← Ch.037 | Ch.039 → |
Nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Anh Tử, Lý Dật nói: "Cô theo giúp tôi đi tới buồng vệ sinh một chuyến."
Dứt lời, Lý Dật không đợi Anh Tử đáp ứng, một phen ôm eo nhỏ của Anh Tử, hướng buồng vệ sinh góc tây bắc đi đến.
Ôm Anh Tử vào trong hành lang buồng vệ sinh, Lý Dật chỉ chứng kiến hai gã bảo tiêu đang đứng ở trước cửa.
Trông thấy Lý Dật ôm theo Anh Tử lại đây, hai người đồng thời nhìn lướt qua hắn.
Dưới ánh mắt thăm dò của hai tên bảo tiêu, Lý Dật dùng sức nắn bóp ở trên ngực Anh Tử vài cái, khuôn mặt lộ ra biểu cảm dâm đãng hiếm có.
Quan sát thấy Lý Dật kia một bộ dạng trụy lạc, hai gã bảo tiêu của Trần Hạo Thiên lại chuyển dời ánh mắt đi, mà lúc này cả người Anh Tử cũng giống như một đống bùn nhão, trực tiếp ngã vào trong lòng Lý Dật, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể như chất xúc tác bình thường, kích thích lên hormone sinh dục của Lý Dật.
Lý Dật cố nén dục hỏa trong cơ thể, lớn tiếng nói: "Tiểu bảo bối, anh vào trong đi tiểu tiện một chút, sau đó liền mang em lên trên lầu."
Anh Tử nhẹ nhàng gật đầu, mà Lý Dật ở dưới con mắt chăm chú của hai gã bảo tiêu, mở cửa phòng vệ sinh ra.
Hai gã bảo tiêu của Trần Hạo Thiên chỉ quét một vòng trên người Lý Dật, không có phát hiện hắn mang theo súng, liền trực tiếp cho qua.
Hiển nhiên do lúc trước Lý Dật biểu diễn một phen hoa hoa công tử, làm cho lòng cảnh giác của bọn họ hạ xuống mức thấp nhất.
Trong phòng vệ sinh, Trần Hạo Thiên đã giải quyết xong, đang nhìn vào chiếc gương đối diện sửa sang lại quần áo của mình. Thông qua mặt gương phản chiếu nhìn thấy Lý Dật bước vào, hắn chẳng thèm để mắt.
Thân là người phụ trách do Trúc Liên Bang phái đến Thượng Hải, có thể nói rằng Trần Hạo Thiên thoải mái ngang tàng ở trong hội sở này, thêm hai tên bảo tiêu canh chừng ngoài cửa, hắn tự nhiên sẽ không thèm đặt Lý Dật vào trong lòng.
Lý Dật vẻ mặt bình tĩnh đi tới phía trước, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một cây kim châm.
Thời điểm Lý Dật tiếp cận sau lưng của Trần Hạo Thiên, hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó, theo bản năng xoay người lại.
Nhân cơ hội Lý Dật giả bộ trượt chân, cây kim châm trong tay nhắm ngay vào đùi của Trần Hạo Thiên!
Chớp mắt, thân hình của hai người đụng phải nhau!
Trần Hạo Thiên chỉ cảm giác đầu óc hơi quay cuồng, trong một sát ná hai mắt ngây ngốc, theo sau đó lại khôi phục bình thường.
"Mẹ nó, có phải mày bị đui mắt không?" Sau khi thanh tỉnh, Trần Hạo Thiên lắc đầu, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Lý Dật.
Lý Dật vội vàng lùi lại phía sau vài bước, giả vờ tạo ra một bộ dạng hoảng sợ: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố tình."
"Hôm nay tâm tình của tao rất tốt, tạm tha cho mày, lần sau đi đứng cẩn thận một chút!" Chứng kiến Lý Dật thái độ không sai, Trần Hạo Thiên chẳng thèm làm khó hắn, mà trực tiếp đi ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Trần Hạo Thiên bỏ đi, Lý Dật tới gần bồn nước, đem kim châm ném vào trong máng, vặn nước để cho ngân châm trôi đi.
Hoàn thành xong chuỗi hành động liên tục, Lý Dật sửa sang lại quần áo một chút, rồi mau chóng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Trần Hạo Thiên đã dẫn người bỏ đi rồi. Anh Tử chứng kiến hắn ra ngoài, lập tức tới gần khoác cánh tay của hắn.
Theo sau đó, Lý Dật cũng mang Anh Tử lên lầu ba của hội sở.
Nơi cầu thang thông lên lầu ba có hai nhân viên phục vụ, chứng kiến Lý Dật muốn lên lầu, hai người đồng thời khom lưng chào hỏi, một người trong đó cung kính nói: "Tiên sinh tôn kính, trên lầu ba chỉ còn lại có ba gian phòng, số ba trăm mười tám, ba trăm mười chín và ba trăm hai mươi. Xin hỏi ngài muốn gian nào."
"Ba trăm hai mươi." Lý Dật thản nhiên nói, sau đó ôm Anh Tử trực tiếp đi tới phòng ba trăm hai mươi nằm ở cuối hành lang trên lầu ba. Xuất ra thẻ vàng tiến hành thao tác, cánh cửa điện tử liền được khai mở.
Trân Châu Cảng tuy rằng chỉ là hội sở tư nhân thuộc hạng trung lưu, nhưng Lý Dật không thể không bội phục thủ đoạn kinh doanh của chủ nhân hội sở. Tạm không nói đến chuyện, gái trong hội sở đều được mua bằng giá cao từ hai nước Nhật Hàn về, cư nhiên trong gian phòng này riêng trang trí có thể so sánh với khách sạn năm sao.
Vào trong phòng, Anh Tử không hề cởi mở giống như lúc trước nữa, thật ra nàng hơi có chút câu nệ: "Tiên sinh, ngài muốn tắm rửa trước không?"
Lý Dật gật đầu.
Phòng tắm rộng khoảng chừng hai mươi mét vuông, bên trong có một chiếc hồ nhỏ, trong hồ lại có một tượng nữ nhân trần truồng, thiết kế phi thường hoàn mỹ, khách tắm có thể ngả đầu dựa vào trong lòng nữ nhân.
"Tiên sinh, ngài muốn tắm rửa? Hay là...." Anh Tử vào trong, không đợi Lý Dật mở miệng, liền trực tiếp cởi bỏ bộ kimono trên người, phơi này ra thân hình tuyệt đẹp.
Nguyên nhân có thể là do niên kỉ còn nhỏ, bầu ngực của Anh Tử cũng không làm cho người ta nảy sinh cái loại cảm giác ba đào mãnh liệt, mà so sánh vừa phải, đại khái dùng một bàn tay có thể úp vừa. Da thịt của nàng rất trắng, bóng loáng giống như được tạo hình từ ngọc thạch, hai chân thẳng tắp, mảnh khảnh gắt gao khép chặt lại cùng một chỗ, bảo vệ khu rừng rậm thần bí.
Tuổi còn hạn chế, Anh Tử chưa hoàn toàn phát dục thành thục, không thể có được đường cong hình chữ S tuyệt diệu, nhưng cặp đùi nõn nà cùng làn da trắng muốt cũng đủ khiến cho bất luận một nam nhân nào đều phải giương súng.
Nhìn mỹ nhân đứng ở trước mặt, Lý Dật cố nén ý niệm trong đầu đem nàng tử hình ngay tại chỗ, nói: "Trên người của tôi hơi bẩn, tắm rửa qua một chút đi."
Lý Dật nói làm cho Anh Tử hơi ngạc nhiên, tựa hồ như nàng thật không ngờ đến lúc này rồi mà Lý Dật còn vì nàng mà lo lắng, bởi theo trong miệng các đại tỉ trước kia biết được, khách nhân bình thường đều thích tắm khô.
Anh Tử gật đầu, bước nhẹ tới bên bờ hồ, chậm rãi thả vào trong nước một ít cánh hoa, sau đó đi đến bên cạnh Lý Dật giúp hắn cởi bỏ quần áo, chỉ chỉ sang bức tượng điêu khắc nói: "Tiên sinh, ngài nằm xuống đi, em giúp ngài tắm rửa."
Lý Dật bước xuống hồ nước, nằm úp thân hình chữ bát, Anh Tử không chút hoang mang nhẹ nhàng thả mình theo sau, hai tay chậm rãi ma sát bả vai cùng trước ngực....
Một cỗ cảm giác nhu mềm truyền khắp châu thân Lý Dật, giống như tế bào ở trên toàn thân đều đang rên rỉ.
Lâu rồi chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thoải mái khiến cho Lý Dật phải khép hai mắt lại hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, khi Anh Tử cẩn thận lau qua người hắn một lần, bỗng nhiên nàng nín một ngụm khẩu khí, trực tiếp chui vào trong làn nước.
Ngay sau đó Lý Dật chỉ cảm thấy cây súng của mình giống như bị bao trùm hoàn toàn, truyền đến một cỗ nhiệt lưu, kéo theo cảm giác tê dại ngứa ngáy....
Bất thình lình xuất hiện khoái cảm làm cho thân hình của hắn hơi chấn động, theo bản năng mở hai mắt, nhìn xuyên thấu qua nước hồ trong suốt, chứng kiến Anh Tử đang lặn ở bên dưới, lắc lư cái đầu.
Không biết trải qua bao lâu, mặt hồ sóng sánh trở nên yên tĩnh, Anh Tử khuôn mặt đỏ bừng từ trong mặt nước chui ra. Còn Lý Dật chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bải hoải, để cho hắn không muốn nhúc nhích dù chỉ một cái.
Một lúc sau, Lý Dật ngồi dậy thở dài một hơi thật sâu, sau đó vươn tay đặt trên vai Anh Tử, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh Tử tuy rằng không hiểu tại sao Lý Dật phải làm như vậy, nhưng nàng thực mê luyến cảm giác hắn mát-xa cho nàng. Anh Tử thoải mái nhắm mắt lại, trong miệng mơ hồ phát ra những chuỗi rên rỉ không rõ.
"Tiên sinh, theo quy củ của hội sở, chúng ta chỉ cần tiếp khách, rồi trở về nhà..." Anh Tử bỗng nhiên mở lớn hai con ngươi xinh đẹp, nhìn thẳng vào Lý Dật nói: "Ngày mai em sẽ trở về nước, có thể nói cho em biết tên của ngài được không? Em muốn ghi tạc ngài ở trong lòng suốt đời."
Nhìn thần tình chờ mong của thiếu nữ, hắn do dự một chút, nói: "Thứ Huyết."
"Thứ Huyết?" Anh Tử thì thào tự lẩm bẩm hai tiếng, sau đó mỉm cười nói: "Em sẽ nhớ kĩ."
"Ưm." Lý Dật khẽ gật đầu, sau đó bàn tay tăng thêm cường độ, với cường độ mạnh hơn như thế này, Anh Tử lập tức nhắm hai mắt lại, biểu tình hưởng thụ vô cùng.
Không qua hai phút thời gian, Anh Tử liền chậm rãi tiến vào trong mộng đẹp.
Lý Dật ôm Anh Tử ra khỏi buồng tắm, đi tới phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, đắp kín mền.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn trở lại buồng tắm lau khô người, mặc quần áo xong mới ra bên cửa sổ.
Mở cánh cửa sổ ra, xa xăm ngoài bầu trời là một mảnh đen tối, ánh trăng lưỡi liềm trên không trung dần dần khuất trong mây đen. Một cơn gió thoáng lướt qua, tâm tình của Lý Dật thanh tỉnh hơn chút, đồng thời cũng nghe được dưới lầu mơ hồ vọng đến tiếng rên rỉ.
Nghe được tiếng rên rỉ phóng đãng kia, khóe miệng của Lý Dật hơi nhếch lên một chút. Hắn biết, đêm nay Trần Hạo Thiên nhất định phải chết không thể nghi ngờ!
← Ch. 037 | Ch. 039 → |