Vay nóng Tima

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 015

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 015: Trả thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Lazada


Nguyên bản, Lý Dật cho rằng Dương Phàm đã say, thế nhưng khi Dương Phàm kể ra tất cả, trên mặt hắn lại một lần lộ ra dáng tươi cười, phảng phất như tất cả những lời vừa rồi, lập tức biến mất.

"Dương Phàm, kỳ thực cậu có thể thấy rõ đã rất khó được, thế giới này không ít nhân tài, nhưng thiếu chính là người có thể nhận rõ chính năng lực của mình. Rất nhiều người tự nhận là mình không ai bì nổi, kết quả cũng thành bàn đạp cho người khác leo lên cao." Kiếp trước Lý Dật kiến thức qua người có dã tâm nhiều như lông trâu, mà người có thể chân chính thấy rõ năng lực bản thân lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Có thể thấy rõ chính mình thì làm sao? Chúng ta chỉ có chút bản lĩnh như thế, có thể hỗn kiếm cơm no, có nữ nhân chơi đùa đã là rất không tệ." Lý tưởng tuy lớn, thế nhưng Dương Phàm đối với tương lai lại không có chút lòng tin.

"Dương Phàm, có lẽ có một ngày đêm, cậu có thể lên làm đại ca hắc đạo trong mộng tưởng!" Lý Dật trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin cực kỳ cường liệt.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Dật có chút ngạc nhiên, hắn không biết chính mình vì sao lại đột nhiên nói ra những lời này trong lúc đó, là một loại hành vi vô ý thức.

Trên người Lý Dật bộc phát ra sự tự tin cường đại làm Dương Phàm có chút kinh ngạc, hắn không biết sự tự tin trên người Lý Dật từ đâu mà đến, thế nhưng trong nháy mắt đó, hắn dĩ nhiên lại tin Lý Dật nói.

Bất quá rất nhanh, Dương Phàm từ trong cảm giác kỳ diệu này khôi phục lại, hắn ha ha cười nói: "Được rồi, a Dật, đừng nói đến chuyện này nữa, đến, uống bia đi!"

Lý Dật cũng không tiếp tục cùng Dương Phàm nói về chuyện này, mà là vừa uống bia, vừa cau mày suy tư gì đó.

Rốt cục hai người uống hai hai kết bia, Dương Phàm uống say tới bảy thành, mà Lý Dật không tới ba thành.

Làm một sát thủ xuất sắc, hắn hiểu rõ từng thời khắc luôn duy trì ý nghĩ thanh tỉnh có ý nghĩa gì.

Nhìn theo bóng Dương Phàm rời đi, Lý Dật cũng không đón xe trở về, mà là một mình đi trên đường, tự hỏi thời gian tới nên làm gì.

Đi tới thế giới này đã sắp mười ngày, ở trong mười ngày này, Lý Dật chậm rãi dung nhập xã hội này, đồng thời hắn phát hiện chính mình trong bất tri bất giác, dần dần thích loại sinh hoạt này, đối với sinh hoạt trong bóng tối của kiếp trước chợt sản sinh một tia mâu thuẫn.

Hắn đã từng phong cảnh vô hạn, thế nhưng cũng không thể như người bình thường đi công khai dưới ánh nắng mặt trời.

Gió nhẹ thổi qua, Lý Dật bất tri bất giác đi tới một chiếc cầu vượt, nhìn xe cộ xuyên toa qua lại dưới chân, Lý Dật hiểu được, trong vô tình, bản thân mình đã bị buổi nói chuyện hôm nay của Dương Phàm làm ảnh hưởng.

Thời gian tới rốt cục sẽ thế nào, Lý Dật không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn hiểu rõ, vô luận là mình muốn trả thù chuyện người đàn bà già của năm mươi năm sau kia, hay muốn giúp "Lý Dật" trả thù người gây ra tai nạn xe, hiện tại cũng không thể làm được, điều này cần thời gian, ít nhất...phải chờ sau khi thân thể khôi phục mới được.

"Hô..." Hít sâu một hơi không khí mát mẻ của buổi tối, Lý Dật ngăn lại một chiếc taxi hướng về nhà chạy đi.

....

Khu Hòa Bình là một tiểu khu được kiến tạo từ năm chín mươi, phòng ở tiểu khu trải qua vài chục năm gió táp mưa sa, đã có chút cũ nát không chịu nổi, thậm chí, đèn đường trong tiểu khu đại khái đều hư hỏng, do đó dẫn đến việc ở đây bình thường hay phát sinh sự kiện cướp giật.

Vì vậy, những hộ gia đình sống trong tiểu khu Hòa Bình đại khái đều dọn đi, hiện tại ở lại nơi này đều là người bên ngoài đến Thượng Hải tìm việc làm công.

Phòng ở Dương Phàm thuê nằm ngay khu này.

Bởi Dương Phàm còn chưa về, ánh đèn trong phòng chưa mở lên, nhưng nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong phòng có một tia màu đỏ.

Trong nhà Dương Phàm, bốn gã đại hán vóc người khôi ngô sắc mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha, đang hút thuốc lá, toàn bộ trong phòng khói thuốc mù mịt.

Cách bốn đại hán không xa ngay bên cửa sổ, có một thanh niên đang chống nạng đứng. Mũi của thanh niên hoàn toàn gãy sụp, phối hợp với biểu tình âm trầm cùng ánh mắt tràn ngập oán khí của hắn, làm cho người ta có một loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

Nam tử này không phải ai khác, chính là Trương Đông lúc trước bị Lý Dật đập vỡ xương mũi, sau đó lại bị Trần Dương phái người đánh gãy chân đuổi ra khỏi Phượng Hoàng Dạ tổng hội.

"Đông tử, đã sắp bốn giờ sáng, tiểu tử còn chưa trở về, có phải hôm nay hắn sẽ không trở về hay không?" Người mở miệng chính là một gã đại hán đầu trọc ngồi ngay giữa sô pha, đại hán hút được nửa điếu thuốc, không nhịn được dụi xuống, nhìn Trương Đông đang đứng bên cửa sổ hỏi.

Trương Đông nhẹ nhàng hoạt động cái cổ một chút, đầu tiên là cúi đầu nhìn thoáng qua đùi phải vẫn đang băng bột, sau đó mới ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đại hán đầu trọc nói: "Lão Ngũ, mày cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này rồi, thế nào vẫn thiếu kiên nhẫn như thế?"

Trương Đông nói làm lão Ngũ có chút khó chịu, chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Đông tử, mấy huynh đệ chúng ta làm gì mày cũng biết rất rõ ràng, hiện tại toàn bộ phương bắc đều phát lệnh truy nã chúng ta, không đến hai ngày, trong phạm vi toàn quốc đều sẽ phát lệnh truy nã, mày cho rằng huynh đệ chúng ta ở lại Thượng Hải an toàn sao?"

Nghe được lão Ngũ nói, Trương Đông cũng không lập tức trả lời.

Lão Ngũ này là một tên lưu manh Trương Đông mới quen biết năm ngoái, khi đó lão Ngũ từ đông bắc đến Thượng Hải làm công cùng một nhà xưởng với Trương Đông, hai người quan hệ không tệ. Sau lại cưỡng gian con gái của ông chủ, giết chết ông chủ, chạy trở về đông bắc, cuối cùng bị bắt vào tù.

Hai năm trước, lão Ngũ trốn thoát khỏi nhà tù, ở phương bắc làm vài cuộc buôn bán, thời gian trước mới chạy trốn tới Thượng Hải, đụng phải Trương Đông.

"Yên tâm, lão Ngũ, làm xong vụ này, tao sẽ giúp tụi mày an toàn rời khỏi Thượng Hải, tao ở bên Vân Nam cũng có người quen, đến lúc đó tao có thể giới thiệu tụi mày đi biên cảnh Vân Nam buôn bán, với năng lực huynh đệ các người, đó tuyệt đối là con đường tốt." Trương Đông dụ hoặc.

Lão Ngũ cũng không cho là đúng cười lạnh một tiếng: "Đông tử, khoa trương cũng không phải thổi ra tới, nếu mày có năng lực lớn như vậy cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi bị người đánh gãy chân, lời nói thật với mày, ngày hôm nay là ngày cuối cùng, mặc kệ tiểu tử kia có xuất hiện hay không mày đều phải trả thù lao, bằng không đừng trách tao độc ác!"

Lão Ngũ nói xong làm Trương Đông có chút kinh hãi, bất quá cũng không biểu hiện ra, chỉ là gật đầu: "Tiền không thành vấn đề, chuyện then chốt là phải làm cho đẹp! Tao đã gọi điện thoại hỏi qua, hôm nay tiểu tử kia không tìm đàn bà, sẽ quay về nhà."

Nghe được Trương Đông nói, lão Ngũ cũng không nói gì nữa, hắn đã nói rõ với Trương Đông, Dương Phàm trở về, hắn sẽ thuận lợi giết chết, không trở về, hắn sẽ lấy tiền rời đi.

Bầu không khí trong phòng trong lúc nhất thời trở nên có chút áp lực, lão Ngũ trầm mặc, ba hán tử bên người hắn cũng càng thêm trầm mặc. Trong bóng tối, ba người bọn họ không ngừng hút thuốc lá, bọn họ cũng không giống như mấy tên lưu manh mới ra đời chỉ thích dùng nicotin để ma túy thần kinh, chỉ là dùng thuốc lá hút giải buồn mà thôi.

"Tới."

Trong bóng tối, con ngươi của Trương Đông hiện lên một đạo quang mang âm lãnh, so sánh với mắt hắn, giọng nói của hắn càng thêm âm trầm, lời vừa ra khỏi miệng, độ ấm trong toàn bộ gian phòng đều hạ xuống.

Trong nháy mắt, hai gã đại hán bên người lão Ngũ đứng dậy, lấy ra con dao, đi tới hai bên cửa phòng.

Sau đó, trong phòng lâm vào sự an tĩnh như cõi chết.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-370)