← Ch.015 | Ch.017 → |
Ánh trăng sáng sủa, lại chen lẫn sương sớm, trở nên ẩm ướt nhuận nhuận, ôn nhu hòa hòa, sau đó nhẹ nhàng đọng trên ngọn cây, khoát lên mái hiên, trải dài trên đường một tầng mỏng manh. Tiếp xúc đến loại ánh sáng này, tất cả đều trở nên lịch sự tao nhã, u tĩnh như vậy.
Đêm đã khuya, một mình đi trong tiểu khu đen kịt, gió nhẹ thổi qua, ý nghĩ của Dương Phàm thanh tỉnh rất nhiều.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn chính nơi ở của mình, Dương Phàm có chút tâm thần không yên. Vì vậy nhanh thêm bước chân đi vào tòa nhà, lên lầu.
Đi tới tầng năm, Dương Phàm lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ, cửa phòng khẽ kêu tách rồi mở ra.
Dương Phàm đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa, song song nhận thấy được trên cổ truyền đến rét lạnh cả người.
"Nếu muốn sống, tốt nhất không nên cử động!" Lời nói lạnh lùng khiến trong lòng Dương Phàm hung hăng run lên, hắn thức thời đưa hai tay lên cao, chậm rãi xoay người, rọi vào mi mắt là hai gương mặt lạnh lùng.
Hầu kết của Dương Phàm hơi nhúc nhích, đang muốn nói gì, lại bị một gã đại hán trong đó thô lỗ đẩy mạnh về phía trước, kết quả liền té ngã. Thân thể mập mạp của hắn ngã xuống trên mặt đất phát sinh một tiếng trầm muộn.
"Dương Phàm, còn nhớ rõ tao sao?" Trong phòng vang lên một giọng nói âm dương quái khí, thanh âm làm Dương Phàm cảm thấy cả người cũng không thoải mái.
Dương Phàm ngẩng đầu, nhìn dáng tươi cười âm trầm của Trương Đông, con ngươi bỗng nhiên phóng lớn, sau đó ngồi dậy, cắn răng hỏi: "Trương Đông, mày muốn làm gì?"
"Làm gì?" Trương Đông âm âm cười vài tiếng, dùng một loại ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Dương Phàm: "Mày nói tao muốn làm gì?"
Dương Phàm bị ánh mắt của Trương Đông trành đến dựng đứng lông tóc, nhưng vẫn đứng lên nói: "Trương Đông, tuy rằng tao thay thế chức vị của mày, thế nhưng, chuyện mày bị đá ra công ty không có quan hệ gì tới tao, mày không được đem lửa giận trút lên đầu tao!"
"Hay cho câu không quan hệ tới mày!" Sắc mặt Trương Đông biến đổi, lạnh lùng nói: "Nếu không có tên tạp chủng Lý Dật kia, lão tử có bị đuổi ra công ty không? Con mẹ nó mày có thể lên làm được đội trưởng sao?"
Lý Dật?
Nghe được tên Lý Dật, Dương Phàm có chút nghi hoặc, hắn cũng không biết rõ tình hình trong đó.
"Thế nào? Tới bây giờ còn theo tao giả ngu?" Trương Đông phảng phất giống như một oán phụ phát tiết tức giận trong lòng: "Tao nói cho mày, tụi mày có gan đá tao ra công ty, phải nghĩ đến hạ tràng ngày hôm nay, hôm nay lão tử muốn mạng của tụi bây!"
Trong khoảng thời gian này tới nay, Dương Phàm cũng phát hiện Lý Dật có chút không giống như trước đây, chỉ là mỗi ngày hắn vẫn trầm mê trong nữ sắc nên không có suy nghĩ nhiều, hôm nay nghe Trương Đông nói như thế, Dương Phàm lập tức hiểu rõ, Trương Đông bị đá ra công ty là vì Lý Dật, mà hắn có thể lên làm đội trưởng bảo an cũng là bởi vì Lý Dật!
Nhìn biểu tình phẫn nộ của Trương Đông, Dương Phàm nhìn ra được, Trương Đông không phải đang hù dọa hắn, mà là đã thực sự động sát ý.
Thế nhưng nghĩ đến Lý Dật vì mình làm tất cả, Dương Phàm cười lạnh một tiếng nói: "Trương Đông, đem mày đá ra công ty là chủ ý của lão tử đó, thế nào? Lão tử chỉ có một cái mạng nát, mày muốn thì cứ cầm, thế nhưng không nên nhấc lên Lý Dật, hắn không quan hệ gì tới việc này!"
"Hắc!" Trương Đông đi tới bên người Dương Phàm, cầm nạng hung hăng gõ lên đầu Dương Phàm vài cái: "Đến lúc này, mày lại dám trước mặt lão tử chơi trò huynh đệ tình thâm? Muốn tao buông tha cho tên tạp chủng kia? Tao nói cho mày nghe, không có cửa!"
Nói đến đây, con ngươi Trương Đông chuyển vài vòng, nói: "Cảm tình tụi mày đã tốt như vậy, vậy tao để tụi mày cùng chết!"
"Đưa điện thoại di động của hắn cho tao!" Trương Đông quay nhìn hai gã đại hán đứng phía sau Dương Phàm phân phó một tiếng.
Dương Phàm muốn phản kháng, thế nhưng lưỡi dao trên cổ truyền đến hàn ý thấu xương, làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho đại hán đưa điện thoại di động của hắn cho Trương Đông.
Nhìn Trương Đông bấm dãy số trên điện thoại di động, Dương Phàm lòng nóng như lửa đốt.
Trước đây Lý Dật cũng không có điện thoại di động, thế nhưng mấy ngày hôm trước đúng lúc mua một cái, dĩ nhiên trong điện thoại của Dương Phàm cũng có số điện thoại của Lý Dật.
Tìm được điện thoại của Lý Dật, Trương Đông lập tức bấm qua, điện thoại reo vài tiếng, từ trong ống nghe truyền đến thanh âm Lý Dật: "Này."
"Tiểu tạp chủng, còn nhớ rõ tao không?" Nghe được thanh âm Lý Dật, sự tức giận trong ngực Trương Đông thẳng tắp bay lên, hận không thể lập tức đem Lý Dật bầm thây vạn đoạn!
Hắn muốn xử lý trước nhất chính là Lý Dật, trước cũng có đi tới nhà thuê của Lý Dật để tìm hắn, chỉ là thật không ngờ Lý Dật dọn nhà, cho nên không thể làm gì khác hơn là trước tiên bắt cóc Dương Phàm, dẫn dụ Lý Dật tới.
Bên đầu kia điện thoại, Lý Dật đã đi ngủ, ngạc nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Trương Đông, hắn lập tức bật dậy trên giường, lạnh lùng nói: "Dương Phàm đâu?"
"A Dật, ngàn vạn lần không nên qua đây!" Lúc này Dương Phàm đột nhiên la lớn.
Trương Đông biến sắc, dùng cây nạng quất mạnh vào mặt Dương Phàm, trực tiếp bắn ra một đạo vết máu, máu tươi trong nháy mắt từ trên mặt Dương Phàm tuôn ra.
"Bịt lại miệng của hắn!" Trương Đông nói một tiếng với đại hán đứng phía sau Dương Phàm, người sau trực tiếp lấy ra băng dán bịt miệng hắn, thủ pháp tương đối thành thạo, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên làm ra loại sự tình này.
"Tiểu tạp chủng, mày nghe rõ cho tao, hai mươi phút sau chờ điện thoại của tao, nếu như mày dám báo cảnh sát, tao sẽ trực tiếp giải quyết Dương Phàm!" Trương Đông uy hiếp nói.
Bên đầu điện thoại kia, Lý Dật đã hiểu rõ tất cả, sau khi nghe được Trương Đông nói, không hề che giấu sát ý trong giọng nói: "Trương Đông, nếu như Dương Phàm có gì không hay xảy ra, tao sẽ cho mày hối hận vì đã đi tới thế giới này!"
"Tao cũng muốn nhìn là ai sẽ hối hận." Tuy rằng lời của Lý Dật làm Trương Đông rất không thoải mái, thế nhưng bị cừu hận làm choáng váng đầu óc hắn cũng không cho rằng Lý Dật có thể làm gì hắn.
Cắt đứt điện thoại, Trương Đông nhìn lão Ngũ trên sô pha nói: "Lão Ngũ, mang theo hắn, chúng ta đi bờ sông, ở đây động thủ không có phương tiện."
Lão Ngũ trầm mặc không lên tiếng đứng dậy quay hướng thủ hạ ra dấu bằng mắt, người sau ngầm hiểu, lên vươn tay đánh mạnh một quyền lên gáy Dương Phàm, lực lượng không lớn, nhưng trực tiếp làm Dương Phàm hôn mê bất tỉnh.
....
Bởi Lý Dật và Hạ Vũ Đình mua rất nhiều thứ cho phúc lợi viện vào buổi chiều, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, buổi tối Hạ Vũ Đình cũng không có trở về, trong nhà chỉ còn một mình Lý Dật.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng " đô, đô", Lý Dật dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường, mặc quần áo, cầm lấy con dao trong hộc tủ đầu giường trực tiếp rời khỏi nhà.
Đợi khi Lý Dật đi tới cửa vào tiểu khu, đã là bốn giờ sáng hừng đông, xe cộ trên đường rõ ràng ít hơn rất nhiều, thỉnh thoảng mới có một chiếc đi qua.
Đợi khoảng mười phút, Lý Dật mới ngăn lại một chiếc taxi.
" Đi đâu?" Nhìn biểu tình không chút gợn sóng không sợ hãi của Lý Dật, trong ngực tài xế có loại cảm giác khó chịu, hắn nghĩ biểu tình của Lý Dật thực sự có chút quá bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
" Khu vực thành thị." Lý Dật nhẹ nhàng phun ra vài chữ, dựa người vào lưng ghế, bên tai quanh quẩn lúc tối khi uống rượu cùng Dương Phàm thì những lời Dương Phàm đã nói với hắn.
" Mẹ của tôi là một kỹ nữ, tôi là tiện loại của bà và một khách làng chơi sinh ra, món lòng cho giống mẹ tôi là ai, dù ngay chính mẹ tôi cũng không biết. Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ của tôi đã chết, có người nói do bệnh giang mai. Khi đó, tôi lưu lạc đầu đường, nguyện vọng lớn nhất là được ăn no bụng, lúc mùa đông có một cái áo bông để mặc."
" A Dật, chúng ta là hảo huynh đệ, những lời này tôi chỉ nói với cậu, kỳ thực tôi không hề có chút bi quan, tôi chỉ là thấy rõ chính mình mà thôi, biết chính mình có thể làm gì. Mà lý tưởng của tôi rất đơn giản cũng rất buồn cười, tôi muốn làm đại ca hắc đạo."
" A Dật, ngàn vạn lần đừng qua đây!"
....
Dương Phàm, chờ ta đến.
Lý Dật chậm rãi nhắm mắt lại, sát ý trong lòng kinh khủng xưa nay chưa từng có.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |