉ trong chớp mắt, theo đám người Tiêu Hoằng gia nhập trận chiến, một chút cân bằng giữa quân đội Duy Lâm và Bối La quân đội giờ khấc này xem như hoàn toàn bị đánh vỡ. Năm gã Ngự Sư, một gã Chuẩn Ngự Sư gia nhập đã làm cho trận chiến này lập tức không còn kéo dài nữa.

Vốn trong đêm tối truyền đến tiếng hô sát chém giết, giờ khấc này đã biến thành tiếng gào rú thảm thiết trước lúc tử vong.

Đại khái chỉ qua không đến nửa tiếng, trận chiến một phương liền hoàn toàn chấm dứt, trong đó 110 tên binh sĩ Duy Lâm bị đánh chết, tù binh hơn 50 người, mặt khác hơn 40 người chạy thoát, tạm thời không rõ tung tích.

Trái lại Bối La bên này tổn thất đồng dạng thảm trọng, phần lớn đều là chết thời điểm Tiêu Hoằng chưa xuất hiện, trong đó 50 người hy sinh, 60 người bị thương với mức độ khác nhau, binh hậu cần và công binh thì chết vô số. Tuy nhiên, bất kể nói thế nào, căn cứ quân sự Bối La coi như còn nguyên.

- Xin hỏi vị này, tôn họ đại danh, đa tạ ra tay tương trợ!

Đặc Lý cả người là máu, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, vô cùng cung kính hỏi.

Bum!

Ngày khi Tiêu Hoằng vừa dứt lại, nhìn lại Đặc Lý đã ngã xuống chết ngất trong vũng máu.

- Trưởng quan, trưởng quan.

Thấy Đặc Lý ngất xỉu, binh sĩ Bối La liền vây quanh hắn lớn tiếng la lên.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1129)