← Ch.1764 | Ch.1766 → |
Thần thức vôcùng kinh khủng này có thể so với lão già thăng trầm kia Mạnh Hạo cảm nhận đượcở đại lục Ma Giới, tuy rằng là cửu nguyên, nhưng lại là đỉnh phong cửu nguyên!
Đỉnh phong như vậy, có thể đánh sâu vào tồn tại của ĐạoNguyên, chỉ có điều người có phách lực như thế cũng ít khi thấy, dù sao baonhiêu năm rồi có thể trở thành người đỉnh phong cửu nguyên vô cùng hiếm có, mặcdù là tông môn Thương Mang Phái như vậy, cũng chỉ có bốn người thôi.
Bốn người này đi ra một bước nữa chính là Đạo Nguyên.
Đáng tiếc, từ xưa đến nay người có thể bước ra bước nàyvô cùng hiếm thấy, cả Thương Mang vô số năm qua, có lẽ chỉ có hai ba người làmđược, bước ra một bước kia... thành công!
Còn lại đều là tan xương nát thịt mà chết.
Nếu không lựa chọn bước ra một bước kia, thọ nguyên của cửunguyên đỉnh phong đã là vô tận, không nói cùng đồng thọ thiên địa, cũng khôngkém sâu trong nội tình lại kinh khủng, vả lại tu hành càng lâu, càng cường hãn. Chỉ có điều kiếp thương mang mười ngàn năm mới xuất hiện một lần, một lần lạikinh khủng hơn so với một lần, cho đến khi người độ kiếp diệt sát.
Có thể nói cửu nguyên đỉnh phong trong cảnh giới này trừphi là căn nguyên đặc thù, nếu không, mạnh yếu lẫn nhau thường thường tích lũynăm tháng ở cảnh giới tu hành này.
Lúc này, luồng thần thức cường hãn bao phủ trên người MạnhHạo, dường như muốn sát nhập vào cơ thể hắn, tra xét từng nơi, bảy người kia ởbốn phía, thần sắc đều nghiêm nghị.
Thời gian trôi qua cho đến nửa nén hương, thần thức cườnghãn kia mới chậm rãi thu hồi, một thanh âm thăng trầm quanh quẩn bốn phía.
- Khi còn sống bị người truyền thừa đạo pháp, cưỡng éptăng lên cảnh giới cửu nguyên nhưng lưu lại rất nhiều tai họa ngầm, mặc dùkhông chết, cuộc đời này muốn tiến thêm, khó khăn càng lớn, có thể so với nghịchthiên.
- Khi còn sống, đã từng trải qua bi thống chí cực, đã trảiqua trường hạo kiếp, hẳn là tự thân bị giới hủy diệt nơi này, mọi người tửvong, duy chỉ có hắn trốn thoát, nhưng lại cửu tử nhất sinh, chỉ còn tàn hồn.
- Oán niệm rất nặng, chấp niệm vẫn còn tồn tại, ngộ tínhrất mạnh, lực lượng thân thể càng thêm cường đại, vả lại nắm giữ một vài phápcăn nguyên lão phu nhìn không thấu, có chút thú vị.
- Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là khítức trên người bất đồng với tiên, bất đồng với ma, bất đồng với Thương Mang, đólà.. một dạo động chưa từng xuất hiện trước đây.
- Lão phu nói nhiều như vậy, có lẽ các ngươi đã đoán được, hắn là ai! Thanh âm thăng trầm chậm rãi nói, quanh quẩn bốn phía, trong bảy ngườibao gồm lão già áo bào vàng sậm, giống như đang suy nghĩ, rất nhanh, một tu sĩtrung niên tóc trắng trong đó bỗng nhiên cặp mắt lóe sáng, bình tĩnh nói: -Ngàn năm trước, ở Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo!
Lời hắn vừa nói ra, mấy người bốn phía đều chớp mắt, lãogià trường bào vàng sậm kia lại liếc thi thể Mạnh Hạo lần nữa.
- Có lẽ là hắn, ngàn năm trước đại lục Tiên Thần cùng đạilục Ma Giới xuất động, diệt đi Sơn Hải Giới do Chí Tôn Tiên Giới trong quá khứbiến thành, nghe nói có một Thế Giới Điệp bay ra, đi vào trong Thanh Quan Tuyền, còn Mạnh Hạo bị truyền đạo trở thành cửu nguyên kia bị thương nặng sắp tử vong, bị truyền tống rời đi.
- Nếu là người này, vả lại đại lục Tiên Thần cùng Ma giớicòn có người tìm tòi trong Thương Mang, chúng ta...
- Không sao, chúng ta muốn chính là thân thể con người, cũng không phải giúp thi thể này thức tỉnh!
Mọi người cười cùng nhau, thần thức cường hãn kia tản ralần nữa, thanh âm thăng trầm mang theo lạnh lẽo, chậm rãi truyền ra.
- Đề hắn ở nơi này, tổ bảo vừa rồi không hiểu sao chấn động, lão phu đang trấn áp, khó có thể phân thân, đợi tổ bảo ổn định, lão phu sẽ đíchthân xuất thủ, trừ đi tàn hồn người này, rồi sau đó với tài nguyên Thương MangPhái ta, luyện hóa thân thể này, chữa trị hết thương thế, củng cố thêm cho thânthể này, làm... thân thể của Chí Tôn thứ chín, tiếp dẫn Chí Tôn thứ chín phủ xuống.
- Còn đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới, chớ nói bọnhọ không tìm được nơi này, cho dù biết chuyện này, bọn họ muốn khai chiến vớiThương Mang Phái sao? Thanh âm lão già bá đạo, quanh quẩn bốn phương tám hướng, dần dần tản đi, bảy người nhìn lẫn nhau, đều nở nụ cười, từng người ôm quyền, xoay người về nơi bế quan của bọn họ.
Còn thi thể Mạnh Hạo có chưởng giáo tự mình xuất thủ, bọnhọ không cần lo lắng.
Cho đến khi bảy người tản ra, thi thể Mạnh Hạo lơ lửng giữakhông trung, không nhúc nhích.
Còn hồn hắn lúc này giấu trong bấc đèn của đèn đồng thautrong cơ thể, tràn ra một chút là vì dụ cho người khác hiểu lầm, hắn là đánh cược, cược mình ở trong Thương Mang Phái này sẽ không bị phát hiện, đánh cược ở nơinày có thể khôi phục tu vi, thậm chí làm chỗ ẩn thân.
Hắn cần tiếp tục tu hành, tranh thủ để mình sớm bước chânvào Đạo Nguyên Cảnh Giới.
Hết thảy hy vọng này đều ở trong Thương Mang Phái.
Hắn cần mượn tài nguyên Thương Mang Phái trị thương, nếucó khả năng, hắn thậm chí hy vọng dẫn động Thương Mang Phái khai chiến cùngTiên Thần và Ma giới, mặc dù không làm được, hắn cũng cần địa phương giàu cótài nguyên, có thể toàn thân toàn ý tu hành.
Trên thực tế, khi Mạnh Hạo vừa thức tỉnh, hắn không cóquá nhiều cảm động và nhớ nhung Thương Mang Phái, hết thảy đây là trên phi toatrước kia, đến gần Thương Mang Tinh, trong chớp mắt cây đèn đồng thau trong cơthể hắn đột nhiên run lên, tản ra một loạt dao động với Thương Mang Tinh, MạnhHạo mới hạ quyết tâm.
Cây đèn đồng thau thần bí khó lường, lai lịch Mạnh Hạokhông biết, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được giữa cây đèn đồng thau cùng Thương MangTinh có tồn tại liên hệ nào đó.
Hồn hắn giấu trong bấc đèn, lão già áo bào vàng sậm kiakhông nhận ra chút nào, chỉ có vừa rồi, thần thức chưởng giáo Thương Mang Pháimới khiến Mạnh Hạo có cảm giác uy hiếp.
Thần thức đối phương tra xét tất cả khu vực trong cơ thểmình lần nữa, nhất là vị trí cây đèn đồng thau, nhiều lần tìm tòi, cũng may câyđèn đồng thau này mặc dù trong cơ thể Mạnh Hạo nhưng bất luận lão già áo bàovàng sậm kia hay chưởng giáo kinh khủng kia cũng không phát hiện, tia cố kỵ cuốicùng ở đáy lòng mới buông xuống.
Mấy ngày sau, thần thức kinh khủng đến từ lão già kiabùng phát từ trong mặt đất, bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, lần nữa duy trì nửacanh giờ, xua tan sạch sẽ toàn bộ tàn hồn Mạnh Hạo bên ngoài cây đèn đồng thau.
Chuyện này giống như giết người, nếu Mạnh Hạo không cóđèn đồng thau, vậy lúc này hắn vốn còn khả năng thức tỉnh, hoàn toàn bị tiêu trừđi.
Sau nửa canh giờ, thần thức kia mới chậm rãi tản đi, thithể Mạnh Hạo nhẹ nhàng rơi xuống, bị một luồng lực lượng mạnh mẽ cuốn lên, thẳngtới trên bình đài ở phương xa, nơi đó bày một đỉnh to lớn!
Đây là một dược đỉnh, cao chừng nghìn trượng, giống nhưnúi lớn, dưới đỉnh có hỏa bảy màu bất diệt thiêu cháy, bên trong đỉnh có mộtvùng dược hải, Mạnh Hạo trực tiếp bị xoắn đến, ném vào trong đỉnh.
Cùng lúc đó, bên trong bảy người bao gồm lão già áo bàovàng sậm, từng người bay ra, tại miệng đỉnh kia, vung tay áo, ném toàn bộ dượcthảo quý báu vào trong đỉnh, khiến cho nước thuốc trong đỉnh sôi trào.
- Bắt đầu đi, hồn thân thể này đã hoàn toàn tiêu tán, chỉcòn lại khối thể xác, tu bổ thương thế, sau khi thân thể hoàn mỹ, có thể sử dụnglàm tiếp dẫn. Trong mặt đất truyền ra thanh âm thăng trầm, bảy Chí Tôn ở đỉnh đềunghiêm túc, đồng thời thi triển tu vi, khí thế tản ra, với gia trì tu vi, khiếncho Mạnh Hạo trong dược đỉnh, tất cả lông tơ trên thân thể lúc này toàn bộ mởra, vô số dược liệu tinh hoa lúc này sáp nhập thẳng vào thân thể hắn.
Trong tiếng nổ vang, hồn Mạnh Hạo trong cây đèn đồng thaunày, không cảm thụ được nóng bỏng ngoài thân thể, nhưng lại có thể cảm nhận đượcthương thế bên trong cơ thể nhanh chóng lành lặn!
Hắn mừng rỡ lại càng thêm cẩn thận.
Thời gian trôi qua mười chín ngày, nước thuốc trong đại đỉnhcàng ngày càng ít, đến cuối cùng gần như khô cạn, còn Mạnh Hạo nơi này giốngnhư lốc xoáy hắc động, cắn nuốt vô hạn tinh hoa trong dược thảo, đến lúc này, thân thể chỉ khôi phục ba phần.
- Quả nhiên không bình thường, những thảo dược này khôngngờ không thể làm hắn khôi phục?
- Không quan hệ, sâu trong nội tình Thương Mang Phái ta gầnnhư vô hạn, hắn có thể hút bao nhiêu cứ hút bao nhiêu, hắn hút càng nhiều, nóirõ tiềm lực thi thể càng lớn! Mọi người cười ha ha, không để ý đều bay lên, từngngười lấy ra dược thảo lần nữa ném vào bên trong đỉnh.
Trong tiếng nổ vang, nước thuốc tăng lên lần nữa, che mấtMạnh Hạo bên trong, thân thể Mạnh Hạo ầm ầm chấn động, hấp thu lần nữa, thươngthế của hắn thật nhanh lành lặn, thân thể hắn càng thêm cường hãn, tất cả truyềnthừa từ Thủy Đông Lưu trong cơ thể hắn vì lúc trước thức tỉnh trước thời hạn màtạo thành tai họa ngầm, đang được đền bù một chút.
Hồn Mạnh Hạo giấu trong bấc đèn lúc này liếm môi, bất trigiác, lại xấu hổ, dường như cảm thấy ngượng ngùng.
Lại qua đi một tháng...
- Còn không khôi phục? Không sao không sao tiếp tục để hắnhút!
- Đây là Thiên Hoa Thảo lão phu bồi dưỡng hơn ba mươingàn năm, là để dành cho Chí Tôn thứ chín sau khi phủ xuống!
- Lão phu nơi này năm đó cùng người khác chiến đấu sinh tửmới cướp được Vân Long Cốt... Thôi thôi, phủ xuống của Chí Tôn thứ chín này đốivới Thương Mang Phái rất mấu chốt!
Trong bảy Chí Tôn bao gồm lão già áo bào vàng sậm, sắc mặtlúc này có chút khó coi, nhưng vẫn cắn răng đem ra địa bảo thiên tài của chínhmình ném vào trong đại đỉnh, tiếp tục luyện hóa.
Còn thân thể Mạnh Hạo lúc này gần như đã khôi phục rấtnhiều, những tai họa ngầm kia giờ phút này cũng được đền bù hơn phân nửa, nhưngtrong cơ thể hắn còn có cây đèn đồng thau người ngoài không thấy được, ngọn đènđồng thau này chính là nguyên hắc động!
Gần như hơn phân nửa địa bảo thiên tài hóa thành nước thuốcđều bị nó hấp thu, khi hấp thu, ánh lửa nó càng ngày càng sáng, làm Mạnh Hạonơi này cảm nhận rõ ràng được ngọn đèn đồng thau này dường như đang thức tỉnh!
Dần dần, lực hút này càng ngày càng lớn, đến cuối cùng, đạiđỉnh trong tiếng nổ vang, lực lượng thiên địa bốn phía đều cuồn cuộn đến, sápnhập vào trong đại đỉnh.
- Sắp thành công rồi, đã bắt đều hấp thu lực lượng thiênđịa, đây là biểu hiện sắp kết thúc.
- Tuy rằng hao phí không ít nhưng đổi lại một khối thi thểChí Tôn cường hãn, phối hợp với phủ xuống của Chí Tôn thứ chín, hết thảy cũngđáng.
Bảy Chí Tôn này cười ha ha, đều buông lỏng, mấy ngày naybọn họ không lúc nào không rót tu vi vào, đối với thân thể tiêu hao không nhỏ, lúc này nhẹ nhàng thở ra, chỉ chờ kết thúc.
Nhưng thời gian trôi qua, một tháng, tháng tiếp theo, batháng...
← Ch. 1764 | Ch. 1766 → |