Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0498

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0498: Nhân Tộc đáng sợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Trên không trung, Chung Nhạc đồng thời nghênh đón hai gã Cự bá Côn Tộc. Hai gã Cự bá kia mặc dù bị đạo quang lưu vẫn đục do Kén hoa Thi Thần bắn ra khiến cho trọng thương, nhưng dù sao cũng là Cự bá, đều có Thần binh Côn Tộc hộ thể, miễn cưỡng giữ được tính mạng. Hai gã Cự bá Côn Tộc này thậm chí đều là cường giả trong Thập Tiểu Thánh, bất luận là pháp lực hay là thực lực đều là tồn tại nhất đẳng nhất trong Côn Tộc. Bọn chúng đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu lớn lớn nhỏ nhỏ, năng lực thực chiến hoàn toàn viễn siêu các Luyện Khí Sĩ cùng cấp trên Tổ Tinh.

Trong nháy mắt tao ngộ với Chung Nhạc, một gã Cự bá Côn Tộc trong lúc bất chợt biến mất không thấy đâu nữa, soạt một tiếng đã chui vào trong cơ thể Chung Nhạc. Con Côn Tộc này gọi là Hư Không Câu Tộc, năng lực như tên, có thể khiến cho thân thể chính mình tự do thay đổi giữa hư và thực. Hơn nữa, Hư Không Câu Tộc cũng là một loại Câu Trùng, hình dáng giống như cá chạch, làn da vô cùng trơn trợt, thân thể không có đầu, chỉ có một cái miệng lớn, chuyên chui vào trong cơ thể Luyện Khí Sĩ, hút đi Nguyên thần và tinh khí nhục thân của đối phương.

Con Hư Không Câu Tộc này càng là tồn tại cấp Cự bá, thân hình vừa mới hóa hư, đã trực tiếp chui vào trong cơ thể Chung Nhạc. Thân thể trơn nhẵn vờn quanh trên Nguyên thần của hắn, mở ra cái miệng lớn cắn chặt lấy Nguyên thần của Chung Nhạc, hút đi tu vi cùng khí huyết của hắn. Thân thể con Hư Không Câu Tộc này phủ đầy móc câu, móc lên trên cơ thể Nguyên thần, khiến cho Nguyên thần Chung Nhạc căn bản không thể giãy thoát. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy tu vi chính mình giảm nhanh, khí huyết cũng trở nên bất ổn, bị Hư Không Câu Tộc lấy trộm đi khí huyết trong cơ thể.

Mà một gã Cự bá Côn Tộc khác thì lắc mình lóe lên, biến thành một con Côn Tộc hình người đầu cóc, chiều cao tới ngàn trượng, tế khởi một kiện Thần binh Côn Tộc hình thái liêm đao. Hai tay con Côn Tộc đầu cóc này cầm liêm đao, thanh liêm đao cong cong, dài ba ngàn trượng, dùng sức chém xuống phần cổ Chung Nhạc.

Thanh liêm đao kia to lớn tới mức đáng sợ, mà Chung Nhạc cũng chỉ cao hơn một trượng, hoàn toàn không thể so sánh. Nhưng lưỡi của thanh liêm đao lại cực kỳ mỏng manh, so với tơ tằm còn tinh tế hơn gấp trăm lần. Lưỡi đao còn chưa chém xuống trên người Chung Nhạc, đao khí đã khiến cho trên cần cổ của hắn xuất hiện một đạo huyết tuyến. Nguyên thần của hắn bị khốn trụ, nhục thân cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh liêm đao kia chém xuống cần cổ chính mình.

- Toại Hoàng Tọa Đường!

Chung Nhạc lập tức quan tưởng Toại Hoàng, tọa trấn Hỏa Kỷ Cung, Thánh Hỏa cuồn cuộn thiêu đốt hừng hực. Đây là Hỏa Kỷ Chi Hỏa của Toại Hoàng, hỏa chi bản nguyên. Toại Hoàng khai sáng ra Thời đại Hỏa Kỷ, đã luyện hỏa tới mức tận cùng.

Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng do Chung Nhạc quan tưởng ra, trước mắt vẫn chỉ là mô phỏng đơn giản, chỉ có thể mô phỏng hoa văn Đồ đằng của Thánh Hỏa, đối với ảo diệu ẩn chứa trong đó chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi.

Nhưng đây dù sao cũng là Toại Hoàng Thánh Hỏa, gã Cự bá Hư Không Câu Tộc kia bị Thánh Hỏa thiêu đốt xèo xèo, chỉ thấy nhục thân nửa hư nửa thật và Nguyên thần của chính mình đều bị thiêu đốt, vội vàng mở ra thân thể, từng cái từng cái móc câu rút ra khỏi cơ thể Nguyên thần Chung Nhạc, chui ra khỏi thân thể hắn.

Choang!

Lúc này, Kim kiếm Bằng vũ đã bay ra, cứng rắn đón đỡ thanh liêm đao đang cắt tới kia. Thanh liêm đao lập tức bị ngăn cản lại. Nhưng Chung Nhạc dù sao cũng là xuất thủ trong lúc gấp gáp, không thể ngăn cản được đao khí từ trong thanh liêm đao tràn ra. Đạo huyết tuyến trên cổ hắn nhất thời kéo dài ra, cắt gần một tấc vào cần cổ hắn, máu tươi nhất thời chảy ra.

Cùng lúc đó, con Hư Không Câu Tộc kia vừa mới bay ra khỏi thân thể Chung Nhạc, xuất hiện ngay sau lưng hắn, lập tức giơ vuốt chụp xuống hậu tâm hắn. Mà con Côn Tộc đầu cóc cao ngàn trượng kia lại ra sức vỗ mạnh lên thanh liêm đao, một lần nữa chém về phía hắn.

Bên ngoài thân thể Chung Nhạc hiện ra đủ các loại hoa văn Đồ đằng, kết thành từng chuỗi văn lộ Đồ đằng đan xen, ngăn cản công kích của con Hư Không Câu Tộc ở sau lưng. Nào ngờ cự trảo của con Hư Không Câu Tộc này đột nhiên hóa hư, không chút trở ngại đã xuyên qua tầng phòng ngự của hắn, đâm thẳng vào trong thân thể hắn. Thần thông phòng ngự của Chung Nhạc vậy mà không có bất kỳ lực ngăn cản nào, bị cự trảo của hắn xuyên thấu vào trong lồng ngực, trảo lấy trái tim của hắn.

- Chết đi!

Gã Cự bá Hư Không Câu Tộc nở nụ cười ác độc, bàn tay biến hư thành thật, bỗng nhiên phát lực, mạnh mẽ kéo trái tim của hắn từ trong lồng ngực ra.

Chung Nhạc làm như không thấy, để mặc cho hắn kéo trái tim của mình ra, tế khởi Kim kiếm Bằng vũ ngăn cản thanh liêm đao. Từ trong Bí cảnh Nguyên thần, một trăm lẻ tám cây Huyền Âm Kỳ bay ra, phóng thẳng về phía con Côn Tộc đầu cóc kia.

Con Côn Tộc đầu cóc kia vội vàng thu đao, hoành ngang chém về phía đám Huyền Âm Kỳ. Từng cây từng cây cờ tam giác tung bay quanh toàn thân hắn, hình thành nên đại trận Huyền Âm Bách Ma Kỳ. Bách ma từ trong đám lá cờ tuôn trào ra, xoay quanh hắn không ngừng quay xung quanh.

Mà con Hư Không Câu Tộc sau lưng Chung Nhạc lúc này đã kéo trái tim của Chung Nhạc xuống, mạnh mẽ bóp nát, cười sằng sặc nói:

- Ngươi còn không chết sao?

Sau lưng Chung Nhạc lộ ra một cái lỗ lớn máu chảy đầm đìa. Chỉ thấy trong cái lỗ lại có một khỏa trái tim mới đang không ngừng diễn sinh, huyết nhục sinh sôi trở lại. Trong lòng con Hư Không Câu Tộc kia nhất thời giật mình:

- Đây là thần thông gì?

- Là Bất Tử Chi Thân!

Chung Nhạc xoay người lại, mặt không biểu tình, Thần Ma Dịch Ấn bạo phát, nháy mắt liền bao phủ lấy hắn. Thần Ma Dịch Ấn chính là một trong những thần thông cường đại nhất trong Thần Ma Thái Cực Đồ của hắn. Một ấn đánh ra, Thái Cực Đồ hiện, Thần Ma nghịch chuyển, Âm Dương vận hành, giảo sát hết thảy, uy lực đáng sợ tới cực điểm.

Gã Cự bá Hư Không Câu Tộc kia không chút sợ hãi, một trảo vươn ra, đón đỡ Thần Ma Dịch. Chỉ thấy lợi trảo của hắn hóa thật thành hư, vậy mà không chút trở ngại nào xuyên qua Thần Ma Dịch Ấn, chụp xuống đầu của Chung Nhạc, cười hắc hắc nói:

- Thế gian làm gì có Bất Tử Chi Thân chứ? Trái tim ngươi có thể tái sinh, không biết đại não ngươi có thể tái sinh được không?

Lợi trảo của hắn phủ đầy móc câu, trong nháy mắt đã đánh tới mi tâm Chung Nhạc.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng chuông ngân vang lên, bên ngoài thân thể Chung Nhạc xuất hiện một cái Thiếu Hạo Chung nửa hư nửa thật, thân chuông bán trong suốt gắn phân nửa thân thể của gã Cự bá Hư Không Câu Tộc kia vào bên trong chuông, phân nửa thân thể gắn còn lại thì nằm ở ngoài chuông.

- Thân thể ngươi có thể hư có thể thực, cái chuông này của ta cũng có thể hư có thể thực!

Chung Nhạc ra sức thôi động thần thông, thanh âm hồng chung đại lữ đương đương chấn động, lạnh lùng nói:

- Ngươi có thể chống đỡ nổi cái chuông lớn này của ta hay không?

Cái chuông lớn phát ra thanh âm đương đương. Bên ngoài chuông, nửa phần thân thể của Hư Không Câu Tộc bị mạnh mẽ chấn nát, mà bên trong chuông, nửa phần thân thể còn lại của nó vẫn là bình yên vô sự, lợi trảo đã vươn tới ngay trước mi tâm của Chung Nhạc, đột nhiên dừng lại.

*****

- Nếu ngươi cũng tu thành Bất Tử Chi Thân, vậy sẽ không chết được!

Chung Nhạc nhìn gã cường giả Hư Không Câu Tộc đã bị cắt thành hai mảnh, thản nhiên nói.

Huyết nhục nửa bên người gã Cự bá Hư Không Câu Tộc kia toàn bộ nổ tung, máu tươi cuồng phún, thân thể nhất thời mềm nhũn, té ngã trên mặt đất không ngừng co quắp. Chung Nhạc xoay người lại, lấy ra mấy ngón tay của Hồ Tam Ông, nhét vào trong miệng, trị liệu thương thế. Ánh mắt hắn nhìn về phía tám đạo thân ảnh đang lao tới, nhẹ giọng nói:

- Xem ra, ngươi vẫn chưa luyện thành Bất Tử Chi Thân!

Gã Cự bá Hư Không Câu Tộc kia triệt để khí tuyệt, không động đậy nữa.

Trong tám thân ảnh đang đập mặt mà tới kia, có hai gã Cự bá Thông Thần Cảnh, nhờ có Thần binh Côn Tộc hộ thể, đã tránh thoát được một kiếp. Mà sáu con Côn Tộc còn lại đều là Cự bá Chân Linh Cảnh, là những tồn tại trong Thập Tiểu Thánh. Dưới chân nữ tử Côn Tộc dẫn đầu còn cưỡi trên một con Bàn Ngao ba đầu, chính là Quận chúa Kim Tú và Lãng Thanh Vân.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ trầm xuống, hít mạnh một hơi thật dài. Cách sau lưng hắn một khoảng không xa, con Côn Tộc đầu cóc kia tay vỗ lên liêm đao, đang cật lực đối kháng với sự luyện hóa của Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận, mà lúc này lại tới thêm tám đại cường giả nữa, tình cảnh của hắn cực kỳ không ổn.

Đám Cự bá Côn Tộc bọn Quận chúa Kim Tú nhìn chằm chằm về phía hắn, ai nấy đều hút mạnh một ngụm lãnh khí, trong lòng vừa phẫn nộ vừa có chút sợ hãi.

Quá đáng sợ rồi! Gã nam tử Nhân Tộc này thật sự quá đáng sợ rồi! Không ngờ lại dựa vào sức một mình, dùng Kén hoa Thi Thần cơ hồ một lưới bắt hết tất cả bọn họ. Tâm cơ bậc này, trí mưu bậc này, trước giờ bọn họ chưa từng gặp qua. Mà hiện tại, không ngờ Chung Nhạc lại có thể một thân một mình dưới sự vây công của hai vị Tiểu Thánh trong Thập Tiểu Thánh, giết chết cường giả Hư Không Câu Tộc khó giết chết nhất! Thật sự quá đáng sợ rồi!

Khuôn mặt Chung Nhạc vô cùng bình tĩnh, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười nhạt, rơi vào trong mắt đám Cự bá Côn Tộc này, lại lộ ra mười phần dữ tợn.

Trong lòng Lãng Thanh Vân cũng ầm ầm nhảy loạn. Quá kinh khủng! Thật sự quá kinh khủng rồi! Năm xưa, Chung Nhạc ở trong mắt hắn chỉ là một tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể, bởi vì trở thành đệ tử quan môn của Sư Bất Dịch, tạo thành uy hiếp tới địa vị của hắn, do đó Lãng Thanh Vân mới nảy sinh ý muốn diệt trừ Chung Nhạc. Mà hiện tại, không ngờ tiểu nhân vật này đã trở nên mạnh mẽ đáng sợ tới như thế, không ngờ có thể chém giết sạch sẽ hơn hai trăm gã Cự bá Chân Linh Cảnh, Thông Thần Cảnh của Côn Tộc.

- Giết chết hắn!

Đây là ý niệm chung trong lòng tám gã Cự bá Côn Tộc và Lãng Thanh Vân:

- Bất luận như thế nào, nhất định cũng phải giết chết hắn!

- Loại quái vật này, bất luận như thế nào cũng không thể để hắn còn sống!

Tám gã Cự bá Côn Tộc và Lãng Thanh Vân cơ hồ cùng một lúc xuất thủ, nhao nhao công kích về phía Chung Nhạc. Thân hình Chung Nhạc lui nhanh về phía sau, cánh chim sau lưng mở ra, bay ngược về phía sau. Hắn vừa mới lui lại, đám cường giả kia lập tức đuổi theo, kéo dài cự ly giữa bọn họ. Có Côn Tộc tốc độ nhanh, xông lên trước nhất, có Côn Tộc tốc độ khá chậm, rơi lại phía sau, không thể hình thành xu thế chín gã Cự bá vây kín Chung Nhạc.

- Tới trận chiến cuối cùng rồi!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thân thể đột nhiên biến hóa, hóa thành chân thân Phục Hy, đầu người đuôi rắn.

- Trận chiến này là cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến liều mạng, không cần có bất luận kiêng kỵ gì, cứ yên tâm tiêu xài pháp lực! Cửu Chuyển Nguyên Đan, Thiên Địa Tá Pháp!

Nguyên đan của hắn bay ra, Lực tràng Thần Ma Thái Cực ông một tiếng mở ra, đại nhật dâng lên, đại nguyệt chìm xuống, Âm Dương luân chuyển, Thần Ma chuyển đổi, thổi quét ra hơn ngàn dặm, soạt một tiếng bao phủ gã Cự bá Côn Tộc xông lên trước nhất kia vào trong Lực tràng Thần Ma Thái Cực. Thiên Địa Tá Pháp khiến cho thân thể hắn cao tới ngàn trượng, giết thẳng vào trong Lực tràng.

- Sáu luân mở hết!

Bên trong Lực tràng, sáu tòa Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc toàn bộ mở ra, khí huyết ngập trời, giết thẳng về phía gã Cự bá Côn Tộc kia. Gã Cự bá Côn Tộc kia là tồn tại Thông Thần Cảnh đáng sợ, nháy mắt bị kéo vào trong Lực tràng Thần Ma Thái Cực đã lập tức tế khởi Thần binh Côn Tộc, không ngừng công kích Lực tràng. Mặc dù pháp lực của hắn bị Lực tràng trấn áp, nhưng dù sao cũng là tồn tại Thông Thần Cảnh, Lực tràng Thái Cực của Chung Nhạc không thể áp chế toàn bộ tu vi của hắn.

Thần binh Côn Tộc trong tay hắn vừa thôi động, giống như một đạo cầu vồng thất thải huyễn lệ, soạt một tiếng đã đánh cho Lực tràng Thái Cực mở rộng ra mấy trăm dặm. Nguyên đan của Chung Nhạc nhất thời bị hao tổn, hắn rên lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tươm máu.

Hai người không ngừng chiến đấu va chạm ở trong Lực tràng Thái Cực. Chung Nhạc khom người bái một cái, Vạn Thần Triều Bái va chạm với gã Cự bá Thông Thần Cảnh kia. Hổ khẩu hai người đồng thời bạo liệt, cơ nhục trên cánh tay không ngừng nổ tung, huyết nhục tan nát.

Hô!

Trong quang luân sau đầu Chung Nhạc, Ba Tuần nhanh như thiểm điện phóng thẳng ra, một kiếm chém về phía mi tâm của gã Cự bá Côn Tộc kia. Chung Nhạc khom người lại bái một cái, gã Cự bá Côn Tộc kia cắn răng mạnh mẽ đón đỡ. Lại thêm một tiếng nổ vang kinh thiên động địa nữa, cánh tay Chung Nhạc ầm ầm nổ tung, khắp nơi trên xương cốt đều là vết rách.

Thân thể hắn chấn động, xương sườn trong lồng ngực phát ra thanh âm răng rắc vang dội, ép tới mức làn da nhục thân không ngừng nứt ra, máu tươi như rót ào ào chảy ra. Mà cánh tay gã Cự bá Côn Tộc kia cũng chằng chịt vết nứt, trong lòng vạn phần kinh hãi:

- Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, đám người Quận chúa Kim Tú sẽ có thể chạy tới!

Ba Tuần nhân cơ hội đâm một kiếm vào mi tâm gã Cự bá Côn Tộc kia, nhưng Ngọc kiếm Lá liễu chỉ có thể đâm vào một tấc liền không thể tiếp tục đâm thêm được nữa.

Chung Nhạc lại bái một cái, một bái này khiến cho hai cánh tay gã Cự bá Côn Tộc kia nổ tung, quần áo vỡ nát, hết thảy da thịt bị xé rách. Mà gần như toàn lực của một bái này đều oanh kích thẳng lên trên Ngọc kiếm Lá liễu. Thanh ngọc kiếm này lập tức đâm thủng mi tâm gã Cự bá Côn Tộc, mũi kiếm xuyên qua tới sau gáy.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, từng kiện từng kiện Thần binh Côn Tộc nhao nhao vọt tới. Chung Nhạc thu hồi Lực tràng Thái Cực, dưới nách mọc ra từng đầu từng đầu cánh tay, xoay người tế khởi Thần Dực Đao, một đao chém xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)