Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0539

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0539: Thần Đèn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Nguyệt Thần bình thản nhìn theo linh hồn của Hiếu Mang Lão tổ bỏ chạy đi xa, cũng không truy sát. Nữ tử này phảng phất như không muốn để cho thân thể của chính mình tiêm nhiễm bất cứ bụi bặm gì của thế gian, không muốn để cho tâm linh của chính mình dính phải bất kỳ thứ ô uế gì. Cho dù Hiếu Mang Lão tổ đã lấy trộm đi Nguyệt Hạch, bắt nàng đi luyện hóa, mạnh mẽ cướp đoạt Tiên Thiên Tinh Khí và khí Tiên Thiên Thái Âm của nàng, thậm chí còn giả mạo Nguyệt Linh, tự mình thay thế, thay nàng tiếp nhận tế tự của chúng sinh, nàng cũng không có nửa phần oán hận đối với Hiếu Mang Lão tổ.

Đối với nàng, những hành vi của Hiếu Mang Lão tổ tựa hồ chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, nàng chỉ lấy lại đồ đạc thuộc về chính mình thì đã đủ rồi. Trừng phạt Hiếu Mang Lão tổ đối với nàng cũng chỉ là một chuyện tình không chút thú vị.

Đúng lúc này, từ xa xa, một đám Ma vân đột nhiên xao động. Trong Ma vân, một cái đầu khổng lồ chợt vươn ra, nhìn về phía Thần Nữ phía dưới. Phía dưới cái đầu quái vật khổng lồ là một vị Thần Nữ nhỏ bé xinh đẹp, hai loại hình ảnh đối lập chiếu rọi lẫn nhau. Bốn phía là địa thủy phong hỏa cuộn trào, sơn hà đổ nát, hình thành nên một loại quang cảnh mỹ lệ.

Cái đầu khổng lồ kia chính Ma Hầu. Hắn bị trận chiến khủng bố này kinh động, từ trong phần mộ bay ra. Thế nhưng khi hắn chạy tới nơi này, chiến đấu đã sớm kết thúc, chỉ nhìn thấy một nàng nữ tử phong hoa tuyệt đại đang đứng ở nơi đó.

- Nếu bắt nàng về làm lão bà...

Ma Hầu vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy nhục thân Hiếu Mang Lão tổ bị hóa đá đứng ở nơi đó, sắc mặt nhật thời đại biến, lập tức xoay người bỏ đi, hóa thành một đạo ma yên lao thẳng về phía Đại lục Ma Tộc. Qua không bao lâu, tôn Ma Hầu Chi Linh này đã chui vào trong phần mộ của chính mình, thân thể vẫn còn đang không ngừng run cầm cập.

- Hiếu Mang đã chết! Nữ tử kia là một tôn Tiên Thiên Thần! Bất quá, nếu có thể bắt nàng về làm lão bà...

o0o

Lúc này, trên không trung chiến trường đột nhiên lại vang lên tiếng nước róc rách. Một mảnh đại dương mênh mông bát ngát vậy mà phiêu phù trên không trung. Long Tổ Chi Linh cũng bị trận chiến kia kinh động, từ trong Long Thành dưới đáy biển Đông Hải từ từ bay lên, giá ngự một mảnh đại dương mênh mông chạy tới.

Con Chân Long Ngao thị này vờn quanh trên mặt biển, cái đầu rồng thật lớn từ trong biển vươn ra, hai sợi xúc tu thật dài từ trên cao rũ xuống, gần như chạm đất.

Con Chân Long khổng lồ mở lớn cặp Long nhãn, xoay tròn xung quanh Thần Nữ nửa vòng, thần sắc đột nhiên đại biến, lập tức hóa thành một gã nam tử trẻ tuổi đầu rồng thân người, đang muốn đi tới. Đột nhiên chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng biến ra một chậu nước, vậy mà lại rửa mặt!

Sau khi rửa mặt xong, Long Tổ lại vận chuyển pháp lực, hiển hóa ra một tấm gương, chiếu rọi toàn thân, chỉnh lý y phục. Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt chính mình trong mặt gương, nhất thời cảm thấy tự ti mặc cảm, quơ tay đập nát tấm gương, che mặt bỏ đi. Chỉ nghe một tiếng sấm ầm vang, cả phiến hải dương kể cả Long Tổ đồng thời biến mất không thấy đâu nữa. Mãi cho tới khi đã trở về Đông Hải, trong lòng Long Tổ vẫn còn buồn bực không vui.

Thần Nữ đối với một màn này tựa hồ không chút để ý. Nàng liếc nhìn Nguyệt Hạch đã biến thành một đống mảnh vỡ, phất ống tay áo một cái. Toàn bộ mảnh vụn Nguyệt Hạch nhao nhao bay lên, rơi vào trong ống tay áo của nàng, biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng cất bước đi về phía mặt trăng. Không bao lâu sau, trên mặt trăng trầm tịch mà hoang liêu đã có thêm một vị Thần Nữ cô độc. Nàng sinh ra từ trong mặt trăng, mặt trăng giống như một quả trứng thật lớn, đã dựng dục ra nàng.

Bất quá, nở ra nàng cũng không phải là mặt trăng, mà là đạo Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy kia. Năm xưa, trong Quy Khư, lúc Chung Nhạc đại chiến với Thường Khanh, Thường Khanh đã tế khởi một đạo Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy. Đạo Thần thủy này vừa ra liền trấn áp quần hùng, khiến cho tất cả mọi người đều tao ngộ nguy cơ thật lớn.

Thái Âm Thần Thủy vốn dĩ chính là khí Thái Âm ngưng luyện thành dịch, đẳng cấp so với khí Thái Âm còn cao hơn rất nhiều. Chính là đạo Thái Âm Thần Thủy này đã khiến cho nàng có thể bổ sung lại khí Thái Âm bản nguyên đã bị Hiếu Mang Lão tổ đoạt đi, nhờ đó nàng mới có thể thành thục, xuất thế.

Đạo Tiên Thiên Thái Âm Thần Thủy kia là bảo vật do một tôn Tiên Thiên Nguyệt Thần năm xưa tặng cho Luân Hồi Đại Thánh Đế, đã bị nàng luyện hóa, nhận được không biết bao nhiêu chỗ tốt. Nàng có thể vừa mới xuất thế đã khiến cho Hiếu Mang Lão tổ không có chút lực phản kháng nào, cướp đoạt trở lại Tiên Thiên Tinh Khí và khí Thái Âm của Hiếu Mang Lão tổ, cái dựa vào chính là Thái Âm Thần Thủy này.

Vị Thần Nữ này đang muốn tiến vào trong mặt trăng, đột nhiên dừng bước lại, nghiêng đầu lắng nghe. Trên mặt trăng tự nhiên là không có bất kỳ thanh âm nào, một mảnh tĩnh mịch. Nhưng trong thái không hạo hãn lại có ba động kỳ quái truyền tới, không ngừng chấn động, chợt hóa thành thanh âm. Đạo thanh âm kia lách ca lách cách, dùng một loại âm tiết kỳ lạ không giống với ngôn ngữ các tộc, vô cùng cổ lão.

Thần Nữ nghiêng đầu lắng nghe trong chốc lát, phảng phất như có thể nghe hiểu được âm văn kỳ lạ này. Nàng chợt lắc đầu, nói:

- Hiện tại, ta còn chưa thể rời khỏi Tổ Tinh!

Đạo thanh âm kia tiêu tán, không bao lâu sau lại có ba động kỳ quái vượt qua không gian truyền tới, vẫn là hóa thành loại âm văn kỳ lạ kia. Thần Nữ lắng nghe một lúc, lại một lần nữa lắc đầu, nói:

- Ta được người cứu, còn phải báo ân! Sau khi báo ân mới có thể rời khỏi!

Một lúc sau, lại có ba động truyền tới, vẫn là âm văn cổ quái, ngôn ngữ nghe không hiểu kia. Thần Nữ gật đầu, nói:

- Được! Sau khi ta báo ân xong, nhất định sẽ đi!

Đạo thanh âm kia biến mất, ba động cũng vô thanh vô tức tản đi. Thần Nữ lâm vào suy tư, ngẩng đầu lên nhìn vũ trụ tinh không, con mắt như thu thủy sáng ngời, tĩnh mịch yên lặng. Sau một lúc lâu, nàng mới thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói:

- Làm sao báo ân đây?

Nàng suy tư một lúc lâu, tiến vào trong nội bộ mặt trăng, nhìn một không gian Nguyệt Hạch đã trống rỗng, sau đó giũ đám mảnh vỡ Nguyệt Hạch trong ống tay áo ra, thoáng so sánh một chút, lắc lắc đầu. Nguyệt Hạch còn lại quá ít, không đủ để bổ khuyết chỗ trống rỗng ở trung tâm mặt trăng.

Hiếu Mang Lão tổ sau khi lấy trộm Nguyệt Hạch, bản thân đã nuốt lấy không ít. Trong mấy vạn năm này, nhất định đã có rất nhiều Nguyệt Hạch bị xói mòn, bị cường giả của Hiếu Mang Thần Tộc lấy đi, luyện chế thành Hồn binh. Hiện tại Nguyệt Hạch đã thiếu đi gần phân nửa. Nếu nàng mạnh mẽ nhét vào trong mặt trăng, khẳng định sẽ khiến cho mặt trăng tại thời điểm tự quay bị nghiêng phải ngã trái. Nói không chừng còn sẽ văng xuống Tổ Tinh, hoặc là bay luôn vào trong thái không. Thần Nữ chỉ có thể luyện hóa đám mảnh vỡ Nguyệt Hạch, luyện thành một khỏa minh châu, thu hồi trở lại.

- Báo ân...

Nàng lẩm bẩm một tiếng, sau đó cất bước rời khỏi mặt trăng, đi tới Kiếm Môn.

o0o

Toàn bộ Kiếm Môn Sơn lúc này vẫn còn đang trầm tịch trong một mảnh đau buồn. Đám đệ tử, Trưởng lão trên dưới Kiếm Môn đều yên lặng nhìn về phía Nam. Nơi đó đang truyền tới từng trận từng trận chấn động kinh thiên động địa. Cho dù là đang ở Kiếm Môn cũng có thể cảm ứng được rõ ràng.

- Là Chung Trưởng lão đang đánh một trận tử chiến sao?

Mười vị Trưởng lão của Trưởng Lão Hội kinh nghi bất định. Cỗ chấn động này thật sự quá mãnh liệt, cho dù là Thần chiến cũng chưa chắc đã có thể xuất hiện ba động cường đại như vậy. Chung Nhạc hẳn là vẫn chưa có được bản lĩnh bậc này. Nhưng nếu không phải là Chung Nhạc, lại là tồn tại thế nào đang chiến đấu?

Qua không bao lâu, ba động dần dần bình ổn lại.

Lúc này, Thần Nữ đã đi tới Kiếm Môn Sơn. Đám cường giả Kiếm Môn bọn Thủy Tử An, Tả Tương Sinh... đều si ngốc nhìn nàng đi lên núi, nhìn nàng đi ngang qua bên cạnh chính mình, vậy mà quên mất phải ngăn cản, quên mất luôn cả tra hỏi. Những nơi nàng đi qua, chỉ còn lại có từng gã từng gã đệ tử Kiếm Môn ngây người như tượng.

Đột nhiên, Thủy Tử An chợt tỉnh hồn lại, vội vàng một đường chạy theo, đuổi về phía trước, cao giọng nói:

- Cô nương, xin hãy dừng bước!

Thần Nữ dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Thủy Tử An, trong mắt lộ ra thần sắc dò hỏi. Thủy Tử An nhất thời ngơ ngẩn, cảm thấy chính mình đã quên mất những gì muốn nói. Lão đầu này trước giờ vẫn luôn khôn khéo linh hoạt, đã từng gặp qua không biết bao nhiêu đại tràng diện, nhưng đối mặt với một nữ tử hoàn mỹ không tỳ vết như vậy, tâm thần cũng có chút nhiễu loạn.

- Cô nương, ngươi muốn tìm ai?

Sau một lúc lâu, Thủy lão đầu mới thanh tỉnh lại, hỏi. Thần Nữ nhẹ giọng nói:

- Chung Nhạc!

Trên mặt Thủy Tử An lộ ra thần sắc say mê, tán thưởng:

- Thanh âm thật dễ nghe a... Đợi một chút! Ngươi muốn tìm Chung Nhạc Chung Trưởng lão? Hắn...

Hắn rốt cuộc cũng nhớ tới Chung Nhạc, trong lòng đau đớn, khàn giọng nói:

*****

- Cô nương, ngươi đã tới chậm! Hắn đoán chừng đã thân gặp bất trắc rồi...

Thần Nữ bình thản nói:

- Hắn vẫn chưa chết! Ta từng cùng hắn đi du lịch rất nhiều năm, biết rõ hắn còn sống hay đã chết. Nếu hắn đã chết, ta sẽ không tới đây!

Thủy Tử An nhất thời ngạc nhiên, ngữ khí ngưng trệ, ngập ngừng hỏi:

- Các ngươi đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều năm?

Thần Nữ gật đầu:

- Sớm chiều không rời!

Thủy Tử An lại càng kinh ngạc:

- Còn sớm chiều không rời nữa? Cô nương, nếu Chung Trưởng lão không về được, ngươi sẽ làm sao đây?

Thần Nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Hắn nhất định sẽ trở về!

Thủy Tử An nhất thời dại ra. Chỉ thấy Thần Nữ tiếp tục đi về phía Trấn Phong Đường, ngồi xuống trong một tòa lương đình ở đó, cô đơn chiếc bóng, có một loại cảm giác băng thanh thánh khiết khó có thể tiếp cận. Hắn rất muốn tiến tới tra hỏi rõ ràng, nhưng lại cảm thấy mạo phạm giai nhân, tự ti mặc cảm không dám tiến lên.

Lúc này, rất nhiều Trưởng lão nhao nhao xông tới. Không biết bao nhiêu đệ tử trên dưới Kiếm Môn cũng nhao nhao vây lại, bao vây Thủy lão đầu một giọt nước không lọt, nhao nhao tra hỏi lai lịch của Thần Nữ.

- Tới tìm Chung Trưởng lão? Nếu Chung Trưởng lão thật sự không trở lại, nàng sẽ vĩnh viễn chờ ở nơi này?

- Còn có nữ tử si tình bậc này sao?

Đám người vô cùng kinh ngạc, không ngừng tán thán. Thủy Tử An yếu ớt nói:

- Chung cầm thú a Chung cầm thú! Ngươi lại phá hỏng tiền đồ của một nàng thiếu nữ rồi! Cái tên này, quả thật chính là con ong mật nhỏ cần lao trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi a! Haizzz... Quân Môn chủ nguy hiểm rồi!

Đám Trưởng lão còn lại trong lòng tràn ngập đồng cảm:

- Thật sự là cầm thú! Quân Môn chủ và Khâu Trưởng lão đều nguy hiểm rồi!

- Các ngươi kẻ nào đi hỏi một chút xem nàng là lai lịch gì? Vì sao nàng lại khẳng định Chung Trưởng lão nhất định có thể còn sống trở về như vậy?

Thủy Tử An đột nhiên nói. Đám người nhao nhao lắc đầu, nói:

- Nữ tử xinh đẹp như vậy, ta ở trước mặt nàng sợ rằng nói không ra lời!

- Để ta đi!

Tả Tương Sinh cất bước đi về phía Thần Nữ trong đình, càng đi càng gần. Sau khi tới cạnh đình, Tả Tương Sinh chợt dừng bước lại, xoay người trở về, xấu hổ nói:

- Ta đi tới trước mặt nàng, đột nhiên cảm thấy chính mình thật là xấu, không có tư cách nói chuyện với nàng, vì vậy đành quay trở lại...

Đám người nhao nhao nói:

- Thủy Trưởng lão, vẫn là ngươi đi a! Da mặt ngài chính là dày nhất!

Thủy Tử An kiên trì tiến lên, sau một lúc lâu mới trở về, nói:

- Nàng nói đám Côn Thần, Mẫu Thần và những Thần Ma kia đều đã chết rất nhiều, bất quá Chung cầm thú vẫn chưa chết, đã trốn vào trong một cây đèn. Chỉ là nàng cũng không biết cây đèn đã rơi ở chỗ nào rồi. Về phần lai lịch của nàng, nàng nói nàng là Thần Minh sinh ra trong mặt trăng!

- Thần Minh sinh ra trong mặt trăng?

Tất cả mọi người nhất thời ngẩn ngơ. Đào Lão thái thái thất thanh nói:

- Tiên Thiên Thần?

Thủy Tử An gật đầu một cái, sắc mặt ngưng trọng:

- Một tôn Tiên Thiên Thần, hơn nữa còn là nữ! Quân Môn chủ nguy hiểm rồi... Nha đầu này như thế nào vẫn chưa từ Thủy Diệu Tinh chạy về?

Hắn cách đây không lâu mới thông tri cho Quân Tư Tà, cho dù Quân Tư Tà có toàn lực chạy về, cũng phải cần thời gian mấy tháng, không có khả năng nhanh như vậy đã có thể trở lại Kiếm Môn.

o0o

Mà vào lúc này, trong đại dương mênh mông bát ngát ở phía Nam, trên một tòa lục địa trong biển, khắp nơi đều là đại mạc và ốc đảo. Mấy con quái vật có cái đuôi to, trên bụng mọc ra túi thịt, hai chân dựng thẳng (DG: mấy con chuột túi), không ngừng nhảy nhảy nhót nhót chạy qua chạy lại. Còn có mấy con chim lớn không biết bay, cái chân dài (DG: con đà điểu) điên cuồng phóng chạy. Ở giữa tòa lục địa này còn có một dãy núi cao đen sẫm, khói đen bốc lên nghi ngút. (DG: Ý tác giả là mô tả Châu Úc)

Dưới lớp vỏ ngoài đen như mực của dãy núi cao kia thỉnh thoảng lại có quang mang lóe lên. Đột nhiên, lớp vỏ ngoài màu đen kia không ngừng tróc ra, lộ ra hai cái càng lớn, ba ba kéo động hai cái. Sau đó, lớp vỏ ngoài màu đen toàn bộ bị xé rách, từng sợi từng sợi xúc tu của một tôn Mẫu Thần bay ra, phóng về phía bốn phương tám hướng, giống như từng cái từng cái túi thịt thật lớn, phát ra hấp lực khủng bố, hút lấy vô số sinh linh trên Đại lục, kéo vào trong những sợi xúc tu này.

- Khụ khụ khụ... đều là một đám sinh linh bình thường, ăn bọn chúng căn bản không thể khiến cho thương thế của ta khôi phục. Thật muốn ăn tươi mấy tên Luyện Khí Sĩ a...

Bộ dáng tôn Mẫu Thần kia biến hóa, hóa thành một phụ nhân xinh đẹp ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng thở dốc, trong khí lưu thở ra còn mang theo máu đen tanh hôi, chính là Đại Chân Lão Mẫu.

- Bất quá, so với đám Thần Ma kia, ta cũng tính là tốt số! Không chỉ có thể trốn thoát một mạng, lại còn đạt được món bảo bối này!

Tâm niệm Đại Chân Lão Mẫu khẽ động, từ trong Bí cảnh Nguyên thần lấy ra một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát, mỉm cười nói:

- Có thể trực diện dư ba công kích của Tiên Thiên Thần và Thần Hầu mà không bị tổn hại, nhất định là dị bảo không tầm thường. Nói không chừng Côn Tộc ta muốn đại hưng, liền phải nhờ vào món bảo bối này a!

Đột nhiên, trong cây đèn chợt truyền ra một đạo thanh âm:

- Ha ha ha... ta là Thần Đèn Viễn Cổ! Ngươi đã tìm được ta, ta có thể giúp ngươi hoàn thành ba nguyện vọng!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)