Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 282

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 282: Ba nữ nhân một sàn diễn
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dưới tinh không, Trần Lâm nhìn vẻ mặt chấp nhất của Hạ Vũ Đình, nhịn không được thở dài: "Vũ Đình, chị không biết là em khờ hay ngốc. Tuy rằng chị không hiểu Lý Dật như em, thế nhưng chị cũng biết, nếu như một nam nhân nhớ một nữ nhân sẽ không thể không liên hệ, huống chi tên kia suốt nửa năm đã không có liên hệ chúng ta!"

Nói đến đây sắc mặt Trần Lâm nhiều ít có chút cổ quái: "Chị thì không nói gì, dù sao tình cảm giữa chị và hắn còn chưa tới mức này, thế nhưng em thì khác! Em là bạn gái chính thức của hắn, hắn ở Los Angeles phong cảnh vô hạn, lại quên mất em, lẽ nào trong lòng em không có chút ủy khuất nào sao?"

"Em đương nhiên thấy ủy khuất." Nghe xong lời Trần Lâm nói, Hạ Vũ Đình mỉm cười: "Thế nhưng em không oán hắn. Bởi vì em thủy chung tin tưởng hắn sẽ không quên em. Hắn không liên hệ em khẳng định có nguyên nhân của hắn, tuy rằng em không biết là vì nguyên nhân gì, thế nhưng em hiểu hắn."

"Trách không được Lý Dật thích em, nữ nhân ngốc như em vậy hiện tại đã bị tuyệt chủng!" Trần Lâm cảm thấy không biết nên nói gì.

Gió nhẹ thổi bay tóc Hạ Vũ Đình, nàng khổ sap cười nói: "Em chỉ nghĩ em là một nữ nhân bình thường, em không có gia thế, không xinh đẹp mỹ lệ, chỉ biết làm việc nhà mà thôi."

"Vũ Đình, chị đã nói em đừng coi nhẹ mình, tuy rằng em chưa bao giờ trang điểm, không biết ăn mặc, thế nhưng em có lực sát thương rất lớn đối với nam nhân em hiểu chưa? Em còn nhớ rõ ngày hôm đó lúc chúng ta đi trên đường dạo, có bao nhiêu nam nhân đôi mắt trông mong nhìn em không?" Nói đến đây, Trần Lâm bỗng nhiên ngừng lại.

Nhớ kỹ lần nọ vì muốn giải buồn cho Hạ Vũ Đình, nàng mang theo Hạ Vũ Đình đến khu trung tâm mua sắm đi dạo, kết quả dọc đường đi Hạ Vũ Đình luôn thấp thỏm bất an, cuối cùng hai người cũng không mua gì, đi bộ một vòng thì quay trở về nhà.

Có thể Hạ Vũ Đình chưa từng được ai khen ngợi như thế, hai gò má mê người bất tri bất giác bò lên hai luồng ửng đỏ, cặp con ngươi ôn nhu như nước cũng lộ ra ánh mắt ngại ngùng, hai tay theo bản năng nắm chặt cùng một chỗ, hình dáng e thẹn của một cô gái nhỏ.

"Được rồi, nói tiếp sẽ bị trễ chuyến bay!" Trần Lâm thấy dáng dấp xẩu hổ của Hạ Vũ Đình, bất đắc dĩ nói một câu, sau đó trực tiếp đi tới chỗ để va ly, lấy ra một va ly thật đẹp.

Trong va ly đều là đồ đạc của Hạ Vũ Đình, trong đó đại khái đều là quần áo, hơn nữa đều là quần áo cũ. Ngày trước Trần Lâm thấy Hạ Vũ Đình lấy quần áo xếp vào va ly cảm thấy thật bất đắc dĩ, nàng rất muốn nói cho Hạ Vũ Đình, với sự nghiệp hiện tại của Lý Dật, cho dù mời thiết kế sư nổi tiếng toàn cầu đến may quần áo cho Hạ Vũ Đình cũng không phải việc khó, thế nhưng cuối cùng nàng cũng không thể nói ra miệng, Bởi vì nàng biết không cách nào thay đổi được quyết định của Hạ Vũ Đình.

Va ly nặng hơn trăm cân lại được Trần Lâm thật nhẹ nhàng cầm trong tay. Cùng lúc đó, nàng dùng tay trái lấy ra điện thoại di động bấm một dãy số: "Anh, xe của em đỗ gần sân bay, anh đến lái về dùm em."

Dứt lời, Trần Lâm cũng không nhiều lời vô ích, mang theo Hạ Vũ Đình trực tiếp hướng trong sân bay đi vào.

Làm đại đô thị nổi danh toàn cầu, sân bay Thượng Hải không thể nghi ngờ là thập phần bận rộn, mặc dừ đã đến nửa đêm, thế nhưng trong đại sảnh sân bay vẫn có thể thấy được rất nhiều bóng dáng, trong đó có người ngoại quốc, đại bộ phận đều đến du lịch hoặc làm ăn.

Đúng như lời của Trần Lâm, lực hấp dẫn của Hạ Vũ Đình xác thực không nhỏ, một thân quần áo màu trắng phối hợp với đôi giày xăng đan, chỉ luận trang phục mà nói, trang phục của nàng rất không phù hợp với model thàn thị hiện tại, thế nhưng mặc dù là như vậy, lực hấp dẫn của nàng vẫn lơn hơn thân hình ngạo nhân của Trần Lâm rất nhiều.

Đại đa số mọi người nhìn về Hạ Vũ Đình đều nhìn vào cặp mắt đen nhánh trong suốt của nàng, trong cặp mắt toát ra vẻ nhu tình đủ làm cho bất luận nam nhân nào cũng nảy sinh ý nghĩ muốn bảo hộ, bất quá có mẫu bạo long Trần Lâm đi theo bên người, căn bản không cần người khác đến bảo hộ!

Trần Lâm cũng không mặc quân phục như ngày thường, mà mặc một bộ quần áo thể thao màu lam ngắn tay, bên dưới là một chiếc sooc thể thao, phối hợp đôi giày thể thao màu trắng, nhìn nàng tràn ngập sức sống thanh xuân, mà vóc người ma quỷ là đầu sỏ hấp dẫn ánh mắt nam nhân.

Bất quá hầu như không có một nam nhân nào dám đưa ánh mắt dừng lại trên người nàng, đại đa số mọi người chỉ đảo mắt qua, tất cả đơn giản vì đôi mắt của Trần Lâm.

Khác với vẻ nhu tình trong đôi mắt của Hạ Vũ Đình, con ngươi của Trần Lâm chưa bao giờ toát ra vẻ nhu tình, ngược lại, ánh mắt của nàng nhìn qua làm cho người ta có loại cảm giác tràn ngập bạo lực. Ánh mắt phảng phất như thị uy với những nam nhân đang nhìn lén, nhìn nữa lão nương móc tròng mắt của ngươi xuống!

Trước khi lên máy bay, Trần Lâm, vẫn tuân thủ theo quy định, tắt điện thoại, mà Hạ Vũ Đình vốn không có điện thoại bao giờ.

Mặc dù đã là 12h đêm, thế nhưng trên máy bay cũng không hề có ghế trống.

"Từ Thượng Hải đến Los Angeles cần mười ba tiếng đồng hồ, em ngủ một giấc đi, thức dậy là đến." Trần Lâm ngồi trên ghế, trong tay lật tới lật lui một quyển tạp chí quân sự, đồng thời nói với Hạ Vũ Đình.

Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nhắm mắt lại nghỉ ngơi theo lời của Trần Lâm, mà đưa ánh mắt nhìn ra ngọn đèn sáng rực ngoài đường băng.

Hơn nửa năm chờ đợi, ngày mai sẽ đối mặt, đối với Hạ Vũ Đình mà nói, buổi tối hôm nay nàng khẳng định sẽ không ngủ được!

Mà trên thực tế, mỗi khi nàng nhớ tới bóng dáng đã khắc sâu trong nội tâm của nàng, nàng đều sẽ mất ngủ.

Vài phút sau, nương theo một trận âm thanh ù ù vang lên, máy bay lướt nhẹ một khoảng cách trên đường băng, sau đó như một con chim sắt chậm rãi bay lên không, cuối cùng biến mất trong đêm tối mênh mông.

Khi Lý Dật trở lại khu phố Tàu đã hơn một giơ trưa, giản đơn ăn một ít thức ăn, Lý Dật quay về phòng ngủ của mình. Mặc dù biệt thự của Đường Hải lắp đặt thiết bị cùng gia cụ đều mang theo khí tức hoài cổ nồng đậm, thế nhưng thứ nên có vẫn có, trong phòng ngủ của Lý Dật vẫn có được một phòng tắm độc lập.

Trở lại phòng, Lý Dật cũng không lập tức đi tắm rồi ngủ, mà lấy ra điện thoại di động, trầm mặc vài giây, tay có chút run bấm một số điện thoại đã ghi tạc trong lòng từ lâu.

So sánh với người thường mà nói, thân thể tố chất của Lý Dật không chỉ biến thái, tố chất tâm lý cũng cực kỳ biến thái, rất ít bị ngoại giới ảnh hưởng, về phần loại tâm tình kích động hầu như sẽ tìm không được trên mặt Lý Dật.

Thế nhưng giờ khắc này hắn phi thường kích động!

Đúng vậy!

Hắn phi thường kích động!

Tay cầm điện thoại của hắn run lên, khóe mắt điên cuồng nhảy lên, mà toàn bộ trái tim của hắn chợt treo lên cao!

Đã từng rất nhiều lần, Lý Dật đều nỗ lực gọi cuộc điện thoại này, thế nhưng mỗi lần đều dùng lý trí nói cho chính mình: thời cơ còn chưa chính mùi.

Bởi vì chủ nhân của điện thoại này chính là Trần Lâm.

Mà ngày trước khi hắn rời đi Thượng Hải đã giao Hạ Vũ Đình cho Trần Lâm.

Khi còn chưa hỗn xuất đầu tại Mỹ, Lý Dật không phải không muốn liên hệ hai người, mà là không dám, hắn không muốn để chuyện xảy ra ở quốc nội lại tái diễn lần nữa. Mỗi khi hắn xung động muốn gọi điện thoại cho Trần Lâm, hắn đều dùng lý trí để trấn áp xung động.

Mà sau khi hắn trở thành đại ca long đầu Hoa Nhân Bang tại Los Angeles, đồng thời còn là minh hữu của hai tòa núi lớn gia tộc Gambino và gia tộc Hyde Gus, Lý Dật vốn đã quyết định liên hệ hai người, sau đó đón Hạ Vũ Đình đến Mỹ, bất quá sau hành trình New York gặp phải chính biến của ủy ban mafia, mấy ngày nay luôn bận rộn xử lý chuyện này.

Giờ khắc này Lý Dật ngưng cả hô hấp, thế nhưng âm thanh truyền ra trong ống nghe làm sắc mặt hắn thay đổi.

Sau đó hắn lại không cam lòng gọi lại lần nữa, cũng là thanh âm kia, không có chút nào cải biến.

Điện thoại di động của Trần Lâm tắt máy.

Phát hiện này làm Lý Dật hơi nhíu mày, bất qua rất nhanh hắn lại giãn ra, theo hắn xem ra trong quốc nội vốn không có kẻ nào dám khi dễ Trần Lâm, người có thân phận địa vị cũng không dám, người không có thân phận không biết gì thì lại không phải đối thủ của nàng, dù sao Trần Lâm đường đường là thành viên của Đặc Cần Bộ!

Lý Dật cầm điện thoại đứng bên cửa sổ trầm mặc một lúc lâu, sau đó không đi tắm, mà trực tiếp đi ngủ.

Đúng như Anh Hoa suy nghĩ, trong khoảng thời gian này Lý Dật thực sự quá mệt mỏi, vô luận thân thể hay tâm lý đều mệt chết đi

Từ New York đến LasVegas lại về Los Angeles, lý Dật hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, thâm chí, Anh Hoa nghĩ nếu nàng là Lý Dật, nàng sẽ tan vỡ!

Lý Dật cực độ tiêu hao thể lực và trí nhớ sau khi nắm được lên giường, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Trong lúc Lý Dật tiến vào mộng đẹp, Anh Hoa cũng không làm theo lời Lý Dật đi về nghỉ ngơi, mà ngồi trong đại sảnh lầu một, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Lý Dật không biết chính là, Anh Hoa ngầm làm một quyết định: Vô luận ngày hôm nay phát sinh chuyện gì, nàng sẽ không cho bất cứ ai quấy rối Lý Dật! Nếu có người dám đến tìm Lý Dật, nàng sẽ trực tiếp ném kẻ đó ra bên ngoài!

Có thể do Lý Dật thật sự quá mệt mỏi, thẳng đến tối hắn vẫn chưa tỉnh lại, mà từ buổi trưa đến giờ, Anh Hoa vẫn ngồi yên trên sô pha trong phòng khách.

Vào buổi tối, Anh Hoa tùy ý ăn một chút, sau đó tiếp tục ngồi trong đại sảnh, đợi đến gần hai giờ, hồi lâu nàng còn không được hảo hảo nghỉ ngơi cũng cảm thấy thập phần uể oải, dự định đi lên lầu nghỉ ngơi, nàng phân phó cho thành viên Hoa Nhân Bang bên ngoài biệt thự, nếu có người đến tìm Lý Dật, trước tiên đến thông tri cho nàng.

Ngay lúc Anh Hoa dự định đứng dậy đi lên lầu, điện thoại trên bàn chợt rung lên.

Thanh âm thình lình xảy ra làm vẻ mệt mỏi trên mặt Anh Hoa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vùng lông mày của nàng hơi nhướng lên một chút, sau đó chuyển điện thoại: "Anh Hoa tiểu thư, bên ngoài có hai nữ nhân nói muốn tìm lão đại."

Ngoài biệt thự mười thước, một thành viên Hoa Nhân Bang cầm điện thoại nhanh chóng hồi báo cho Anh Hoa, mà lúc hắn hồi báo, nữ nhân mặc một thân quần áo thể thao đột nhiên trợn mắt, gầm lên một tiếng: "Cút ngay cho lão nương."

Vừa nói song song, nữ nhân cấp tốc chém ra tay phải sau đó xách tên thành viên Hoa Nhân Bang ném ra ngoài.

"Ba."

Tên thành viên ngã lên mặt đất phát ra một thanh âm trầm muộn, sau đó hắn chịu đựng đau nhức cấp tốc bò lên, đồng thời rút súng ra, họng súng nhắm ngay Trần Lâm và Hạ Vũ Đình hai người.

Thấy họng súng tối như mực, Hạ Vũ Đình biến sắc, vội vã ôm lấy cánh tay Trần Lâm, nhanh miệng nói: "Chị Lâm, chúng ta từ từ nói chuyện với hắn."

"Còn có gì đáng nói? Tên hỗn đản Lý Dật, chúng ta từ xa vạn dặm đến tìm hắn, không ngờ bị người của hắn chặn ngoài cửa, còn dùng súng chĩa vào mặt..." Trần Lâm nói tới đây đã giận dữ không thể dừng lại, nguyên nàng thấy Lý Dật không liên lạc với nàng và Hạ Vũ Đình, nàng đã ôm oán giận, mà hôm nay bị chặn ngoài cửa còn bị chĩa súng, điều này đã trực tiếp trọc giận mẫu bạo long.

Trần Lâm nheo mắt lại tức giận nhìn chằm chằm tên thành viên Hoa Nhân Bang phía trước, gằn từng chữ: "Nếu không cút ngay cho lão nương, lão nương phế ngươi."

"Các cô là ai? Tìm Lý tiên sinh có chuyện gì?" Ngay khi Trần Lâm đang tức giận, Anh Hoa trong bộ áo choàng màu đỏ tươi lặng yên đi tới bên cạnh thành viên Hoa Nhân Bang, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Lâm và Hạ Vũ Đình, cặp con ngươi băng lãnh không có chút cảm tình, chỉ có sát ý.

Anh Hoa đột nhiên xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của Trần Lâm, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của Hạ Vũ Đình.

Nhìn một thân khí tức băng lãnh của Anh Hoa, Hạ Vũ Đình cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn tốc độ, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà đối mặt ánh mắt băng lãnh của Anh Hoa, Hạ Vũ Đình chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Anh Hoa.

Hạ Vũ ĐÌnh không dám, thế nhưng Trần Lâm dám, mẫu bạo long tựa hồ chưa từng sợ ai bao giờ!

Nguyên bản nàng đang bị nghẹn một bụng tức giận, lúc này ngạc nhiên nghe được Anh Hoa chất vấn lập tức liền phát hỏa: "Cô là ai vậy? Có tư cách gì hỏi chúng ta những lời này? Bảo tên hỗn đản Lý Dật mau lăn ra đây cho lão nương."

Trần Lâm nói làm trong lòng Anh Hoa dâng lên một ý niệm cổ quái, thế nhưng giọng nói kiêu ngạo của Trần Lâm làm nàng hơi có chút khó chịu.

Trọng yếu hơn là yêu cầu của Trần Lâm hoàn toàn ngược lại quyết định tực chủ trương của nàng.

"Hôm nay Lý tiên sinh không gặp khách, mời các cô lập tức rời đi." Anh Hoa lạnh lùng phun ra một câu nói.

Nghe được lời nói của Anh Hoa, Trần Lâm suýt chút nữa tức giận té xỉu. Tuy rằng nàng chưa từng cùng Lý Dật bước ra khỏi lớp cửa sổ quan hệ, thế nhưng cũng có thể được coi như nửa nữ nhân của Lý Dật. Trước khi Lý Dật bỏ trốn từng gọi điện thoại cho nàng, sau đó suốt nửa năm không tin tức, mình từ xa xôi vạn lý chạy tới, thế nhưng lại bị một nữ nhân xa lạ nói: Lý Dật không gặp khách!

Không chỉ là Trần Lâm, mặc dù là Hạ Vũ Đình cũng chấn động mạnh thân thể, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút trắng bệch. Bất quá nàng dù sao cũng là một nữ nhân ngoại nhu nội cương, sau thoáng khó chịu, nàng kiệt lực chỉnh lại chút tâm tình, nói: "Phiền cô chuyển cáo Lý Dật, xin nói ... nói có bạn từ quốc nội đến tìm hắn."

"Vũ Đình, còn nói những lời này làm gì? Em còn thấy không rõ sao! Nữ nhân này nhất định là hồ ly tinh của Lý Dật! Hừ! Lý Dật làm được thật giỏi nga! Tại nước Mỹ phong cảnh vô hạn nuôi dưỡng hồ ly tinh thì thôi, chúng ta từ xa xôi vạn lý chạy tới, thế nhưng hồ ly tinh này nói hắn không gặp khách! Thật uy phong!" Lúc Trần Lâm nói, hai tòa núi non trước ngực không ngừng rung lên, hiển nhiên nàng đã tới sát biên giới giận dữ.

Mà Trần Lâm nói làm Anh Hoa mơ hiểu được điều gì, trong con ngươi của nàng hiện lên ánh mắt do dự.

Nhưng Trần Lâm không cho Anh Hoa cơ hội mở miệng giải thích, mẫu bạo long tính cách tàn bạo vừa nói xong giậm chân tại chỗ, trong nháy mắt hướng Anh Hoa đánh tới!

Làm thành viên của Đặc Cần bộ, năng lực của Trần Lâm không cần hoài nghi. Mà dựa theo nội dung huấn luyện của bộ đội đặc chủng ngày trước cấp Lý Dật cấp cho Trần Phong, thân thể tố chất của Trần Lâm cùng tiêu chuẩn cách đấu càng đề cao không ít.

Chỉ một chiêu khởi động khí thế như hồng, phảng phất như một con cuồng sư nổi giận!

Trong biểu tình khiếp sợ của Hạ Vũ Đình, Trần Lâm đã vọt tới trước người Anh Hoa, hướng Anh Hoa đá tới!

Thân là đóa kỳ hoa của giới sát thủ Nhật Bản, năng lực của Anh Hoa tự nhiên là rất mạnh, trong nháy mắt Trần Lâm khởi động nàng lập tức liền cảm ứng.

Đối mặt một kích khí thế như hồng của Trần Lâm, mũi của Anh Hoa bỗng nhiên thu nhỏ lại, cũng không lui ra, mà là cấp tốc vươn hai tay, tạo hình chưởng trạng, trực tiếp giữ lấy chân Trần Lâm!

"Ba!"

Chân của Trần Lâm bị Anh Hoa vững vàng giữ chặt, phát ra một âm thanh trầm muộn, mà bởi vì lực lượng của một cước này quá lơn, Anh Hoa theo bản năng lui về phía sau nửa bước, đồng thời vô ý thức muốn chụp lấy bàn chân của Trần Lâm!

Năng lực phản ứng của Trần Lâm không chậm, trong nháy mắt Anh Hoa động thủ, cấp tốc thu hồi chân, song song tránh ra sau, giật lại cự ly với Anh Hoa!

Lần đầu tiên giao thủ, trong lòng Trần Lâm và Anh Hoa đều có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì thực lực cực mạnh của đối phương. Lúc này, hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, tùy thời chuẩn bị triển khai cuộc quyết đấu lần thứ hai.

Hạ Vũ Đình thật không ngờ Trần Lâm lại đột nhiên hạ thủ, nhất thời bị hoảng sợ, lúc này thấy hai người đã tách ra, vội vã tiến lên trước một bước, che ngay trước người Trần Lâm, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Anh Hoa nói: "Tiểu thư, chị Lâm đã quá xung động, tôi thay mặt chị ấy xin lỗi cô. Mặt khác, còn mời thông tri Ly Dật một chút, chúng tôi muốn gặp hắn."

Nói đến đây, Hạ Vũ Đình nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng giống như bị vật gì đâm trúng, truyền đến một sự đau đớn kịch liệt.

"Vũ Đình, đã đến mức này, còn gặp hắn làm gi? Chờ chị dạy dỗ tiểu hồ ly tinh này xong, sau đó tát vào mặt tên hỗn đản Lý Dật mấy bạt tai, chúng ta trở vê!" Trần Lâm triệt để bị trọc giận, vô luận nhận thức LÝ Dật trước khi hay sau này, tính tình của nàng vẫn thập phần nóng nảy.

Đều nói nữ nhân được làm từ nước, nữ nhân nhu tình như nước, thế nhưng Trần Lâm là một ngoại lệ.

Có thể nàng vĩnh viễn sẽ không được nhu tình như Hạ Vũ Đình, nàng cũng sẽ không che giấu ý nghĩ yêu thương trước mặt Lý Dật, cũng sẽ không bởi vì áp lực của gia tộc mà lừa gạt ngay trước mặt Bối gia đại công tử..

Đã từng, nàng dám ở ngay trước mặt Lý Dật và Hạ Vũ Đình nói thẳng muốn phân rẽ hai người, dám cùng Hạ Vũ Đình tranh đoạt Lý Dật!

Đã từng, bởi vì khó chịu với cuộc hôn nhân gia tộc an bài, nàng trực tiếp ném bối gia đại công tử xuống sông Hoàng Phổ.

Ngay thẳng. Táo bạo.

Đây là hình dung chân thực nhất về Trần Lâm.

Có thể nàng sẽ không giống Hạ Vũ Đình dùng phương thức nước mắt rửa mặt để chứng minh tưởng niêm của nàng đối với Lý Dật, thế nhưng nàng sẽ ở ngay lúc mặt Lý Dật mà lớn tiếng hô lên: lão nương nhớ ngươi!

Nhìn cặp con ngươi nhu tình như nước của Hạ Vũ Đình, nhận thức được tình cảm ẩn giấu tận sâu trong đó, Anh Hoa chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa bị xúc động, nàng vô ý thức gật nhẹ đầu: "Các cô đi theo tôi."

Nghe được Anh Hoa nói, trái tim đang treo cao của Hạ Vũ Đình rốt cục rớt xuống, mà Trần Lâm cũng nặng nề hừ lên một tiếng!

Thế nhưng trong con ngươi của nàng hiện lên một đạo ánh mắt mà không ai có cách nào đọc được.

Ánh mắt chợt lóe lên rồi tắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-370)