Vay nóng Tima

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 008

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 008: Thảo đả
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Lazada


Rời khỏi phúc lợi viện, hai người đầu tiên là đi tới trung tâm giới thiệu địa ốc gần viện, dùng hai trăm đồng làm phí đại lý, từ trung tâm thuê được một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách. Nhà mới cho thuê chưa tới một năm, gia cụ bên trong toàn bộ đều có, chủ nhà bởi vì bình thường hay đi công tác bên ngoài, rất ít ở nhà, cho nên đem nhà cho thuê.

Đợi hai người tìm xong phòng ở, giao xong tiền, trời đã tối.

"Vũ Đình, anh đi gọi điện cho ông chủ, hôm nay không đi làm." Ngồi trên sô pha, lau mồ hôi trên trán, Lý Dật đề nghị.

Lý Dật nói làm Hạ Vũ Đình hơi ngây ra, sau đó nàng có chút lo lắng liếc mắt nhìn Lý Dật: "Anh định từ chức sao?"

"Từ chức?" Lý Dật cười lắc đầu, nói: "Đương nhiên không, tuy rằng hiện tại chúng ta có chút tiền, thế nhưng không thể ngồi không ăn miệng núi cũng lở, hơn nữa, anh vừa vào xã hội có rất nhiều thứ đều cần tôi luyện, dù là muốn từ chức, cũng phải đợi khi tôi luyện được rồi, có được công việc tốt hơn mới từ chức."

Nghe được Lý Dật nói như thế, Hạ Vũ Đình yên tâm hơn rất nhiều, nàng sợ nhất chính là Lý Dật bởi vì đột nhiên có thêm một bút tiền lớn, sau đó ghét bỏ công tác hiện tại có đãi ngộ quá thấp, buông bỏ phần công việc này. Cứ như vậy, chẳng khác nào miệng ăn núi lở, đến lúc đó Lý Dật có ngày dưỡng thành hành vi hết ăn lại nằm, nếu muốn tìm công tác nuôi sống chính mình sẽ rất khó.

Chỉ là nàng không biết chính là Lý Dật hôm nay cũng không phải là Lý Dật của quá khứ, một trăm vạn ở trong mắt Lý Dật chỉ là một bút tiền rất nhỏ rất nhỏ, mà Lý Dật nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì ngày trước đã từng hứa hẹn với nàng mà thôi.

Bởi vì không có điện thoại di động, Lý Dật không thể làm gì khác hơn là đi tới buồng điện thoại dưới lầu gọi điện cho Dương Phàm.

"Ai vậy?" Sau khi điện thoại chuyển được, từ ống nghe bên kia truyền đến thanh âm không nhịn được của Dương Phàm, trong thanh âm hỗn loạn tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc của nữ nhân.

"Lý Dật." Lý Dật nói thẳng: "Dương Phàm, đưa số điện thoại của Trần Dương cho tôi."

"Kháo, nguyên lai là tiểu tử ngươi, tôi đang thoải mái đây! Đổi người khác tôi sẽ gác điện thoại!" Dương Phàm có chút phiền muộn nói, sau đó đọc lại số điện thoại của Trần Dương cho Lý Dật, sau đó lại ngạc nhiên nói: "A Dật, cậu cầu điện thoại Trần Dương làm gì?"

"Không có việc gì, xin nghỉ với hắn." Lý Dật nói.

"A Dật, hiện tại tôi làm quản lý tổ bảo an, cậu không tới cũng không sao, đến lúc đó nếu hắn hỏi, tôi nói giúp cậu." Dương Phàm đề nghị nói.

"Không cần, chính tôi nói, được rồi, treo!" Lý Dật nói xong trực tiếp treo điện thoại.

Người khác không biết chức đội trưởng bảo an của Dương Phàm làm sao mà tới, nhưng Lý Dật cũng rất rõ ràng. Hiện tại Lý Dật còn ở trong dạ tổng hội, Trần Dương vẫn sẽ để Dương Phàm ngồi yên trên vị trí đội trưởng bảo an, thế nhưng ngày sau Lý Dật đi, Dương Phàm còn làm yên sao?

Lý Dật làm như vậy, chỉ là không muốn cho Dương Phàm đứng ra, tận lực giảm bớt ấn tượng xấu về Dương Phàm trong lòng Trần Dương mà thôi.

Cắt đứt điện thoại, Lý Dật cấp tốc gọi điện thoại cho Trần Dương, điện thoại liên tục reo bảy lần mới chuyển được, bên trong truyền đến thanh âm thật nhiều từ tính của Trần Dương: "Chào ngài, ngài là?"

"Trần quản lý, là tôi, Lý Dật." Lý Dật báo ra tên của mình.

"Lý Dật?" Giọng nói Trần Dương biến đổi, trở nên có chút cung kính: "Cậu có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ?"

"Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là hôm nay tôi có việc không thể đi làm, muốn xin nghỉ." Lý Dật nói thẳng.

"Lý Dật, sau này nếu như cậu không đến cũng không cần xin nghỉ, tiền lương tôi vẫn sẽ phát như thường." Giọng nói của Trần Dương có cỗ vị đạo như lấy lòng.

Trần Dương ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm, bản lĩnh xem người tự nhiên không kém, ngày đó Lý Dật gặp chuyện lãnh tĩnh, xuất thủ quả đoán, tàn nhẫn, để lại ấn tượng khắc sâu cho hắn, hắn nhìn ra được Lý Dật là người làm đại sự. Trần Dương chỉ là người quản lý được thuê mà thôi, tuy rằng hắn không biết vì sao Lý Dật muốn ở lại dạ tổng hội, thế nhưng hắn không muốn đi tìm lý do trong đó, hắn muốn làm chỉ là không nên đắc tội Lý Dật trong lúc Lý Dật còn làm ở đây.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dật liền cùng Hạ Vũ Đình ngồi xe bus đi tới khu vực thành thị, mua đồ cho người già trong phúc lợi viện.

Cũng giống như lúc cuối tuần ngồi xe bus, trên xe bus rất đông người, cộng thêm khí trời nóng bức, giống như một cái lồng hấp.

Lý Dật vốn định gọi Hạ Vũ Đình đón taxi, thế nhưng nghĩ lại, với tính cách Hạ Vũ Đình tuyệt đối sẽ không chịu tiêu tiền uổng phí, không thể làm gì khác hơn là buông tha ý niệm kia trong đầu.

Đứng bên trong xe bus, Lý Dật giống như là bảo tiêu, chăm chú thủ hộ Hạ Vũ Đình trong lòng mình, mấy người đàn ông dùng ánh mắt hèn mọn quan sát Hạ Vũ Đình nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Lý Dật, đều phải dời mắt đi chỗ khác.

Mà mấy người vốn thấy trên xe có nhiều người, lại muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của Hạ Nhã Đình, nhìn thấy Lý Dật giống như một pho tượng sát thần đứng ở nơi đó, làm gì còn dám đi qua?

Một đường vô sự, xuống xe, Lý Dật theo Hạ Vũ Đình hướng một chợ bán sỉ trong khu vực thành thị đi tới.

Đi tới cửa chợ bán sỉ, Lý Dật nói: "Vũ Đình, em đi vào chọn chăn và nệm giường, anh đi lấy tiền."

"Cẩn thận một chút." Hạ Vũ Đình có chút lo lắng, dù sao, năm mươi vạn cũng không phải là số tiền nhỏ, bị hữu tâm nhân nhìn thấy sẽ rất nguy hiểm.

"Yên tâm, không có việc gì." Vẻ mặt Lý Dật dễ dàng, kiếp trước Lý Dật là ác mộng trong lòng hình cảnh quốc tế, đời này tuy rằng thân thể kém hơn nhiều, thế nhưng nhờ duy trì việc rèn đúc thân thể liên tục suốt một tuần, bằng vào kinh nghiệm kiếp trước, đối phó mấy tên cướp giật cũng không phải là việc khó.

Sau khi chào Hạ Vũ Đình, Lý Dật hướng một ngân hàng gần đó đi đến.

Do vì cuối tuần, cửa hàng hai bên đường đều có quảng cáo ưu đãi, hấp dẫn không ít người qua đường, toàn bộ trên đường đều là người, phảng phất giống như những con ốc sên đang bò.

Khi Lý Dật đi tới một chỗ xuống tầng hầm, hắn nhìn thấy hai gã thanh niên đang lén lút đi theo phía sau một thiếu nữ, vừa đi vừa nhìn hai bên xung quanh.

Hai gã thanh niên một tên thật xấu xí, một tên có chút béo phì, phảng phất giống như phật Di Lặc.

Thiếu nữ kia ăn mặc một bộ quần áo in hình những con thú trong phim hoạt hình, trên vai đang đeo một ba lô cũng in hình nhân vật phim hoạt họa. Lúc này, nàng đang cầm điện thoại di động nhắn tin, cũng không có ý thức được sự nguy hiểm phía sau.

Mắt thấy ánh mắt Lý Dật rơi vào trên người bọn họ, hai gã thanh niên đều lộ ra biểu tình hung hãn trừng Lý Dật, song song trở ngược mu bàn tay, trong lòng bàn tay mang theo một lưỡi dao sắc bén, dưới ánh mặt trời, lưỡi dao lóe ra ánh sáng chói mắt.

Hiển nhiên, hai gã thanh niên đang muốn ám chỉ Lý Dật không nên xen vào việc của người khác.

Cảm thụ được ánh mắt uy hiếp của hai gã thanh niên, trong ngực Lý Dật mơ hồ có chút khó chịu.

Rất nhanh, hai gã thanh niên theo đuôi thiếu nữ kia đi tới cửa xuống hầm ngầm, đợi khi nàng đi tới một địa phương có ánh sáng yếu ớt, một gã thanh niên liền đưa tay, dự định dùng lưỡi dao cắt quai ba lô của thiếu nữ.

"Muội muội." Lý Dật đột nhiên xuất hiện ngay bên hai gã thanh niên, đồng thời vỗ vai thiếu nữ.

Thiếu nữ ngẩng đầu nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Dật, sau đó nhìn thấy tên thanh niên kia đang đưa tay đặt lên ba lô của mình, vội vàng ôm ba lô thối lui ra sau, kinh khủng hô lên: "Các người muốn làm gì?"

Thiếu nữ kêu to làm hai gã thanh niên biết sự tình đã bại lộ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi, chỉ là lúc rời đi dùng ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Lý Dật, tựa hồ đang nói cho Lý Dật, tiểu tử, coi chừng chúng ta!

Lý Dật cũng không để trong lòng, mà là xoay người định rời đi.

"Đại ca ca, cảm tạ anh." Lúc này, thiếu nữ hiểu được dụng ý khi Lý Dật gọi nàng, vẻ mặt tràn đầy cảm kích.

Nghe thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ, Lý Dật vô ý thức quan sát thiếu nữ một phen.

Mái tóc của thiếu nữ cũng không dài lắm, trên trán cắt rất chỉnh tề, đôi mắt trong suốt như nước suối, không mang theo bất luận chút tạp chất nào, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười như có như không, đôi má lúm đồng tiền thật nhạt thoạt nhìn thập phần khả ái.

"Không cần, sau này cẩn thận một chút." Trên người thiếu nữ toát ra cỗ khí tức thanh thuần làm Lý Dật nhiều ít có chút hảo cảm, khi nói cũng lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.

Có thể ánh mắt quan sát của Lý Dật quá trực tiếp, thiếu nữ có chút xấu hổ, hai gò má đầy đặn cấp tốc bò lên một luồng ửng hồng, đồng thời dùng tay kéo góc áo, nhất thời không biết nên nói gì.

Đợi khi nàng ngẩng đầu lên, Lý Dật đã rời đi.

Điều này làm cho nàng không khỏi cả kinh, nàng vô ý thức kiễng chân nhìn xung quanh, thế nhưng trong đường hầm khắp nơi đều là người, nào có cái bóng của Lý Dật?

Biểu tình thiếu nữ có chút tiếc nuối, nhớ tới câu muội muội của Lý Dật khi nãy, nàng nhịn không được cười cười, thì thào lẩm bẩm: "Nếu như mình có một ca ca như vậy thì tốt rồi."

Cùng lúc đó, thiếu nữ tựa hồ như nhớ tới chuyện thương tâm gì đó, biểu tình trở nên có chút ủy khuất, nhất thời mất đi hứng thú dạo phố, xoay người ra khỏi đường hầm, tiêu thất trong đoàn người.

Lý Dật cũng không đi quan tâm cử động của thiếu nữ, vừa thấy hai gã thanh niên muốn hạ thủ đối với thiếu nữ thì trong lòng hắn dâng lên một cỗ xung động muốn hỗ trợ, mà ánh mắt uy hiếp của hai gã thanh niên biến thành chất xúc tác.

Lý Dật hiểu rõ, sở dĩ hắn có xung động muốn giúp đỡ, hơn phân nửa là bị tính cách ngày xưa của "Lý Dật" kia làm ảnh hưởng, bởi vì "Lý Dật" kia vốn có danh xưng là hoạt lôi phong(thích trượng nghĩa. )

Ra khỏi đường hầm, Lý Dật đang định đi lên cầu thang lên trên đường cái, lại nhạy cảm nhận thấy được có hai đạo ánh mắt vẫn tập trung vào chính mình, dùng khóe mắt vừa nhìn, phát hiện chính là hai tên thanh niên vừa mới bị mình phá hư chuyện tốt đang theo dõi chính mình.

Phát hiện điểm này, khóe miệng Lý Dật lộ ra một dáng tươi cười băng lãnh, hướng bốn phía xem xét, cố ý hướng một ngõ vắng không người đi đến.

Quả nhiên, hai gã móc túi đúng như Lý Dật suy nghĩ, vẫn chăm chú đi theo sát hắn.

"Đi được rồi sao?" Mắt thấy tới chỗ quẹo, người đã ít rất nhiều, Lý Dật đơn giản dừng chân lại, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hai gã thanh niên.

Hai gã thanh niên tựa hồ thật không ngờ Lý Dật biết bọn họ đang theo dõi hắn, nhất thời có chút kinh ngạc, bất quá nhớ tới khi nãy Lý Dật phá hủy chuyện tốt của bọn hắn, liền lộ ra biểu tình như hung thần ác sát: " Tiểu tạp chủng, là ngươi tự mình muốn xen vào việc của người khác, đừng trách anh em chúng ta độc ác!"

Nói xong, hai người từ túi quần lấy ra hai con dao, con dao sắc bén dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang khiến tim kẻ khác đập nhanh.

Chỗ này tuy rằng ít người, thế nhưng dù sao cũng có người đi đường ngang qua, người đi đường nhìn thấy cử động của hai gã thanh niên, hoảng sợ liền bước nhanh hơn, tựa hồ tuyệt không muốn bị dính vào giữa chuyện rắc rối.

Mắt thấy hai gã thanh niên cầm dao hướng mình đi tới, Lý Dật cũng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía hai người giống như đang nhìn con khỉ biểu diễn, tràn ngập vẻ chẳng đáng.

Cử động của Lý Dật khiến hai gã thanh niên kỳ quái, thế nhưng nhìn thân thể đơn bạc của Lý Dật, hai người cho rằng Lý Dật đang giả vờ, chỉ thấy tên thanh niên xấu xí cất bước tiến lên, con dao chém ra, ở không trung hiện lên một đạo ánh sáng trắng, đâm thẳng tới ngực Lý Dật!

Bước chân Lý Dật khẽ lách qua, nghiêng người, tay phải bỗng nhiên vươn ra, nắm lấy cổ tay đối phương, cố sức bóp mạnh!

"Ngao..."

Thanh niên xấu xí phát sinh tiếng hét thảm, thân thể vô ý thức ngồi xổm xuống, buông con dao trong tay ra. Lý Dật thuận thế tiếp được con dao, đồng thời dùng chân trái chống đỡ, thân thể bỗng nghiêng, một cú đá bay ngược ra!

"Phanh!"

Chân của Lý Dật hung hăng đá vào cằm tên thanh niên béo mập, một cước đá bay hắn ra ngoài.

Một cước kia lực lượng không nhỏ, lại bay thẳng tới trung tâm cơ thể con người, một khi bị trúng đòn nghiêm trọng, sẽ mất đi cân đối.

Thể trọng của tên mập vượt hơn một trăm cân, ngã trên mặt đất phảng phất giống như dùng búa tạ đánh xuống mặt đất, phát sinh " đông" một tiếng trầm muộn.

Sự đau đớn kịch liệt làm gương mặt mập béo vặn vẹo một trận, thân thể cuộn lại cùng một chỗ, hung hăng run bần bật.

Cùng lúc đó, Lý Dật không nói hai lời, tay trái huy dao, trong ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, con dao sắc bén phảng phất như cắt đậu hũ, trực tiếp chém rớt tay phải tên xấu xí!

"A!"

Tên thanh niên xấu xí phát sinh một tiếng hét thảm, lập tức hai mắt tối sầm, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.

Nguyên lai, hắn là một người sợ máu, vừa thấy máu liền xỉu...

Không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, Lý Dật ném dao, cấp tốc biến mất trong đoàn người.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-370)