← Ch.038 | Ch.040 → |
Sau một đêm tĩnh tu Dương Lăng cảm giác vu lực ngày tiến ngàn dậm, cả người tràn ngập lực lượng. Xuyên thấu qua lũ lũ sương trắng, có thể rõ ràng nhìn thấy xa xa tại trên ngọn cây có mấy con hoàng vĩ điểu. Một trận gió nhẹ thổi qua, trên sườn núi hai cô nương đang hái quả nói chuyện cũng có thể nghe hết rõ ràng.
-Cát An Na, nghe nói ngươi quá hai ngày nữa sẽ cùng A Cổ Tô đính hôn à?
Vừa cắt bỏ một nhánh mạch tư thảo, một người mặc màu lam thô bố đoản quần hỏi đồng bạn bên cạnh.
-Đúng vậy, ngày mốt ta sẽ cùng A Cổ Tô đính hôn.
Cát An Na ngẩng đầu ngọt ngào cười cười, hưng phấn nói:
-Chỉ cần hai tháng nữa, A Cổ Tô có thể chữa khỏi bệnh mẫu thân hắn, rồi sẽ nói với quản gia ứng trước nửa năm tiền công là có thể thuê lại căn phòng nhỏ bên ngoài, đến lúc đó chúng ta mới chánh thức kết hôn!
Nhìn Cát An Na ngọt ngào tươi cười, cô nương bên cạnh hâm mộ không thôi, buồn bả nói:
-Ai, Cát An Na, thật là hâm mộ ngươi với A Cổ Tô, có thể làm việc ở phủ của Dương đại nhân, mỗi tháng cũng có thể kiếm được không ít tiền. Chỉ có ta là cả ngày du thủ hảo nhàn!
Cát An Na hất mái tóc vừa bị làn gió thu thổi tới trước mặt ra sau rồi nói:
-Này tất cả đều là do đại ân của Dương đại nhân, nếu không, A Cổ Tô hắn đã sớm ở trong rừng rậm gặp nạn rồi. Mẫu thân ta nói, Dương đại nhân là đại ân nhân của nhà chúng ta, đính hôn ngày đó, nhất định phải thỉnh hắn tới uống vài chén rượu mừng!
-Ân, Dương đại nhân quả thật là người tốt. Bản lãnh của hắn lớn như vậy, lớn lên lại rất anh tuấn, cô nương nào có thể gả cho hắn sẽ rất hạnh phúc đây!
Nói đến Dương Lăng, tinh thần của vị cô nương kia rung lên.
-Đúng vậy, trấn trên có cô nương nào mà không hâm mộ Ái Lỵ Ti? Có thể cả ngày ở cùng Dương đại nhân, thật là hạnh phúc!
-Cát An Na, nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi rốt cuộc tuyển A Cổ Tô hay là Dương đại nhân?
-Mau làm việc của ngươi đi, cả ngày chỉ biết miên man suy nghĩ thôi!
Bỏ liêm đao lên trên gùi sau lưng xong, hai cô gái hoài xuân hi nháo truy đuổi nhau trên sườn núi, cuối cùng thậm chí đánh cuộc xem ai có thể thơm một cái lên mặt Dương Lăng, nghe được Dương Lăng chỉ biết lắc đầu.
Ta là người tốt?
Nghe xong hai cô gái nói chuyện, Dương Lăng lắc đầu. Khi còn bé, người khác ở ven đường nhặt được 5 phân tiền sẽ giao cho sư phụ, hắn lại đầu tiên nghĩ đến 5 phân tiền một cây băng côn, lúc lên đến đại học, giảng viên nói đồng học nên trợ giúp lẫn nhau, hắn lại suy tư làm thế nào mới có thể bán cho bạn học mấy chiếc thẻ điện thoại, cho tới bây giờ vẫn không cho rằng tự mình là cái gì người tốt.
Sau khi đánh bại đại kiếm sư Ba Đế Tư, hắn sở dĩ làm nhục An Tạp gia tộc, vì rõ ràng sau khi đánh một trận ở tinh linh bộ lạc thì Y Thước Á tuyệt đối sẽ không tha cho hắn cho nên dứt khoát phụng bồi, rốt cuộc, không ngờ lại khiến cho trấn dân hung hăng trả được thù. Sau lại, nhân cơ hội giết chết Y Thước Á, cũng chỉ là miễn cho đối phương dây dưa không ngớt mà thôi, lại vừa vặn đại khoái lòng người.
Dương Lăng tự hỏi mình cũng không phải người tốt, tuyệt đối sẽ không vì hư danh mà thúc thủ thúc cước. Vì" lấy đức thu phục người" trong mắt hắn thuần túy chính là thúi lắm. Trên thế giới, chỉ có vĩnh hằng ích lợi, không có vĩnh hằng bằng hữu.
Nghĩ tới đây, Dương Lăng đột nhiên nhớ tới tên mưu sĩ Cổ Đức bị hắn bí mật quan áp, căn cứ đạo tặc Phân Lý Tư Đặc tình báo, An Tạp gia tộc rất nhiều mưu kế đều xuất từ tên này. Tự hắn mặc dù có thể ra tay nhưng rất nhiều vấn đề nên để thủ hạ bí mật xử lý thì tiện hơn. Hiển nhiên, Cổ Đức chính là một lựa chọn thích hợp.
Duy Sâm tòa thành rất lớn, ngoài những kiến trúc phía trên còn có rất nhiều địa cung. Trong đó, tư lao chỉ dùng để quan áp phạm nhân cũng có nơi phân biệt. Mưu sĩ Cổ Đức của Y Thước Á bị quan áp ở chỗ sâu trong. Vì nghiêm phòng tội phạm đào ngục hoặc có người cướp ngục, Dương Lăng phái ra tối tinh duệ dã man nhân canh giữ địa lao. Những dã man nhân này ngoài hắn ra lệnh sẽ không tiếp thụ bất luận kẻ nào chỉ huy, chính là hộ vệ đội trường Tạp Tây cũng không ngoại lệ.
Dưới sự phân phó của Dương Lăng đội trưởng Gia Lỗ Khắc của dã man nhân tự mình dẫn đường, lướt qua một dãy đèn mờ mờ đi tới một gian địa lao u ám.
Nơi này chung quanh không thấy mặt trời, không khí hỗn trọc, ngay cả tiếng muỗi bay qua cũng nghe được rõ ràng, yên lặng đáng sợ. Người bình thường bị giam nửa tháng, đừng nói thượng hình, chính là mỗi ngày đối mặt với ngọn đèn tù mù cùng bốn bức tường đen nhánh lạnh như băng sợ rằng đều sẽ phát điên.
-Đứng lên, đứng lên, đừng giả chết!
Thấy Cổ Đức vẫn không nhúc nhích Gia Lỗ Khắc dùng sức lay mạnh cánh cửa sắt. Nghe thấy tiếng cửa lay động, Cổ Đức nghi hoặc ngẩng đầu lên, sắc mặt tiều tụy, hai mắt vô thần. Thoạt nhìn cả người vô lực, tựa hồ trong khoảng thời gian này đã chịu không ít đau khổ.
-Nước, ta muốn uống nước, nước!
Dụi dụi mắt, xác định không phải nằm mơ rồi Cổ Đức điên cuồng nhào tới. Môi khô nẻ ra, xem ra, tựa hồ đã nhiều ngày không tiếp xúc với thức ăn. Dù sao, dã man nhân chính là dã man nhân, đừng hy vọng bọn họ khách khí đối một gã tù phạm. Thấy Gia Lỗ Khắc nhìn mình, Dương Lăng gật đầu. Người sau hội ý, đem bình nước rót ra một chút rồi thông qua song sắt đưa vào.
Từ sau khi có đông đảo thợ rèn cùng luyện thiết phường Dương Lăng đã phân phó ải nhân Lỗ Thước cấp hộ vệ đội thay đổi trang bị, tuy nói tạm thời không cách nào cấp mọi người thiết giáp cùng vũ khí nhưng mỗi người đã có thể có một bộ quân trang giản dịch.
Cô lỗ, cô lỗ - sau khi uống hết chỗ nước lạnh như băng kia Cổ Đức thở hổn hển một lúc, nghi hoặc nhìn dã man nhân Gia Lỗ Khắc cùng Dương Lăng. Con ngươi thỉnh thoảng khinh khoái đảo qua đảo lại, thoạt nhìn tựa hồ tinh thần hồi phục không ít.
-Gia Lỗ Khắc, bảo vệ ở cửa địa lao không có ta ra lệnh, ai cũng không được tiến đến!
Dương Lăng nhân tiện đuổi dã man nhân Gia Lỗ Khắc ra ngoài, có một số việc, càng ít người biết càng tốt. Yên tĩnh, sự yên tĩnh của cái chết! Sau khi dã man nhân Gia Lỗ Khắc rời khỏi, Cổ Đức không nói một lời nhìn chằm chằm vào Dương Lăng, mà Dương Lăng cũng không cất tiếng chỉ lẳng lặng quan sát Cổ Đức đang dần tỉnh táo lại. Mặc dù đối phương cực lực áp chế, nhưng Dương Lăng thấy từ trong mắt hắn vẫn có thể thấy được một tia bất an. .
-Ngươi chính là Dương Lăng?
Giằng co nửa ngày, Cổ Đức rốt cục không chịu được áp lực, cất tiếng hỏi.
-Đúng vậy, ta chính là người giết chết Y Thước Á, san bằnh An Tạp gia tộc Dương Lăng, chính là tên triệu hồi sư ghê tởm mà ngươi vài lần lập mưu muốn giết.
Thấy đối phương chịu mở miệng, Dương Lăng lạnh lùng cười cười trả lời.
-Hắc hắc, chê cười, san bằnh An Tạp gia tộc?
Cổ Đức lạnh lùng nói:
-Phụ thân của Y Thước Á đã mang đi tuyệt đại bộ phận tinh duệ võ sĩ cùng ma pháp sư, ngươi giết mất đứa con duy nhất của lão, tuyệt đối không có hảo hạ tràng!
Thấy Cổ Đức nhanh chóng tỉnh táo lại, tư duy rõ ràng, ngôn ngữ sắc bén, Dương Lăng âm thầm đáng giá, rõ ràng tự mình không có tìm sai người. Tự mình sở dĩ có thể sống cho tới hôm nay, tất cả đều do Y Thước Á lúc xúc động ban tặng, nếu tiểu tử Y Thước Á kia có thể nhẫn nhịn, nghe mưu sĩ Cổ Đức khuyên bảo, nhịn đến lúc phụ thân hắn đem tinh duệ võ sĩ cùng ma pháp sư quay lại, sợ rằng tự mình cũng chỉ có thể sớm bỏ chạy.
-Hạ tràng của ta như thế nào không biết, nhưng hạ tràng của ngươi thì sao?
Dương Lăng nói thẳng đánh trúng điều ưu tư của Cổ Đức. Quả nhiên, vừa nghe Dương Lăng nói như vậy mặt Cổ Đức đã vàng như đất, buồn bả thảm thương. Không ngờ Dương Lăng có thể chuyển bại thành thắng, chiến thắng con Cửu đầu xà quái kinh khủng hơn nữa càng không ngờ hắn hành động quá nhanh chóng, đã kích động mọi người nhất cử công phá, chiếm cứ Duy Sâm tòa thành mà An Tạp gia tộc đã ở gần trăm năm, tự mình muốn chạy trốn cũng không kịp.
Hôm nay về hàng mới, trời gió lạnh buốt cả đầu, chờ khách đến 8 rưỡi mới về, gửi 2c ăn sáng này!
Ma thú Lãnh Chúa.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |