← Ch.016 | Ch.018 → |
Tài xế vừa lái xe vừa xuyên thấu qua kính phản quang len lén quan sát Lý Dật, cùng lúc đó, hắn ngạc nhiên phát hiện một hiện tượng cổ quái, nguyên bản, tháng sáu tại Thượng Hải là thời gian nóng nhất, thế nhưng giờ này khắc này hắn lại cảm thấy trong xe có chút lạnh giá.
Mười phút sau, tiếng điện thoại di động rất nhỏ vang lên đánh vỡ sự an tĩnh trong xe.
Lý Dật lấy ra điện thoại di động, lấy tay bấm nút chuyển nghe, trong ống nghe lập tức truyền đến thanh âm của Trương Đông: "Đến phía dưới cầu Nam Phổ, nhớ kỹ không nên báo cảnh sát, chỉ cần tao nhìn thấy có xe cảnh sát, tao lập tức đem Dương Phàm ném xuống sông nuôi cá!"
Trương Đông nói xong, không đợi Lý Dật trả lời trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Bởi Lý Dật bưng kín điện thoại, tài xế cũng không nghe được lời Trương Đông nói.
"Đi cầu Nam Phổ." Lý Dật thu hồi điện thoại di động, lần thứ hai nhìn tài xế nói: "Nhanh một chút!"
"Được." Tài xế yếu ớt lên tiếng, lập tức nhấn chân ga, chiếc xe nhảy lên, rồi đột nhiên gia tốc.
Cầu Nam Phổ là một chiếc cầu trứ danh Thượng Hải, kéo dài qua sông Hoàng Phố, xa xa nhìn lại, có chút hùng vĩ.
Thời gian bốn giờ sáng hừng đông, ngọn đèn nhu hòa rọi sáng cả chiếc cầu, trên cầu rất ít xe cộ, có vẻ có chút khoảng không lãng đãng. Xa xa trên mặt sông đậu một ít ca nô, trong đó có một chiếc ca nô sáng đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy công nhân đang vác hàng hóa lên ca nô.
Bên dưới cầu Nam Phổ, Dương Phàm bị một gã đại hán dẫm nát trên mặt đất, miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát sinh thanh âm "ô ô".
Ngay từ đầu, biểu tình Dương Phàm mười phần phẫn nộ, mà đợi sau khi Trương Đông lần thứ hai gọi điện thoại cho Lý Dật, biểu tình phẫn nộ trên mặt Dương Phàm biến mất, chỉ còn lại là biểu tình khẩn cầu.
Thích ý phun ra một luồng khói hoa mỹ, Trương Đông quét mắt nhìn Dương Phàm, cười lạnh nói: "Thế nào? Muốn cầu tao buông tha cho huynh đệ của mày không?"
Dương Phàm dùng sức gật đầu, tốc độ gật đầu phảng phất như muốn nói với Trương Đông, chỉ cần mày thả Lý Dật, muốn thế nào cũng được.
"Tốt, mày quỳ xuống dập đầu cho tao mười cái, tao sẽ suy nghĩ suy nghĩ." Trương Đông trêu tức nói, đồng thời dùng ánh mắt ra dấu cho tên đại hán đang dẫm mặt Dương Phàm, người sau lập tức bỏ chân ra.
Không có bất luận sự do dự nào, Dương Phàm lập tức giãy dụa quỳ rạp xuống.
"Phanh!"
"Phanh!"
....
Đầu của Dương Phàm hung hăng đánh vào trên mặt đất, truyền ra một tiếng trầm muộn, đợi sau khi dập đầu xong mười lần, trán của hắn đã sưng cao lên, máu loang ướt đẫm.
"Cháu ngoan, thật chịu nghe ông mày nói!" Trương Đông cười lạnh một tiếng: "Bất quá, ông mày sẽ không bỏ qua cho tên tạp chủng kia. Xem mày dập đầu ra sức như thế, ông mày ban thưởng cho mày uống miếng nước tiểu!"
Dứt lời, Trương Đông ngay trước mặt đám người lão Ngũ trực tiếp cởi quần, hướng ngay mặt Dương Phàm tiểu xuống.
Nghe bên mép truyền đến vị khai, nhìn dáng tươi cười đắc ý trên mặt Trương Đông, vành mắt Dương Phàm đỏ lên, chỉ nghe hắn phát sinh một trận rống giận trầm thấp, cả người phóng lên, dùng đầu hướng Trương Đông đánh tới!
Trương Đông tựa hồ thật không ngờ Dương Phàm lại phản kích, trong lúc nhất thời không đề phòng, trực tiếp bị Dương Phạm đụng ngã trên mặt đất.
Nhưng khi Dương Phàm muốn làm ra động tác kế tiếp, một quyền nặng nề hung hăng nện lên sau lưng hắn, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất.
Trương Đông chật vật đứng lên, vốn dự định chụp lấy con dao trong tay thủ hạ lão Ngũ xử lý Dương Phàm, chợt thấy một chiếc taxi dừng ngay trên cầu.
"Dương Phàm, một hồi lão tử sẽ làm cho mày sống không bằng chết!" Trương Đông hung hăng mắng một câu, sau đó nhìn lão Ngũ nói: " Lão Ngũ, tiểu tử tới, tụi mày chuẩn bị sẵn sàng!"
Thấy không có cảnh sát theo tới, vẻ mặt lão Ngũ lộ ra biểu tình chẳng đáng, hắn mang theo mấy người, trên người người nào mà không có mang theo mạng người, làm sao đặt một người bình thường để trong lòng?
Trên cầu lớn, Lý Dật xuống xe cũng không vội vã đi xuống cầu, mà là nhìn theo taxi rời đi, mới hướng dưới cầu đi đến.
Rất xa, Lý Dật liền thấy Trương Đông mang theo bốn gã đại hán đứng bên bờ sông, trong đó một gã đại hán dùng chân đạp lên mặt Dương Phàm.
Nửa phút sau, Lý Dật đi xuống dưới cầu, dừng chân tại địa phương cách Trương Đông khoảng năm thước, không hề che giấu sát ý trên người, mà là thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm đại hán đang giẫm chân lên mặt Dương Phàm, con mắt trong nháy mắt khép lại thành một khe hở: "Thả hắn!"
Lý Dật nói làm trong lòng tên đại hán kia run lên, lực lượng trên chân nhỏ đi rất nhiều, nhân cơ hội này, Dương Phàm mạnh giãy ra khỏi sự ràng buộc của tên đại hán, nhưng lại bị tên đại hán dùng dao gác lên trên cổ. Dương Phàm không thể động đậy, lại không thể nói chuyện, chỉ có thể liên tục nháy mắt cho Lý Dật, ý bảo Lý Dật chạy mau.
"Tiểu tạp chủng, mày thật đúng là tới!" Trương Đông nhìn biểu tình băng lãnh của Lý Dật, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến đồng bọn bên cạnh đều là thứ vong mạng, lá gan lớn rất nhiều.
Nhìn vết máu trên mặt Dương Phàm, cùng với ánh mắt thống khổ, Lý Dật chỉ cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị một cây chùy sắt hung hăng đập vào, làm hắn đau đến cơ mặt cũng hơi có chút vặn vẹo.
"Ngày hôm nay tụi mày đều phải...chết!"
Lý Dật cùng lúc rít lên câu nói, trong nháy mắt rút ra con dao từ bên hông, cách xa năm thước dùng dao ném thẳng tới ngay cổ đại hán kia!
"Sưu!"
Lưỡi dao tại không trung xẹt qua một đạo ánh sáng trắng, xuyên thấu trở lực không khí, chuẩn xác không lầm xuyên vào cổ tên đại hán kia. Tên đại hán vô ý thức buông lưỡi dao dùng tay che cổ họng, thế nhưng ngăn cản không được máu tươi phun ra, không khí phảng phất như tràn vào vết thương của đại hán, thân thể đại hán hung hăng co quắp vài cái liền thẳng tắp té lăn quay trên mặt đất.
Tất cả phát sinh quá đột nhiên, từ lúc Lý Dật bạt dao bắn trúng tên đại hán kia, trước sau không vượt lên một giây đồng hồ, ngay cả tên đại hán kia còn chưa kịp né tránh, những người khác sao có thể phản ứng kịp?
Khi thân thể đại hán ngã trên mặt đất thì lão Ngũ là người thứ nhất phục hồi lại tinh thần, vô ý thức thò tay muốn bắt Dương Phàm, bởi vì hắn chợt hiểu ngày hôm nay đã đá tới tấm sắt lớn, chỉ có bắt Dương Phàm uy hiếp Lý Dật, mới có cơ hội sống sót.
Nhưng mà Lý Dật căn bản không cho hắn cơ hội này.
Sau khi ném ra con dao, Lý Dật ngay tại chỗ nhảy lên, cấp tốc hướng bốn người vọt tới, đợi khi lão Ngũ vừa đưa tay ra, Lý Dật đã đi tới bên người lão Ngũ.
Tay phải Lý Dật cấp tốc chém ra, ôm đồm cổ tay lão Ngũ, sau đó dụng lực bẻ mạnh!
"Răng rắc!"
Tiếng vỡ xương thanh thúy vang lên, cùng lúc đó, Lý Dật tung một cước vào thân thể lão Ngũ vừa ngồi xổm xuống, trực tiếp đá bay hắn ra ngoài!
Trong nháy mắt lão Ngũ bay ra, Lý Dật nhận thấy được phía sau truyền đến một trận gió lạnh, liền ngồi sụp ngay tại chỗ, đùi phải như thiểm điện quét ra!
"Phanh!"
Tên đại hán nỗ lực từ phía sau đánh lén Lý Dật bị chân phải Lý Dật quét trúng, đã bị tác dụng quán tính, thân thể bay lên không, ở không trung lướt qua đường vòng cung mỹ lệ, hung hăng nện xuống mặt đất.
Nhân cơ hội này, Lý Dật dùng một tay kéo Dương Phàm còn đang trợn mắt há hốc ra sau lưng mình, đồng thời âm lãnh nhìn chằm chằm gã đại hán cuối cùng cầm dao.
Tên đại hán kia nhận thấy được ánh mắt âm lãnh của Lý Dật, thân thể không thể khống chế run lên, hàm răng đánh vào nhau lập cập, con dao trong tay cũng không cầm ổn, phảng phất tùy thời sẽ rớt xuống.
So sánh với tên đại hán kia mà nói, biểu tình Trương Đông càng thêm xấu xí, lúc này trên mặt hắn không còn huyết sắc, đôi mắt trợn tròn, phảng phất như không thể tin được trước mắt tất cả là thật.
Nguyên bản theo hắn xem ra, chỉ cần ngày hôm nay Lý Dật dám đến, trăm phần trăm sẽ bị mất mạng, dù sao, mấy người lão Ngũ đều là kẻ vong mạng.
Thế nhưng, tất cả phát sinh trước mắt đã nói cho hắn, Lý Dật muốn giết bọn hắn so với giết gà còn dễ hơn.
Kéo mạnh Dương Phàm ra phía sau, Lý Dật lại nhặt con dao trên mặt đất, lại động lần nữa.
Trong đêm đen, hắn giống như quỷ mị, tốc độ nhanh đến làm cho người hoa mắt.
"Xích..."
Con dao trong tay Lý Dật thoải mái xẹt qua cổ họng tên đại hán còn lại, máu tươi phảng phất giống như suối phun từ vết thương của tên đại hán kia bắn ra.
Thấy Lý Dật mặt không đổi sắc giết chết gã thủ hạ cuối cùng, lão Ngũ kinh khủng nhìn Lý Dật, nuốt nước bọt, run giọng nói: "Vị huynh đệ này, lão Ngũ có mắt như mù đắc tội ngài, còn xin ngài tha cho chúng ta một mạng!"
"Ta nói rồi, tụi mày đều phải chết!" Gương mặt Lý Dật không chút biểu tình hướng lão Ngũ đi đến, mỗi bước đi, biểu tình lão Ngũ lại biến ảo một lần, khi đi tới gần lão Ngũ thì lão Ngũ đột nhiên cắn răng nhào tới Lý Dật!
Lý Dật tựa hồ đoán được vì sao lão Ngũ phải làm như vậy, nghiêng người chợt lóe, tay trái vừa nắm lấy tóc lão Ngũ đồng thời tay phải vung lên, con dao sắc bén trong nháy mắt cắt đứt cái cổ lão Ngũ!
Lúc này Lý Dật trầm mặc không lên tiếng đi tới gã thủ hạ cuối cùng của lão Ngũ, trong ánh mắt kinh khủng của tên đại hán, kết thúc tính mạng của hắn.
Mắt thấy Lý Dật giống như giết gà giết chết bốn người lão Ngũ, hai chân Trương Đông mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, chất nước màu vàng không ngừng tuôn ra từ giữa hai chân của hắn, hắn giống như bị phát điên, không ngừng dập đầu hướng Lý Dật. Hắn muốn nói gì đó, thế nhưng trong cổ họng giống như bị nhét vật gì, một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng cách dập đầu khẩn cầu Lý Dật bỏ qua cho hắn.
Lý Dật chậm rãi đi tới bên người Trương Đông, nắm tóc Trương Đông, chậm rãi lôi hắn lên, nhìn gương mặt không chút huyết sắc của hắn, chậm rãi nói: "Mày không nên hạ thủ đối với Dương Phàm."
Dứt lời, Lý Dật nắm lấy cổ Trương Đông dùng sức vặn mạnh!
"Răng rắc!"
Tiếng vang giòn qua đi, con ngươi Trương Đông dần dần mất đi sáng bóng.
Lý Dật buông tóc Trương Đông ra, vài bước đi tới bên người Dương Phàm, dùng dao chém đứt sợi dây, xé bỏ băng dính ngoài miệng Dương Phàm, cũng không nói gì, chỉ là hổ thẹn nhìn Dương Phàm.
Nhận thấy được ánh mắt tự trách của Lý Dật, Dương Phàm hàm hậu cười, tựa hồ muốn dùng dáng tươi cười nói cho Lý Dật, mình không sao.
"Hô..." Lý Dật hít thật mạnh không khí mới mẻ của bờ sông, gằn từng chữ: "Dương Phàm, còn nhớ rõ lúc chúng ta uống bia tôi đã nói gì với anh không?"
"Dương Phàm, tin tưởng tôi, không lâu trong tương lai, tôi sẽ giúp anh thực hiện mộng tưởng!"
Nhìn biểu tình kiên định của Lý Dật, Dương Phàm ngây dại, khóe miệng hắn hơi nhúc nhích, miệng mở ra, thế nhưng nửa ngày cũng không phun ra một chữ.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |