← Ch.031 | Ch.033 → |
Vĩnh Hòa hội SỞ cũng coi như là một hội SỞ tư nhân, thế nhưng cánh cửa cũng không cao như hội sở tư nhân. hội viên hội sở tư nhân không chỉ có tiền. hƠn nữa phải có thân phận và địa vị
Mà ở Vĩnh Hòa hội Sở, chỉ cần người có đủ tiền, là có thể tiến vào. Bởi vì. Vĩnh Hòa hội sở là một Sòng bạc. nhưng chỉ có hai hạng mục là đấu chó và đấu hắc quyền, rất khác với những Sòng bạc bình thường Người cổ đại chọi gà, đấu cricket. người hiện đại đấu chó.
Ðấu chó rốt cục lưu hành từ thời nào, điều này thật không cách khảo chứng. Ở trong quốc nội, đấu chó không tính là thịnh hành. đã từng ở vùng Hà Nam trò đấu chó mười phần lửa nóng, nhưng rất nhanh liền bị chèn ép, hôm nay đã chuyển Sang hoạt động bí mật, trình dộ nồng nhiệt giảm xuống thật lớn.
So Sánh với trò đấu chó ở Hà Nam, đẳng cấp tại Vĩnh Hòa hội Sở cao hơn nhiều lần. đồng dạng. mỗi lần có cuộc thi đấu Chó thì tiền đặt cược cũng cao đến dọa người, đã từng có kỷ lục ghi lại tới một triệu sáu ngàn vạn nhân dân tệ, hai bên đặt cược chính là Trịnh Thiết Quân và một ông trùm đạn dược súng ống của nước Nga.
Lần đó, Trịnh Thiết Quân phái người đi bắt một con tàng ngao hoang dã (loài chó Tây Tạng), ở trong cuộc thì dùng ưu thế tuyệt đối giết chết loài chó CaucaSus từ nước Nga mang đến, đồng thời đem con CaucasuS được Xưng đệ nhất nước Nga cắn chết không toàn thây, máu tươi nhễ nhãi
Ở trong mắt người Trung Quốc, tàng ngao là thần khuyển (chó thần), là loài chó đứng hàng đệ nhất nếu đem so đấu. mà ở trong mắt người ngoại quốc, tàng ngao chỉ là loài chó lai, không đáng nhắc tới. Lý do họ có ý nghĩ này chính là bởi vì có một ít người nuôi chó thích dưỡng loài chó Tây Tạng chỉ quan trọng ở huyết thống, mà thường thường loài chó này lại không hề có chút dã tính, kéo đi tham gia thi đấu chỉ biết thảm hại!
Dù Sao, dã thú mất đi dã tính So Sánh với loài lợn, ngoại trừ bề ngoài khác nhau, những cái khác tựa hồ không có gì khác nhau. Đây cũng là lý do trong các đoàn Xiếc có thể để cho cọp làm trò lăn lộn, cho gấu cưỡi Xe, nếu là hoang dại, cho bọn hắn một trăm lá gan, bọn hắn cũng không dám chỉ huy!
Loài chó Tây Tạng có thể sO đấu với loài sư tử hay cọp, điều này cũng không nguy hiểm, thế nhưng nếu phía trước có thêm hai chữ hoang dại, thì chỉ có loài chó Tây Tạng hoang dại mới có được loại thực lực này.
So Sánh với việc đấu chó, trò thi đấu hắc quyền của Vĩnh Hòa hội sở càng thêm rực lửa, vô luận là tuyển thủ quốc nội đối chiến, hay đối chiến với tuyển thủ nước ngoài, mỗi lần thi đấu đều kín người hết chỗ, đánh cược càng cao đến kinh người!
Một nhà Vĩnh Hòa hội Sở, hàng năm cấp lợi nhuận cho Trịnh Thiết Quân vuợt lên chín mười phần trăm, hơn nữa, tiền thu được hắn cũng không cần giao cho Tiêu Thanh Sơn.
Mà trên thực tế, Trịnh Thiết Quân nguyện ý trông coi Vĩnh Hòa hội sở cũng không phải vì tiền, mà là bởi vì gien bạo lực trong cơ thể. Tuổi tác đã gần năm mươi nên hắn cũng rất ít tự mình dẫn người ra trận đánh giết, vì vậy đem tinh lực đều tiêu hao trong Vĩnh Hòa hội sở, vô luận là so đấu chó hay so đấu hắc quyền, lúc Trịnh Thiết Quân quan sát đều sẽ có vẻ phi thường hưng phấn.
Vĩnh Hòa hội SỞ nằm ở ngoại ô Thượng Hải, gần đường cao tốc nối tiếp từ Nam Kinh đi Thượng Hải, thông nhau thập phần thuận tiện. Con đường đi tới hội SỞ tổng Cộng có hai đường, hai Con đường đều có người của Trịnh Thiết Quân canh gác. Đó không phải là vì sợ có người đến tra xét. Tiêu Thanh Sơn vì để thỏa mãn hứng thú của Trịnh Thiết Quân, vốn đầu tư cho Vĩnh Hòa hội sở đã vượt lên rất cao, các phương diện quan hệ đều đã thông từ lâu.
Cho nên việc phái người canh giữ hai đường đi chính là vì kiểm tra thân phận người đến. dù sao. Vĩnh Hòa hội sở cũng không phải là chợ bán thức ăn, có thể cho người tùy ý đi vào.
Không hề nghi ngờ, khi Lý Dật lên xe taXi đi đến hội Sở thì bị bốn gã đại hán ngăn Cản Xe taXi, chỉ thấy một người trong đÓ bước ra một bước, vẻ mặt Sát khí nói: "Nơi này là hội SỞ tư nhân, thỉnh rời đi!"
Biểu tình hung hãn của bốn gã đại hán làm sắc mặt tài Xế trắng bệch, hắn run run Xoay người, muốn nói gì đÓ với Lý Dật, thế nhưng có thể do quá mức khẩn trương, miệng hé ra, lại nói không được.
Lý Dật hạ cửa kính xe Xuống. nhìn thoáng qua bốn gã đại hán nói: "Tôi là Lý Dật, Trịnh tiên Sinh muốn tôi đến đây tìm hắn."
Nghe hai chữ này, Sắc mặt bốn gã đại hán đồng loạt biến đổi.
Lý Dật?
Buổi Sáng hộm nay bọn họ nhận được thông báo. nếu có một người tên là Lý Dật đến hội sở, phải cho vào ngay
" Mời ngài vào" Đại hán dẫn đầu rốt cục cũng không phải người mới Xuất đạo, rất nhanh từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn Lý Dật làm ra thủ thế thỉnh Lý Dật cũng không nói gì, trực tiếp đóng cửa sổ Xe, nhìn tài Xế đang trợn tròn mắt nói: "Lái Xe!"
Tài Xế có Chút mờ mịt gật gật đầu, Sau đó khởi động Xe hướng Vĩnh Hòa hội SỞ chạy tới. Khoảng chừng mười lăm phút sau. XE taxi chạy vào một con đường nhỏ, đầu cùng đường nhỏ là một trang viên. Diện tích của trang viên đại khái khoảng hai sân bóng lớn, bên trong lại có vài tòa kiến trúc hình tròn, cũng không phải thuận theo phong cách phương tâỵ, mà là kết hợp giữa đông tây hai phương. có vẻ có chút không giống gì cả. Hai bên kiến trúc. mặt cỏ tàng cây tu bổ thập phần San băng. toàn bộ trang viên làm cho người ta có Cảm giác thập phần đại khí.
Nếu như không phải Lý Dật từ chỗ Trịnh Thiết Quân biết được đia chỉ của Vĩnh Hòa hội Sở, hắn tuyệt đối không tin địa phương trước mặt là Vĩnh Hòa hội Sở, bởi vì, nhìn lướt qua thấy nó rất giống một khu nghỉ phép dưỡng Sức.
Nơi cửa hội Sở vẫn có người gác, nhưng bọn họ đã nhận được sự thông báo của mấy tên đại hán bên ngoài, mắt thấy Xe taXi đi đến, không dám Chậm trễ, trước tiên cho đi, đồng thời chỉ chỉ một tòa kiến trúc ngay trung ương trang viên.
Xe taxi đi đến tòa kiến trúc ở giữa, Lý Dật thanh toán tiền Xe, trực tiếp đi vào. Bên trong đại Sảnh biệt thự, Trịnh Thiết Quân đã chờ từ lâu, thấy Lý Dật đi vào cửa lập tức lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn. nói: "Cậu đã đến rồi!"
"Ừm" Lý Dật gật đầu, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, bởi vì hắn nhạy Cảm phát hiện ngày hôm nay Trịnh Thiết Quân có thái độ với hắn tốt hƠn cả ngày hôm qua. Nến như nói ngày hôm qua Trịnh Thiết Quân đối với hắn chỉ là thưởng thức giản đơn, như vậy ngày hôm nay Còn có một tia ý tứ quan ái hàm Xúc bên trong.
"Ngồi đi." Trịnh Thiết Quân chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. Sau đó phất phất tay với nhân viên đứng ngay cửa, người sau ngầm hiểu rời đi. Đợi Lý Dật ngồi Xuống, Trịnh Thiết Quân mỉm cười đánh giá Lý Dật, tựa hồ muốn từ trên mặt Lý Dật tìm ra vật gì đó.
Nguyên bản tướng mạo Trịnh Thiết Quân thập phần bưu hãn phối hợp với dấu vết thẹo đao thật kinh khủng, làm cả người hắn có vẻ tràn ngập lệ khí, mà lúc này hắn lại cười, làm cho Lý Dật cảm thấy có chút không được tự nhiên
"Thân thủ của Cậu thoạt nhìn không tệ, là luyện tập từ nhỏ Sao?" làm như nhận thấy được sự nghi hoặc sẵn trong con người của Lý Dật. Trịnh Thiết Quân thu hồi ánh mắt. mỉm cười hỏi.
"Ừm" Để Trịnh Thiết Quân không hoài nghi, Lý Dật bịa Chuyện: "Khi Còn bé lưu lạc đầu đường được một lão đầu thu nhận. trước kia lão đầu là một cách đấu giả. sau đó dạy cho tôi một ít công phu."
"Không trách được!" Trịnh Thiết Quân bừng tỉnh hiểu ra, Sau đó lại nói: "Vậy mấy năm nay Cậu sống thế nào?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Trịnh Thiết Quân chợt có chút không thích hợp, lập tức cười nói: "Ý tứ của ta là, cậu có bản lĩnh, nhưng lại không ra ngoài lăn lộn, cũng không lăn lộn trong Cục cảnh sát, thật rất lãng phí."
Vẻ khác thường của Trịnh Thiết Quân làm trong ngực Lý Dật thập phần nghi hoặc, lại liên tưởng đến ngày hôm qua Tiêu Thanh SƠn đột nhiên buông tha hắn, trực giác nói cho hắn ở trong đó có bí mật không thể nói cho ai biết. Ngay khi bầu không khí trong đại Sãnh có chút Cổ quái, nhân viên bưng hai ly trà từ bên ngoài đi đến, cẩn thận đặt lên bàn trước mặt hai người.
"Ðại ca nói cho ta biết uống trà có thể tĩnh tâm, thế nhưng ta uống trà nhiều năm như vậy vẫn không hề có hứng thú đối với trà, thật ra ta vẫn không kiêng được rượu." Trịnh Thiết Quân nâng chung trà lên, Xóa khai vấn đề.
Lý Dật cũng không bưng ly trà, mà là hỏi: " Trịnh thúc, tôi muốn biết Công tác của tôi là gì?"
"Cậu không có công tác Cụ thể. chỉ cần mỗi ngày đi theo bên người ta, mau chóng quen thuộc một vòng này là được." Trịnh Thiết Quân nói, lại nghĩ tới gì đó, nói tiếp:"Được. thiếu chút nữa là quên. tối nay nơi này có cuộc đấu hắc quyền, đến lúc đó ta dẫn Cậu đi Xem, mặt khác, Gia Cát Minh Nguyệt tối nay cũng muốn đến Xem cậu."
Gia Cát Minh Nguyệt?
Túi khôn đệ nhất thủ hạ của Tiêu Thanh Sơn!
Nữ nhân trong truyền thuyết đủ làm cho toàn bộ nam nhân tại Thượng Hải phải điên cuồng?
Nghe Cái tên này, Lý Dật không khỏi hơi ngây ra, hắn thực sự nghĩ không ra vì Sao mình lại được Gia Cát Minh Nguyệt quan tâm.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |