Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 292

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 292: Nụ hôn nồng nhiệt (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lý Dật nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, sau đó lấy điếu thuốc ra châm lửa, rít thật mạnh.

Toàn bộ phòng khách trở nên thập phần an tĩnh, an tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Lý Dật, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn.

Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn có chút âm trầm.

Khi Lý Dật hút đến điếu thuốc lá thứ năm, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, căn cứ thanh âm có thể đoán là hai người đang đi đến.

Tiếp theo, tiếng đập cửa vang lên, đánh vỡ sự an tĩnh vốn có ngoài hành lang.

"Vào đi." Lý Dật chậm rãi dụi tàn thuốc, âm trầm nói.

"Lạc sát!"

Theo một tiếng giòn vang, cửa phòng mở ra, Yến Phong dẫn đầu đi vào phòng, đi theo phía sau hắn là một nam nhân mặc tây trang màu xám.

"Lão bản, người tôi mang đến cho anh, còn có điều gì phân phó không?" Yến Phong tựa hồ cũng không có ý tứ muốn ngồi xuống, đứng ngay cửa nhìn Lý Dật hỏi.

Lý Dật khoát tay: "Karla chuẩn bị buổi ăn khuya cho tôi, bất quá tối nay tôi không có thời gian dùng cơm, anh đi dùng với hắn đi."

Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, trong con ngươi Yến Phong hiện lên một ánh mắt kỳ dị.

Thân là người phụ trách sòng bạc của Yến gia tại Las Vegas, hắn tự nhiên hiểu rõ Lý Dật an bài hắn cùng dùng bữa khuya với Karla dụng ý là gì. Bất quá hắn cũng không nói lời cảm ơn với Lý Dật, mà trực tiếp rời khỏi phòng.

Có thể đối với người như Yến Phong, hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra hai từ cảm ơn.

Yến Phong đi, nam nhân mặc tây trang màu xám cũng chưa đi, hắn đứng ngay cửa sắc mặt phức tạp đánh giá Lý Dật, cảm giác như lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dật.

Mà trên thực tế, hắn rất sớm đã quen biết Lý Dật, đồng thời từng làm thủ hạ dưới tay Lý Dật.

Thạch Lỗi.

Ngày trước, khi Lý Dật giúp đỡ Trịnh Thiết Quân quản lý Vĩnh Hòa hội sở, hắn là trợ thủ đắc lực của Lý Dật, thậm chí còn truyền thụ cho Lý Dật không ít kinh nghiệm quản lý hội sở.

Bắt đầu, Thạch Lỗi tuy rằng đối với Lý Dật tôn kính, thế nhưng ở sâu trong nội tâm nhiều ít có chút khinh thường Lý Dật, cho rằng Lý Dật chỉ là may mắn mà thôi, cũng không cao hơn hắn.

Nhưng khi hắn chứng kiến Lý Dật đối mặt với trùm hắc đạo Kìều thất chi của Hàng Châu, tư thái vững như núi Thái sơn, hắn mới biết được Lý Dật cũng không uất ức như trong sự tưởng tượng của hắn, ngược lại, còn xuất sắc hơn hắn rất nhiều.

Một lần đó, hắn chứng kiến Lý Dật quật khởi, Tiêu Thanh Sơn xuất hiện làm Kiều thất chỉ danh chân hắc đạo phía nam giống như một con chó từ đũng quần Lý Dật chui qua.

Sau ngày đó, danh vọng Lý Dật vang vọng toàn bộ hắc đạo phía nam!

Chứng kiến câu chuyện lúc đó Thạch Lỗi còn cho rằng Lý Dật chỉ dựa vào khỏa đại thụ Tiêu Thanh Sơn mà lên, trở thành nhân vật số một số hai hắc đạo phía nam thậm chí là toàn quốc.

Sau đó một loạt biến hóa của Lý Dật xác minh suy đoán của Thạch Lỗi, dưới sự chiếu cố của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật dựa vào chính năng lực của mình không ngừng hướng về phía trước leo lên, thậm chí hất ra Tiêu Cường thiếu chủ nhân của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang. Trở thành người thừa kế của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang.

Làm Thạch Lỗi thật không ngờ chính là, ngay khi mọi thứ đang thuận lý thành chương trở thành hiện thực, số phận lại vui đùa làm Lý Dật giết chết Đái Nhạc, Tiêu Thanh Sơn tự mình phái người đi giết Lý Dật!

Trên thực tế, không chỉ có Thạch Lỗi thật không ngờ, mà tất cả mọi người thật không ngờ.

Tất cả tới quá mức đột nhiên, quá thần kỳ, đủ dùng từ khó tin để hình dung, mà trên thực tế lại xảy ra, đây là sự thực không cách nào thay đổi!

Nhìn vẻ mặt phức tạp của Thạch Lỗi đứng ngay cửa, Lý Dật mỉm cười: "Ngồi xuống trò chuyện, Thạch Lỗi."

Lý Dật nói đem Thạch Lỗi từ trong hồi ức kéo về hiện thực, hắn miễn cưỡng gật đầu cười, sau đó trực tiếp đi tới bên cạnh Lý Dật, ngồi xuống, vẻ mặt biểu tình câu nệ, ánh mắt nhìn phía Lý Dật cũng có chút mất tự nhiên.

Khẩn trương.

Lúc này, Thạch Lỗi thật khẩn trương.

Vĩnh Hòa hội sở là đại bãi số một số hai Thượng Hải, làm người quản lý Vịnh Hòa hội sở, tố chất tâm lý và năng lực của Thạch Lỗi không thể hoài nghi, hắn gặp qua nhiều đại nhân vật, thậm chí khi nhìn thấy Trịnh Thiết Quân và Tiêu Thanh Sơn vẫn cò thể bảo trì tâm lý bình thường.

Thế nhưng lúc này đối mặt với Lý Dật hắn thật sự khẩn trương!

"Thạch Lỗi, ngươi coi ta như lão bằng hữu là được, mặc kệ mục đích ngươi tới đây là gì, trước đây vẫn còn tình cũ, ngươi không cần khẩn trương." Lý Dật nhìn ra sự khẩn trương của Thạch Lỗi, mỉm cười nói một câu, sau đó cầm lấy gói thuốc lá trên bàn đưa cho Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi lấy điếu thuốc châm lửa hút, rít mạnh một hơi, được nicotin gây tê, tình tự của hắn ổn định hơn rất nhiều.

"Lý tiên sinh..." Liên tục rít vài hơi thuốc, Thạch Lỗi triệt để lãnh tĩnh, hắn nỗ lực muốn nói gì đó với Lý Dật.

Lý Dật huy tay cắt lời Thạch Lỗi: "Thạch Lỗi, ta đã nói, ngươi ta cũng là bạn bè, ngươi không cần câu nệ như thế, gọi Lý Dật đi."

Thạch Lỗi gật đầu, chỉ là biểu tình có chút cổ quái, có thể hắn thật không ngờ Lý Dật lại khách khó với hắn như vậy.

"Ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, tuy rằng ta là một người có thù tất báo, thế nhưng ta cũng biết, oan có đầu, nợ có chủ, sẽ không tùy tiện đem ân oán chuyển dời lên người không quan hệ." Lý Dật nhẹ nhàng mà nói, như đang nói với Thạch Lỗi, hoặc như đang lẩm bẩm, giờ khắc này, vẻ mặt của hắn có chút phức tạp: "Huống chi ngươi, ta cũng có thể xem như bạn bè, mà ân tình của Trịnh thúc với Dũng Cương ta vẫn nhớ kỹ."

Nghe xong lời nói của Lý Dật, biểu tình Thạch Lỗi càng thêm phức tạp.

Trước khi đi tới đây, hắn biết được Lý Dật đã giết chết Tiêu Cường, thậm chí cả lão Miêu cũng chết trong tay Lý Dật. Điều này vô hình gây cho Thạch Lỗi áp lực cực lớn, cũng làm Thạch Lỗi theo bản năng cho rằng, Lý Dật nhìn thấy hắn tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt hòa nhã, thậm chí khả năng hạ thủ đối với hắn.

Ở dưới tình hình này, Thạch Lỗi đối với hành trình Las Vegas tràn ngập lo lắng, chỉ là không thể cãi mệnh lệnh, nên đành kiên trì tới.

Hôm nay, Lý Dật biểu hiện khách khí như vậy cùng nhớ lại tình bạn cũ thật vượt ngoài dữ liệu của hắn!

Đồng thời trong lòng có một trực giác nói cho hắn: Cái chết của Tiêu Cường và lão Miêu có ẩn tình!

Trực giác của Thạch Lỗi đúng, chỉ là hắn không có khả năng biết được ẩn tình trong đó.

"Có phải ngươi đang hiếu kỳ vì sao ta lại khách khí đối với ngươi như vậy? Có lẽ nói, vì sao ta lại giết Tiêu Cường và lão Miêu, duy nhất đối với ngươi khách khí?" Lý Dật thấy Thạch Lỗi không nói lời nào, mỉm cười hỏi, chỉ là dáng tươi cười của hắn làm cho người ta cảm thấy da đầu một trận tê dại. Cả người phảng phất như đặt mình trong hầm băng, một cỗ hàn ý không thể chống đối từ đỉnh đầu truyền khắp toàn thân.

Lý Dật nói làm trong lòng Thạch Lỗi khẽ động, hắn gật đầu theo bản năng.

"Sở dĩ ta và Tiêu Thanh Sơn quyết liệt, là bởi vì ta giết chết đứa cháu Đái Nhạc mà Đái Hồ thương yêu và coi trọng nhất. Mà cả câu chuyện đều do Tiêu Cường một tay sắp xếp, thậm chí sau khi ta chạy trốn tới Hồng Kông, Tiêu Cường từng dẫn người tới giết ta. Chỉ là hắn quá tự tin ở mình." Nói đến một ít chuyện cũ, Lý Dật cũng không tràn ngập oán khí như nói chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt lần trước, vẻ mặt bình tĩnh, cặp mắt đen kịt thâm thúy càng bình tĩnh như mặt hồ không rung động, chỉ là hận ý giấu phía sau sự bình tĩnh chỉ dùng từ kinh khủng mới có thể hình dung.

"Ngươi cho rằng ta nên giết hắn không?" Lý Dật nói đến đây quay đầu hỏi Thạch Lỗi.

Có thể thật không ngời Lý Dật hỏi như vậy, Thạch Lỗi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu.

"Về phần lão Miêu." Lý Dật nói đến lão Miêu, trong giọng nói nhiều ít có chút tiếc hận. Vì nam nhân trầm mặc ít lời trọng tình trọng nghĩa kia mà tiếc hận: "Khi ta ở chỗ này gặp phải hắn và Gia Cát Minh Nguyệt, ta chưa từng nghĩ qua giết hắn, ta chỉ ngay mặt nhục nhã Gia Cát Minh Nguyệt. Theo ý ta, nếu như lúc trước Tiêu Thanh Sơn phái lão Miêu đến giết ta, có lẽ có thể nắm chặt hơn một chút. Bất quá, lão Miêu chưa từng đến, cho nên ta không hề muốn động tới hắn."

Nghe được lời nói của Lý Dật, Thạch Lỗi muốn nói gì đó, mà Lý Dật cũng không cho hắn cơ hội, tiếp tục nói: "Ta thậm chí không hề động tới Gia Cát Minh Nguyệt, nữ nhân kia tuy rằng ngay từ đầu đối với ta khó chịu, thế nhưng ta không hề động cô ta, bởi vì cô ta đã từng dạy ta không ít thứ, tuy rằng đều không phải cô ta cam tâm tình nguyện, nhưng dù sao cũng có thể xem như nửa người thầy."

"Thế nhưng ta không động bọn họ, bọn họ cũng không buông tha ta!" Lý Dật một lần nữa nở nụ cười, cười đến rất phức tạp: "Gia Cát Minh Nguyệt thấy ta hỗn tại nước Mỹ quá mạnh mẽ, biết ngày tháng tốt đẹp của bọn hắn không còn nhiều lắm, cho nên lợi dụng tình cảm của lão Miêu đối với cô ta, để lão Miêu tới giết ta. Thế nhưng cô ta không có nghĩ tới Lý Dật ta có thể sống chạy thoát khỏi quốc nội, ở trong tình huống không tiền không ai giúp có thể trở nên nổi bật, chỉ là nhờ ông trời quan tâm ta sao? Nếu như Lý Dật này dễ dàng chết như vậy, ta đã sớm chết ở quốc nội, không cần cô ta đến Las Vegas nhìn thấy ta trở nên nổi bật sau đó động thủ lần nữa! Lão Miêu đã chết, ta tuy rằng cho rằng hắn chết không đáng, thế nhưng ta không cho ta giết hắn là sai lầm, hắn không chết, ta sẽ chết, ngươi nói phải không?"

Lý Dật nói làm Thạch Lỗi kinh ngạc há to miệng! Trên mặt hắn tràn ngập hai chữ kinh ngạc!

Hắn không phải vì chuyện Lý Dật không động thủ trước mà kinh ngạc, mà là kinh ngạc vì quan hệ giữa lão Miêu cùng Gia Cát Minh Nguyệt!

"Lão Miêu yêu Gia Cát Minh Nguyệt, nếu như ta không đoán sai, lão Miêu đã yêu Gia Cát Minh Nguyệt trước khi về với Tiêu Thanh Sơn." Lý Dật thản nhiên nói: "Nam nhân si tình này khi yêu một người, tình nguyện làm bảo tiêu và cái bóng vài chục năm cho nam nhân cho hắn đội nón xanh, thậm chí cuối cùng vì Gia Cát Minh Nguyệt đi tìm cái chết."

"Hắn là một nam nhân số khổ." Nói đến cuối cùng, Lý Dật thở dài, đối với việc giết chết lão Miêu hắn không hối hận, thế nhưng hắn cho rằng lão Miêu vì loại đàn bà như Gia Cát Minh Nguyệt mà sống cả đời như vậy rất không đáng giá.

Đương nhiên Lý Dật cũng rõ ràng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được thế giới của lão Miêu, giống như Tiêu Thanh Sơn không hiểu hắn.

Thế giới này, hiểu được một người rất khó.

"Mà ngươi thì lại khác, tuy rằng từ ý nghĩa nào đó ngươi là người của Tiêu Thanh Sơn, thế nhưng ngươi lại làm việc cho Trịnh thúc, hơn nữa giữa chúng ta cũng không có ân oán, ngược lại, chúng ta còn tứng hợp tác qua, ta từ chỗ ngươi học được không ít kinh nghiệm quản lý bãi, cho nên ngươi không cần lo lắng, vô luận mục đích ngươi tới đây là gì, ta cũng không động thủ với ngươi." Lý Dật dừng trên khuôn mặt kinh ngạc của Thạch Lỗi, trầm giọng nói: "Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết mục đích ngươi tới đây, là Tiêu Thanh Sơn cho ngươi tới sao?"

Thạch Lỗi đầu tiên phung ra một hơi thật mạnh, sau đó nhẹ nhàng dụi tắt tàn thuốc, đợi biểu tình ổn định một chút, nói: "Lý Dật, ta tới nơi này không phải do Tiêu tiên sinh gọi ta tới, là Trịnh thúc."

"Trịnh thúc?" Lý Dật hơi mị con mắt, sau đó tự giễu cười cười: "Như nhau, Tiêu Thanh Sơn hiểu được ta, biết ta đối với người bên cạnh không tệ, nhất là đối với người đã từng có ân với ta, hắn nghĩ thông qua Trịnh thúc đạt được mục đích của hắn, điều này rất phù hợp với tác phong của hắn."

Lý Dật nói làm Thạch Lỗi không biết nên làm sao trả lời, bởi vì hắn cũng không biết Trịnh thiết Quân có phải làm theo ý tứ của Tiêu Thanh Sơn hay không.

"Cho ngươi tới làm gi? Bàn chuyện sòng bạc hay sao?" Lý Dật hỏi.

Hỏi xong, Lý Dật châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút.

Thạch Lỗi lắc đầu theo bản năng: "Không có. Trịnh thúc chỉ là để ta tới nói cho ngươi một việc."

"Nói cho ta biết một việc?" Nghe được Thạch Lỗi nói như thế, Lý Dật nở nụ cười, khác với dáng cười khi nãy, lúc này dáng tươi cười của hắn rất lạnh, làm cho người ta một loại cảm giác không rét mà run: "Lúc này Tiêu Thanh Sơn đã biết theo ta giải thích! Ha ha! Rốt cục là Tiêu Thanh Sơn bị choáng váng, hay Tiêu Thanh Sơn cho Lý Dật ta là đứa ngốc?"

"Lý Dật." Thạch Lỗi nỗ lực nói.

Lý Dật cũng không để ý tới Thạch Lỗi, cười lạnh nói: "Giải thích? Con mẹ nó giải thích! Chuyện này còn cần giải thích sao? Hắn sớm đã làm gì? Ngày trước khi hắn phái người đi bắt ta thế nào không muốn theo ta giải thích? Hắc! Khi đó, hắn cũng không nghĩ giải thích cho ta điều gì a, hắn thậm chí còn gọi điện thoại cho Tiêu Huỳnh Huỳnh, mà mục đích gọi điện thoại chỉ là vì muốn biết ta đang ở nơi nào."

Nói đến đây, Lý Dật rít mạnh hai hơi thuốc, giọng nói trầm thấp: "Lúc đó hắn cũng không hề cho ta bất luận điều gì giải thích. Hắn biết chỗ ta ở xong, liền lập tức phái người tới bắt ta! Ha ha, ta biết, Lý Dật ta giết chết Đái Nhạc, chọc giận Đái Hồ, hắn vì không muốn dính dáng vào tự mình phái người đi bắt ta, nỗ lực phủi sạch quan hệ! Tiêu Thanh Sơn thật thông minh, thế nhưng hắn có chút thông minh quá đáng, với tình cảm lúc đó của ta đối với hắn, dù cho trong điện thoại hắn nói cho ta biết, chuyện này hắn bất lực, ta cũng sẽ không trách hắn! Ta cũng chưa từng nghĩ tới muốn hắn đứng ra giúp ta giải quyết phiền phức kia! Ta con mẹ nó làm ra quyết định, một mình chạy trốn, phủi sạch quan hệ với hắn, sẽ không liên lụy tới hắn!"

"Thế nhưng hắn quá mau, ân, cũng quá độc!" Lý Dật nói xong lời cuối cùng, hận ý che giấu tận sâu trong nội tâm rốt cục bạo phát, toàn thân đầy rẫy sát ý khiến trái tim kẻ khác đập nhanh.

Sát ý kinh khủng khiến Thạch Lỗi rùng mình.

"Thạch Lỗi." Lý Dật liên tục rít vài hơi thuốc, tình tự hắn khôi phục lãnh tĩnh: "Nếu như lần này ngươi tới đây chỉ là vì giúp đỡ Tiêu Thanh Sơn chuyển cáo một ít lời nói, vậy không cần nữa, không cần thiết, con mắt mọi người đều sáng như tuyết, không cần phải giải thích cái gì!"

Nghe được Lý Dật nói như vậy, Thạch Lỗi không khỏi thở dài.

Hắn hiểu được, mặc dù hắn có nói toạc môi cũng không làm nên chuyện gì, hơn nữa lời của Trịnh Thiết Quân muốn nhờ hắn chuyển đạt, hắn cũng không biết thật giả.

Trọng yếu nhất là, dưới tình huống trước mắt, Lý Dật không có khả năng nghe những lời này của hắn.

Đây không thể nghi ngờ đã chạm đến nghịch lân của Lý Dật!

"Lý Dật, ngươi đã không muốn nghe, như vậy ta sẽ không nói nữa." Thạch Lỗi thở dài nói: "Lần này ta ngoại trừ đến muốn chuyển đạt một ít lời nói, còn có một mục đích."

"Chuyện gì?" Lý Dật hỏi.

Thạch Lỗi nghiêm mặt nói: "Trịnh thúc muốn mang tro cốt lão Miêu trở về."

Ngạc nhiên nghe được Thạch Lỗi nói, vùng lông mày Lý Dật hơi nhướng lên, không nói gì.

"Trịnh thúc nói, đem tro cốt của lão Miêu chôn tại Las Vegas hẳn là không tốt lắm, hẳn nên đem về quốc nội, như vậy lão Miêu cũng sẽ không có gì tiếc nuối. Còn nữa, Trịnh thúc nói đợi tới ngày giỗ của lão Miêu, hắn có thể đi thắp nén nhang, ôn chuyện với ông ta."

Nghe xong lời nói của Thạch Lỗi, Lý Dật tin tưởng chuyện về lão Miêu là ý tứ của Trịnh Thiết Quân, theo trong trí nhớ của hắn Trịnh Thiết Quân là một người phi thường giảng nghĩa khí. Ngày trước, khi hắn lần đầu tiên đắc tội thủ hạ của Yến Nam Thiên, Tiêu Thanh Sơn bởi vì không muốn chọc phiền phức nên từng dự định đưa Lý Dật ra chịu tội.

Lần đó, Trịnh Thiết Quân vốn không có bất cứ quan hệ gì với Lý Dật, nhưng Trịnh Thiết Quân vẫn khuyên bảo Tiêu Thanh Sơn thật lâu, thậm chí còn điện thoại bảo Lý Dật chạy trốn!

"Được." Nhớ tới dáng dấp hung hãn của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật nhịn không được đáp ứng.

Đối với hắn mà nói, vô luận là Trịnh Thiết Quân hay Trịnh Dũng Cương đều là ân nhân của hắn, người trước xem hắn là vãn bối cưng chiều, người sau lại vì Lý Dật giết chết đám người của Sở Qua, cuối cùng để không ai hoài nghi nên tự bắn mình, hình ảnh này Lý Dật vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

"Huynh đệ, ngày nào đó ta sẽ trả lại ngươi phần nhân tình này."

Đồng dạng, đối với lời thề ngày xưa, Lý Dật cũng vĩnh viễn sẽ không quên.

Ngoại trừ Trịnh Thiết Quân, Lý Dật nhiều ít coi như cho Thạch Lỗi chút mặt mũi.

Đúng như lời nói của Lý Dật, đối với Thạch Lỗi, hắn không có bất luận cừu hận gì.

Nghe được Lý Dật đáp ứng, Thạch Lỗi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần này hắn tới đây vì hai chuyện này. Nếu như một chuyện cũng làm không được, hắn không có cách nào trở lại báo cáo kết quả công việc.

Mắt thấy biểu tình của Thạch Lỗi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Lý Dật nói sang chuyện khác: "Thạch Lỗi, Dũng Cương bây giờ còn được chứ?"

Sau khi đi tới nước Mỹ, Lý Dật từng muốn gọi điện thoại ôn chuyện với Dũng Cương, thế nhưng biết như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hắn, nên đành thôi.

"Lần đó Dũng Cương dẫn người đi bắt ngươi, trên đường thụ thương, sau khi trở về bị Tiêu tiên sinh mắng một trận." Thạch Lỗi thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật: "Lúc đó Dũng Cương đi bệnh viện. Vết thương của hắn không nghêm trọng lắm, không bao lâu đã khỏe lại. Bất quá chờ sau khi hắn xuất viện, Tiêu tiên sinh cũng không trọng dụng hắn, hôm nay hắn hầu như đặt hết tâm tư trên người nữ nhân."

Nghe được Thạch Lỗi nói, Lý Dật không khỏi khe khẽ thở dài.

Ở trong trí nhớ của hắn, Trịnh Dũng Cương mặc dù có điểm háo sắc, thế nhưng năng lực tự chủ không tệ, khi làm chính sự tuyệt đối sẽ không nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay Trịnh Dũng Cương biến thành hình tượng hoa hoa công tử đều bởi vì chuyện của hắn.

"Ngươi biết một người tên là Dương Phàm không?" Lý Dật nhớ tới Dương Phàm, mặc dù trước đây hắn cũng cho rằng Dương Phàm sẽ không xảy ra chuyện, bất quá vẫn không có được tin tức của Dương Phàm, đối với tình cảnh của Dương Phàm hắn vẫn có chút lo lắng.

"Dương Phàm?" Thạch Lỗi đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhớ tới điều gì, đáp: "Hẳn là người mà Trịnh thúc nói phải không?"

"Nga? Trịnh thúc nói thế nào?" Lý Dật nhăn mày.

Thạch Lỗi thở dài nói: "Khi ngươi gặp chuyện không may, Trịnh thúc gọi ta và Dũng Cương vào, căn dặn chúng ta ngàn vạn lần đừng bại lộ ra ngoài quan hệ giữa ngươi và Dương Phàm, rất sợ chuyện này sẽ liên lụy tới Dương Phàm. Còn nói, nếu cần thiết phải giúp đỡ Dương Phàm."

Thạch Lỗi nói làm trong lòng Lý Dật hung hăng chấn động!

Sau đó, trong đầu hắn hiện ra gương mặt có vết sẹo của Trịnh Thiết Quân, nhớ tới lúc trước Trịnh Thiết Quân dùng thân phận của một trưởng bối đối đãi với hắn, nhớ tới Trịnh Thiết Quân đối với người Nhật Bản có một cỗ hận ý khắc cốt minh tâm...

"Ta mặc kệ các ngươi có bối cảnh gì, đụng đến con trai ta là xúc phạm tới nghịch lân của Trịnh Thiết Quân ta, các ngươi có thể vận dụng lực lượng gia tộc đến giết chết ta. Thế nhưng các ngươi nhớ kỹ, nếu không giải quyết được ta, ta giết toàn gia các ngươi."

"Tiểu tử, nhìn ra được, dã tâm của ngươi không nhỏ."

"Có hứng thú theo ta hỗn không?"

"Ngươi đã đáp ứng theo ta hỗn, như vậy mạng của ngươi ta bảo chắc rồi! Nguyên tắc của ta luôn luôn là, ngươi theo ta hỗn, ta làm đại ca sẽ tráo ngươi! Cho nên, mặc dù là lão Tiêu có muốn ngươi chịu tội thay, ta cũng cùng hắn trở mặt."

Trịnh thúc, Dũng Cương, ân tình của các ngươi, Lý Dật suốt đời này khó quên!

Nhớ tới tất cả, Lý Dật chậm rãi nhắm hai mắt lại.

*****

Thạch Lỗi nhìn thấy gương mặt Lý Dật biến hóa, nhìn ra được lúc này tầm tình của Lý Dật không tốt lắm, vì vật rất thức thời không nói gì thêm, mà lẳng lặng hút thuốc lá.

Vài giây sau, Lý Dật một lần nữa mở mắt ra, biểu tình đã triệt để khôi phục bình thường: "Karla chuẩn bị bữa ăn khuya, không bằng chúng ta cùng đi?"

Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói những lời này, Thạch Lỗi biết Lý Dật đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy Thạch Lỗi gật đầu, Lý Dật dẫn đầu đứng dậy, vốn định đi tới cửa trước, ngây người nhớ tới điều gì, dừng chân lại, xoay người hướng gian phòng của Anh Hoa đi tới.

Khi Lý Dật đi tới cửa phòng của Anh Hoa, cửa phòng bị Anh Hoa giật ra, Anh Hoa không chút biểu tình xuất hiện tại cửa: "Muốn đi ra ngoài?"

Thấy Anh Hoa, Lý Dật không khỏi cười khổ một chút, hắn tự nhiên biết Anh Hoa nghe được tiếng bước chân cho nên mới đi ra. Đồng dạng, hắn cũng biết nếu mình đi ra cửa, Anh Hoa khẳng định sẽ đi theo, cho nên mới nhớ gọi theo Anh Hoa cùng đi.

"Ân, đi ăn khuya một chút, thuận tiện đến sòng bạc đi dạo." Lý Dật gật đầu.

Trong đại sảnh, Thạch Lỗi nhìn thấy vóc người ma quỷ của Anh Hoa thì biểu tình hơi đổi, bất quá sau khi nhìn thấy cặp mắt băng lãnh của Anh Hoa, hắn trước tiên thu hồi ánh mắt.

Lý Dật mang theo Anh Hoa và Thạch Lỗi đi tới nhà hàng dưới lầu, Yến Phong và Karla đang ngồi bên trong dùng bữa ăn khuya.

Chỉ là từ biểu tình của hai người mà xem, tựa hồ bầu không khí cũng không tốt lắm.

Bầu không khí xác thực không tốt, đối mặt với tính tình cổ quái của Yến Phong, Karla có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nếu không phải vì cấp mặt mũi cho Lý Dật thì hắn đã sớm đứng dậy rời đi. Về phần Yến Phong, tuy rắng hắn biết Lý Dật cố ý an bài cho hắn gặp mặt Karla, là muốn hắn cùng Karla liên lạc một chút cảm tình, dù sao tại địa phương như Las Vegas, năng lực của Karla thực sự rất mạnh.

Kết quả rõ ràng, Yến Phong không đạt được mục đích, bất quá hắn tựa hồ cũng không quan tâm, khi ba người Lý Dật đi đến, vẻ mặt hắn thích ý hưởng thụ bữa ăn khuya, mà vẻ mặt Karla ngồi đối diện lại đang rầu rĩ.

Nghe được tiếng bước chân, vẻ mặt thống khổ của của Karla chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, mà Yến Phong lại cầm khăn lau miệng, nói: "Lão bản, anh đã đến rồi."

Ánh mắt Lý Dật lợi hại cỡ nào, chỉ nhìn thấy biểu tình của hai người liền biết hai người nói chuyện với nhau không thuận lợi, vì thế trong lòng hắn âm thầm thở dại, đồng thời cũng rõ ràng trái dưa hái xanh thật không thể ngọt. Nguyên bản muốn nghĩ dựa vào mặt mũi của mình để Yến gia và gia tộc Gambino tiến thêm một chút quan hệ, hiện tại xem ra đã ngâm nước nóng.

Lý Dật nhìn Karla áy náy cười, sau đó mang theo Thạch Lỗi ngồi xuống, Anh Hoa cũng không đi vào, mà chờ bên ngoài.

"Thạch Lỗi, vị này chính là Karla tiên sinh của gia tộc Gambino, vị này ngươi hẳn là quen biết, ta sẽ không giới thiệu nữa." Lý Dật giới thiệu nói.

Trước khi đến Las Vegas, Thạch Lỗi đối với tình huống tại Las Vegas thập phần hiểu biết, tự nhiên biết Karla có địa vị ở Las Vegas thế nào, lúc này nghe được Lý Dật giới thiệu, vội vã đứng dậy, vươn tay ra bắt.

Tuy rằng không biết Thạch Lỗi là thần thánh phương nào, thế nhưng Karla nhớ kỹ lời nói của Lý Dật lúc ở trên xe, lần này hắn đến Las Vegas là vì bái phòng một người bạn cũ, theo bản năng hắt cho rằng Thạch Lỗi là bạn cũ của Lý Dật, vì vậy cũng không có chút ngạo mạn, mà mỉm cười bắt tay Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi quản lý Vĩnh Hòa hội sở nhiều năm, năng lực quan sát tự nhiên nhất lưu, hắn liếc mắt liền xem thấu ẩn ý bên trong.

Vì thế hắn rốt cục triệt để hiểu rõ, bên ngoài truyền lưu Lý Dật thăng chức rất nhanh tại Mỹ tuyệt đối không có lửa thì làm sao có khói!

Nếu để Thạch Lỗi biết, Lý Dật từng dẫn người huyết tẩy gia tộc Profaci và gia tộc Jarrow Veysel, cùng với sau đó giết chết Carville và làm tập đoàn buôn lậu Non-Gothic khuất phục, phỏng chừng Thạch Lỗi sẽ bị hoảng sợ ngất xỉu!

Có thể là bởi vì thân phận chênh lệch, bốn người ngồi cùng không hợp ý lắm, nửa giờ sau, Lý Dật dẫn đầu muốn rời đi, chỉ trước khi đi dặn Karla hảo hảo chiêu đãi Thạch Lỗi.

Đối với Karla mà nói, chiêu đãi người khác đã là chuyện quen thuộc, đợi khi Lý Dật chỉ thị, Karla đã lấy một gian phòng trong khách sạn MGM cho Thạch Lỗi, đồng thời liên hệ một ngôi sao tuyến hai của Hollywood đến làm ấm giường cho Thạch Lỗi.

Tuy rằng Thạch Lỗi cũng không thuộc nhóm người mê ngôi sao điện ảnh, thế nhưng hắn cũng có chút quan tâm đến minh tinh Hollywood, khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân từng xuất hiện trên màn ảnh nhu thuận đến làm ấm giường cho hắn thì trong lòng hắn chấn động thế nào cũng có thể biết.

Đến tận đây, hắn đối với thế lực của Lý Dật tại nước Mỹ lại có thêm một nhận thức mới, đồng dạng, trong lòng có một trực giác nói cho hắn biết Lý Dật làm như vậy là muốn đi qua hắn nhắn nhủ Tiêu Thanh Sơn một tin tức: Không lâu sau trong tương lai, chó nhà tang ngày xưa sẽ trở về!

Ra khỏi khách sạn MGM, vẻ lo lắng ẩn giấu trong mắt Lý Dật dần dần tiêu thất, trên mặt hắn lại lần nữa lộ ra dáng tươi cười: "Yến Phong, chuyện anh đánh đố làm bừa, bốn người Milich đã biết chưa?"

Dứt lời, trong đầu Lý Dật không khỏi dần hiện ra cái bóng của người Do Thái kia, làm một người Do Thái, Milich kế thừa trí tuệ và sự cao ngạo chỉ có người Do Thái mới có. Theo hắn xem ra, tuy rằng Yến Phong sử dụng thủ đoạn để thắng cuộc, thế nhưng với tính cách cùa Milich chưa chắc sẽ chịu thua.

"Lào bản, cuối cùng anh cũng chịu quan tâm đến sinh ý của chính mình rồi." Yến Phong tức giận nói: "Không sai! Bốn tên kia biết tôi dùng thủ đoạn nhỏ, cả đám đều không phục, nhất là tên Milich, còn chướng mắt với tôi." Nói tới đó, Yến Phong liếc mắt nhìn Lý Dật, phảng phất như muốn dùng ánh mắt nói cho Lý Dật, lần này cần ngươi ra mặt!

"Yến Phong, tôi đã nói tôi giao sòng bạc cho anh, tôi chỉ xem thu nhập, những chuyện khác tôi sẽ không quản lý." Lý Dật đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Yến Phong, ngay tại chỗ cự tuyệt.

Lý Dật cự tuyệt làm Yến Phong khóc khônh ra nước mắt, vẻ mặt đau khổ nói: "Phủi tay chường quỹ cũng không có kiểu như anh! Ba người khác thì không nói, tên Milich anh phải làm công tác tư tưởng cho hắn đi."

"Được." Suy nghĩ một chút, Lý Dật vẫn đáp ứng yêu cầu của Yến Phong, dù sao hắn cũng biết với tính cách kiêu ngạo của Milich nếu bị Yên Phong quang minh chính đại đánh bại, như vậy sẽ tuân thủ ước định, thế nhưng Yến Phong dùng thủ đoạn, ở dưới tình hình này, Milich tuyệt đối không phục.

Yên Phong trầm mặc, Lý Dật theo Yến Phong đi tới sòng bạc Ceasar, lần thứ hai đi tới đây, Lý Dật nhạy cảm phát hiện bãi đỗ xe đông đúc hơn không ít, hơn nữa bảo an ngoài cửa cũng tăng thêm. Hiển nhiên, gia tộc Gambino và gia tộc Qiesi Jarno đối kháng làm sòng bạc Lý Dật cũng được lợi, đồng dạng, Yến Phong biết rõ quan hệ mật thiết giữa Lý Dật và gia tộc Gambino, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi cùng trao đối với Karla, liền tăng mạnh phòng bị trong sòng bạc.

Thấy chi tiết này, Lý Dật đối với năng lực của Yến Phong lại có đánh giá mới. Yến Phong có thể được Yến Nam Thiên coi trọng cũng không chỉ do tính cách cổ quái mà thôi, năng lực là trọng yếu nhất!

Đúng như Lý Dật suy nghĩ, sinh ý của sòng bạc tốt phi thường, cả lầu một hầu như chật ních, nơi nơi đều là người.

Nhân viên trong sòng bạc nhìn thấy Yên Phong đi cùng Lý Dật vào cửa, cả đám đều biến sắc, trong đó có người vội chạy đi thông báo cho Milich.

Rất nhanh, Milich từ trong phòng làm việc đi ra, tự mình đi tới đại sảnh lầu một nghênh tiếp Lý Dật.

Lúc Milich hướng Lý Dật đi tới, ánh mắt vẫn chỉ nhìn trên người Lý Dật, không hề liếc mắt nhìn Yến Phong, phảng phất xem Yến Phong như là không khí.

Chi tiết này xác minh suy đoán của Lý Dật, mà Yến Phong càng vô sỉ trừng mắt nhìn Lý Dật, phảng phất như đang nói: "Thấy chưa? Người này rất ngưu!"

Nhìn biểu tình vô cám của Milich, Lý Dật mỉm cười vươn tay: "Khổ cực rồi, Milich tiên sinh."

Trước đó Milich nhận được thủ hạ hồi báo, biết được Lý Dật và Yến Phong cùng nhau đến sòng bạc, tâm tình trở nên thập phần không xong. Hắn theo bản năng cho rằng Yến Phong sẽ cáo trạng ở trước mặt Lý Dật, đồng dạng cũng cho rằng Lý Dật sẽ gây khó khăn cho hắn.

Ở tình hình này, Milich thậm chí có dự định từ chức, theo hắn xem ra, với năng lực của hắn chỉ cần hắn từ chức, lão bản sòng bạc khác khẳng định sẽ lôi hắn qua.

Mà hôm nay Lý Dật biểu hiện khách khí như vậy là điều mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Trong lòng tuy rằng thập phần kỳ quái đối với thái độ của Lý Dật, bất quá Milich cũng vươn tay, nói: "Đây đều là chuyện tôi phải làm."

"Yến Phong, anh giúp Milich tiên sinh phụ trách chuyện sòng bạc một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với Milich tiên sinh." Lý Dật quay đầu nói với Yến Phong một câu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Milich theo hắn lên lầu.

Nghe được Lý Dật nói, trong lòng Milich chợt lộp bộp, bất quá cũng chưa nói gì, chỉ là biểu tình trên mặt thoạt nhìn có chút xấu xí.

Sau đó Lý Dật cùng Milich đi tới phòng làm việc trong sòng bạc, hắn chủ động rót cho Lý Dật một lỵ cà phê, sau đó ngồi đối diện Lý Dật, vẻ mặt kiên định nói: "Lão bản, tôi biết ông tìm tôi là muốn nói gì."

"Milich." Lý Dật cắt đứt lời Milich nói: "Năng lực của anh rất mạnh, đây là Karla nói cho tôi biết, mà sinh ý một tháng nay của sòng bạc anh làm rất tốt, sự thực chứng minh Karla không có gạt tôi."

Lý Dật nói làm Milich có chút kỳ quái, hắn thức thời tuyển chọn trầm mặc.

"Cho nên, tôi quyết định tăng lương cho anh." Nói đến đây, Lý Dật lộ ra dáng tươi cười sáng lạn.

"Tăng luơng?" Nghe hai chữ này, con ngươi Milich đột nhiên phóng lớn, tựa hồ đối với bất cứ nhân viên nào mà nói, đều sẽ không chịu đựng được sự mê hoặc được tăng lương.

Lý Dật gật đầu: "Đúng vậy! Tiền lương và năng lực có quan hệ trực tiếp với nhau, tiền lương hiện tại không phù hợp với năng lực của anh."

"Cám ơn ông thưởng thức." Milich thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười.

"Tôi sẽ dựa trên cơ sở tiền lương hiện tại của anh tăng thêm 50%, anh thỏa mãn không?" Lý Dật hỏi.

50%!

Nghe con số này, dáng tươi cười trên mặt Milich càng sáng lạn, hắn rất thẳng thắn gật gật đầu.

Thấy Milich gật đầu, dáng tươi cười trên mặt Lý Dật dần dần thu liễm, hắn chậm rãi buông ly cà phê, nhẹ nhàng gõ bàn, lại đột nhiên chuyển giọng: "Thế nhưng tôi có điều kiện."

Milich ngẩn ra.

"Phục tùng! Tôi cần sự phục tùng tuyệt đối!" Lý Dật phun ra một hơi: "Nếu tôi đã tuyển chọn Yến Phong phụ trách sòng bạc thì phải có lý do của tôi, tôi tùy ý cho hắn cùng bốn người đánh cuộc, rốt cục xem như khảo nghiệm với các vị! Hiện tại khảo nghiệm kết thúc, trận trò chơi hoang đường này cũng nên kết thúc, tất cà đều nên đi vào quỹ đạo, tôi không hi vọng xuất hiện thêm điều gì ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn, anh hiểu không?"

Nếu như nói, chuyện Lý Dật tăng lương như đưa Milich lên thiên đường, như vậy lời nói lúc này của Lý Dật giống như một cước đá hắn trở lại địa ngục!

Khác với khi nãy, Milich cũng không lập tức đáp ứng Lý Dật, hiển nhiên trong lòng người Do Thái cao ngạo này cũng có sự do dự, cùng lúc Lý Dật cấp ra sự đãi ngộ xác thực phi thường tốt. Hắn tự nhận cho dù có đi ăn máng khác cũng sẽ không có được đài ngộ như vậy, mà về phương diện khác, hắn cũng không cam tâm tiếp thu sự quản lý của Yến Phong.

"Ngạo cốt thì đáng quý, thế nhưng cũng phải có giá của nó, không phải sao?" Lý Dật nhẹ nhàng lay động ly cà phê, nước cà phê nhất thời xoay tròn lên, hình thành một cơn lốc nhỏ, nói xong những lời này, hắn uống một ngụm cà phê nói: "Tôi muốn nghe câu trả lời thuyết phục của anh, hiện tại thế nào?"

Ánh mắt Milich biến ảo liên tục, cuối cùng thở dài: "Tôi đáp ứng ông, lão bản."

Sự tuyển chọn của Milich nằm trong sự dự liệu của Lý Dật, hắn mỉm cười vỗ vai Milich, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Lý Dật đi tới dưới lầu, Yến Phong đang bưng một ly rượu trong tay, vẻ mặt thích ý nhìn tình hình náo nhiệt trong sòng bạc, thấy Lý Dật đi tới, Yến Phong trừng mắt: "Nhanh như vậy đã đối phó xong?"

"Chuyện còn lại tôi toàn quyền giao cho anh, tôi mong muốn anh đừng làm cho Yến Nam Thiên khó khăn." Lý Dật cũng không cho Yến Phong vẻ mặt hòa nhã.

Yến Phong nghe ra tia khinh miệt trong giọng nói của Lý Dật, hừ lạnh nói: "Chỉ là sòng bạc mà thôi, anh chờ coi đi!"

Dáng dấp hờn dỗi của Yên Phong làm trong lòng Lý Dật âm thầm có chút hài lòng, hắn hiểu được người như Yến Phong nếu không cho hắn chút áp lực, sẽ không ngoan ngoãn làm việc.

"Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Las Vegas, anh còn có chuyện gì cần tôi làm không?" Lý Dật hỏi.

Yến Phong tựa hồ thật không ngờ Lý Dật lại đi nhanh như thế, liền nói: "Ngày mai nữ thần âm nhạc Mộ Dung Tuyết sẽ biểu diễn tại Đô Thành, lẽ nào anh không đi?"

Hiển nhiên, Yến Phong biết Lý Dật tiếp quản Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, theo hắn xem rag Mộ Dung Tuyết là chiêu bài của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, khi nàng biêu diễn nhạc hội, Lý Dật hẳn nên đi mới đúng.

Mà trên thực tế, Lý Dật cũng không biết Mộ Dung Tuyết sẽ tham gia biểu diễn nhạc hội.

Cũng giống như sinh ý sòng bạc, Lý Dật trực tiếp ném Toàn Cầu Ảnh Nghiệp cho Lưu Tư Cầm, nên tình huống hắn cũng không rõ ràng.

Nguyên bản ngày hôm qua muốn gọi điện thoại cho hai nàng, chỉ là sau khi nhận được điện thoại của Yến Phong, tâm tư đặt vào việc gặp mặt Thạch Lỗi, quên gọi điện thoại cho hai naười.

Đi ra khỏi sòng bạc Ceasar, Yến Phong cũng không cùng Lý Dật đi khách sạn MGM, mà trực tiếp quay về sòng bạc Thịnh Kinh.

Lý Dật cùng Mộ Dung Tuyết nhiều ngày không thấy, nghe được Yến Phong nói Mộ Dung Tuyết đang ở Las Veaas, vốn định gọi điện cho Karla hỏi thăm Mộ Duna Tuyết đang ở khách sạn nào, thế nhưng suy nghĩ lại, ngày mai Mộ Dung Tuyết phải biểu diễn nhạc hội, nếu đêm nay cùng mình đại chiến ba trăm sáu mươi hiệp, ngày mai tuyệt đối không có tinh lực để lên sân khấu biểu diễn.

Vì thế, Lý Dật không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống ý niệm cùng Mộ Dung Tuyết triền miên, trở về khách sạn MGM, đồng thời quyết định ngày mai cấp cho Mộ Dung Tuyết một sự vui mừng.

Khách sạn Monte Carlo tuy rằng không nổi danh như khách sạn MGM, thế nhung cũng là khách sạn số một tại Las Vegas. Đây là một trong những đại hình khách sạn tại Las Vegas, kiến trúc dựa thời kì văn hóa phục hưng, lại được tiến hành phục chế giống như đúc. Còn được dung hợp hiện đại hóa và khoa học kỹ thuật, tái hiện đầy đủ phong thái của đại sư thiết kế, thật có thể nói là xảo đoạt thiên công.

Ngoài ra, khách sạn còn được đầu tư hàng triệu đô la, kiến tạo nhà hát xa hoa đỉnh cấp thế giới, làm khán giả ngay tại hiện trường có thể hoàn toàn chìm đắm trong thế giới ma huyễn đặc sắc tuyệt luân.

Trong một căn phòng trong sạn Monte Carlo, toàn thân Mộ Dung Tuyết bao phủ trong khăn tắm màu trắng, chiếc khăn tắm cũng không thể che đậy thân thể của nàng, chỉ che lấp được những bộ vị mẫn cảm, làn da trong suốt bại lộ hẳn bên ngoài. Có thể vừa tắm rửa xong, da thịt còn đọng một ít bọt nước, dưới ngọn đèn có vẻ dị thường chói mắt.

Từ sau khi Cứu Thục xuất thế, nhân khí của Mộ Dung Tuyết tăng vọt, hôm nay đã trở thành siêu sao quốc tế.

Trong toàn bộ quá trình, Mộ Dung Tuyết đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm tình cũng dần dần bình ổn xuống tới, có thể chính xác mà nói đối diện với hình thức hiện nay, nhất là từ sau khi nàng tham gia vào Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, nàng càng thấy cời mở.

Thời gian trước đây, có Lăng Vĩnh Binh bảo hộ nàng, để cho nàng có thể chuyên tâm đặt tinh lực lên sự nghiệp, không cần bị những quy tắc ngầm làm tiêu hao tế bào, hôm nay tham gia vào Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, nàng càng không cần lo lắng về những quy tắc ngầm.

Thế nhưng nàng cũng không thể ngăn cản được những sự truy cầu.

Làm siêu sao nổi danh nhất hiện nay, quan hệ cùa Mộ Dung Tuyết và Lý Dật vẫn chưa được công khai, ở dưới tình hình này, người theo đuổi nàng nhiều không đếm xuể, trong đó còn có nhiều con trai của những phú hào nổi tiếng.

Điều này làm cho Mộ Dung Tuyết thập phần đau đầu, nàng từng nghĩ tới gọi điện nói với Lý Dật, lại nghĩ sợ làm ảnh hưởng hắn, vì vậy đành buông tha quyết định này.

Thế nhưng trong khoảng thời gian gần đây, người theo đuổi càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có một người tên là Từ Tiến ờ mãi tận New York chạy tới Las Vegas, điều này làm cho Mộ Dung Tuyết thập phần đau đầu.

Mộ Dung Tuyết tựa trên sô pha, đôi đùi đẹp để trần không ngừng đong đưa. tay nàng đang cầm một quyển tạp chí giải trí, thế nhưng không có chút hứng thú đọc, mà cau mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, ở trong căn phòng an tĩnh có vẻ dị thường chói tai, dọa Mộ Dung Tuyết nhảy dựng.

Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ bò lên khỏi sô pha, đi chân trần tới chỗ điện thoại, cầm lên, bên trong lập tức truyền đến thanh âm quen thuộc của ẻo lả: "Tiểu Tuyết, Từ tiên sinh muốn gặp."

"Không gặp!" Vừa nghe được tên Từ Tiến, Mộ Dung Tuyết liền cảm thấy một trận đau đầu, nàng đã cự tuyệt Từ Tiến, thế nhưng hắn cũng không hết hi vọng, rất có tư thế không thấy quan tài không rơi lệ.

"Tiểu Tuyết, Từ tiên sinh mời cô đi nhà hát Magic, tôi nghĩ chỗ đó không tệ, không bằng..."

Đầu tiên điện thoại, ẻo lả nỗ lực khuyên bảo Mộ Dung Tuyết, chỉ là lúc nói chuyện đều dùng khóe mắt quan sát Từ Tiến đang ngồi bên cạnh, trong lòng cũng thập phần rõ ràng dù hắn có nói vỡ miệng thì Mộ Dung Tuyết cũng sẽ không chịu gặp Từ Tiến, hắn chỉ là đang diễn kịch mà thôi.

Ẻo là nói làm Mộ Duna Tuyết có chút tức giận: "A Khải, có phải anh đã thu chỗ tốt gì của họ Từ hay không?"

"Không... không có." Ẻo lả có chút chột dạ đáp một câu, sau đó nói: "Cô đã không muốn gặp thì thôi, có hảo hảo nghỉ ngơi."

Dứt lời, ẻo lả trực tiếp gác điện thoại, vẻ mặt đầy khẩn trương.

"Xin lỗi, Từ tiên sinh, tôi cũng không có khả năng giúp ông." Ẻo lả có chút xấu hổ nhìn Từ Tiến.

Nghe được ẻo lả nói, Từ Tiến có chút thất vọng, để tiếp cận Mộ Dung Tuyết, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng từ chỗ ẻo lả hắn biết ẻo lả là một người đồng tính luyến ái, lập tức tìm một "Thỏ" phi thường ưu tú cho hắn.

Căn cứ tin tức Từ Tiến thu được, tối hôm qua ẻo lả vượt qua một buổi tối tuyệt vời, đồng thời còn nhớ mài không quên với con "Thỏ" kia.

Ở tình hình này, Từ Tiến cho rằng ẻo lả có thể thuyết phục được Mộ Dung Tuyết.

Thế nhưng hiện thực đã cho hắn một bạt tai vang dội!

"Không sao." Từ Tiến miễn cưỡng cười cười, vùng lông mày gắt gao nhăn chặt lại. Bỗng nhiên...

Từ Tiến như đang nhớ tới điều gì, trước mắt không khỏi sáng ngời, thầm nghĩ trong lòng: "Sao ta lại quên mất Lý Dật? Hắn là lão bán của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp a? Mộ Dung Tuyết dù sao cũng phải nể tình hắn chứ?"

Lúc này, nếu để ẻo lả biết được ý nghĩ trong lòng Từ Tiến, khả năng hắn sẽ trực tiếp xem Từ Tiến là "thỏ" mà cưỡng gian tại chỗ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-370)