← Ch.171 | Ch.173 → |
Chỉ có Lý Dật hiểu được, tuy rằng hiện tại Kroff coi như là danh nhân của hắc đạo California, thân phận, địa vị, tiền tài ba thứ đều có, thế nhưng trong lòng Kroff luôn luôn tự ti.
Để che giấu phần tự ti trong nội tâm, Kroff dùng một loại sắc mặt nhà giàu mới nổi để đối mặt với cuộc sống, đây tuy là phương thức lừa mình dối người, mang theo một ít tinh thần chơi nổi, thế nhưng Lý Dật hiểu được, Kroff ngoại trừ làm như vậy, tựa hồ không còn biện pháp nào khác.
Về phần muốn Kroff cưới Haise Lin làm vợ, đây hầu như là chuyện không có khả năng!
Lúc Lý Dật rời khỏi chỗ Kroff, sắc trời đã tối, ánh sáng đèn neon chiếu sáng cả tòa thành thị.
"Lý tiên sinh." Lý Dật vừa ra khỏi cửa, một gã người da đen thân thể khôi ngô đi tới, nhìn Lý Dật kêu một tiếng.
Lý Dật liếc mắt nhìn người da đen này, lập tức nhận ra đối phương là bảo tiêu của Kroff, vì vậy mỉm cười hỏi: "Chào, có việc gì thế?"
"Haise Lin tiểu thư muốn tôi chuyển cáo Lý tiên sinh, nàng tặng cho tiên sinh một kiện lễ vật." Sắc mặt bảo tiêu của Kroff nghiêm túc nói.
Trong lòng Lý Dật khẽ động, sau đó tựa hồ đoán được điều gì, nói: "Haise Lin tiểu thư muốn tôi làm gì? Tôi cũng không nghĩ, thế giới này lại có bữa cơm trưa miễn phí."
"Haise Lin tiểu thư nói, Lý tiên sinh ở một ý nghĩa nào đó là người bạn chân chính đầu tiên của Kroff tiên sinh. Nàng mong muốn lúc nào Lý tiên sinh rảnh rỗi có thể liên lạc với Kroff tiên sinh." Bảo tiêu của Kroff trầm giọng nói.
Haise Lin, Haise Lin, cô làm như vậy lại có tác dụng gì?
Nhớ tới dáng dấp thương cảm khi nãy của Kroff, trong lòng Lý Dật thoáng thở dài, theo hắn xem ra, Kroff xem hắn là bạn hơn phân nửa là vì trên người bọn họ có điểm gì đó giống nhau, thuộc về đồng bên tương liên mà thôi!
Thấy Lý Dật còn muốn rời đi, bảo tiêu của Kroff đầu tiên là hơi nao nao, sau đó nói: "Lý tiên sinh, ngài không muốn biết, Haise Lin tiểu thư muốn tặng lễ vật gì cho ngài sao?"
"Kroff xem tôi là bạn, như vậy tôi cũng xem hắn là bạn, Haise Lin căn dặn chỉ là dư thừa thôi." Lý Dật không quay đầu lại, thanh âm bình thản mà tự tin truyền vào trong tai người bảo tiêu da đen: "Về phần lễ vật Haise Lin đưa cho tôi, tôi đã biết là thứ gì."
Lý Dật nói làm người bảo tiêu da đen thoáng sửng sốt một chút, tựa hồ hắn thật không ngờ Lý Dật lại đoán được Haise Lin muốn tặng gì, càng thật không ngờ chính là đây là lần đầu tiên Lý Dật đi tới nước Mỹ, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn thành khẩn xem một tên tiểu nhân là một người bạn.
Trên thế giới này bất luận là thành phố lớn nào cũng có ba đặc điểm giống nhau, nhiều người, nhiều kiến trúc, nhiều xe.
Los Angeles là thành thị đứng thứ hai của nước Mỹ, tự nhiên cũng có cả ba đặc điểm này. Mặc dù sắc trời đã tối, thế nhưng dòng xe cộ trên đường cũng không hề giảm bớt. Ngược lại còn có xu thế muốn tăng thêm. Hiển nhiên, đối với người thích sống về đêm mà nói, đêm tối là thời gian mà bọn hắn lui tới.
Trên đường, tùy ý có thể nhìn thấy những chiếc xe xa hoa có rèm che, còn xe thể thao thì ít hơn một chút.
Dù sao, nơi ở của Kroff cũng là khu trung tâm, mà khu trung tâm luôn chật chội, lái xe thể thao hơn phân nửa chính là chịu tội.
Lý Dật đứng bên đường đợi đến gần mười phút, mới ngăn được một chiếc xe taxi.
Trên đường về khu phố Tàu, Lý Dật nhận được điện thoại của Đường Hải, trong điện thoại, Đường Hải hẹn Lý Dật cùng ăn cơm chiều.
Lý Dật vui vẻ đáp ứng, đồng thời lợi dụng thời gian ngồi trên xe, suy nghĩ mục đích Đường Hải muốn gọi hắn cùng ăn cơm.
Năm mươi phút sau, xe taxi đến khu phố Tàu, Lý Dật thanh toán tiền xe, thẳng đến nhà Đường Hải.
Lúc Lý Dật đến nhà Đường Hải, Đường Hải đang ngồi trong phòng ăn đợi Lý Dật.
Bên trong phòng ăn chỉ có một mình Đường Hải, cơm nước trên bàn cũng không gọi là phong phú, bốn món một canh, bất quá theo màu sắc của bốn món ăn, là có thể nhìn ra tiêu chuẩn của đầu bếp thật không kém.
"Hôm nay Hổ tử ra ngoài, đến, hai người chúng ta ngồi xuống từ từ ăn." Đường Hải thấy Lý Dật vào cửa, mỉm cười vẫy tay ngoắc Lý Dật.
Thấy cử động của Đường Hải, tên trung niên đưa Lý Dật vào nhà thức thời lui xuống.
Từ trong miệng Đường Hổ, Lý Dật biết được tên trung niên kia có biệt hiệu là lão Quỷ, có người nói hắn theo Đường Hải đã nhiều năm, là bảo tiêu kiêm tài xế của Đường Hải.
Với việc này, Lý Dật hiểu được, địa vị của hắn cũng giống như địa vị lão Miêu trong lòng Tiêu Thanh Sơn, lão Quỷ là tâm phúc tuyệt đối của Đường Hải!
Chỉ là lão Quỷ cấp cho Lý Dật cảm giác không nguy hiểm được như lão Miêu, thực lực hai người họ chênh lệch rõ ràng.
Thấy sắc mặt Lý Dật bình tĩnh ngồi xuống, trong con ngươi của Đường Hải hiện lên một đạo ánh mắt phức tạp, sau đó hắn điều chỉnh một chút tâm tình nói: "Buổi trưa nay cậu uống rượu không ít, tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ nghỉ ngơi ở võ quán. Cho nên mới tìm cậu nói chuyện, thật không ngờ tửu lượng của tiểu tử ngươi lại kinh khủng như vậy, không ngờ cũng không cần ngủ." Khác với kiểu nói chuyện trước kia, giọng nói của Đường Hải làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết, loại cảm giác này đối với Lý Dật mà nói vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đã từng vì cảm giác này làm hắn cảm động, hôm nay lại biểu hiện thập phần bình tĩnh.
"Kroff gọi điện hẹn tôi đến ăn cơm, nên đi tới đó suốt buổi chiều." Lý Dật nhàn nhạt đáp.
Nghe được tên của Kroff, Đường Hải mỉm cười nói: "Thoạt nhìn, quan hệ giữa cậu và Kroff không tệ."
Những lời này của Đường Hải tuy rằng nói thật tùy ý, thế nhưng Lý Dật lại biết, vấn đề này tuy nhỏ nhưng thập phần sắc bén!
Dù sao, thân phận của Kroff rất đặc biệt!
Thoáng trầm ngâm một chút, Lý Dật cười cười nói: "Vốn chỉ là quan hệ hợp tác, bất quá chơi thân một thời gian, quan hệ coi như không sai!"
"Không sai. Địa vị của Kroff tại California rất đặc thù, quan hệ tốt với hắn sẽ có chỗ hữu dụng trong tương lai của cậu." Đường Hải gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, nhai nhai nói.
Lý Dật múc một chén canh cá, cũng không ăn, mà đưa cho Đường Hải.
Đường Hải tiếp nhận chén canh, nhìn chằm chằm Lý Dật vài giây mới thở dài nói: "Tiểu Dật, tôi phải thừa nhận, lần này cậu cho tôi chấn động rất lớn."
Lý Dật rõ ràng hiểu được ý của Đường Hải là chuyện đối phó Phi Châu Bang, vì vậy cười cười nói: "Vận khí tốt mà thôi."
"Tiểu Dật, quá mức khiêm tốn là một loại biểu hiện khác của kiêu ngạo."
Đường Hải cười nói: "Chuyện trên biển không liên quan gì tới vận khí, mà thực lực của cậu mới là tác dụng quyết định."
Nói đến đây, Đường Hải dừng một chút lại nói: "Nguyên bản, tôi dự định cho cậu một con đường, cho cậu dẫn dắt một đám huynh đệ quản lý con đường đó. Thế nhưng tôi nghĩ như vậy thật quá nhanh, hơn nữa cũng quá ủy khuất cậu."
Nghe Đường Hải vừa nói như thế, Lý Dật hiểu được. Đường Hải lại có nhiệm vụ mới cho hắn, hắn không hề biểu hiện ra bất luận điều gì bất mãn, mà lẳng lặng chờ đợi lời nói kế tiếp của Đường Hải.
"Tiểu Dật, lần này chúng ta dùng tư thái cường ngạnh giết chết sáu mươi người của Phi Châu Bang, đoạt lại quyền vận chuyển buôn lậu Đông Nam Á, điều này là một lần đả kích và uy hiếp trí mạng đối với Phi Châu Bang!" Đường Hải trịnh trọng nói: "Bất quá, cậu có thể không biết tính tình của đám hắc quỷ Phi Châu Bang, bọn họ là một đám có thù tất báo. Lần này, tuy rằng cậu làm rất xuất sắc, bất quá tôi nghĩ, bọn họ nhất định sẽ triển khai trả thù!"
Lý Dật hơi nhíu mày: "Ý tứ của Hải thúc là chúng ta chủ động xuất kích?"
"Không sai, là chủ động xuất kích." Đường Hải có chút tán thưởng nhìn Lý Dật: "Bị động chịu đòn không phải là truyền thống của người Trung Quốc chúng ta, lại càng không phải là truyền thống của Hoa Nhân Bang! Hôm nay, Phi Châu Bang bị tổn thất lớn như vậy, thực lực đã mất mát thật lớn! Dưới tình huống như vậy, nếu như chúng ta chủ động xuất kích đối với Phi Châu Bang, Phi Châu Bang sẽ không là đối thủ của chúng ta."
Lý Dật cũng không lập tức tỏ thái độ, hắn hiểu rõ trong lời của Đường Hải còn có ý khác, những lời này chỉ là chuẩn bị cho câu nói kế tiếp mà thôi.
"Hải thúc chẳng lẽ không sợ người Nhật Bản ngồi xem hai hổ đấu, cuối cùng ngư ông đắc lợi?" Lý Dật nhíu mày hỏi.
Đường Hải lắc đầu: "Tôi từng tự hỏi qua loại khả năng này, thế nhưng khả năng này thật thấp."
"Vì sao?" Lý Dật không giải thích được.
Đường Hải hứng thú nhìn Lý Dật: "Tiểu Dật, có thể cậu không rõ ràng lắm, người của Phi Châu Bang không phải ai cũng có khả năng, trên sự thực Phi Châu Bang cũng giống như những bang hội khác, cũng có người có khả năng, cũng có kẻ vô dụng. Tinh anh của bọn họ đại khái khoảng bốn người. Mà cậu ở trên biển giết chết một phần! Điều này cũng đã nói, hiện tại bọn chỉ còn lại một phần, chỉ cần chúng ta giết chết luôn phần đó, thành viên còn lại của Phi Châu Bang không kham nổi một kích. Kể từ đó, chúng ta còn sợ người Nhật Bản ngư ông đắc lợi sao?"
"Không thể." Lý Dật như có đăm chiêu đáp.
Đường Hải cười đắc ý: "Chỉ cần chúng ta bí mật giết chết phần tinh anh còn lại của Phi Châu Bang, sau đó cho thủ hạ của Hổ tử đi chém giết đoạt địa bàn của Phi Châu Bang, chỉ cần cướp được vào tay, mặc kệ là Phi Châu Bang hay người Nhật Bản, bọn họ cũng không dám tiếp tục thò móng vuốt, hơn nữa có thò vào chúng ta cũng không sợ!"
"Xác thực là như thế." Lý Dật thuận miệng phụ họa. Cũng kiên trì chờ đợi Đường Hải nói tiếp, hắn biết lời kế tiếp của Đường Hải mới là trọng điểm.
Đúng như Lý Dật suy nghĩ, mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, Đường Hải đi thẳng vào vấn đề nói ra dự định của hắn: "Tiểu Dật, an bài của tôi là, lần này do cậu và Mạnh Thục mang theo tinh nhuệ của chúng ta đi đối phó tinh anh còn lại của Phi Châu Bang! Chúng ta nhiều người thì có thể giải quyết nhiều người, hơn nữa có cậu thêm vào, đối phó bọn họ căn bản không thành vấn đề!"
Nghe được Đường Hải nói, Lý Dật phải bội phục Đường Hải cao minh.
Hoa Nhân Bang tại Los Angeles vốn đã ngang hàng với Phi Châu Bang, hôm nay thực lực của Phi Châu Bang bị tổn hại, dưới tình hình này, Đường Hải muốn Lý Dật và Mạnh Thục dẫn người đi đối phó tinh anh còn lại của Phi Châu Bang, một ngày giết chết tinh anh của Phi Châu Bang, dù Hoa Nhân Bang bị tổn thất một ít hảo thủ, cũng sẽ trở thành đệ nhất đại hắc bang tại Los Angeles ngoại trừ ủy ban mafia!
Mà điều then chốt nhất là, chết chính là thủ hạ của Mạnh Thục, hơn nữa Đường Hải muốn Lý Dật cùng đi với Mạnh Thục, thế nhưng không nói là nhượng ai chỉ huy, ẩn ý trong chuyện này cũng không cần nói ra cũng đã hiểu. Bất luận tổ chức nào sợ nhất chính là không có người chỉ huy, điểm này, Đường Hải hiểu, Lý Dật cũng hiểu.
Lão già này, ta chỉ biểu hiện nổi bật một chút, ngươi đã ngồi không yên, thủ đoạn thật là độc a! Ngươi đã nóng ruột như vậy, thì ta không ngại nhanh hơn tốc độ!
Lý Dật thầm nghĩ trong lòng, cũng không hề tỏ vẻ, nói: "Hiểu rõ, Hải thúc."
← Ch. 171 | Ch. 173 → |