← Ch.032 | Ch.034 → |
-Ha ha ha, tên triệu hồi sư đáng chết, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!
Y Thước Á đã trở lên điên cuồng, một bên cười to, một bên mặc cho máu tươi nhở lên Xà yêu huyết trượng.
Sau khi hấp thu lượng lớn máu tươi Xà yêu huyết trượng tản mát ra ma lực dao động càng ngày càng kinh khủng, rất nhanh ngưng tụ lại một đám khói đen lớn. Bên trong truyền ra tiếng rít gào như tiếng sấm, so với ác ma Ba Thác lúc trước triệu hồi còn làm người ta sợ hãi hơn.
-Trời ạ, sao trời đột nhiên trở nên tối mịt thế này, chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn cây Xà yêu huyết trượng quỷ dị trong tay Y Thước Á, một gã dong binh từ trong cơn khiếp sợ qua đi phát hiện trời càng lúc càng tốt, bầu trời không biết lúc nào đầy mây đen, phảng phất đêm tối đã đến.
-Lạnh quá!
Một trận gió lạnh đột ngột thổi qua, đồng bọn tên dong binh co cổ lại, hoảng sợ lại:
-Trời thay đổi, tên chó Y Thước Á cư nhiên khiến cho trời đổi! Chẳng lẽ hắn chuẩn bị gọi ác quỷ hiểm độc từ địa gục về đây?
-Không, ngươi nghe xem, tiếng rít gào kinh khủng như vậy sao có thể là trường mao ác quỷ, có khi ngay cả Tà Thần đều bị hắn triệu hồi ấy chứ!
Nhìn thiên biến kinh khủng, mọi người đều thất thanh kêu to, vô ý thức đều lui về phía sau. Lần trước Y Thước Á chỉ nhỏ vài giọt máu liền triệu hồi tên ác ma Ba Thác đáng sợ, bây giờ điên cuồng trực tiếp rót máu vào thân pháp trượng khiến cho thiên biến, chỉ có trời mới biết hắn lần này sẽ triệu hồi con quái vật kinh khủng nào đến.
Mọi người kinh hãi thất sắc, thần điện kỹ sĩ Khắc Lỗ Tư và pháp sư che mặt Mật Tuyết Nhi cũng không ngoại lệ. Khắc Lỗ Tư tập trung tinh thần đề phòng, dồn đấu khí vào thanh thương trong tay khiến nó tản mát ra vầng sáng màu đỏ chừng ba thước, mà Mật Tuyết Nhi càng năm chặt hơn cây pháp trượng trong tay, lại khẩn cấp triệu hồi giáo đình võ sĩ và pháp sư ở gần đó.
Ma pháp trận lóe lên quang mang vài lần, bên cạnh Mật Tuyết Nhi liền xuất hiện năm gã võ sĩ cao lớn, cùng một lão pháp sư tóc bạc. Sau vài câu chào hỏi khách sáo, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đoàn ma lực hắc ám khổng lồ ở giữa sân, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.
-Y Thước Á huynh đệ, giơ mông đít trước mặt mọi người mà nhảy múa thật không thích hợp cho lắm?
Thấy Y Thước Á vừa nhảy vừa đọc chú ngữ, Dương Lăng lắc đầu nói:
-Thật sự đánh không lại, thì nhận thua đi, ta sẽ cho ngươi hạ đài, không cần phải trần truồng nhảy múa trước mặt mọi người cầu xin tha thứ.
Trần truồng nhảy múa trước mặt mọi người?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, mọi người lại mở miệng cười to. Về phần Y Thước Á đang đọc chú ngữ thì càng tức đến cả người run run, há mồm phun ra một ngụm máu tuơi, thiếu chút nữa vì pháp thuật không hoàn thành mà bị phản phệ bỏ mạng.
Sau khi châm chọc vài câu, mắt thấy hắc khí càng lúc càng lớn, Dương Lăng không dám coi thường, xoay người cưỡi lên lưng thú một sừng, cũng thuận tay gọi ra vài con Giác phong thú ra. Y Thước Á tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú đọc chú ngữ đúng là một thời cơ quá tốt để tập kích, nếu cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua vậy đúng là một tên đại ngốc.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, vài con Giác phong thú lao thẳng tới Y Thước Á ở trước mặt. Không ngờ, nay khi Dương Lăng tưởng rằng đắc thủ, chỉ thấy Y Thước Á hét to một tiếng, theo sát sau đó một con quái vật kinh khủng lao ra từ trong đám khói đen.
Quái vật cả người bao trùm bởi lớp vẩy màu đen, thân dài gần trăm thước, bề rộng so với máy kéo còn to hơn, vừa lao ra liền lớn tiếng rít gào. Mới vừa nhìn giống như một con cự mãng rất to. Nhưng chỗ kinh khủng chính là trên cái cổ to như bình nước có chín cái đầu hình tam giác, trên đó có chín đôi mắt đỏ rực hung quang không ngừng lóe lên hung quang, khiến cho người xem cảm thấy da đầu tê dại.
-Trời ạ ma thú cửu cấp, Cửu đầu xà yêu!
Nhìn con quái vật kinh khủng, hiểu biết dong binh kinh hoàng rút lui. Những người khác thấy thế đều hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi, e sợ chỉ cần chậm một lát, sẽ bị con rắn chín đầu kinh khủng nuốt vào. Trong khoảng thời gian ngắn, gà bay chó chạy, tiếng kêu cha gọi mẹ bên tai không ngừng vang lên.
Bình thường mà nói, một gã đại kiếm sư tu luyện đấu khí nhiều năm thực lực cũng chỉ tương đương con ma thú cấp sáu mà thôi. Gặp phải một con ma thú cấp chín, đừng nói đại kiếm sư, mà chính là sơ cấp và trung cấp kiếm thánh cũng không dám dễ dàng đỡ được.
Nghe đồn năm trăm năm trước, thành danh đã lâu kiếm thánh Tát Duy Kỳ cùng ma đạo sư ba Trát Khắc hẹn cùng nhau đi vào ở sâu bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm tìm giết một con ma thú cấp chín Hỏa phượng hoàng. Kết quả một một chết một bị thương, Ba Trát Khắc may mắn sử dụng ma pháp thuấn di chạy trốn được cũng chỉ còn lại một hơi thở, vài ngày sau liền chết đi. Sự kinh khủng của cửu cấp ma thú, cũng có thể tưởng tượng mà biết.
Cửu cấp Ma thú?
Mọi người hoảng sợ vạn phần, trốn ở xa xa Mai Lệ Nhĩ Tư cũng hoảng sợ, không nghĩ tới Y Thước Á cũng có thể gọi vệ con ma thú hệ hắc ám kinh khủng này. Xem ra, Xà yêu huyết trượng không đơn giản chút nào, Y Thước Á chỉ dựa vào màu huyết của mình và chú ngữ không trọn vẹn cũng có thể xé mở không gian, triệu hồi con cửu đầu xà yêu này đến đây.
-Đạo sư, xem ra có lẽ người phải tự mình ra tay mới có thể cứu được tiểu tử kia!
Khiếp sợ trôi qua, Mai Lệ Nhĩ Tư lắc đầu. Chính mình mới vừa tu luyện tới Đại ma pháp sư, cho dù trên người mặc toàn trang bị ma pháp loại tốt cũng không phải là đối thủ của ma thú cấp chín.
Ánh mắt lợi hại nhìn con rắn chín đầu vài lần, lão già áo đen thở dài một hơi, nói:
-Đây chỉ là con rắn chín đầu bát cấp hậu kỳ mà thôi, còn không có tiến cấp thành Cửu đầu xà yêu. Bất quá cho dù như thế, Dương Lăng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ. Mai Lệ Nhĩ Tư đợi lát nữa trong khi ta ra tay, ngươi hãy đi trước, tại chỗ ở tạm thời gặp nhau.
So với nỗi lo về con Cửu đầu xà quái chỉ là bát cấp hậu kỳ thì lão già áo đen sợ cỗ ma lực ba động ở sơn cốc đối diện hơn nhiều. Lão đã thi triển ma pháp dò xét vài lần, nhưng tất cả đều như ném đá xuống biển, điều này nói cho lão biết thực lực đối phương tuyệt đối không thấp hơn mình. Thần thánh cự long Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc di chỉ không phải chuyện nhỏ, phỏng chừng có một ít lão quái vật ngàn năm không chết cũng tìm tới đây, thời khắc cũng phải đề cao cảnh giác, để tránh lọt vào ám toán.
Thân hình toàn bộ dựng lên, Cửu đầu xà quái đối với Giác phong thú gần trong gang tấc khinh thường vô cùng. Cái đầu đầu tiên bên phải phun ra một ngụm hàn khí trong nháy mắt làm hai con Giác phong thú đóng thành khối băng, cái đầu thứ hai phun ra một đoàn ngọn lửa đem ba con Giác phong thú đốt thành tro bụi; cái đầu thứ ba liền giơ về phía trước trực tiếp nuốt hai con Giác phong thú còn lại.
-Ha ha ha, tên triệu hồi sư đáng chết, nhìn xem lần này ngươi còn có thể chạy đi đâu!
Thấy chín đầu xà quái dễ dàng giải quyết lũ Giác phong thú mà mình hận thấy xương, Y Thước Á lớn tiếng cười lớn, cả người lung lay lảo đảo trực ngã. Vì trả mối hận trong lòng, hắn không để ý cấm kỵ của gia tộc mạnh mẽ sử dụng Xà yêu huyết trượng, mất đi lượng lớn máu tuơi và nguyên khí giảm sút nặng nề, thậm chí còn không tiếc tổn thọ mười năm.
Mưu sĩ Cổ Đức mặc dù cực lực khuyên ngăn, nhưng Y Thước Á vẫn tự ý làm. Vì giết chết Dương Lăng, vì để làm cho tên triệu hồi sư đáng chết này nhục nhã, hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào. Nếu còn tiếp tục nhịn nữa, hắn sẽ rất nhanh nổi điên.
Dưới sợ gợi ý của Y Thước Á, Cửu đầu xà quái đối với Dương Lăng triển khai mãnh liệt công kích, khi thì phun ra một cây băng trùy sắc bén, khi thì phun ra một đạo ngọn lửa tận trời khi thì như tia chớp lao vào cắn xé. Cũng may thú một sừng tốc độ bay nhanh, nên Dương Lăng mới kịp thời thoát hiểm.
Mặc dù đều là ma thú cấp tám, nhưng thú một sừng rõ ràng so với Cửu đầu xà quái sắp tiến cấp kém hẳn một cấp, mặc kệ là ma lực hay là công kích và phòng ngự của thân thể đều kém hơn. Trong chớp mắt, trên người thú một sừng mang vài vết thương kinh khủng. Dương Lăng cũng không tốt hơn là mấy, hai chân bị đóng băng không cử động được, lông mi thiếu chút nữa bị đốt cháy.
Dựa vào tốc độ rất nhanh thú một sừng một bên né tránh, một bên phát ra từng đạo tia chớp màu tím to như cổ tay. Bị đánh trúng Cửu đầu xà quái cả người tê rần, nếm thử vài lần như vậy cũng không dám tới quá gần. Bất quá, theo thương thế càng ngày càng nghiêm trọng, thú một sừng không chỉ không còn lực để phản kích, tốc độ cũng từ từ chậm lại, mà Cửu đầu xà quái hung ác lại càng đánh càng hăng.
Tình thế đối với Dương Lăng càng ngày càng không ổn.
-Tác Phỉ Á tỷ tỷ, làm sao bây giờ?
Mắt thấy Dương Lăng nguy hiểm, Ngả Lỵ Ti gấp đến độ hai mắt đỏ bừng.
-Ngả Lỵ Ti, không có việc gì đâu, Dương Lăng hắn không có việc gì đâu.
Tác Phỉ Á lo lắng vô cùng, mắt sáp rơi nước mắt, nhỏ giọng an ủi chính mình. Với lịch sử lâu dài của Tinh linh bộ lạc, Tác Phỉ Á từ nhỏ đã nghe kể không ít chuyện về Cửu đầu xà quái, tự nhiên hiểu được sự đáng sợ của hắn. Lo lắng không thể làm gì khác hơn là hường về Nữ thần tự nhiên cầu khẩn.
-Tên đáng chết, hắn sao có thể triệu hồi con quái vật này chứ?
-Ai, người tuổi trẻ tốt bụng, chẳng lẽ cứ như vậy sao
Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti lo lắng không thôi, mọi người khắp nơi đều lắc đầu. Có người đối với Y Thước Á độc ác mà mắng to, có người ngậm chặt miệng, lo sợ họa từ miệng mà ra, sợ sau đó bị Y Thước Á trả thù, cũng có người yên lặng cầu khấn, hy vọng Dương Lăng được thần linh phù hộ.
Không ai cho rằng, trước mặt con Cửu đầu xà quái kinh khủng này, Dương Lăng còn có thể may mắn chạy trốn.
Nhưng là, ngay trong khi Y Thước Á ha ha cười to, mọi người ở đây đều nghĩ rằng Dương Lăng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |