← Ch.188 | Ch.190 → |
Tòa địa lao được canh gác cẩn mật, người bình thường không có khả năng lẻn vào trong, nhưng đối với Dương Lăng thì chỉ cần hao phí một ít Vu lực và tinh thần lực, trong nháy mắt liền lợi dụng Thổ độn pháp thuật giống như Thuấn di vào sâu trong địa lao.
Đám võ sĩ canh gác ở cửa không hề phát giác ra, mà ngay cả tên ma pháp sư sắp tu luyện đến cảnh giới Ma đạo sư cũng chỉ cảm giác không khí có một trận ba động mờ mịt mà thôi. Nghi hoặc lắc đầu, hắn còn tưởng mình bị ảo giác, không hề phát giác ra Dương Lăng đã Thuấn di vào trong địa lao.
Không khí bên trong Địa lao rất ô nhiễm, ánh sáng tối tăm, ngoại trừ tiếng lẩm bẩm thì thi thoảng lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết hoặc là rên rỉ. Bên trong mỗi gian, cũng giam không ít người, có chút tên bị thương lặng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, có chút lại nằm ngáy hô hô trên mặt đất.
Rốt cuộc đây là Đấu sĩ, hay là đám trọng phạm bị bỏ tù?
Nhìn đám Đấu sĩ bên trong phòng giam vết thương đầy người, đau đến mức muốn tự sát, Dương Lăng lắc lắc đầu, trực tiếp đi thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong Địa lao. Nếu cảm giác của Vưu Na không sai, vậy A Tư Na Ma sẽ bị giam ở trong buồng giam cuối cùng.
Có lẽ vì đề phòng có người vượt ngục, bên trong Địa lao đều bị hàng rào chắc chắn chia ra làm hơn mười khu vực, mỗi một hàng rào đều có vài tên binh lính canh giữ. Tuy nhiên, lúc này đã là nửa đêm, hầu hết đám binh lính canh gác cũng ngủ hết, Dương Lăng lén lút đi qua người bọn họ, thuận lợi tìm được A Tư Na Ma đang dựa lưng vào tường nghỉ ngơi.
"Ngươi là ai?"
Lờ mờ cảnh giác, A Tư Na Ma mở to mắt thấy một gã Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Dương Lăng đang che mặt. Mặc dù cả người đầy vết máu, nhưng ánh mắt rất lợi hại, có thần.
"Không cần khẩn trương, nhỏ tiếng một ít, cẩn thận làm kinh động đám binh lính canh giữ"
Thấy A Tư Na Ma đề phòng, Dương Lăng lui về phía sau vài bước, phất tay gọi Vưu Na ra.
"Ồ, ma pháp sư không gian?"
Thấy Vưu Na đột nhiên xuất hiện trước mặt, A Tư Na Ma lại chấn động. Hắn vốn tưởng Dương Lăng là một gã sát thủ cao minh, không ngờ được rằng, đối phương còn là một tên ma pháp sư không gian lợi hại. Khiếp sợ qua đi, hắn không nói thêm một câu, âm thầm suy đoán ý đồ của đối phương.
Nhìn đám binh lính ngủ còn say hơn lợn, Vưu Na nhỏ giọng nói:
"Ta là một Thiên hồ, ta rất kỳ quái trên người của ngươi sao lại có linh hồn ba động của tộc nhân ta?"
Vì đề phòng đám binh lính đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, Vưu Na vừa nói liền trực tiếp nói ra nghi hoặc của mình. Đi tới bên cạnh A Tư Na Ma, nàng rõ ràng cảm ứng được tinh thần ba động của Tộc nhân, loại cảm giác khác thường này càng đi tới gần càng rõ ràng.
Thiên hồ?
Nhìn Vưu Na mặc bộ quần áo đen, lại nhìn cái đuôi cáo khéo léo lộ ra ở mông nàng, A Tư Na Ma trong lòng vừa động, cảm thấy vô cùng kích động. hít vào một hơi thật sâu, thấy Dương Lăng và Vưu Na nghi hoặc nhìn chằm chằm vào mình, ngay lập tức nhỏ giọng giải thích.
Thì ra, khi 18 tuổi, hắn ra ngoài lịch lãm, vô ý gặp phải cô gái Thiên hồ Tây Nhĩ Duy Á, hai bên vừa thấy đã yêu nhau, hẹn ước với nhau. Sau khi cưới, vì lợi ích lâu dài của Tượng quy bộ lạc, hắn gia nhập hải quân của La Tư đế quốc. Dựa vào vũ lực và mưu lược, dựa vào chiến công mà thăng chức trở thành Đại thống lĩnh của Hải quân La Tư đế quốc.
Mặc kệ là trước hay sau kết hôn, Tây Nhĩ Duy Á chưa bao giờ nói đến người nhà của nàng, thấy nàng không muốn nhắc đến, A Tư Na Ma cũng không hỏi thêm gì nhiều. Chỉ biết nàng là một Bán thú nhân, là một Thiên hồ hiếm thấy, người nhà ở vùng Băng xuyên cách xa ngàn dặm.
"Tây Nhĩ Duy Á từng nói chờ khi chúng ta có con sẽ cùng trở về Băng xuyên gặp người nhà của nàng, không nghĩ tới..." A Tư Na Ma hai mắt đỏ bừng, hung hăng nắm chặt tay, nói tiếp:
"Khi còn sống, Tây Nhĩ Duy Á nói Thiên hồ các nàng trời sinh có loại cảm ứng về linh hồn, có thể cảm ứng được Tộc nhân ở gần đó, đáng tiếc, các ngươi đến quá chậm"
Hiểu Vưu Na là một Thiên hồ, A Tư Na Ma hiểu lầm là nàng là Tộc nhân của vợ mình. Nhớ tới mình mặc dù là dũng sĩ giỏi nhất của La Tư đế quốc ngưng ngay cả người vợ thân yêu của mình cũng không bảo vệ được, không khỏi phẫn nộ trong lòng, hai mắt phát hỏa. Sỡ dĩ vẫn nhẫn nhục mà sống, hắn vẫn có hy vọng một ngày rời khỏi được Giác đấu tràng, trở về La Tư đế quốc tìm tên Đại công tước báo thù.
"Kỳ quái, theo đạo lý mà nói, Tây Nhĩ Duy Á đã chết, ta sẽ không có cách nào cảm ứng được Linh hồn ba động của nàng. Nhưng ta rõ ràng cảm giác được ba động của Tộc nhân trên người ngươi, rốt cuộc là vì sao?"
Hiểu được sự bất hạnh của A Tư Na Ma, Vưu Na lau nước mắt trên mặt đi, lại nói ra nghi hoặc của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không hiểu rốt cuộc tại làm sao.
"Trong mắt người khác, Tây Nhĩ Duy Á đã chết, nhưng trong lòng ta, nàng vĩnh viễn vẫn còn sống"
Cẩn thận lấy chuỗi hạt trên cổ xuống, A Tư Na Ma nói tiếp:
"Đây là di vật của bà nội ta, bên trong có một Không gian ma pháp nhỏ. Sau khi phong ấn Tây Nhĩ Duy Á lại rồi đưa vào bên trong, ta sẽ có khả năng thấy được khuôn mặt nụ cười của nàng, nằm mơ thấy được ở cùng một chỗ với nàng. Cùng nhau đi săn bắn, cùng ra biển chơi."
Cầm chuỗi hạt đang phong ấn Tây Nhĩ Duy Á, nhớ tới cuộc sống với nàng bên bờ biển, nhớ tới hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, A Tư Na Ma khóc dòng. Nhìn vẻ bi thương của hắn, nhớ tới Tây Nhĩ Duy Á bị bất hạnh, Vưu Na cũng không khỏi rơi lệ đầy mặt.
Không gian ma pháp?
Lau nước mắt trên mặt đi, cầm lấy chuỗi hạt phong ấn Tây Nhĩ Duy Á trong tay A Tư Na Ma, Vưu Na trong lòng vừa động, nhớ tới một truyền thuyết xa xưa.
Có một truyền thuyết từ xa xưa ở Thiên hồ bộ lạc. Một đôi vợ chồng yêu nhau, sau nhiều năm sống chung, linh hồn sẽ có sự qua lại.
Nếu một bên bất hạnh mà chết, chỉ cần người kia kịp thời chạy đến, người đó sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh người mình yêu. Lúc này chỉ cần phong ấn linh hồn của người gặp nạn, thì sẽ có cách cứu sống lại.
Trầm tư một lát, nhìn ba động quen thộc phát ra từ chuỗi hạt, Vưu Na càng lúc càng kích động. Sở dĩ có thể cảm ứng được Linh hồn ba động của Tộc nhân, thì chỉ có một cách giải thích, đó là A Tư Na Ma khi phong ấn thi thể Tây Nhĩ Duy Á thì vô ý phong ấn linh hồn của nàng.
Nói cách khác, Tây Nhĩ Duy Á chưa chết hẳn, chỉ cần đem Linh hồn của nàng dẫn vào trong đầu, thì nàng có thể sống lại như trong truyền thuyết.
Mừng rỡ, Vưu Na nhỏ giọng nói ra hoài nghi của mình, nhất thời A Tư Na Ma hưng phấn đến độ thiếu chút nữa hét lên. Nếu không phải Dương Lăng phản ứng nhanh chóng, kịp thời ngăn xúc động của hắn, sợ rằng ngay lập tức sẽ đánh thức đám binh lính đang canh gác bên trong Địa lao.
"Vưu Na tiểu thư, cầu xin người đem chuỗi hạt trở về bộ lạc Thiên hồ của các ngươi, nhờ trưởng lão cứu sống Tây Nhĩ Duy Á đáng thương"
Kinh hãi trôi qua, nhìn cùm Ma pháp trên tay, A Tư Na Ma buồn bã vô cùng, trầm tư một lát rồi quyết định đem chuỗi hạt giao cho Vưu Na.
Địa lao canh phòng nghiêm mật, với thương thế của cơ thể và mấy cái cùm tay chân, mình không có khả năng trốn khỏi Giác đấu tràng.
Hy vọng duy nhất để Tây Nhĩ Duy Á sống lại chính là Vưu Na luôn đứng ở bên cạnh Dương Lăng. Trong lòng hắn, là một gã ma pháp sư Không gian cao minh, nếu Dương Lăng có khả năng thần không biết quỷ không hay đi vào thì tự nhiên sẽ có bản lãnh đi ra.
Mang về Thiên hồ bộ lạc, cứu Tây Nhĩ Duy Á sống lại?
Lau lau nước mắt trên mặt, Vưu Na bất đắc dĩ lắc đầu. Thái Luân đại lục quá rộng lớn, biết đi đâu để tìm tộc nhân của Tây Nhĩ Duy Á? Thiên hồ bộ lạc hầu hết đều thông qua ma pháp trận trong Sơn cốc chuyển đến Hải ngoại, Ma pháp truyền tống trận bây giờ không có cách nào chạy được, mình sao tìm được trưởng lão để cứu Tây Nhĩ Duy Á?
Ngoài ra, sống lại chỉ là truyền thuyết truyền từ xa xưa, rốt cuộc có ai có thể thực hiện được hay không cũng không biết được. Cho dù mình may mắn tìm được tộc nhân của Tây Nhĩ Duy Á ở Thái Luân đại lục, cũng không chắc là có thể cứu Tây Nhĩ Duy Á sống lại.
Trầm ngâm một lát, Vưu Na vốn chuẩn bị nói ra sự thật, nhưng nhìn vẻ kích động của A Tư Na Ma, nàng lại không đành lòng làm tan nát hy vọng duy nhất của hắn.
Trên thế giới, đau khổ nhất không phải là không có được, mà là được rồi lại mất, hối hận không kịp.
Cái này giống như một tên nông dân nghèo khổ vào thành đánh bạc, vô ý trúng giải thưởng lớn đến 5 triệu, sau khi quá quen với cuộc sống giàu sang rượu ngon vật lạ, rồi qua một đêm lại biến thành một tên nghèo hèn không có gì cả, tuyệt đối sẽ thống khổ hơn một người cả đời mua sổ xố nhưng chưa trúng quá 500 tấm.
Tình yêu, cũng như vậy, được rồi sau đó mất, mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ từ tâm hồn này.
Đối với nỗi đau của A Tư Na Ma, Vưu Na rất bất đắc dĩ, nhưng Dương Lăng lại rất rõ ràng, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Thiên hồ làm sao để cứu Tộc nhân sống lại, ta cũng không quá rõ ràng. Nhưng gia tộc của ta đời đời truyền xuống một loại Ma pháp chiêu hồn thần bí. Chỉ cần thân thể người đã chết được giữ gìn hoàn hảo, linh hồn không tiêu tan, thì sẽ có thể sống lại, Triệu hồi linh hồn của người chết"
Căn cứ trên tấm bia giải thích, tu luyện đến cảnh giới Thiên vu sẽ có khả năng nắm giữ Luyện hồn thuật, sơ bộ tiếp xúc với năng lực Linh hồn nắm trong tay. Đợi tiến thêm một bước, đột phá bình cảnh, tu luyện đến Thần vu, thì không chỉ có thể chế tạo Ma Tạp phiến dùng cho sắn bắn, thuần hóa thật nhiều ma thú thật nhanh, nhưng lại biết được Chiêu hồn thuật, làm sống lại ma thú chết ở trên chiến trường.
Có thể làm ma thú sống lại, tự nhiên có năng lực cứu sống Tây Nhĩ Duy Á linh hồn chưa tiêu tan. Mặc dù còn không rõ bao giờ mới tu luyện đến cảnh giới Thần vu, nhưng Dương Lăng tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ nắm giữ được Luyện hồn thuật huyền ảo, làm sống lại Tây Nhĩ Duy Á thân thể và linh hồn đã kịp thời được phong ấn.
Chiêu hồn thuật?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, Vưu Na vô cùng kích động, A Tư Na Ma quỳ ngay xuống, cầu xin hắn ra tay cứu sống Tây Nhĩ Duy Á đang bị phong ấn bên trong chuỗi hạt.
Là võ sĩ xuất sắc nhất trong trăm ngàn năm qua của Bộ lạc, hắn cảm giác được một năng lượng thần bí huyền ảo tràn ngập trong thân thể Dương Lăng, thực lực thâm không lường được. Không hề đơn giản chỉ là một gã ma pháp sư Không gian, mặc dù chưa nghe nói qua Chiêu hồn ma pháp là gì, nhưng hắn tin tưởng Dương Lăng đã nói như vậy thì sẽ có bản lãnh cứu Tây Nhĩ Duy Á sống lại.
Nâng A Tư Na Ma cường tráng như con tê giác Tây Bá Lợi Á dậy, nhìn Địa lao tăm tối, lại nhìn đám binh lính canh gác xa xa, Dương Lăng lắc đầu nói:
"Chiêu hồn Ma pháp hao phí Tinh thần lực và Ma lực khổng lồ, càng cần phải có một địa điểm an toàn và yên tĩnh tuyệt đối, đi, chúng ra rời khỏi Địa lao rồi tính toán kế hoạch cụ thể?"
Mặc dù đám binh lính canh giữ vẫn đang ngủ say, nhưng Dương Lăng không hề muốn lưu lại quá lâu, chuẩn bị phải nhanh chóng rời khỏi Địa lao, tránh đêm dài lắm mộng.
Chân tay A Tư Na Ma đều đeo cùm Ma pháp nặng nề, không có chìa khóa Ma pháp, hắn cơ bản không có cách nào cởi. Với người bình thường mà nói, sợ rằng có năng lực lén lút chui vào, cũng không thể đem A Tư Na Ma hành động khó khăn ra ngoài. Nhưng đối với Dương Lăng mà nói, đây không phải việc khó, có khả năng chuyển rất nhiều thứ vào trong Không gian Vu tháp, vậy tự nhiên có biện pháp thu A Tư Na Ma vào.
← Ch. 188 | Ch. 190 → |