← Ch.066 | Ch.068 → |
Đợi sau khi Lý Dật rời khỏi Cổn Thạch hội sở, bên ngoài trời đã sáng choang. Vầng thái dương từ nơi phương Đông lộ ra khuôn mặt đỏ rực, ánh bình minh tán lạc trong mọi ngõ ngách của thành phố, biểu thị một ngày mới bắt đầu.
Lý Dật uống rượu cả đêm nhưng bước ra khỏi hội sở, hít thở vài ngụm không khí mới mẻ buổi sáng, nguyên bản đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, vẻ say ngà ngà đã hoàn toàn tiêu thất.
Thời gian kiếp trước, hắn không bao giờ uống nhiều rượu như hôm qua, giáo quan từng căn dặn hắn, ngoại trừ đánh bạc và nữ sắc ra thì uống rượu chính là thứ có hại nhất. Chất rượu tiềm tàng nguy cơ phá hoại gân cốt trong cơ thể.
Nhưng lúc trước Lý Dật vì hoàn thành nhiệm vụ, nên nhất định phải tham dự vào một số buổi tiệc sa hoa, uống rượu giao lưu là sự tình miễn bàn. Đối với chuyện này, giáo quan dạy cho hắn một phương pháp hô hấp, có thể xua tan rượu kình trong cơ thể, bài xuất chất cồn.
Lên xe, Lý Dật nhìn đồng hồ thời gian vẫn còn sớm, vốn định trực tiếp đánh xe tới bãi biển tiến hành luôn bài huấn luyện của sáng hôm nay. Bỗng nhiên nhớ ra, Tiêu Thanh Sơn tặng cho mình một căn biệt thự, hắn còn chưa đi nhìn qua.
Nghĩ vậy nên hắn quyết định tới nhìn qua căn biệt thự trước tiên, căn cứ theo lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt thì căn biệt thự kia ở gần bờ biển. Nếu như sống ở trong này, mỗi ngày muốn tập luyện cũng phương tiện và thanh tịnh hơn.
Bởi vì thời gian còn sớm, trên đường phố cũng không có quá nhiều ô tô. Lý Dật một đường chạy thông suốt, trải qua ba mươi phút liền đi tới trước địa chỉ mà theo như Gia Cát Minh Nguyệt căn dặn.
Nơi phía xa, Lý Dật trông thấy một căn biệt thự mang theo phong cách Châu Âu, chung quanh biệt thự trồng nhiều cây xanh, không khí mát mẻ, giao thông cũng mười phần tiện lợi. Thậm chí bãi biển gần đó còn trải qua xử lý, để cho gia đình trong khu biệt thự có thể đi tản bộ du ngoạn được.
Khu biệt thự này mới chỉ được kiến tạo khoảng một năm trước, danh khí không có lớn như Tử Viên cùng Đàn Cung, nhưng giá cả lại không kém bao nhiêu. Hơn nữa, một căn biệt thự ở trong khu này rất khó mua được, thời gian chưa hoàn thành xong đã có người đặt trước rồi. Những người đặt mua có ai không phải là nhân sĩ nổi tiếng đâu.
Lý Dật không biết khu đất này là do công ty bất động sản dưới quyền của Tiêu Thanh Sơn quản chế, mà Tiêu Thanh Sơn tặng cho hắn một căn biệt thự, cũng chính là nơi có vị trí địa lý tốt nhất, khung cảnh tao nhã nhất, diện tích kiến trúc lớn nhất.
Căn biệt thự nằm ở trong cùng khu này, diện tích chiếm khoảng bằng phân nửa sân đá bóng.
Đánh ô tô tới trước cổng biệt thự, quan sát căn nhà phi thường xa hoa tráng lệ trước mắt này, tâm tình của Lý Dật nhiều ít cũng có chút phức tạp. Tuy rằng hắn đối với giá cả nhà đất hiện giờ không hiểu biết nhiều lắm, nhưng hắn biết căn biệt thự này không có đến mấy ngàn vạn là không thể mua nổi.
Tiêu Thanh Sơn vung tay tặng cho hắn một căn biệt thự, coi như là đền bù cho quá khứ sao?
Lý Dật không biết, nhưng hắn cảm giác được rằng, ánh mắt của Tiêu Thanh Sơn nhìn mình, hoàn toàn không giống như người bình thường.
Lắc đầu, hắn dùng chìa khóa điện tử mở cổng ra, đem ô tô đánh vào bên trong.
Bãi cỏ trước đại viện được thi công mười phần bằng phẳng chỉnh tề, trong hoa viên đủ các loại hoa cỏ tản hương thơm bát ngát, vừa tiến nhập vào trong biệt thự liền có thể ngửi được. Trước cửa ra vào, được trang trí một hồ phun nước, vòi phun nước được nhà thiết kế tạo hình nữ thần Venus cụt tay.
Dừng xe, Lý Dật bước ra chậm rãi đi vào trong căn nhà thì phát hiện, mọi thứ bên trong đã được chuẩn bị hoàn toàn tươm tất, hơn nữa toàn bộ đều là hàng thượng đẳng.
Chứng kiến vật dụng sang trọng bên trong nhà, tâm tình của hắn càng thêm phức tạp, giống như ăn đủ ngũ vị cuộc đời.
Lý Dật không lên tầng hai xem qua phòng ngủ mà trực tiếp rời khỏi căn biệt thư, hướng phía bãi biển đi đến.
Khoảng cách giữa căn biệt thự và bãi biển rất ngắn, không đến một trăm bước, mỗi ngày có thể từ cửa sổ tầng hai thưởng thức cảnh tượng mặt trời mọc trên biển.
Bởi khu nhà này toàn những thương nhân giàu có tụ tập, người dân tập thể dục buổi sáng cũng không nhiều như bãi biển bình thường. Chỉ lưa thưa một vài người mặc quần áo thể thao chạy bộ trên bãi, cũng có mấy nam trung niên đang đánh thái cực quyền.
Những người nọ sau khi chứng kiến Lý Dật đều có vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ rõ ràng trông thấy Lý Dật đi ra từ căn biệt thự sang trọng nhất khu này. Ở trong trí nhớ của mọi người, chủ nhân của căn biệt thự kia chính là Tiêu Thanh Sơn.
Mặc dù trong lòng hiếu kì nhưng bọn họ không biểu hiện ra mặt, ngược lại còn nhìn Lý Dật mỉm cười chào hỏi.
Chứng kiến những người kia vẻ mặt mỉm cười hướng chính mình gật đầu, Lý Dật cũng gượng cười đáp lại, bởi vì hắn phát hiện ra sâu trong con người của đám người kia, mang theo chút nghi hoặc.
Phát hiện này làm cho tâm tình của hắn càng trở nên phức tạp!
Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có, nên không biết loại cảm giác này là cái gì, một loại cảm giác không thể nói rõ ràng.
Đi tới bãi biển, cởi quần áo ngoài ra. Lý Dật hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp nhập vào trong làn nước biển.
Đón nhận ánh bình minh rực rỡ, hắn bắt đầu bài rèn luyện một ngày mới.
Cũng bờ biển lúc trước bất đồng, hiện tại Lý Dật tính toán bơi ra ngoài chỗ nước sâu nhất, rồi quay trở về.
Phương pháp này hết sức mang tính khiêu chiến nhưng cũng có đủ tính nguy hiểm cao!
Dù sao nơi nước biển càng sâu thì sóng biển đánh càng mạnh, không thể đoán trước được nguy hiểm nào sẽ tới.
Đối với sự tình này Lý Dật mười phần rõ ràng, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy. Bởi giáo quan từng nói cho hắn biết, con người phải ở trong nguy hiểm thì mới kích phát ra tiềm năng khôn lường.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Lý Dật rẽ nước mà bơi theo nhịp tiết tấu, chậm rãi hướng ra ngoài biển, theo thời gian trôi qua, đầu người càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người đứng trên bãi biển nhìn theo.
Không biết bơi bao nhiêu lâu, Lý Dật cảm giác hai sải tay hơi mỏi, hơn nữa nước biển càng lúc càng lạnh, dòng thủy lưu cũng chảy rất xiết.
Lý Dật đánh giá tình hình, dường như đã bơi ra ngoài khơi được vài cây số, vì thế định quay trở lại bờ.
Trong thoáng chốc quay đầu, Lý Dật chứng kiến được một chiếc du thuyền dừng trên mặt biển phía xa xa, trên du thuyền có bốn gã da đen toàn thân mặc âu phục. Chỉ nhìn qua, Lý Dật cảm thấy những người này có chút quen thuộc, ngay tức thì liền nhận ra bốn người kia chính là bảo tiêu của Andrew Loufu.
Tại lúc Lý Dật nhận ra bốn người, đồng thời bọn họ cũng phát hiện Lý Dật, nguyên bản trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện biểu tình nghi hoặc, nghi hoặc mục đích của Lý Dật tới nơi này.
Chứng kiến bốn người, theo bản năng Lý Dật nhìn ra phía xa xa mặt biển, lập tức lại phát hiện ra Andrew Loufu.
Cũng giống như hắn, Andrew Loufu đang bơi lội trong nước, dưới ánh mặt trời, mái tóc dài màu vang kim kia có vẻ dị thường chói mắt, làn da tuyết trắng theo từng động tác của nàng phơi lộ trong không khí, lúc thì chìm nổi ở trên mặt nước.
"Lý tiên sinh, thật không ngờ lại có thể đụng phải anh ở nơi này." Andrew Loufu trông thấy Lý Dật, nàng cũng ngừng động tác chơi đùa, dùng phương thức bơi đứng trôi nổi ở trên mặt biển, tháo chiếc kính bơi ra, trong con mắt màu lam không khỏi tản mát một tia nghi ngờ.
Trên thực tế, trong lúc hắn còn cách du thuyền một đoạn thì đám bảo tiêu đã thông báo cho Andrew Loufu biết, Lý Dật đang bơi tới phía bên này.
Đối với sự tình lần này, nàng cùng đám bảo tiêu giống nhau, thật sự nghi hoặc tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Hắn cố tình dùng phương thức này để tiếp cận ta sao?
Nhìn nước da màu cổ đồng của Lý Dật, Andrew Loufu ám hỏi mình ở trong lòng.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt thì Lý Dật đã cấp cho Andrew Loufu một loại cảm giác phi thường quỷ dị, khiến cho nàng nhìn mà không hiểu nổi.
Ngày đó Lý Dật thay mặt Gia Cát Minh Nguyệt đàm phán, dùng cường thế ép nàng phải ưng thuận cái điều kiện thái quá kia, chuyện này để lại cho Andrew Loufu một ấn tượng sâu sắc. Mà sau đó hắn lại dùng một kích trí mạng bắt được tên nam nhân tóc dài kia chơi gian lận ở trong sòng bạc, càng làm cho Andrew Loufu giật mình.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Lý Dật, thì lý trí nói cho nàng biết, đây là một nam nhân phi thường nguy hiểm.
Coi như Lý Dật nhìn ra bộ mặt giả tạo của Andrew Loufu, nhưng trong lúc rèn luyện bơi lội hắn không suy nghĩ chuyện gì cả, không biết đám người Andrew Loufu lại dừng ở nơi này. Mà nàng cũng sớm phát hiện ra bộ dáng tự hỏi của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, trên mặt Lý Dật xuất hiện vẻ mê man làm cho Andrew Loufu mười phần nghi hoặc, đồng dạng cũng không dám khẳng định suy đoán của mình.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |