Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0497

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0497: Long trời lở đất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Lãng Thanh Vân ở một bên vội vàng nói:

- Quận chúa ngàn vạn lần không thể xem thường tên Chung Sơn thị này. Gã Nhân Tộc này không phải tầm thường, tài trí thông thiên. Những nơi hắn đi qua, gà chó không yên. Trên Tổ Tinh ta, chủng tộc vẫn chưa bị hắn tai họa đã không còn nhiều. Trước đây, Ma Tộc bởi vì khinh thường hắn, Thánh Tộc trưởng của Bát Bộ Thánh Tộc đều bị hắn giết chết!

Quận chúa Kim Tú còn chưa kịp nói gì, một lão giả Thông Thần Cảnh Côn Tộc bên cạnh đã cười khặc khặc, nói:

- Đó là Thần Tộc, Ma Tộc Tổ Tinh các ngươi vô năng, mới bị một tên tiểu bối nháo tới long trời lở đất như vậy. Mà Côn Tộc ta chính là thần võ anh minh, chỉ một gã Nhân Tộc nho nhỏ, còn muốn ở trước mặt đại quân chúng ta ta lật trời sao?

Một gã cường giả Chân Linh Cảnh Côn Tộc khác chống đỡ cái bụng tròn xoe, hình dáng giống như một con bọ hung, tay cầm một kiện Hồn binh hình dáng như một quả cầu phân, tràn ngập mùi hôi ngập trời, cũng cười khặc khặc nói:

- Không cần Quận chúa động thủ, một mình ta đã có thể làm thịt hắn rồi!

Quận chúa Kim Tú lắc đầu, nói:

- Không thể xem thường hắn! Kẻ này là hạng người có năng lực, thực lực vô cùng cường đại. Bất quá, như đã nói qua, Côn Tộc ta du lịch trong vũ trụ tinh không, đã gặp qua vô số chủng tộc trên từng khỏa từng khỏa Tinh cầu. Trong những chủng tộc này, Nhân Tộc chính thấp kém nhất, ti tiện nhất, không cần quá đề cao hắn. Kẻ nào cùng ta giết chết hắn?

- Ta đi!

- Ta đi!

Đám cường giả Côn Tộc nhao nhao xin đi giết giặc. Đột nhiên một con Côn Tộc phía sau mông bắn ra khói mù cuồn cuộn, mùi hôi bức người, toàn thân nhanh như thiểm điện bắn thẳng tới, bay thẳng về phía ngọn băng sơn của Chung Nhạc, cười sằng sặc:

- Giết hắn cần gì phải ngươi tranh ta cướp? Ta tới giết chết hắn!

Mà ở trên đỉnh băng sơn, Chung Nhạc lấy cây đèn đồng ra, vặn mở nắp đèn, khởi động pháp lực, từ trong cây đèn đồng lấy ra một đóa Kén hoa Thi Thần. Đóa Kén hoa Thi Thần này bị không gian dầu thắp trong cây đèn đồng ép tới chỉ còn cao hơn một trượng. Bất quá, sau khi Chung Nhạc lấy nó ra ngoài, đã không còn không gian dầu thắp trấn áp, nhất thời chỉ thấy toàn thân con quái vật nửa hoa nửa côn trùng này nhanh chóng bành trướng lên. Chung Nhạc vội vàng thả Kén hoa Thi Thần xuống, đặt lên trên người Ngưu Kim Đấu.

Ầm ầm!

Ngọn băng sơn nhất thời bị ép tới không ngừng trầm xuống, chìm vào trong lòng đất. Ngay cả Ngưu Kim Đấu cũng bị ép tới không ngừng rít gào. Mà toàn thân Kén hoa Thi Thần đã bành trướng tới kích thước hoàn thiện, thân thể khổng lồ gác trên người Ngưu Kim Đấu, cái đầu soạt một tiếng đâm vào trong lòng tuyết sơn, đầu trong đuôi ngoài. Cái đuôi của nó, đóa hoa thật lớn kia thì gác ở giữa hai sợi xúc tu của Ngưu Kim Đấu, chĩa về phía đám người Quận chúa Kim Tú. Một gã Cự bá Côn Tộc khác thì cật lực ôm lấy đóa hoa lớn này, cẩn thận điều chỉnh phương vị. Đóa hoa lớn nhanh chóng co rút lại, sau đó nở rộ ra.

Lúc này, gã Cự bá Côn Tộc cái mông phun khói kia chỉ còn cách đám người Chung Nhạc hơn mười dặm. Hắn đang định xuất thủ, đột nhiên nhìn thấy đóa hoa lớn trong bóng tối kia đang xoay tròn mở ra từng cái từng cái cánh hoa, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ.

- Đây là... Không tốt!

Hắn vừa mới mở miệng hét lớn, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đóa Kén hoa Thi Thần kia đã triệt để nở rộ. Đóa hoa lớn chậm rãi xoay tròn, huyễn lệ nhiều màu. Bên trong nhụy hoa nhất thời bắn thẳng ra một đoàn quang tuyến vẫn đục, hình thành nên một đạo quang lưu khủng bố.

Đóa hoa lớn sau mông Kén hoa Thi Thần này có phương viên hơn mười dặm, cánh hoa từ trên đỉnh băng sơn thậm chí còn buông xuống tới mặt đất, có thể tưởng tượng được đạo quang lưu vẫn đục từ trong đóa hoa lớn này bắn ra rốt cuộc lớn tới mức nào.

Đạo quang lưu vẫn đục phun trào lao qua, toàn thân gã Cự bá Côn Tộc cái đuôi phun khói kia nhất thời bị bao phủ bên trong quang lưu.

Chung Nhạc phóng người bay lên, rời khỏi đỉnh băng sơn, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy nhục thân gã Cự bá trong quang lưu kia cơ hồ trong nháy mắt bị phân giải, tiêu thất, tan thành mây khói.

Ngọn băng sơn ầm ầm chấn động, không ngừng đổ nát. Ngưu Kim Đấu ở bên dưới Kén hoa Thi Thần bị ép tới mức tan xương nát thịt. Lực phản chấn cường đại cũng chấn cho toàn thân gã Cự bá Côn Tộc đang điều chỉnh phương vị quang lưu Kén hoa Thi Thần kia ầm một tiếng vỡ nát.

Uy lực của Kén hoa Thi Thần quá mạnh, là nguồn động lực Côn Tộc dùng để thôi động Côn Tinh phi hành trong vũ trụ. Thời điểm nó phun ra quang lưu, thậm chí còn khiến cho mặt lưng Côn Tinh không ngừng xảy ra trận trận địa chấn. Lực phản chấn tự nhiên cũng vô cùng khủng bố.

Thực lực Ngưu Kim Đấu mặc dù mạnh mẽ, nhưng bị Chung Nhạc xem như là bệ pháo, gác Kén hoa Thi Thần lên trên người hắn, gần như toàn bộ lực phản chấn trực tiếp bị hắn thừa nhận, làm sao hắn có khả năng chịu đựng nổi?

Mà địa phương đạo quang lưu vẫn đục kia bắn tới, chính là nơi đám người Quận chúa Kim Tú đang tụ tập. Một đạo quang lưu kích thước tới hai ba mươi dặm gào thét bay tới.

- Không tốt!

Sắc mặt đám người Quận chúa Kim Tú kịch biến. Chỉ thấy đạo quang lưu vẫn đục kia gào thét bay tới, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bọn họ.

Sắc mặt Chung Nhạc lạnh lẽo, phiêu phù giữa không trung lẳng lặng nhìn một màn này. Chỉ thấy từng gã từng gã cường giả Côn Tộc bị đạo quang lưu vẫn đục kia đảo qua, nhục thân nhanh chóng tan rã. Cho dù là Cự bá Côn Tộc toàn thân đều là Thần Kim chú thành, nhục thân cũng đồng dạng bị tan chảy. Tầng Thần Kim bên ngoài thân thể bọn họ bị thiêu đốt biến thành giống như kim dịch vậy, ào ào chảy xuống. Ngay cả Nguyên thần ở trong quang lưu cũng không ngừng giãy dụa, cuối cùng hoàn toàn bị yên diệt.

Ông!

Đột nhiên, trong đạo quang lưu vẫn đục kia xuất hiện Ma Thần binh bạo phát uy năng, cố gắng chống đỡ đạo quang lưu. Hiển nhiên là đám cường giả Côn Tộc xuất thân danh môn gia thế quý tộc đã tế khởi Ma Thần binh chống lại cỗ trùng kích khủng bố này.

Chung Nhạc mắt lạnh nhìn lại, chỉ thấy hơn mười gã cường giả Côn Tộc đang dùng Ma Thần binh hộ thể, nhưng cũng không cách nào chống lại đạo quang lưu vẫn đục, bị đánh bay lên thật cao, trong miệng không ngừng thổ huyết, không biết bị đánh bay tới nơi nào.

Đạo quang lưu kích thước hai ba mươi dặm kia sau khi bao phủ đám Côn Tộc này, vẫn tiếp tục lao thẳng về phía sau chừng trăm dặm nữa. Những nơi nó đi qua, núi non bị bốc hơi, đại địa bị san bằng, quang trụ xé nát mặt đất, tạo thành một hạp cốc hình tròn thật lớn.

Mà ngọn băng sơn vạn trượng chống đỡ đóa Kén hoa Thi Thần kia cũng bị chấn cho vỡ nát. Đóa Kén hoa Thi Thần khổng lồ đổ rạp xuống, nụ hoa bị nhấc hướng lên không trung. Đạo quang lưu nhất thời bắn thẳng lên không trung. Ngay sau đó, nụ hoa lại rơi xuống, đạo quang lưu lại cắt xuống mặt đất, quét ngang đại địa, chấn cho quần sơn đổ rạp. Rốt cuộc, Kén hoa Thi Thần một lần nữa đập xuống mặt đất, cái đầu đâm vào trong đại địa, cái mông nhếch lên, tiếc rằng thân thể của nó quá nặng, không thể nhếch lên được bao nhiêu.

*****

Bản thân đóa Kén hoa Thi Thần này không có bao nhiêu trí lực, chỉ biết không ngừng hút đi Địa khí, hấp thụ năng lượng từ trong đại địa, vẫn như cũ không gián đoạn phun ra quang lưu vẫn đục, thiêu đốt đất đá, nhất thời hình thành một biển nham tương phạm vi mấy trăm dặm.

Mà những địa phương vừa rồi bị đạo quang lưu vẫn đục kia phun qua, khắp nơi đều là bị dung nham thiêu đốt đỏ ngầu. Một gã Cự bá Thông Thần Cảnh Côn Tộc cao tới ngàn trượng sừng sững đứng ở nơi đó, trên người vẫn còn đang bốc lên hỏa quang. Toàn thân gã Cự bá Thông Thần Cảnh Côn Tộc này đen sẫm, một trận gió nóng bỏng thổi qua, đột nhiên hóa thành tro tàn.

Chung Nhạc cất bước đi tới, bốn phía dò xét.

- Khụ khụ...

Dưới lòng đất đột nhiên truyền tới tiếng ho khan. Một gã Cự bá Côn Tộc trong nháy mắt khi đạo quang lưu kia vọt tới đã kịp thời ẩn thân dưới lòng đất, bất quá vẫn có gần phân nửa nhục thân bị đạo quang lưu kia thổi bốc hơi mất.

Chung Nhạc nhấc chân lên, đạp mạnh xuống một cái. Đại địa ầm ầm chấn động, gã Cự bá Côn Tộc dưới lòng đất kia bị một cước của hắn chấn vỡ, dưới lòng đất phun trào lên đoàn đoàn máu tươi.

Hắn lại tiếp tục sưu tầm xung quanh, đột nhiên vươn tay trảo kiếm, đâm một kiếm xuống lòng đất. Một dòng máu tươi thuận theo thân kiếm xèo xèo phun lên. Dưới lòng đất chợt vang lên một đợt chấn động, tựa hồ có một con Cự thú đã bị Thần kiếm của hắn đâm trúng. Thần kiếm trong tay Chung Nhạc khẽ chấn động, vô số Kiếm khí từ trong Kim kiếm Bằng vũ bay ra, tru diệt gã cường giả này đang trốn dưới lòng đất.

Đại địa ầm ầm nứt ra, một gã Cự bá Thông Thần Cảnh Côn Tộc toàn thân đen sẫm ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm kinh thiên động địa. Thân thể hắn rách nát tả tơi, chiều cao hơn ngàn trượng, trong tay cầm một kiện Hồn binh Thông Thần Cảnh, đồng dạng cũng bị đạo quang lưu vẫn đục kia đánh tới mức rách nát tả tơi. Gã Cự bá Thông Thần Cảnh này cúi đầu xuống nhìn về phía Chung Nhạc, trên mặt bảy con mắt xanh biếc xếp thành một hàng, phía dưới còn có hai con mắt, phát ra quang mang âm sâm lạnh lẽo.

- Nhân Tộc khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!

Gã Cự bá Thông Thần Cảnh này hét lớn một tiếng, tăng nhanh cước bộ xông thẳng về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc phóng người lên cao, Thần kiếm trong tay mạnh mẽ đón đỡ kiện Hồn binh Thông Thần Cảnh của hắn. Hai người giao thoa bay qua, thân thể Chung Nhạc lắc lắc lư lư, khóe miệng tươm máu.

Cũng trong nháy mắt hắn cùng với Cự bá Thông Thần Cảnh Côn Tộc kia giao thoa bay qua, trong quang luân sau đầu hắn, Ba Tuần đột nhiên bay ra, tế khởi Ngọc kiếm Lá liễu đâm vào sau gáy gã Cự bá Thông Thần Cảnh kia. Ma quang trong kiếm bùng phát, thiêu đốt não hải của hắn thành tro bụi. Ngay sau đó, Ba Tuần lại lắc mình bay trở vào trong quang luân sau đầu Chung Nhạc, ẩn núp biến mất.

Chung Nhạc nuốt xuống ngụm máu tươi đã xông lên tới cổ họng, tiếp tục cất bước sưu tầm. Côn Tộc dù sao nhân tài xuất hiện lớp lớp, không ngờ vẫn còn có bảy tám gã cường giả tránh thoát một kích tất sát này. Đại đa số là ẩn thân dưới lòng đất, năng lực ứng biến cực nhanh.

Ba!

Mặt đất đột nhiên chấn động một cái, một con Mẫu Trùng thật lớn chui ra mặt đất, nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển. Nửa thân trên của nàng là thân thể Ma nữ, nhưng đã bị đạo quang lưu vẫn đục kia đánh ra trăm ngàn lỗ thủng, bất qua may mắn thoát được một mạng.

- Quận chúa Kim Ái của Mẫu Trùng Tộc?

Chung Nhạc mặt không biểu tình đi tới, giơ Kim kiếm Bằng vũ trong tay lên. Trong trí nhớ của Ngưu Kim Đấu, con Mẫu Trùng này là một vị Quận chúa khác của Mẫu Trùng Tộc, Quận chúa Kim Ái. Nàng vẫn chưa bài danh vào Thập Tiểu Thánh, nhưng cũng là một Cự bá Chân Linh Cảnh.

- Ngươi dám!

Từ xa xa chợt truyền tới một tiếng quát to. Chỉ thấy một gã Cự bá Côn Tộc đang hỏa tốc bay tới, trong tay tế khởi một kiện Thần binh Côn Tộc oanh kích về phía Chung Nhạc. Một cỗ Ma uy bát ngát ầm ầm thổi quét thẳng tới.

Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thu kiếm nhấc chân đá tới, một cước đá bay Quận chúa Kim Ái, dùng thân thể nàng nghênh đón kiện Thần binh Côn Tộc đang oanh tới kia. Gã Cự bá Côn Tộc kia nhất thời kinh hãi, vội vàng chấn động cánh ve, vù vù bay tới, vươn tay bắt lấy kiện Thần binh Côn Tộc do chính mình tế xuất, lập tức bị lực phản chấn khiến cho trong miệng phun máu.

- Thiên Thiền Tử trong Thập Tiểu Thánh?

Thiên Thiền Tử vừa mới bắt lấy Thần binh Côn Tộc, đã thấy thân hình Chung Nhạc theo sát phía sau Quận chúa Kim Ái lao tới, một chưởng dán lên trên người Quận chúa Kim Ái. Thân thể to lớn của Quận chúa Kim Ái ầm ầm đụng lên kiện Thần binh của hắn, nhất thời bị hai cỗ cự lực chấn cho vỡ nát.

Thiên Thiền Tử rên lên một tiếng đau đớn, trong miệng thổ huyết. Hắn đang muốn thôi động Thần binh, đột nhiên một đạo kiếm quang huyễn lệ lóe lên, xẹt qua cổ hắn sau đó liền biến mất.

Chung Nhạc thu kiếm, thân hình xuất hiện sau lưng Thiên Thiền Tử, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy ở xa xa, hơn mười gã cường giả Côn Tộc vừa rồi bị đạo quang lưu vẫn đục kia đánh bay, lúc này đang nhao nhao tế khởi Thần binh Côn Tộc lao thẳng về phía này.

Thiên Thiền Tử giơ lên móng vuốt, đè lại cổ của chính mình, phẫn uất nói:

- Nếu là giao đấu chính diện, ta chưa chắc sẽ thua ngươi!

Chỗ cần cổ hắn phun trào máu tươi, đột nhiên, dòng máu tươi đẩy cái đầu hắn vọt lên thật cao, bay lên giữa không trung.

Chung Nhạc quan sát đám thân ảnh đang vọt tới kia một hồi, hai chân chậm rãi cong lại, trong lúc bất chợt phóng người nhảy một cái, ầm một tiếng phá vỡ bức tường âm thanh, lao thẳng về phía trước. Sau một khắc, thân hình hắn rơi xuống trên một kiện Thần binh Côn Tộc. Kim kiếm Bằng vũ phá không chém thẳng về phía gã Cự bá Côn Tộc phía sau kiện Thần binh này.

Gã Cự bá Côn Tộc kia trở tay không kịp, vội vàng giơ lên sáu cánh tay mạnh mẽ đón đỡ kiếm quang. Sáu cánh tay của hắn toàn bộ bị chém đứt, Kim kiếm Bằng vũ cắt thẳng vào đầu hắn, nhưng chỉ cắt vào được ba tấc, đã không thể lại cắt xuống nữa.

- Chết đi!

Cự bá Côn Tộc kia quát lớn một tiếng, thôi động Thần binh Côn Tộc, chấn cho huyết nhục hai chân Chung Nhạc nhao nhao vỡ nát. Đúng lúc này, Chung Nhạc đột nhiên thu kiếm, từ trong cặp mắt bay ra hai đạo Âm Dương nhị khí, bắn vào trong vết kiếm trên đỉnh đầu gã Cự bá Côn Tộc này. Hai đạo Âm Dương nhị khí xoắn một cái, xoắn nát não hải của hắn. Thi thể gã Cự bá Côn Tộc kia rơi xuống, hai chân Chung Nhạc cũng bể nát.

Chung Nhạc phiêu phù giữa không trung, vẫn như cũ nhanh chóng tiến lên. Chỗ bắp đùi, huyết nhục nhanh chóng sinh sôi, nghênh đón một gã Cự bá Côn Tộc đang giết thẳng tới khác. Giữa không trung, hai đại cường giả tao ngộ với nhau. Chung Nhạc khom người bái một cái, một tòa Tế đàn Thiên Thánh xuất hiện. Hư ảnh chín vị Ma Thần vờn quanh Tế đàn. Thân hình hai đại cường giả giao thoa chém giết trong Tế đàn, trong lúc điện quang hỏa thạch đã giao đấu với nhau trăm ngàn chiêu.

Đột nhiên, trên Tế đàn máu chảy như thác, gã Cự bá Côn Tộc kia đã bị mạnh mẽ luyện chết, luyện thành máu tươi. Lồng ngực của Chung Nhạc cơ hồ bị kiện Thần binh Côn Tộc của hắn mở ra, suýt chút nữa đã bị cắt thành hai mảnh. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám Cự bá Côn Tộc vẫn đang giết tới kia, khóe miệng giật giật:

- Lại tới!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)