← Ch.064 | Ch.066 → |
Chứng kiến đoàn người một bộ dâm đãng, Lưu Vi tựa hồ có chút hoảng sợ, thân thể không tự chủ được dựa vào bên cạnh Lý Dật, còn Lý Dật cũng chỉ nhíu mày, biểu tình dần dần lạnh lùng hơn.
Phản ứng của Lý Dật làm cho đám lưu manh không khỏi cảm thấy kì quái, bọn hắn thừa biết Lý Dật nổi danh là một người nhát gan, trước kia chứng kiến bọn hắn đều tránh đường vòng qua!
"Long ca, tôi lau bàn sạch sẽ cho các anh rồi, mời các anh qua bên kia ngồi." Ông chủ quán thịt nướng thấy đám lưu manh vây quanh bàn Lý Dật, tự nhiên hiểu được đám lưu manh này đang muốn gây sự, cho nên ra mặt hòa giải.
"Ông cứ làm việc của ông, tại sao phải nói nhảm như vậy? Không thấy Long ca đang tìm người bồi rượu hay sao?" Tên thanh niên đầu trọc tức giận trừng mắt nhìn chủ quán thịt nướng, sau đó vươn tay, cố gắng muốn nhấc tới Lý Dật.
Nhưng mà, ngay tại lúc hắn gần chạm vào người Lý Dật thì bỗng nhiên bị văng ngược ra ngoài, Lý Dật động thủ rồi!
Mọi người chỉ kịp chứng kiến một đạo thủ ảnh chớp nhoáng lên, ngay sau đó, bàn tay của tên thanh niên đầu trọc bị Lý Dật cầm đũa chọc thủng, máu tươi nóng hổi trực tiếp phún xuất thành dòng!
Hành động bất ngờ của Lý Dật làm cho mọi người ở trong quán cùng tên nam nhân xăm hình chấn động, ở trong trí nhớ của bọn hắn, Lý Dật thấy máu liền đổ mồ hôi lạnh, run như cầy sấy.
"A!"
Cơn đau kịch liệt làm cho gương mặt của tên thanh niên đầu trọc biến thành trắng bệch, kiềm lòng không được kêu lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng hét thảm thiết để cho đám lưu manh phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Mặc dù không hiểu tại sao Lý Dật bỗng nhiên trở nên dã tính như thế, nhưng tên nam nhân xăm hình vẫn quát lớn: "Đánh chết con mẹ thằng tạp chủng này cho tao!"
Trong lúc nam nhân xăm hình ra mệnh lệnh, đồng thời Lý Dật lại một lần nữa động thủ, hắn vốn dùng tốc độ nhanh nhất bảo hộ Lưu Vi ở sau lưng mình. Sau đó vác chiếc ghế băng lên, hung hăng nện tới tên nam nhân xăm hình ở trước mặt!
Đám thủ hạ của tên nam nhân xăm hình nghe được đại ca nói, đều phóng tới phía trước, đem bốn phía chung quanh hoàn toàn bao kín, để cho Lý Dật căn bản không có đường chạy trốn.
"Phanh!"
Chỉ nghe một tiếng "phanh" muộn hưởng, nam nhân xăm hình bị Lý Dật cầm ghế vạng trúng đầu ngã gục xuống đất, trên đầu tức thì liền nở hoa, máu tươi chớp mắt tuôn trào!
Đập vỡ đầu tên nam nhân xăm hình, hắn cũng không dừng lại, mau chóng nắm chặt mép bàn, hai tay phát lực nhất thời cử bổng lên.
Dưới biểu tình khiếp sợ trong mắt của đám thủ hạ tên nam nhân xăm hình, Lý Dật vung bàn lên, nhẹ nhàng giống như cầm cái vợt muỗi hướng bọn chúng đánh tới!
"Ba!"
"Ba!"
......
Một chuỗi thanh âm trầm đục cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đã có tám người bên phía nam nhân xăm hình gục ngã. Giống như một con chó chết trôi nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Hiện tại trong quán đã không còn khách nhân nào khác, chỉ có một mình ông chủ quán đứng ở trước cửa trợn mắt há mồm ra nhìn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời, ngơ ngác theo dõi Lý Dật
"Cút!"
Lý Dật buông chiếc bàn xuống, trầm giọng nhìn đám lưu manh nói.
Đám lưu manh nghe được Lý Dật nói, một đoàn chen chúc nhau bò lên khỏi mặt đất. Nhưng khi ra khỏi cửa quán thì nam nhân xăm hình dừng cước bộ, ôm đầu nhìn Lý Dật ngoan cố nói: "Tiểu tạp chủng, có dũng khí thì mày chờ tao nửa tiếng, lão tử tìm người đến chém chết con mẹ mày!"
Nghe được tên nam nhân xăm hình ngoan cố nói, Lý Dật lạnh lùng trừng mắt nhìn, khiến cho hắn xanh mặt vội vàng chạy đi.
Cùng lúc đó, Lý Dật quay đầu lại chứng kiến Lưu Vi trên mặt...không có chút biểu tình sợ hãi, tựa hồ nàng sớm đã đoán được kết quả như thế này. Dù sao, lần trước ở trong Cổn Thạch hội sở, nàng đã kiến thức qua thân thủ của Lý Dật khinh khủng đến bậc nào.
Nhưng nàng không biết là hiện giờ Lý Dật so với khi đó còn lợi hại hơn nhiều, hắn đã khôi phục được gần bốn thành thực lực.
Lưu Vi biết thân thủ của hắn nhưng ông chủ quán thịt nướng lại không hiểu rõ tình hình, thẳng cho đến khi đám lưu manh bỏ đi, ông ta mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, diễn cảm có chút phức tạp.
"Huynh đệ, cậu đi nhanh đi!" Suy nghĩ một lúc, ông chủ quán thịt nướng mới tới gần bênh cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Tuy rằng tôi không biết tại sao cậu lại có thể đánh nhau giỏi như vậy, nhưng đám lưu manh kia không phải hạng dễ chọc, nghe nói bọn chúng là người của Mãnh Hổ bang, nếu một hồi nữa kéo nhân thủ tới, cậu sẽ gặp phiền toái lớn đó!"
Lý Dật hiểu ông chủ quán là hảo tâm, nhưng hắn cũng biết, một khi mình vừa đi, đám lưu manh kia hơn phân nửa sẽ đập nát quán này.
Nhớ tới ông chủ quán hai lần liên tục tương trợ chính mình, trong lòng của hắn không khỏi ấm áp. Mang ra một xấp tiền đưa cho ông chủ, nói: "Trên người của tôi chỉ còn bấy nhiêu tiền mặt, ông đếm xem có đủ bồi thường tổn thất cho quán hay không. Nếu như không đủ, một hồi nữa bằng hữu của tôi sẽ tới đưa thêm."
Nói xong Lý Dật nhanh chóng nhét tiền vào trong tay ông chủ, sau đó móc điện thoại ra bấm số của Trịnh Dũng Cương, chờ điện thoại nối liên lạc, không đợi cho Trịnh Dũng Cương kịp đặt câu hỏi, nói thẳng: "Dũng Cương, mang vài người đến phố chợ đêm, quán thịt nướng nằm phía cuối cùng, tốc độ nhanh lên một chút, cho cậu nửa giờ thời gian."
Hắn không đợi cho Trịnh Dũng Cương trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Ban đầu ông chủ quán cũng không định cầm tiền của Lý Dật, còn do dự nói: "Lý Dật, cậu nghe tôi, mau chóng rời khỏi nơi này đi. Tuy rằng tôi không biết cậu kêu ai đến trợ giúp nhưng chẳng lẽ danh tiếng của Mãnh Hổ bang cậu còn chưa nghe nói qua sao! Cảnh sát cũng không dám chọc vào, chúng ta chỉ là dân nghèo càng không thể trêu vào."
Ông chủ quán không biết tên nam nhân xăm hình kia không phải là người của Mãnh Hổ bang. Mà Lý Dật mới chân chính là nhân vật trọng yếu của Mãnh Hổ bang, hoặc có thể nói là nhân vật cấp bậc đại ca cũng được.
Lý Dật không muốn giải thích nhiều lời với ông chủ quán, chỉ nhẹ vỗ bả vai của hắn, nói: "Cám ơn ông đã nhắc nhở, nhưng tôi không thể đi được. Tôi đi rồi chính ông sẽ bị chúng nó mang ra trút giận, mặc khác bằng hữu của tôi danh hỗn ở bên ngoài cũng không tệ."
"Là Dương Phàm sao?" Ông chủ quán cười khổ một tiếng, trong kí ức của hắn thì Lý Dật chỉ có một mình Dương Phàm là bạn, tuy rằng dạo này hắn cũng nghe nói Dương Phàm trở thành đội trưởng đội bảo an bên trong Phượng Hoàng dạ tổng hội, nhưng tại hắn xem ra, Dương Phàm căn bản không thể trêu vào đám người của tên nam nhân xăm hình.
"Ông chủ, ngài an tâm đi, đại ca ca rất lợi hại nga! Đám người kia quả thật không phải là đối thủ của đại ca ca!" Lưu Vi chứng kiến ông chủ quán có chút phiền muộn, nhịn không được cười nói.
Thấy Lý Dật tự tin như thế, ông chủ quán trong lòng mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng không khuyên giải thêm nữa, mà cầm tiền đi ra ngoài.
"Vi Vi, nế như bọn chúng kéo người đến, cô phải đứng ở sau lưng của tôi nhé." Lý Dật nhắc nhở nói.
Lưu Vi nhu thuận gật đầu, nói: "Hiểu rồi, đại ca ca."
Tuy nói như vậy nhưng chính Lưu Vi cũng không đem đám lưu manh kia để ở trong lòng, ngược lại, nàng còn có chút chờ mong xem Lý Dật động thủ. Ở trong mắt của nàng, Lý Dật đánh nhau không đơn thuần chỉ là đánh người, mà nó chính là một loại nghệ thuật. Thời gian động thủ, Lý Dật sẽ trở nên phi thường nghiêm túc, hoặc nói thẳng ra, loại cảm giác này làm cho Lưu Vi bất tri giác rơi vào trong đó.
Mặc dù nói chuyện anh hùng cứu mỹ nhân quá mức sến cũ, những trong lòng mỗi người thiếu nữ đều có ảo tưởng hoang đường này. Đương nhiên, cái gọi là anh hùng có thể trở thành hoàng tử bạch mã, các nàng nhất định sẽ dùng thân báo đáp.
Lý Dật không phải anh hùng, lại càng không phải là hoàng tử bạch mã, động thủ chỉ do tình huống bắt buộc, chứ không bao giờ thích làm cái trò ra oai đùa giỡn. Nhưng hắn không muốn để ông chủ quán tốt bụng, bị đám lưu manh kia mang ra trút giận, dù sao lúc trước ông chủ cũng từng cố gắng tương trợ cho hắn.
Thời gian trôi qua từng phút, ông chủ quán hiểu được một hồi nữa sẽ có đại chiến xảy ra. Cho nên an phận đuổi khách hàng đi hết, hắn không muốn để khách nhân bị cuốn vào tràng thị phi đúng sai này.
Đại khái qua hai mươi năm phút đồng hồ, nam nhân xăm hình dẫn theo ba mươi người, khí thế hùng dũng đi tới trước cửa quán thịt nướng. Trên tay của những người này đều cầm mộc bổng hoặc ống tuyp, làm cho người trên đường sôi nổi tránh né, ngay cả ông chủ quán hảo tâm lúc này cũng không dám chường mặt ra, mà đứng ở xa xa quan khán.
Tên nam nhân xăm hình vốn tưởng rằng Lý Dật sẽ bỏ đi, nhưng thật không ngờ Lý Dật vẫn còn ở bên trong, nhất thời quay sang nhìn tên đô con cao gần mét chín, nói: "Hùng ca, chính là tiểu tử đó."
Gã đô con được tên nam nhân xăm hình gọi là Hùng ca, chứng kiến Lý Dật vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở bên trong. Mà lúc này bọn hắn mấy chục người đang bao vây ở bên ngoài, Lý Dật ngay cả mày cũng chưa từng nhíu, nhất thời hơi khiến cho hắn kinh ngạc.
Cùng tên nam nhân xăm hình bất đồng, hắn không phải lưu manh đầu đường chuyên đi thu phí bảo hộ kiếm sống qua ngày. Mà hắn chính là một thành viên trong Mãnh Hổ bang, chẳng qua phải thêm bốn chữ đệ tử ngoại môn ở bên ngoài.
Nói chung bất luận một bang hội nào cũng đều chia làm thành viên ngoại môn và thành viên nội môn. Ngoại môn chỉ là một đám đầu trâu mặt ngựa, bình thường việc nhỏ thì giao cho bọn họ đi xử lý, thành viên nội môn sẽ quản những chuyện tình khó khăn hơn.
Ngay tại lúc Hùng ca còn đang tò mò nhìn bộ dạng thản nhiên của Lý Dật, đồng thời tên nam nhân xăm hình cũng không nhịn được nữa, chỉ nghe hắn quát to một tiếng: "Các huynh đệ, mau xông lên làm thịt tên khốn khiếp kia!"
Thanh âm của tên nam nhân xăm hình cực kì vang vọng, đám đàn em ở phía sau nghe được mệnh lệnh không nói hai lời, đồng loạt mang vũ khí ra, hướng trong quán phóng đi. Mà Hùng ca do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Tựa hồ, hắn cũng muốn thử nhìn xem, Lý Dật có phải ba đầu sáu tay giống như tên nam nhân hình xăm nói không.
Nhưng lúc đám người gần xông vào trong quán, bên ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm giận dữ: "Bọn chó nào, dám động đến huynh đệ của Trịnh Dũng Cương tao?"
← Ch. 064 | Ch. 066 → |