← Ch.118 | Ch.120 → |
Sau vài ngày ngắn ngủi, dưới sự dẫn đường của Thực nhân ma hai đầu Bố Lạp Tư Gia, Dương Lăng chỉ huy đại quân chinh phục được năm bộ lạc Thực nhân ma. Không chỉ có tăng quân đoàn bộ binh Thực nhân ma lên 1500 người, hơn nữa còn thu được hơn 3000 lao động cường tráng khẻo mạnh.
Sau khi cho người mang đám Thực nhân ma lao động trở về Duy Sâm Trấn, Cổ Đức bận rộn vô cùng. Vừa phải chỉ huy mọi người tìm kiếm các mỏ quặng ở xung quanh, vừa muốn chặt cây dựng các tòa nhà tạm thời, ngoai ra còn muốn thành lập một đội ngũ phục vụ hậu cần cho Dương Lăng. May là Không gian giới chỉ của Dương Lăng có thể chứa được không ít vật tư, nếu không chỉ riêng việc vận chuyển lương thực và cung tên tiêu hao cũng phải sử dụng rất nhiều nhân công.
Thực ra, mùa đông tuyết bay đầy trời không thích hợp để xây dựng phòng ốc, nhưng vì để an bài càng ngày càng nhiều lao động, nên Cổ Đức không thể không nghĩ nát óc để dựng lên các căn nhà gỗ đơn giản. Chỉ cần duy trì vài tháng, đợi thời tiết ấm lên là có thể khai thác mỏ trên quy mô lớn, xây dựng các phòng ốc chắc chắn.
Có sự hỗ trợ không ngớt từ Duy Sâm Trấn, Dương Lăng tiếp tục chỉ huy đại quân thảo phạt các bộ lạc ở xung quanh dãy núi Lạp Đạt Khắc. Hy vọng đến mùa xuân kiếm được đủ lao động.
Theo kế hoạch, sang năm muốn khai thác gỗ, quặng sắt các loại tài nguyên trên quy mô lớn, phải xây dựng một hải cảng lớn ở Đa Não Hà, còn phải mở rộng đường đi từ Duy Sâm Trấn đến quan khẩu A Lạp Sơn. Tất cả đều cần rất nhiều nhân công giá rẻ.
Thời gian không nhiều lắm, phải chuẩn bị ổn thỏa tất cả trước khi mùa xuân đến.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Ban Đồ đế quốc không có động tĩnh gì, dong binh và mạo hiểm giả ở Duy Sâm Trấn không có hành động gì, nhưng Dương Lăng vẫn không dám khinh thường, chủ quan.
Duy Sâm Trấn một đường đi về phía Tây Nam, đi qua sa mạc rộng lớn sẽ đến Ban Đồ đế quốc chưa rõ là bạn hay là địch. Bảo vệ quan khẩu A Lạp Sơn, mặc dù có thể ngăn cản địch nhân tấn công với quy mô lớn, nhưng nói cách khác, chỉ cần quân địch phái ra đại quân bao vây quan khẩu A Lạp Sơn, vậy Duy Sâm Trấn sẽ không có đường ra bên ngoài.
Duy Sâm Trấn một đường đi về phía Nam chính là vùng biển vô cùng rộng lớn, truyền thuyết nói rằng trên biển có rất nhiều hải tặc, và cả hải tộc giết người không nháy mắt. Mặc dù Hải Nhi Bối Lý hứa hẹn sẽ viện trợ xây dựng một hải cảng rộng lớn và cung cấp bản đồ hàng hải, nhưng tới cùng có thể an toàn khai thác hay không, sợ rằng nàng không thể nắm chắc.
Năm tới chính là một năm mấu chốt, có thể củng cố lãnh địa của mình hay không, có thể hay không lập được chiếc cầu thăm dò thế giới này, phải nhìn thành quả của năm tiếp theo. Mà điều kiện đầu tiên chính là trước mùa xuân sang năm phải đoạt được rất nhiều nhân công giá rẻ, nếu không tất cả đều trở lên trống rỗng, vô nghĩa.
Ngày hôm nay, sau khi hành quân được nửa ngày, Dương Lăng chỉ huy đại quân dừng lại nghỉ ngơi ở bên trong một sơn cốc. Mục tiêu lần này là một bộ lạc Bán thú nhân cách đó mười dặm.
Bán thú nhân là một danh xưng chung, có thân hình là loài người còn đầu thú vật. Có ngưu đầu nhân trên đầu mọc lên hai cái sừng, có hồ nhân mọc ra cái đuôi phía sau, còn có thiên nga nhân có đôi cánh dài trên lưng.
Theo truyền thuyết, thật lâu trước kia, trên đại lục không có Bán thú nhân. Mấy ngàn năm trước, loại người được sự trợ giúp của giáo đình quật khởi, triển khai các cuộc chiến tranh với Thú nhân đế quốc, hai bên bắt được không ít tù binh. Từ từ có một ít chủng tộc khác thường sinh ra.
Mấy ngàn năm nay, Bán thú nhân không được loài người thừa nhận, mà cũng không được thú nhân thừa nhận. Mặc dù số lượng khổng lồ, nhưng đừng nói là đế quốc hay công quốc mà đến ngay cả các lãnh địa độc lập cũng không có địa vị và tôn nghiêm, là nguồn nô lệ chủ yếu của Thái Luân đại lục.
"Đại nhân, theo do thám hồi báo, phía trước là một bộ lạc Bán thú nhân nhiều chủng tộc, tổng cộng có khoảng 3000 người" Dương Lăng vừa ngồi xuống, thì một gã do thám đã chạy vào lớn tiếng bẩm báo.
Bộ lạc Bán thú nhân nhiều chủng tộc?
Dương Lăng có chút tò mò, được A Cổ Tô giải thích mới từ từ hiểu ra. Hóa ra, Bán thú nhân có năng lực khác nhau, có kẻ lực lượng cường đại, có kẻ tinh thông mưu kế, trói gà không chặt. Gặp các hoàn cảnh giống nhau, vì để sống sót nên hầu hết Bán thú nhân sẽ sống cùng nhau, tạo thành bộ lạc Bán thú nhân nhiều chủng loại.
"Đại nhân, do thám phát hiện ở bộ lạc này có tung tích của người đầu chó, khi hành động cần phải cẩn thận, nếu không rất dễ bị đối phương phát hiện" A Cổ Tô nhíu mày, người đầu chó khứu giác linh mẫn, nhạy bén, động tác nhanh nhẹn, là thợ săn trời sinh. Muốn thuận lợi chinh phục bộ lạc này, có lẽ phải tính toán cẩn thận.
"Phái ra Giác phong thú giải quyết do thám của đối phương, còn đâu làm theo kế hoach, đi"
Dương Lăng vừa nói vừa xoay người cưỡi lên người thú một sừng, người đầu chó là một loại Bán thú nhân mặc dù lực chiến đấu không đặc biệt, nhưng khứu giác linh mẫn, nhạy bén, tốc độ rất nhanh là sự lựa chọn tốt nhất đối với các tên do thám. Nếu có thể chinh phục được một bộ là người đầu chó, vậy có rất nhiều chỗ tốt đối với sau này.
Dưới sự dẫn đường của do thám, nửa canh giờ sau mọi người lặng lẽ chạy tới bên cạnh bộ lạc Bán thú nhân. Vì để đề phòng bất trắc, Dương Lăng ra lệnh cho mọi người ẩn náu ở phía sau một mảnh bụi cây thấp, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị chỉ huy Giác phong thú ra giải quyết bọn lính ẩn nấp của đối phương.
Bộ lạc Bán thú nhân sống ở trong một khu sâm lâm rạp, ra vào theo một đường nhỏ, phòng thủ rất chu đáo. Trong sâm lâm, ngoại trừ đám binh lính ẩn núp thì còn có rất nhiều cây dài hơn cả dây thừng, rất rậm rạp, người bình thường cơ bản là khó có chỗ đặt chân.
Lợi hại, quả nhiên phòng thủ rất cẩn mật.
Thông qua Giác phong thú bay rất nhanh, không lâu sau Dương Lăng đại khái hiểu được sự phân bố binh lực của Bán thú nhân. Ở bên ngoài sâm lâm, có hơn 20 tên do thám, có tên giấu ở dưới đám lá cây, có tên trốn ở trên ngọn cây. Nếu không phải Giác phong thú cảm giác linh mẫn, nhạy bén số lượng đông dảo, thì khó có thể phát hiện ra bọn họ.
Bên trong sâm lâm, mai phục trọng trọng, càng tới gần chỗ ở của bộ lac thì phòng thủ càng cẩn mật. Ngoại từ đám do thám bí ẩn còn võ một độ võ sĩ mang theo lũ chó săn qua lại tuần tra, phòng thủ mạnh hơn bộ lạc Thực nhân ma gấp nhiều lần.
Dẫn bọn họ đến giết chết, hay là quyết định cho Thực nhân ma tấn công mạnh?
Hiểu được đối phương phòng thủ nghiêm mật, Dương Lăng chần chờ không quyết. Khác với Thực nhân ma, Bán thú nhân trí tuệ cao hơn, phái địa tinh đến nhử bọn họ có lẽ phản tác dụng, đả thảo kinh xà.
Ngay khi Dương Lăng chần chờ, thì đột nhiên bên trong Bán thú nhân bộ lạc vang lên tiếng tù và trầm thấp có lực. Võ sĩ từ trong các căn nhà gỗ chui ra, nhanh chóng tập trung lại, đề phòng cao độ.
"Khách nhân từ xa mà tới, bộ lạc chúng ta không còn chút lương thực dự trữ nào, xin mời các ngươi đến nơi khác tìm xem."
Rất nhanh, dưới sự bảo vệ của một đám võ sĩ, một lão già đi nhanh ra. Cầm cây pháp trượng màu đen trong tay, sau lưng còn lộ ra một mấu đuôi, nhìn hình dạng giống như là một gã tế tự người cáo. Theo ý tứ của hắn, tựa hồ coi mọi người trở thành các tên thổ phỉ đến cướp lương thực.
Mặc dù không biết đối phương làm sao có thể phát hiện được hành tung của mình, nhưng đã đến bước này, Dương Lăng cũng không hề che dấu, đứng lên.
"Mấy ngày trước, có một thương đội bị chém tận giết tuyệt ở gần đây, không biết các ngươi có tin tức gì không?" Sau khi bị phát hiện hành tung, Dương Lăng mặt không đỏ, trái tim không đập loạn lên, nói tiếp: "Ta là lĩnh chủ Duy Sâm Trấn, nếu các ngươi có thể cung cấp tin tức chính xác, vậy nhất định sẽ được thưởng lớn"
Nhìn thấy đối phương phòng ngự sâm nghiêm, không thể dễ dàng tấn công, Dương Lăng trong lòng vừa động, chuẩn bị từ phương diện khác ra tay. Rất nhiều khi, trên bàn đàm phán đã có thể đạt được yêu cầu, không nhất định phải động thủ.
Cái này giống như nước Mỹ vậy, lợi dụng sức mạnh chính trị, kinh tế và thực lực quân sự cường đại, là có thể giải quyết hầu hết các vấn đề quốc tế thông qua trao đổi, ngoại trừ chiến tranh ở I Rắc thì chính thức ra tay chỉ có vài lần.
Duy sâm lĩnh chủ?
Nhìn vẻ bình tĩnh của Dương Lăng, lại nhìn ma thú đại quân đằng đằng sát khí sau lưng hắn, lão già giật nảy mình. Nói vài câu với đám võ sĩ bên cạnh, xác nhận được thân phận của Dương Lăng, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
Do thám của bộ lạc ở Duy Sâm Trấn đã nhìn thấy Dương Lăng, hơn nữa ma thú đại quân rậm rạp sau lưng hắn, thân phận đối phương tuyệt đối không sai. Nhưng mà, đường đường một lĩnh chủ như hắn, đột nhiên dẫn theo đại quân tới bộ lạc của mình thì rốt cuộc có chuyện gì?
Là trưởng lão hồ tộc, lão già đã trải qua rất nhiều năm mưa gió, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hôm nay. Ngay cả một vạn binh lính tinh anh của Ban Đồ đế quốc cũng không phải đối thủ của Dương Lăng, vậy nếu lần này hắn muốn công kích bộ lạc của mình thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Lão già tự biết chính mình, bộ lạc phòng ngự sâm nghiêm, thì đối với các bộ lạc quen với việc cướp đoạt ở dãy núi Lạp Đạt Khắc còn có khả năng uy hiếp, nhưng đối với Dương Lăng thực lực thâm không lường được, vậy thì tuyệt đối không phải đối thủ.
Thu hồi lại ma thú đại quân, hắn ra hiệu cho võ sĩ phía sau bỏ vũ khí xuống: "Không cần khẩn trương, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi. Cho dù các ngươi không có tin tức của bọn cướp thì có lẽ chúng ta cũng có thể hợp tác trên các phương diện khác"
Sau khi để đối phương hiểu được thân phận và thực lực của mình, Dương Lăng chủ dộng thu hồi ma thú đại quân. Đôi khi, cần phải cảnh cáo đối phương, nhưng nếu vẫn bức người quá đáng, vậy thì sẽ bị phản tác dụng.
"Lĩnh chủ đại nhân, ta là trưởng lão của hồ tộc, hoan nghênh ngài tới bộ lạc Bán thú nhân chúng ta" Quả nhiên, thấy Dương Lăng chủ động thu hồi đại quân, trưởng lão hồ tộc thở ra một hơi, ra hiệu cho võ sĩ bên cạnh nhường đường.
Ra lệnh cho A Cổ Tô dẫn theo đại quân ra đóng ở ngoài bìa rừng, dưới sự dẫn đường của trưởng lão hồ tộc, Dương Lăng mang theo vài tên Thực nhân ma đi vào trong sâm lâm. Rất nhanh đã đi tới bộ lạc Bán thú nhân.
Trên đường, hắn nhìn thấy không ít đứa trẻ con đang chạy nhảy vui đùa. Phía đông của bộ lạc có một loạt căn nhà gỗ nuôi động vật, có một ít cô gái đang cho các con động vật này ăn. Xem ra, Bán thú nhân tính toán rất cẩn thận, bộ lạc hẳn là còn có không ít lương thực dự trữ, mạnh hơn nhiều so với địa tinh và Thực nhân ma.
"Đại nhân, xin mời ngồi"
Trưởng lão hồ tộc đưa Dương Lăng đến một căn nhà gỗ rộng rãi, thái độ rất cung kính nhiệt tình. Từ khi hiểu được không phải Dương Lăng vì bộ lạc mình mà đến, hắn cảm thấy an tâm hơn, âm thầm tính toán sao có thể lợi dụng cơ hội này để hợp tác với đối phương. Dù sao, Duy Sâm Trấn mặc dù không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là lãnh địa duy nhất của loài người trong phạm vị ngàn dặm quanh đây, quan hệ tốt với Dương Lăng, vậy đối với bộ lạc có rất nhiều chố tốt.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |