Vay nóng Tima

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 256

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 256: Hiến thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Shopee


Đối với Los Angeles mà nói, thời tiết tại Las Vegas càng thêm quỷ dị, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn. Vào thời gian buổi trưa. cả tòa thành thị phảng phất giống như một chiếc lồng hấp, làm ngươi ta nóng bức khó chịu, mà tới buổi tối, lại làm cho người ta cảm giác thật mát mẻ.

Buổi tối Las Vegas hoàn toàn được ánh đèn neon bao phủ. Giống như một tòa mộng ảo chi thành. làm cho ngươi ta có một loại cảm giác không chân thực. Trên thực tế, Las Vegas đích thật là một tòa thành thị làm cho người ta không có cảm giác an toàn.

Trong tòa thành thị nầy, có người có thể trong một đêm phất nhanh cũng có người có thể trong một đêm táng gia bại sãn, cuối cùng dùng phương thức tự sát chuộc tội.

Tự sát chi thành.

Đây là một mỹ danh khác của Las Vegas, mà mỹ danh này nghe vào làm cho người ta có loại cảm giác trào phúng. Dùng cách nói của Karla, Las Vegas đầy rẫy sự tham lam và dục vọng của nhân loại, mà trên thực tế, Las Vegas lại giống như hấp huyết quỷ. đem đám dân cờ bạc ôm may mắn sẽ phát tài hút khô máu huyết, một cước đá văng bọn họ vào địa ngục!

So sánh với ban ngày, sinh ý buổi tối của khách sạn MGM tốt hơn nhiều. Nhất là sòng bạc bên trái khách sạn. sinh ý có chút nóng nảy. Bãi đổ Xe ngoài tiền viện sòng bạc đổ đầy Xe limousine đủ loại kiểu dáng. Có thể nói. phàm là loại Xe mà có thể thấy trên tạp chí Xe hơi đều có thể nhìn thấy được trước cửa sòng bạc.

Gia Cát Minh Nguyệt đứng ngay cửa sổ trong phòng khách sạn gần sát đất, trong tay cầm điếu thuốc lá của nữ giới, lẳng lặng nhìn cảnh tượng bận rộn ngay cửa sòng bạc, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ánh đèn trong phòng không bật lên. làm căn phòng có loại cảm giác lạnh lẽo. Lão Miêu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghiêng đầu, hai tay nắm vào nhau, hoàn mỹ dung hợp cùng bóng đêm, mặc dù nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng rất khó phát hiện được thân thể hắn.

Chẳng qua bao lâu, Gia Cát Minh Nguyệt vươn ngón tay mãnh khảnh nhẹ nhàng dụi vào gạt tàn. sau đó Xoay người nhìn lão Miêu. trong con ngươi lóe ra ánh sáng dị thường, giọng nói cũng không mang theo bất luận cảm tình nào: "Ta cần ngươi làm một việc cho ta."

"Ngươi Xác định?" Lão Miêu ngẩng đầu, cau mày nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Trong đêm đen. con ngươi hắn sáng đến chói mắt.

Gia Cát Minh Nguyệt nheo mắt. lạnh lùng nói: "Xác định."

Nghe được lời khẳng định của Gia Cát Minh Nguyệt, lão Miêu không nói gì, mà là cúi đầu.

"Lẽ nào ngươi không muốn?" Giọng nói Gia Cát Minh Nguyệt có chút bất mãn.

"Đã từng, vì một câu nói của ngươi, ta bán mạng cho hắn mấy chục năm Trong mắt người bên ngoài, ta là bảo tiêu kiêm cái bóng của hắn, mà ta lại biết. hắn là tình địch của ta." Lão Miêu một lần nữa ngẩng đầu, dừng trên đôi môi đỏ tươi của Gia Cát Minh Nguyệt, nguyên không khí đang trầm lắng đột nhiên trên mặt hắn lộ ra dáng tươi cười quỷ dị: "Chuyện như vậy ta còn có thể làm, còn có chuyện gì ta không muốn?"

Trong bóng tối. Gia Cát Minh Nguyệt nghe lão Miêu nói. sắc mặt hơi đổi. bất quá cũng không mở miệng, mà gắt gao nhìn chằm chằm lão Miêu, tựa hồ giờ khắc này lão Miêu cho nàng ta một loại cảm giác quái dị.

"Trong mắt rất nhiều người, ta giống như một cỗ máy, càng giống như một người chết." Giọng nói của lão Miêu không hề có chút cảm tình ba động, phảng phất như đang nói đến một chuyện vụn vặt: "Mà trên thực tế ta là một con người. Rất nhiều buổi tối. khi ta chờ ở cửa biệt thự. mà ngươi lại cùng hắn triền miên trong biệt thự. ta cũng biết đau lòng."

"Ngươi có ý tứ gì?" Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng băng lãnh, tựa hồ đối với lời Xuất phát từ nội tâm của lão Miêu có chút bất mãn: "Tất cả đều là ngươi tự nguyện, ta không có bức ngươi làm chuyện gì."

"Ðúng vậy. tất cả là ta tự nguyện. ngươi không có bức ta." Lão Miêu lại nở nụ cười. trong buổi tối âm u, hắn lộ ra dáng tươi cười thứ hai trong suốt mười mấy năm qua: "Đồng dạng, ta cũng chưa từng có oán giận cái gì. Hiện tại ta nói những lời này cũng không phải muốn oán giận gì với ngươi, chỉ là muốn gần gũi nói chuyện với ngươi mà thôi."

"Rốt cục ngươi muốn nói gì?" Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy lão Miêu có chút Xa lạ.

Lúc này đây, lão Miêu không lập tức trả lời Gia Cát Minh Nguyệt, mà chậm rãi đứng lên, trực tiếp đi hướng cửa phòng.

Khi hắn đi tới cửa. hắn bỗng nhiên ngừng chân lại, thản nhiên nói: "Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, đây vị tất là kết quả mà hắn muốn, ân, nói khó nghe một chút, kỳ thực ngươi hoàn toàn không biết hắn!"

Ngạc nhiên nghe được những lời này của lão Miêu, thân thể Gia Cát Minh Nguyệt hung hăng chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy.

"Sống trở về."

Khi Gia Cát Minh Nguyệt hồi phục lại tinh thần sau thoáng ngây người liền nói ra những lời này. lão Miêu đã rời đi.

Trong phòng quanh quẩn lời quan tâm của Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng bóng dáng của lão Miêu đã không nhìn thấy.

Trong phòng vẫn như cũ một mãnh tối đen. ánh nắng từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào khuôn mặt Gia Cát Minh Nguyệt, làm cho người ta mơ hồ thấy biểu tình hối hận trên mặt nàng ta, bất quá biểu tình chỉ hiện lên trong nháy mắt sau đó liền khôi phục bình thường. Trong con ngươi không có bất luận cảm tình ba động, đôi môi đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.

Trong trí nhớ của Anh Hoa, Lý Dật chưa từng có thói quen đi tản bộ vào buổi tối. Cho nên khi Lý Dật đưa ra ý muốn đi ra ngoài tản bộ. nàng rất khó hiểu, bất quá nàng cũng không nói gì, mà yên lặng đi theo sát phía sau Lý Dật rời khỏi khách sạn MGM.

Sau khi đi ra khách sạn. Lý Dật cũng không lái Xe, mà vẫn chậm rãi đi tới không mục đích. Đi theo phía sau Lý Dật, nhìn bóng lưng thon dài của hắn. giác quan thứ sáu đặc biệt của nữ nhân nói cho Anh Hoa biết. Lý Dật làm như vậy tuyệt đối là có nguyên nhân!

Bởi vì trong trí nhớ của nàng. Lý Dật ngoại trừ mỗi buổi sáng dùng một tiếng đồng hồ luyện tập ra. những thời gian khác trên cơ bản đều rãnh rỗi.

Buổi tối Las Vegas có vẻ cực kỳ náo nhiệt, hai bên đèn đường tỏa ra ánh Sáng mờ nhạt. ngọn đèn chiếu Sáng cả con đường, có thể nhìn thấy tất cả chung quanh. Xe cộ qua lại Xuyên toa hình thành một con rồng Xe thật dài, thường thường có thể nghe được tiếng kèn Xe hoặc tiếng tài Xế chửi vang, những tòa nhà cao vót trong mây phảng phất như những tòa ma thần trùng thiên, giống như thủ hộ cho toàn bộ thành thị.

Lý Dật mang theo Anh Hoa đi dọC theo con đường lớn của Las Vegas, đi được một khoảng cách, quẹo vào một con đường khác. Sau đó trong một giờ, hắn vẫn liên tục quẹo mấy lần. cuối cùng đi tới cửa một công viên.

Khi Lý Dật đi tới đường nhỏ trong công viên, Anh Hoa rốt cục đã nhận ra không thích hợp. nàng cảm giác được khí tức nguy hiểm, sau đó theo bản năng hướng bốn phía nhìn lại, nổ lực muốn phát hiện gì đó.

Cùng lúc đó, Lý Dật ngừng chân lại, quay đầu, híp mắt nhìn chằm chằm rừng cây phía sau bên trái, lạnh lùng nói: "Ra đi, lão Miêu."

Lý Dật vừa thốt lên Xong, một bóng trong rừng cây đi ra, dưới ánh trăng, trên người bóng đen tản ra một cỗ khí tức khiến kẻ khác kinh hãi. Ánh mắt sắc bén như mũi nhọn bắn ra từ đôi mắt như cú mèo của hắn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm, bước chân mềm mại hướng Lý Dật đi tới.

Tựa hồ vào lúc này. trong mắt của hắn chỉ có một mình Lý Dật!

Lão Miêu Xuất hiện làm sắc mặt Anh Hoa khẽ biến, không đợi Lý Dật làm ra bất luận điều gì chỉ thị, Anh Hoa hoành thân chắn ngay trước người Lý Dật. không chút sợ hãi nhìn lão Miêu. làm ra tư thế tùy thời Xuất thủ.

"Đến phía sau tôi." Lý Dật nhẹ nhàng vỗ vai Anh Hoa, giọng nói bình thản, nghe không ra bất luận cảm tình ba động gì.

Anh Hoa không hề nhúc nhích, nguyên gương mặt lạnh lùng liền lộ ra biểu tình quật cường, đây là lần đầu tiên nàng vi phạm mệnh lệnh của Lý Dật.

"có một số việc phải cần tôi đến giải quyết." Lý Dật nhẹ nhàng nói, đồng thời nắm vai Anh Hoa, hơi phát lực, túm nàng kéo ra phía sau mình.

Ly Dật nói phảng phất giống như độc dược lập tức ăn mòn sự quật cường trong lòng Anh Hoa. nàng chăm chú cắn môi nhìn lão Miêu đi tới, sau đó yên lặng thối lui Sang một bên, hiển nhiên nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Mắt thấy lão Miêu cách mình chỉ còn năm thước đứng lại, Lý Dật trầm giọng nói:" Ta nghĩ muốn biết, là Gia Cát Minh Nguyệt cho ngươi tới giết ta, hay chính Tiêu Thanh Sơn."

Trải qua thời gian tẩy lễ, khi Lý Dật nhắc tới tên của Tiêu Thanh Sơn. tâm tình không còn chút dao động. Đây cũng không phải do thời gian trôi qua, phần hận ý trong lòng đã bớt đi. chỉ là hắn có thể khống chế thật tốt tình tự của chính mình.

"Là ai không trọng yếu. quan trọng là ta muốn giết ngươi!" Giọng nói lão Miêu không có chút màu sắc cảm tình nào.

"Chỉ bằng ngươi?" Lý Dật đầu tiên chẳng đáng cười nhạt, sau đó nheo mắt lại nói: "Nguyên bản, ta không tính toán đối phó các ngươi tại Las Vegas. bất quá nếu các ngươi muốn chết, ta đây thõa mãn nguyện vọng của ngươi!"

Dứt lời, Lý Dật bày ra tư thế cách đấu.

Thấy Lý Dật bầy ra tư thế cách đấu, lão Miêu giậm chân tại chỗ. hai chân bộc phát ra lực lượng kinh khủng, nương theo cỗ lực lượng, cả người hắn giống như một con mèo hoang hướng Lý Dật đánh tới!

Nhanh!

Đây là cảm giác lão Miêu cấp cho Lý Dật.

Có thể nói, ngoại trừ vũ khi bí mật của quân giới Nhật Bản Biên Đằng Cương cùng Jester hôm nay đã thành thủ hạ của Lý Dật ra. lão Miêu là đối thủ cực mạnh mà Lý Dật gặp được

Nếu như đổi lại trước đây khi Lý Dật chưa hồi phục bảy thành lực lượng, đối phó lão Miêu, Lý Dật nhiều ít có chút trắc trở.

Lý Dật lúc đang chạy trốn đã khôi phục được tiêu chuẩn bảy thành, mấy tháng qua ngoại trừ mấy ngày liên tục bận rộn, mỗi ngày hắn đều tiến hành huấn luyện, thực lực từ lâu đã vượt qua bảy thành lực lượng của kiếp trước, mơ hồ có dấu hiệu đột phá tám thành.

Có thể nói, với thực lực hiện tại của Lý Dật, lão Miêu căn bản không cùng chung đẳng cấp với hắn!

Mắt thấy lão Miêu hướng mình bay tới, Lý Dật cũng không động, mà giữ tư thế binh đến tướng đỡ, nước đến ngăn đất.

Hầu như trong nháy mắt. lão Miêu đã nhẩy tới trước người Lý Dật. đùi phải nhanh như thiểm điện đá ra, lực lượng kinh khủng bám theo một cơn gió rét lạnh. Chân chưa tới, gió tới trước!

Cảm thụ được dưới chân truyền đến cảm giác mát, thân thể Lý Dật hơi hơi nghiêng, phảng phất trải qua tính toán, tránh thoát cú đá của lão Miêu.

Lão Miêu tựa hồ cũng không nghĩ qua chỉ một chiêu có thể tổn thương Lý Dật. một chiêu không trúng, hắn liền tung ra một cú quét chân, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, căn bản không cho Lý Dật cơ hội phản kích. Lý Dật vừa nhẩy, giầy của lão Miêu đã lướt qua ống quần. Kình phong cường liệt làm lòng bàn chân hắn truyền đến cảm giác nóng bỏng.

Lý Dật không lưu ý cảm giác của bàn chân, trong lúc nhảy lên, trên không trung đá ra!

Lý Dật ra chân lần này thật Xảo diệu lại cấp tốc, lão Miêu đang chuẩn bị đứng dậy, nhận thấy được trên đầu truyền đến cảm giác mát, trước tiên đi qua lực lượng biến thái nơi phần eo, ngạnh sinh đổi động tác. làm ra tư thế Thiết Bản Kiều. đùi phải Lý Dật nhất thời đá vào khoảng không!

Chân đá khoảng không, Lý Dật không đợi rơi Xuống đất, bỗng nhiên giơ lên khuỷu tay, làm ra tư thế Thụy La Hán hung hăng hướng lão Miêu đang đứng dậy chém tới!

Lần này Lý Dật mượn lực lượng rơi Xuống, khí thế hung mãnh, nếu dùng khuỷu tay đập trúng ngực lão Miêu, lão Miêu không chết cũng tàn!

Lão Miêu tựa hồ đã nhận ra nguy cơ, trong nháy mắt hắn chống mạnh hai tay dưới đất phát lực, làm ra động tác lộn mèo ngược ra sau!

Mặc dù phản ứng của lão Miêu đã rất nhanh, bất quá tựa hồ cuối cùng hắn vẫn chậm một bước. Đồng thời khi lão Miêu lộn ngược ra sau, Lý Dật đột nhiên biến chiêu, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy mắt cá chân lão Miêu. dùng sức vung!

Ngay tích tắc, trong ánh mắt cỦa Anh Hoa nhìn kỹ, thân thể lão Miêu giống như đống rác. trực tiếp bay ra ngoài!

"Phanh!"

Thân thể lão Miêu hung hăng đánh lên thân đại thụ ven đường. phát sinh tiếng vang cực kỳ nặng nề, trong đêm đen, tiếng vang trầm muộn có vẻ cực kỳ chói tai, cũng may bốn phía không ai, nên không hấp dẫn người nào chạy tới Xem Trong nháy mắt lão Miêu đánh lên đại thụ. Lý Dật đã đứng lên.

Dưới ánh trăng, Lý Dật rõ ràng thấy lão Miêu cắn chặt môi, khóe miệng nhỏ máu. Thấy một màn như vậy, Lý Dật hiểu được. lão Miêu mạnh mẽ nuốt ngụm máu trở vào trong bụng.

Vì thế Lý Dật cũng hiểu được, lão Miêu là muốn liều mạng.

Bởi vì lúc bị ói máu mà lại nuốt ngược trở vào, trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì, thế nhưng một lúc sau sẽ Xong đời!

Lão Miêu không lau máu trên miệng, mà trước tiên đứng dậy. không chút tiếng động lần thứ hai hướng Lý Dật lao tới!

Bởi đã bị thụ thương, so sánh với lần đầu tiên tiến công mà nói. tốc độ và lực lượng cỦa lão Miêu đã yếu bớt không ít, đối với Lý Dật đã không còn tạo được bất luận điều gì uy hiếp!

Đối mặt công kích Xảo quyệt của lão Miêu. Lý Dật liên tục né tránh hai lần, đùi phải bỗng nhiên đưa ra, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, lão Miêu trực tiếp quỳ sụp dưới mặt đất, đùi phải không thể khống chế run rẫy lên. Chỉ một cước. Lý Dật đá gẫy Xương chân lão Miêu!

Dù vậy, lão Miêu vẩn không buông tha, hắn dựa vào chân còn lại đứng lên lần nữa!

"Vi bọn họ. ngươi không công đưa lên tính mạng của ngươi, ngươi nghĩ đáng giá sao?" Lý Dật không nhân cơ hội thắng lợi truy kích, mà lạnh lùng hỏi lão Miêu.

Ngây người nghe được Lý Dật nói, thân thể lão Miêu hơi chấn động. sau đó lại huy nắm tay hướng Lý Dật đánh tới!

Lý Dật nghiêng người tránh né, ngón trỏ và ngón cái tay phải làm hình cây kim cấp tốc chém ra. lập tức chế trụ cổ họng lão Miêu, đinh hắn lên thân đại thụ!

Lúc này đây, lão Miêu cũng không tiếp tục giãy dụa, hai tay cỦa hắn buông Xuôi Xuống tới, khóe miệng tuôn máu càng rõ ràng, ánh mắt cũng cực kỳ bình tĩnh. Trong con ngươi không có chút nào dao động.

"Để ta nói cho ngươi đáp án." Lý Dật nhìn chằm chằm con ngươi không có bất luận màu sắc cảm tình nào của lão Miêu, gầm nhẹ nói: "Vì tiện nhân Gia Cát Minh Nguyệt kia, ngươi không đáng!"

"Lạc sát!"

Dứt lời, tay phải Lý Dật đột nhiên phát lực, cổ họng lão Miêu trong nháy mắt vỡ vụn, tắt thở ngay tại chỗ!

Dưới ánh nắng, trên mặt lão Miêu tìm không được một tia sợ hãi. ngược lại. miệng cỦa hắn còn hiện lên một dáng tươi cười nhàn nhạt. Trong dáng tươi cười mang theo một tia giải thoát.

Tựa hồ ngay từ lúc Gia Cát Minh Nguyệt yêu cầu hắn đi ám sát Lý Dật, hắn đã biết trước sẽ có kết quả này.

Lý Dật chậm rãi buông thân thể lão Miêu xuống. nhẹ nhàng vuốt hai mắt hắn, sau đó lấy ra điện thoại bấm số của Karla: "Karla. tôi biết ông đang ở gần công viên."

"Lý tiên sinh." Karla nỗ lực giải thích.

Lý Dật trực tiếp cắt đứt lời Karla nói: "Cho thủ hạ của ông mang thi thể lão Miêu đem đi, tìm một nơi hạ táng."

"Dạ. Lý tiên sinh!" Karla liền đáp ứng đề nghị của Lý Dật.

Nữa phút sau, bốn gã da đen vóc người khôi ngô đi tới trước người Lý Dật và Anh Hoa. đầu tiên cung kính chào hỏi Lý Dật, sau đó trong ánh mắt của hai người khiêng thi thể lão Miêu rời đi.

Khi bốn gã thủ hạ của Karla mang thi thể lão Miêu đi, Lý Dật mang theo Anh Hoa quay về khách sạn MGM.

Nhưng Lý Dật cũng không trực tiếp quay về phòng cỦa mình, mà để Anh Hoa về trước, còn hắn một mình đi tới gian phòng của Gia Cát Minh Nguyệt!

Trong phòng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn tối đen như trước, nàng ta ngồi trên sô pha không chút hoang mang hút thuốc lá, nghe được tiếng bước chân đi nhanh tới. Con ngươi của nàng hiện lên một đạo ánh sáng kỳ dị, bất quá biểu tình coi như bình thường. Sau đó nàng ta nhẹ nhàng dụi tàn thuốc trong tay. đứng dậy mở đèn lớn trong phòng.

Có thể do thời gian dài ngồi trong bóng tối, sau khi mở đèn lớn, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng cảm thấy có chút không khỏe, vô ý thức nhắm hai mắt lại.

Đại khái điều chỉnh ba giây đồng hồ Sau, Gia Cát Minh Nguyệt thích ứng ngọn đèn trong phòng, nàng ta bước nhanh tới mở cửa phòng.

Bên ngoài hành lang rộng rãi, Lý Dật sắc mặt âm trầm hướng bên này đi tới. chỉ cách phòng của Gia Cát Minh Nguyệt cự ly không đầy năm thước. Nhìn thấy gương mặt âm trầm của Lý Dật, Gia Cát Minh Nguyệt không chờ Lý Dật ngay tại cửa, mà Xoay người đi trở vào ngồi Xuống sô pha.

Lý Dật đi vào phòng của Gia Cát Minh Nguyệt. đồng thời đóng cửa phòng lại.

"Ngươi muốn giết ta sao?" Nhìn con ngươi âm trầm của Lý Dật, trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra dáng tươi cười, dáng tươi cuời mang theo vẻ chẳng đáng.

Lý Dật nheo mắt nhìn chằm chằm nàng ta, thanh âm khàn khàn nói: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi đang chơi với lửa, ngươi biết không?"

"Vậy thì thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt không chút nào sợ hãi đón nhận ánh mắt Lý Dật, lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ không giết ta. Mặc dù là chơi với lửa. cũng chỉ chết một mình lão Miêu mà thôi."

"Xem ra lão Miêu trong mắt ngươi còn không đáng giá bằng một con chó!" Lý Dật nhíu mày trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: "Ngươi tự tin ta không giết ngươi?"

"CÓ đáng giá hay không không phải dO ngươi nói." Gia Cát Minh Nguyệt CưỜi nhạt. sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn Lý Dật: "Lẽ nào ngươi sẽ giết ta?"

"Gia Cát Minh Nguyệt, ta mong muốn ngươi hiểu rõ, ở trong mắt ta, địch nhân không phân chia nam nữ, ta không giết ngươi. đều không phải bởi vì ngươi là nữ nhân. chỉ là bởi vi ta còn cần ngươi quay lại truyền lời cho Tiêu Thanh SƠn." Lý Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm con ngươi của Gia Cát Minh Nguyệt, gằn từng chữ.

Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ đoán được Lý Dật sẽ nói như vậy, chẳng đáng trừng mắt nhìn Lý Dật: "Nếu không dám vậy mời rời đi."

"Hắc! Gia Cát Minh Nguyệt. có thể ngươi cho rằng ta bị sự chấp nhất của lão Miêu làm cảm động. Cho nên mới buông tha cho ngươi không bị tổn thương. Nếu như ngươi nghĩ như vậy, thì ngươi sai rồi!" Lý Dật vừa nói vừa hướng Gia Cát Minh Nguyệt đi tới: "Lão Miêu đối với Tiêu Thanh SƠn trung tâm cũng tốt, đối với ngươi si tình cũng được, không có quan hệ gì tới ta, ta sẽ không đồng tình hắn, lại càng không vì hắn mà thay đổi cái gì! Ngược lại, hắn từ ý nghĩa nào đó đối với ta mà nói là địch nhân của ta, đối với địch nhân, trong thế giới của ta không có hai chữ đồng tình."

"Sở dĩ ở lần đầu tiên lão tử không đụng tới các ngươi, không phải vì lão tử không dám! Cũng không phải bởi vì lão tử không muốn!" Lý Dật trầm thấp nói: "Ta chỉ nghĩ tuy rằng ngươi là người của Tiêu Thanh SƠn. thế nhưng dù sao đã từng dạy ta rất nhiều thứ! Về phần lão Miêu ta không hề động hắn. là bởi vì ngày trước hắn cũng không tự mình muốn mạng của ta!"

Lý Dật nói làm sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt khẽ biến, tựa hồ nàng ta thật không ngờ Lý Dật không đối phó nàng và lão Miêu là vì nguyên nhân nầy.

"Thế nhưng thứ nữ nhân chết tiệt như ngươi lại tư cho là đúng dám phái người ám sát ta! Hắc! Nếu lão tử dễ dàng chết như vậy, đã sớm chết ở Trung Quốc! Đâu có tới phiên ngươi đến tìm người tới giết ta?" Lý Dật nói tới đây, triệt để thay đổi ấn tượng đối với Gia Cát Minh Nguyệt.

Nếu như ngay từ đầu Gia Cát Minh Nguyệt cấp cho Lý Dật một cảm giác thông minh cơ trí, như vậy hiện tại nàng ta đã hoàn toàn rơi Xuống thấp kém

Theo Lý Dật Xem ra. Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn kế thừa phong cách lãnh huyết vô tình của Tiêu Thanh SƠn!

"Khanh khách."

Trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra dáng tươi cười không đáng: "Thì tính sao?"

"Ngươi nói không sai, ta sẽ không giết ngươi." Lý Dật cũng giống như lần trước vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỎ tươi của nàng ta, cười lạnh nói: "Thế nhưng ngươi phải vì hành vi của ngươi trả giá thật đắt!"

Nghe được Lý Dật nói, Gia Cát Minh Nguyệt biến Sắc. nàng ta theo bản năng muốn đẩy Lý Dật ra.

"Ngươi không phải muốn dùng miệng của ngươi phục vụ cho ta sao? Ta đây thỏa mãn yêu cầu của ngươi!"

Lý Dật cười lạnh nắm lấy cằm Gia Cát Minh Nguyệt, đôi môi đỎ tươi của nàng ta nhất thời mở ra, nhúc nhích hoảng động, mê người như đóa anh đào. Sau đó. trong biểu tình sợ hãi của Gia Cát Minh Nguyệt. Lý Dật nắm chặt tóc của nàng ta, móc cây thương dưới thân ra, không chút khách khí nhét vào miệng Gia Cát Minh Nguyệt!

Cử động thình lình của Lý Dật làm thân thể nàng ta hung hăng chấn động, sắc mặt trong nháy mắt đại biến!

Nàng ta vô ý thức vung tay đâm vào người Lý Dật. cũng không khởi lên bất luận tác dụng gì, chỉ có thể kích phát lửa dục của Lý Dật!

Một lúc lâu qua đi. Lý Dật thu thương mặc quần. mà Gia Cát Minh Nguyệt phun ra dịch thể màu trắng trong miệng, oán độc trừng mắt nhìn Lý Dật, ánh mắt hận không thể bằm thây Lý Dật làm vạn đoạn: "Lý Dật, ngươi không chết tử tế được!"

"Ngươi hẳn là nên may mắn ta không đem ngươi đi làm nữ tiếp viên." Lý Dật không thèm để ý hàn ý trong con ngươi Gia Cát Minh Nguyệt chút nào, cười lạnh nói: "Chớ quên, đây đều do các ngươi bức ta! Tạo thành tất cả chính bởi vì các ngươi, mà không phải ta!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-370)