Vay nóng Tima

Truyện:Ma Ngân - Chương 0276

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0276: Có việc nhờ vả!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Tiêu Hoằng như trước vẫn ở bên trong Thư viện Bối La, đối với chuyện xảy ra ở hội đấu giá tạm thời hắn không biết chút nào. Vừa mới hoàn thành một giờ tu luyện, Tiêu Hoằng liền tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Bì Nặc đưa cho hắn một cái phòng chế văn như vậy, có thể nói là trợ giúp rất lớn cho Tiêu Hoằng.

Ngay thời điểm Tiêu Hoằng đang vùi đầu đọc sách, trữ kim văn đặt trên bàn bỗng nhiên màn hình truyền đến tín hiệu lập lòe, mặt trên rõ ràng viết: Ngài có 12000 kim tệ nhập vào, nơi phát ra: Hãng giao dịch Ma Văn Bối La.

Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hàng chữ như thế, thần sắc Tiêu Hoằng hơi giật giật. 12000 kim tệ, con số này quả thật khiến Tiêu Hoằng có hơi bất ngờ, tuy nhiên, cũng không có nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục cúi đầu đọc sách, thu vào tri thức hữu dụng.

Bởi vì từng có ước định với Mạc Hi, bởi vậy đoạn thời gian này, Tiêu Hoằng xem sách, ít nhiều thiên về chế tạo học cơ giới, cùng với ứng dụng lẫn nhau giữa cơ giới và Ma Văn, nói trắng ra chính là Khí Văn học đầy phức tạp.

Tỷ như Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn trọng pháo, Ma Văn chiến hạm, Ma Văn chiến xa... đều thuộc loại ngành học này.

Ngoài ra, là tri thức về cường hóa hệ thống truyền thâu thần kinh. Tuy rằng cả ngày Tiêu Hoằng tự giam mình trong phòng thật buồn tẻ, nhưng lại có vẻ vô cùng bận rộn.

Mỗi một ngày đều có tiến bộ về Ngự lực cùng với tri thức kỹ thuật, đây là hy vọng duy nhất của Tiêu Hoằng.

"Cốc cốc cốc."

Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Ngay sau đó, Vương Phàm tay cầm một cái hộp đựng thức ăn, đi vào:

- Trưởng quan, bữa ăn khuya của ngài đến đây!

- Đặt ở đó đi!

Tiêu Hoằng không có ngẩng đầu lên, phân phó, rồi ra dấu bảo Vương Phàm có thể rời đi.

Tuy nhiên, lúc này Vương Phàm cũng không có rời đi, mà rất cẩn thận đi vào cửa phòng chế văn, lại lần nữa thật thận trọng nói:

- Trưởng quan! Không biết ngài có thời gian rảnh hay không?

- Làm gì?

Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu lên, có hơi nghi hoặc hỏi.

- Là... như vầy... Ái chà! Hay là ngài tự mình xem đi!

Vương Phàm nói xong, trực tiếp chỉ chỉ ra ngoài cửa thư viện.

Chi thấy dưới Ma Văn đèn sáng ngời, hơn hai mươi thương binh chống gậy hoặc là không có cánh tay, đang lộ vẻ thật đáng thương nhìn vào bên trong, không dám phát ra nửa điểm tiếng động.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Tiêu Hoằng hướng Vương Phàm hỏi.

- Bọn họ đều là thương binh từng ở khu A bị tên lang băm Trương Cẩm Dương kia cắt tay chân, tàn phế, bọn họ thỉnh cầu ngài hỗ trợ, nhìn lại xem còn có cứu được hay không, nhưng sợ quấy rầy ngài, vì thế đều đã chờ ở bên ngoài mấy giờ liền, trông thật đáng thương!

Vương Phàm nói, trong lòng cũng sinh ra cảm thông.

Thong thả đi ra phòng chế văn bằng thủy tinh chế thành, Tiêu Hoằng nhìn thấy ngoài cửa hơn hai mươi thương binh thiếu tay cụt chân, đang chờ mong nhìn vào bên trong. Vừa nhìn thấy bóng Tiêu Hoằng đi ra, hơn hai mươi thương binh "xoát xoát..." đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng.

- Tiêu dược sư! Cứu chúng tôi với!

-Tiêu dược sư! Ngài là hy vọng duy nhất của chúng tôi, thỉnh cầu ngài!

Một ít thương binh còn rơi nước mắt, bọn họ biết rõ, nếu Tiêu Hoằng từ chối thì bọn họ sẽ hoàn toàn bị phế đi.


Tiêu Hoằng không đáp lại ngay, chậm rãi đi tới cửa, tạm dừng một lát, mới nhẹ giọng nói:

- Nam tử hán, đại trượng phu, dưới trướng có hoàng kim, trên lạy trời đất, dưới lạy cha mẹ, không nên tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác. Đều đứng lên đi!

Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, những thương binh này cũng không dám chần chừ, đều đứng dậy ánh mắt đầy mong chờ nhìn Tiêu Hoằng. Giờ khắc này, bất kể là bọn hắn hay là Vương Phàm, đều phi thường rõ ràng, một câu nói, hoặc chỉ là một cái ý niệm trong đầu Tiêu Hoằng, liền có thể hoàn toàn thay đổi tương lai bọn họ. Đây có lẽ chính là thực lực.

-Đến sở y tế doanh thứ 4 đi, tìm một hộ sĩ tên là Chung Tiểu Kỳ, để bọn họ phân hình số liệu tứ chi cho các ngươi, ngày mai ta sẽ qua gặp!

Tiêu Hoằng vẫn thần sắc bình thản nói, tiếp theo nhìn thoáng qua Vương Phàm:

-Ngươi dẫn bọn hắn đi, cụ thể nên làm như thế nào, không cần ta nhắc nữa chứ?

- Ta đã hiểu, Trưởng quan!

Vương Phàm đáp lại một tiếng, liền chậm rãi đi xuống thang lầu, lệnh cho thủ hạ của Lục Viễn, chuẩn bị mấy chiếc Ma Văn Xa chở thương binh đi.

Có thể nói, từ ngày theo Tiêu Hoằng, Vương Phàm từ một tên cảnh vệ binh nho nhỏ như vậy, cũng theo nước lên thì thuyền lên, ở căn cứ quân sự Bối La, dường như lập tức biến thành thủ tịch đại thái giám bên cạnh Hoàng đế.

Về phần thủ hạ của Lục Viễn đối đãi với Vương Phàm, cũng thật khách sáo.

Tiêu Hoằng đóng cửa lại, thần sắc như trước không có biến hóa gì lớn, ngồi lại trong phòng chế văn, lật xem sách. Chốc lát sau liền lấy ra "Lân Kim", bắt đầu chế tác Ma Văn cần thiết dùng cho Ma Văn chi giả.

Đối với cứu trị những thương binh kia, Tiêu Hoằng cũng không có nghĩ nhiều, nếu không đưa ra được một lý do gì, thì coi như là thương hại đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ lại rơi xuống mưa phùn, dường như để chứng tỏ mùa đông đi xa, chào đón mùa xuân tới, trong bầu không khí tràn ngập một làn hơi lạnh.

Tiêu Hoằng nằm trên chiếc giường giản dị, còn đang trong giấc ngủ mơ, chợt nghe vang lên liên tiếp tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Khẽ mở ra hai mắt, trên mặt Tiêu Hoằng ít nhiều lộ ra một chút không kiên nhẫn, tuy nhiên, hắn vẫn đứng dậy đi ra mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa đang đứng ba người: La Kiệt, Bì Nặc cùng với Tân Du, mà binh sĩ còn đặt cho ba người bọn hắn một cái ngoại hiệu là ba đầu sỏ Bối La.

Nhìn thấy ba người này đang che ô, sắc mặt từng người cung kính đứng ngoài cửa. Tiêu Hoằng thật hơi có chút kinh ngạc, nhất là trên nét mặt La Kiệt kia như thế nào càng nhìn càng khiến Tiêu Hoằng cảm thấy quái dị.

Trước đó vài ngày, Tiêu Hoằng cùng La Kiệt bởi vì chuyện Trữ Gia Nhất mà có chút xung đột, điều này mọi người đều biết, nhưng La Kiệt trước mắt này như thế nào đều thấy dường như đã thay đổi thành một người khác?

- Ba vị, có chuyện gì?

Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.

Chi thấy La Kiệt thật cẩn thận chỉ chỉ bên trong cánh cửa:

- Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?

Trong lời nói cử chỉ lúc đó không còn nhìn ra mảy may bộ dáng của một Đoàn trưởng, mà làm cho người ta có cảm giác thật giống như một khách nhân tới cửa bái phỏng cao nhân.

Lục Viễn đứng trong mưa, trên mặt cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc, đồng thời hắn giụi giụi mắt định nhìn kỹ lại xem, vừa rồi mình thấy rốt cuộc có phải là bản thân La Kiệt hay không.

Hắn cũng biết, La Kiệt này trước đó đối với Tiêu Hoằng có một chút thành kiến, nhưng hôm nay đây là chuyện gì vậy? Uống lộn thuốc hay sao? Như thế nào giống như ba đứa cháu đến vấn an?

Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, chỉ xoay người đi vào bên trong Bối La thư viện, La Kiệt, Bì Nặc cùng với Tân Du thì thật cẩn thận đi theo phía sau, đi vào trong đó.

- A! Không thể tưởng được thư viện hoang phế đã lâu, cũng có ngày sạch sẽ như thể, Tiêu tiên sinh quả nhiên là người phi phàm!

La Kiệt đánh giá một chút bốn phía, nhẹ giọng nói, trong giọng điệu hiện rõ mười phần ý lấy lòng.

Bì Nặc đứng một bên khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy hàm răng ngứa ngứa, trước kia La Kiệt còn chế giễu hắn hạ thấp mình ở trước mặt Tiêu Hoằng chẳng còn thể thống gì... không nghĩ tới, bản lãnh hạ thấp của La Kiệt so với hắn, quả thực chi có hơn chứ không kém.

- Có chuyện gì nói đi, ta còn có việc phải làm!


Tiêu Hoằng đi vào phòng chế văn, vừa chuẩn bị túi hành trang tùy thân vừa nói. Quả thật hắn có việc, chính là đi trị liệu cho những thương binh tàn phế đáng thương kia.

- Ta tới là đặc biệt muốn hỏi một chút, Tiêu tiên sinh, gần đây có phải có bán ra một Chiến Văn hay không!

La Kiệt thật cân thận hỏi.

- Có! Tiền cũng thu được, 12000 kim tệ!

Tiêu Hoằng đáp lại, cũng không nhìn La Kiệt, bắt đầu... kiểm tra các thứ bên trong túi hành trang.

La Kiệt nghe nói như thế, trong lòng lập tức căng thẳng, hiển nhiên điều này tiến thêm một bước chứng thật, người chế tạo Xích Ảnh Chiến Văn chính là Tiêu Hoằng.

- Người xem xem có phải cái này không?

La Kiệt còn muốn tiến thêm một bước xác nhận, liền từ trong Ma Văn túi lấy ra Xích Ảnh Chiên Văn.

- Đúng rồi! Bán giá cũng không tệ!

Tiêu Hoằng vừa nói vừa đeo túi hành trang lên vai, vừa định với tay lấy áo choàng của mình. Kết quả lại phát hiện La Kiệt đã cầm lấy áo choàng, thật cẩn thận đặt trên tay Tiêu Hoằng.

Một bên Bì Nặc nhìn thấy hành vi của La Kiệt như thế, đã là thần sắc đầy khinh miệt. Không thể tưởng được tên La Kiệt kia, hóa ra bản lãnh lấy lòng còn cao minh như thế, mình lúc trước như thế nào không có phát hiện chứ. Tuy nhiên thử nghĩ kỳ lại, nếu có thể trang bị cho binh sĩ loại Xích Ảnh Chiến Văn này, tuyệt đối có thể giúp cho sức chiến đấu của Bối La quân đội tăng lên vài cấp bậc, hướng tới quân đoàn cấp B cũng không phải không thể.

Mà hết thảy điều này dường như đều nằm trong một ý niệm của Tiêu Hoằng.

- Cảm ơn!

Thấy La Kiệt chủ động đưa tới áo choàng, Tiêu Hoằng bình thản nói, tiếp theo choàng áo choàng lên người.

- Chính là không biết Chiến Văn như vậy, Tiêu lão đệ có thể chế tác một ngày bao nhiêu cái?

La Kiệt tiếp theo thật cẩn thận hỏi.

Tiêu Hoằng ít nhiều tỏ vẻ có chút không kiên nhẫn, hắn không thích nhất là điều này, bị người khác hỏi đông hỏi tây, vô nghĩa hết câu này đến câu khác. Nhưng hắn cũng khó mà nói cái gì, bất kể như thế nào, La Kiệt người ta cũng là một Đoàn trưởng, hơn nữa trên mặt đầy vẻ lấy lòng, dù sao cũng phải cho hắn một chút mặt mũi chứ!

- Chưa thử qua! Tuy nhiên, giống loại Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai trong tay ngài này, không có độ khó gì một ngày... bốn năm mươi hẳn là không thành vấn đề.

Tiêu Hoằng hơi suy nghĩ một chút nói, tiếp theo liền đi ra ngoài cửa.

"Khụ khụ!!!"

Nghe nói như thế Bì Nặc nuốt nước bọt, nuốt lọt vào trong khí quản, bật ho khan mấy tiếng.

Một bên Tân Du suýt nữa nghẹn thở. Về phần La Kiệt thì trực tiếp đứng sững tại chỗ.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại nói ra lời nói nhẹ nhàng thoải mái như thế. Chiến Văn mạnh mẽ như vậy mà lại không khó khăn gì? Vậy khó khăn sẽ là bộ dáng gì nữa chứ? Càng trọng yếu hơn là một ngày tạo ra mấy chục cái? Hiệu suất đó có nghĩa gì chứ!

Đồng dạng điều này cũng chứng tỏ một việc, nếu Tiêu Hoằng đồng ý đừng nói trang bị cho một doanh, cho dù trang bị cho toàn quân, cũng không thành vấn đề.

Có phát hiện ý tưởng như vậy, ba đầu sỏ Bối La đưa mắt nhìn lẫn nhau, bên trong ánh mắt đều tỏa sáng.

Thấy Tiêu Hoằng lội mưa đi ra ngoài, ba người này gần như nhanh như chớp đi ra ngoài cửa, "rốp rốp rốp" mở ra ô che, đồng loạt che trên đầu Tiêu Hoằng.

Lục Viễn mặc áo mưa đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Hoằng đi một mình ở phía trước, La Kiệt, Tân Du, Bì Nặc ba người ở phía sau bung dù che cho Tiêu Hoằng. Rồi thành thành thật thật đi theo phía sau Tiêu Hoằng, giống như ba người hầu của Tiêu Hoằng, cả người Lục Viễn lập tức liền sửng sốt mở lớn hai mắt nhìn với vẻ khó tin.

Đúng vậy, Lục Viễn biết rằng Tiêu Hoằng tuy rằng chỉ là một trung úy nho nhỏ, nhưng ở trong Bối La quân đoàn địa vị rất cao, nhưng mà cao đến mức để cho ba đầu sỏ tự mình bung dù che cho hắn, điều này quả thực có chút khoa trương khó tin.

*****

Đúng lúc này thì La Kiệt tất nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt của Lục Viễn nhưng hắn cũng không quan tâm lắm. Trước mắt theo hắn thấy thì cần phải tranh thủ được sự đồng ý của Tiêu Hoằng, chế tác thật nhiều Xích Ảnh Chiến Văn mới là quan trọng nhất.

Thấy Vương Phàm lái xe tới đón Tiêu Hoằng cũng trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Hoằng và mình, sắc mặt La Kiệt trầm xuống, khoát tay với Vương Phàm, ý bảo hắn có thể đi trước, sau đó xoay lại, vẻ mặt nịnh nọt nói với Tiêu Hoằng:

-Tiêu lão đệ, ngài muốn đi đâu?

-Sở điều trị doanh thứ 4.

Tiêu Hoằng nói nhỏ.

-Vừa hay ta cũng tính toán muốn đi Sở điều trị doanh thứ 4. Ngồi xe của ta, ta đưa ngài đi.

La Kiệt mở cửa xe của mình ra, vẫn cung kính như trước.

Giờ phút này lòng Tiêu Hoằng như gương sáng, đương nhiên cũng không muốn nói toạc ra làm gì, cũng càng không bướng bỉnh, xoay người tiến vào trong Ma Văn Xa quân dụng.

Ma Văn Xa khởi động, La Kiệt trầm tư một lát mới hơi nghiêm túc nói:

-Lần này Tiêu lão đệ đến đây, ta có chuyện muốn nhờ, không biết Tiêu lão đệ có thể dành thời gian chế tác nhiều Xích Ảnh Chiến Văn không? Chúng ta định trang bị cho quân đội.

-Ngươi muốn mua sao?

Thần sắc Tiêu Hoằng không hề thay đổi, ánh mắt hơi nhìn làn mưa bụi phía trước, nói khẽ.

-Đúng, đúng, chính là như thế. Không biết ý Tiêu lão đệ thể nào?

La Kiệt dò hỏi, trái tim đã nhảy lên tận cổ rồi, thần kinh bị căng như dây đàn, giống như học sinh tiểu học nghe thông báo điểm vậy.

-Không sao.

Tiêu Hoằng nói khẽ, cũng không do dự chút nào.

-Vậy... Tiêu lão đệ đồng ý rồi à?

La Kiệt cảm thấy hơi không tin vào lỗ tai mình. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được rằng Tiêu Hoằng lại đồng ý dễ dàng như vậy, thể nên vẫn cảm thấy có chút không hay.

-Kiếm được tiền thì sao lại không chứ? Huống chi Chiến Văn của ta lại có thể bán được 12000 kim tệ. Ta cũng chẳng ngại cầm nhiều tiền cháy tay.

Thần sắc Tiêu Hoằng không biến đổi, bình thản nói.

Tuy vậy La Kiệt nghe thể thần sắc liền sững lại. Lời nói của Tiêu Hoằng có ẩn ý, ai nghe cũng hiểu, đó là định bán với giá 12000 kim tệ. Thể này thì đừng nói là Bối La, dù là quân đội cấp B cũng không thể mua nổi giá này.

Lần này La Kiệt đã biết dự cảm không tốt vừa rồi là từ đâu tới.

Bì Nặc và Tân Du ngồi cùng xe cũng cảm thấy rất căng thẳng. Hắn hiểu rõ lần này rất khó khăn, trừ phi là Tiêu Hoằng nể tình, nếu không người ta cũng không ngốc, đến phòng đấu giá bán thì dù không được 12000 cũng phải được tới 7, 8000 kim tệ là ít.

Mà trước mắt bọn họ dự toán nhiều nhất cũng chỉ thu mua mỗi cái với giá 600 kim tệ mà tốt rồi.

Quan trọng hơn mà cũng tàn khốc hơn đó là hiện giờ bọn họ lại chẳng hề có chút ân đức nào với Tiêu Hoằng, ngược lại quân đội Bối La còn nợ Thần linh một đống ân tình.

Nếu thật sự ra giá 600 kim tệ thu mua thì đúng là đã nợ người ta còn cư xử quá đáng.

-Không... Không biết giá này có thể thương lượng một chút không?

La Kiệt cũng không quản nhiều như vậy, kiên trì nói.

-Nếu Thượng tá La Kiệt nói như vậy thì Tiêu Hoằng ta sẽ cho Thượng tá một nhân tình.


Tiêu Hoằng nói xong liền vươn năm ngón tay ra trước mặt La Kiệt:

-Bớt 5 phần là được rồi.

La Kiệt nghe vậy, thậm chí cả đám người Bì Nặc đều cảm thấy muốn ngất mất thôi. Bọn họ tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng vốn rất ít lên tiếng mà lại biết nói chuyện như vậy. Bớt 5 phần thì đúng là một nhân tình lớn rồi. Tuy nhiên dù là thể giá cũng 6000 kim tệ, giá cả trên trời, mua sắm không nổi.

Lái xe lúc này cũng nổi gân xanh đầy đầu. Hắn không dám tưởng tượng nổi ngồi trong xe đang là Trưởng quan ngày thường cao cao tại thượng, ngược lại lúc này đôi mắt giống như đứa trẻ lên ba nhìn Tiêu Hoằng đầy trông mong, mà bất hạnh là trong túi lại không có tiền, muốn xin Tiêu Hoằng bố thí.

Hình ảnh như vậy thật sự là quá quỷ dị rồi.

-Có thể hay không nể mặt thêm chút nữa.

La Kiệt cũng không để ý tới thể diện, kiên trì nói.

-5000 kim tệ.

Thần sắc Tiêu Hoằng không đổi, lên tiếng, từ đầu tới cuối nói chuyện rất dễ dàng nhưng lại như cố tình vậy. Dù sao thì Tiêu Hoằng cũng không bị thiệt.

-Có thể bớt chút xíu nữa hay...

Không đợi La Kiệt nói hết lời, xe đã chậm rãi dừng lại ở cửa Sở điều trị doanh thứ 4. Tiêu Hoằng đã chậm rãi mặc áo thầy thuốc, mở cửa Ma Văn Xa đi xuống, khiển người ta có cảm giác trực quan nhất đó là Tiêu Hoằng đã mất đi hứng thú nói chuyện với cải tên đòi hỏi vô độ kia.

- Chào!

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa xuống Ma Văn Xa, bốn gã cảnh binh ở cửa đã đồng loạt chào Tiêu Hoằng theo nghi lễ quân đội, man theo vẻ vô cùng cung kính. Điều này cũng khó trách. Thủ đoạn điều trị của Tiêu Hoằng hiện giờ đã được truyền khắp quân đoàn Bổi La.

Đúng vậy. Hiện giờ Tiêu Hoằng giữ chức phó tại Sở điều trị doanh thứ 4 như đứa ngốc cũng biết chức trưởng quan ở trước mặt Tiêu Hoằng chỉ là bù nhìn mà thôi. Hắn mới chân chính là lão đại.

Cạch, cạch cạch!

Gần như ngay vào lúc Tiêu Hoằng bước về phía trước nửa bước thì ba cái ô đã bung ra trên đỉnh đầu, đồng tác rất đồng đều.

Mà hành động như vậy đối với thân phận của Tiêu Hoằng vốn cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng lúc này đám cảnh vệ binh đã ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Tiêu Hoằng. Bởi vì ba người che ô cho hắn lại là đầu sỏ của Bổi La, La Kiệt, Bì Nặc và Tân Du.

Ba người này tùy tiện một người che ô cho Tiêu Hoằng đã đủ khiển bọn họ giật mình rồi, huống chi lại là cả ba người, nhìn qua không biết còn tưởng Tiêu Hoằng là nguyên thủ của để quốc ấy chứ.

Mà trên thực tế điều này cũng đúng với một câu tục ngữ: Ta có, ngươi không có, ngươi đang rất cần, ta chính là ông, còn các ngươi là con cháu.

Mà Tiêu Hoằng cũng dựa theo phương pháp này mà làm, không lúc nào không chiểu theo chân lý này mà hành động.

Liếc nhìn cảnh vệ binh ở trước cửa một chút. Tiêu Hoằng khoát tay áo với bọn họ, sau đó bước về bên trong, áo choàng tung bay theo gió, trông rất có khí thể. Phía sau hắn còn mang theo ba gã đại đầu sỏ và một đám người hộ tống.

Những nơi hắn đi qua, dù là binh sĩ, y tể binh đều hóa đá tại chỗ.

Đối với việc này Tiêu Hoằng cũng không để ý. La Kiệt lại càng chẳng quan tâm, đầu óc vẫn nghĩ tới việc phải bàn giá cả với Tiêu Hoằng như thế nào, khiển Tiêu Hoằng đồng ý bán Xích Anh Chiến Văn cho quân đội.

-Lão đại, ngươi làm gì đó. Đây là bản vẽ phân hình của người bệnh bị gãy chân tay, đây là tư liêu đối xứng về tứ chi, đây là...

Thấy Tiêu Hoằng tiến vào phòng lớn, Chung hộ sĩ liền sôi nổi đi tới cạnh Tiêu Hoằng, cầm tư liệu trong tay đưa cho hắn. Nhưng nàng vừa nói được một nửa liền bỗng nhiên ngừng lại. Bởi nàng đột nhiên chú ý phía sau Tiêu Hoằng không phải là cảnh vệ binh, cũng không phải là điều trị binh mà là ba đầu sỏ của Bối La.

-Trưởng quan.

Chung hộ sĩ hơi kinh ngạc, vừa định giơ tay chào theo nghi thức quân đội thì lại phát hiện ra sắc mặt La Kiệt biến đổi, chỉ chỉ Tiêu Hoằng, ý bảo chú ý công tác, đừng để ý tới bọn họ.

-Ấy... Ấy.


Chung hộ sĩ cũng cảm thấy khó xử, sau đó cẩn thận đặt tư liệu vào tay Tiêu Hoằng. xong đứng ở đó, cũng không biết phải làm thể nào cho phải, trong lòng thầm sự run. Tiêu Hoằng có ân đối với Bì Nặc, Bì Nặc phản ứng thể còn có thể hiểu được. Nhưng La Kiệt thì sao?

Bằng vào kiến thức của Chung hộ sĩ thì nàng nghĩ sao cũng không hiểu Tiêu Hoằng rốt cục dùng phương pháp gì lại có thể hàng phục được cả La Kiệt.

Nhưng cảnh tượng này đã tỏ rò tất cả chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Tiêu Hoằng dường như đã dùng thủ đoạn của chính mình, từng chút từng chút khống chế hoàn toàn cả quân đoàn Bối La trong tay.

Khống chế quân đoàn Bối La thực ra cũng không phải là việc Tiêu Hoằng để ý lắm. Ước nguyện ban đầu của hắn đi quân đoàn Bối La là muốn tìm một chỗ đặt chân, song sau khi vào đây lại một lòng muốn mạnh hơn, khai thác mặt tn thức.

Mà phản ứng của La Kiệt hôm nay theo Tiêu Hoằng thấy chi do trùng hợp. Mà Tiêu Hoằng cũng biết đám người La Kiệt cứ như vậy thì hắn cũng chẳng làm được gì-

Chung hộ sĩ là một ví dụ tốt nhất, đã hóa đá rồi.

Hơi xoay người lại, trên mặt Tiêu Hoằng đã có chút không kiên nhẫn, trẫm tĩnh một chút rồi nói khẽ:

-Ba vị, rốt cục là muốn thể nào đây?

-Muốn mua Xích Ảnh Chiến Văn, giá tốt một chút.

La Kiệt kiên trì nói, căn bản vẫn thấy Chiến Văn của Tiêu Hoằng thật sự là hấp dẫn kinh người. Nếu là Chiến Văn bình thường thì dù có tốt mấy La Kiệt cũng không hạ thấp mình như vậy.

-Ta biết giá cao nhất của các ngươi hẳn là khoảng 500 kim tệ. Nhưng ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý với giá đó sao?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại. Lời này hắn nói cũng không phải giả. 7, 8000 kim tệ không bán lại đi bán 5, 600 kim tệ, không phải là đầu óc có vấn đề à?

La Kiệt tất nhiên cũng biết đạo lý này cho nên mới cố gắng. Trông cậy vào lòng tốt của Tiêu Hoằng thì đúng là chuyện không khả thi mấy.

-Bán 500 kim tệ thì ta có thể đưa thêm những thứ khác.

Sắc mặt La Kiệt thoáng trở nên nghiêm túc.

-Cái gì?

Tiêu Hoằng hỏi khẽ.

-Quyền chỉ huy quân đội!

La Kiệt cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đáp. La Kiệt cũng hiểu rõ là hiện giờ quân đội này có lẽ một mình hắn đã không thể khống chế được. Lần trước Trữ Gia Nhất là một ví dụ, thể thì không bằng thoải mái tặng đối phương đi.

Xoẹt!

Nghe vậy Chung hộ sĩ lập tức hóa đá tại chỗ, vẻ mặt trở nên tái nhợt! Nàng đương nhiên biết quyền chỉ huy quân đội nghĩa là gì. Đó là từ nay về sau, quân đội này đã không còn là nơi một mình La Kiệt quyết định nữa.

-Đương nhiên điều kiện đầu tiên là không được vi phạm quân quy.

La Kiệt lại bổ sung một câu.

-Chuyện này hơi khó rồi. Con người của ta vào thời điểm xúc động thì không biết được. Chuyện không vi phạm quân quy ta không thể cam đoan.

Thần sắc Tiêu Hoằng không thay đổi nói.

-Được rồi. Coi như không cần điều này. Chỉ cần không gây tai vạ quá lớn là được.

Có thể nói lúc này La Kiệt đã trả bất cứ giá nào. Trên thực tế từ điểm này cũng có thể thấy La Kiệt là một sĩ quan tốt. ít nhất hắn cũng lo lắng tới việc làm sao để cho quân đội mạnh mẽ hơn.

Hắn hiểu rất rõ là giao quyền chỉ huy quân đội cho Tiêu Hoằng thì khắp quân đoàn Bối La sẽ là thuộc hạ của Tiêu Hoằng, tất nhiên hắn phải chăm lo rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)