Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 076

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 076: Thân phận?
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Lazada


"Đường cái Vân Sơn ngoại trừ liên thông với đường cao tốc còn liên thông đến đâu?" Diệp Thu hỏi tên binh sĩ bên người.

Tên binh sĩ kia đáp: "Báo cáo Diệp thiếu, đường cái Vân Sơn ngoại trừ liên thông đường cao tốc, còn liên thông với một căn cứ quân sự."

"Căn cứ quân sự?" Diệp Thu có chút nghi hoặc: "Ở đây lúc nào lại xuất hiện một căn cứ quân sự?"

"Căn cứ quân sự kia là căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng NJ quân khu." Tên binh sĩ kia do dự một chút, giải thích: "Ngày trước tôi từng đi tới căn cứ đó tham gia một vòng trắc nghiệm, cuối cùng bị loại, không có tiến nhập bộ đội đặc chủng của NJ quân khu."

Nghe được tên binh sĩ nói, Diệp Thu hơi ngây ra một chút.

Thân là Tô Bắc đệ nhất gia tộc, Diệp gia ở toàn bộ Giang Tô năng lực không nhỏ, Diệp gia không ít người trà trộn vào quân đội, Diệp Thu từ nhỏ được cảnh vật chung quanh ảnh hưởng, tự nhiên biết từ năm 1998, quân khu Quảng Châu thành lập bộ đội đặc chủng đầu tiên, bộ đội đặc chủng của Trung Quốc trở thành đối tượng quan tâm của chính phủ quốc gia. Chính vì bộ đội đặc chủng Báo Tuyết ở trên cuộc thi thế giới biểu diễn kinh diễm, cùng với thành tích kiêu nhân của thành viên bộ đội đặc chủng, lập tức bộ đội đặc chủng của Trung Quốc liền có được một vũ đài thuộc về chính mình ở trên thế giới.

Mà ngoại trừ bộ đội lệ thuộc trực tiếp vào quân ủy này, các đại quân khu cũng có chính bộ đội đặc chủng của riêng mình.

"Có biện pháp nào cùng họ đạt được liên hệ hay không? Ta hoài nghi tên tiểu tử kia chạy đến chỗ đó." Diệp Thu nhìn đường cái xa xa, nheo con mắt lại.

Diệp Thu nói làm tên binh sĩ kia ngây ra, sau đó hắn nhanh chóng lắc đầu, nói: "Diệp thiếu, điều này tôi không thể làm được."

Nghe tên binh sĩ trả lời, Diệp Thu tự giễu cười cười, hắn nhất thời tức giận hồ đồ lại quên mất điểm này.

Diệp Thu cũng không tiếp tục nói với tên binh sĩ bên người, mà là trước tiên lấy ra điện thoại gọi cho người anh họ đang đảm nhiệm chức vị quan trọng bên trong Võ Cảnh trung đoàn. Điện thoại rất nhanh liền chuyển được, trong ống nghe truyền đến thanh âm tức giận của một người: "Diệp Thu, đã bắt được người chưa?"

"Anh họ, đã cho người tra tìm toàn bộ khu núi hai lần vẫn không tìm được cái bóng của tiểu tử kia. Tôi hoài nghi tiểu tử rất có khả năng chạy tới căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng quân khu NJ." Diệp Thu thấp giọng nói.

"Thực sự là phế vật thành sự không có bại sự có thừa!" Đầu kia điện thoại, anh họ của Diệp Thu có vẻ có chút phẫn nộ. Nguyên bản việc đối phó Lý Dật hắn nhiều ít có chút lo lắng. Thế nhưng Diệp Thu nói cho hắn, làm tốt chuyện này xong thì Thái Tử tại kinh thành thưởng thức, sẽ có thể cùng Diệp Thu hợp tác. Nhưng không có nghĩ đến không bắt được người, còn phải bồi thêm mấy mạng người.

Hắn chưa kịp đau đầu về chuyện giải quyết mấy người chết, Diệp Thu lại gọi điện thoại nói cho hắn, Lý Dật chạy tới căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng quân khu NJ. Điều này làm cho hắn có loại xung động muốn chửi má nó.

Bởi vì trà trộn bên trong quân đội hắn từng hiểu rõ, cánh cửa khó tiến vào nhất tại Giang Tô đều không phải cánh cửa của tỉnh ủy Giang Tô, cũng không phải cánh cửa của quân khu NJ, mà là cánh cửa cửa căn cứ quân sự nằm gần bên Vân Sơn.

Cánh cửa kia không chỉ nói là người thường, dù là chính giới đại lão Giang Tô cũng không có tư cách đi vào. Thậm chí dù là một ít người nắm quyền trong NJ quân khu nếu không có sự cho phép của Trần Diêm Vương cũng không thể tiến vào.

"Anh họ, hiện tại cũng không phải thời gian mắng chửi, anh nghĩ biện pháp liên hệ người của quân khu NJ một chút, xem có cách nào liên hệ với bộ đội đặc chủng quân khu NJ hay không." Diệp Thu nghiêm mặt nói: "Chỉ cần có thể bắt được tên tiểu tử kia, anh có chửi tôi ba ngày, tôi cũng chịu hết!"

"Cậu cho rằng quân khu NJ là nhà cậu mở chắc, cậu tưởng liên hệ là liên hệ sao?" Anh họ Diệp Thu có chút căm tức nói: "Bộ đội đặc chủng quân khu NJ là do đích thân Trần Diêm Vương đơn độc chỉ huy, không có mệnh lệnh Trần Diêm Vương, bất luận kẻ nào cũng không thể điều động. Cho nên, chúng ta không có tư cách liên hệ bọn họ."

Nghe được chính anh họ trả lời, biểu tình Diệp Thu có chút thất vọng.

"Bảo bọn họ lập tức thu đội." Thấy Diệp Thu không nói lời nào, anh họ Diệp Thu trầm giọng nói: "Nếu như tên tiểu tử thật sự theo như lời cậu tiến vào căn cứ huấn luyện của quân khu NJ, như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Diệp Thu vốn đang có chút phiền muộn, ngạc nhiên nghe được những lời này của anh họ liền không khỏi vui vẻ, sau đó tỉ mỉ vừa nghĩ, liền lập tức hiểu ra ý tứ của anh họ mình.

Căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng quân khu NJ nếu khó tiến vào, như vậy chung quanh không có khả năng không có lính gác, Lý Dật cầm súng tùy tiện chạy vào, đó không phải chỉ có đường chết hay sao?

....

Đúng như lời của Diệp Thu, Lý Dật xác thực đi tới gần bên căn cứ huấn luyện của bộ đội đặc chủng quân khu NJ.

Trải qua cả đêm trốn chết, thể lực của Lý Dật tiêu hao hơn phân nửa, bất quá tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chí ít cũng không có lộ ra thần thái uể oải. So sánh với hắn mà nói, tinh thần trạng thái của Andrew kém rất nhiều, cả đêm lo lắng hãi hùng, cộng thêm một đêm gió núi, sắc mặt của nàng thoạt nhìn có chút tái nhợt.

Lý Dật đã sờ qua cái trán của Andrew, nàng đã bị sốt, hơn nữa còn sốt rất dữ dội, cần được trị liệu lập tức.

Lý Dật cõng Andrew sau lưng, lẳng lặng ghé vào bụi cỏ bên đường cái, nhìn biển cấm thật to ngay giữa đường cái, vùng lông mày gắt gao nhăn chặt lại cùng nhau.

Ở trung ương đường cái thiết trí một trạm gác, hai bên trạm gác đỗ bốn chiếc xe jeep quân dụng, hai bên xe có tám gã binh sĩ tay cầm súng tự động, binh sĩ thân thể thẳng tắp đứng nơi đó, giống như một cây thương. Hai mắt bọn họ nhìn thẳng vào phía trước, thân thể vẫn không nhúc nhích, vừa nhìn liền biết từng trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp.

Ngoại trừ những người đó ra, Lý Dật qua nửa tiếng đồng hồ quan sát còn phát hiện gần núi có giấu trạm canh gác ngầm, thậm chí Lý Dật còn thấy được ánh sáng của hồng ngoại tuyến, đó là ánh sáng của súng trường ngắm bắn phát ra.

Sau khi phát hiện ánh sáng của hồng ngoại tuyến, Lý Dật liền dừng lại, cõng Andrew quỳ rạp trên mặt đất không dám cử động.

Hắn không biết những người này cùng đám người truy sát hắn có phải chung một bọn hay không, thế nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần mình và Andrew làm ra động tĩnh, tuyệt đối sẽ bị đám binh sĩ phía trước bắt đi!

Thậm chí, Lý Dật nghĩ mặc dù phân phối cho hắn vũ khí tốt nhất, bảo hắn chính diện tác chiến với đám binh sĩ trước mặt vẫn sẽ tuyên bố thất bại, dù sao, ngoại trừ tám gã binh sĩ trên đường cái, trên núi còn ẩn người tập kích.

Đối với tay súng bắn tỉa mà nói, ở địa phương trống trải như vậy, bằng vào hồng ngoại tuyến tập trung, muốn giết chết một mục tiêu quả thực so với giết con gà còn giản đơn.

" Khái!"

Ngay khi Lý Dật không biết nên làm như thế nào, Andrew đang quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên ho khan một tiếng.

"Người nào?"

Tiếng ho của Andrew vừa phát ra, tám gã binh sĩ trên đường cái lập tức giơ lên súng tự động trong tay, nhắm ngay địa phương của Lý Dật và Andrew đi từng bước nhỏ, từng bước từng bước hướng hai người tới gần.

Cùng lúc đó, người bắn tỉa trên núi cũng dùng súng tập trung vào hai người, ánh sáng hồng ngoại tuyến mang theo khí tức chết chóc chiếu vào trên mặt hai người, trái tim cả người đồng loạt treo lên thật cao.

"Giơ hai tay lên, đi ra!" Tám gã binh sĩ phân tán tại đường cái, các họng súng nhắm ngay địa phương của Lý Dật, trong đó một tên binh sĩ đứng ngay trung ương lạnh lùng nói: "Ta đếm ba tiếng."

"1!"

"Không cần nổ súng, chúng ta đi ra." Khi binh sĩ vừa đếm tới hai, Lý Dật lập tức ra ngăn cản, theo hắn xem ra nếu bị những binh sĩ này bắt được còn có hi vọng sống, nếu như bọn họ nổ súng thì mình và Andrew hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lý Dật hô hoán đầu hàng, đồng thời lôi kéo tay Andrew, đứng lên, giơ tay cao quá đầu, chậm rãi hướng đường cái đi đến.

Bụi cỏ che nửa người bên dưới của Lý Dật và Andrew, nhưng không cách nào che gương mặt của bọn họ.

Sắc mặt những binh sĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm từng bước di động của hai người, họng súng chĩa thẳng ngay huyệt mi tâm của họ.

Trải qua huấn luyện đặc thù bọn họ cũng đều biết, đạn bắn vào trái tim còn có cơ hội sống, chỉ cần chút thời gian còn sống cũng đủ cho một gã cao thủ thuật bắn súng nổ súng thêm vài lần. Mà một ngày bắn trúng ngay huyệt mi tâm, sẽ một viên trí mạng.

Dưới ánh mắt nhìn kỹ cùng họng súng nhắm vào, Lý Dật hơi cau mày, lôi kéo Andrew đi tới trên đường cái.

"Ôm đầu! Ngồi xổm xuống!" Binh sĩ dẫn đầu lạnh lùng hạ mệnh lệnh, trong giọng nói không mang theo bất luận cảm tình gì, cảm giác như nếu Lý Dật và Andrew không làm theo lời hắn, sẽ lập tức nổ súng.

"Làm theo lời bọn họ." Tiếng nói của Lý Dật có chút khàn khàn, thanh âm đùng đục, lúc nói song song lôi kéo Andrew ngồi xổm xuống, đồng thời giơ cao hai tay lên đầu.

Thấy động tác của hai người, tám tên binh sĩ hạng nặng vũ trang chậm rãi hướng hai người đi tới gần, mà mấy tay súng bắn tỉa trên núi vẫn không nhúc nhích dùng họng súng chĩa thẳng vào huyệt mi tâm của hai người.

"Phanh!"

"Phanh!"

Hai gã binh sĩ sắc mặt lạnh lùng dùng đầu gối đè Lý Dật và Andrew, đồng thời dùng sợi dây trói hai người lại, sau đó dùng máy dò quét một vòng trên người cả hai.

Cùng lúc đó, hai gã binh sĩ cẩn thận đi tới chỗ địa phương hai người vừa ẩn núp, tỉ mỉ tìm tòi một phen, nói: " Báo cáo, phát hiện một cây súng lục."

"Cầm qua đây!" Tên binh sĩ dẫn đầu trầm giọng nói một câu, sau đó nhìn Lý Dật hỏi: "Các ngươi là người nào? Vì sao mang súng tới nơi này?"

Ánh mắt tên binh sĩ kia thập phần sắc bén, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.

Nếu như có thể, cho tôi mượn một cái điện thoại, cho tôi gọi điện cho Trần Diêm Vương." Lý Dật đón nhận ánh mắt của tên lính kia, gằn từng chữ: "Có lẽ các anh có thể thay tôi gọi cuộc điện thoại này, chỉ cần nói cho ông ấy tôi là Lý Dật, ông ấy sẽ nói cho các anh biết thân phận thực sự của tôi."

Thấy một loạt cử động của những binh sĩ này, Lý Dật nhìn ra được, những binh sĩ này không thuộc nhóm những người truy sát mình trước đó. Bởi vì thực lực những người này mạnh hơn những người trước rất nhiều, thoạt nhìn giống như xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Nhất là vài tay súng bắn tỉa trên núi càng thêm xác định ý nghĩ của Lý Dật. Dù sao, bộ đội bình thường rất ít được phân phối súng bắn tỉa, lại đừng nói đến tập kích chuyên nghiệp như thế.

Lý Dật nói làm những binh sĩ hơi chấn động, Trần Diêm Vương là ai bọn họ tự nhiên rõ ràng.

Đồng thời kinh ngạc, biểu tình bọn họ vẫn lạnh lùng như cũ, tựa hồ người như bọn họ sẽ không đem vui, buồn, giận, ghét đọng lại trên mặt.

Binh sĩ dẫn đầu thấy biểu tình bình tĩnh của Lý Dật, suy nghĩ một chút, chuyển vô tuyến điện hồi báo: "Báo cáo ban trưởng, chúng ta ở ngoài căn cứ bắt được hai người thân phận không rõ ràng. Một nam một nữ, nam chính là người trong nước, nữ chính là người ngoại quốc. Chúng ta hỏi lai lịch bọn họ thì, người nam nói hắn nhận thức Trần tư lệnh, còn nói chỉ cần chúng ta gọi điện thoại cho Trần tư lệnh nói ra tên Lý Dật, chúng ta là có thể biết được lai lịch của hắn. Hồi báo hoàn tất, thỉnh chỉ thị!"

Lý Dật?

Đầu kia điện thoại, Trần Phong đang dẫn đội tiến hành huấn luyện xạ kích nghe được câu báo cáo của binh sĩ thủ hạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút nghi hoặc nói: "Các ngươi xem kỹ bọn họ, ta lập tức đi qua!"

Dứt lời, Trần Phong lập tức chặt đứt vô tuyến điện, mà tên binh sĩ kia có chút nghi hoặc, trước đây bọn họ cũng từng bắt được người xông vào căn cứ, lúc đó, Trần Phong đều trực tiếp để cho bọn họ dẫn người qua.

Thế nhưng, lúc này đây, Trần Phong lại muốn đích thân đến...

Đây làm hắn đối với thân phận Lý Dật sinh ra lòng hiếu kỳ!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-370)