← Ch.0998 | Ch.1000 → |
Thấy một màn này, Tề Tác cùng với ba gã sĩ quan bộ đội đặc chủng còn lại thần sắc trên mặt cứng đờ, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh hãi.
Đại Ngự Sư cấp một không có sai, không có khả năng là đối thủ của Tiêu Hoằng, nhưng dù sao cũng không đến mức bị miểu sát một cách dễ dàng như vậy chứ?
Nhìn cự kiếm mỏ neo đã vô cùng tàn tạ trong tay Tiêu Hoằng kia, đám người Tề Tác đều nuốt một ngụm nước miếng. Giờ khắc này bọn họ dường như đã có điều cảm nhận được, thực lực của Tiêu Hoằng dường như đã không chỉ là Đại Ngự Sư cấp năm đơn giản như vậy, thậm chí so ra còn cường đại hơn!
Như thế nào có thể như vậy?
Trong lòng đám người Tề Tác đều cùng nổi lên nghi hoặc như thế. Thời gian chỉ mới trôi qua không đến một năm mà thôi, một người vừa trở thành Đại Ngự Sư cấp bốn, dù có thành tựu Đại Ngự Sư cấp năm bản thân hắn đã là một sự kiện khó tin rồi, như thế nào có thể thành tựu đến Chuẩn Ngự Hồn?
Không đợi mọi người kịp có nhiều phản ứng, trên tay phải băng lạnh của Tiêu Hoằng, ma trảo màu máu lại lần nữa duôi thân ra, chụp nắm lấy một gã sĩ quan có ý đồ phát động tiến công tới mình.
Ngay sau đó, gã sĩ quan này chỉ cảm thấy Ngự lực bàng bạc trong cơ thể đang rất nhanh bị hút ra khỏi thân thể, sau đó chính là sinh mệnh. Hắn có ý đô giãy giụa, lại phát hiện không hề có lực phản kháng.
"Răng rắc!"
Mười mấy giây qua đi, chỉ thấy gã sĩ quan bộ đội đặc chủng bên trong ma trảo này, thân mình đã biến thành thây khô. Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực, thây khô bên trong ma trảo liền biến thành bột phấn.
Nhìn thấy một màn như thế, trong lòng mọi người lại lần nữa cả kinh: Ma trảo này trước đây bọn họ đã từng chứng kiên, lúc đó chính là nhằm vào Đạo Sâm. Tuy chỉ là thông qua hình ảnh, còn không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng với tình cảnh của gã Đại Ngự Sư cấp một trước mắt này, không thể nghi ngờ trình độ tàn bạo của ma trảo đã hiển lộ ra hết.
Không kìm được Tề Tác cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, vốn kế hoạch của hắn chế định vây giết Tiêu Hoằng, đã bị thực lực mạnh mẽ của Tiêu Hoằng xé rách dập nát!
Tề Tác cùng với năm tên sĩ quan bộ đội đặc chủng tinh nhuệ, ở trước mặt Tiêu Hoằng gần như không hề có phần thắng gì đáng nói, dường như dù có đến thêm mười người nữa cũng không đánh lại Tiêu Hoằng.
Giờ này khắc này, Tiêu Hoằng làm cho người ta có cảm giác đã không còn là một vị vua của Lạc Đan Luân, mà là một con sói rừng bảo vệ con nhỏ. Một tay cầm cự kiếm mỏ neo, tay kia thì duỗi ra ma thủ khổng lồ, sau lung là một đôi Ma Dực, đứng lơ lửng ở giữa không trung, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn quét những người kia, trên mặt không có chút biểu tình.
- Tiêu Hoằng ta chỉ muốn ở nơi này sống qua những ngày an bình, kẻ nào quấy rầy ta phải chết! 1, "
Tiêu Hoằng rốt cục lên tiếng, tiếp theo thân thể hơi run run, đồng thời lại nhìn lên bầu trời tinh không vạn dặm, trong phút chốc đã hoàn toàn bị bao phủ trong ầng mây màu máu. Bên trong rừng sâu cũng bắt đầu từng chút từng chút bị sương mù màu máu bao trùm.
Trong chớp mắt, khắp trên mặt đất đã trở nên vô cùng âm trầm, giống như cảnh luyện ngục.
Đồng thời, đồng tử mắt phải của Tiểu Hoàng cũng đã trở nên màu đỏ, đồng thời hình thành một cái lốc xoáy.
Tiêu Hoằng đứng lơ lửng, giữa không trung, làm cho người ta có cảm giác giống như một ác ma vô cùng lạnh giá, trên thân thể toát ra khí tức băng lạnh, không ngừng tán phát ra khí thế chấn nhiếp lòng người.
Vẻ bình thản trước đây ở Thạch Đông Thôn, cùng với một thân từ ái của kẻ sắp làm cha, đã không còn sót lại chút gì. Hoặc là nói, vẻ lạnh băng và khí phách của Tiêu Hoằng hiện tại, cũng là một loại biểu hiện từ ái, hắn phải bảo vệ Trân Trân, hắn phải bảo vệ Tiểu Tiểu Bạch!
Đây là mục đích đơn giản nhất của Tiêu Hoằng.
Đối mặt với khí thế phát ra từ trên thân thể Tiêu Hoằng treo ở giữa không trung, hai gã sĩ quan bộ đội đặc chủng, đã không còn sót lại chút gì vẻ tàn khốc trước đó, trong lòng đã xuất hiện từng hồi phát lạnh và cảm giác sợ hãi.
Cảm nhận thế này đúng là rất hiểm khi xảy ra với các sĩ quan đặc chủng, thường thường chỉ có khi nhìn thấy nhân vật như Đạo Sâm mới có thể có được. Thể mà giờ khắc này, bọn họ đã cảm nhận được từ trên người Tiêu Hoằng.
Khẽ liếc mắt nhìn hai gã sĩ quan cách đó không xa, trong ánh mắt Tiêu Hoằng một lần nữa toát ra một chút lạnh giá, tiếp theo không có nhiêu lời, không có trì hoãn, phóng tới hướng hai gã sĩ quan kia.
Ngắn ngủn một phút đồng hồ qua đi, khi hai chân Tiêu Hoằng chậm rãi rơi xuống đất, lại nhìn phía sau Tiêu Hoằng, hai thi thể "phù phù, phù phù", rơi nằm trên mặt đất trong rừng rậm.
Nhẹ nhàng lau một giọt vết máu dính trên khóe mắt, cuối cùng ánh mắt Tiêu Hoằng từng chút từng chút nhìn ngay Tề Tác ngồi dưới đất, sau đó chậm rãi đi tới phía Tề Tác.
Nhìn thân ảnh Tiêu Hoằng đang đi dần tới chỗ mình, Tề Tác đã thật rõ ràng cảm nhận được Tiêu Hoằng đáng sợ! Vua của Lạc Đan Luân ngày xưa, Ma đâu siêu cấp ngày xưa, rốt cuộc khí thế đến mức nào chứ!
Không kìm được, Tề Tác đang ngồi trên mặt đất, cố gắng thối lui về phía sau, sau đó rất nhanh đứng dậy chuẩn bị thoát đi!
Tiến cảnh của Tiêu Hoằng tăng tiến vùn vụt, căn bản không phải một mình hắn có thể đối phó được.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Tề Tác vừa mới đứng dậy chuẩn bị thoát đi, bên trong màn sương mù màu máu ở bốn phía, huyết quang đột nhiên nhoáng lên một cái, ngay sau đó, một góc màn sương mù màu máu, một trụ băng đường kính chừng một thước, trực tiếp va chạm tới, giống như một nắm tay dùng hàn băng tạo thành, mạnh mẽ đánh thẳng lên thân mình Tề Tác.
Tề Tác có lòng muốn phòng hộ, nhưng tay quyền băng cực lớn này không có chút cố sức nào đã đánh dập nát lồng phòng hộ, mạnh mẽ đánh văng Tề Tác ra xa mười thước có hơn, thẳng đến đụng ngã ba gốc cây thô to, mới tính ngừng lại rơi xuống, đủ để thấy lần này rốt cuộc có bao nhiêu mãnh liệt.
Tuy nhiên, Tề Tác có được thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn, còn không đến mức bởi vậy mà chết, nhưng khóe miệng trào ra một dòng máu tươi, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực đảo lộn quay cuồng một trận.
Mà đây còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chính là: Tiêu Hoằng đã đứng ở sát bên hắn, tiếp theo bàn tay phải thô ráp hữu lực kia chụp nắm lấy cổ Tề Tác, từng chút từng chút kéo Tề Tác lại, ánh mắt đầy ngập băng lạnh.
- Ai uy hiếp đến người nhà của ta, ta sẽ giết chết!
Tiêu Hoằng nhìn Tề Tác, ánh mắt lạnh như băng nói.
Nhìn lại Tề Tác, cố gắng vùng vẫy mấy cái không có kết quả, trên mặt rồi lại toát ra vẻ tươi cười khinh thường:
- Tiêu Hoằng! Ngươi cho là lần này tới chỉ có mấy người chúng ta à? Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta chỉ là quân tiên phong phụ trách điều tra phương vị chính xác của ngươi mà thôi, thời điểm này Thiệu Bỉ Kỳ Tướng quân gần như đã tới rồi, Trương Thượng Quân chủ soái cũng đã tiến hành điều động phạm vi lớn, ngươi có chạy đằng trời! Dựa theo thời gian suy tính, Thiệu Bỉ Kỳ Tướng quân hẳn đã tới, mục đích lần này chính là đánh chết ngươi, cùng với người có quan hệ với ngươi, người có lây dính ma tính, toàn bộ đuổi tận giết tuyệt, dứt tuyệt hậu hoạn!
Nghe nói như thế, hai mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng không khỏi vừa động, trong ánh mắt hiện lên một chút nghiêm trọng, một chút kinh hãi.
Đồng thời nhìn lên phía chân trời, từng chiếc từng chiếc Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn chiến hạm, đã xuất hiện ở xa xa, nơi đó đúng là phương hướng Thạch Đông Thôn.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng mới thật chính thức biết một điều, chính là đám người Tề Tác cũng không phải chỉ là người duy nhất biết tung tích của hắn. Mà hiển nhiên hết thảy đều là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã sớm có chuẩn bị.
- Chết tiệt!
Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế.
Tiêu Hoằng lạnh lùng nhìn Tế Tác, tiếp theo đầu ngón tay đột nhiên dùng một chút lực, trực tiếp vặn gãy cổ Tề Tác, sau đó không quân tới hết thảy phóng vọt đi về lại hướng Thạch Đông Thôn!
Trân Trân, Tiểu Tiểu Bạch.
Hai cái tên này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tiêu Hoằng, hai mắt đã trở nên một màu đỏ hồng.
Nhưng mà đúng lúc này, Tiêu Hoằng lại đột nhiên phát hiện, trên phía chân trời, ước chừng mấy ngàn tên binh sĩ Thượng Bang đang từ trên không trung hạ hàng, ánh mắt chúng đều lạnh như băng không nói hai lời, vừa mới tiếp xúc mặt đất liền phát động tiến công mãnh liệt vào Tiêu Hoằng!
Căn bản là không quản tới hết thảy, dường như phải bao vây tiêu diệt Tiêu Hoằng không chết không ngừng!
Tiêu Hoằng đã lòng nóng như lửa đốt, Thạch Đông Thôn là thế ngoại đào nguyên Tiêu Hoằng mới tìm được, nơi đó có Trân Trân, còn có Tiểu Tiểu Bạch là ánh rạng đông duy nhất trong thế giới bị tàn phá thành mảnh nhỏ của Tiêu Hoằng.
Đối mặt với tập kích cuồn cuộn mãnh liệt này, Tiêu Hoằng căn bản không nghĩ quá nhiều giằng co với bọn chúng, liền khởi động Ma Dực, trực tiếp bay vọt lên trời cao, chuẩn bị né tránh tập kích, bằng tốc độ nhanh nhất quay về Thạch Đông Thôn, chuẩn bị mang theo Trân Trân chạy trối chết.
Nhưng mà, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới lựa chọn bay lên trời cao, mấy trăm chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đã xuất hiện, không nói hai lời, chính là một trận cuồng oanh lạm tạc ngay Tiêu Hoằng.
Trong chớp mắt, mặt đất, bầu trời liền hình thành một mạng lưới hỏa lực lập thể khổng lồ.
Tuy có thực lực cấp bậc Chuẩn Ngự Hồn, nhưng đối mặt với oanh kích của mấy trăm chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, cộng với hơn năm ngàn tên binh sĩ thực lực không tầm thường đều điên cuồng tấn công, trong số đó còn có cấp bậc Đại Ngự Sư, Tiêu Hoằng không thể không cam lòng ngừng lại. Đột nhiên Tiêu Hoằng vung lên hai tay, rất nhanh trong nháy mắt phía trước phía sau thân mình Tiêu Hoằng, hình thành một băng thuẫn màu máu sáu mặt, mạnh mẽ ngăn chặn công kích đến từ bốn phương tám hướng.
- Chết tiệt!
Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn chiến đấu cơ bốn phương tám hướng, cùng với binh sĩ Thượng Bang hạ xuống bên trong rừng rậm rộng lớn, trong ánh mắt đầy ngập lo lắng.
Bất đắc dĩ chỉ phải dùng toàn lực điều động Ngự lực trong cơ thể.
Trong nháy mắt, bầu trời trong xanh một lần nữa bị đám mây màu máu bao bọc, phía trên mặt đất cũng một lần nữa hình thành màn sương mù màu máu, đồng thời Huyết Đồng bên mắt phải của Tiêu Hoằng, cũng xoay tròn càng thêm kịch liệt, giống như một lốc xoáy màu máu trong mắt.
- Đều chết cho ta!
Tiêu Hoằng đột nhiên phát ra tiếng rít gào như thế. Tiếp theo hai bàn tay đột nhiên mở ra, trong chớp mắt, lại nhìn rừng rậm bị màn sương mù màu máu bao bọc, Hàn băng vạn năm đã phân giải ra, những khối băng lớn có nhỏ có bắt đầu quay cuồng ở bên trong rừng rậm, rồi đồng loạt nổ tung!
Đồng thời bên trong bầu trời, chi chít Bia mộ băng cũng đã từ trên trời giáng xuống. Bia mộ băng dài hơn ba thước dày đặc, giờ khắc này cũng đồng loạt nổ tung!
Chính là giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn phát tiết phẫn nộ, đã biến hết thảy xung quanh hắn trở thành luyện ngục ở nhân gian.
Cùng với tiếng vang Hàn băng vạn năm nổ tung, phía trên mặt đất liếc mắt một vòng binh sĩ Thượng Bang nhìn không đến giới hạn, tránh cũng không thể tránh chống cũng không thể chống, tiếng gào thét không dứt bên tai.
Ở dưới tiếng rít gào của Ngự lực Tiêu Hoằng cùng với Hàn băng vạn năm, chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ qua đi, vốn khu rừng rậm rộng lớn yên lặng, giờ khắc này đã trở nên đồng hôn độn. Núi cao sụp đổ, cây cối gãy ngà... Trong cảnh hỗn loạn đó chính là từng cỗ từng cỗ thi thể của binh sĩ Thượng Bang.
Đối với cảnh tượng chí có ác ma mới có thể hủy hoại lưu lại này, Tiêu Hoằng cũng không rãnh rỗi quan tâm tới, một lần nữa quay ánh mắt nhìn về hướng Thạch Đông Thôn, rồi vọt đi.
Chính là, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới định một lần nữa phóng vọt về hướng Thạch Đông Thôn, thì từng chiếc từng chiếc Ma Văn chiến đấu cơ tiếp tục xuyên qua tầng mây, số lượng ước chừng tới 300 chiếc tập kích thẳng xuống Tiêu Hoằng. Đồng thời lại có mấy ngàn tên binh sĩ Thượng Bang cùng một lần nữa từ không trung hạ xuống mặt đất.
← Ch. 0998 | Ch. 1000 → |