Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 350

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 350: Cướp hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Annie." Lý Dật vốn đang cúi đầu hút thuốc, nghe được Andrew nói, hắn chậm rãi phun ra một ngụm khói, híp mắt nói: "Anh biết em đang lo lắng hành động của anh sẽ lọt vào sự chèn ép của Trần gia và Bối gia, em yên tâm, anh sẽ có biện pháp giải quyết."

Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, Andrew không khỏi ngẩn ra.

"Annie, em còn nhớ rõ lần trước anh có nói qua với em, chỉ cần anh về nước, anh có thể trong thời gian ngắn có được mạng lưới quan hệ trong chính giới của riêng mình không?" Lý Dật hỏi.

Lý Dật nói không khỏi làm Andrew nhớ tới ngày đó nàng cùng Lý Dật nói chuyện, trong lúc đang nói, nàng kiến nghị Lý Dật về nước nên đầu tư lớn cùng thành lập quỹ từ thiện, dùng để tranh thủ sự chi trì của chính phủ, thành lập mạng lưới quan hệ trong chính giới. Lúc đó Lý Dật có để lộ ra trong lời nói, sau khi hắn về nước có thể trong thời gian ngắn thành lập mạng lưới quan hệ trong chính giới của riêng mình.

Nguyên bản ngay lúc đó Andrew cũng hiếu kỳ muốn hỏi Lý Dật sẽ làm như thế nào, chỉ là ngại tâm tình Lý Dật lúc đó có chút kích động, nên nàng không mở miệng hỏi, lúc này nghe được Lý Dật lại nói như thế, nàng nhịn không được hỏi: "Anh yêu, lẽ nào anh có biện pháp?"

"Ân." Lý Dật gật đầu, đưa con bài chưa lật của hắn xốc lên, nói cho Andrew.

Nghe xong lời nói của Lý Dật, Andrew trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin tưởng nhìn Lý Dật, muốn nói gì đó, thế nhưng hồi lâu cũng không nói ra được một chữ.

Tin tức Lý Dật nói cho nàng thực sự quá chấn động!

Thậm chí, nàng có thể khẳng định, nếu như tin tức này truyền lưu ra ngoài, toàn bộ thế giới đều sẽ điên cuồng!

"Anh yêu, lẽ ra anh nên nói sớm cho em nghe một chút, hại em lo lắng cho anh bao lâu." Sau thoáng chấn động, Andrew khôi phục lại bình thường, nàng oán giận liếc mắt trách Lý Dật.

Lý Dật có chút xấu hổ sờ soạng mũi, nói: "Xin lỗi, Annie, vì tình tự của anh không ổn định, cho nên..."

"Anh yêu, anh làm như vậy cũng được, thế nhưng không được đem tin tức này truyền lưu ra ngoài, bằng không anh ở tại Mỹ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu." Andrew thở dài.

Lý Dật gật đầu: "Anh hiểu được."

Thấy Lý Dật hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, Andrew nhiều ít có chút phiền muộn, từ tối hôm qua tới bây giờ nàng luôn vì Lý Dật mà lo lắng, ai biết Lý Dật đã sớm có kế hoạch.

"Anh yêu, anh cũng không có vẻ sốt ruột đi vào, nói vậy cũng đã có kế hoạch phải không?" Andrew có chút phiền muộn nói: "Nói đi, anh dự định làm như thế nào?"

"Đúng như lời của em, tố chất của những binh sĩ này không kém, bọn họ được trang bị rất đầy đủ, anh có thể bảo chứng tiến nhập, thế nhưng không thể bảo chứng lúc đánh ngất họ, sẽ không bại lộ hành tung, mà một ngày để lộ hành tung, anh sẽ gặp phải vây công." Lý Dật nghiêm mặt nói: "Anh cần phải hiểu rõ tình huống bên trong."

"Cho nên, anh muốn cho người tìm hiểu tình huống bên trong dùm anh?" Andrew cười khổ: "Nếu như em không đoán sai, người này chính là Yến Nam Thiên phải không?"

"Ân." Đối với chuyện Andrew có thể đoán được điểm này, Lý Dật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Andrew nhíu mày: "Kế hoạch này không tệ, thế nhưng anh yêu à, em cần nhắc nhở anh một điểm. Con bài chưa lật của anh ngàn vạn lần không thể để cho Yến Nam Thiên biết được. Tuy rằng hiện tại anh và hắn có quan hệ minh hữu, hơn nữa hai người chơi rất thân, thế nhưng anh hẳn nên rõ ràng, ở trước mặt lợi ích thật lớn..."

Andrew cũng không nói hết câu nói, nhưng Lý Dật cũng đã hiểu rõ ràng. Nếu như lợi ích cũng đủ, Yến Nam Thiên tuyệt đối sẽ bán Lý Dật, hơn nữa còn không chút nào do dự!

Mười phút sau, một chiếc Lincoln chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe.

Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, Lý Dật cầm điện thoại bấm số của Yến Nam Thiên, điện thoại rất nhanh chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm dễ dàng của Yến Nam Thiên: "Lý Dật, anh về nước không ngờ cũng không cho tôi biết, đây không phải là hành vi của một người bạn nên có."

"Hắc! Bạn của anh muốn cưới người đàn bà của tôi, chuyện lớn như vậy anh cũng không cho tôi biết, không ngờ còn trách cứ tôi?" Lý Dật hỏi ngược lại.

Trong bãi đỗ xe, bảo tiêu của Yến Nam Thiên đã mở cửa xe cho hắn, Yến Nam Thiên vốn định bước xuống xe, ngạc nhiên nghe được những lời này của Lý Dật, thân thể nhất thời cứng đờ: "Bạn của tôi muốn cưới người phụ nữ của anh? Anh đang nói hôn lễ của Bối Văn và Trần Lâm sao?"

"Anh cho rằng là ai?" Lý Dật tựa hồ không vừa lòng đối với hành vi biết mà không nói của Yến Nam Thiên, giọng nói có chút không vui.

Đầu kia điện thoại, Yến Nam Thiên trên cơ bản đã khẳng định việc này, hắn cười khổ nói: "Lý Dật, mặc kệ anh tin hay không tin, tôi xác thực không biết Trần Lâm có quan hệ này với anh. Trước đây tôi có hoài nghi qua, thế nhưng từ sau khi Trần Lâm về nước, nàng cũng không còn tới Mỹ, hơn nữa lại đáp ứng hôn sự với Bối Văn, cho nên..."

"Tôi tin anh." Không đợi Yến Nam Thiên nói cho hết lời, Lý Dật liền mở miệng cắt lời Yến Nam Thiên: "Thế nhưng hiện tại tôi cần anh giúp đỡ."

"Hiện tại?" Yến Nam Thiên có chút kinh ngạc.

Lý Dật trầm giọng nói: "Đúng vậy! Anh xuống xe, hướng phía trước đi tới ba mươi thước, quẹo phải, đi tới mười thước là có thể tìm được tôi."

"Trời ạ!" Lý Dật nói làm biểu tình Yến Nam Thiên trở nên thập phần quỷ dị: "Anh đang ở chỗ này? Lẽ nào anh muốn cướp hôn lễ?"

Yến Nam Thiên cũng không nghe được câu trả lời của Lý Dật, Lý Dật nói xong câu kia đã trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Nghe trong điện thoại truyền ra âm thành tút tút, Yến Nam Thiên cười khổ khép lại điện thoại, nhìn bảo tiêu phân phó một câu, sau đó một mình đi về phía trước.

Khoảng vài phút sau, Yến Nam Thiên đi tới trước xe của Lý Dật, thấy Lý Dật và Andrew cùng ngồi trong xe, vẻ mặt hắn muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu đặc sắc, bất quá chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn liền khôi phục lại bình thường: "Lý Dật, anh thật biết cách làm người ta sợ hãi."

Trong lúc đang nói, Yến Nam Thiên nhìn lướt qua Andrew, trong lòng thầm nghĩ, ngươi tới cướp hôn còn mang theo tình nhân, thật sự khó hiểu.

"Yến Nam Thiên, anh biết, thời gian của tôi có hạn." Lý Dật cũng không nhiều lời vô ích với Yến Nam Thiên: "Vào xe nói."

"Lý Dật, tuy rằng tôi rất muốn giúp, bất quá thật đáng tiếc, sự tình hôm nay tôi đành bất lực." Yến Nam Thiên chui vào xe, đi thẳng vào vấn đề nói: "Thế lực của Trần gia và Bối gia anh cũng rõ ràng. Hơn nữa tính tình Trần Diêm Vương rất nóng nảy, nếu tôi đứng ra giúp anh, không chuẩn xác hắn sẽ một phát bắn chết tôi!"

"Tôi không có kêu anh giúp tôi đi đoạt lại Trần Lâm, chỉ là muốn anh nói rõ cụ thể tình huống bên trong cho tôi biết, tỷ như phòng của Trần Lâm ở đâu, cách phân bố của các binh sĩ thế nào." Lý Dật rất thẳng thắn nói.

"Điều này không khó." Yến Nam Thiên nói, kỳ quái liếc mắt nhìn Lý Dật: "Chỉ là Lý Dật, với chỉ số thông minh của anh hẳn nên biết rõ nếu như anh phá hủy buổi hôn lễ này, sẽ khiến phản ứng dây chuyền ra sao, lẽ nào anh không lo lắng một chút nào sao? Phải biết rằng, nếu như anh chọc giận Trần gia và Bối gia, như vậy kế hoạch báo thù của anh sẽ ngâm nước nóng."

"Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý." Lý Dật cũng không dự định nói cho Yến Nam Thiên chuyện về con bài chưa lật của hắn, mà nghiêm mặt nói: "Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh đi vào, có tin tức lập tức gọi điện thoại cho tôi."

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lý Dật, Yến Nam Thiên tuy rằng rất hiếu kỳ muốn biết Lý Dật sẽ làm gì, thế nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn biết rõ, tuy rằng thỉnh thoảng Lý Dật rất điên cuồng, thế nhưng sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc. Lúc này thấy hắn biểu hiện tự tin như thế, nhất định đã có biện pháp giải quyết.

Điều này làm cho hắn yên tâm không ít, dù sao nếu như lần thứ hai Lý Dật lại bị đá ra nước ngoài, thì lợi ích của Yến gia cũng sẽ có tổn thất nhất định.

Yến Nam Thiên ở tại kinh thành thậm chí ở toàn bộ phương bắc có năng lực không thể hoài nghi, mặc dù hắn xuống phía nam vẫn nổi danh Thái Tử lừng lẫy khắp Thượng Hải, hiệu suất làm việc của hắn rất cao, vừa tiến vào khách sạn không lâu đã lập tức gọi điện thoại báo cho Lý Dật, tổng cộng thời gian không tới mười phút.

Hơn nữa Yến Nam Thiên ở trong điện thoại còn báo cho Lý Dật, Bối Văn đối với chuyện Lý Dật tới cướp hôn cũng giơ hai tay tán thành, chỉ là biểu thị không thể đưa tay giúp đỡ được Lý Dật điều gì.

"Hai người ở trong xe chờ tôi." Thu được tin tức của Yến Nam Thiên, Lý Dật không hề chần chờ, mà dặn dò Andrew cùng Anh Hoa một câu.

Hiển nhiên, Lý Dật cũng rõ ràng, Andrew và Anh Hoa không thích hợp xuất hiện tại hiện trường cướp cô dâu.

Sau khi Lý Dật xuống xe, La Moxi mang theo năm tên thành viên Hắc Dạ đi theo sát phía sau Lý Dật, đoàn người hạo hạo đãng đãng đi vào khách sạn, khiến cho gây nên sự chú ý không nhỏ, trong đó không ít người còn chỉ trỏ Lý Dật, tựa hồ đã nhận ra Lý Dật là ai.

Điều này cũng đã xác minh rõ đoạn thời gian trước kế sách tạo thế của Lý Dật đã thành công.

Từ khi tiến vào khách sạn đi đến tầng trệt chỗ nhà hàng Trung Hoa, đoàn người Lý Dật một đường thông suốt. Thế nhưng khi đi tới tầng trệt chỗ nhà hàng Trung Hoa, lập tức bị ngăn cản.

Chân trước của Lý Dật vừa bước ra thang máy, liền phát hiện đứng thủ hộ ngay cửa thang máy là bốn gã binh sĩ hạng nặng vũ trang. Tên binh sĩ đầu lĩnh lập tức tiến lên một bước, sắc mặt nghiêm túc nói: "Chào ngài, thỉnh đưa thiệp mời của ngài."

Đang khi nói chuyện, ba gã binh sĩ khác vẻ mặt như đề phòng, bọn họ thế nhưng đều rõ ràng diễn viên trong buổi tiệc cưới hôm nay là ai, theo bọn họ xem ra, khách không có khả năng mang theo người ngoại quốc đi đến.

"Ba!"

Lý Dật dùng hành động thực tế làm ra câu trả lời. Chỉ thấy tay trái của hắn nhanh như thiểm điện vươn ra, ôm đồm cổ áo của binh sĩ đầu lĩnh, dùng sức kéo tới, tay phải theo hình đao chém ra, chuẩn xác không lầm chém vào cổ của tên binh sĩ đầu lĩnh.

Binh sĩ đầu lĩnh không có bất luận cơ hội gì để phản kháng, thậm chí hắn không kịp kêu lên, đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Mà trong lúc Lý Dật vừa động thủ, sáu người La Moxi cũng không hề nhàn rỗi, bao quát La Moxi bên trong, ba gã thành viên Hắc Dạ đứng gần Lý Dật nhất cũng lập tức xuất thủ, không hề cho ba gã binh sĩ kia chút thời gian kịp phản ứng, đã trực tiếp đánh hôn mê đối phương.

Đánh hôn mê bốn gã binh sĩ, Lý Dật suy nghĩ một chút nói: "La Moxi, các anh ở chỗ này chờ tôi."

"Rõ! Lão bản!" La Moxi trả lời trước tiên, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Lý Dật cũng không nhiều lời vô ích, nhẹ nhàng lắc nhẹ cổ, sau đó làm như không có việc gì quẹo vào hành lang.

Sau một khắc, Lý Dật thình lình nhìn thấy trong hành lang có tới mười mấy tên binh sĩ đang đứng, hai tên làm thành một tổ thủ hộ ngay cửa nhà hàng Trung Hoa cùng gian phòng riêng, đứng nơi đó giống như những cây thương thẳng tắp, không chút sứt mẻ.

Thấy một màn như vậy, Lý Dật không khỏi nhíu mày, tình huống thật không ổn so với trong sự tưởng tượng của hắn, hắn thật không ngờ bên trong lại có bầu không khí canh gác nghiêm túc tới như vậy. Dù sao, hôm nay là ngày hôn lễ của Trần Lâm và Bối Văn, không nên nghiêm túc tới như thế mới đúng.

Lý Dật không biết chính là, trong số những tân khách đến tham dự lễ cưới ngày hôm nay, bộ phận lớn nhất là các đại lão trong quân đội. Mà Trần Diêm Vương vẫn là một người rất cường thế, hắn cố ý nương theo cơ hội có mặt các đại lão trong quân đội, ở trước mặt các đại lão bày ra một mặt cường hãn của trinh sát binh quân khu NJ!

Thậm chí, Trần Diêm Vương còn để cho Trần Phong đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu NJ phụ trách sự an toàn trong hiện trường, kể từ đó, đừng nói là người bình thường, dù là sát thủ có thực lực không kém muốn đi vào trong nhà hàng cũng là chuyện không có khả năng.

Nhưng nếu để cho Trần Diêm Vương biết Lý Dật không cần tốn bao công sức đã đánh hôn mê bốn gã binh sĩ thủ hộ ngay cửa thang máy, phỏng chừng hắn sẽ tức giận đến ngất xỉu!

Lý Dật xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt những binh sĩ trong hành lang, bất quá biểu tình của Lý Dật rất thản nhiên, lúc bước đi vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dáng tươi cười trên mặt không giảm, không hề lộ ra chút kẽ hở nào.

Ngoài ra, Lý Dật còn nhanh chóng dùng khóe mắt kiểm tra dãy số phòng hai bên.

Căn cứ tin tức Yến Nam Thiên gọi cho hắn, Trần Lâm đang ở phòng số 1.

Bởi Lý Dật thuận lợi đi qua cửa thang máy, hơn nữa khí độ bất phàm, những binh sĩ tuy rằng đều đưa ánh mắt nhìn về hướng Lý Dật, nhưng không hề hoài nghi thân phận của Lý Dật.

"Tiên sinh, phòng khách ở chỗ này." Khi Lý Dật đi qua hành lang lần nữa sắp quẹo vào ngã rẽ, một gã binh sĩ hướng Lý Dật làm ra thủ thế như mời mọc.

Lý Dật dừng chân lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Yến Nam Thiên muốn tôi đến gặp cùng ôn chuyện, hắn đang ở phòng nào vậy."

"Quẹo phải, là phòng thứ hai đếm ngược lại." Nghe được Lý Dật hỏi, tên binh sĩ kia lại lần nữa làm ra thủ thế như mời.

"Cảm ơn." Lý Dật mỉm cười cảm ơn lại một câu, sau đó hướng bên phải đi đến.

Tất cả tựa hồ như đang tiến hành theo sự dự đoán của Lý Dật, nhưng khi Lý Dật mới đi được nửa đường, ở ngay phòng giữa đột nhiên có người mở cửa ra. Một gã nam tử mặc quân trang từ bên trong bước ra.

Nam tử vừa đi ra, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Dật, sau đó bước chân lập tức khựng lại, con ngươi bỗng nhiên phóng lớn, vẻ mặt biểu tình đầy khiếp sợ!

Nam tử xuất hiện đồng dạng cũng làm Lý Dật biến sắc. Khóe mắt hắn không ngừng run rẩy lên vì không thể khống chế, chỉ là hắn cũng không hề dừng chân lại, thậm chí dù tần suất bước chân cũng không hề biến hóa, mà gắt gao nhìn chằm chằm nam tử, tựa hồ đang dùng ánh mắt giao lưu điều gì đó với nam tử kia.

Đọc hiểu ý tứ trong mắt Lý Dật, nam tử kia thoáng do dự một chút, sau đó đóng cửa phòng lại, hướng Lý Dật chủ động đi tới!

Cử động của nam tử lập tức làm Lý Dật có chút khẩn trương!

Bởi vì nam tử kia không phải ai khác, chính là anh trai của Trần Lâm, Trần Phong!

Theo Lý Dật xem ra, nếu như Trần Phong vạch trần thân phận của hắn, như vậy kế tiếp sẽ thập phần khó khăn!

Dù sao binh sĩ đứng trong hành lang thực sự là nhiều lắm, hơn nữa còn hạng nặng vũ trang, một mình hắn không thể đột phá nhiều người ngăn cản như vậy.

Bất quá rất nhanh, thần kinh căng thẳng của Lý Dật chợt thả lỏng một chút, bởi vì hắn nhìn thấy Trần Phong nháy mắt với hắn, mặc dù hắn không thể đọc hiểu ý tứ trong mắt Trần Phong, nhưng hắn cũng nhìn ra được Trần Phong không có ác ý.

Đúng như Lý Dật suy nghĩ, Trần Phong xác thực không vạch trần Lý Dật, ngược lại hắn còn chủ động đi tới bên người Lý Dật lộ ra vẻ mỉm cười, giống như ân cần thăm hỏi người bạn cũ: "Cậu đã đến rồi."

"Ân." Lý Dật phối hợp gật đầu: "Yến Nam Thiên và Bối Văn nhắn tôi tới."

"Bọn họ đang ở phòng đằng kia, cậu đi theo tôi!" Trần Phong liền hiểu ý, dứt lời liền chủ động mang theo Lý Dật đi về phía trước.

Thấy một màn này, biểu tình những binh sĩ có chút quái dị, trước đó bọn họ nghe Lý Dật gọi thẳng tên của Yến Nam Thiên và Bối Văn, đã cảm thấy thân phận Lý Dật không đơn giản, bây giờ nhìn thấy Trần Phong bình thường vẫn có gương mặt lạnh lùng như diêm vương lại mỉm cười nói chuyện chào hỏi Lý Dật, điều này càng làm cho bọn họ phải hiếu kỳ đối với thân phận của Lý Dật!

Có Trần Phong dẫn đường, Lý Dật âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ âm thầm lưu ý những gian phòng khác.

Theo hắn xem ra Trần Phong chịu giúp hắn là bởi vì phần tư liệu huấn luyện bộ đội đặc chủng ngày trước, thế nhưng nếu như hắn ở trong hành lang gặp phải Trần Diêm Vương hay cha của Bối Văn là Bối Hoa Phong thì tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!

Bối Văn không ngại hắn đến cướp cô dâu, thế nhưng hai người kia tuyệt đối sẽ chú ý!

Thậm chí hắn có thể khẳng định, nếu như đụng tới Trần Diêm Vương, Trần Diêm Vương tuyệt đối phái người ném hắn ra bên ngoài!

Vận khí của Lý Dật thật không tệ, trên đường hắn theo Trần Phong đi tới cũng không đụng phải Trần Diêm Vương và Bối Hoa Phong hai người.

Đi tới trước cửa một gian phòng, không đợi Lý Dật mở miệng, Trần Phong chủ động gõ lên cửa phòng.

Nhìn thấy cử động của Trần Phong, trong lòng Lý Dật không khỏi căng thẳng, nguyên gương mặt đang bình tĩnh không khỏi lộ ra biểu tình kích động!

Mà những binh sĩ xa xa tuy rằng hiếu kỳ vì sao Lý Dật không đi tìm Yến Nam Thiên và Bối Văn lại đi theo Trần Phong đến gõ cửa phòng cô dâu, thế nhưng bọn họ cũng chỉ là hiếu kỳ, theo bọn họ xem ra, nếu do Trần Phong đưa Lý Dật đi gặp cô dâu, tự nhiên phải có nguyên nhân riêng!

Cửa phòng rất nhanh mở ra, mở rộng cửa chính là phù dâu của Trần Lâm, cô gái có tên là Ngô Tinh.

Trong phòng, hai chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Trần Lâm, mà Trần Lâm tựa hồ không có chút hứng thú đối với việc này, đang nhắm chặt mắt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Trần Phong ca." Nhìn thấy Trần Phong, Ngô Tinh theo bản năng lộ ra mỉm cười.

Bất quá khi nàng nhìn thấy Lý Dật đứng sau lưng Trần Phong thì dáng tươi cười nhất thời cứng lại!

Những binh sĩ cả ngày chỉ biết chấp hành nhiệm vụ dĩ nhiên không biết Lý Dật, điều này rất bình thường, thế nhưng thân là đệ nhất mỹ nhân được đoàn văn công thừa nhận, trên thực tế nàng xem như đã đạp một chân vào thế giới giải trí, chỉ là trong tính chất có chút khác nhau mà thôi.

Chỉ từ dáng tươi cười cứng ngắc và gương mặt khiếp sợ đến xem, nàng đã nhận ra Lý Dật!

"Hư."

Trần Phong làm ra động tác như ngăn nàng lên tiếng, thấy Ngô Tinh chậm rãi khép miệng lại, sau đó hắn chậm rãi hướng hai chuyên viên trang điểm đi tới.

Hai chuyên viên trang điểm đúng là cực kỳ chuyên nghiệp, các nàng tuy biết có người tới, thế nhưng lực chú ý vẫn đặt trong công việc, không ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa.

Thẳng đến khi Trần Phong đi tới bên cạnh các nàng, các nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Trần Phong, vô ý thức nói: "Còn mười phút nữa là tốt rồi."

"Ba!"

"Ba!"

Không hề trả lời, tay phải Trần Phong chém ra, trong nháy mắt giã lên cổ hai chuyên viên trang điểm, trực tiếp đánh hai người hôn mê.

Cùng lúc đó, Trần Lâm mở mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai chuyên viên trang điểm ngã vào trong lòng Trần Phong!

Sau một khắc, nàng tựa hồ đã nhận ra điều gì, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa!

Vừa nhìn, ánh mắt của nàng không dời đi được nữa, ánh mắt nàng trong nháy mắt trợn trừng, tròng mắt phảng phất như muốn nhảy ra ngoài, miệng nàng há hốc, đủ nhét vào cả một quả đào!

Khiếp sợ, hưng phấn, vui mừng...

Đủ loại tâm tình phảng phất như trong chuyện xưa hiện lên trên mặt Trần Lâm!

Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, trong nháy mắt qua đi, trong con ngươi Trần Lâm hiện lên một ánh mắt quái dị, sau đó chỉ thấy biểu tình của nàng trong nháy mắt lạnh xuống tới: "Anh hai, sao anh cho hắn vào đây? Em không muốn nhìn thấy hắn, bảo hắn đi đi!"

*****

Lý Dật thật không ngờ, Trần Phong thật không ngờ, dù cả phù dâu Ngô Tinh cũng không nghĩ đến.

Làm phù dâu của Trần Lâm, Ngô Tinh đối với tính chất của một hôn nhân này thập phần rõ ràng: Trần Lâm và Bối Văn đám cưới hoàn toàn là vật hi sinh chính trị cho Trần gia và Bối gia!

Mà Ngô Tinh vốn cũng có bối cảnh cường đại tự nhiên biết rõ chuyện giữa Trần Lâm và Lý Dật Theo nàng Xem ra, Lý Dật thần kì Xuất hiện tại chỗ nầy, Trần Lâm làm cô dâu hẳn nhiên phải kích động mới đúng!

Về phần Trần Phong thì càng không cần phải nói, từ rất sớm hắn đã biết đứa em gái vốn thích múa đao chơi súng đã yêu Lý Dật từ lâu, yêu rất sâu đậm Sâu đến mức làm Trần Phong cảm thấy không thể tin tưởng nổi. Cũng chính bởi vì điều nầy, ở nữa năm trước khi Trần Lâm đáp ứng hôn sự này với Trần Diêm Vương, Trần Phong hoàn toàn không hiểu được sự lựa chọn của Trần Lâm

"Em à..." Trần Phong nổ lực nói gi đó.

Trần Lâm lạnh lùng nhìn Trần Phong: "Anh hai, chẳng lẽ anh không có nghe em nói sao?"

Vẻ tuyệt tình toát ra lúc này của Trần Lâm làm trong lòng Trần Phong có chút nghi hoặc, hắn có điểm đoán không ra trong lòng Trần Lâm đang suy nghĩ chuyện gì, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

Ngay cửa, Lý Dật sau thoáng kinh ngạc ban đầu, vẻ mặt của hắn một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh. Mắt thấy Trần Phong có chút không biết làm sao, Lý Dật cũng không lập tức rời đi theo lời Trần Lâm, ngược lại hắn còn trực tiếp đi vào phòng.

"Lý Dật, anh muốn làm gì?" Trần Lâm thấy cử động của Lý Dật, sắc mặt hơi đổi, cố ý bày ra vẻ lạnh lùng, thế nhưng trong giọng nói mang theo một tia âm rung: "Ngày hôm nay là hôn lễ của tôi! Anh hay nhất không nên dính vào! Tôi nói cho anh, giữa chúng ta căn bản không có khả năng! Bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ như vậy, tôi sẽ không chịu ủy khuất ở chung cùng anh một chỗ!"

"Thật không?" Lý Dật cũng không hề phản ứng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lâm

Chẳng hiểu vì sao, khi đối mặt với ánh mắt của Lý Dật, Trần Lâm có tật giật mình dời đi ánh mắt, chỉ là vẫn tuyển chọn mạnh miệng như cũ: "Người tôi yêu là Bối Văn, không phải là anh, anh chết tâm đi!"

Mặc dù Trần Phong và Ngô Tinh đều biết rõ ràng người Trần Lâm yêu không phải là Bối Văn, thế nhưng giờ khắc này nghe được Trần Lâm nói ra lời tuyệt tình như vậy, cũng đều có chút ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt Lý Dật vẫn bình tĩnh, tựa hồ đoán được Trần Lâm sẽ làm như vậy.

"Trần Phong, hai người ra ngoài trước."

Lý Dật dời ánh mắt, nhàn nhạt nói với Trần Phong một câu. Trần Phong thoáng do dự một chút, đưa cho Ngô Tinh một ánh mắt, sau đó ôm hai người chuyên viên trang điểm đi ra ngoài.

"Anh hai, oanh hắn ra ngoài! Em không muốn nhìn thấy hắn!" Mắt thấy Trần Phong phải đi, Trần Lâm có chút nóng nẩy, nàng tựa hồ không dám ở chung một mình với Lý Dật.

"Trần Lâm!" Lý Dật lần thứ hai mở miệng, giọng nói của hắn có chút trầm thấp: "Lúc ở Los Angeles, em từng nói Lý Dật tôi không có can đảm! Hiện tại tôi đã tới, sao em trở nên không có can đảm nữa? Đây không phải là phong cách của Trần Lâm!"

"Làm tình còn cần lý do sao? Muốn lên thì lên! Lề mề giống cái gì?"

Nghe được Lý Dật nói, Trần Lâm không khỏi nhớ tới buổi tối tại Los Angeles, nàng nhớ tới lời nói nàng từng khiêu khích Lý Dật.

Hồi ức phảng phất như nước thủy triều hiện lên trong đầu của nàng, làm nàng không thể ngăn trở, cũng làm nàng trầm mặc Xuống tới.

Trần Phong thấy thế, nhanh chân mang theo Ngô Tinh rời khỏi gian phòng, đồng thời đóng lại cửa phòng cho Lý Dật.

"Không nên tự gạt nữa được không?" Lý Dật đi tới bên người Trần Lâm, nắm lấy hai vai nàng, nhìn thẳng vào mắt Trần Lâm nói.

Trần Lâm theo bản năng muốn giãy dụa, thế nhưng nàng phát hiện, sự giãy dụa của nàng căn bản không có chút tác dụng nào. Đồng dạng, nàng cũng không dám đối diện cùng Lý Dật, nàng sợ làm như vậy sẽ làm dao động sự quyết tâm của nàng!

Lý trí nói cho nàng, tuyệt đối không thể làm như vậy!

"Lý Dật, tôi không có nói đùa với anh, thực sự tôi không có hứng thú gì với anh cả!" Trần Lâm cắn răng.

Lúc này đây, Lý Dật cũng không nói thêm lời vô ích, mà hai tay nâng lên khuôn mặt mê người của Trần Lâm, thật sâu hôn Xuống!

Bá đạo!

Cũng giống như ngày Xưa khi Trần Lâm hôn Lý Dật, nụ hôn này Cực kỳ bá đạo!

Bá đạo đến mức làm cho Trần Lâm không có chút cƠ hội né tránh, nàng nổ lực dùng hai tay đẩy Lý Dật ra, thế nhưng phát hiện Lý Dật giống như một ngọn núi đứng thẳng ngay trước mặt của nàng, sự giãy dụa của nàng căn bản không khởi lên được bất luận tác dụng gì.

Hơn nữa, khi đôi môi nóng hổi của Lý Dật hôn lên đôi môi của nàng, nàng phải thừa nhận; quyết tâm của nàng đã dao động, lòng của nàng đã mềm đi...

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lý Dật, ngửi thấy mùi vị đàn ông quen thuộc trên người của hắn, hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt bá đạo của hắn, Trần Lâm phảng phất giống như một khối băng ném vào ngọn lửa, chậm rãi hòa tan. Nàng kìm lòng không được nhắm mắt lại ôm cổ Lý Dật, kiệt lực phối hợp!

Lý trí và quyết tâm ở trong lúc này có vẻ vô cùng yếu ớt, hai người dùng cách hôn nồng nhiệt của người Mỹ để bộc lộ hết tình ý trong nội tâm của mình!

Nụ hôn thật dài dằng dặc.

Chờ khi đôi môi hai người rời nhau, khuôn mặt mê người của Trần Lâm cũng đã đỏ bừng, mũi không ngừng thở mạnh, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, ánh mắt của nàng có vẻ cực kỳ phức tạp.

"Vi sao ngu như vậy?" Trần Lâm thâm tình nhìn người đàn ông từ lâu đã cướp đi trái tim của nàng, run rẫy hỏi.

Giờ khắc này nàng không còn là mẫu bạo long quật cường táo bạo, mà là một cô gái đang bị cảm động. Không có một cô gái nào cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông mà mình không thích, cứ Sống hồ đồ trôi qua cả đời.

Trần Lâm cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng nàng là một mẫu bạo long tính tình táo bạo làm cho kẻ khác giận sôi, thế nhưng nàng chung quy cũng chỉ là một người phụ nữ, trong người nàng vẫn có nhu tình chỉ có phụ nữ mới có, nàng cũng hi vọng sẽ có được một mối tình cổ tích như những cô gái khác vẫn mong muốn.

Trước đó, Trần Phong nói với nàng với thân phận hiện tại của Lý Dật khẳng định sẽ biết được hôn sự của nàng, nàng từng chờ đợi qua, chờ đợi Lý Dật sẽ đến cướp nàng đi!

Thế nhưng lý trí nói cho nàng, nếu như thực sự Lý Dật sẽ tới, như vậy tuyệt đối khộng phải là một chuyện tốt đối với Lý Dật, tất cả những nổ lực của nàng cũng sẽ trôi theo dòng nước!

Vì vậy tuy rằng nàng chờ đợi, thế nhưng cũng không mong muốn nhìn thấy Lý Dật ngay trong ngày hôn lễ!

Lý Dật đã tới, tới đột nhiên như vậy.

Khi Lý Dật chân chính Xuất hiện ngay ngoài cửa, tâm tình của Trần Lâm cũng không phải là lo lắng, mà là kích động!

Một khắc đó, trong lòng của nàng chỉ là sự hạnh phúc.

Nhưng lúc đó, lý trí của nàng lại lần nữa Xua tan đi hạnh phúc của nàng, thế nhưng khi đôi môi nóng hổi của Lý Dật hôn lên môi nàng, sự quật cường trong lòng nàng đã tan biến.

"Anh biết em là vì muốn tốt cho anh." Lý Dật kéo Trần Lâm ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: "Theo ý của em, thân phận của anh và em đã khẳng định không thể ở chung cùng một chỗ! Mà nếu em khư khư tuyển chọn ở chung với anh, như vậy ông nội em sẽ đem lửa giận chuyển dời lên trên người anh, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch báo thù của anh! Em không muốn nhìn thấy tất cả phát sinh, cho nên em tuyển chọn ủy khuất chính mình, đúng không?"

"Ân." Trần Lâm kìm lòng không được gật đầu, sau đó có chút lo lắng nói: "Lý Dật, hãy nhân lúc bọn họ còn chưa biết, anh đi đi..."

"Em đã nghĩ quá nhiều rồi." Lý Dật lắc đầu: "Thù của anh sẽ tự báo, nếu vì báo thù, phải để em đầu nhập vào vòng tay người khác, thù này anh tình nguyện không báo nữa!"

"Thế nhưng..." Trần Lâm tuy rằng ngàn lần vạn lần tình nguyện ở chung một chỗ với Lý Dật, nhưng nàng cũng biết Lý Dật căn bản không thể qua được một cửa của Trần Diêm Vương.

"Yên tâm đi, anh sẽ quang minh chính đại đoạt lại em!" Lý Dật vẻ mặt tự tin.

Dứt lời, Lý Dật cũng không nhiều lời vô ích với Trần Lâm, mà nắm lấy tay Trần Lâm, kéo nàng đi ra ngoài.

"Lý Dật, anh..." Trần Lâm có chút lo lắng, nàng thực sự quá hiểu rõ Trần Diêm Vương, theo nàng Xem ra, một ngày Lý Dật chọc giận Trần Diêm Vương, như vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, với tính tình của Trần Diêm Vương, ngay tại chỗ rút súng bắn chết Lý Dật cũng không phải việc khó!

Lý Dật bóp chặt tay Trần Lâm, sau đó thâm tình nhìn nàng, trong ánh mắt như muốn nói: "Chuyện kế tiếp cứ giao cho anh!"

Chẳng hiểu vì sao nhìn thấy ánh mắt tự tin của Lý Dật, sự lo lắng trong lòng Trần Lâm biến mất vô tung vô ảnh, nàng tùy ý cho Lý Dật kéo tay nàng đi ra khỏi phòng. Trần Phong tựa hồ từ lâu đoán được Lý Dật sẽ làm như vậy, hắn và Ngô Tinh đang đứng chờ ngay cửa phòng, mà hai chuyên viên trang điểm đã bị hắn đưa vào phòng của Bối Văn.

Bối Văn cũng không đi ra, tuy rằng hắn không có bất luận ý kiến gì đối với hành động của Lý Dật, ngược lại còn rất chi trì, thế nhưng hắn cũng không muốn tận mắt chứng kiến tất cả.

Nguyên Yến Nam Thiên vẻ mặt thích ý đang đứng hút thuốc, chợt nhìn thấy Lý Dật lôi kéo Trần Lâm đi ra khỏi phòng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, đồng thời thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật, phảng phất như muốn dùng ánh mắt nói cho Lý Dật: Tôi muốn nhìn Xem anh diễn kịch như thế nào.

So sánh với biểu tình trấn định của mấy người mà nói, đám binh sĨ toàn bộ choáng váng!

Không sai!

Toàn bộ choáng váng!

Tuy rằng bọn họ là trinh sát liên thành viên của quân khu NJ tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng bọn họ có được tố chất tâm lý vượt qua thử thách, thế nhưng bọn họ vẫn bị một màn trước mắt làm chấn động!

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lý Dật không ngờ lại kéo tay Trần Lâm từ trong phòng đi ra!

Càng làm cho bọn họ thật không ngờ chính là, Trần Phong thân là anh trai của Trần Lâm không chỉ không ngăn cản, ngược lại tựa hồ còn có ý tứ cổ vũ.

Trong biểu tình trợn tròn mắt há hốc của đám binh Sĩ, Lý Dật kéo tay Trần Lâm đi phía trước, Trần Phong, Yến Nam Thiên, Ngô Tinh ba người theo sát phía sau.

"Lý Dật, ông nội tôi đã ra đại sãnh, hiện tại tất cả mọi người đang ở trong đại sãnh." Trần Phong vừa đi vừa nhanh chóng nói một câu với Lý Dật.

Lý Dật không trả lời.

Có Trần Phong cùng đi, Lý Dật nắm tay Trần Lâm đi qua hành lang cũng không hề bị ngăn cản, chỉ là biểu tình của những binh sĨ rất đặc sắc, thậm chí còn có mấy người trợn tròn đôi mắt, miệng há hốc đủ nhét một nắm tay!

"Còn suy nghĩ cái gì? Nhường đường!" Mắt thấy hai gã binh sĨ thủ hộ ngay cửa đại sãnh đang ngây ngốc đứng tại chỗ, Trần Phong sầm mặt quát.

Thân là binh sĨ trinh sát liên, bọn họ rất sùng bái Trần Phong, lúc nầy nghe được mệnh lệnh của Trần Phong, theo bản năng hoạt động thân thể.

Cùng lúc đó, gương mặt Trần Lâm lộ ra biểu tình kích động, thân thể nàng không thể khống chế mà run rẫy lên, theo bản năng cố sức nắm chặt tay Lý Dật.

Lý Dật quay đầu nhìn Trần Lâm tự tin cười cười, không hề điều chỉnh, trực tiếp đẩy ra cửa lớn đại sãnh.

Cửa lớn kêu khẽ mở tung ra, tiếng vui cười trong đại sãnh tràn đến, khác hẳn bầu không khí nghiêm túc trong hành lang, trong đại sãnh có vẻ vô cùng vui mừng, thảm đỏ, những quả bong bóng màu sắc rực rỡ bầy khắp nơi.

Vô luận là gương mặt của Trần Diêm Vương, Bối lão gia tử hay những đại lão đến cổ động cũng đang tươi cười rạng rỡ.

Nhưng trong nháy mắt cửa đại sãnh bị mở tung ra, tiếng vui tiếng cười trong đại sãnh lập tức biến mất. Dáng tươi cười của mọi người đều phảng phất như bị cứng lại hình ảnh, con ngươi bọn họ bỗng nhiên phóng lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn ra Cửa!

Thời gian ở một khắc nầy chợt yên tĩnh!

Ðồng dạng tĩnh lặng còn có đại não của Trần Lâm, trong óc nàng trống rỗng, thân thể trở nên cực kỳ cứng ngắc!

Bất quá, rất nhanh nàng nhận thấy được trên tay Lý Dật truyền đến một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng nầy khiến cho thần kinh đang căng thẳng của nàng chợt thả lỏng đi rất nhiều, nàng theo bản năng ngẩng đầu, thình lình nhìn thấy được Trần Diêm Vương. Giờ khắc nầy Trần Diêm Vương đã từ trong sự kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, trên mặt hắn tuy vẫn còn lưu lại sự khiếp sợ, thế nhưng càng nhiều chính là phẩn nộ!

Bối lão gia tử đứng bên người hắn cũng không tốt hơn được bao nhiêu, gương mặt đã tái mét.

Phải biết rằng ngày hôm nay là ngày hôn lễ của cháu nội hắn, thế nhưng hôm nay có một người đàn ông đang lôi kéo "cháu dâu" của hắn đi vào đại sãnh, điều nầy không thể nghi ngờ là đánh vào mặt hắn!

So sánh với người của Trần gia và Bối gia mà nói, những người khác tuy rằng không có sự phẩn nộ, thế nhưng biểu tình vô cùng cổ quái, hiển nhiên bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang phát sinh!

"Tiểu tử, đem bàn tay bẩn của ngươi buông ra, sau đó cút ra khỏi đây cho ta!" Trần Diêm Vương mở miệng, vẻ mặt của hắn cực kỳ phẩn nộ, trong giọng nói mang theo cơn tức dầy đặc, ánh mắt giận dữ tựa hồ như đang nói cho Lý Dật: Nếu như Lý Dật tuyển chọn tiếp tục chơi lửa, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

"Rất Xin lỗi, Trần tư lệnh, tôi không thể làm theo lời ông." Lý Dật cũng hoàn toàn không nhìn lửa giận của Trần Diêm Vương, mà lôi kéo Trần Lâm tiếp tục đi về phía trước.

"Ba"

Trần Diêm Vương triệt để nổi giận, hắn bật dậy khỏi chỗ ngồi, hung hăng vỗ mạnh lên bàn. Một tiếng vang trầm muộn nổi lên, chén trà trên bàn bị hắn vỗ mạnh, toàn bộ đổ tràn ra.

"Trần Phong, ta ra lệnh cho ngươi, đem tên hỗn đãn không biết trời cao đất rộng nầy văng ra cho ta!" Trần Diêm Vương vô ý thức định rút súng, nhưng phát hiện ngày hôm nay vốn không mang súng theo, sau đó lớn tiếng nhìn Trần Phong giận dữ hét.

Trần Phong luôn luôn nghe nhìn mệnh lệnh Xem như chính thiên chức của mình lúc nầy cũng lắc đầu cự tuyệt mệnh lệnh của Trần Diêm Vương: "Cháu là một binh sĨ không sai, nhưng hiện tại cháu chỉ là anh trai của Trần Lâm mà thôi. Thủ trưởng, tôi không thể tuân theo mệnh lệnh của ngài!"

"Hỗn tiện!" Trần Diêm Vương tựa hồ thật không ngờ Trần Phong nói như vậy, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Mà những người khác cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến sự tình lại phát triển đến nước nầy!

Trong lòng Bối lão gia tử đã sớm tràn ngập lửa giận. Vốn tưởng rằng Trần Diêm Vương có thể Xử lý, lúc nầy thấy Trần Diêm Vương không có cách nào khác để Xử lý, bèn trầm giọng nói với một nam nhân trung niên phía sau: "Đi đem tên không có mắt kia văng ra cho ta!"

Hắn đã từng là mũi đao nhọn trong bộ đội vương bài, hôm nay hắn trở thành tài Xế kiêm bảo tiêu của Bối lão gia tử, ngày hôm nay theo Bối lão gia tử tiến vào đại sãnh, là vì muốn giúp Bối lão gia tử uống rượu, hôm nay nghe được Bối lão nói, thân thể của hắn đột nhiên liền động!

Bất động như núi, động như sấm đánh!

Đây lậ sự hình dung chân thực nhất về hắn trong lúc nầy.

Ở trong số những người ở đây, chỉ có số ít người thấy rõ được động tác của hắn, mà đại đa số người chỉ nhìn thấy một bóng đen đang cấp tốc hướng Lý Dật chạy tới!

Nhanh!

Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người.

Nhìn thấy trung niên nhân hướng Lý Dật chạy tới, Trần Phong vô ý thức muốn tiến lên, lại bị Lý Dật ngăn lại phía sau. Vào ngay lúc nầy, Lý Dật cũng không buông tay Trần Lâm ra, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng đen đang cấp tốc lao tới.

"Sưu"

Nương theo một tiếng gió, trung niên nhân đi tới bên người Lý Dật, tay phải giống như ưng trảo vươn ra, thẳng trảo tới cổ áo của Lý Dật!

Một trảo này tốc độ nhanh như thiểm điện, tiếng Xé gió chói tai tựa hồ như đang nói cho mọi người, nếu như Lý Dật bị trung niên nhân bắt được, tuyệt đối sẽ bị trảo mất một miếng thịt!

Mà trên thực tế Xác thực như vậy, trung niên nhân vốn là đao nhọn vương bài bộ đội ngày Xưa, tuyệt kỹ thành danh chính là Tỏa Hầu Công. Phàm là người bị Tỏa Hầu Công của hắn bắt được cổ họng không ai còn sống!

Một người cũng không có!

Trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Lý Dật đã động.

"Ba!"

Không ai thấy rõ Lý Dật làm sao Xuất thủ. Sau một khắc, trung niên nhân đang uy phong lẫm lẫm bị Lý Dật bắt được cổ tay, sau đó Lý Dật không đợi đối phương giãy dụa, tay phải bỗng nhiên phát lực, trong nháy mắt nhấc thân thể trung niên nhân lên, giống như ném túi rác tung trung niên nhân văng ra ngoài!

"Oanh!"

Thân thể trung niên nhân hung hăng nện lên trên bàn, lực đạo thật lớn làm chiếc bàn chế tác bằng gỗ lim bị đập vỡ nát!

Toàn thân truyền đến đau nhức khiến gương mặt trung niên nhân hơi vặn vẹo, hắn nổ lực muốn đứng dậy, thế nhưng dù nổ lực thế nào cũng không thể đứng lên.

Biến hoá thình lình Xảy ra làm mọi người ngây ngẩn cả người!

Kể cả Trần Diêm Vương, luôn cả Bối lão gia tử, thậm chí bao quát Trần Phong!

Trần Phong thân là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu NJ, hắn tự nhiên nhìn ra được thực lực trung niên nhân không tầm thường, tuy rằng không thể chống lại được hắn, thế nhưng cũng có thể dây dưa một hồi!

Thế nhưng...

Một chiêu!

Chỉ một chiêu!

Lý Dật chỉ bằng một chiêu liền làm cho trung niên nhân triệt để mất đi sức chiến đấu!

Trung niên nhân ở trước mặt Lý Dật cũng không chịu nổi một kích!

Ðối mặt gương mặt trợn tròn mắt há hốc của mọi người, biểu tình Lý Dật thập phần bình tĩnh, hắn vẫn kéo tay Trần Lâm đang hoàn toàn ngây người trực tiếp hướng sân khấu đi tới.

Người điều khiển chương trình đang đứng trên sân khấu vẻ mặt kỳ lạ sững sờ đứng ở đó, hoàn toàn đã mất đi năng lực tự hỏi. Thậm chí bao quát cả Trần Diêm Vương ở bên trong, tất cả mọi người cũng không còn ai ngăn cản Lý Dật.

Tín niệm!

Bọn họ trên người Lý Dật thấy được sự tín niệm không tiếc tất cả sự trả giá!

Theo bọn họ Xem ra, tựa hồ mặc dù trời sụp Xuống tới cũng không ai có thể ngăn cản cử động tiếp theo của Lý Dật. Rất nhanh, Lý Dật lôi kéo Trần Lâm đi tới trên sân khấu.

"Ðiều khiển chương trình tiên sinh, đưa microphone của ông cho tôi mượn một chút." Lý Dật mỉm cười vỗ vai người điều khiển chương trình.

Người điều khiển chương trình nhìn người đàn ông trước mặt, theo bản năng đưa microphone đi qua.

Lý Dật tiếp lấy microphone, nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của tân khách trong đại sãnh, trầm giọng nói: "Rất Xin lỗi, tôi đến làm ảnh hưởng không khí vui vẻ của các vị."

Mọi người tựa hồ thật không ngờ Lý Dật lại khách khí như vậy, nhất thời có chút ngạc nhiên.

"Thế nhưng tôi phải nói cho chư vị, tôi phải ngăn cản cuộc hôn lễ này!" khi Lý Dật nói ra những lời nầy, dáng tươi cười trên mặt hắn biến mất, con mắt mị thành một cái khe: "Đây là một cuộc hôn lễ dối trá! Một cuộc hôn lễ vì liên minh lợi ích mới sinh ra! Một cuộc hôn lễ không có bất luận cảm tình nào!"

Lời của Lý Dật vừa ra khỏi miệng, trong đại sãnh không ít người động dung, bọn họ rất bội phục dũng khí của Lý Dật, nhưng là biết hành động của Lý Dật sẽ đưa tới phiền phức cực lớn cho hắn!

Duy nhất không lo lắng điểm nầy chỉ có Yến Nam Thiên, hắn cười cười nhìn Lý Dật, trong ánh mắt toát ra sự ước ao.

"Tôi không hiểu ái tình, tôi cũng không hiểu ý nghĩa của việc kết hôn giữa đàn ông và đàn bà, tôi chỉ biết cảm tình là cơ sở của hôn nhân! Đồng dạng tôi cũng không phải thượng đế, tôi không thể ngăn cản hoặc yêu cầu tất cả những cuộc hôn lễ trên thế giới này phải được thành lập từ cơ sở của tình yêu!"

Lý Dật bỗng đề cao thanh âm: "Thế nhưng... Trần Lâm là người phụ nữ của tôi! Tôi yêu cô ấy! Nếu như cô ấy không thương tôi, lựa chọn kết hôn cùng người đàn ông khác, tôi không biết tôi sẽ làm như thế nào! Thế nhưng hiện tại, cô ấy yêu tôi! Cô ấy thuộc về Lý Dật tôi! Cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của người đàn ông khác, lại càng không để cho cô ấy phải gả cho người đàn ông mà cô ấy không yêu thương!"

Nghe được lời thừa nhận tình yêu thẳng thắn của Lý Dật, nước mắt không thể khống chế bừng lên trong viền mắt Trần Lâm

Nàng che miệng bật khóc, khóc giống như một đứa trẻ con. Thế nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Dật tràn ngập sự yêu thương.

"Tôi biết hành động của tôi trong giờ phút này chọc giận rất nhiều người, cũng sẽ tác động đến lợi ích của rất nhiều người!" Lý Dật nắm chặt tay Trần Lâm, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt phẩn nộ của Trần Diêm Vương và Bối lão gia tử, gằn từng chữ: "Thế nhưng không ai có thể ngăn cản tôi đoạt lại người phụ nữ vốn thuộc về tôi! Bối lão gia tử cũng không được! Trần Diêm Vương cũng không được! Dù là thiên vương lão tử cũng không được!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-370)