Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0516

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0516: Dương uy tộc ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Trong lòng Chung Nhạc kinh hỉ, hỏi lại:

- Phong Hậu? Một đệ tử Phong thị khác? Phong thị còn có truyền nhân sao? Thật đáng mừng a! Hầu Cương thị lại là chuyện gì xảy ra? Mặt rồng bốn mắt, thật sự hiếm thấy!

Thủy Tử An nói:

- Hiệt quả thật là huyết mạch Nhân Tộc, không phải là chủng tộc khác, chỉ là tướng mạo có chút kỳ lạ kỳ lạ!

- Chẳng lẽ hắn đã thức tỉnh huyết mạch Lôi Trạch trong huyết mạch Phục Hy thị sao?

Trong lòng Chung Nhạc vô cùng kinh ngạc. Thủy Tử An cười nói:

- Căn cơ mấy người này đều rất không tệ, cũng đều đã tu thành Nguyên đan, chỉ là không có tu thành hai Cực cảnh của Khai Luân Cảnh, nhưng đều đã tu thành Cực cảnh của những cảnh giới khác, tư chất đều không thua kém Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông. Ngoại trừ bọn họ ra, còn có một kẻ tên là Dung Thành, sớm đã đi Không Động Quan nhậm chức rồi!

Chung Nhạc hiếu kỳ hỏi:

- Hiện tại mấy người này đang ở đâu? Ta muốn gặp bọn họ một chút!

- Mấy người này vừa vặn đang ở trong Kiếm Môn ta, đợi phân công tới các thành các quan nhậm chức!

Thủy Tử An dùng tinh thần lực truyền âm, thông tri cho đám người Phong Hậu và Hiệt tới đây, mỉm cười nói:

- Quân Môn chủ vốn dĩ nhờ ta chỉ dạy bọn họ tu hành, chỉ là ta chỉ dạy những Luyện Khí Sĩ bình thường thì có thể, chỉ dạy những nhân vật thiên tài này, lại có chút lực bất tòng tâm rồi. Ngươi hiện tạiđã là Trưởng lão, tạm thay quyền Môn chủ, không cần tự mình đi gặp bọn họ, ta để cho bọn họ tới đây gặp ngươi!

Chung Nhạc gật đầu. Cũng không lâu lắm, tám gã thiếu niên tài tuấn lần lượt lên tới Kim Đỉnh, đang ở bên ngoài đại điện chờ đợi. Trong lòng mấy người này đều có chút nghi hoặc, không biết vì sao Thủy Tử An lại triệu hoán bọn họ tới đây.

Chung Nhạc và Thủy Tử An đi vào Thánh điện Kim Đỉnh, quan sát tám người này. Chỉ thấy Phong Hậu ngọc thụ lâm phong, rất có thần thái của Phong thị nhất tộc. Chung Nhạc tinh tế cảm ứng, trong lòng thầm khen một tiếng:

- Huyết mạch Phục Hy trong cơ thể Phong Hậu mặc dù không mạnh, nhưng so với Phong Vô Kỵ cũng không kém bao nhiêu, không hỗ là nhân tài xuất thân từ Phong thị nhất tộc!

Hắn lại quan sát Hiệt của Hầu Cương thị, trong lòng có chút kinh dị. Chỉ thấy Hiệt đúng như những gì Thủy Tử An đã nói, mũi rộng trán rộng, đầu có sừng rồng, mọc ra một khuôn mặt rồng. Cổ quái nhất là trên mặt hắn có tới bốn con mắt, trên dưới xếp thành hàng, hai hàng song song, vô cùng kỳ quái.

Bộ dáng Tự Tụng chính là hào hoa phong nhã, không chút khác biệt so với người bình thường, nhưng lại có thêm một cỗ khí chất nho nhã đặc thù. Phong Cự và Kỳ Bá niên kỷ đều khá cao, bộ dáng trung niên nhân, hẳn là năm xưa tu hành trễ nhất, đại tài trưởng thành trễ. Mà Thường Tiên, Vương Hợi và Lực Mục thì lại là toàn thân cơ bắp cuồn cuộn. Trong đó, Lực Mục chính là đáng chú ý nhất, thân mặc một kiện đoản khố da thú, trên người quấn quanh một sợi xích, toàn thân hùng tráng như núi.

Chung Nhạc nhìn thấy những thiếu niên tài tuấn này, trong lòng cũng có chút vui mừng. Nhân Tộc Đại Hoang trải qua những năm này kinh doanh, rốt cuộc đã có bộ dáng đại hưng. Lại qua tiếp thêm vài năm nữa, sợ rằng kẻ trấn thủ các nơi trong Đại Hoang đã không phải là đám Cự bá Côn Tộc và các Thần binh, Ma Thần binh kia nữa rồi, mà là những cường giả thế hệ thanh niên này.

- Bái kiến Vũ Sư!

Tám thiếu niên tài tuấn này nhìn thấy Thủy Tử An, vội vàng hạ bái. Chung Nhạc có chút kinh ngạc:

- Vũ Sư?

Thủy lão đầu cười ha hả, nói:

- Ta xuất thân từ Thủy Đồ thị, chỉ dạy bọn họ công pháp thần thông Thủy hệ cùng với hành vân bố vũ, cho nên bọn họ gọi ta là Vũ Sư!

Lúc này Chung Nhạc mới hiểu ra:

- Thì ra là thế!

- Các ngươi đứng lên đi! Mau bái kiến Chung Sơn thị Chung Trưởng lão!

Thủy Tử An giơ tay lên, nói:

- Chung Trưởng lão chính là Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Kiếm Môn ta, tu vi kiến thức thông triệt thiên địa. Các ngươi có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào công pháp Kiếm Môn do đích thân Chung Trưởng lão chỉnh hợp ra, làm lớn mạnh nội tình của Kiếm Môn. Tất cả những Thần dược, Thần binh của Kiếm Môn ta, toàn bộ đều là nhờ Chung Trưởng lão gian gian khổ khổ liều mạng cướp về!

Tám người kia vội vàng khom người bái kiến, sau đó nhao nhao ngẩng đầu quan sát Chung Nhạc, lộ ra thần sắc kinh ngạc:

- Còn trẻ như vậy? So với chúng ta tựa hồ còn nhỏ hơn một chút a?

Trong lòng đám Luyện Khí Sĩ trên dưới Kiếm Môn, Chung Nhạc sớm đã biến thành thần thoại. Đã có không biết bao nhiêu lời đồn liên quan tới Chung Nhạc, các loại truyền thuyết hiếm lạ cổ quái gì cũng đều có. Lời đồn tương đối truyền thống là Chung Nhạc thân cao tám trượng, rộng tám trượng, có tám đầu tám tay tám chân. Có lời đồn hơi khác biệt là Chung Nhạc có ba đầu sáu tay. Lời đồn quỷ dị một chút là Chung Nhạc thích ăn tươi Thần Ma các tộc, mỗi một bữa ăn phải ăn ít nhất ba trăm tôn Thần Tộc, hai trăm tôn Ma Tộc.

Còn có lời đồn khí thế rộng rãi, đó là Chung Nhạc thân cao không biết bao nhiêu dặm, cặp mắt mở ra, không trung xuất hiện nhật nguyệt, thế giới đại phóng quang minh, cặp mắt nhắm lại, thế giới một mảnh hắc ám, mông mông muội muội. Các loại lời đồn kỳ quái kỳ lạ gì cũng đều có.

Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy Chung Nhạc, trong lòng bọn họ không khỏi nghi hoặc. Không ngờ bộ dáng của Chung Sơn thị cũng chẳng khác nào bọn họ, tuổi tác so với bọn họ tựa hồ còn nhỏ hơn mấy tuổi, cũng không có chỗ nào kỳ lạ quái dị cả. Chung Nhạc lắc đầu, cười nói:

- Ta không phải là Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Kiếm Môn, là Khâu Trưởng lão mới đúng. Nàng so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi. Nàng mới hai mươi mốt tuổi, mà ta đã hai mươi lăm tuổi rồi!

Thủy Tử An nói:

- Nếu tính trong nam Trưởng lão toàn bộ các đời, ngươi thật sự chính là trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Chung Trưởng lão, ngươi tới chỉ điểm bọn họ tu hành, để bọn họ bái ngươi làm thầy, như thế nào?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Bọn họ ai cũng có sở trường riêng, ta có thể dạy cho bọn họ cũng không nhiều lắm. Trong bốn con mắt của Hầu Cương thị chất chứa các loại văn lộ Đồ đằng, Thần Ma các tộc đều có, số lượng lại rất nhiều, Đồ đằng hỗn tạp. Mà Tự Tụng bác học uyên thâm, lý giải đối với văn lộ Đồ đằng cực sâu. Phong Hậu thì tinh thông văn lộ Đồ đằng Phong hệ, tu luyện cảnh giới cực kỳ tinh thâm. Thường Tiên thì tinh thông âm luật, Lực Mục cùng Vương Hợi tinh thông khống chế Yêu thú. Kỳ Bá tinh thông luyện đan. Phong Cự tinh thông trận pháp... Mỗi người bọn họ ai cũng đều có sở trường riêng, muốn trở thành thầy của bọn họ, khó!

Sắc mặt Thủy Tử An khẽ động, thất thanh nói:

- Ngươi ngay cả những cái này cũng có thể nhìn ra được?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười. Trong khoảng thời gian này, hắn luyện hóa Nguyên đan của Xà Văn Cử, có thu hoạch không cạn, đã lại đề thăng huyết mạch của mình thêm một chút, hai khỏa Thần Nhãn trái phải trên cơ bản đã thức tỉnh, nghĩ muốn nhìn thấu đám người Hiệt và Phong Hậu cũng không quá khó khăn.

- Ta chỉ có thể nhìn ra được mà thôi. Về phần dạy bọn họ, ta liền không được rồi! Không bằng như vậy...

Hắn thoáng suy tư một chút, đột nhiên vươn ngón tay ra, điểm qua trên mi tâm đám người Hiệt, Phong Hậu. Chung Nhạc cười nói:

- Nghiên cứu của ta trên phương diện âm luật, trận pháp, Đồ đằng, khống chế, luyện đan chỉ dừng lại ở mức này, hiện tại truyền cho các ngươi, các ngươi tự mình tìm hiểu, không cần thiết phải bái ta làm thầy!

*****

Trong đầu đám người Phong Hậu oanh động một trận, nhất thời có thêm vô số cảm ngộ hỗn loạn, cực kỳ phong phú. Các loại thần diệu, các loại hệ thống nháy mắt nhét tràn đầy đại não của bọn họ, trong lúc nhất thời một khắc căn bản không thể hoàn toàn tìm hiểu được.

Chung Nhạc thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía xa xa, đột nhiên nói:

- Có khách tới!

- Có khách tới?

Thủy Tử An nhất thời nghi hoặc, ngưng mắt nhìn về phía xa xa, lại cái gì cũng đều không nhìn thấy. Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Minh Thú, chỉ thấy Tứ Minh Thú vẫn như cũ ngồi xổm trên góc mái hiên Thánh điện Kim Đỉnh, cũng không phát ra cảnh báo. Chung Nhạc nói:

- Bọn họ còn cách nơi này rất xa, vẫn chưa đi tới. Các ngươi chờ một chút, ta đi ẵm cái bảo bối tới!

- Ẵm cái bảo bối tới?

Đám người Thủy Tử An, Phong Hậu nhất thời ngẩn ra. Chung Nhạc rời khỏi Thánh điện Kim Đỉnh, tiến về phía nội bộ Kiếm Môn Sơn. Thủy Tử An nhìn về phía đám người Phong Hậu, hỏi:

- Chung Trưởng lão truyền thụ cho các ngươi bao nhiêu bản lĩnh?

- Quá nhiều rồi!

Lực Mục cảm khái nói:

- Thật sự rất nhiều rồi! Sợ rằng đủ cho chúng ta tiêu hóa thời gian mười mấy hai chục năm mới có thể tiêu hóa hết được!

Mấy người khác cũng liên tục gật đầu, nói:

- Chung Trưởng lão học cứu Thiên Nhân, những cảm ngộ truyền thụ cho chúng ta đều là chúng ta chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua. Thật sự là bác đại tinh thâm!

- Chung Trưởng lão thật đúng là Thiên Nhân a!

Phong Hậu cảm khái nói. Trong lòng Thủy Tử An nhất thời hoảng sợ:

- Tiểu tử này, còn nói mình không thể dạy bọn họ, rõ ràng chỉ là lười biếng mà thôi!

Đám người Phong Hậu, Lực Mục sở học bất đồng, ai cũng có sở trường riêng, nghĩ muốn thuyết phục hết thảy tám người này tự nhiên là vô cùng khó khăn. Nhưng đám người Phong Hậu lại nói những cảm ngộ mà Chung Nhạc truyền thụ cho bọn họ lại có thể khiến cho bọn họ tiêu hóa một hai chục năm. Hiển nhiên, Chung Nhạc có đầy đủ nội tình và tiền vốn chỉ dạy cho bọn họ, nhưng đoán chừng là hắn ngại phiền phức, không muốn dạy mà thôi.

Đột nhiên, con Tứ Minh Thú trên Kim Đỉnh kia chợt mở miệng, thanh âm chấn động:

- Đại Trưởng lão, có khách tới! Khí thế hung hăng ý đồ bất thiện!

Trong lòng Thủy Tử An nhất thời cả kinh, vội vàng phóng người nhảy lên bên cạnh Tứ Minh Thú. Chỉ thấy bốn cái đầu của Tứ Minh Thú hướng ra bốn phía, tám con mắt bắn ra bốn cái quang mạc. Trong quang mạc chiếu rọi từng chiếc từng chiếc lâu thuyền, đại hạm, bảo liễn, hương xa... vô cùng hoa lệ. Xung quanh còn có vô số các Luyện Khí Sĩ hạo hạo đãng đãng vờn quanh, lướt qua quan ải Đại Hoang, bay thẳng về phía Kiếm Môn Sơn.

Đám cường giả này tới từ các tộc khác nhau. Trên lâu thuyền hoặc là hương xa treo đủ loại cờ xí màu sắc khác nhau. Tới từ phía Nam là Trọng Lê Thần Tộc và Côn Bằng Thần Tộc. Tới từ phía Bắc là Yêu Tộc. Tới từ phía Đông là Long Tộc và Ma Tộc. Tới từ phía Tây nhiều nhất, Thần Tộc Tây Hoang quy mô vô cùng khổng lồ, các tộc Hiếu Mang, Sơn Thần, Tất Phương, Thần Nha, Quỷ Thần... cũng đều nhao nhao chạy tới.

Khóe mắt Thủy Tử An không ngừng nhảy loạn. Hắn vậy mà nhìn thấy Tộc trưởng, Đại Tế ty, Tông chủ... của các tộc thậm chí còn mang tới trọng bảo trấn tộc của tộc mình.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được Đồ Đằng Trụ chấn động, vội vàng lấy ra từng cây từng cây Đồ Đằng Trụ. Chỉ thấy trên các cây Đồ Đằng Trụ, một vài khuôn mặt xuất hiện, chính là tướng sĩ biên quan Đại Hoang truyền tới, nói Tộc trưởng, Tông chủ, Đại Tế ty các tộc thông báo bọn họ, muốn tiến vào Đại Hoang thăm hỏi Môn chủ Kiếm Môn.

- Trọng Lê, Long Tộc, Ma Tộc, Yêu Tộc, các tộc Tây Hoang... thời điểm này cùng nhau tới đây, đồng thời thăm viếng Đại Hoang ta?

Tâm tư Thủy Tử An chớp động, đột nhiên cười lạnh, nói:

- Nếu bọn họ vì chuyện Chung Trưởng lão còn sống từ Côn Tinh trở về, tới đây tra hỏi chuyện tình trên Côn Tinh, căn bản không cần hưng sư động chúng như vậy, cùng nhau chạy tới. Hiện tại cùng nhau chạy tới, quả thật là ý đồ bất thiện, có ý vấn tội!

Chung Nhạc đã trở lại Kiếm Môn hơn một tháng trời, tính toán thế nào cũng đủ để đầu lĩnh các tộc chạy tới Kiếm Môn tra hỏi chuyện tình Côn Tinh rồi. Mà lần này bọn họ đồng thời tới đây, nhất định là đã liên lạc lẫn nhau, cùng nhau tới đây hưng sư vấn tội.

- Môn chủ không có mặt, Phương Trưởng lão cũng không có mặt, hiện tại trong Kiếm Môn chỉ còn lại có ta và Chung Trưởng lão. Lần này đã không phải là chuyện tình có thể bảo trụ Chung Trưởng lão hay không, mà là chuyện tình có thể bảo trụ Kiếm Môn hay không, có thể bảo trụ Đại Hoang hay không rồi!

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đã thấy Chung Nhạc ôm theo một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác quay trở lại Kim Đỉnh. Sau lưng tiểu hài tử kia còn bay theo một thanh Thần kiếm sáng loáng, bám sát như hình với bóng. Chung Nhạc cười nói:

- Đại Trưởng lão, chuẩn bị đón khách!

- Có thể giải quyết được không?

Trong lòng Thủy Tử An cũng có chút lo lắng bất an, thấp giọng hỏi.

- Yên tâm! Vẫn chưa có chuyện mà ta không giải quyết được!

Sắc mặt Chung Nhạc đột nhiên chuyển lạnh, thản nhiên nói:

- Kiếm Môn Đại Hoang ta đã không phải là Kiếm Môn trước đây nữa! Nhân Tộc Đại Hoang ta cũng không phải là Nhân Tộc trước đây nữa! Thần Ma các tộc cho rằng chỉ dựa vào mấy chiếc chiến hạm, lâu thuyền, trên gắn vài cỗ Đồ Đằng Pháo, mang theo một hai kiện Thần binh, nghênh nghênh ngang ngang xông tới, liền muốn khiến cho Đại Hoang ta đi vào khuôn khổ, khiến cho Nhân Tộc ta cúi đầu khuất phục sao? Loại tình trạng này, đã là một đi không trở lại nữa rồi! Đại Trưởng lão, đưa tin cho các thành các quan Đại Hoang, tiến hành tế tự. Lại đưa tin cho trên dưới Kiếm Môn, tế cờ tế binh, dương uy tộc ta!

Thủy Tử An dù đã lớn tuổi, nhưng cũng bị mấy câu nói này của hắn khiến cho nhiệt huyết sôi trào, bật cười ha hả, đại bào phiêu phiêu, tay áo lung lay, đưa tin cho các thành các quan Đại Hoang cùng trên dưới Kiếm Môn.

o0o

Nội địa Đại Hoang, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền, đại hạm, bảo liễn, hương xa... từ từ bay tới. Ma vân, yêu khí, Thần quang... bao phủ thiên không. Cường giả các tộc Thần Ma Yêu Long Côn mỗi người đại phóng khí thế. Bọn họ trên danh nghĩa mặc dù là khách, nhưng lại vênh váo tự đắc, ương ngạnh hoành hành, ra oai phủ đầu, khí thế bức người. Từng lộ từng lộ cường giả khí thế áp thành mà tới. Những nơi bọn họ đi qua, đám Luyện Khí Sĩ đại phóng khí thế, trấn áp những tộc nhân trong các Bộ lạc Nhân Tộc phía dưới từng người từng người quỳ rạp trên mặt đất.

- Nhân Tộc? Hừ! Một đám sâu kiến mà thôi!

Một lão giả Thần Tộc liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh quỳ rạp, cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên, trong tám quan mười sáu thành Đại Hoang, từng cỗ từng cỗ Thần uy Ma uy phóng thẳng lên cao. Từng kiện từng kiện Thần binh, Ma Thần binh bay lên không trung, Thần uy Ma uy khí thế liên thành, nối liền toàn thể biên quan dài mấy mươi vạn dặm thành một mảnh tường đồng vách sắt. Một màn này khiến cho sắc mặt đám Luyện Khí Sĩ các lộ các tộc Thần Ma soạt một tiếng trở nên trắng bệch.

Đúng lúc này, chỉ thấy trên không Kiếm Môn Sơn, có tới mười mấy kiện Thần binh vù vù bay lên, phóng xuất ra quang mang đủ loại màu sắc, các loại Thần uy trấn áp thiên địa. Lại có bốn tấm đại kỳ bay ra, mặt cờ tung bay phần phật, hiện ra bốn con Thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước trấn thủ bốn phương. Khí thế ương ngạnh của Tộc trưởng, Tông chủ và Đại Tế ty các tộc bốn phía đi tới nhất thời bị nghiền ép không cánh mà bay. Sắc mặt của từng tôn từng tôn cường giả dưới trướng nhất thời vàng như đất, căng căng thẳng thẳng. Trên Kiếm Môn Sơn đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn:

- Ha ha ha... có khách đường xa tới thăm, Kiếm Môn không thể từ xa nghênh tiếp, còn xin các vị Tộc trưởng, Tế ty, Tông chủ thứ tội!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)