← Ch.028 | Ch.030 → |
Mới quan sát Tiêu Thanh Sơn. bất luận kẻ nào cũng đều cảm thấy được hắn có chút Văn nhược, thuộc cái loại ông già mang kính mắt đứng trên bục giảng. Nhưng nếu nhìn kĩ một chút, nhất là Sau khi tiếp Xúc với ánh mắt của Tiêu Thanh Sơn, có lẽ sẽ không ai cho rằng hắn là cái loại Văn nhược nữa. Ánh mắt của Tiêu Thanh Sơn không cay độc, cũng không bức người giống như thượng vị giả. Tương phản, ánh mắt của hắn mười phần bình thản, bình thản tựa như mặt hồ không chút gợn Sóng, để cho người ta căng thẳng nhìn không ra chút gợn Sóng, rồi lại giống như một hố nước Xoáy, trong lúc nhất thời vô tình nuốt chửng con người ta vào trong đÓ, bất tri giác có thể nhìn thấu Suy nghĩ của mọi người.
"Thiết Quân, tình huống hiện tại ta không nói thì ngươi cũng đã hiểu, vì một tên mao đầu tiểu tử mà đắc tội với Ngô gia là không đáng!" Tiêu Thanh Sơn giọng điệu không nhanh không chậm, tựa hồ tuyệt đối không bao giờ biết tức giận.
Trịnh Thiết Quân hung hăng nhả khói thuốc. hừ lạnh nói: "Ðại ca. tiểu tử đó là vì cứu Dũng Cương và Huỳnh Huỳnh cho nên mới đắc tội cùng Ngô gia! Hiện giờ chúng ta bội tín không nói, còn muốn lấy Oán trả ơn, người nói tương lai chúng ta Sai bảo đám huynh đệ thuộc hạ như thế nào?"
"Chí cần che miệng một số người, sẽ không có ai biết tiểu tử đÓ làm Sao lại đắc tội cũng Ngô gia." Tiêu Thanh Sơn khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia tươi cười thản nhiên.
Trịnh Thiết Quân không phản bác được, đối với thủ đoạn của Tiêu Thanh Sơn, hắn Sớm đã kiến thức qua.
"Ôi, ngươi cũng thiệt tình, bao nhiêu người muốn đi theo ngươi lăn lộn. ngươi Xem không chịu, cư nhiên lại cảm thấy hứng thú với một tên thanh niên không có danh tiếng." Nhớ đến việc Trịnh Thiết Quân nói muốn cho Lý Dật đi theo mình lăn lộn, Tiêu Thanh Sơn lộ ra một nụ cười khổ.
Trịnh Thiết Quân phản bác nói: "Ðại ca, lần này ngươi Sai lầm rồi, tiểu tử đÓ thật sự Xuất Sắc, hoặc có thể nói là phi thường Xuất Sắc!"
"Chẳng qua vì thân thủ của hắn giỏi hay sao?" Tiêu Thanh Sơn bĩu môi, trên thế giới này có thân thủ giỏi hƠn hắn tính ra cũng cả biển người, nhưng tranh giành được địa vị như hắn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trịnh Thiết Quân khẽ lắc đầu, hỏi một đằng nhưng hắn lại trả lời một nẻo: "Ðại ca, nói thật ở trên người hắn, ta nhìn thấy được bóng dáng ngươi và ta. Lúc hắn phát nộ thực giống như ta năm đó, liều lĩnh thầm nghĩ sẽ đổi mạng cùng đối phương, chỉ là khi hắn bất động lại vững như núi Thái Sơn."
Lời nói của Trịnh Thiết Quân làm cho Tiêu Thanh Sơn có chút kinh ngạc! Cùng làm huynh đệ với Trịnh Thiết Quân nhiều năm qua. Ðây chính là lần đầu tiên Tiêu Thanh Sơn nghe thấy Trịnh Thiết Quân khen ngợi một cá nhân riêng biệt.
"Ưm?" hiện tại Tiêu Thanh Sơn cũng nảy sinh chút hứng thú: "Nói cụ thể Xem."
"Ban đầu ở trên Cổn Thạch hội sở, một mình hắn khiêu chiến năm người bên Ngô gia. nhưng lại có thừa oai nghiêm, cuối cùng bắt Ngô đại thiếu gia phải quỳ Xuống! Phần phách lực này, thử hỏi trong đám thanh niên có mấy người được như thế?"
"Có thể đại ca ngươi sẽ nói. tên gia hỏa kia tuổi trẻ, khinh cuồng, không tự biết hậu quả nghiêm trọng." Trịnh Thiết Quân nhỚ lại sự tình lúc trước, nhịn không được cười:"Nhưng mà. trong lúc ta động thủ với người trung niên của Ngô gia, Dũng Cương cùng Tiểu Cường sắc mặt biến chuyển. Tuy nhiên tiểu tử đó ngay cả chớp mắt một cái cũng đều không có, lúc sau ta lại bảo hắn đi theo ta lăn lộn, hắn cũng chỉ bình thản gật đầu."
"Ðại ca. ngươi nói, trong đám thanh niên thuộc giới hắc đạo phương Nam, có thể biểu hiện bình thường ở giữa lúc ta đang tức giận, liệu có được mấy người?" Nhớ lại mọi chuyện mới phát sinh vừa rồi. Trịnh Thiết Quân cũng nhịn không được mà có chút thổn thức.
"Nếu đúng như lời ngươi nói. vậy quả nhiên có thể đào tạo trở thành một nhân tài." Tiêu Thanh Sơn không dám hoài nghi lời nói của Trịnh Thiết Quân. nhưng tiếp theo bỗng nhiên chuyển Sắc. kiện định nói: "Tuy nhiên, ta vẫn không thể ưng thuận bảo lưu tính mạng của hắn."
"Đại ca!" Nghe quyết định của Tiêu Thanh SƠn. Trịnh Thiết Quân nóng nảy. hắn vốn tưởng rằng mình nói nhiều như vậy, Tiêu Thanh SƠn sẽ thay đổi chủ ý, nhưng thật không ngờ Tiêu Thanh Sơn một lòng muốn để Lý Dật làm hình nhân thế tội.
Tiêu Thanh Sơn thu hồi vẻ mặt bình thản. nghiêm túc nói: "Thiết Quận, muốn trách thì trước tiên phải trách ngươi đã hạ thủ tàn nhẫn với tên Hồ Đại Hải kia. Tên đó tuy rằng chỉ là bảo tiêu của Ngô Vũ nhưng hắn lại có giao tình cứu mạng với Ngô lão gia. Lúc trước hai người ở trong thời chiến. Hồ Đại Hải đã từng đưa Ngô lão gia từ trong đống Xác chết mà cứu đi ra. Hiện giờ ngươi đánh Hồ Đại Hải bị trọng thương, nên ta phải tìm một người thế mạng, mà tiểu tử đó chính là lựa chọn tốt nhất!"
Nghe Tiêu Thanh Sơn nói như vậy. nhất thời Trịnh Thiết Quân mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hắn mạnh mẽ dập tắt thuốc lá. nói: "Đại ca, thử tìm một người khác chịu tội thay được không?"
"Không được." Tiêu Thanh Sơn nhất quyết lắc đầu. kiện định: "Ngô lão gia nghe nói Hồ Đại Hải bị gãy hai tay, Ngô Vũ cũng trọng thương, đang nổi giận đùng đùng! Hắn tuyên bố rằng sẽ đối phó với chúng ta, ta thông qua mạng lưới quan hệ tạm thời ổn định được tình hình. nhưng người bên Ngô gia lại muốn chúng ta cho bọn họ một cái công đạo! Mà tên tiểu tử Ngô thiếu nói. nếu như chúng ta không giao tiểu tử đó ra, Ngô gia liền tụ họp liên minh hắc đạo phương Bắc xuôi Nam, san bằng Mạnh Hổ bang! Lời này tuy rằng ngây thơ, nhưng nếu như Ngô lão gia chó cùng rút giậu, chính là cái phiền toái lớn!"
Lời nói của Tiêu Thanh Sơn làm cho Trịnh Thiết Quân giống như bị điện giật, cả người vô lực dựa trên ghế sofa.
"Chỉ cần cậu theo Trịnh Thiết Quân ta lăn lộn. ta nhất định sẽ che chở cho cậu!" Những lời này từng là chiêu bài chữ vàng của Trịnh Thiết Quân, cũng làm cho hắn ở dưới một người mà trên vạn người trong Mạnh Hổ bang.
Nhưng hiện giờ, phải đập bỏ cái chiêu bài chữ vàng này, Trịnh Thiết Quân trong lòng khổ não không thôi. Coi như trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng Trịnh Thiết Quân cũng hiểu, Tiêu Thanh Sơn thuộc loại người không dễ dàng đưa ra một quyết định, khi đã quyết định liền không bao giờ thay đổi!
"Ðại ca, trước khi đem người giao cho Ngô gia, ta muốn uống rượu cùng tiểu tử đÓ một bữa." Trải qua lúc lâu sau, Trịnh Thiết Quân cũng khuất phục, không phải hắn Sợ uy nghiêm của Tiêu Thanh Sơn, mà là lo lắng cho cả đại cục.
"Ừm" Tiêu Thanh Sơn nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng. Mà Trịnh Thiết Quân lại rút điếu thuốc lá cuối cùng còn sót lại trong bao ra, châm lửa. Sau đó mới cầm điện thoại bấm số gọi Lý Dật. số điện thoại này hắn có được từ Tiêu Huỳnh Huỳnh, còn Tiêu Huỳnh Huỳnh từ Lưu Vi mà biết.
Ðầu điện thoại bên kia, Lý Dật mới nói chuyện cùng Trần Dương Xong, vừa đi ra khỏi dạ tổng hội, chuẩn bị đón Xe taxi trở về nhà thì lại chứng kiến máy điện thoại chấn động.
Lý Dật mới mua điện thoại không quá vài hôm, biết số điện thoại của hắn chỉ có ba người Hạ Vũ Ðình, Dương Phàm, Lưu Vi mà thôi.
Mang theo nghi hoặc, Lý Dật móc điện thoại ra, nhìn hàng số Xa lạ hiển hiện trên màn hình, bốn số cuối cùng chính là tứ quý.
"ALo"Lý Dật nhận liên lạc, giọng điệu hơi mang chút lạnh lùng.
"Tiểu tử, là ta Trịnh Thiết Quân. Hiện tại cậu đến bệnh viện Phúc Ái một chuyến đi, ta có việc muốn nói chuyện cùng cậu." Trong tai nghe truyền ra thanh âm của Trịnh Thiết Quân. Ngữ khí của Trịnh Thiết Quân không còn tràn ngập khí phách giống như lúc trước, ngược lại mang theo một vẻ không cam lòng.
"Chẳng lẽ Tiêu gia thật sự muốn tôi phải làm Sơn dương thế tội?" Trong chớp mắt Lý Dật đã rõ ràng toàn bộ mọi chuyện.
"Tiểu tử, chuyện lần này Trịnh Thiết Quân ta quả thực phải Xin lỗi cậu rồi! Đời này Trịnh Thiết Quân ta nói ra đều giống như Sắt thép, nhưng..." Ðầu điện thoại bên kia, Trịnh Thiết Quân trầm mặc khoảng một phút đồng hồ, mới nói: "Như vậy đi, hiện tại cậu dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thượng hải, Chờ sau khi tìm được một chỗ trú chân an toàn thì gọi điện đến số này, ta chuẩn bị mọi thứ cho cậu Xuất ngoại..."
Nghe được Trịnh Thiết Quân nói, Lý Dật không khỏi cau mày, biểu tình âm trầm đến cực điểm.
"Giơ hai tay lên, vào trong Xe!" Đúng lúc này; một Chiếc Benz màu đen dừng ở bên cạnh Lý Dật, hai gã nam nhân vạm vỡ mặc âu phục trong tay cầm súng, họng súng chĩa vào người Lý Dật. Chứng kiến họng súng đen nhánh, tiếp đó nhìn vết chai sạm trên tay hai gã nam nhân, Lý Dật biết đối phương chính là cao thủ dùng súng.
cơ thịt trên khóe mắt của Lý Dật điên cuồng nhảy lên vài cái, theo sau đó chân mày đang nhíu chặt chậm rãi buông lỏng, vẻ mặt bình thản thu hồi điện thoại, Vặn Sống lưng chui vào trong ô tô. Tiến nhập vào trong ô tô, hai gã nam nhân liền dí Súng ngay trên đầu của Lý Dật. Đồng thời tài Xế cũng nhanh chóng khởi động, chiếc Benz mau chóng chạy qua ngã tư đường, biến mất ở trong dòng XE cộ tấp nập.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |