Vay nóng Tima

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0517

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0517: Đuổi giết đầu to!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Lazada


Khoảnh khắc khi thanh âm này hạ xuống, thì hồng mang đã tan vào hư vô đột nhiên ầm ầm vỡ nát, hóa thành một cỗ sóng trùng kích, mãnh liệt điên cuồng bộc phát ra bốn phía. Trong tiếng nổ vang ầm ầm quanh quẩn, thân thể lão giả tóc đỏ đứng mũi chịu sào, đang rút lui thì bỗng nhiên há miệng phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt hơn, chợt xoay người.

Lão liếc mắt liền thấy được một cái thân ảnh toàn thân huyết sắc, tóc huyết sắc, trường bào huyết sắc, làn da huyết sắc, đang từ đằng xa chậm rãi đi tới. Trên thân ảnh huyết sắc này còn có một khí tức mãnh liệt mà lão giả tóc đỏ không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được, khí tức này quỷ dị đa biến, nhưng khi phát ra lại hình thành trực giác khiến cho lão sợ hãi.

Tu vi nhìn không thấu!

Trong đôi mắt của thân ảnh huyết sắc này, nhìn như vô thần, nhưng cẩn thận nhìn lại thì thấy như có linh động, rất là kỳ dị. Khiến cho lão giả tóc đỏ trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào phân biệt được, thân ảnh huyết sắc trước mắt này, rốt cuộc là tu sĩ tu hành tà công nào đó, hay chỉ là một cái khôi lỗi mà thôi.

- Các hạ là ai!

Trong lòng lão giả tóc đỏ có chút uất ức, nếu là ở thời kỳ toàn thịnh cũng không cần để ý như thế, nhưng hôm nay bị thương quá nặng, túi trữ vật cũng trống trơn, tất cả đối với lão đều cực kỳ bất lợi.

- Nhanh như vậy liền đã quên Mạnh mỗ? Không phải chân trời góc biển, cũng phải đuổi giết tới chết sao.

Hai mắt Huyết Thân dao động, lộ ra quang mang thanh tỉnh, ánh mắt kia, đúng là thuộc về Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc khi lời nói này truyền ra, sắc mặt lão giả tóc đỏ rốt cục đại biến, thân mình lão không chút do dự cấp tốc rút lui, nội tâm đã có hoảng sợ.

- Là hắn, nhưng... Nhưng hắn làm sao có thể có được khôi lỗi như vậy, đây là khôi lỗi sao, đây là... đây không phải là... thân ngoại hóa thân chứ?

Nghĩ đến bốn chữ này, đầu óc lão giả tóc đỏ vù vù một tiếng, trên mặt đã không còn chút máu. Thân ngoại hóa thân, đây không phải là thuật pháp mà tu sĩ Kết Đan có thể nắm giữ, đây là thần thông, là thần thông chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể có được!

Ngay tại khi lão giả tóc đỏ chạy trốn, thì bỗng nhiên có từng trận tiếng động chạy bộ bỗng nhiên truyền ra, tầng tầng hắc vụ quay cuồng. Xung quanh lão rõ ràng là đã bị hơn năm mươi người tu sĩ đi theo kia, dùng trận pháp do chim anh vũ truyền cho, bao phủ lão.

- Ta rốt cuộc là đã chọc phải một tên như thế nào đây chứ.... .

Da đầu lão giả tóc đỏ run lên, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, đồng thời, cũng có điên cuồng.

Cùng một thời gian, một phương hướng khác ở khu vực này, Lão Tổ của Hán Thủy Tông, lão giả mặt rỗ kia giờ phút này vẻ mặt cũng đầy chua xót, dưới đáy lòng hiện lên câu hỏi tương tự với lão giả tóc đỏ.

Chung quanh lão bị một mảnh hồng vụ lượn lờ, ở bên ngoài hồng vụ là phong vụ do hơn năm mươi người tu sĩ chạy bộ mà hình thành. Mà đối diện với lão, lại là một thân ảnh mặc trường bào, nhìn không rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt huyết sắc.

Trong đôi mắt này không hề có cảm xúc, chỉ có lạnh lùng cùng vô tình.

Sắc mặt lão giả mặt rỗ tái nhợt, tu vi của lão trong ba người vốn là thấp nhất, mặc dù là Kết Đan hậu kì, nhưng bây giờ thân còn mang trọng thương, Kết Đan trong cơ thể đầy vết nứt, tu vi mà lão có thể phát huy ra được chỉ còn tầm ba thành mà thôi.

- Việc này là một hiểu lầm, tại hạ...

Lão giả mặt rỗ chần chờ một chút, đang muốn mở miệng thì tiếng động nổ vang quanh quẩn. Sương mù nháy mắt đem bốn phía bao phủ.

Một phương hướng khác, Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, ở giữa không trung thân ảnh như cầu vồng, ở phía trước hắn, tu sĩ đầu to da đầu run lên, đang liều hết tất cả mà cấp tốc lao đi, chốc chốc lại phun ra máu tươi.

Cũng chẳng biết tu sĩ đầu to này triển khai cái bí pháp gì, chỉ thấy tốc độ càng lúc càng nhanh, Mạnh Hạo ở phía sau truy kích thấy thế thì nhíu mày. Hắn phát hiện cho dù mình triển khai toàn lực, vẫn không cách nào đuổi kịp đối phương, chỉ có thể giữ vững khoảng cách nhất định.

- Người này dùng thuật pháp gì mà lại đạt được tốc độ như thế này chứ!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay phải bỗng nhiên nâng lên chỉ về phía trước.

- Yêu Phong, đệ bát cấm!

Khoảnh khắc ngón tay Mạnh Hạo hạ xuống, thiên địa xung quanh hắn lập tức xuất hiện trọng điệp, một cỗ lực lượng kì dị bỗng nhiên tản ra, thẳng hướng tu sĩ đầu to kia mà lao đến.

Chớp mắt khi lực lượng này buông xuống trên người tu sĩ đầu to, thì sắc mặt lão bỗng nhiên đại biến, nhưng ngay sau đó, làm cho Mạnh Hạo có chút giật mình là, tu sĩ đầu to này lại phun ra một ngụm máu tươi, không biết dùng thủ đoạn gì, thân thể bị giam cầm chỉ giằng co một cái chớp mắt, đã bị lão giãy thoát ra.

Một màn này, làm cho Mạnh Hạo có chút động dung.

- Chết tiệt, tu vi người này vừa mới đột phá trở thành Kết Đan trung kỳ, tuy nói tu ra đan khí, nhưng làm sao có thể biến thái như thế chứ!! Vừa rồi đây là thuật pháp gì, lại có thể ép ta dùng cấm thuật truyền thừa!

Đáy lòng tu sĩ đầu to phát run, một màn mới vừa rồi kia, nhìn lão như thoải mái, nhưng trên thực tế cấm thuật truyền thừa này đối với lão mà nói, thương tổn rất lớn, giờ phút này thương thế nghiêm trọng chuyển biến xấu.

- Không thể cứ tiếp tục như thế này, tiếp tục như vậy, căn bản là không cần người này ra tay, sớm muộn gì ta cũng bị thương thế bùng nổ mà chết!

Tu sĩ đầu to cắn răng một cái, mạnh mẽ dừng lại, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức lấy ra hơn phân nửa số hạt gạo trắng noãn, vung ra phía ngoài.

Hai tay bấm tay niệm thần chú, liên tục chỉ đi.

- Mễ lạp chi quang, huyễn hóa thiên binh!

Khi lời nói của lão truyền ra, lập tức có tiếng động nổ vang quanh quẩn, đám hạt gạo này chớp mắt liền nối liền tại một chỗ, như hóa thành một con sông lớn, màu sắc cấp tốc thay đổi, trực tiếp đã trở thành màu đen, tiếng động bang bang, nhất thời có hơn một trăm ác quỷ huyễn hóa đi ra.

Cổ của tu sĩ đầu to tím đỏ lên, trên cái đầu to ướt đẫm mồ hồi, hô hấp dồn dập. Thi triển thuật pháp này khiến thương thế của lão càng nặng thêm, lại phun ra máu tươi, ánh mắt lộ ra dữ tợn.

Lão không cầu có thể giết chết đối phương, chỉ hy vọng có thể ngăn trở.

Nhưng ngay khi hơn một trăm ác quỷ này xuất hiện, gào thét đánh về phía Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.

- Chút tài mọn.

Hắn vừa dứt lời thì đan khí trên đỉnh đầu bạo phát, đan khí màu vàng chớp mắt hóa thành tinh không, tinh thần màu vàng lóng lánh, từng đạo kim quang cấp tốc tràn ra phía ngoài, thẳng hướng hơn một trăm ác quỷ kia mà đi.

Tiếng động nổ vang quanh quẩn, hơn một trăm ác quỷ không thể ngăn cản được Mạnh Hạo dù chỉ một chút, toàn bộ đều kêu lên thảm thiết thê lương rồi tiêu tán. Một màn này khiến sắc mặt tu sĩ đầu to trắng bệch, lúc này mới mạnh mẽ rút lui, nhưng tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên, mắt thấy sẽ hạ xuống.

Trong mắt tu sĩ đầu to lộ vẻ điên cuồng, có vẻ như muốn liều mạng luôn rồi, tay trái bấm tay niệm thần chú, tay phải rất nhanh từ trong túi trữ vật lấy ra pháp bảo. Trong lòng của lão chua sót, nhưng hôm nay nhất định phải liều chết chiến một trận, mới có thể liều ra được một tia sinh cơ, biết đâu còn cơ hội.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1965)