Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0640

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0640: Cung điện bạch cốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Lão tổ nhà ta đã từng là Cốt Hoàng của thế giới này, dưới trướng thống trị mấy ức vạn khô lâu, cực kỳ uy phong. Về sau tới đời cao tổ ta, cũng là tồn tại phi thường không tầm thường. Cao tổ ta muốn ăn kẻ nào liền ăn kẻ đó, ai dám không theo? Về sau tới đời thế tổ, thái tông, cao tông ta vẫn còn rất phong quang. Nhưng sau đó lại một đường xuống dốc, một đời không bằng một đời...

Con thỏ bạch cốt kia dẫn Chung Nhạc đi tới địa phương lưu giữ thi cốt của Lão tổ nhà hắn. Dọc theo đường đi, con thỏ bạch cốt này nhảy nhảy nhót nhót, đám xương cốt va chạm nghe lách cách. Con thỏ bạch cốt này vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, kể cho Chung Nhạc nghe lịch sử quang huy của đời đời tổ tiên chính mình:

- Những bộ xương khô chúng ta đều là dùng hồn phách để sinh sôi đời sau. Sau khi chúng ta chết đi, hồn phi phách tán, tàn hồn có thể bay tới nơi nào? Tự nhiên là bay vào trong mấy bộ xương khác! Sau khi thái tổ ta chết đi, tàn hồn bay vào trong bộ xương của cao tổ, liền trở thành cao tổ. Sau khi cao tổ chết đi, tàn hồn bay vào trong bộ xương của thế tổ, liền trở thành thế tổ. Cứ như vậy đời đời kiếp kiếp mà truyền thừa tiếp. Cuối cùng là tới đời này của ta. Truyền thừa Lão tổ lưu lại mặc dù vẫn còn, nhưng quan trọng là chúng ta không biết chữ a!

Ngữ khí hắn vô cùng đau đớn, nói:

- Không biết chữ liền thảm rồi! Truyền thừa Lão tổ lưu lại đều là dùng những ký tự kỳ quái viết ra, kẻ nào có thể đọc được? Mặc dù ta có thể tiến vào cung điện của Lão tổ, nhưng lại không nhận biết những ký tự kia, chỉ có thể nhìn chằm chằm. Ta chỉ có thể học theo mấy bức vẽ trong đó, những cái khác đều là dốt đặc cán mai. Ngài cũng là tới từ thiên ngoại, ngài có biết chữ không?

Quỷ hỏa trong hốc mắt con thỏ bạch cốt kia âm sâm, bộ dáng cực kỳ mong đợi nhìn về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc không biết nói gì. Con thỏ bạch cốt này thật quá nhiều chuyện rồi, một đường đi tới không ngừng lải nhải. Chính mình còn chưa hỏi gì, hắn đã phun ra hết thảy toàn bộ nội tình của chính mình.

- Hóa ra ngài cũng không biết chữ!

Con thỏ bạch cốt thở dài một tiếng, ngữ khí tràn ngập đồng cảm, an ủi Chung Nhạc nói:

- Yên tâm! Tất cả sinh linh trong thế giới chúng ta đều không biết chữ, cũng sẽ không có ai chê cười ngươi đâu!

Chung Nhạc chán nản, lắc lắc đầu.

- Con thỏ bạch cốt này có thể tiến vào lăng mộ của Giới Chủ, nhất định là do hồn phách của hắn tạo thành. Ở nơi này, bộ xương khô cũng là một loại sinh linh, là do tàn hồn sinh ra!

Trong lòng Chung Nhạc phỏng đoán:

- Sau khi vị Giới Chủ Ngục Giới kia chết đi, hồn phi phách tán, tàn hồn rơi vào trong một bộ xương khô, liền biến thành hậu đại. Bởi vì là lần đầu tiên tử vong, cho nên hậu đại này của hắn vẫn còn lưu lại chút ký ức của hắn. Bất quá, một lần lại một lần tử vong, ký ức càng lúc càng phai nhạt, càng lúc càng mỏng manh, cho nên cũng dần dần không nhận ra những văn tự do chính mình lưu lại rồi. Đã tới một đời con thỏ bạch cốt này, thậm chí ngay cả tranh vẽ cũng xem không hiểu nữa, chỉ có thể học được một chút thần thông nửa giống nửa không!

Bản lĩnh của con thỏ bạch cốt này mặc dù yếu, nhưng hồn phách hắn cũng là tàn hồn của Giới Chủ Ngục Giới, cho nên mới có thể không đếm xỉa tới phong cấm do Giới Chủ Ngục Giới lưu lại, bình an tiến vào lăng mộ của hắn.

- Không biết vị Giới Chủ Ngục Giới này có lưu lại biện pháp rời khỏi cái thế giới quỷ dị này hay không?

Trong lòng hắn trầm trọng, cảm thấy hy vọng không lớn. Nếu vị Giới Chủ kia có biện pháp rời khỏi, chỉ sợ đã sớm rời đi, sao lại chết luôn ở chỗ này?

- Bất quá, vị Giới Chủ kia lưu lại trong này thời gian đủ dài, hơn nữa dù sao cũng là Giới Chủ, nhãn giới cao hơn ta rất nhiều, nói không chừng có phát hiện gì đó, có thể cấp cho ta điểm dẫn dắt!

Chung Nhạc vừa đi đường cũng vừa đột phá, tu thành Nguyên đan. Hắn một đường càn quét những tòa Bạch Cốt Thành dọc đường gặp được. Mất thời gian nửa năm đằng đẳng, hắn mới luyện Nguyên đan tới cửu chuyển.

- Bất Tử Chi Thân cũng vô dụng...

Ánh mắt Chung Nhạc dại ra. Vừa rồi hắn thôi động Bất Tử Chi Thân, nhưng trên người vẫn như cũ không sinh ra nửa điểm huyết nhục.

Rắc rắc!

Hắn bẻ gãy một cây xương sườn, lại có một cây xương sườn mới sinh trưởng ra, nhưng vẫn không cách nào sinh ra huyết nhục. Bất Tử Chi Thân ở chỗ này căn bản cũng vô dụng, không cách nào để cho hắn khôi phục thành thân thể huyết nhục.

- Nói không chừng chỉ khi nào rời khỏi cái thế giới cổ quái này, mới có thể khôi phục lại thân thể huyết nhục!

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, đi theo con thỏ bạch cốt này tiếp tục tiến về phía trước. Hoang nguyên bạch cốt này thật sự quá mênh mông bát ngát rồi, đi tới bây giờ vẫn chưa thể đi tới điểm cuối.

- Nơi đó chính là cung điện của Lão tổ nhà ta!

Đột nhiên, con thỏ bạch cốt giơ tay chỉ một cái. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, tâm thần chấn động. Chỉ thấy phía trước xuất hiện một ngọn Bạch Cốt Sơn cao chọc trời. Trên đỉnh núi là một tòa cung điện bạch cốt khoáng đạt mà khí phái, nguy nga đồ sộ, khiến người ta xem thế là đủ rồi.

Chung Nhạc nhanh chóng lên núi. Sau khi lên tới đỉnh núi, chỉ thấy một khối cốt bia đứng sừng sững trước tòa cung điện bạch cốt này. Chung Nhạc chế trụ sự rung động trong lòng, quan sát văn tự trên tấm bia.

- Ta rơi vào nơi này, bị lực lượng Luân Hồi xâm nhập, biến thành bộ xương khô. Ban đầu kinh hãi, rất nhanh đã đại hỉ, cho rằng có thể tái sinh, có thể bù lại những tiếc nuối của kiếp trước!

Chung Nhạc quan sát văn tự trên tấm bia, trong lòng càng lúc càng chấn kinh, càng lúc càng lạnh.

Vị Giới Chủ này cũng biến thành một bộ xương khô, đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại là đại hỉ, cho rằng đã sống lại một lần, có thể bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước, tu luyện tới cảnh giới càng cao hơn.

Bất quá, về sau, tu vi của hắn đại thành, quét ngang hết thảy sinh linh của cái thế giới này, trở thành Cốt Hoàng, đã không còn địch thủ. Sau đó hắn phát hiện chính mình cũng không thể rời khỏi nơi này. Hắn không tìm được bất luận con đường nào để đi ra, cũng không tìm được con đường để cho chính mình khôi phục lại nhục thân.

Thời gian trôi mau, đã qua không biết bao nhiêu năm, linh hồn của hắn cũng dần dần già đi. Hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Hoàng, nhưng sưu tầm khắp nơi, thậm chí lên trời xuống đất, cũng không tìm được bất luận khả năng rời đi nào.

Một nhóm văn tự cuối cùng trên tấm bia lại là nói, nếu ngươi có thể đọc hiểu văn tự trên tấm bia, vậy ngươi cũng có lai lịch giống như ta, cũng đã bị vây khốn trong này.

Thời điểm lão niên, hắn có một loại suy đoán, đó chính là thế giới này có lực lượng Luân Hồi, nhưng không có lực lượng Lục Đạo. Hắn cảm thấy muốn rời khỏi nơi này, có khả năng cần phải dung hợp lực lượng Luân Hồi với lực lượng Lục Đạo, nói không chừng có thể thức tỉnh lại nhục thân của kiếp trước.

Chung Nhạc nhất thời trầm mặc. Bản thân hắn cũng không cảm ứng được lực lượng Lục Đạo. Trước đây, khi hắn tiến vào Quy Khư, lực lượng Lục Đạo vô cùng nồng nặc, Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất tự động hấp thu lực lượng Lục Đạo, diễn biến thành Lục Đạo Luân Hồi.

Theo lý mà nói, trong Cổ địa vực Thần Tàng này hẳn là có lực lượng Lục Đạo càng dồi dào hơn mới đúng. Nhưng chẳng biết tại sao, Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất lại không có bất kỳ dị động gì.

Lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi hẳn là bất đồng nhau. Chung Nhạc đã từng cảm thụ qua lực lượng Lục Đạo, lần này chuyển thế thành bộ xương khô, cũng cảm ứng được năng lượng quỷ dị của lực lượng Luân Hồi, có thể lĩnh hội ra sự khác biệt của hai loại lực lượng này. Nhưng về phần sự khác biệt cụ thể của hai loại lực lượng, hắn tiếp cận không sâu, không nói ra được những chi tiết cụ thể trong này.

- Nghiên cứu đối với lực lượng Lục Đạo của vị Giới Chủ này, hẳn là giấu trong tòa cung điện bạch cốt này. Muốn xem những tâm đắc của hắn, chỉ có thể tiến vào trong đó!

Sau một hồi, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện bạch cốt này, đột nhiên tiến về phía trước một bước. Một bước này vừa hạ xuống, cung điện bạch cốt vốn dĩ nguy nga hùng vĩ đột nhiên bộc phát ra một cỗ Thần uy vô cùng hùng hồn. Trong Thần uy ngập trời, tầng Cấm chế thủ hộ tòa cung điện này cũng đột nhiên hiện ra.

Chung Nhạc ngưng mắt quan sát Cấm chế, qua một lúc lâu sau, hắn lắc lắc đầu, xoay người đi xuống núi.

*****

Con thỏ bạch cốt vội vàng nhảy nhảy nhót nhót theo sau hắn:

- Sao ngươi không tiến vào?

- Không vào được! Thực lực hiện tại của ta không phá giải được Cấm chế này. Đợi tu vi ta đề thăng lên lại tới!

Tinh thần lực của Chung Nhạc ba động, viễn độn phóng nhanh, con thỏ bạch cốt nhảy nhót như bay, đuổi sát theo sau hắn, mỉm cười nói:

- Ngươi đọc được chữ a? Thật là tốt! Thật là tốt! Đừng hòng vứt bỏ ta!

o0o

Hai năm sau, Chung Nhạc và con thỏ bạch cốt kia lại tới nơi này. Lúc này, Chung Nhạc đã tu thành Pháp Thiên Cảnh, luyện thành Cực cảnh Pháp Thiên Cảnh, Thiên Địa Tá Pháp. Chung Nhạc bước ra một bước, nhìn chằm chằm Cấm chế trước cửa cung điện một lúc thật lâu, một lần nữa xoay người rời đi.

- Vẫn chưa được! Không vào được!

o0o

Lại qua thêm thời gian bốn năm nữa, Chung Nhạc lại quay trở lại nơi này. Hắn đã đạt tới Chân Linh Cảnh, tu luyện Nhật Nguyệt Song Linh tới cảnh giới Tiên Thiên Chân Linh, cũng đã luyện thành Cực cảnh Hỗn Nguyên Chân Linh, lại luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Hồn, đã đạt tới trạng thái cường đại nhất của kiếp trước.

Nguyên thần của hắn càng cường đại không gì sánh được, vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn vượt qua kiếp trước rất nhiều.

- Lần này bất luận thế nào cũng không thể rời đi. Ta đã ngây người trong cái địa phương quỷ dị này bảy tám năm rồi, cảnh giới phía sau cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy nữa...

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, lồng ngực bốn phía lọt khí, cất bước tiến về phía trước.

Thực lực của hắn ở kiếp trước chính là cảnh giới hiện tại, tu luyện trước đây chỉ là dựa theo đường cũ mà đi, cho nên một đường hát vang tiến mạnh. Mà cảnh giới phía sau thì hắn hoàn toàn không biết gì cả, nhất định phải tự mình tìm tòi, sợ rằng không phải là bốn năm, năm năm đơn giản như vậy, mà là bốn mươi năm, năm mươi năm, mới có thể đột phá lên cảnh giới càng cao hơn.

Lần này, hắn cũng không phải là muốn phá giải Cấm chế. Nghĩ muốn phá giải Cấm chế tòa cung điện này căn bản là không có khả năng. Cho dù hắn có tu luyện tới cấp bậc Thần Hầu chỉ sợ cũng không làm được. Cái này dù sao cũng là Cấm chế do Thần Hoàng thiết lập ra. Cái mà hắn muốn làm là hiểu rõ những Cấm chế này, dung nhập vào trong những Cấm chế này, một đường đi tới.

Một bước này hạ xuống, Cấm chế của tòa cung điện bạch cốt này một lần nữa bị xúc động, uy năng Thần Hoàng mênh mông bát ngát lan tỏa ra, tầng tầng Cấm chế hiện ra, bảo vệ tòa cung điện này.

Con thỏ bạch cốt vẫn như cũ đi theo sau lưng hắn, ánh mắt kinh hồn táng đảm không ngừng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.

Chung Nhạc dừng hẳn lại, vô số ký tự quẻ Âm quẻ Dương hiện ra, bắt đầu thôi diễn. Cùng lúc đó, Tân Hỏa cũng mượn ba khỏa Thần Nhãn của hắn quan sát bốn phía, cùng hắn tìm hiểu những Cấm chế này.

Kiến thức Tân Hỏa vô cùng uyên bác, bất quá lại không có kiến thức đối với hệ thống công pháp và thần thông Lục Đạo Luân Hồi. Hắn cũng có phong cấm không thể giải được, mà những cái này cần Chung Nhạc phải dốc hết toàn lực đi thôi diễn tìm hiểu.

Nửa tháng sau, ảo diệu của Cấm chế bước đầu tiên đã bị Chung Nhạc và Tân Hỏa hợp lực mở ra. Chung Nhạc lại bước ra một bước, sau đó tiếp tục thôi diễn. Một tháng sau, hắn lại bước ra bước thứ ba.

Thời gian trôi qua, một ngày lại một ngày trôi qua, một tháng lại một tháng trôi qua, một năm rồi lại một năm trôi qua.

Ba mươi bốn năm trôi qua, Chung Nhạc rốt cuộc cũng đi tới trước cửa tòa cung điện bạch cốt. Hắn lại tốn thời gian sáu năm nữa mới mở ra được Cấm chế trên cửa, đẩy ra đại môn cung điện.

Tinh thần Chung Nhạc ba động, lẩm bẩm:

- Tân Hỏa, Lục Đạo Giới trôi qua một ngày, Địa Ngục trôi qua một năm. Chúng ta đã tiến vào nơi này bốn mươi tám năm, bên ngoài hẳn là đã qua bốn mươi tám ngày rồi, đúng không?

Tân Hỏa trầm mặc, sau một hồi mới nói:

- Ý của ngươi là, chúng ta đã không ra được nữa?

Chung Nhạc gật đầu, tiến vào tòa cung điện bạch cốt, nói:

- Hồn bài đoán chừng đã không còn tác dụng nữa! Chúng ta có khả năng vĩnh viễn bị vây khốn ở chỗ này rồi!

- Như vậy sao ngươi còn muốn đi vào tòa cung điện này?

Tân Hỏa hỏi.

- Ta vẫn chưa từ bỏ ý định!

Chung Nhạc tiến vào tòa cung điện bạch cốt. Trong tòa cung điện này tràn ngập khí tức Thần Hoàng vô cùng hùng hồn. Mà khắp nơi trên không trung của tòa cung điện đều là từng cái từng cái ký hiệu phù văn, từng cái từng cái Thần văn, còn có một vài bức tranh vẽ. Đây chính là tinh thần lạc ấn của chủ nhân tòa cung điện này, vị Giới Chủ Ngục Giới kia.

Đám văn tự, ký hiệu và đồ án này vẫn như cũ đang không ngừng nhảy lên, cũng không có bị thời gian ma diệt.

Hắn lạc ấn xuống ở chỗ này những thăm dò và suy tính của chính mình đối với Cổ địa vực Thần Tàng này, thăm dò những ảo diệu huyền bí, suy tính phương pháp rời khỏi.

Từng cái từng cái văn tự ký hiệu nhìn thấy mà giật mình, tràn ngập tinh thần ba động Thần Hoàng khủng bố.

- Con đường này không ra được!

- Phương pháp này sai rồi!

- Lại sai rồi!

- Hết thảy đều sai rồi!

Chung Nhạc nhất nhất xem lướt qua. Vị Giới Chủ Ngục Giới này đã suy tính ra vô số biện pháp khác nhau, cơ hồ đã nghĩ ra hết thảy mọi khả năng có thể. Nhưng toàn bộ những khả năng đều lần lượt bị hắn gạt bỏ, đều là con đường sai lần, đều là tuyệt lộ, đều không thể rời khỏi.

Chung Nhạc nhất nhất sưu tầm, rốt cuộc cũng tìm được suy tính cuối cùng của vị Giới Chủ này, suy tính liên quan tới lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi. Trước mặt hắn là một hệ thống tính toán to lớn khôn cùng, vô số phù văn Đồ đằng vô cùng phức tạp. Cho dù vị Giới Chủ này đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm, nhưng hệ thống tính toán này cho tới bây giờ vẫn như cũ đang không ngừng diễn toán, muốn thôi diễn ra mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)